1. Bài học từ đôi giày rách
Một buổi dã ngoại ở nông thôn, thầy giáo đề xuất ý tưởng đặt đồng xu vào đôi giày cũ của bác nông dân. Bài học về lòng hào phóng và sự đồng cảm bắt đầu khiến mọi người nhận ra giá trị thực sự của việc cho đi. Người nông dân, với sự khắc khoải và biết ơn, dành đồng xu để mua thuốc cho vợ và bánh mì cho đứa trẻ.
Câu chuyện giáo dục về ý nghĩa của việc cho đi và niềm hạnh phúc trong lòng làm cho các học sinh hiểu rõ giá trị của lòng nhân ái và lòng hảo tâm. Thầy giáo chia sẻ bài học quý giá về sự hạnh phúc của việc cho đi và đánh thức lòng hảo tâm trong mỗi học sinh.


2. Hành trình của đôi giày cũ
Thầy Truyền Ðạo mang đôi giày cũ đi sửa, nhiều lần vá và đóng đế lại. Người thợ giày góp ý về việc mua đôi mới, nhưng thầy giáo giữ vững quyết tâm giữ lại đôi giày. Lý do là bởi đây không chỉ là một đôi giày, mà là hành trình của tình thương từ ba thầy Truyền Ðạo.
Mười năm trước, ba thầy Truyền Ðạo, một Mục sư hưu trí, dành tiền hưu trí để mua đôi giày mới cho tác sự hầu việc Chúa của thầy Truyền Ðạo. Tình thương và sự hiếu kỳ khiến thầy không chấp nhận, thay vào đó, ba thầy chọn đôi giày cũ của mình để thầy Truyền Ðạo giữ lại.
Ngày nay, ba thầy đã khuất nhưng đôi giày vẫn là phần quan trọng trong cuộc hành trình hầu việc Chúa của thầy Truyền Ðạo. Mỗi bước chân là hồi ức và tình thương không bao giờ phai nhạt.


3. Chuyện kỳ diệu của đôi giày
Một cậu bé nghèo không có đôi giày tử tế. Mỗi ngày, cậu phải chịu đựng đôi giày cũ rách và mòn mỏi. Tính tự ti và ngần ngại khiến cậu trở nên cô đơn. Cậu mong muốn có một đôi giày mới để tự tin hơn. Một ngày nọ, cậu ngồi dưới gốc cây và ước mơ về đôi giày đẹp. Ngạc nhiên, ước mơ của cậu trở thành hiện thực khi cậu thức dậy với một bộ trang phục mới và đôi giày mơ ước.
Tuy nhiên, niềm hạnh phúc chỉ kéo dài ngắn ngủi. Một bà già xuất hiện và đưa cậu về nhà, nhưng cậu nhận ra đôi chân của mình không còn cử động được. Nhìn qua, cậu thấy cậu bé khác đang vui sướng chạy nhảy trong bộ quần áo và đôi giày cũ của mình.
Câu chuyện này nhắc nhở chúng ta về sự đánh giá và biểu hiện bề ngoài. Đôi khi, những điều chúng ta không thích lại là mong ước của người khác. Hãy chấp nhận, yêu thương và cố gắng hoàn thiện chính bản thân mình thay vì mơ về thứ của người khác.


4. Đôi giày mơ ước
Lúc nhỏ, chị thường thấy anh họ đi giày ba ta màu xanh nước biển. Đôi giày đẹp như mơ với cổ giày ôm sát chân, thân giày thon thả, và màu vải như bầu trời thu. Chị ước muốn có đôi giày đẹp như vậy để tự tin hơn. Nhưng với gia đình nghèo, mơ ước chỉ là ước mơ.
Sau này, chị trở thành người phụ trách đội và gặp cậu bé Lái, một học sinh lười biếng. Để khích lệ Lái học, chị đã chọn mua đôi giày ba ta màu xanh cho cậu. Khi nhận được đôi giày, ánh mắt của Lái tràn đầy niềm hạnh phúc và tận hưởng niềm vui của ước mơ thành hiện thực.
Qua câu chuyện, chúng ta thấy đôi giày không chỉ là vật dụng, mà còn là biểu tượng của niềm tin, sự hy sinh, và tình thương. Hãy sống đẹp bằng cách mang lại niềm vui và hạnh phúc cho người khác.


5. Hành trình tình yêu với giày
Tôi trở thành người đam mê giày không biết từ khi nào. Mỗi khi ra đường, tôi chăm chú quan sát giày người khác vì tôi tin rằng đó là lựa chọn thời trang quan trọng. Đối với tôi, đôi giày đẹp thường đi kèm với phong cách toàn diện và gu thẩm mỹ tốt.
Khái niệm về đôi giày đẹp đã thay đổi theo thời gian. Khi có thu nhập đầu tiên, tôi chỉ sao chép phong cách của người khác trong công ty. Nhưng sau đó, qua những chuyến công tác và trải nghiệm sống, tôi hiểu rõ hơn về gu thời trang cá nhân và không còn theo đuổi xu hướng mùa mò. Tình yêu với giày bắt đầu nở rộ, đặc biệt là với những đôi cao gót. Dù đau chân, tôi vẫn chấp nhận vì đẹp, thậm chí đã sẵn sàng hy sinh vài bức bình vì đôi giày. Và tôi bước chân vào thế giới của những đôi giày hiệu, nơi giá trị không chỉ nằm ở số tiền mà còn ở chất liệu, kiểu dáng, và cảm giác khi mang.
Hiện tại, ở công việc thứ ba và là người mẹ của một đứa trẻ, tôi vẫn giữ đam mê với giày. Tuy nhiên, lựa chọn của tôi giờ đây chủ yếu là dựa trên chất lượng và sự thoải mái. Tôi trân trọng đôi chân và cảm giác khi mang giày hơn. Tủ giày của tôi giờ đây được chọn lọc kỹ lưỡng với những đôi kinh điển và không bao giờ lỗi mốt. Mỗi đôi giày là một câu chuyện về cuộc hành trình tình yêu và sự biến đổi của tôi trong suốt thời gian.
Tình yêu với giày không bao giờ phai nhạt.


6. Hành trình của đôi giày và đồng tiền
Một ngày nọ, một sinh viên đi dạo cùng giáo sư. Người ta thường gọi giáo sư là “người bạn của sinh viên” vì lòng tốt và thân thiện của ông đối với học trò.
Dọc đường, họ thấy một đôi giày cũ nằm giữa đường. Họ nghĩ rằng đó là của một nông dân nghèo làm việc ở gần đó, có lẽ đang kết thúc ngày làm của mình.
Sinh viên nói với giáo sư: “Chúng ta hãy chơi trò đùa với người nông dân này. Tôi sẽ giấu đôi giày của ông ta, và chúng ta sẽ quay sau cây cỏ để xem ông ta phản ứng như thế nào!”.
Giáo sư ngăn lại: “Anh trẻ, đừng bao giờ lợi dụng người nghèo để giải trí cho chính mình. Bạn có khả năng tìm niềm vui ở những cách khác mà không cần làm khổ người khác. Hãy đặt một đồng vào mỗi chiếc giày và đợi xem ông ta sẽ làm gì”.
Sinh viên làm theo, sau đó cả hai chạy vào sau bụi cỏ gần đó. Không mất bao lâu, người nông dân đi xong công việc và điều tới nơi để lấy giày và áo khoác của mình. Khi ông ta cố mặc chiếc giày và cảm thấy có vật gì đó cứng bên trong, ông ta cúi xuống và phát hiện một đồng tiền.
Ngạc nhiên, ông ta nhìn đồng tiền, xem kỹ từng mặt. Rồi ông ta nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Ông ta đặt đồng tiền vào túi và tiếp tục mặc chiếc giày kia. Sự ngạc nhiên trở nên to lớn hơn khi ông ta tìm thấy đồng tiền thứ hai trong chiếc giày còn lại.
Với lòng biết ơn, người nông dân quỳ xuống, nhìn lên trời và bày tỏ sự biết ơn sâu sắc. Ông ta cảm ơn bàn tay vô hình đã mang lại một món quà kịp thời, giúp gia đình ông thoát khỏi cảnh khó khăn, vợ ốm, con cái thiếu thốn.
Sinh viên cảm động đến nỗi nước mắt rơi. Giáo sư nói: “Bây giờ, em có hạnh phúc hơn so với việc trêu chọc người nông dân chưa?”. Sinh viên trả lời: “Giáo sư đã dạy cho em một bài học không thể quên. Bây giờ em mới hiểu ý nghĩa thực sự của câu: Cho đi là hạnh phúc hơn nhận”.


7. Khoảnh khắc đầy xúc động
Ngày xưa, cậu không có bộ quần áo mới nào để mặc khi đến trường. Tất cả chỉ là những bộ quần áo đã qua sử dụng, được họ hàng từ thành phố gửi về.
Chúng cũ, nhăn nhúm như ruột mèo. Cậu luôn phải đối mặt với sự chế giễu của bạn bè. Trái tim non nớt, mỗi ngày cậu chỉ biết than thở, trách phận. Cậu tự đặt mình vào tình trạng này vì nghèo đó là cách cậu chống đối, cho rằng: 'Họ đã sinh ra cậu, vậy nên họ phải lo cho cậu'.
Mọi thứ thay đổi khi bố cậu mang về một đôi giày. Dù cũ nhưng vẫn nguyên vẹn. Kiểu giày mà cậu thích, nhưng không thể mua được từ cửa hàng. Bố cậu đã tưởng tượng ra nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt cậu khi nhận món quà từ cha. Nhưng thay vào đó, cậu nhẫn nại lấy và ném chiếc giày xuống góc phòng. Rồi cậu quay lưng ra đi.
Chính chiều hôm đó, vì một chút bẩn thỉu, bố cậu té ngã từ trên cao khi đang làm việc trên mái nhà cho hàng xóm. Mọi người hốt hoảng đưa ông ta đến bệnh viện, nhưng do già yếu, sau bao nỗ lực ông ta không thể qua khỏi. Lúc đó, cậu đang ở trường, với tâm trạng đang trách móc cái nghèo, và ở trạm xá, cha cậu thì trao tấm hình cuối cùng.
Quá buồn thương vì trụ cột gia đình ra đi, mẹ cậu ngã quỵ. Chị và hai em phải bỏ cuộc giữa chừng để kiếm sống và để dành tiền cho cơ hội học của cậu. Họ tin tưởng cậu là người sáng dạ, sẽ thành công. Nhưng đáng tiếc, cậu vẫn như cũ, chìm đắm trong đau khổ và thất vọng.
Mọi thứ được cuốn đi, nhưng đôi giày vẫn nằm ở góc đó. Không ai nhớ đến những từ của cha cậu chiều hôm đó.
Một buổi sáng nghỉ, cậu mang theo quả bóng ra chơi, và rơi nó vào góc phòng. Gần chiếc giày cũ, nay càng trở nên cũ kỹ hơn vì thời gian. Cậu do dự một lúc, rồi xỏ chân vào. Như có điều gì đó giữ lại, cậu đưa tay vào bên trong và tìm thấy một tờ giấy gấp tư, cùng một sợi dây bé tí.
Là những dòng chữ của cha cậu, cậu đọc từng dòng một:
“Con trai của bố!
Bố xin lỗi vì đã để con lớn lên trong một gia đình khó khăn như vậy, bố không thể mang lại cuộc sống mà con mong muốn. Đó là lỗi của bố, nhưng bố không trách con, vì bố biết rằng con có thể có mọi thứ mình muốn nếu bố không vì lòng thương một đứa bé bị bỏ rơi bởi một gia đình giàu có. Bố mang con về như một phần của mình khi bố đẩy xe nước mía qua đó, một người phụ nữ đã năn nỉ bố giúp họ bỏ con đi hoặc cho ai cũng được, chỉ cần đừng để đứa bé ấy phải lang thang. Họ quay lưng sau khi đưa bố một bọc tiền.”
Bố đưa số tiền đó cho mẹ để mua sữa cho con. Nhưng vì gia đình quá khó khăn, nên sau khi hai em con ra đời, số tiền đó cũng hết. Con trai của bố phải lớn lên trong cảnh thiếu thốn.
Cha, mẹ và các chị em chưa bao giờ xem con như đứa con rơi. Mọi người yêu thương và coi con là một phần quan trọng trong gia đình.
Khi nhìn vào đôi mắt con, bố hiểu những suy nghĩ của con. Hãy thông cảm cho bố mẹ, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.”
Cả gia đình yêu thương con…
Địa chỉ: số 5, đường…”


8. Đôi bạn và bài học từ chiếc giày
Tại ga xe lửa, có một cậu bé mảnh mai, chiếc dép rách quai, cậu bé ngừng lại để sửa chiếc dép hỏng. Khuôn mặt từ bình thường chuyển sang tức giận, cảm giác tự ti vì không thể sửa được chiếc dép, cũng như tức giận với chiếc dép không thể tự 'nỗ lực'.
Trong lúc cậu đang cảm thấy tức giận và bối rối, bất ngờ có một đôi giày da màu đen đi qua trước mặt cậu. Chủ nhân của đôi giày đen là một cậu bé khác, đang đi và nghiêng người để lau chùi giày. Cậu bé ngồi xuống và dùng giấy lau chùi giày một cách trân trọng.
Nhưng cậu bé không biết rằng, ở một góc xa, cũng có một cậu bé khác đang nhìn trộm đôi giày đẹp của cậu, đôi mắt ấy tràn đầy sự ngưỡng mộ. Không lâu sau, đoàn tàu đến, đám đông nơi ga tấp nập, nhưng không may cậu bé mất một chiếc giày. Cậu bé với chiếc dép rách chạy lại, cầm chiếc giày lên, quay đầu nhìn xung quanh, tìm kiếm. Có vẻ như cậu đang đắn đo, liệu có ai để ý không. Mọi người nghĩ cậu sẽ giữ chiếc giày, nhưng không, cậu chạy theo đoàn tàu khởi hành, hy vọng sẽ trả lại chiếc giày cho chủ nhân của nó, nhưng cậu không kịp.
Và điều không ngờ, cậu bé đánh rơi chiếc giày đã để lại chiếc kia cho cậu bé với chiếc dép rách... Cả hai nhìn nhau, mỉm cười và vẫy tay chào 'tạm biệt'...
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều tràn ngập hạnh phúc....


9. Câu Chuyện Đằng Sau Đôi Giày Quý Báu
'Trong một lần làm việc, cha tôi gặp tai nạn và trở thành người tàn tật, phải sử dụng nạng để đi lại. Cha bắt đầu tập đi không còn phụ thuộc vào nạng khi tôi, con gái đầu lòng, bảo ông rằng tôi muốn kết hôn. Mỗi bước đi của ông trông nguy hiểm...
Tôi thật sự không muốn chồng chưa cưới của mình nhìn thấy đôi nạng của cha khi anh đến thăm gia đình. Sau buổi gặp mặt đầu tiên với con rể tương lai, cha tôi càng chăm chỉ tập đi hơn. Mỗi lần cố gắng là mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt đầy những nếp nhăn của ông. Dù tôi có khuyên bảo như thế nào, cha tôi chỉ nói: 'Nếu muốn ôm tay con trong lễ cưới, thì ít nhất phải tự mình đi được đã.' Nhưng tôi độc ác, tôi lén mong một trong số các chú, các bác sẽ thay cha làm việc này trong ngày cưới. Tôi không muốn gia đình chồng thấy cha tôi tập tễnh lê bước với chiếc chân giả. Với đôi giày nam Bata trắng không rõ nơi kiếm được, cha tôi tập đi ngày càng chăm chỉ.
Ngày cưới của tôi đã gần kề. Hiểu lòng cha, nhưng tôi bắt đầu lo sợ cho ngày đó. Lo sợ cha vấp ngã thì sao? Khách khứa sẽ nói gì sau lưng ông? Ngày cưới đến, mỗi ngày trôi qua với những tiếng thở dài của tôi. Cuối cùng, ngày cưới đã đến.
Trong bộ váy cưới, tôi hạnh phúc khi nhận lời chúc mừng từ mọi người. Khi cha tôi bước vào phòng cô dâu, tôi đứng tim nhìn đôi giày của ông. Đó không phải là một đôi giày da nam, không phải một đôi giày hoành tráng hợp với bộ trang phục, mà là đôi giày Bata trắng. Ai đã đưa ông đi đôi giày này không biết?
Mặt tôi đỏ bừng. Nghĩ đến đôi giày của cha, tôi cúi gằm mặt, chẳng dám mỉm cười trong suốt cả lễ cưới. Mấy năm sau, khi lao vào bệnh viện thăm cha nghe tin ông ốm nặng, tôi mới biết câu chuyện đằng sau đôi giày ông đã đi hôm đưa tôi vào nhà thờ. 'Hãy nhớ phải đối xử tốt với chồng con. Thực ra, cha đã không đủ tự tin để sánh bước cùng con trong ngày cưới. Nhưng chồng con đã đến thăm cha hàng ngày, động viên cha và còn mua cả đôi giày Bata để cha đi cho không ngã.'
Tôi nghẹn lời, không thể nói một lời. Đôi giày nam mà cha đã đi giờ đã cũ và sờn rách. Cha tôi đã qua đời, không bao giờ còn cơ hội để đi chúng một lần nữa.


10. Hành Trình Đồng Đội Của Hai Người Bạn Với Đôi Giày Đặc Biệt
Karim và Obeid, cùng trải qua những tháng ngày hạnh phúc và gian khổ, sinh sống ở vùng lân cận biên giới Israel và Gaza. Mặc dù đã là bạn từ thơ ấu, nhưng họ thực sự trở nên thân thiết khi cả hai đều là nạn nhân của những vụ ném bom.
Vào một ngày đầu năm 2011, Israel ném bom vào khu vực Gaza, làm đảo lộn cuộc sống của hàng loạt gia đình. Obeid nhanh chóng xuất hiện để giúp đỡ những người bị thương, nhưng ông cũng trở thành nạn nhân của một quả bom, khiến mất mắt, cánh tay và phần lưng, cũng như chân trái của mình. Anh lúc đó chưa đầy 20 tuổi.
Obeid nhớ lại Karim, người đầu tiên chạy đến để an ủi anh. Karim ở bên anh suốt thời gian dài, động viên và làm cho Obeid cảm thấy có hy vọng trong những khoảnh khắc khó khăn.
Nhưng số phận trớ trêu, 5 năm sau, Karim trải qua bi kịch tương tự. Anh may mắn sống sót sau vụ ném bom thứ hai của Israel, nhưng ông cũng phải đối mặt với việc mất chân phải của mình mãi mãi.
Karim kể lại: 'Obeid đã giúp tôi vượt qua những thời kỳ khó khăn, chăm sóc tôi như tôi đã giúp đỡ anh ấy 5 năm trước đó'. Anh nhớ lại những lời lạc quan của Obeid: 'Bây giờ chúng ta trở nên giống nhau rồi'.
Họ trở nên thân thiết hơn qua những khó khăn chung. Karim chia sẻ: 'Chúng tôi đã trở nên thân thiết, làm mọi thứ cùng nhau. Chúng tôi đi mua sắm quần áo, cùng nhau chọn giày'.
Khi nhớ lại việc cùng nhau lái mô tô, Karim nói: 'Lần đầu tiên Obeid mời tôi lái mô tô cùng anh ấy, tôi thực sự sợ hãi và không dám thử vì sợ ngã. Nhưng anh ấy đã động viên tôi: 'Hãy cùng nhau thử xem sao'. Cuối cùng, chúng tôi đã thành công!'

