1. Bài Văn Phân Tích 'Chiếc Lá Cuối Cùng' Của O. Henry Số 1
O. Henry, tên thật là William Sydney Porter, là một nhà văn Mỹ nổi tiếng với những tác phẩm ngắn độc đáo. Truyện 'Chiếc Lá Cuối Cùng' là một trong những kiệt tác của ông, kể về tình cảnh khó khăn của những người nghèo và tình yêu thương cao cả.
Bối cảnh của câu chuyện là một ngôi nhà trọ cũ kĩ với những con người nghèo khổ. Hai họa sĩ trẻ là Xiu và Giôn-xi chia sẻ số phận khó khăn trên tầng thượng, trong khi cụ Bơ-men, một họa sĩ già, sống ở tầng hầm.
Giôn-xi, bị bệnh và tuyệt vọng, nhìn những chiếc lá thường xuân rụng và đếm ngược đến khi chiếc lá cuối cùng rơi, tưởng như đó sẽ là lúc cô lìa đời. Cụ Bơ-men, với tình thương và lòng nhân ái, quyết định hy sinh để vẽ chiếc lá cuối cùng trên tường, mang lại hy vọng cho Giôn-xi. Hành động cao cả của ông kết thúc cuộc đời ông nhưng mở ra một cuộc sống mới cho Giôn-xi.
2. Phân Tích 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O. Henry Số 3
Về văn học Mỹ, O.Henry nổi tiếng với những câu chuyện ngắn độc đáo. Với lối sống phong phú, ông đã sáng tạo hơn 400 truyện ngắn, góp phần quan trọng vào văn hóa Mỹ. Văn chương của O.Henry nhẹ nhàng, ngắn gọn và sắc sảo.
Giọng văn hài hước, dí dỏm của ông thường giấu sau những nụ cười là sự nghiệt ngã của cuộc sống. Tác phẩm của ông thường kết thúc bất ngờ, gây ấn tượng mạnh mẽ.
Với O.Henri, văn chương không chỉ là nghệ thuật mà còn là thế giới của tội phạm, những người vô gia cư, những cuộc phiêu lưu và cuộc sống ồn ào của New York thế kỷ 19-20.
Trong truyện 'Chiếc lá cuối cùng', ông tái hiện phố Tây công viên Oa-sinh-tơn, nơi mà đời sống của những họa sĩ nghèo như Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ-men trở nên đau đớn và nghèo đói.
Những họa sĩ này, mặc cho niềm đam mê và khát khao một cuộc sống tốt đẹp, phải đối mặt với khó khăn và sự đầy thất vọng. Cuộc sống mà O.Henry mô tả không hóa đơn giản hóa, nhưng là một bức tranh chân thực về đau khổ và hy sinh.
Bài phân tích 'Chiếc lá cuối cùng' của O Hen-ri số 2
Cách đây 86 năm, trên bầu trời văn học nước Mĩ, một ngôi sao sáng đã lặn. Ngôi sao ấy là O. Hen-ri. Sự ra đi của ông quả thật, đã để lại cho nhân dân nước Mĩ nhiều tiếc nuối. Thế nhưng, đúng như có người đã nói: "Văn học nằm ngoài những định luật của băng hoại, chỉ mình nó không thừa nhận cái chết".
Mặc dù ngôi sáng ấy lặn khá lâu rồi song dư quang của nó vẫn lấp lánh tỏa sáng trên những trang văn mà ông O. Hen-ri để lại cho đời. Sự nghiệp sáng tác của ông không đồ sộ như M.Gorđki, L.Tônxlôi nhưng hầu hết các tác phẩm mà nhà văn viết ra đều có giá trị lớn. "Chiếc lá cuối cùng" là một trong những tác phẩm như thế.
Tiếp xúc với thiên truyện ngắn Chiếc lá cuối cùng, ta sẽ được nhà văn đưa đến phía Tây công viên Oa-sinh-tơn của nước Mĩ. Đó là một địa điểm nhỏ, phố xá nhằng nhịt không có lối ra rõ ràng. Hầu như khu công viên nhỏ này bị một màn xám bao phủ, vây quanh. Nó đã làm cho cuộc sống của những con người như Xiu, Giôn-xi và bác Ba-men thiếu sinh khí: "Hãy tưởng tượng một tay thu ngàn nào đó mang hoá đơn đòi tiền sơn hay giấy và vải vẽ đi qua con đường này, đột nhiên lại gặp ngay chính mình quay trở ra, tiền nự không thu một xu nhỏ".
Cách nói rất hình ảnh của tác giả đã cho ta cảm nhận được cái nghèo nàn, đạm bạc của những con người ở đây. Ở đây hầu hết là giới nghệ sĩ chung sống với nhau. Họ phải bỏ tiền ra thuê những căn phòng tối om và vẽ những bức vẽ bình thường đổ kiếm sống. Họ chăm chỉ làm ăn là thế mà nghèo vẫn hoàn nghèo, thiếu thốn vẫn hoàn thiếu thốn.
Ta tưởng như họ sống trong hôm nay mà chẳng đến hết ngày mai. Những họa sĩ (Giôn-xi, Xiu, Bơ-men) trong ý thức họ vẫn muốn hẹn một cuộc sống tốt đẹp, một tương lai sáng lạn. Thế nhưng cơ hội lại chưa mỉm cười với họ. Thành ra họ chỉ còn biết chờ đợi với tình cảm mông lung, huyễn tưởng. Rõ ràng ta nhận thấy O. Hen-ri không thi vị hóa cuộc sống. Ngòi bút của ông hướng về hiện thực, tái hiện chân thực những cảnh đời đói khổ.
Nhưng, để tránh hiểu lầm, có lẽ cũng cần phải nói thêm: nhà văn phản ánh hiện thực không chỉ để phản ánh, để phơi bày hiện thực mà cái chính là qua bức ảnh chụp đó, tác giả muốn bày tỏ thái độ đối với con người. Dù chỉ là một góc phố nhỏ thôi - nhà văn cũng lách ngọn bút vào để tìm tòi khám phá. Những tâm tư, tình cảm của Bơ-men, Xiu, Giôn-xi đều được nhà văn chăm chú lắng nghe để rồi khơi lên trong lòng độc giả những tia nước nguồn thương.
Nguồn thương của tác giả rung lên khi nhân vật gặp tình huống éo le. Ông tỏ ra rất quan tâm tới số phận của những con người này. Ông thương cảm cho Giôn-xi, một "phụ nữ nhỏ bé", thiếu máu vì những cơn gió hiu hiu, bị mắc chứng bệnh viêm phổi. Ông đồng tình với ước mơ chính đáng của bác Bơ-men: muốn có một kiệt tác để lại cho đời. Với Bơ-men, tác giả thấy con người này thật đáng thương.
Ông đã "ngoài sáu mươi ", đã "múa cây bút vẽ bốn mươi năm" mà vẫn không "với tới được gấu áo vị nữ thần của mình". Nói chung, cuộc đời cơ cực nào cũng chiếm được trái tim nhân đạo của nhà văn. Ông đã viết về họ như viết về chính mình, cho nên dễ hiểu, dễ đọc, dễ làm xúc động lòng người.
Cái dễ làm xúc động lòng người ấy không phải ngẫu nhiên mà có. Ta thấy trong thực tế, cuộc đời của tác giả cũng gặp nhiều nỗi gieo neo. Ông đã từng trải nghiệm qua rất nhiều nghề để kiếm sống, cảnh đời thật đã cho ông yêu sống phong phú. Khi viết truyện, ông đặt cái tâm nóng hổi của mình lên trang giấy. Từ bác Bơ-men đến Giôn-xi, Xiu, hầu hết đều có sự hóa thân của tác giả...
Cuộc sống sao mà đắng cay đến thế! Nhưng càng trong sự đắng cay, đen tối tâm hồn con người càng toả sáng và ngát hương. Nhà văn đã phát hiện ra trên đầm bùn, trên thảo nguyên hoang dại bỗng rực cháy sáng lên "ngọn lửa Đan- cô" ngọn lửa của tình thương yêu của con người với con người.
Trước hết, ông muốn bày tỏ thái độ ca ngợi về nét đẹp trung trinh của Xiu và Giôn-xi. Với ông, ở họ có một tình hạn rất đẹp đẽ, trong sáng và rất đáng trân trọng. Cuộc sống nghèo khổ, sở thích tương đồng, tình cờ đã giúp họ xích lại gần nhau. Khi Giôn-xi bị bệnh, Xiu không lãnh đạm, không thờ ơ, không bỏ mặc bạn. Ngược lại, cô chăm nom, săn sóc Giôn-xi rất chu đáo. Cô mời bác sĩ về chữa bệnh cho bạn.
Tình cảm của Xiu dành cho Giôn-xi thật là gắn bó, thật là cảm động. Nghe bác sĩ nói bệnh tình của Giôn-xi "mười phần chỉ còn hi vọng được một" thì Xiu đã vào phòng làm việc và "khóc đến ướt đẫm cả một chiếc khăn trải bàn Nhật Bản". Giọt nước mắt ấy là giọt nước mắt của tình thương. Trái tim cô không hề "chai sạn" mà luôn rung lên những nhịp đập đớn đau khi nghĩ đến cảnh: chỉ vài ngày nữa thôi cô bé sẽ mất đi một người bạn yêu quý.
Thương thì thương vậy đấy, thế nhưng cô vẫn muốn kìm nén nỗi đau, cố chạy trên thực tại phũ phàng ("thản nhiên") để Giôn-xi yên tâm. Rồi cô tỏ ra thực sự "lo lắng" khi phải chứng kiến ý nghĩ "kỳ quái" của bạn mình. Xiu luôn muốn được ở "bên cạnh" bạn để săn sóc, luôn tìm cách động viên an ủi Giôn-xi: "Ông bác sĩ đã nói với chị là em sẽ chóng hình phục thôi (...) khả năng khỏe là mười phần chắc chín".
Thực ra, đây là một lời nói dối. Nhưng sự nói dối của Xiu, trong hoàn cảnh này không hề có tội. Sự nói dối của cô chẳng qua chỉ là sự bất đắc dĩ, xuất phát từ tình yêu thương bạn, muốn giúp bạn bớt lo lắng và có niềm tin, niềm hi vọng vào cuộc sống. Tình yêu thương của Xiu không chỉ thể hiện qua lời nói mà còn biểu lộ qua việc làm cụ thể. Cô nấu cháo cho bạn ăn.
Cô dồn tâm sức để vẽ nhiều tranh ảnh để kiếm tiền chăm sóc cho Giôn-xi. Tình cảm của Xiu là tình cảm chân thành. Tình cảm ây làm ta rưng rưng cảm động. Trong thâm tâm Xiu, Giôn-xi là một người em ruột. Cô đã chăm bẵm bạn theo cấp độ tình cảm máu thịt, chân tình ấy.
Bơ-men, người hoạ sĩ già, cũng là nhân vật được tác giả Chiếc lá cuối cùng dành cho những dòng văn ưu ái, trân trọng. Như đã nói, cuộc đời ông thất bại trong nghệ thuật và nghèo khổ trong cuộc sống. Do chí riêng không thoả, cuộc sông tẻ nhạt mà ông thưc ng hay cáu gắt với mọi người. Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta đã mất hết tình người. Ông tự nhận là "con chó xồm lớn chuyên gác cửa bảo vệ hai nữ nghệ sĩ trẻ ở phòng vẽ tầng trên".
Khi nghe Xiu kể chuyện, Bơ-men đã quái lo: "Sao trên đời này lại có những người ngớ ngẩn" vậy. "Lời nói của ông đích thực là một lời coi thường, một tiếng chửi. Thế nhưng trong lời chửi "độc mồm" ấy vẫn tiềm ẩn lòng thương con người "Chà, tội nghiệp cô bé Giôn-xi".
Lòng yêu thương ấy dường như là một điểm gợi hứng, là một điểm khơi nguồn để bác Bơ-men sáng tác lên một bức tranh kiệt tác? Có thể là như thế. Sự nguy kịch có liên quan đến sự sống còn của một con người dường như đã thôi thúc trái tim bác phải làn một điều gì đó để giúp họ. Và thế là trong một đêm khủng khiếp, bất chấp cả mưa gió bác Bơ-men đã âm thầm một mình cùng với chiếc đèn, chiếc thang, chiếc bút lông ngồi hí hoáy vẽ chiếc lá thường xuân.
Cuối cùng với sự cố' gắng, với sức mạnh của tình yêu thương, bác đã vẽ xong bức tranh đó. Tiếc thay, khi bác hoàn thành xong tác phẩm cũng là lúc bác phải vĩnh biệt cõi đời. Sự ra đi của bác chỉ là sự ra đi của xác thịt, còn tâm hồn của bác thì chắc chắn sẽ còn kết tủa lại mãi với thời gian. Với nghị lực của mình, trái tim của mình, bác đã cho đời một kiệt tác.
Kiệt tác ấy chính là kết quả của sự tích lũy tổng hòa hơn 40 năm cầm cọ, là sự dồn tụ cao độ của cái tâm và tài trong đời nghệ sĩ. Đến đây thì ông đã thực hiện được ước mơ, khát vọng cháy bỏng của mình từ trước. "Những rìa lá hình răng cưa đã nhuộm vàng úa" tượng trưng cho tuổi tác, sự ra đi về thân xác của Bơ-men. "Cuống lá còn giữ màu xanh sẫm", tượng trưng cho mảnh tâm hồn sáng trong của cả một đời người họa sĩ già tích góp được.
Kiệt tác của bác có ý nghĩa lớn lao vô cùng. Nó không chỉ là sự mãn nguyện, thoả ước mơ của bác mà nó còn là bức tranh cứu người. Bức tranh đã đem lại sự sống cho Giôn-xi, đã làm cho hồn Giôn-xi sắp chết bỗng được tái sinh. Bức tranh ấy đã đem lại cho Giôn-xi niềm tin vào cuộc sống, giúp cô nhận ra ý nghĩa của đời người: "Mình đã tộ như thế nào, muôn chết là một tội".
Nó chính là điểm cao trào của tình yêu thương con người. Bác Bơ-men đã hi sinh, đã trút cái sức lực còn lại của mình vì sự sống của Giôn-xi. Chiếc lá cuối cùng đúng là điểm sáng toàn truyện. Nó được vẽ giống như thật; nó đã ra đời trong một hoàn cảnh lao động vất vả, nó dũng cảm bất chấp quy luật, vươn lên tất cả để chiến thắng nghèo đói, bệnh tật. Tình người còn lớn hơn cả nghệ thuật, nó làm cho nghệ thuật trở thành sự sống bất tử. Và đó mới là tác phẩm "đáng thờ", xứng đáng tồn tại với thời gian.
Ai đó đã nói rằng: Văn học nghệ thuật của ngôn từ. Nếu không có bơi chèo nghệ thuật thì chiếc thuyền nội dung sẽ đứng im, bất động. Nó sẽ không chuyển tải đến được tâm hồn bạn đọc những bức thông điệp giá trị nhân văn. Ở đây, tác phẩm này có giá trị nghệ thuật rất cao.
Nhà văn đã tạo nên trong tác phẩm một hơi thở riêng độc đáo. Đây là một câu chuyện giàu kịch tính. Nhà văn đã khéo léo đặt nhân vật vào các tình huống, các hoàn cảnh mang tính điển hình để khắc hoạ rõ tính cách của nhân vật. Với cách tạo tình huống này, nhà văn tạo nên sự hấp dẫn ở độc giả (các nhân vật sẽ phản ứng như thế nào, giải quyết như thế nào, buộc họ phải theo dõi tiếp).
Theo dõi câu chuyện, ta thấy cách giải quyết từng tình huống của nhà văn rất hợp lý: Khi Giôn-xi bị bệnh, Xiu không bàng quan mà tìm mọi cách (mời bác sĩ, bán tranh kiếm tiền) để cứu bạn; hoặc khi Giôn-xi có những ý nghĩ kỳ quái, cô tỏ ra lo lắng và cố gắng giảng giải để bạn hiểu ra sai lầm.
Câu chuyện này còn có nhiều chi tiết bất ngờ. Độc giả bị bất ngờ ngay từ lúc Giôn-xi có ý nghĩ kỳ quặc: tại sao cô lại mê tín về điều đó. Tâm trạng lo lắng (Giôn-xi sẽ chết khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống) cứ theo độc giả suốt từ đó đến kết thúc chuyện.
Đỉnh điểm của sự thắt nút là chi tiết: Chiếc lá cuối cùng. Trong vô số những chiếc lá thường xuân, vẫn còn một cái trụ lại trên cành. Mạch cảm xúc, suy đoán của người đọc bị đảo ngược: trong cảnh mưa tuyết như thế sao chiếc lá kia không rụng? Sự hồ nghi này được nhà văn cởi nút ở chi tiết cuối truyện: thì ra chiếc lá ấy chính là bức tranh mà bác Bơ-men vẽ, vẽ giống như thật, đến các nhân vật trong truyện cũng không nhận ra đó là chiếc lá giả.
Nội chừng ấy cũng đã đủ nói lên thành công to lớn của tác phẩm. Với "Chiếc lá cuối cùng", O. Hen-ri đã gởi lại cho thế hệ sau bức thông điệp viết trên màu xanh của lá cây: hãy thương yêu con người, hãy vì sự sống của con người. Đó là lẽ tồn tại cao nhất của nghệ thuật vì con người.
4. Phân Tích 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O. Hen-ri - Bài 5
6. Phân tích tác phẩm 'Chiếc lá cuối cùng' của O. Hen-ri số 7
O. Hen-ri, tên gọi đầy cảm xúc trong nền văn hóa Mỹ thế kỷ 20, nhận được giải thưởng văn chương hàng năm cho những câu chuyện ngắn nổi bật. Truyện 'Chiếc lá cuối cùng' là biểu tượng cho nghệ thuật đặc sắc của ông.
Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật: Xiu, Giôn-xi và cụ già Bơ-men. Nó có cấu trúc chặt chẽ, không có chi tiết không cần thiết, với những biến động cảm xúc, từ cơn ốm của Giôn-xi đến cái chết đột ngột của cụ Bơ-men.
'Chiếc lá cuối cùng' là thông điệp xanh về tình thương và ý nghĩa cuộc sống. Nó là một tác phẩm nghệ thuật thú vị về tình bạn cao quý trong hoàn cảnh khó khăn.
7. Phân Tích 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O. Hen-ri - Phần 6
O Hen Ri, tên thật là William Sydney Porter, được biết đến như một nhà văn vĩ đại của thế kỷ 20. Sinh ra tại Mỹ, ông nổi tiếng với những tác phẩm truyện ngắn, trong đó có những tác phẩm được đánh giá cao. Tác phẩm nổi bật nhất, “Chiếc lá cuối cùng,” đã được giới thiệu vào văn học Việt Nam.
Trong câu chuyện, O Hen Ri tạo ra ba nhân vật chính: Giôn Xi, Xiu, và cụ già Bơ Men, những họa sĩ nghèo. Tuy ngắn gọn, nhưng câu chuyện diễn ra mạch lạc, với những tình tiết đầy cảm xúc. Đặc biệt, sự ốm đau của Giôn Xi và cái chết đột ngột của cụ Bơ Men tạo nên những khoảnh khắc rất xúc động.
“Chiếc lá cuối cùng” là thông điệp về tình yêu và ý nghĩa của cuộc sống. Câu chuyện là biểu tượng cho nghệ thuật văn chương của O Hen-ri, với cấu trúc chặt chẽ, không có chi tiết lạc quan. Những tình tiết như cơn ốm của Giôn Xi và cái chết bất ngờ của cụ Bơ Men tạo nên những điểm nhấn đặc sắc.
Một số ý kiến cho rằng, “Chiếc lá cuối cùng” là thông điệp về tình thương và ý nghĩa của cuộc sống. Câu chuyện thể hiện một tình bạn cao quý giữa Giôn Xi và Xiu, hai nữ họa sĩ nghèo nhưng đầy mơ ước và yêu thương. Họ chia sẻ sở thích và nghệ thuật, hình thành một tình chị em đặc biệt.
Trong mùa đông lạnh giá, khi bị cảm lạnh, Giôn Xi nằm liệt giường. Mọi cố gắng điều trị đều thất bại, và cô tin rằng mình không thể sống sót. Xiu, tận tình và lo lắng, không ngừng chăm sóc. Cô nấu súp gà, pha sữa rượu Boóc-đô, đặt thêm gối, mời bác sĩ, và cầu cứu cụ Bơ-men. Xiu chiến đấu với tử thần để cứu sống đứa em nuôi của mình.
Xiu là biểu tượng của lòng trắc ẩn và sự hy sinh. Cô là người giàu lòng nhân ái, có trái tim rộng lớn. Nhân vật Xiu là một hình ảnh sáng bóng của thông điệp trong “Chiếc lá cuối cùng.”
Câu chuyện cũng mô tả những người sống trong khó khăn nhưng không sợ chết. Cụ già Bơ Men, sau hơn 40 năm vẽ tranh, vẫn khát khao thành công nghệ thuật. Ngay cả ở tuổi 60, ông tin rằng mình sẽ tạo ra một tác phẩm xuất sắc. Trong cái lạnh lẽo của đêm đông, cụ Bơ Men vẽ bức tranh tuyệt vời nhất của mình - “Chiếc lá cuối cùng.” Chiếc lá tượng trưng cho sự dũng cảm và đã giúp cứu sống Giôn Xi.
Giôn Xi đã hồi phục và đứng trước bức tranh, nhớ đến lời Xiu: “Cụ vẽ nó vào đêm chiếc lá cuối cùng rụng, với tình thương và lòng biết ơn vô tận.” Hơn một thế kỷ trôi qua, người đọc vẫn kính trọng cụ Bơ Men vì tấm gương cao cả, hy sinh bản thân vì người khác.
“Chiếc lá cuối cùng” có thể coi là một trong những tác phẩm nhân văn sâu sắc nhất, tả thực về cuộc sống của những người khó khăn. Câu chuyện mang lại nhiều cảm xúc và suy ngẫm, là thông điệp lớn về khát khao vươn lên và trân trọng tình yêu thương giữa con người.
Chúng ta hãy tôn trọng giá trị nghệ thuật, làm hạnh phúc cho đời sống của chúng ta. Hãy thể hiện tình yêu thương qua nghệ thuật. Hình ảnh cụ Bơ Men, ngã xuống vì nghệ thuật, là một điển hình về tình yêu thương và sự sống của người khác, trở thành một đỉnh cao của nghệ thuật với giá trị bền vững nhất.
8. Phân Tích 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O Hen-ri - Bài số 9
O. Hen Ri là một nhà văn xuất sắc chuyên sáng tác truyện ngắn trong văn hóa Mỹ. Ông sở hữu nhiều tác phẩm nổi tiếng như 'Tên cảnh sát và gã lang thang', 'Quà tặng của các đạo sĩ', ... Trong số đó, truyện ngắn 'Chiếc lá cuối cùng' đứng đầu với giá trị nội dung sâu sắc. Câu chuyện không chỉ là bức tranh nghệ thuật mà còn là biểu tượng cao quý về lòng nhân đạo.
'Chiếc lá cuối cùng' kể về tình bạn trong cộng đồng nghệ sĩ nghèo sống cùng nhau. Xiu và Giôn-xi, hai người họa sĩ trẻ, chia sẻ đam mê nghệ thuật và đối mặt với khó khăn về cuộc sống. Trong cùng khu nhà, cụ già Bơ Men, người họa sĩ già, không thể theo đuổi ước mơ của mình vì khó khăn cuộc sống. Đến khi Giôn-xi mắc bệnh nặng, tình bạn và tình yêu thương của Xiu và Bơ Men trỗi dậy.
O. Hen Ri tạo nên hình tượng đẹp trong câu chuyện về tình bạn giữa những người nghèo. Xiu, với tình thương chân thành, chăm sóc và động viên Giôn-xi; còn cụ Bơ Men, với tình yêu thương vô tận dành cho Giôn-xi. Tình yêu đó giúp cụ tạo ra một tác phẩm để đời: Chiếc lá thường xuân cuối cùng. Đó không chỉ là một kiệt tác nghệ thuật mà còn là biểu tượng của tâm huyết và sự hy sinh không đòi hỏi đền đáp.
Về mặt nghệ thuật, Chiếc lá cuối cùng trên tường là một tác phẩm độc đáo, tuyệt vời, và chứa đựng ý nghĩa sâu sắc. Mặc dù không nổi tiếng như những tác phẩm khác như Mona Lisa hay Sáng tạo của Adam, nhưng kiệt tác trong 'Chiếc lá cuối cùng' mang theo mình tấm lòng lớn lao và sự hy sinh không đòi hỏi đền đáp.
Về mặt nhân đạo, Chiếc lá cuối cùng là niềm hy vọng cuối cùng của Giôn-xi, mang lại sự sống cho cô khi đã mất niềm tin. Chiếc lá không chỉ làm lại cuộc sống của cô mà còn chứa đựng tình yêu thương rộng lớn của Bơ Men dành cho Giôn-xi.
Chính chiếc lá cuối cùng đã gieo mầm niềm hy vọng cuối cùng, cứu rỗi Giôn-xi khỏi tay tử thần. Đồng thời, nó mang theo mình tình cảm con người với con người, sự đồng cảm và yêu thương giữa những người chia sẻ cùng cảnh ngộ. Và hơn cả, nó đại diện cho tâm huyết và sự hy sinh cao quý của một con người. Tất cả những giá trị này tạo nên ý nghĩa nhân đạo sâu sắc trong chiếc lá thường xuân cuối cùng trên tường - kiệt tác để đời của cụ Bơ Men.
Cuối cùng, cụ Bơ Men - người tạo nên kiệt tác chiếc lá đó - đã không sống sót qua căn bệnh viêm phổi nặng. Nhưng chiếc lá ấy đã hồi sinh một con người. Sự hy sinh và tình cảm lớn lao của cụ là đáng quý biết bao. Qua hình ảnh chiếc lá và sự hi sinh của người họa sĩ già, ông O. Hen Ri muốn nhấn mạnh mục đích cao cả của nghệ thuật.
9. Phân Tích Tác Phẩm 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O. Hen Ri Số 8
O.Hen-ri, một nhà văn người Mỹ nổi tiếng với truyện ngắn, để lại ấn tượng sâu sắc với độc giả. Các tác phẩm của ông, mặc dù giản dị, nhưng đầy tinh thần nhân đạo và tình yêu giữa con người. Trong số đó, 'Chiếc Lá Cuối Cùng' không chỉ là một câu chuyện mà còn là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Câu chuyện xoay quanh ba nhân vật chính: Xiu, Giôn-xi và cụ Bơ-men, tất cả là những họa sĩ nghèo sống gần công viên Oa-sinh-tơn. Xiu và Giôn-xi, hai họa sĩ trẻ, cùng cụ Bơ-men, người đã già, sống trong ước mơ vẽ một kiệt tác, nhưng cuộc sống khó khăn đã ngăn cản họ.
Giôn-xi, mắc căn bệnh viêm phổi, đối mặt với tình trạng khốn khổ và bệnh tật. Cô chờ đợi mỗi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, ý nghĩa cô sẽ ra đi. Cụ Bơ-men, với tình thương chân thành, vượt qua bão tuyết và lạnh giá, vẽ 'Chiếc Lá Cuối Cùng' để tạo hy vọng và sức mạnh cho Giôn-xi chống lại bệnh tình.
Được xem là kiệt tác, bức tranh của cụ Bơ-men thể hiện chi tiết tự nhiên, sống động, thậm chí Xiu và Giôn-xi, cả hai họa sĩ, cũng không nhận ra sự giả mạo của chiếc lá. Cụ Bơ-men đã hy sinh để tạo ra kiệt tác trong điều kiện khó khăn, đó là thời điểm đặc biệt nhất.
Kiệt tác mang ý nghĩa tích cực và cao cả, mang lại hy vọng và động lực cho Giôn-xi vượt qua khó khăn. Hình ảnh chiếc lá không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của giá trị nhân văn và lòng nhân ái giữa con người.
Chiếc lá cuối cùng không chỉ là kiệt tác nghệ thuật mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái và tình thương. Hình tượng này đã làm thay đổi tâm hồn Giôn-xi, mang lại niềm tin và ước mơ mới, chứng minh sức mạnh của nghệ thuật và tình thương giữa những người nghèo khó.
Bức tranh không chỉ là một kiệt tác nghệ thuật, mà còn chứa đựng giá trị nhân đạo, thể hiện sức mạnh của tình thương giữa những người gặp khó khăn. Hình ảnh chiếc lá cuối cùng đã làm thay đổi cuộc sống của Giôn-xi, làm nảy sinh hy vọng và sức sống mới trong tâm hồn cô.
'Có một điều gì đó khiến chiếc lá cuối cùng vẫn ở lại để cho tôi thấy mình đã thất bại. Muốn chết là tội lỗi'. Hình ảnh chiếc lá đã thức tỉnh tâm hồn Giôn-xi, giúp cô hi vọng và mơ ước về tương lai.
Chiếc lá cuối cùng không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật đẹp mắt mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái và sức mạnh của tình thương giữa những con người.
10. Phân Tích Tác Phẩm 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của O Hen-ri số 10
Nhà văn O.Hen-ri, một tên tuổi nổi tiếng của văn chương Mỹ, đã để lại dấu ấn với nhiều tác phẩm gây ấn tượng mạnh mẽ. Trong số đó, 'Chiếc Lá Cuối Cùng' không chỉ là một câu chuyện mà còn là một tác phẩm nghệ thuật sâu sắc, thể hiện niềm khao khát về cái đẹp và hoàn mỹ trong cuộc sống.
Điểm nhấn của câu chuyện là bức tranh 'Chiếc Lá Cuối Cùng' của họa sĩ già Bơ-men, một kiệt tác nhân văn đầy cảm xúc và nghệ thuật. Trong bức tranh này, Giôn-xi, nữ họa sĩ trẻ, đối mặt với bệnh tật và tuyệt vọng vào cuộc sống, chờ đợi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, biểu tượng cho cuộc sống của mình. Ông Bơ-men, nghệ sĩ già đầy tình thương, vẽ bức tranh này để tạo động lực và hy vọng cho Giôn-xi.
Cả ba nhân vật, Giôn-xi, Xiu, và ông Bơ-men, đều là những người nghệ sĩ, tìm kiếm cái đẹp và hoàn mỹ trong nghệ thuật. Giôn-xi, với căn bệnh viêm phổi, thấy chiếc lá trên cây như biểu tượng số phận của mình. Cuộc sống buồn tẻ của họ được thể hiện qua mỗi chi tiết, với những trận bão tuyết và những lá cây trơ trụi.
Chiếc lá cuối cùng không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc mà còn là biểu tượng của lòng nhân văn và tình yêu thương. Bức tranh này không chỉ làm thay đổi cuộc sống của Giôn-xi mà còn làm nổi bật tinh thần nhân đạo của tác giả O.Hen-ri.
Bức tranh Chiếc Lá Cuối Cùng không chỉ là một kiệt tác nghệ thuật mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái và tình thương. Ông Bơ-men đã hy sinh cuộc sống của mình để vẽ nên tác phẩm này, tạo ra điểm sáng của toàn bộ câu chuyện. Hình ảnh chiếc lá cuối cùng làm thay đổi số phận của Giôn-xi, làm nảy sinh hy vọng và ý chí sống mới trong tâm hồn cô.
Bức tranh Chiếc Lá Cuối Cùng là biểu tượng của giá trị nghệ thuật và lòng nhân ái, đồng thời chứng minh tài năng và sự sáng tạo của O.Hen-ri. Tác phẩm này là một hình ảnh tuyệt vời về sự hy sinh và lòng nhân ái cao quý.
Chiếc lá cuối cùng, với tất cả ý nghĩa sâu sắc, thể hiện tình yêu thương và lòng nhân ái, làm thay đổi cuộc sống của nhân vật chính và làm nổi bật triết lý sống cao quý của tác giả O.Hen-ri.