1. Bài văn tả ông số 1
Trong gia đình, tôi thường xuyên thể hiện tình cảm đặc biệt đối với mọi người, nhưng đối với ông ngoại, tình cảm ấy vượt qua mọi giới hạn. Bất kỳ lúc nào, hình ảnh của ông vẫn ngọt ngào trong tâm hồn tôi.
Ông ngoại của tôi, mặc dù đã bước sang tuổi bảy mươi, nhưng dáng vẻ vẫn khoẻ mạnh và tràn đầy năng lượng. Khuôn mặt của ông đánh dấu bằng những nét nếp nhăn kể chuyện về những thời kỳ khó khăn và gian khổ. Những đường nét trên khuôn mặt ấy là biểu hiện của một cuộc sống đầy trải nghiệm, nhưng ông vẫn giữ được vẻ đẹp của sự tinh tế và trí tuệ.
Những khoảnh khắc hạnh phúc nhất là khi tôi được nằm trong lòng ông, cảm nhận sự ấm áp từ đôi tay vuốt ve, chòm râu bạc bào. Nhìn thấy đôi mắt ấm áp và hiền hòa của ông, tôi như được đắm chìm vào một câu chuyện cổ tích, nơi có ông Bụt mang theo những phép màu tốt lành và đẹp đẽ. Tôi thường xuyên muốn giữ lấy bàn tay ấm áp của ông, cảm nhận hơi nồng nàn truyền tới, điều đó thực sự là một trải nghiệm đáng quý.
Bố mẹ thường xuyên bận rộn với công việc, nhưng ông và tôi luôn có mối quan hệ mật thiết. Giọng điệu trầm trầm, truyền cảm của ông là kết quả của quãng thời gian ông từng là diễn viên nghiệp dư nổi tiếng trong đội hình kịch của trung đoàn. Điều này khiến ông có khả năng kể chuyện và ru cháu bằng những câu chuyện hấp dẫn.
Ông có nhiều con cháu, nhưng tôi thấy mình là người được ông yêu quý nhất. Ông luôn thẳng thắn thổ lộ: “Khi có cháu, ông luôn cảm thấy hạnh phúc hơn cả khi có con!”. Mối quan hệ của tôi với ông không chỉ là cháu, mà là người cháu được ông trìu mến đặc biệt.
Điều độc đáo khác mà nhiều người khó tin là ông chính là người nội trợ chính trong gia đình. Bà tôi thậm chí còn tỏ ra vụng trộm, ngần ngại, tự nhận: “Bà mày mồ côi sớm, nên việc nhà nấu nướng có lẽ không sành sỏi lắm!”. Mỗi sáng, sau khi ông tập thể dục và luyện độ, ông đều đeo giỏ đi chợ.
Ông đam mê với tiếng chào mời, lời khen ngợi từ chợ nhỏ tại khu vực chúng tôi sống. Tất cả những thứ ông mua về đều tươi tắn, ngon mắt với đủ màu sắc. Ông là đầu bếp tài năng, và nếu bạn có cơ hội ghé thăm nhà tôi, ông sẽ trổ tài nấu ăn để bạn thưởng thức, không ai có thể phê phán được.
Không chỉ vậy, ông còn chăm sóc đặc biệt đến tình hình thế giới xung quanh, cả trong và ngoài nước. Không có bản tin truyền hình, chương trình phát thanh nào ông bỏ lỡ. Điều này khiến ông luôn cập nhật và có khả năng thảo luận với bạn bè, và nếu không gặp nhau, ông sẽ gọi điện thoại. Có thể nói, điện thoại của ông chỉ để liên lạc với con cháu và thảo luận về thời sự nóng hổi.
Khi nói chuyện, ông luôn thể hiện sự say mê, nhiệt huyết như khi nói chuyện trực tiếp với bạn. Hầu hết thông tin về thời sự, tôi được biết thông qua ông. Thậm chí, mọi lo lắng, bất an về thế giới như Mỹ tấn công Iran đều khiến ông buồn bực và lo lắng, điều đó cũng khiến cả gia đình chúng tôi trở nên lo lắng. Trong nhà, ông thường xuyên nhìn nhận khu vườn cây xanh trên tầng thượng như là một kho tàng của mình. Khu vườn đó chứa đựng nhiều cây, hoa, mỗi thứ đều có câu chuyện của nó. Từ những kỷ niệm trong chiến trường, đến những chuyến thăm Điện Biên Phủ, đến ngày sinh nhật của từng đứa cháu,… Công việc tưới bón, chăm sóc của ông làm nên vườn cây đó.
Ngày sinh nhật gần đây, ông tặng tôi một chiếc kèn nhỏ. Tôi tự học cách sử dụng và giờ đây tôi đã có thể thổi những giai điệu như “Nhạc rừng” mà ông yêu thích. Ông tự hào và thường xuyên khoe về tài năng của cháu, nhưng tôi hiểu rằng điều quan trọng là tình yêu thương mà ông dành cho tôi!
Tôi yêu quý và kính trọng ông nhiều, và tôi cũng biết rằng tình yêu của ông đối với tôi cũng không kém. Ông có thể là ông ngoại hay ông Bụt, tôi không biết nữa. “Cháu sẽ cố gắng hết mình để làm ông hạnh phúc, ông nhé!”. Tôi luôn giữ trong lòng những suy nghĩ đó.


2. Bài văn tả ông số 3
Ông nội của tôi là người mà tôi luôn trân trọng nhất. Ông là người đồng hành và chăm sóc tận tình trong suốt thời thơ ấu của tôi. Ông là người bạn tâm giao và âu yếm, dạy tôi những điều tốt lành và trao cho tôi tình yêu vô hạn.
Ông nội của tôi đã bước qua tuổi bảy mươi. Ông có dáng vóc nhẹ nhàng, bất kể tuổi tác, ông vẫn di chuyển nhanh nhẹn. Hàng ngày, ông thường mặc bộ đồ truyền thống, tạo nên hình ảnh trầm thiên. Khuôn mặt ông gầy, với nhiều nếp nhăn do những gian khó và thử thách của cuộc sống. Tóc ông bạc phần lớn, chải phía sau để lộ vùng trán cao, là dấu hiệu của thời gian. Những đôi mắt sáng bóng, luôn tràn đầy sức sống. Mỗi tối, ông thường xem tin tức để cập nhật thông tin. Răng ông trắng, mặc dù đã mất một vài chiếc, tạo nên nụ cười ấm áp và hồn nhiên.
Bàn tay ông gầy gò và phơi nắng là minh chứng cho cuộc sống đầy sóng gió ông đã trải qua để nuôi dưỡng con cháu. Tuy nhiên, đôi bàn tay ấy vẫn khéo léo và nhanh nhẹn. Mỗi chiều, ông thường bế nước tưới cho các loại cây, thói quen mà ông không bao giờ từ bỏ. Khu vườn của ông luôn tràn ngập trái cây mọng nước. Mỗi khi ghé thăm ông, chúng tôi có cơ hội thưởng thức trái cây tươi ngon mà không sợ rầy la.
Ông luôn quan tâm đến tôi, đến tất cả cháu chắt. Ông giáo dục chúng tôi về lòng nhân ái và quan tâm đến mọi người xung quanh. Một lần, khi tôi và em gái cãi nhau vì một món đồ chơi, ông đã xuất hiện và quyết định thưởng cho người nhường nhịn. Từ đó, em gái và tôi cùng nhau đi câu cá, một món quà ông dành cho tôi vì ông biết tôi đam mê câu cá.
Cảm giác đặc biệt khi đi câu cá cùng ông, nhìn ông cầm cây câu, giữ cẩn thận, mỗi lần câu được con cá nào đó với vảy bóng loáng, thực sự là trải nghiệm đáng nhớ. Sau mỗi buổi câu cá, ông thường tổ chức nướng cá theo phong cách truyền thống, với bếp than và chảo gang. Cá nướng thơm phức, được ông ướp gia vị tỉ mỉ.
Tôi thưởng thức món cá nướng ngon nhất mà tôi từng ăn, không giống bất kỳ nhà hàng nào khác. Trong lúc ăn, ông chia sẻ với tôi những bài học quý báu về cách đối nhân xử thế:
- Anh em như tay và chân.
Nguyên tắc là cần nhau, hỗ trợ lẫn nhau.
- Làm anh làm chị, nhường nhịn em đừng vì một thứ đồ chơi mà quấy rối quá! Em có thể chơi cùng với chị mà, đúng không?
Tôi gật đầu:
- Vâng, tôi hiểu rồi ông ạ! Tôi sẽ nhớ bài học này.
Nhờ ông, tôi đã học được nhiều điều từ những câu chuyện và lời dạy của ông. Những bài học từ thuở nhỏ đã giúp tôi trở nên tự tin hơn và đối mặt với những thách thức trong cuộc sống.
Ông là một người lãnh đạo trong xóm, luôn tích cực tham gia các hoạt động cộng đồng, thường xuyên dậy sớm để tập thể dục với người già, thỉnh thoảng tham gia cờ tướng. Mặc dù đã cao tuổi, nhưng ông vẫn giữ vững tinh thần 'Sống vui, sống khỏe, sống có ích'.
Đối với chúng tôi, ông là tấm gương mẫu mực, và với cả xóm là người hàng xóm nhiệt tình, luôn quan tâm đến mọi người. Hôm qua, ông được mọi người bầu làm Hội trưởng hội người cao tuổi của xã, nhưng ông từ chối vì lo rằng sức khỏe không cho phép.
Mong ông luôn khỏe mạnh và sống lâu dài. Ông như là bóng mát của cây đa, tạo nên sự ổn định và động viên cho chúng tôi trong học tập và cuộc sống.


3. Bài văn tả ông số 2
Sinh ra trong thế giới này, tôi được hạnh phúc vô cùng, nhưng sự chăm sóc và quan tâm từ những người thân yêu khiến cuộc sống trở nên trọn vẹn hơn. Đặc biệt, ông nội của tôi là nguồn động viên lớn, là gương mặt tuyệt vời về phẩm chất và tính cách mà tôi tự hào noi theo.
Với khuôn mặt tráng lệ, ông là biểu tượng nam tính và lịch lãm. Bà nội tôi từng mê mẩn vẻ đẹp của ông. Gò má cao, đôi môi quyến rũ và chiếc mồm rộng tạo nên một vẻ đẹp độc đáo, giữ nguyên qua thời gian và đến tận bây giờ, tôi vẫn nhận thức được sự quý phái ấy.
Đàn ông miệng rộng được cho là sang trọng, và ông tôi thực sự là minh chứng cho điều đó. Ở tuổi chín mươi, ông vẫn giữ được vẻ trẻ trung và hồng hào. Mái tóc bạc phơ như những sợi mây trắng, tạo nên một bức tranh tuyệt vời.
Dù tuổi đã cao, ông vẫn khỏe mạnh và linh hoạt. Đôi mắt sáng bóng, biểu tượng cho sự tinh tế. Ông là người hiền lành, chẳng bao giờ quát mắng chúng tôi. Tuy thân hình gầy gò, chỉ khoảng bốn mươi lăm cân, nhưng ông vẫn rèn luyện cơ thể mỗi ngày để duy trì sức khỏe.
Bộ râu là điểm nhấn trên khuôn mặt ông, tạo nên vẻ hiền lành và hòa nhã. Bộ râu bạc phơ kết hợp với đôi lông mày trắng tinh khôi, làm cho ông trở nên quý phái hơn bao giờ hết.
Ông là người tinh khiết nhất mà tôi từng biết. Khi nhận được mảnh đất từ nhà nước, ông đã từ chối với lý do liêm khiết của mình. Mọi người nói rằng nếu ông nhận đất đó, con cháu bây giờ đã có cuộc sống sung túc hơn. Nhưng ông từ chối, để lại cho chúng tôi một bài học quý giá về sự liêm khiết.
Mỗi khi buồn, tôi đến gần ông, vuốt nhẹ mái tóc bạc trắng, râu êm đềm và lắng nghe giọng cười nhẹ nhàng của ông. Vẻ đẹp của khuôn mặt và tâm hồn ông là nguồn động viên và sự kính trọng lớn lao của tôi đối với ông nội.


4. Bài văn tả ông số 5
Gia đình chúng tôi, ba thế hệ, năm thành viên: ông bà nội, bố mẹ và tôi. Là người nhỏ tuổi nhất, tôi được quan tâm đặc biệt. Bà nội chăm sóc tận tình từng bữa ăn giấc ngủ, còn ông nội là người quan tâm đến học hành của tôi, như một người bạn tâm tình.
Ông nội nay đã sáu mươi lăm, đã về hưu năm năm. Trước khi nghỉ, ông làm công nhân ở ga xe lửa Hà Nội, dáng vóc thấp, da ngăm, mái tóc bạc muối tiêu. Ông nội hiền lành, ít nói.
Ông nội là một nhà thơ tài năng, bài thơ thường được đăng trên bản tin cơ quan. Trang phục của ông nội khi đi làm là đồng phục màu xanh công nhân, đi kèm mũ và giày cũng màu xanh. Ở nhà, ông ưa chuộng bộ pi-ja-ma sọc được may độc đáo.
Dù đã về hưu, ông giữ thói quen dậy sớm. Mỗi sáng, ông đọc báo hoặc xem tin tức, trong khi tôi và bố mẹ điều chỉnh cơ thể với bài tập thể dục. Buổi tối, ông dạy tôi học bài, dành thời gian quý báu để quan tâm đến học tập của tôi. Nhờ ông, kiến thức toán học của ông từ thời sinh viên vẫn luôn tươi mới trong tôi.
Những buổi tối, ông thường kể về cuộc sống của mình, những ngày khó khăn khi phải xa nhà đi làm. Ông nội là người bạn tâm tình, lắng nghe những chuyện vui buồn ở trường. Chỉ cần những lời động viên nhỏ của ông là mọi buồn bã trong tôi tan biến.
Nghỉ hưu, ông nội trở thành tổ trưởng tổ dân phố. Bà con trong khu tập thể kính trọng ông vì tính tốt bụng và gương mẫu trong công việc.
Ông nội tôi là một người đáng kính trọng. Tôi trân trọng và yêu quý ông nhiều. Mong rằng khi lớn lên, tôi sẽ được như ông, luôn được sống trong sự yêu thương và kính trọng của mọi người.


5. Bài văn tả ông số 4
Gia đình là hạnh phúc to lớn, và trong gia đình, tình yêu thương của em dành cho ông ngoại vô cùng đặc biệt.
Ông ngoại của em đã bước sang tuổi tám mươi, nhưng ông vẫn giữ được sức khỏe đáng kinh ngạc. Dáng vóc của ông hơi gầy, làn da ngăm đầy nắng biển, mái tóc thưa, khoác những sợi tóc trắng như cốc.
Gương mặt hiền lành, phúc hậu của ông là như bức tranh cổ tích, với những đường nhăn sâu, điểm thêm chấm đồi mồi do dấu hiệu của thời gian. Nhưng đôi mắt ông vẫn rạng ngời như những ngôi sao trên bầu trời, nhìn thấu mọi điều xung quanh. Hai gò má cao, cùng với vùng trán nhẵn nhụi, giống như hình ảnh của Bác Hồ kính yêu, đẹp đẽ và hiền hậu.
Bàn tay ông, mặc dù đã yếu, nhưng vẫn thực hiện những công việc nhỏ trong gia đình, chăm sóc cây cảnh, nuôi chim. Trang phục của ông luôn giản dị, ở nhà là chiếc áo sơ mi, áo phông và chiếc quần dài rộng. Khi ra khỏi nhà hoặc vào những dịp quan trọng, ông khoác lên mình bộ trang phục nghiêm túc, tạo nên sự uy tín và quý phái.
Ông ngoại em đam mê đọc sách, mỗi ngày ông ngồi trước ban công với chiếc kính đeo nhỏ, đọc những cuốn sách đa dạng, từ đó ông tích lũy kiến thức rộng lớn. Ông thường kể những câu chuyện về quá khứ, về chiến tranh, về cuộc sống, tập tục truyền thống. Những lúc như vậy, em như lạc vào thế giới ấm áp, huyền bí mà ông tạo ra.
Ông luôn dành tình thương mênh mông cho em, dạy dỗ và hướng dẫn em từng bước. Những bài học về cuộc sống mà ông truyền đạt sâu sắc, giúp em trở thành một con người tự lập. Những lúc rảnh rỗi, ông dẫn em đi chơi, mua những thứ em thích, kể chuyện và trên khuôn mặt ấy, nụ cười hiền hậu như ánh nắng mặt trời luôn tỏa sáng.
Em trân trọng tình cảm và yêu thương ông ngoại của mình. Toàn bộ cuộc đời ông đã là hành trình hy sinh cho hạnh phúc của con cháu, và ông luôn là người lão thành, để lại những đức tính tốt đẹp cho em noi theo. Em mong ông luôn khỏe mạnh, ở bên cạnh em mãi mãi.


7. Bài văn tả ông số 8
Gia đình tôi rộng lớn với ông, bà, cha mẹ và hai người chị em. Trong số đó, người được gia đình yêu quý và tôn trọng nhất chính là ông nội.
Ông nội của tôi đã bước vào tuổi ngoại tuần, nhưng vẻ ngoại hình của ông vẫn tràn đầy sức sống. Bức râu dài của ông, trắng muốt, khiến ông giống như một nhà văn nổi tiếng. Mỗi khi ông cầm cháu nhỏ Bi, bé thích thú vuốt nhẹ bức râu của ông. Mái tóc bạc trắng, làn da ngăm đen, những nếp nhăn trên gương mặt ông tạo nên vẻ hiền hậu.
Khi ông cười, những chiếc răng trắng thoạt nét hiện lên. Đôi tai lớn của ông, được mệnh danh là 'tai phật', khiến ông trở nên đẹp tự nhiên. Có người nói rằng: 'Ai có đôi tai phật, thì sống lâu.' Tôi không biết có đúng không, nhưng tôi hy vọng rằng điều đó là đúng. Mặc dù đã cao tuổi, bước đi của ông vẫn linh hoạt. Ông thường đi ngủ sớm và thức dậy lúc năm giờ sáng để thực hiện bài tập thể dục dưỡng sinh.
Ông nội tôi rất đam mê trồng cây. Các loại cây ông trồng luôn đua nhau nở hoa quanh năm. Mùa nào cũng có loại hoa nở. Đầu năm là hoa đào, giữa năm có hoa cẩm tú cầu. Hè đến, hoa sen nở với sắc hồng dịu dàng. Thu về, hoa cúc vàng tươi sáng, cúc đại đóa. Đông đến, những loài hoa của xứ lạnh phải mất nhiều công chăm sóc mới nở hoa đẹp được.
Đặc biệt, sở thích trồng lan của ông là một điểm độc đáo. Lan Tai Châu màu tím, Bạch Ngọc trắng mịn, kiêu sa, cùng với lan sao và hoa lan sắc vàng, nhiều loại lan rừng khác tên em không nhớ nổi. Dọc theo hàng rào, vài bụi hồng cổ Sa Pa tinh tế làm cho khu vườn trở nên quý phái. Mỗi khi xuân về, cây cỏ bắt đầu nảy mầm, hoa bắt đầu khoe sắc, chim chóc hòa nhạc tạo nên không khí vườn đẹp đẽ, tràn ngập niềm vui.
Khi có thời gian rảnh, ông thường kể chuyện cho chúng tôi nghe. Mỗi câu chuyện của ông là một hành trình đưa chúng tôi đến những giấc mơ tuyệt vời. Với hàng xóm, ông luôn là người hòa nhã, quan tâm, hỏi thăm và động viên mọi người. Chính vì thế, mọi người trong khu phố đều kính trọng ông.
Mặc dù đã già, ông luôn thể hiện tình cảm đặc biệt với con cháu, sẵn sàng chia sẻ và hòa nhập với mọi người. Tôi mong ước rằng ông sẽ luôn khỏe mạnh để được sống lâu, và tôi sẽ cố gắng học giỏi để làm ông hạnh phúc.


8. Bài văn tả ông số 7
Trong gia đình, ông nội là người em tôn trọng và yêu quý nhất. Ông luôn truyền đạt cho em những bài học quý giá về cuộc sống.
Ông đã bước qua tuổi bảy mươi, một giai đoạn mà người ta thường nói về sự trưởng thành. Dù tuổi đã cao, mái tóc ông bạc trắng nhưng vẫn giữ được sự gọn gàng và lịch lãm. Khuôn mặt hiền hậu của ông kết hợp với nụ cười ấm áp làm cho mọi người xung quanh đều cảm thấy thoải mái.
Mỗi lần ông khoác lên mình bộ trang phục truyền thống, nhưng ông vẫn trông rất lịch lãm và thanh lịch. Điều đặc biệt là ánh nhìn của ông, tuy không còn rực rỡ nhưng chứa đựng sự nhẫn nhịn và từ bi.
Nụ cười của ông làm hòa nhã không khí xung quanh. Mỗi chi tiết nhỏ trên khuôn mặt ông đều thể hiện sự tận tâm và hiếu thảo. Đôi bàn tay khả ái của ông, mặc dù đã già nua, nhưng vẫn khéo léo trong mọi công việc.
Trong những ngày thơ ấu, ông luôn là điểm tựa vững chắc của em. Những câu chuyện và bài học cuộc sống mà ông chia sẻ đã làm cho em trưởng thành và tự tin. Ông không chỉ là người giữ gìn vườn cây tươi tốt, mà còn là người hướng dẫn em về những giá trị sống.
Em rất tự hào vì có một ông nội như ông, người luôn chia sẻ tình thương và kiến thức sâu rộng. Em hứa sẽ nỗ lực học hỏi và giữ gìn những giá trị mà ông đã truyền đạt. Chúc ông luôn khỏe mạnh và hạnh phúc!


9. Bài văn tả ông số 10
Mỗi khi trở về thăm ông, lòng tôi lại tràn ngập tình cảm yêu thương đặc biệt, một tình cảm mà tôi chưa bao giờ khám phá được trước đây.
Ông ngoại của tôi đã bước qua tuổi bảy mươi, nhưng ánh sáng trong đôi mắt ông vẫn rực rỡ như thời trẻ. Dù thân hình đã trải qua những năm tháng dài, nhưng ông vẫn giữ được sự nhanh nhẹn. Mái tóc xanh bạch của ông đã chuyển thành màu trắng tinh khôi, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp riêng của nó.
Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông là dấu hiệu của thời gian, nhưng đó cũng là biểu hiện của sự trải nghiệm và trân trọng cuộc sống. Gương mặt hiền lành của ông, với đôi mắt sáng ngời, tạo nên một hình ảnh như trong truyện cổ tích, làm ấm áp trái tim mỗi người.
Ông luôn giữ cho bản thân mình giản dị, một người lao động chân chính, luôn ấp ủ những giá trị đích thực. Bộ trang phục nâu và đôi dép cao su là biểu tượng cho sự đồng thuận và chân thành của ông. Thời trẻ, ông nổi tiếng với giọng hát vàng, thu hút sự chú ý của bà tôi - một cô du kích xinh đẹp.
Khám phá niềm đam mê trồng cây, ông đã biến khu vườn của mình thành một thiên đường xanh mát. Bàn tay khéo léo của ông làm cho mọi cây cỏ phát triển mạnh mẽ, tươi tốt. Ông không chỉ là một người trồng cây tài năng mà còn là một người hát hay. Bà tôi và ông tôi đã trải qua những kỷ niệm đẹp khi nghe ông hát.
Ông không thích sự kênh kiệu, và tôi luôn cố gắng tránh xa những phẩm chất tiêu cực đó để ông cảm thấy hạnh phúc. Sự quan tâm của ông đối với việc học của cháu chưa bao giờ giảm đi. Mỗi lần tôi đạt được điểm cao, ông đều trao cho tôi một nụ hôn đầy yêu thương.
Thời gian trôi đi, những lời chia tay với ông làm lòng tôi trở nên xao xuyến, nhưng những tình cảm trìu mến và sự tha thiết của ông vẫn ấm áp trong trái tim tôi. Tôi mong rằng ông sẽ luôn khỏe mạnh, là nguồn động viên vững chắc cho con cháu chúng tôi.





