1. Bài văn mô tả về bác sĩ hoặc ý tá chăm sóc bệnh nhân số 1
Từ bé em chưa phải lần nào đi khám bác sĩ, nhưng nghe mọi người kể thì trong tâm trí em bác sĩ là người không tốt, hay quát nạt bệnh nhân, đòi bồi dưỡng trước khi chăm sóc bệnh nhân. Nhưng từ khi lên thăm ông nội tại bệnh viên, gặp bác sĩ Hải, suy nghĩ của em đã thay đổi về những người làm nghề bác sĩ.
Bác sĩ Hải năm nay chừng 50 tuổi, dáng người cân đối khỏe mạnh, mái tóc thường chải ngược về phía sau để lộ vầng trán rộng điểm vài cọng tóc bạc. Bác sĩ có ánh mắt hiền từ và nét mặt biểu lộ những nét tươi tỉnh. Cũng như các cán bộ y tế khác, bác sĩ Hải mặc một chiếc áo bờ lu trắng, đầu đội chiếc mũ trắng có dấu chữ thập đỏ.
Khi ông được đưa vào giường bệnh, người bác sĩ vào thăm hỏi bệnh tình của ông là bác sĩ Hải. Bác sĩ đã một mình đỡ nội nằm xuống giường bệnh. Rồi bác sĩ quay lại nói với cô y tá chuẩn bị dụng cụ đo huyết áp cho nội. Dặn dò xong, bác sĩ sang giường bên cạnh để tiếp tục thăm khám cho bệnh nhân khác. Vừa khám và luôn hỏi han, động viên bệnh nhân. Cử chỉ thật ôn tồn thân thiết. Có lúc, em thấy nếp nhăn trên trán bác sĩ co lại thành những hằn sâu, chạy dài sang hai thái dương. Em nghĩ bác sĩ đang cố tìm, cắt nghĩa những diễn tiến của bệnh tình để có phương pháp điều trị đúng thuốc, đúng bệnh nên mới ưu tư đến như vậy.
- Khi nào bác thấy nhức mỏi trở lại, bảo y tá báo cho tôi biết.
- Cô hôm nay có đỡ hơn không? Cô có ăn hết phần cơm không?
Cứ ân cần, cận thận như thế, bác sĩ đi hết gường bệnh này đến gường bệnh khác. Cả phòng ai cũng nhìn bác sĩ với ánh mắt tin yêu, trìu mến. Em còn nhớ lúc quay lại gường nội, bác sĩ còn hỏi han việc học hành của em và dặn dò em lưu ý, động viên, an ủi nội.
Em thấy rất vui mừng khi gặp được bác sĩ Hải, em nhận ra rằng không phải bác sĩ nào cũng không tận tình với bệnh nhân. Tấm lòng của bác sĩ Hải với bệnh nhân thật cao cả, là người hết lòng vì bệnh nhân, chăm sóc bệnh nhân như người thân của mình. Phẩm chất đáng quý đó của người bác sĩ đó đã thôi thúc em có mơ ước học thật giỏi để trở thành một bác sĩ có cả đức cả tài, giúp ích cho dân cho nước.
2. Bài văn mô tả về bác sĩ hoặc ý tá chăm sóc bệnh nhân số 3
Hôm nay, trong dịp Ngày thầy thuốc Việt Nam, em nhớ đến bác sĩ Lê Thị Thanh Xuân, người đã chăm sóc Nội của em khi Nội nằm điều trị tại bệnh viện Nguyễn Đình Chiểu.
Bác sĩ Xuân có dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt xoan, mái tóc đen luôn buông xõa xuống vai. Đôi mắt tròn và vẻ mặt luôn tươi tỉnh. Mặc chiếc áo khoác trắng dài và đội mũ trắng, bác sĩ Xuân di chuyển nhanh nhẹn, hoạt bát.
Ngay từ khi Nội em nhập viện, bác sĩ đã ân cần thăm hỏi và chuẩn bị mọi thứ để chăm sóc Nội. Bác sĩ còn nhớ dặn y tá giữ ống nhiệt kế chặt, và lên nhắc lại sau mười lăm phút. Sau khi chăm sóc xong, bác sĩ đi thăm bệnh nhân khác, không quên hỏi thăm và động viên họ. Mỗi bước đi, cử chỉ của bác sĩ toát lên sự ôn tồn, thân thiện. Cả phòng bệnh đều tin yêu và trìu mến bác sĩ.
Em nhớ rõ khi quay lại giường Nội, bác sĩ còn hỏi về việc học hành của em và dặn dò lưu ý động viên, an ủi Nội. Giọng nói ấm áp và đầy sự thông cảm khiến em cảm thấy an ủi.
Khi Nội khỏi bệnh và trở về nhà, em và gia đình chia tay với bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ Xuân vì tất cả. Nhớ lại, em ngưỡng mộ sự tận tình của bác sĩ và muốn trở thành bác sĩ để giúp đỡ mọi người.
3. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 2
Bệnh viện từng là nỗi ác mộng của em, nhưng khi chứng kiến bác sĩ chăm sóc bệnh nhân, em đã thay đổi quan điểm và đánh giá cao hơn về bệnh viện.
Sau khi bị cảm lạnh do chủ quan, em đến bệnh viện gấp vì tình trạng khá nghiêm trọng. Phòng em có nhiều bệnh nhân, đa phần là các bạn trẻ. Bố mẹ yên tâm vì biết em sẽ được bác sĩ Mạnh Hùng điều trị.
Bác sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là người chữa bệnh rất giỏi. Dù đã ngoài năm mươi, bác sĩ vẫn to lớn và nhanh nhẹn. Mái tóc bạc phơ, đôi mắt lấp lánh sau tròng kính trắng. Áo khoác trắng dài của bác sĩ mặc có vẻ cũ, nhưng luôn sạch sẽ. Bàn tay lớn nhưng mềm mại và mát mẻ. Mỗi lần nói chuyện với bệnh nhân, giọng điệu của bác sĩ truyền đạt sự dịu dàng và ấm áp, như người cha quan tâm.
Bác sĩ luôn đến từng giường để kiểm tra sức khỏe. Bác đặt tay lên trán em và nhẹ nhàng nói: “Cháu đỡ sốt nhiều rồi đấy. Uống thuốc đều và chăm sóc bản thân để nhanh khỏi. Vài hôm nữa, cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh chóng. Đừng lo lắng cháu nhé!”. Bác sĩ quay sang hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Còn đắng miệng nữa không?”. Bác lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt suy nghĩ. Rồi bác sĩ ấn nhẹ tay lên bụng, kiểm tra mạch cho Long… Sau một hồi, bác sĩ mỉm cười hạnh phúc. Bác nói với Long: “Uống nhiều nước cam vào, vài ngày nữa là khỏi thôi.”
Bác sĩ Mạnh Hùng luôn ân cần, chu đáo với mọi người. Tất cả bệnh nhân đều tin tưởng và trọng phục bác sĩ. Mọi người đều nói bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc. Em cảm thấy rất quý mến bác sĩ Hùng và cảm ơn anh ấy rất nhiều!
4. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 5
Y bác sĩ là một trong những nghề cao quý nhất, họ luôn tận tụy chăm sóc bệnh nhân. Em đã trải nghiệm điều đó khi gặp cô Bích - bác sĩ về mắt trong buổi khám bệnh tuần trước.
Do thói quen xem ti vi và chơi điện tử, mắt em ngày càng kém đi. Mẹ quyết định đưa em đi khám mắt vào cuối tuần. Lúc ngồi trên ghế khám, em hồi hộp không biết bác sĩ có mắng mình không. Cô Bích - bác sĩ của em xuất hiện, vóc dáng nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo, mái tóc ngang vai mềm mại. Cô nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng như muốn an ủi em.
Cô nhắc em giữ mắt tập trung, em cảm thấy bình tĩnh hơn. Quá trình kiểm tra mắt trôi chảy và không đau, cô nhỏ giọng nói ấm áp khen em dũng cảm. Khi cười, cô để lộ hàm răng trắng và đôi mắt cong lên như vầng trăng trìu mến.
Đo độ của mắt, cô kiên nhẫn thực hiện và tư vấn cho em hạn chế xem ti vi, chơi điện tử. Lời nói ân cần, chu đáo của cô làm em cảm thấy như có người mẹ thứ hai, quan tâm từng li từng tí.
Sau khi đo đúng số độ mắt, em được cô tư vấn chọn gọng kính. Cô cẩn thận giúp em thử nhiều loại gọng khác nhau và tận tâm tư vấn loại hợp với khuôn mặt của em. Khi phải ra về, cô giúp gọi điện thoại cho mẹ em tới đón. Trong khi chờ mẹ, em và cô trò chuyện về nhiều chủ đề, giảm bớt nỗi nhớ mẹ.
Sau buổi khám, em nhận ra cô không chỉ là bác sĩ giỏi mà còn là người tâm lý và tận tâm. Em mong muốn sau này trở thành người như cô.
5. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 4
Vào ngày ấy, em bị sốt, mẹ phải đưa em đến bệnh viện để kiểm tra. Đó là lúc em được gặp cô Mai, một bác sĩ nổi tiếng trong khoa nhi ở thành phố.
Cô Mai mặc bộ đồ màu trắng tinh khôi. Áo bờ lu trắng, quần trắng, dép màu sữa, và đôi găng tay trắng. Chiếc phù hiệu xanh đậm trên cổ ghi rõ tên bác sĩ Nguyễn Thanh Mai. Vẻ ngoài của cô tản bộ sự đẹp đơn giản, tươi tắn, như bông hoa Huệ trắng. Cô cao ráo, dáng đi nhanh nhẹn, khuôn mặt hiền hòa. Điều đặc biệt là đôi mắt của cô, đen lay láy nhưng tràn đầy ấm áp và quan tâm, giống như đôi mắt của một người thầy.
Cô đến gần em với sự thân thiện, thăm hỏi kỹ về tình hình ăn uống và giấc ngủ của em. Cô nhẹ nhàng kiểm tra bằng cách ấn nhẹ vào vùng bụng và sử dụng ống nghe tai để lắng nghe sức khỏe. Bàn tay nhỏ bé của cô làm việc một cách tự tin. Cô lấy thiết bị đo huyết áp và bắt đầu kiểm tra, sau đó ghi kết quả lên bệnh án.
Cô tiếp tục công việc một cách chăm chỉ, kiểm tra nhịp tim, phổi, đo nhiệt độ cơ thể. Cuối cùng, cô đưa ra đơn thuốc và động viên người bệnh, như muốn chia sẻ gánh nặng của họ. Cô vui mừng khi thấy người bệnh hạnh phúc, và cô cảm thấy buồn khi họ buồn. Mỗi bệnh nhân đối với cô như một người thân, và cô xem họ như những người cha mẹ yêu quý.
Ảnh hình của cô bác sĩ đã in sâu trong trái tim em. Em quyết tâm học tập để một ngày nào đó trở thành như cô, làm công việc cao quý trong ngành y.
6. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 7
Vào chiều thứ năm tuần trước, em tham gia công việc làm cỏ sân trường. Khi công việc gần kết thúc, trời bất ngờ mưa to. Vì chủ quan không mang theo áo mưa, em bị cảm lạnh, viêm phế quản và sốt cao. Ba mẹ phải đưa em đến bệnh viện tỉnh. Phòng em có tới tám bệnh nhân, đa phần là bạn bè cùng trang lứa. Ba mẹ an tâm khi biết em sẽ được bác sĩ Mạnh Hùng chăm sóc.
Bác sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng với kỹ năng chữa trị xuất sắc. Dù đã ngoài năm mươi tuổi, bác sĩ vẫn to lớn và linh hoạt trong công việc. Mái tóc bạc phơ, đôi mắt sáng lấp lánh sau lớp kính trắng. Bác mặc chiếc áo khoác trắng dài, dù cũ nhưng luôn sạch sẽ. Bàn tay toàn mát và mềm mại. Mỗi khi nói chuyện với bệnh nhân, giọng nói của bác như là ân cần của một người cha, vừa dịu dàng, vừa ấm áp.
Mỗi buổi sáng, bác sĩ thăm khám từng giường và theo dõi tình trạng sức khỏe. Bác sờ nhẹ vào trán em, sau đó nhận xét ân cần: “Hôm nay, em giảm sốt nhiều rồi đấy. Hãy uống thuốc đều để mau khỏi nhé. Chỉ còn vài ngày nữa, em có thể xuất viện, trở lại học hành thôi. Đừng lo lắng gì nữa!”. Rồi bác chuyển sang giường bên cạnh để hỏi thăm bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua, Long ngủ có ngon không? Còn đắng miệng không?”. Bác nhẹ nhàng vạch áo Long lên, sử dụng ống nghe để lắng nghe, rồi ấn nhẹ vào vùng bụng để bắt mạch… Một khoảnh khắc sau, gương mặt bác lạc quan hơn. Bác nói với Long: “Uống nhiều nước cam, chỉ vài ngày nữa là khỏi thôi.
Như vậy, bác sĩ Mạnh Hùng luôn ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, khiến bệnh nhân nào cũng tin tưởng vào ông. Mọi người đều khen bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như người mẹ hiền.
7. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 6
Tuần trước, em bị sốt cao, bố mẹ đưa đến trạm xá truyền nước. Cô Hạnh, một y tá nhiệt huyết, chăm sóc em.
Cô có dáng vóc cao ráo, khuôn mặt hình trái xoan, mái tóc đen dài gọn gàng. Đôi mắt sáng trìu mến, vẻ mặt luôn tươi tắn. Cô mặc áo blu trắng và đội mũ trắng, luôn nhanh nhẹn, hoạt bát, không để bệnh nhân chờ đợi.
Khi đến trạm, em lo lắng nhưng cảm thấy thoải mái khi được cô Hạnh chăm sóc. Cô nhẹ nhàng kiểm tra và hỏi thăm, sau đó dặn mẹ em: “Cháu sốt cao, nằm xuống đây, để cô kiểm tra và truyền nước cho cháu.” Cô chăm sóc một bà cụ khác và còn ngồi xoa bóp tay chân cho cụ. Thấy cô chăm sóc, em cảm thấy quý mến cô Hạnh.
Khi quay lại với em, cô kiểm tra nhiệt độ rồi chuẩn bị truyền. Cô nói chuyện để em quên đau, hỏi về học tập và nhờ em giúp đỡ em Hưng học Toán. Khi về nhà, em thấy khỏe hơn. Chắc chắn em sẽ giúp em Hưng như đã hứa vào Chủ nhật này.
8. Bài văn tả một bác sĩ hoặc ý tá đang chăm sóc bệnh nhân số 9
Trong giáo dục, ngoài những người bạn thân luôn chia sẻ niềm vui, ngoài thầy cô giáo luôn ân cần như cha mẹ, còn có những người thầm lặng đóng góp cho sự phát triển của thế hệ học sinh. Đó là cô lao công chăm chỉ vệ sinh trường lớp, là bác bảo vệ nghiêm túc, và đặc biệt là cô y tá của trường mà chúng em luôn quan tâm khi cô chăm sóc bệnh nhân.
Cô y tá trẻ 30 tuổi, đầy nhiệt huyết. Học sinh gọi cô với cái tên thân thiện: “cô Trinh Xíu”. “Xíu” vì dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn. Mái tóc vàng hơ tự nhiên, ngắn ngang vai. Gương mặt luôn rạng ngời với nụ cười tươi tắn, làn da sáng mịn. Một lần em bị ốm, cô Trinh Xíu thể hiện tận tâm và chu đáo với bệnh nhân nhỏ. Sự quan tâm rõ ràng trong đôi mắt ấy.
Cô nhẹ nhàng thăm hỏi tình trạng sức khỏe của em, lấy thuốc và trò chuyện vui vẻ để làm dịu đi nỗi sợ của trẻ trước thuốc đắng. Cô luôn mang đến những chiếc kẹo ngọt và giọng điệu dễ thương, dỗ dành, giúp trẻ vượt qua nỗi sợ một cách dễ dàng. Trong lúc em và các bạn ốm, cô đọc truyện, hát những bài hát vui nhộn. Cô luôn công tâm và tận tâm, không chỉ chăm sóc sức khỏe mà còn quan tâm đến tâm trạng, niềm vui của các em.
Có cô làm việc ở trường, mọi người luôn cảm thấy vui vẻ và yên tâm. Chúng em yêu quý cô và hứa sẽ ngoan ngoãn để không làm cô buồn.
9. Sự Quan Tâm Đặc Biệt của Bác Sĩ Mạnh Hùng
Những giọt mưa đầu tiên đã rơi khiến trời trở nên ẩm ướt. Trong buổi tập lao động, em cùng bạn bè vui vẻ đùa giỡn, nhưng không lâu sau đó, cơn mưa bất chợt trút xuống khiến em cảm thấy lạnh lẽo. Không kịp tránh ánh mưa, em đã bị cảm lạnh và đau đầu. Ba mẹ quyết định đưa em đến bệnh viện và may mắn được gặp bác sĩ Mạnh Hùng.
Bác sĩ Mạnh Hùng, một người nổi tiếng với tay nghề điều trị tuyệt vời. Dù đã ngoài năm mươi, bác sĩ vẫn giữ vóc dáng lớn lên và nhanh nhẹn trong công việc. Mái tóc bạc phơ, đôi mắt lung linh sau lớp kính trắng. Bác sĩ khoác chiếc áo khoác dài màu trắng sáng, vẻ ngoài tinh tế và sạch sẽ. Bàn tay to nhưng mềm mại, lạnh mát. Mỗi lần nói chuyện với bệnh nhân, giọng điệu của bác sĩ như người cha ân cần, ấm áp.
Bác sĩ Mạnh Hùng hàng ngày đến từng giường bệnh, theo dõi tình trạng sức khỏe của bệnh nhân. Ông đặt tay nhẹ lên trán em, nhẹ nhàng nói: “Cháu đỡ sốt nhiều rồi đấy. Uống thuốc đều đặn và chăm sóc bản thân, sẽ mau khỏi thôi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại học nhé! Đừng lo lắng gì cả!”. Rồi bác sĩ quay sang giường bên, thăm hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Cháu ngủ có ngon không? Còn đắng miệng không?”. Bác sĩ thậm chí còn đọc trạng thái của cơ thể chỉ bằng cách chạm nhẹ lên vùng bụng. Một hồi sau, gương mặt bác sĩ lên sáng hơn, bảo Long: “Uống nước cam thường xuyên nhé, vài ngày nữa là khỏi thôi”.
Bác sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tâm với mọi người, tạo niềm tin tuyệt đối. Ai cũng khen ngợi bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.
10. Bác Sĩ Ánh Sáng của Phòng Mạch Huyện
Chiều hôm qua, mẹ em phải đến bệnh viện huyện, và em lẻ loi ngoài hành lang. Đúng lúc đó, cô y tá trong phòng điều dưỡng thu hút sự chú ý của em. Cách cô chăm sóc bệnh nhân với sự tận tâm và nhẹ nhàng đã làm cho em cảm thấy ấn tượng.
Cô y tá mặc đồ của bệnh viện, đội mũ trắng và mang đôi dép màu đen thấp. Dáng đi của cô nhẹ nhàng, linh hoạt, luôn sẵn sàng hỗ trợ mọi khi cần thiết. Khi làm việc, cô luôn giữ nụ cười tươi như mặt trời và giọng điệu nhẹ nhàng. Mái tóc đen dài của cô được buộc gọn gàng, tạo nên vẻ chuyên nghiệp và sạch sẽ. Trong đám đông, cô vẫn duy trì sự dễ chịu và chăm sóc cho từng bệnh nhân.
Cô thay ga giường cho bệnh nhân, mang thuốc và nước đến từng giường một. Cô luôn giữ thái độ nhẹ nhàng khi khuyến khích bệnh nhân uống thuốc. Giọng điệu của cô êm dịu, tạo cảm giác thoải mái cho những ai đang trong tình trạng bệnh tật.
Đôi mắt của cô tràn ngập sự trìu mến khi nhìn chăm sóc bệnh nhân. Cô y tá này không chỉ làm việc hiệu quả mà còn tạo ra một môi trường tích cực cho bệnh nhân. Mặc dù có nhiều bệnh nhân cần chăm sóc, cô vẫn không ngần ngại, chu đáo từng người một. Bàn tay của cô chăm sóc mỗi bệnh nhân như chăm sóc người thân.
Cô y tá không chỉ giỏi nghề mà còn mang đến niềm tin tuyệt đối cho bệnh nhân. Cô luôn tạo ra môi trường thoải mái và êm dịu, giúp bệnh nhân vượt qua những khó khăn. Đối với những người mới thực tập, cô luôn hướng dẫn một cách nhiệt tình và chu đáo. Cô khuyến khích họ phấn đấu hết mình trong công việc.
Bức tranh của cô y tá chăm sóc bệnh nhân khiến em ngưỡng mộ sự cần cù, tận tâm và lòng nhân ái của cô.