1. Bài văn tả con đường đến trường số 1
Mỗi buổi sáng, bước chân tôi nhẹ nhàng trên con đường dẫn tới trường. Đó là một hành trình đong đầy niềm vui và những ký ức đáng nhớ về thời học sinh. Con đường không hoành tráng, không lộng lẫy, nhưng nó mang đến vẻ đẹp giản dị, gắn liền với cuộc sống tĩnh lặng của người dân phố tôi.
Con đường này hẹp hòi, bề mặt không phẳng mịn, nhưng lại đậm chất thân thuộc. Phố tôi nhỏ bé, nên đường phố cũng không được trải rộng nhưng vẫn là nơi đong đầy tình thân. Hai bên đường, những ngôi nhà liền kề mọc lên, tạo nên bức tranh thân quen của con đường. Hai hàng cây bóng mát dọc theo lối đi, tạo nên khung cảnh thơ mộng. Mùa hè, hoa xoan trắng tinh khôi rơi bung bổ trên đường, làm đẹp thêm không khí của lũ trẻ. Những ngọn nến khói trắng bốc lên, để lại dấu ấn nhẹ nhàng trên bức tranh phố xưa. Bên cạnh những con đường lớn, con đường phố tôi hiên ngang tồn tại với những đặc trưng riêng. Điều đó làm nó trở nên độc đáo và thu hút mọi ánh nhìn. Những cửa hàng, cửa hiệu xinh xắn nằm sát nhau, tạo nên không khí sôi động. Các bà chủ cửa hàng luôn niềm nở chào đón, tay nghề tài ba của họ làm nên vẻ đẹp riêng của con đường. Vỉa hè gạch sứt sẹo, nhưng đó lại là những dấu vết đáng yêu trong tâm hồn tôi, liên tục nhắc nhở về hành trình từ nhà đến trường. Ở đây, có những ngôi nhà lớn, nhỏ, cao, thấp, tạo nên bức tranh đa dạng về kiến trúc. Dọc theo con đường, tôi đếm được hơn hai chục cửa hàng, cửa hiệu với đủ mọi thứ. Mỗi góc phố đều in đậm những dấu tích của thời học trò, những kỉ niệm ngọt ngào.
Quay trở lại những ngày đầu bước chân lên con đường này, tôi còn bé cỏn và lúc ấy con đường dường như rộng lớn đến không tưởng. Nhớ mãi những khoảnh khắc ngây ngô, bước chân nhỏ trên đường đá nhỏ. Lớn lên, tôi lại nhận thức rằng con đường không chỉ không mở ra mà còn thu hẹp lại. Cây xanh bên đường mát lành, hát ca vang lên, tạo nên bản hòa nhạc vui tươi. Nhớ mãi, nhớ mãi. Mỗi khi nhắc đến con đường này, tôi lại tràn ngập trong những kí ức ngọt ngào và lòng quê thân thương. Con đường không chỉ là người bạn đồng hành từ thời học sinh mà còn là biểu tượng gắn bó với tôi. Dù có bước chân đi khắp nơi, kí ức về con đường tới trường sẽ luôn đi cùng tôi. Ngay cả khi trưởng thành, tôi ước mơ có cơ hội được trở lại, sửa chữa và làm đẹp con đường thân thương này.

Mỗi buổi sáng, tôi bắt đầu hành trình đến trường trên con đường quen thuộc. Nơi đây chứa đựng bao kỷ niệm tuổi thơ, từng ngóc ngách, từng góc phố đã in sâu trong trí nhớ. Dù không đẹp nhưng con đường lại trở nên đặc biệt hơn trong những ngày đầu đông se lạnh. Hà Nội, với cái lạnh dịu dàng, khiến người ta phải khoác thêm áo ấm. Nhưng ở phố tôi, không có vẻ lạnh lẽo ấy. Dù gió bão hay mưa dầm, những ngôi nhà trên đường vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của mình, mỗi căn nhà là một điều khác biệt, tạo nên bức tranh sống động. Phố tôi không có những cây lớn, nhưng vẫn rất đẹp với không gian trời mở rộng và những ngày mưa gió bão bùng, bầu trời trên phố chìm đen trong mây, tiếng sét vang rền. Cảm giác ấm áp tựa như một chiếc ô nhiều màu sắc. Buổi sáng, tiếng ồn của ô tô, xe máy, và tàu hỏa tạo nên bức tranh sôi động. Mỗi buổi sáng, giấc ngủ của tôi thường bị đánh thức bởi âm nhạc đa dạng từ những sinh viên trường Văn Chương. Dù ban đêm hay ban ngày, con đường vẫn tấp nập, đầy sức sống.
Con đường đã chứng kiến những khoảnh khắc khó khăn và hạnh phúc trong cuộc sống của tôi. Những ngày trời mưa, nó là người bạn đồng hành trung thành. Khi tôi buồn bã, nó im lặng lắng nghe. Con đường không chỉ là nơi tôi đi học mỗi ngày mà còn là người bạn đồng hành, là người chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Dù tôi sắp phải rời xa nơi này, nhưng con đường vẫn sẽ luôn ở trong trái tim tôi - một con đường đã làm cho cuộc sống của tôi trở nên đặc biệt.

Khác với con đường đầu tiên, con đường thứ hai của tôi lại mang một vẻ đẹp khác biệt. Những ngày sương mù, con đường như được phủ một lớp mảnh mịn, tô đi bước nhẹ qua những cảm xúc huyền bí. Mỗi buổi sáng, ánh nắng mặt trời ban mai len lỏi qua những góc phố tạo nên không gian ấm áp. Những căn nhà cổ kính nằm hai bên đường như những người bạn thân thiết, đong đưa chuyện xưa trong từng góc cổ sở. Đồng hồ đài tưởng niệm Khâm Thiên là biểu tượng của sự kiên trì và tình thương. Con đường này giữ lấy những hồi ức của cuộc sống, từng chiếc lá cây, từng hạt cát trên đường đều là những kí ức đẹp.
Bước chân nhỏ nhắn của tuổi thơ in đậm trên con đường làng quê. Nơi đây chứa đựng những ký ức ngọt ngào, từ cánh đồng xanh mát đến dòng sông hiền hòa. Nhưng đối với tôi, con đường từ nhà tới trường mới thực sự gắn bó nhất. Đường đầy những viên đá rơi lạch, dù nhỏ nhưng đủ cho bước chân của một đứa trẻ. Mỗi bước đi, trái tim tôi như tràn đầy hồi hộp và niềm vui. Cánh đồng mở ra với hàng cây gạo chống nắng, đã chứng kiến những trận bi quyết liệt của đám trẻ nhỏ. Hai bên đường là hàng bạch đàn với lá nhỏ như con mắt nhìn xuống. Ánh nắng bình minh len lỏi qua lá cây, tạo nên không gian ấm áp. Con đường như một bức tranh sống động, với những ngôi nhà nhỏ xinh nằm giữa vườn cây xanh mướt. Mỗi buổi sáng, con đường tràn ngập tiếng ồn và sự sôi động của những người làng. Mùi ngai ngái của đất, mùi của lúa đồng, cỏ nội phào lẫn vào mũi, tôi cảm thấy bồi hồi.

Con đường số 5 đưa tôi trở lại những kí ức thơ ấu. Mỗi sáng, khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xuất hiện, tôi bước chân ra khỏi nhà, hòa mình vào không khí trong lành. Trên đường, tiếng chim hót, mùi hoa dại và giọt sương làm tâm hồn tôi thư thái. Cây xanh mát hai bên đường, cánh đồng lúa trải dài thẳng cánh cò bay. Mỗi góc đường là một bức tranh tuyệt vời. Cảnh vật rộn ràng khi mọi người bắt đầu ngày mới, những đám trẻ học sinh điều động trên con đường quen thuộc. Còn bà con nông dân ra đồng, hòa mình vào làn gió sớm. Mùi đất, mùi đồng gió nội hòa quyện phả vào không khí, làm tôi cảm nhận rõ hương vị của quê hương.
Mỗi bước chân trên con đường đi học là một hành trình trở lại tuổi thơ. Buổi sáng, ánh nắng chan hòa khắp con đường làng. Tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng chày giã lúa kêu vang. Trên đường, tôi ngửi thấy mùi của đất, mùi của lúa đang nở, cỏ dại ven đường. Con đường là chứng nhận cho những bước chập chững đầu tiên của cuộc đời, là hành trình đi đến tri thức, mở ra những ước mơ lớn lao.

Bài văn tả con đường đến trường số 4 mang đến cho tôi những kí ức đẹp đẽ. Dù sau này có bước chân đi đâu, trải qua bao nhiêu con đường, nhưng con đường từ nhà đến trường vẫn là nét chấm phá không phai trong tâm hồn tôi.
Mỗi buổi sáng, tôi hiếu kỳ bước chân trên con đường nhỏ từ ngõ ra mặt phố. Con đường ngắn ngủi, chỉ vài trăm mét, nhưng đủ để tạo nên không khí sôi động và ấm áp. Đường xi măng bằng phẳng, lấp lánh dưới ánh bình minh rực rỡ. Tiếng xe, tiếng người nói chuyện, và tiếng cuộc sống sôi động làm cho tôi cảm thấy cuộc sống này tươi mới.
Đứng giữa đám người, tôi thưởng thức không khí của mỗi buổi sáng. Những tòa nhà cao tầng tráng lệ, mỗi mảng sơn như đang tươi mới hôm nay. Hè phố luôn rộn ràng với những người đi bộ và học sinh trò chuyện vui vẻ. Có những quán ăn sáng nổi tiếng với đủ món như phở, bánh mì, bánh cuốn... Tôi thường ghé vào những quán này, nơi mà thức ăn trở nên ngon bất kể làm sao.
Ngày tới trường, sau một ngã tư đèn đỏ, con đường dần yên bình hơn. Hai hàng cây xanh mát tạo nên bóng mát dễ chịu, luồng gió mát rượi qua cành cây. Mùa hè, không gian này trở nên thoải mái hơn với tiếng hót líu lo của chim, làn gió dịu dàng. Con đường này không chỉ là nơi đưa tôi đến trường mà còn là hành trình đẹp đẽ đánh thức niềm yêu đời, là nơi tôi tìm thấy niềm vui và ấm áp mỗi ngày.

Mỗi bước chân trên con đường đi học là một hành trình trở lại tuổi thơ. Buổi sáng, ánh nắng chan hòa khắp con đường làng. Tiếng còi xe, tiếng cười nói, tiếng chày giã lúa kêu vang. Trên đường, tôi ngửi thấy mùi của đất, mùi của lúa đang nở, cỏ dại ven đường. Con đường là chứng nhận cho những bước chập chững đầu tiên của cuộc đời, là hành trình đi đến tri thức, mở ra những ước mơ lớn lao.
Con đường đến trường số 7 là một hành trình đẹp đẽ, với tất cả những hình ảnh và âm thanh khiến trái tim tôi rộn ràng. Từ những hàng me xanh mát che bóng, đến tiếng còi xe và tiếng chào hỏi âm nhạc của đám đông, mỗi buổi sáng là một chuyến phiêu lưu mới.
Con đường tên Nguyễn Du này có cái đẹp nhỏ nhưng đầy ấn tượng. Nó hẹp nhưng thú vị, với những cánh me bên lề đường rơi lá xuống tạo nên bức tranh sống động. Đường nhựa mềm mại, màu đen bóng và những vạch kẻ trắng tạo nên con đường sôi động với sự hiện đại. Các phương tiện giao thông qua lại tấp nập, tạo nên âm thanh nhộn nhịp của cuộc sống.
Trên đường, tôi cảm nhận được hương thơm của hoa sữa và hoa đậu, hòa quyện với mùi của đất và cỏ dại ven đường. Những chú chim nhảy múa trên cành cây, tạo nên một bản giao hưởng tự nhiên, âm nhạc đưa tôi vào một thế giới yên bình. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống đường, làm bóng loáng những viên gạch, tô điểm cho hành trình đến trường mỗi buổi sáng.
Buổi tối, con đường trở nên yên bình hơn, với tiếng chổi tre vang lên giữa dòng xe đã về nhà. Đèn đường rọi sáng, làm bật lên vẻ đẹp của con đường. Tôi luôn tự hào vì con đường này, nơi đã đồng hành cùng tôi trên mọi bước chân, đưa tôi đến trường và mở ra những cánh cửa tri thức.

Con đường đến trường số 6 là một tượng điêu khắc đẹp đẽ của quê hương. Như những câu thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân, nó là đường đi học, nơi mà trái tim tôi rợp bướm vàng bay. Con đường hẹp nhưng ấm áp, là nơi đong đầy kí ức và hồn quê.
Ngay từ lúc bình minh, con đường được làm mới bởi những tia nắng vàng. Hàng me xanh mướt bên lề đường tô điểm cho không gian. Đường nhựa láng mịn, vạch kẻ trắng tinh tế. Tiếng còi xe và tiếng chào hỏi tạo nên bức tranh sống động của cuộc sống thường nhật.
Bước chân tôi cùng đám bạn đưa tôi về quê hương, về ngôi trường yêu thương. Bên lề đường, những cành me vút cao, lá úa vàng rơi xuống tạo thành một tấm thảm tự nhiên. Mùi của hoa sữa và hoa đậu nồng nàn, hòa quyện với mùi đất và cỏ dại, đưa tôi trở về tuổi thơ.
Con đường không chỉ là nơi đi học mà còn là người bạn thân thiết, chứng nhận cho những nỗ lực và bước tiến của tôi. Mỗi buổi sáng, khi tiếng chổi tre vang lên, tôi tự hào vì là một phần của con đường đẹp này.
Đi từ nhà đến trường, em có thể chọn nhiều con đường, nhưng con đường em thích nhất chính là Nguyễn Đình Chiểu. Đây không chỉ là đường đi, mà là hành trình tràn đầy sức sống và màu sắc.
Ngày mới bắt đầu trên con đường này, mặt đường nhựa phẳng, vỉa hè rộng mênh mông, cây sấu xanh mướt bên lề đường tạo nên khung cảnh tuyệt vời. Buổi sáng, con đường sôi động với tiếng còi xe, tiếng chào hỏi, tiếng cười của học sinh đám đông. Dưới bóng nắng, mỗi góc con đường lung linh, làm trái tim em đắm chìm trong không khí tràn ngập năng lượng tích cực. Những cửa hàng và quán ăn sáng trên đường càng làm cho không gian trở nên sinh động, hấp dẫn.
Con đường này không chỉ là nơi đi học, mà còn là nguồn cảm hứng và niềm vui mỗi buổi sáng. Em nhớ từng chi tiết nhỏ, từng lá cây, từng đám hoa, là những điều làm cho con đường trở nên đặc biệt. Trong từng bước chân, em cảm nhận sự thay đổi của cuộc sống và tìm thấy niềm hạnh phúc đơn giản giữa đường phố quen thuộc.
Đêm đến, con đường vẫn trưng dụng vẻ đẹp riêng, với ánh đèn và tiếng chổi tre của những người lao công vệ sinh. Cảm giác bình yên và an lành trên con đường là điều không thể nào quên.

Mùa khô năm ngoái, cộng đồng địa phương đã cùng nhau làm mới con đường nối xã Tân Long với các xã lân cận. Đối với trường em, con đường này không chỉ là lối đi, mà còn là chứng nhận cho sự đoàn kết và nỗ lực của mọi người.
Con đường được trải đất đỏ, mịn màng và phẳng phiu. Cây bạch đàn bên lề đường tạo nên khung cảnh hữu tình, với cành lá xanh mướt làm dịu dàng bức tranh quê hương. Trên đường, cuộc sống sôi động với tiếng xe lam, tiếng chợt chạy của các bạn nhỏ, và tiếng cười của người dân trong vùng. Dưới nắng vàng, con đường trải dài qua cánh đồng lúa và vườn rau, như một bức tranh tươi sáng chào đón ngày mới.
Con đường này không chỉ là địa điểm đi học mỗi ngày, mà còn là ký ức về những khoảnh khắc trân trọng của tuổi thơ. Mỗi bước chân, mỗi góc quay của con đường đều chứa đựng những câu chuyện và kỷ niệm đáng nhớ.

9. Bài văn tả con đường đến trường số 8
Quê hương em thật đẹp với những bức tranh hùng vĩ như con sông hiền hòa, cánh đồng thẳng cánh cò bay… nhưng đẹp nhất và thân thuộc nhất với em chính là con đường hàng ngày từ nhà đến trường.
Con đường tới trường nhỏ nhưng trải đá răm, thẳng tắp. Hai bên là những hàng cây xanh mát. Buổi sáng, con đường trở nên nhộn nhịp với tiếng cười và tiếng nói ríu rít của lũ trẻ đông đảo. Chúng tụ tập thành từng nhóm nhỏ, hân hoan bước đi trên con đường quen thuộc. Buổi trưa, con đường lặng lẽ, bóng cây che khuất tạo nên bức tranh dễ thương. Tiếng ru em từ những mái nhà dưới hàng cây như là lời hát êm đềm. Cảnh chim sâu chuyền cành làm cho con đường thêm sống động và yên bình.
Những đoạn đường phẳng lặng là kí ức đẹp đẽ. Đôi chân nhỏ bé của lũ trẻ đều in dấu trên con đường này mỗi ngày. Con đường không chỉ là nơi đi học, mà còn là người bạn đồng hành đáng tin cậy của em.
Con đường tới trường không chỉ là nơi em học, mà còn là nguồn cảm hứng, là khoảnh khắc đẹp đẽ của tuổi thơ.

10. Hành trình đến trường số 10
Mỗi ngày, trên con đường quen thuộc, em đều bước chân về trường. Đó là con đường đơn sơ, nhưng trong trí óc em, mọi cảnh sắc trở nên rõ ràng. Con đường làng này, mặc dù hẹp và gồ ghề, nhưng đủ rộng cho những đôi chân trẻ con nhảy múa. Sáng sớm, cây bàng già chào đón ánh nắng, tiếng chim hòa nhạc, và đường làng trải dài với hai hàng khuynh diệp xanh tươi.
Nhìn xa, hàng rào của những ngôi nhà ven đường nằm gọn trong cảnh xanh của vườn cây. Dù là hàng rào tre hay hàng rào kiên cố, những ngôi nhà xinh xắn vẫn nổi bật giữa không gian xanh mát. Khi bình minh ban mai, đường làng trở nên sống động. Mọi người bắt đầu hoạt động: trẻ con đi học, người lớn ra đồng, kẻ buôn bán di chuyển. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng xe máy tạo nên âm nhạc động đắc. Khi con đường rẽ vào xóm nhà, trường em hiện ra với bóng cây phượng già che phủ cổng trường.
Có lẽ sau này, em sẽ đi xa hơn trên những con đường mới, nhưng con đường thơ mộng của tuổi thơ sẽ mãi ở lại trong trái tim em.
