1. Ký ức Tình Yêu Đơn Phương
Một ngày nọ, tôi bỗng nhận ra rằng, hình ảnh của từ ngày nào đã trở nên quá lớn, như một gánh nặng trên đôi vai. Hơn 7 năm qua, chúng tôi biết nhau, nhưng có vẻ chỉ có mình tôi mang theo một cảm xúc khó diễn đạt, cái cảm xúc mà 'Ngốc' thường gọi là 'đơn phương'. Hơn 7 năm, với những khoảnh khắc hạnh phúc xen lẫn những thời kỳ mệt mỏi. Hơn 7 năm, hình ảnh đó chưa bao giờ tan đi. Hơn 7 năm, tôi luôn tự nhủ rằng 'Ngốc' không bao giờ nghĩ về tôi để giảm nhẹ trái tim, nhưng điều đó không làm giảm bớt sự dâng trào của cảm xúc.
Có những lúc tôi cố gắng đẩy lùi cảm giác đó để tìm kiếm một không gian mới, nhưng tôi không cảm thấy thoải mái. Cảm giác đó quay trở lại và càng lớn lên. Tôi đã nhiều lần cố gắng tránh 'Ngốc' vì sợ hình ảnh sẽ lớn thêm, sợ tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Nhưng trước khó khăn của 'Ngốc', tôi không thể làm khác, tôi chạy theo tiếng gọi của trái tim, đến bên và giúp đỡ 'Ngốc'. Mỗi lần như vậy, tôi biết hình ảnh đó lại phình to thêm một chút.
Khi 'Ngốc' gặp khó khăn và tâm sự với tôi, trái tim tôi như co bóp, như mọi điều đang xảy ra với chính tôi. Mặc dù chúng tôi thân mật hơn, nhưng đối với tôi, mọi thứ chỉ là một tình bạn lâu năm thân thiết. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng những hành động đó sẽ làm thay đổi cách 'Ngốc' nhìn nhận về tôi, chưa bao giờ.
Có bao nhiêu lần tôi nhìn thấy người khác tỏ tình với 'Ngốc' và mỗi lần tôi chỉ đứng đó nhìn theo. Tôi ngưỡng mộ họ, họ dám tỏ ra tình cảm với 'Ngốc'. Trong khi tôi, tôi luôn sợ mất một tình bạn tốt nên chỉ dặn lòng kìm chế.
Một ngày nọ, tôi nhận ra những biểu hiện lạ của 'Ngốc', tôi muốn thổ lộ nhưng lại dừng lại vì 'Ngốc' đang quá bận với cuộc sống và công việc. Tôi không muốn làm phiền 'Ngốc' nhiều và trên hết, tôi muốn 'Ngốc' có được những điều tốt đẹp nhất. Nhưng liệu 'Ngốc' có biết được, cảm giác kìm chế ấy thực sự khó chịu. Chỉ cần nghĩ về 'Ngốc', tôi cảm thấy hạnh phúc, nhưng sau đó, cảm giác kìm chế lại quay về và càng lớn lên.
Mệt mỏi lắm, khó khăn lắm. Tôi muốn 'Ngốc' hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của mình, thật sự muốn như vậy.


2. Hãy Ở Lại!
“Tại sao em muốn anh ở lại? Vì ở đó, em thấy hạnh phúc nhất, vì ở đó, con tim em thuộc về anh…”
Đôi khi, khi con tim đã không thể kiềm chế được nữa, Thu chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình một cách chân thật. Cô cố níu giữ một tình yêu đã lâu, một tình yêu đơn phương, nhưng lúc này, cô quyết định thay đổi. Cô gọi điện hẹn gặp anh, bước ra khỏi bóng mình để nói lên những cảm xúc. Trong quán cafe yên tĩnh, Thu lần đầu tiên dũng cảm chia sẻ với anh về tình cảm của mình.
'Em không muốn anh đi, vì em không thể tưởng tượng một cuộc sống mà không có anh. Em đã chịu đựng đến giới hạn, và bây giờ em muốn nói cho anh biết rằng, em yêu anh.'
Người ta nói rằng sự chân thành sẽ mở ra những cánh cửa hạnh phúc, và lần này, điều đó đúng với Thu. Anh nhìn cô với sự ngạc nhiên, sau đó nở một nụ cười nhẹ. 'Em thật ngốc!', anh nói, nhưng trong đôi mắt ấy là sự ấm áp và hiểu biết.
Thu cảm thấy nhẹ nhàng, như một gánh nặng lớn đã được gỡ bỏ từ trái tim cô. Đôi tay của họ nắm chặt nhau, và lời nói chân thành đã mở ra một hành trình mới, nơi mà tình yêu có cơ hội được đáp lại. 'Đừng đi!', Thu nói với anh, không còn sợ mất đi tình bạn quý báu. Cảm xúc đắm chìm trong từng khoảnh khắc, và họ cùng nhau bắt đầu một chương mới trong cuộc sống.


3. Hồn biển trong em!
Trong tiếng sóng biển êm đềm, anh cảm nhận sự buồn bã trong trái tim mình. Mối tình của chúng ta, giống như cơn gió biển, bắt đầu và kết thúc một cách nhẹ nhàng. Anh nhớ lắm, em có biết không? Anh không phải là tình đầu của em, cũng không phải là tình cuối. Chúng ta chấp nhận sự thật đó, và như cơn gió biển, chúng ta phải chia xa nhau.
Một chiều, anh thường lang thang cùng sóng biển, tận hưởng hòa mình vào làn gió biển nhẹ nhàng, trên bãi biển cát vàng ấm áp. Đó là khoảnh khắc anh tìm thấy sự thanh thản sau những ngày làm việc căng trở. Những cơn gió, những làn sóng, và biển cả rộng lớn mở ra trước mắt anh, hòa mình vào hương thơm nhẹ nhàng của khuynh diệp xanh mát.
Rồi, anh gặp em, cô gái nhỏ với đôi mắt đen huyền, mái tóc dài vuốt nhẹ lưng, và nụ cười duyên dáng. Em đến như một làn gió biển thoáng qua, làm dịu đi trái tim anh ngay từ lúc đầu gặp. 'Anh ơi, cho em hỏi?' - em nói khi anh đang thả mình vào suy tư, làm anh giật mình quay lại. 'Có chuyện gì vậy em?'
'Anh có phải là người học Đại học Y không? Em thấy anh quen quen.'
'Ừ, đúng rồi em! Nhưng anh đã ra trường và đi làm được hơn một năm rồi, có chuyện gì vậy em? Sao em biết anh?'
'Dạ, không có chuyện gì. Em thấy anh quen nên mới hỏi thôi!'
'Vậy em thấy anh khi nào?'
'À, em có bạn học bên trường Y, nên thỉnh thoảng em ghé chơi và gặp anh mấy lần. Chắc anh không nhớ em đâu.'
'Ừ, em thông cảm, anh không nhớ có gặp em hay không nữa.'
'Vì anh là lớp trưởng, nên có lẽ anh không chú ý đến em, nhưng mỗi lần đi cùng bạn em tham gia các hoạt động, anh luôn sôi nổi, vui tính và thích đùa giỡn.'
'Em quá khen anh rồi, anh chỉ là người bình thường thôi. Em học trường nào? Quê em ở đâu? Làm sao giờ em ở đây?'
'Hôm nay cuối tuần nghỉ, nên em về nhà bạn chơi, nhà bạn em gần biển mà.'
Tường Vy là tên em, một cái tên đẹp và ý nghĩa. Chúng ta quen nhau một cách tình cờ và vui vẻ, không ngờ rằng quãng thời gian sinh viên đã qua, giờ đây lại có người nhớ đến tôi.
Từ đó, tôi và em thường xuyên gọi điện và nhắn tin, hẹn hò trò chuyện cùng nhau. Tình yêu của chúng ta càng lớn dần theo năm tháng, không xô bồ mà yên bình lặng lẽ. Càng ngày, chúng ta càng hiểu và yêu thương nhau nhiều hơn. Tôi yêu em và dần quên đi mối tình đầu.
Đang say đắm trong những nụ hôn ngọt ngào và kỷ niệm, em hỏi tôi:
- 'Nếu chỉ còn bốn ngày để anh yêu em, anh sẽ chọn những ngày nào?'
- 'Anh sẽ yêu em ngày xuân, ngày hạ, ngày thu và ngày đông' - tôi trả lời.
- 'Thế còn ba ngày?'
- 'Anh yêu em ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.'
- 'Vậy chỉ còn hai ngày?'
- 'Anh yêu em ngày chẵn và ngày lẻ.'
- 'Chỉ còn duy nhất một ngày nữa thôi?'
- 'Anh yêu em ngày anh còn sống.'
Em nói chỉ là đùa, nhưng trong lòng tôi, tình yêu của chúng ta trải qua ba năm là thực tế và hạnh phúc. Bất ngờ lớn nhất là em không liên lạc với tôi nữa. Gọi điện, nhắn tin, em không đáp lại. Em ra đi mà không lời từ biệt, trong lòng tôi chỉ còn biết buồn và nhớ. Câu nói trước đây của em trở thành sự thật: 'Một ngày em sẽ như cơn gió biển, bay đi nhẹ nhàng.'
Tôi chấp nhận và lặng lẽ giữ cho bản thân bình yên. Buồn thôi, thật buồn. Chúc em hạnh phúc và an lành bên tình yêu mới.'


4. Nỗi lòng...
Tôi, một học sinh lớp 7, nhìn nhận về bản thân mình không đẹp, nhưng tự tin rằng có một chút dễ thương. Không giỏi nhưng cũng không tệ trong việc học. Cuồng TFBOYS, thường xuyên gặp rắc rối với người lớn. Còn hắn, học sinh cấp 3, là nguồn cảm hứng tuyệt vời của tôi. Học giỏi, đặc biệt là môn Hóa, và đam mê nhạc Trung Quốc. Lễ phép với người lớn. Hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Một học giỏi, một học khá giỏi. Một lễ phép, một cãi bướng. Một tài năng, một vô dụng. Hắn là thế giới mà tôi ước mơ, nhưng liệu hắn có biết đến tôi không?
Sống xa nhau, khoảng cách hơn 1000km, tôi thường ngắm hắn qua màn hình. Muốn nói chuyện với hắn nhưng thiếu can đảm. Tôi biết nhiều về hắn, nhưng hắn có biết bất kỳ điều gì về tôi không? Chỉ mong một ngày dòng người sẽ đưa tôi đến gặp hắn và nói rằng 'Anh à, em yêu anh'. Nhưng định mệnh trêu ngươi, khoảng cách giữa chúng ta ngày càng tăng. Khi mới có thể nói chuyện với nhau?
Chắc chắn bàn tay hắn mềm mại và ấm áp. Nụ cười quyến rũ và tỏa sáng. Bờ vai rộng để tựa vào, vòng tay mở rộng để ôm người. Mỗi miêu tả khiến tôi muốn trải qua. Mỗi khi hắn buồn, tim tôi đau. Mỗi khi hắn vui, tim tôi hân hoan. Hắn là thế giới của tôi, thanh xuân và trái tim tôi đều thuộc về hắn. Chỉ sợ một ngày nào đó, thế giới của hắn sẽ thuộc về người khác, liệu thanh xuân và trái tim tôi sẽ đi về đâu?
Tôi không sợ khó khăn, cực nhọc, thậm chí không sợ ma quỷ. Điều tôi sợ nhất là thế giới của mình bị người khác chiếm đó. Một ngày nào đó, tôi sẽ gặp hắn. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ trở thành bạn hoặc có mối quan hệ bạn bè. Nếu không, chúng tôi chỉ là những người lạ. Tôi chỉ muốn nói với hắn một điều: 'Đừng bao giờ để ai khác chiếm lấy thanh xuân của anh, nhé!'
Tái bút: Tôi yêu anh!


5. Hẹn ước mãi yêu anh.
Đã có lúc em gục ngã trước những quyết định sai lầm của chính mình, cuộc sống đã làm em học được biết bao điều, và em hiểu rằng tất cả chỉ là những ảo ảnh...
Em đã trao anh tình yêu nhiều hơn cả mình em có thể, nhưng tất cả cuối cùng trở nên vô nghĩa với anh, người đã đánh bại em bằng sự lạnh lùng. Em biết không có quyền để đòi hỏi, không có quyền để trách anh, nhưng trong trái tim em, anh mãi là một ký ức đau khổ.
Lần đầu tiên em hiểu rõ ý nghĩa của từ 'tuyệt vọng'. Sự thật đã đánh thức em từ sự đắm chìm trong những ảo tưởng. Em - một phụ nữ mạnh mẽ và độc lập, giờ đây trở nên yếu đuối và tan chảy trong sự vụng trộm của tình yêu. Em đã tự thắp lửa cho mình trong tình yêu đam mê và tội lỗi, tận hưởng hạnh phúc trong những đắng cay và đau thương.
Anh, đam mê và nồng nàn - bên anh, em như chết lặng trong những khoảnh khắc êm đềm, cảm nhận niềm hạnh phúc xen lẫn với nỗi đau thầm kín.
Anh à! Anh không phải là người đầu tiên mà em yêu, nhưng anh sẽ mãi là người em yêu nhất, dù biết rằng anh sẽ không thuộc về em, không thuộc về em theo nghĩa đen. Em vẫn sẽ yêu anh, yêu trong tuyệt vọng và yêu trong đau khổ.
Em sẽ rời đi, mang theo trái tim đau đớn, kèm theo những ký ức về anh. Còn anh - hãy quay về với những lựa chọn của mình, những gì anh đã chọn. Em luôn chúc anh hạnh phúc với những gì anh đang có, và những gì sắp có. Tình yêu đã dạy cho em biết cách hi sinh, cách chấp nhận. Từ giờ, em sẽ đối mặt với tất cả một mình, vượt qua cơn bão trái tim, hàn gắn những vết thương mặc dù biết đó là sự vô vọng.


6. Khoảnh khắc anh trai và em gái
Em chỉ tình cờ biết đến anh qua mạng xã hội. Do một người chị, anh trở nên đặc biệt đối với em đúng không? Còn tên anh thì nghe cũng khá là hay. Anh là người chủ động nhắn tin cho em, và chúng ta đã trò chuyện rất lâu. Mối quan hệ giữa anh trai và em gái dường như mơ hồ, nhưng lại ngọt ngào đến bất ngờ. Anh luôn quan tâm đến em hơn cả một người anh trai. Như một thói quen, anh luôn nhắn tin cho em mỗi ngày, gọi điện thoại đều đặn mỗi tuần. Anh bảo em ăn uống đúng giờ, lo lắng khi em không nhấc máy. Người ta nói đó là tình yêu nam nữ, nhưng họ đã hiểu nhầm, chỉ là anh trai và em gái thôi.
Một năm sau đó, anh giới thiệu bạn thân của mình cho em. Không lâu sau, người đó tỏ tình với em. Anh nói ngay lập tức 'Nó tốt, quen đi'. Điều này chứng minh anh lo lắng cho em. Anh sợ em sẽ không hạnh phúc. Nhưng anh vẫn chỉ là anh trai của em. Rồi đến một ngày nào đó... bạn thân của anh thích một người con gái khác.
'Đối với những thứ mặt nạ, mạnh mẽ, anh đều chẳng quan tâm. Anh chỉ nhìn thấy tâm hồn của em với những vết thương kìa. Anh không có thể giúp gì, chỉ có thể lắng nghe và chia sẻ cùng em. Nhưng hãy nhớ, ai làm tổn thương em, chỉ cần em ừ là anh ngay lập tức sẽ làm cho họ không dám đối diện. Đồng ý chứ?' - Câu nói của anh khiến em nhớ mãi, khi bạn anh làm em tổn thương. Nó mang lại cho em cảm giác được bảo vệ. Anh đã từ bỏ người bạn ấy chỉ vì em. Liệu đó có phải là hành động của anh trai đối với em gái không? Em vẫn đang đặt ra câu hỏi.
Có những lúc, em phải thức khuya ôn bài, anh cũng vậy. Chúng ta gọi điện thoại cho nhau, em học bài, anh học bài, hoặc chỉ đơn giản là im lặng và học cùng nhau. Sự giận dữ của anh khi em không ăn sáng, anh lại khóa facebook em cả một ngày. Mỗi khi em cần, anh luôn ở đây, lúc vui hay lúc buồn. Anh là người an ủi em, anh trai tốt biết bao. Có những khi em buồn, muốn uống bia và hút thuốc. Anh giúp em kiểm soát những thói quen xấu đó. Anh thức khuya, thậm chí sống về đêm, nhưng lại thích hoa hướng dương. Anh có lẽ cũng lãng mạn đấy nhỉ? Nhưng... mọi người nhìn vào hoa hướng dương thấy hạnh phúc, trong khi em lại cảm thấy đau lòng.
Mặc dù chúng ta ở xa nhau, khó khăn để anh trai và em gái có thể gặp nhau. Bao lần đặt ra những cuộc hẹn, nhưng như không có sự cho phép từ trời, chúng ta chưa bao giờ gặp được nhau. Đến khi em muốn tắt facebook, em nhận được tin nhắn 'Tôi sắp rời đi'. Em sợ hãi, chỉ mong đó là trò đùa. Em không muốn tin nó là sự thật, vì nếu là sự thật, em sẽ mất đi một anh trai thêm một lần nữa.
Và cuối cùng... em đã gặp được anh. Ngày hôm đó... ngày mà em sẽ không bao giờ quên. Em tìm đến nhà anh. Kết quả, anh trai của em thật sự đẹp trai, nụ cười của anh cũng đẹp. Nhưng tại sao có nhiều người đến nhà anh vậy? Sao chỉ có duy nhất nước mắt của em rơi?
Hóa ra, trước mặt em chỉ là bức tranh của anh. Anh đã đi đâu? Điều này cũng là điều em đang thắc mắc. Nhưng nó cũng được đền đáp bằng câu trả lời 'Đã đi rồi. Anh đi đâu đó, một nơi đẹp mà chưa từng đến, nơi mà anh muốn đến mà chưa bao giờ được'.
Người ta thường nói 'Ông trời lấy đi của bạn cái gì đó, nhưng sẽ trả lại cho bạn một thứ khác'. Ông trời đã đưa anh đi, nhưng em vẫn chưa nhận lại được gì ngoài việc nhớ anh. Đến tận ngày hôm nay, em vẫn liên tục nhắn tin cho anh, đôi khi là những câu chuyện nhỏ, đôi khi chỉ là những lời thú tội, chỉ để hy vọng một ngày nào đó em sẽ nhận được hồi âm từ anh.


7. Đồng học
Tôi và cô ấy cùng học lớp 8. Trước đây, ít khi tôi để ý đến cô gái nào, nhưng cô ấy đã làm tôi cảm thấy khác biệt. Tôi chia sẻ với bạn bè và cảm thấy khó chịu với cảm xúc bên trong. Có lẽ cô ấy đã biết từ trước, hoặc có chút cảm xúc như tôi? Hay là do cô ấy đã có người yêu?
Hàng ngày, tôi và cô ấy cùng học, nhưng tôi cảm thấy có khoảng cách lớn. Tôi dám thử sự may mắn bằng cách kết bạn với cô ấy trên Facebook. Trò chuyện bắt đầu và tôi cảm thấy hạnh phúc, không ngủ được vì sự hứng khởi. Cứ thế, chúng tôi trò chuyện hàng ngày, trên lớp là ngần ngại nhưng về nhà thì liên tục. Tôi thực sự hạnh phúc.
Một ngày, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã biết tôi từ trước. Từ khi cấp 1, tôi cảm thấy mình vô tâm khi không nhận ra cô ấy suốt mấy năm. Một ngày nọ, tôi nhìn thấy cô ấy vui vẻ bên một chàng trai khác. Sự thật khiến tôi tê liệt, cảm xúc lẫn lộn, đau khổ và buồn bã.
Một cú sốc, tôi quyết định thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, biết rằng có thể không nhận được tình cảm đáp lại. Tôi nhắn: 'Chưa bao giờ có cô gái nào khiến tôi cảm thấy như vậy'. Cô ấy trả lời: 'JF'. Sự thoải mái đến khi tôi nhận ra đó chỉ là lời đùa. Ngày hôm sau, tôi quyết định hỏi về ý nghĩa của 'JF', nhưng cô ấy đột ngột nghỉ học và rời đi du học. Tôi mới hiểu 'JF' là chữ viết tắt của 'Just Friend' - Chỉ là bạn bè. Chuyến đi của cô ấy đã bắt đầu...
Tái bút: JF?


8. Tình yêu đơn phương
Không lâu trước đây, em đã kiên quyết tuyên bố rằng sẽ không bao giờ 'đơn phương' ai nữa. Cảm giác đơn phương, vừa buồn vừa cô đơn, em đã quá chán.
Em không muốn tự mình cười, tự mình vui, tự mình nuôi hy vọng và tự mình làm tan nát hy vọng đó. Tất cả chỉ vì em đã 'lỡ' đơn phương anh.
Đơn phương anh, thực ra cũng là do em, vì em thường mơ mộng, yếu mến, và dễ mềm lòng. Có lẽ vì đã lâu em không gặp ai có thể làm em thoải mái chuyện trò, cười vui và đùa nghịch.
Nếu nói là 'đơn phương' thì có lẽ quá mạnh mẽ. Đúng hơn là chỉ là 'say nắng' anh thôi anh ạ.
Anh bảo em rằng: 'Hãy để mọi thứ diễn ra tự nhiên'. Nhưng em không thích. Thực tế, ý trời và ý em chưa bao giờ trùng khớp. Em có thể thành công trong nhiều việc, nhưng trong tình cảm, luôn là thất bại. Em khóc nhiều hơn cười, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Vậy nên lần này, em sẽ theo ý em. Bạn bảo em rằng nên để tình cảm phát triển tự nhiên. Đừng gò bó hay ép uổng. 'Ép dầu ép mỡ, chứ ai nỡ ép duyên'. Phải không anh? Ừ thì em sẽ để cảm xúc tự nhiên nhất có thể…
Để em say nắng anh vài ngày, vài giờ, hay chỉ vài phút thôi.
Để em thả trôi cảm xúc của mình vài ngày, để nó rong ruổi thỏa thích, rồi nó sẽ tự quay về.
Để em mơ mộng một chút nữa. Rồi thì hiện tại sẽ cũng là hiện tại, không hơn không kém.
Cảm giác thích một người mà không cần lý do. Quả thật là thú vị.
Em biết trước kết quả nếu có thích anh, nhưng em biết hết. Xung quanh anh luôn có nhiều người. Còn em, chắc chỉ như hạt cát. Có cũng được, thiếu cũng không sao. Cuộc sống vốn dĩ như vậy. Người yêu nhiều sẽ luôn phải chịu phần đau khổ hơn.
Mọi thứ cũng sẽ qua đi. Em biết vậy.
Cơn say này cũng sẽ nhanh chóng qua đi.
Anh và em sẽ trở thành anh em tốt, hoặc ít nhất là bạn tốt.
Sẽ có một ngày em nhìn lại… Em sẽ mỉm cười, vì đã từng quý anh… hơn cả một người bạn.
Nếu anh đọc được những dòng này, em tin rằng anh sẽ không bao giờ biết rằng, người em đơn phương - chính là anh!


9. Yêu và đợi
Hôm nay, bên bờ biển, tôi nhìn xa xăm vào một nơi nào đó trong buổi chiều buồn. Dưới ánh nắng chạnh lòng, cảm giác buồn thấp thoáng lại trỗi dậy. Tôi nhớ anh, nhớ rất nhiều. Anh đến trong cuộc sống tôi một cách yên bình, và từ đó anh đã chìm sâu vào trái tim tôi, không biết từ bao giờ.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ. Anh mang lại cho tôi sự ấm áp, những lúc buồn cũng như những khoảnh khắc vui vẻ. Việc tâm sự với anh giúp tôi nhẹ lòng, bất kể là vui hay buồn. Đôi khi tôi cũng ghen tuông, hờn giận, nhưng những cảm xúc đó lại làm tình yêu của tôi với anh trở nên mạnh mẽ hơn.
Tiếng sóng du dương êm đềm, nhẹ nhàng như muốn kể lên điều gì đó. Sóng lặng im, rồi cuộn trào, đưa chân tôi vào. Có lẽ sóng hiểu tâm trạng của tôi, nhắc nhở tôi về anh. Tôi nhớ về anh, khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy, nhớ nhiều lắm.
Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và cô đơn. Yêu xa như vậy, tôi biết đấy, nhưng anh luôn nói mọi thứ sẽ tốt đẹp. Đối với tôi, tin tưởng một người khi người ấy không ở bên cạnh thật khó khăn. Nghi ngờ tràn ngập, những câu hỏi như 'Anh đang ở đâu? Anh đang làm gì? Anh có nhớ tôi không?' làm tôi bối rối. Từ khi yêu anh, màn hình máy tính trở nên quan trọng với tôi, chờ đợi mỗi tin nhắn từ anh như là một thói quen.
Ngày đầu tiên gặp anh, tôi hồi hộp đến không ngủ được, chỉ chờ đợi tin nhắn 'Anh đã đến.' Hạnh phúc vì chờ đợi 1 năm cuối cùng cũng được đền đáp, tôi muốn chạy đến ôm anh ngay lúc đó, để thỏa lòng nhớ anh. 4 giờ sáng, tôi tỉnh dậy, thực ra là không ngủ, đếm từng giây, từng phút, mong đợi được nhìn thấy gương mặt anh.
Ôm anh, chạm môi anh, những khoảnh khắc đầu tiên không thể nào quên, ấm áp và ngọt ngào. Nằm trong vòng tay anh, cảm giác ấm áp khiến tôi hạnh phúc. Nhưng thời gian trôi đi quá nhanh, chúng ta mới gặp nhau thôi mà, đã đến lúc chia tay. Ngay cả ngày cuối cùng, tôi không dám gặp anh, sợ mình không đủ can đảm để xem anh rời đi. Đau, thực sự rất đau, tôi đã khóc nhiều... Tại sao số phận lại trêu đùa như vậy? Nếu không muốn chúng ta ở bên nhau, tại sao lại để chúng ta gặp nhau?' Chắc chắn, sự chờ đợi chính là thử thách cho trái tim nhỏ bé của tôi. Bây giờ chỉ còn tôi và biển, không biết bao lâu nữa tôi mới gặp anh ở đây, nhưng tôi sẽ chấp nhận chờ đợi vì tình yêu này là thật sự.
Ngày qua ngày, biển vẫn xanh, sóng vẫn lăn tăn, và tôi vẫn ở đây, chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi,... đợi để nhìn thấy khuôn mặt anh, nụ cười của anh, và để ôm anh thêm một lần nữa.


10. Người con gái đặc biệt
Em của tôi, người con gái đặc biệt, đã không còn yêu tôi. Trái tim em thuộc về một chàng trai bằng tuổi, người khiến đôi mắt em lấp lánh mỗi khi nhắc đến.
Cảm xúc trong em như giọt sương sớm, tinh khôi và trong lành. Tình yêu của em như bức tranh được vẽ bằng sắc màu ngọt ngào, không màng đến sự nghi ngờ. Em, người con gái của tôi, có lẽ còn quá ngây thơ để gọi đó là tình yêu.
'Bên cậu ấy, em lo âu, đôi bàn tay em nắm chặt nhau, môi em mấp máy không thành lời...
Bên anh, em ríu rít như con chim chích chào hè rực nắng...
Em dịu dàng, nhẹ nhàng như làn sương sớm mỏng manh bên cậu ấy...
Còn với anh, em trẻ con, mít ướt, dễ bị tổn thương...
Em thích mưa, mưa làm sạch bớt nỗi buồn trong em...
Em cười rằng anh là nắng, cậu ấy là gió thổi qua cuộc đời em...
Nắng nhàn nhạt, luôn bên em vỗ về...
Nhưng gió làm em khẽ cười những ngày gió đến, gió khó nắm bắt và em thấy gió có nhiều điều thú vị...'
Nhưng rồi... cơn gió ấy khiến em tôi khóc nhiều, như những chiều mưa rả rích không ngừng. Tôi không nhìn thấy em khóc, càng không thể đến bên em lúc này. Người con gái tôi yêu, em quá dễ tổn thương. Tình yêu đầu đời của em đẹp như ánh nắng ấm áp của mùa đông, nhưng nó cũng lạnh giá như ánh nắng 'nhàn nhạt' luôn đậm chất trong lành. Có lẽ, đôi khi lạnh lẽo quá, mưa quá lạnh làm trái tim mỏng manh của em co thắt vì ngột ngạt. Người con gái tôi yêu, em nhạy cảm, suy tư, những đặc điểm đó từng khiến em trở nên đặc biệt với tôi, nhưng giờ đây lại làm tôi cảm thấy ghét bỏ.
Tôi ghét người con gái nhạy cảm như em, dễ bị tổn thương, không có khả năng tự vệ.
Tôi ghét người con gái suy tư ngẫm ngợi như em, dễ buồn, dễ bị tác động bởi những cảm xúc tiêu cực không đáng có.
Tôi ghét người con gái nhỏ bé, yếu đuối như em, nước mắt của em khiến trái tim tôi đau đớn. Một chút đau, một chút buồn, một chút ghen, một chút hờn, và cái tình yêu vô vọng trong tôi... tất cả đang vây lấy tôi.
Tôi ghét sự mỏng manh nơi em, nhưng lại muốn bảo vệ em mãi mãi.
Tôi ghét người con gái của tôi như thế sao? Tôi có thể ghét em như thế sao?
Những khi em chìm đắm trong nhiều suy nghĩ, em luôn nhắn tin cho tôi. Đó có lẽ đã trở thành thói quen của cô gái 17 tuổi từng trải qua những tổn thương. Em gọi điện thoại cho tôi mỗi khi em buồn bất chợt. Rồi em sẽ hát cho tôi nghe, một đoạn mà em thích nhưng lại khiến trái tim tôi đau đớn:
'Đã có lúc em ước phải chi đừng nên yêu anh
Để hôm nay em phải xa anh... phải chịu đựng nỗi nhớ
Người như mây gió phía cuối chân trời.
Nỡ quên đi những lời hứa mãi em ở trong tim đã quên rồi
Anh đã không còn nhớ đến em...'
Tôi nghe tiếng em – người con gái bé nhỏ của tôi, đang khóc. Nước mắt ấm áp, rơi xuống đôi mắt nâu trong trẻo. Em tôi, em đang khóc, và tôi cảm thấy trái tim mình đang run lên như thế nào...
Em nói em ghét mưa, em không còn yêu mưa nữa. Mưa làm em thấy lạnh lẽo, cô đơn. Em đã từng xòe tay ngắm giọt mưa nhảy múa. Em đã từng bước đi trong mưa suốt đoạn đường từ trường về nhà, ô màu hồng nắng. Em đã từng chia sẻ về những cơn mưa rào mùa hạ, những cơn mưa bụi mùa thu và cả âm thanh nhẹ nhàng của mưa mùa đông. Em của tôi, em ghét mưa như thế sao? Em để mình tan chảy trong giọt mưa, cảm nhận sự lạnh lùng len lỏi từ những giọt mưa bất ngờ trên vai, tóc và đôi mắt đã sưng vì khóc. Nước mắt ấm, nó làm tôi yêu thương em hơn, làm cho con tim của tôi cảm nhận được nỗi đau của em. Những đêm em tự mình che mình dưới chiếc chăn dày, không ai biết em đang khóc, không ai biết rằng em tôi đang nằm đó rơi nước mắt cho một tình yêu đã qua. Em vẫn giữ nguyên sức mạnh làm tổn thương người khác. Em tôi, em vẫn là đứa con gái ngốc nghếch 17 tuổi của tôi.

