1. Bài viết kể về sự kiện khiến bố mẹ buồn phiền số 1
Mỗi con người đều có những khoảnh khắc mắc sai lầm trong cuộc sống. Quan trọng là chúng ta phải nhìn nhận, sửa sai, và trưởng thành từ những lỗi lầm ấy. Tôi không ngoại lệ, và sự cố tôi gây ra đã khiến bố mẹ đau lòng. Tuy đã qua thời gian, nhưng nỗi hối hận vẫn hiện hữu trong tâm hồn tôi.
Với công việc bận rộn, bố mẹ ít có thời gian quan tâm đến tôi. Tính tôi hiền lành, nhút nhát, và luôn lễ phép, khiến bố mẹ tin tưởng tôi. Tôi là người ngoan ngoãn, biết vâng lời và giúp đỡ công việc nhà. Thành tích học tập khá là niềm tự hào của bố mẹ. Nhưng tất cả đã đảo ngược khi tôi học lớp bảy.
Chịu ảnh hưởng của một kỳ thi toán không như ý, tôi bất chợt trở nên buồn bã và chán nản. Những người bạn mời tôi chơi game để giải tỏa tâm trạng. Tôi bắt đầu lạc quan vào thế giới ảo, bỏ qua trách nhiệm và những giờ học. Bố mẹ tôi không hay biết, tôi nói dối và trốn học để chơi game. Sự lạc quan dần biến thành sự hư đốn. Hơn ba tháng trôi qua, đến khi cô giáo thông báo với bố mẹ, mọi chuyện mới bị phơi bày.
Đến nhà trong ngày hẹn, tôi ngạc nhiên khi thấy bố mẹ sẵn sàng đón tiếp. Câu hỏi của bố làm tôi lúng túng, và sự thật nhanh chóng hé lộ. Bố mẹ, thay vì trừng phạt, hiểu và khuyến khích tôi sửa sai. Mẹ khóc, điều làm tôi đau đớn hơn là những giọt nước mắt của mẹ. Từ đó, tôi học được bài học quý giá về trách nhiệm và lòng biết ơn.
Hối hận là điều tôi mang theo, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành. Mỗi quyết định, mỗi hành động đều được suy nghĩ kỹ lưỡng. Bố mẹ tôi là nguồn động viên và hiểu biết, giúp tôi vượt qua những thử thách. Sự lỗi lầm không đáng sợ, chỉ khi không học từ nó. Tôi tự thề sẽ trân trọng những giá trị mà bố mẹ đã truyền đạt, và sống một cuộc sống ý nghĩa.


3. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 4
Mỗi lần em ngó qua quán game gần trường, những ký ức khó quên về một sự việc xảy ra cách đây không lâu lại hiện về. Em đã tạo ra một tình huống khiến bố mẹ buồn phiền.
Ngày đó, em mê mẩn trò chơi mới, quyết định trốn học để đến quán game. Buổi sáng đó, niềm vui và hạnh phúc tràn đầy khi em dành cả buổi chơi game. Khi tiếng trống báo tan học vang lên, em vội vã cầm cặp sách rồi hòa mình vào đám học sinh ra khỏi trường. Em về nhà, giả vờ như đã đi học và chào bố mẹ bình thường trước khi rút về phòng.
Tuy nhiên, bố mẹ vào phòng với il lạnh. Cô giáo đã gọi điện cho bố mẹ khi không thấy em đến trường. Mọi thứ đã bị phát hiện. Em hối hận khi thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của bố mẹ. Em xin lỗi, khóc và van xin. Bố mẹ ôm em và nói: Lần này, bố mẹ sẽ bỏ qua. Nhưng em phải nhớ, không được bỏ học và lừa dối người khác nữa.
Lời dặn dò của bố mẹ làm em cảm động và nhận ra sai lầm của mình. Từ đó, em học hành chăm chỉ, trung thực với mọi người. Để bố mẹ không phải buồn phiền như vậy nữa.


3. Chuyện kể về sự kiện đáng nhớ gây tiếc nuối với bố mẹ
Tình cảm yêu thương từ ông bà, cha mẹ là vô hạn. Họ luôn sẵn sàng yêu thương, tha thứ và bảo vệ tôi trong mọi hoàn cảnh khó khăn. Tôi đã gây một việc làm đau lòng cho bố mẹ, và tôi thật sự hối hận dù đã có rất lâu...
Là con út trong gia đình, tôi được cưng chiều, và từ khi nhỏ, tôi luôn nghĩ: “Sinh ra để được yêu thương, phục vụ”. Một ngày, khi tôi về nhà sau giờ học, tôi bất ngờ gặp một bà cụ trong nhà đang trò chuyện với bố mẹ. Bà cụ có vẻ như mới từ quê lên, trang phục cổ kính, áo quần đơn sơ, mang theo giỏ trái cây. Tôi giật mình khi nhận ra đó là bà nội của tôi. Tôi lạnh lùng chào bà và lên lầu mà không nhìn lại.
Thời gian bà ở nhà, mọi hoạt động đều bị thay đổi, và hằng ngày đều phải nghe bố mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải…, con phải…”. Tôi cảm thấy chán chường, như bị giam cầm ở trong nhà. Vì vậy, tôi nuối tiếc và căm ghét bà.
Một buổi chiều nắng đẹp, bạn nhỏ gọi điện và mời tôi đi ăn kem tại một quán ngon. Vì không có ba mẹ ở nhà và không có tiền đi chơi, tôi nghĩ ngay đến việc xin tiền từ bà. Tìm vào phòng, tôi thấy một tờ giấy mệnh giá mười ngàn trên bàn. Tôi lấy nó mà không nghĩ ngợi, và cuối cùng, tôi có một buổi đi chơi tuyệt vời với bạn bè.
Khi trở về, nghe tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ mười ngàn ở bàn không?”. Tôi hoảng sợ, nhưng vẫn tỏ ra bình thản khi bước vào như không có gì xảy ra. Mẹ hỏi, tôi đáp: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À, có vẻ như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc…”. Nhưng bố mẹ mắng tôi: “Im! Con đừng có lừa dối!”. Bà nội bước ra và nói: “Thôi đừng trách nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Cô giúp việc cũng lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong phòng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng ra”. Tôi run sợ, và bố tôi hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không cho con tiền, làm sao con đi chơi với bạn?”. Tôi bối rối không biết nên nói gì. Mẹ tôi nói: “Con đã lừa dối, mẹ thất vọng về con, chính con lấy mà không thừa nhận, mẹ buồn vì con đã nói dối với bà…”.
Bà nói nhẹ nhàng và ôm tôi: “Đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là quan trọng”. Bà nói: “Thi à, bà nghèo về tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi khóc với niềm vui, như một người bị lạc giữa rừng và thấy ánh sáng. Bà tôi là người nhân từ và tốt bụng. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vòng tay của ba mẹ ấm áp và đầy yêu thương, có lẽ họ đã tha thứ cho tôi. Tình thương tràn ngập căn nhà, làm cho cô giúp việc cũng khóc.
Nhớ lại, tôi vẫn hối hận. Đừng làm những điều dại dột với những người thân yêu, các bạn nhé!


4. Chuyện kể về sự kiện gây tiếc nuối với bố mẹ
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng…
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi".
Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không.
Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp”… Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! “Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!”.
Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được.
Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng! "…
Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ.
Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và… chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử. Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỷ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ. [Chu Dương Minh].
Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 8 ngốc nghếch, dại dột. Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi khỏi trường.
Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu… tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.
– Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu. – Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện.
Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỷ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Học sinh này dùng vé giả! – Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nóng ran.
– Đây là em Phương Thu, lớp 8I của cô Liên – Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn. – Tôi bảo lãnh cho em ấy. Rồi cô bảo tôi:
– Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. – Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:
– Vâng ạ.
Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì “dây dưa” với một đứa hư hỏng như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc. Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm… Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỷ luật cao nhất: buộc thôi học.
Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi cái án kỷ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:– Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân.Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ ra sao? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỷ luật nhẹ, có thể là nêu tên trước toàn trường… chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học… án kỷ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.

5. Câu chuyện về sự kiện khiến bố mẹ buồn phiền số 4
Nhà tôi có hai chị em, tôi là chị còn em trai kém tôi 3 tuổi. Bố mẹ rất chiều em trai tôi, và nhiều lần thiên vị cho em tôi mà trách mắng tôi. Cũng chính vì điều đó mà tôi đâm ra đố kị và hay tranh dành với em, và đã có lần tôi làm bố mẹ đau lòng vì chuyện của hai chị em.
Hàng ngày nếu hai chị em tôi cùng ở nhà thì kiểu gì cũng xảy ra chuyện tranh cãi nhau. Nếu hai chi em tranh nhau đồ gì mẹ tôi sẽ bảo:
– Con là con gái, lại là chị thì cần phải nhường nhịn, chứ ai lại chấp với em từng li từng tí vậy. Với lại em nó vẫn còn bé, tính nó trẻ con hay trêu chọc, con đừng chấp.
Mẹ nói thế làm tôi bực hơn, lúc đó tôi chỉ nghĩ được là mẹ quá thiên vị cho em, không thương tôi bằng em. Cho tới một hôm, có một chuyện xảy ra. Sáng sớm hôm ấy, tôi moi tiền ở con lợn ra 10.000 đồng, định bụng chiều sẽ khao lũ bạn vì tôi vừa được điểm cao trong kì thi 8 tuần. Tôi cẩn thận cất tiền vào một chỗ rồi vội vã đi học bài. Đến trưa, trước khi đi nấu cơm, tôi kiểm lại tiền để chốc nữa sẽ đi qua chợ mua các thứ mang tới lớp. Nhưng tiền tôi để ở bao kiểm tra đã không cánh mà bay. Tôi sửng sốt dốc cả bao kiểm tra ra, cẩn thận tìm lại một lần nữa, rồi tôi tìm khắp cả trong cặp vẫn chẳng thấy đâu. Rõ ràng tôi đã bỏ tiền vào trong cặp mà, hay là… hay là em tôi nó đã lấy. Đúng rồi, nhà chỉ có hai chị em mà nó thì học ở trên gác xép, nơi tôi để cặp, còn tôi học ở dưới nhà. Vậy không nó thì còn ai vào đây, với lại chẳng lẽ tiền nó có cánh mà bay ra khỏi túi tôi à?
Nghĩ thế, tôi vội vã chạy lên, tức tối quát:
– Hùng! Em lấy tiền của chị phải không?
– Không… em… em…
– Mày nói dối. Gớm, là một lớp trưởng ở trường tỏ vẻ gương mẫu mà không ngờ về nhà mày lại thế. Xấu ơi là xấu. Tao tưởng bố mẹ chiều mày vì mày ngoan, học giỏi. Ngoan mà đi lấy trộm tiền của người khác.
Tôi mắng như tát nước vào mặt nó, mắng nó với tất cả sự bực tức, ghen tị bấy lâu nay. Còn nó, nó chợt cúi xuống bàn bật khóc, mắt đỏ hoe. Mặc kệ, tôi vẫn nói, lòng tôi thầm nghĩ: “Nước mắt cá sấu ấy mà”.
– Tiền đâu, đưa đây cho tao!
Trưa hôm ấy, khi bố tôi về tôi đã ấm ức kể hết với bố: Nào là nó đã lấy tiền của tôi, tôi bảo nó còn chối và không đưa cho tôi. Bố tôi nghe vậy chắc giận lắm vì lâu nay bố vẫn nghiêm khắc với khuyết điểm. Bố gọi nó xuống rồi hỏi nó, vẻ giận dữ:
– Hùng! Tại sao con lại lấy tiền của chị?
– Con không lấy… không lấy mà bố – Nó lấm lét nhìn bố giọng có vẻ oan ức lắm.
– Không lấy thì ai vào đấy?
Đứng ở trong bếp tôi cũng thấy thương nó một ít nhưng vì sự ghen tức với nó bấy lâu nên tội lại thấy rất hả hê. Vừa lúc ấy mẹ tôi đi làm về, mẹ khẽ hỏi tôi:
– Có chuyện gì mà bố con có vẻ mặt không vui vậy.
– Dạ, bởi em Hùng lấy tiền của con, bố giận nên đánh cho em một trận. – Vậy à?
Thế rồi mẹ vội vã dựa xe ngoài sân để vào nhà. Mẹ bỗng gọi tôi:
– Thanh ơi có phải tiền của con đây không? Tờ 10.000 đồng mới cứng rơi ở ngoài sân đây này.
Tôi giật mình và chợt nhớ lại: “Ừ nhỉ! Bây giờ mình mới nhớ ra, lúc đó mình kẹp tiền vào quyển vở rồi ra sân học bài đã đánh rơi, thế mà mình cứ đinh ninh rằng ở trong bao kiểm tra”. Và tôi chợt nhớ lại mình đã nói với em thế nào, đã hả hê vô cùng khi em bị đánh. Một sự hối hận dâng lên trong tôi. Tôi vội vã chạy lên nhìn đứa em trai bé bỏng của tôi và nói lời xin lỗi. Em tôi đã không những trách mắng gì tôi mà còn chạy lại ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy ăn năn vô cùng, xấu hổ với em vô cùng.
Kể từ lần đó tôi đã thay đổi thái độ đối với em tôi. Hai chị em chúng tôi rất yêu thương nhau, tôi nào cũng nô đùa với nhau một lúc rồi mỗi đứa lại ngồi vào bàn học riêng. Cũng từ lần đó mà tôi lại nhận ra em trai tôi tuy nhỏ nhưng đã có tấm lòng cao thượng, tôi lại càng xấu hổ và tự đó tôi đã thay đổi để làm một người chị gương mẫu, yêu thương em hơn.


6. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 7
Giữa em và bố mẹ tồn tại nhiều kỷ niệm, có vui có buồn. Nhưng điều đặc biệt ghi nhớ, chính là một sự cố do em gây ra khiến bố mẹ chật vật.
Hồi đó, em mê thích xem ca nhạc. Một lần, ca sĩ Đông Nhi – người mà em thích đã tổ chức đêm nhạc ở Hà Nội. Em quyết tâm muốn tham gia nhưng khi xin phép bố mẹ, em bị từ chối vì số tiền vé lớn, là kết quả của công sức làm việc của bố mẹ suốt một tuần. Em tỏ ra ấm ức, òa khóc và rời phòng lên.
Những hành động đó khiến bố mẹ buồn lòng. Em giận dỗi và không nói chuyện, luôn truyền đạt cảm giác đau khổ và buồn rầu, thậm chí từ chối ăn. Sự thay đổi này làm bố mẹ em rơi vào tâm trạng khó chịu. Sau đó, em phát hiện bố em về nhà luôn rất muộn và trông mệt mỏi. Lúc đó, em nghe lén câu chuyện của bố mẹ. Hóa ra, để có thêm tiền cho em đi xem ca nhạc, bố em đã làm thêm đến 10 giờ tối sau giờ làm việc ban ngày.
Thấy điều này, em hối hận đến nỗi không chịu nổi. Em nhận ra mình ích kỉ khi chỉ quan tâm đến bản thân mà quên cảm nhận của bố mẹ. Em chạy vào phòng, ôm bố trong sự ngỡ ngàng của bố mẹ. Khóc lóc, em nói:
Con không muốn xem ca nhạc nữa, bố đừng làm việc nặng nhọc như vậy nữa. Nghe thấy vậy, bố em trả lời: Việc gì nặng nhọc đâu con, chỉ cần con vui là bố không thấy mệt mỏi cả. Nghe bố nói như vậy, em lại càng hối hận và khóc lớn hơn: Con không muốn nghe nhạc nữa đâu. Nghe em nói như vậy vài lần nữa, bố mẹ em mới đồng ý. Từ đó, em luôn nhắc nhở bản thân không được ích kỷ, không làm cho bố mẹ buồn lòng nữa. Em quyết tâm trở thành một người con hiếu thảo, biết ơn bố mẹ.


7. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 6
Trải qua nhiều thời kỳ, bố mẹ luôn hài lòng với những gì em đã làm. Tuy nhiên, có một lần, em làm bố mẹ lo lắng và buồn lòng. Mỗi khi nhớ lại, em tự cảm thấy xấu hổ và hứa với lòng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền vì em nữa.
Vào một buổi trưa nắng nóng của mùa hè, bố mẹ và em gái nghỉ ngơi trong khi chiều bố mẹ phải đi làm. Trách nhiệm của em là chăm sóc em gái. Với tuổi 3, em gái cần sự giám sát, vì vậy em phải trông nom chặt chẽ để đảm bảo em gái không đi lạc.
Tuy nhiên, em quên trách nhiệm vì thằng Tý ở lớp mời em đi bắn chim. Em quên mất lời bố mẹ, chỉ biết mải mê theo Tý đến nơi cao với đồi, cây cỏ và chim đầy đủ. Em hứng thú với trò chơi và quên mất lời bố mẹ. Có lẽ lúc đó, đứa trẻ lớp 6 chỉ nghĩ đến việc chơi hơn là nghe theo lời bố mẹ.
Em cùng Tý rượt đuổi trên đồi để bắn chim, quên mất trách nhiệm của mình. Em bắn trượt một số lần nhưng cũng có vài con chim. Tý nói rằng chúng ta có thể nướng chúng với lá bưởi để thơm ngon. Nghĩ đến việc được ăn thịt chim nướng bưởi do bố mẹ làm, em hứng thú không ngờ.
Nhưng bỗng nghĩ đến bố, em tự dưng nhớ ra trách nhiệm mà bố mẹ giao cho mình. Em cảm thấy tội lỗi vì mải chơi mà làm bố mẹ phải lo lắng. Khi em quay về, đã là 3 giờ chiều. Bố mẹ đứng trước cổng, khuôn mặt đầy lo lắng và tức giận. Khi thấy em và Tý đứng trước mặt, mẹ quát “Đi đâu đến giờ mới về, sao không nghe bố mẹ nói gì”. Trong khi mẹ nói, bố vẫn im lặng. Em sợ nhất lúc bố mẹ im lặng.
Tý cảm thấy không khí căng thẳng, nên bỏ những con chim vừa bắn được và vội vàng đạp xe về nhà. Em đứng đó nhìn, rồi từ từ bước vào nhà.
Bố vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, tức giận vì em không nhớ lời bố mẹ dặn. Bố mẹ đã lo lắng vì em mải chơi mà bỏ qua nhiệm vụ quan trọng. Mẹ la mắng, cuối cùng bố nói lời rất nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý nghĩa “Lần sau, hãy nhớ những gì bố mẹ nói, đừng để bố mẹ phải lo lắng như vậy nữa. Em đã lớn, đừng để bố mẹ lo lắng nữa”.
Nghe lời bố, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lăn dài trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng nói đừng khóc nữa. Em hứa với lòng, từ bây giờ sẽ không mải chơi, không làm bố mẹ buồn lòng như thế nữa. Bởi vì em yêu thương bố mẹ.


8. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 9
Mỗi người đều mắc phải lỗi lầm, và tôi cũng không ngoại lệ. Kỷ niệm về một sai lầm quá khứ vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Sự việc diễn ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm, và đó là lỗi lầm mà tôi không thể quên.
Mẹ tôi là một bác sĩ quân y, cuộc sống của bà luôn bận rộn với công việc và gia đình. Một ngày nọ, khi thấy mẹ về nhà sau một ngày làm việc, tôi chỉ biết chạy ra chào và rồi vội vã rút vào góc học tập để đọc tiếp quyển truyện tranh Conan. Sau một thời gian, tiếng gọi của mẹ vang lên từ dưới nhà:
- Trang ơi, xuống quét nhà giúp mẹ nhé con.
- Con đang bận, mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn dán chặt vào truyện.
Mẹ bất ngờ bước vào phòng tôi, khuôn mặt mệt mỏi:
- Tại sao con không giúp mẹ quét nhà mà lại ngồi đọc truyện?
Tôi lười biếng đặt quyển truyện vào ngăn bàn, rồi lê bước xuống quét nhà, cầm chổi quét vun vút để sớm xong. Nhưng phòng khách gọn gàng và đẹp bóng dưới bàn tay tôi đã trở nên hỗn loạn như một chiến trường sau trận đánh. Mẹ nhẹ nhàng nhắc nhở:
- Con nhẹ nhàng một chút, đừng làm hỏng đồ đạc như thế.
Tâm trạng căng thẳng trong tôi bắt đầu bùng lên. Tôi ném chổi xuống đất, quát vào mặt mẹ:
- Con phải làm thế nào? Nếu mẹ không thích, tự mẹ làm đi.
Mẹ đứng im nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi kìm nén sự giận dữ và cãi lời với mẹ. Mẹ buồn bã nói:
- Nếu con không muốn giúp, thì từ giờ mẹ sẽ tự làm mọi thứ.
Dù biết mình đã sai nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại và ngồi vào bàn học. Tôi lấy sách ra nhưng không thể tập trung vào bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ướt áo không ngừng hiện lên trước mắt. Tôi đã hỗn láo với người mẹ yêu thương.
Trong bữa cơm tối, bố hỏi tại sao tôi lại cãi lời với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận đến mức tôi phải khóc. Lỗi lầm của tôi đối với mẹ là điều không thể chấp nhận. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng lại không dám.
Đêm đó, mẹ tôi phải nhập viện cấp cứu. Bác sĩ cho biết mẹ tôi bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ yếu đuối nằm trên giường bệnh, tôi hối hận đến mức không thể tả. Phải chăng nếu lúc đó tôi giúp mẹ với công việc nhà thì mọi chuyện đã không xảy ra? Tôi nắm lấy bàn tay gầy yếu của mẹ, nước mắt rơi khi tôi nói trong tiếc nuối: 'Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, hãy tha thứ cho con nhé!'.
Đã hai năm trôi qua, nhưng ngày hôm ấy tôi vẫn không thể quên. Hiện tại, tôi đã là một học sinh lớp sáu, trưởng thành hơn và biết giúp đỡ mẹ nhiều hơn. Tôi tự nhủ rằng tôi sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm đó nữa. Vì nếu chúng ta không đối xử tốt với những người thân yêu nhất, chúng ta sẽ cảm thấy ân hận và tội lỗi.'


9. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 8
Trong lời khuyên của ông bà và bố mẹ, trung thực luôn được đặt lên hàng đầu. Tuy nhiên, có một lần, chỉ vì ham mê không kiềm chế được, em đã trở thành người nói dối và giờ đây em cảm thấy xấu hổ về điều đó. Chuyện xảy ra cách đây khoảng nửa năm như sau:
Em thích chơi trò chơi điện tử, nhưng do nhà không có máy tính, nên cuối tuần em thường đến những điểm chơi để thỏa mãn niềm đam mê. Bạn bè thường ngồi trước màn hình lấp lánh, quên hết mọi thứ.
Một buổi tối, em đang làm bài tập Toán nhưng tâm trí lại hoàn toàn ở trò chơi tấn công vào thành. Khi thua Hùng, em tức quá vì cho rằng mình chơi giỏi hơn. Ý tưởng nảy ra và em liền nói với mẹ:
- Mẹ ơi, bài Toán này khó quá, con muốn sang nhà Hùng hỏi bài được không?
Mẹ đồng ý và nhắc em về sớm. Nhưng thay vì đi đến nhà Hùng, em lại đi chơi trò chơi điện tử. Trò chơi kéo dài, và khi em nhận ra, đã quá muộn. Em nói với bác chủ nhà về việc nợ tiền và bác chỉ còn cách nói rằng lần sau phải có tiền mới chơi. Em vô cùng xấu hổ khi phải nói dối và giả vờ nợ tiền.
Trên đường về nhà, bố em đến đón và bày tỏ sự lo lắng. Em đã thú nhận mọi chuyện trước gia đình. Ông bà nhấn mạnh về việc trung thực và khuyên em không nên để niềm vui chơi trò chơi làm xao nhãng học hành. Từ đó, em học được bài học quý giá: Sự trung thực luôn là lựa chọn đúng đắn.


10. Bài văn kể lại sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ buồn phiền số 10
Gia đình đóng vai trò quan trọng, và đôi khi chúng ta phạm phải những sai lầm khiến cho bố mẹ buồn lòng. Tôi sinh ra trong một gia đình không có tình yêu thương, bố mẹ chia tay khi tôi còn nhỏ. Mọi trách nhiệm trong gia đình đều do mẹ gánh vác, vừa làm bố vừa làm mẹ. Tôi, một đứa trẻ nghịch ngợm, thường khiến mẹ buồn lòng.
Một chiều thứ sáu, tôi trốn học để đến nhà Lan chơi, và chúng tôi mê mải với chiếc máy tính mới của Lan. Trên đường về, tôi biết mình bị bắt bại bởi Hùng và cô giáo. Lo sợ, tôi vội về nhà. Khi đến nhà, không thấy mẹ đâu, tôi bắt đầu lo lắng. Tìm kiếm, tôi thấy mâm cơm sẵn trên bàn, nhưng mẹ không xuất hiện. Tôi lẻn vào phòng mẹ và thấy mẹ nằm trên giường, cơ thể nóng bừng.
Tôi hối hả gọi mẹ, nhưng không thấy trả lời. Lo sợ, tôi tự trách mình vì đã mải chơi, trong khi mẹ làm việc vất vả và còn ốm. Tôi nhanh chóng chuẩn bị cháo và thuốc cho mẹ. Một lúc sau, mẹ tỉnh dậy. Tôi xin lỗi và mẹ nhẹ nhàng nói: 'Không sao con ạ! Mẹ chỉ mong con nhận ra lỗi và tránh mắc phải nữa'.
Lúc này, tôi mới hiểu rõ tình yêu thương và sự bao dung của mẹ. Tôi tự hứa phải ngoan ngoãn và tập trung học tập. Kỷ niệm này giúp tôi nhận ra giá trị của gia đình và quyết tâm trở thành người con ngoan.

