1. Câu chuyện số 1
Vì tin lời người chồng, Mị Châu tạo ra một lỗi lầm lớn khiến Vua cha tức giận và giết chết nàng. Trọng Thủy tìm thấy xác vợ và đau khổ mang về Cổ Loa chôn cất. Nỗi đau giằng xé trái tim anh để mỗi đêm nhìn xuống giếng như thấy người vợ yêu quý. Anh lao đầu xuống giếng tự vẫn, nhưng từ đây mở ra cơ hội gặp lại người vợ yêu quý.
Lang thang thủy cung, chàng không biết đây là đâu, chỉ thấy nhiều san hô, nhiều hoa lá. Bất ngờ bị hai tên lính áp giải trước tảng đá. Chàng ngạc nhiên vì công chúa xinh đẹp Mị Châu. Hóa ra chàng đứng trước Long Vương và Công chúa, Mị Châu là con gái nuôi. Thấy vẻ mặt đau khổ của Mị Châu, chàng bật khóc. Trọng Thủy quỳ xuống van xin Mị Châu tha thứ:
- Mị Châu ơi, khó khăn lắm tớ mới tìm được nàng. Hãy tha lỗi cho ta, lệnh của Vua cha. Ta biết nàng yêu ta không dấu diếm, nhưng ta đã phản bội niềm tin đó.
Mị Châu lắc đầu nói:
- Thiếp mong gặp chàng hàng ngày, ngắm cảnh vật, nhớ chàng. Nhưng sự tin tưởng mù quáng chạy theo tình yêu của chàng, thiếp bị mang tiếng phản bội đất nước. Không thể chung sống với kẻ thù dân tộc. Tại sao chàng lại lỡ phản bội lòng tin của thiếp?
Trọng Thủy đau khổ nghẹn khi nghe lời vợ:
- Ban đầu ta lừa dối cha con nàng, nhưng sống cùng nhau, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta có thần linh chứng giám. Ta ân hận vì lời vua, mong nàng hiểu. Phải lừa dối nàng, lòng ta rối bời, tâm trí hỗn loạn. Thời gian qua ta chịu bao sự dằn vặt, dày vò. Khi nhận ra sai lầm, đã quá muộn. Chọn cái chết để tạ tội với nàng. Mị Châu ơi, xin nàng hãy tha thứ cho niềm tin của ta.
Cảnh vật xao động, dòng nước nhẹ nhàng hơn. Mị Châu nghe lời, nghẹn ngào nói:
- Thiếp tin chàng và tình yêu không giả dối. Hiểu đấng nam nhi lấy giang sơn làm trọng, lỗi không phải của chúng ta mà do chiến tranh phi nghĩa tạo ra.
Mị Châu ngưng lời, hai vợ chồng ôm nhau khóc. Nhưng sau đó, nàng nói:
- Thiếp không thể sống bên chàng vì đã mang tội với đất nước, Vua cha. Thứ lỗi cho thiếp không thể chung sống với chàng, răng long đầu bạc trọn đạo vợ chồng. Sau khi về, chàng hãy trở thành vị Vua tốt, quan tâm đến cuộc sống của mọi người.
Nghe vậy, Trọng Thủy biết mình không thể thuyết phục Mị Châu. Cả hai đã sai, hắn không muốn ích kỉ, nàng không muốn trở lại. Mị Châu xin Long Vương cho người đưa Trọng Thủy lên trần gian. Trọng Thủy quyết không lấy vợ, giữ lời hứa trở thành Vua anh minh.
2. Câu chuyện số 3
Từ khi Mị Châu bị An Dương Vương chém đầu, Trọng Thủy không thể quên người vợ cũ. Mỗi khi nhìn xuống giếng, anh luôn thấy hình bóng của Mị Châu. Quá đau khổ và ân hận, Trọng Thủy lao đầu xuống giếng tự vẫn. Nhưng bất ngờ, anh được đưa xuống Thủy Cung. Có lẽ ông Trời đã cho họ cơ hội mới để bắt đầu từ đầu?
Thủy Cung nằm giữa đại dương bao la, rộng lớn. Điểm nhấn lớn nhất là cung điện Long Vương nguy nga, tráng lệ, phản chiếu bảy sắc cầu vồng. Trọng Thủy nghe tiếng hát du dương của tiên cá ngân nga trong không gian.
Khi ngắm cảnh và tìm đường vào cung điện của Long Vương, Trọng Thủy bất ngờ nhìn thấy đoàn người tiền hô hậu đang tiến tới với kiệu, võng lọng cờ quạt. Anh nhanh chóng ẩn mình vào đám rêu, nhường đường cho kiệu hoa. Nhìn vào kiệu, anh nhận ra Mị Châu, một nàng công chúa buồn bã.
Anh vội vàng đi theo đoàn rước kiệu để đến cung điện và được gặp Mị Châu. Trọng Thủy vui mừng khi gặp lại, nhớ thương và ân hận tràn ngập. Anh muốn ôm chặt Mị Châu, nhưng nàng lùi xa. Trái tim Mị Châu vẫn yêu Trọng Thủy, nhưng mỗi khi nhớ lại quá khứ, nàng lại tức giận vì bị phản bội. Ngồi xuống, Mị Châu phê phán:
- Tại sao anh lại đến đây? Tại sao anh lợi dụng sự tin tưởng của tôi để lừa dối? Tại sao anh giả vờ yêu tôi để tôi rắc lông ngỗng và bị truy sát? Ai, ai là người gây ra bi kịch cho Âu Lạc? Anh trả lời đi?
Mị Châu đau đớn, Trọng Thủy càng đau đến mức khó chịu. Anh chỉ biết gục đầu, im lặng, niềm hối hận tràn ngập. Sau một thời gian, anh mới lên tiếng:
- Tôi hối hận, mong Mị Châu hiểu. Tôi biết cách giữa vận mệnh quốc gia và tình yêu vợ chồng. Tôi là kẻ phản bội, xứng đáng bị trừng phạt. Nhưng Mị Châu có biết không, suốt thời gian qua, tôi không thể quên được Mị Châu, những kỷ niệm mặn nồng của chúng ta. Mỗi khi nhớ lại lỗi lầm với cha Mị Châu và Âu Lạc, lòng tôi đau đớn. Tôi mong Mị Châu có thể tha thứ. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.
Mị Châu nghe vậy, suy nghĩ một lúc: 'Trọng Thủy đã ăn năn, liệu tôi có nên tha thứ?' Dường như họ có thể bỏ qua quá khứ để bắt đầu lại, nhưng không, Mị Châu nói với Trọng Thủy:
- Tôi mừng vì anh nhận ra lỗi lầm, nhưng tôi không thể đắc tội với vua cha và Âu Lạc lần nữa. Tình ta kết thúc ở đây. Xin anh vĩnh biệt.'
Lời nói của Mị Châu như những mũi tên đâm vào trái tim Trọng Thủy. Anh đau đớn, nói:
- Mị Châu, tại sao nàng nói những lời độc ác như vậy? Nàng đã quên những lần chúng ta hẹn nhau bên sông, thề non hẹn biển, nguyện sống chết cùng nhau chăng? Làm thế nào nàng có thể đối xử với tôi như người dưng? Tất cả những ký ức của chúng ta, liệu nàng đã quên hết?'
Lòng Mị Châu xúc động, nàng cố giấu giọt nước mắt nhưng không thành công. Nàng khóc, Trọng Thủy cũng khóc theo. Mị Châu lau nước mắt bằng tà áo, sau đó bằng giọng nức nở, Mị Châu nói: 'Duyên phận đã quyết định, chúng ta không thể quay lại. Mong anh hãy đi.' Nghe vậy, Trọng Thủy vẫn không thể rời bước. Anh khóc, nước mắt như mưa, biến thành bọt biển mang hình giọt lệ, lan tỏa khắp đại dương để mãi mãi soi ngắm Mị Châu, nhưng những cơn sóng biển khi đón nhận bọt biển ấy cứ như là một bản hòa nhạc kể về bi kịch của tình yêu bị lừa dối.
'Kể ngày xưa câu chuyện Mị Châu
Trái tim lầm lỡ để trên đỉnh đầu
Nỏ thần vô ý trao tay kẻ thù
Và cơn biển đen cuốn họ vào.'
Sau khi thấy Trọng Thủy bước đi, trái tim Mị Châu đau lắm. Tình yêu của họ thật sự, nhưng nước Âu Lạc đã mất vì Triệu Đà. Duyên phận đã an bài, Mị Châu và Trọng Thủy không thể gặp nhau nữa. Mối oan tình của họ dường như đã được giải thoát.
3. Bài văn tham khảo số 2
Sau khi biết tin đau lòng về cái chết của người vợ thân yêu, Trọng Thủy chìm trong bi kịch, tự trách và hối hận vì đã làm Mị Châu gặp nạn. Ngày qua ngày, anh lang thang, tăm tia như linh hồn mất hồn. Đến một ngày, anh nhìn thấy hình bóng mảnh mai của Mị Châu hiện lên bên bờ giếng Loa Thành, không thể nhịn được, Trọng Thủy lao đầu xuống giếng, chấm dứt cuộc đời mình.
Giếng Loa Thành, với độ sâu lấp lánh, khiến Trọng Thủy rơi mãi mà chẳng đạt tới đáy. Khi va chạm vào đá, anh chảy máu và ngất bất tỉnh, mất đi ý thức. Khi tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang ở một nơi kỳ lạ. Trước mắt là một con cá chép vàng to lớn, đuôi nó cầm một cây giáo, vẻ ngoại hình kỳ quặc. Con cá bước tới và nói lên tiếng:
- Thưa! Long Vương của chúng tôi đã thấy xác của người trôi dạt đến từ biển Đông, và đã ban cho ngươi sự sống lại. Nay, hãy đến gặp Long Vương.
Trọng Thủy đáp ngay:
- Ha! Thì ra là vậy! Ta đang tự hỏi ta đang ở đâu. Được rồi, hãy dẫn ta đến gặp Long Vương. Cá chép vàng hướng dẫn anh đến gặp Long Vương. Trước mắt là thế giới rộng lớn, nước xanh mát, những loại tảo biển, san hô và sinh vật đẹp đẽ mà anh chưa bao giờ thấy. Đàn cá nô đuôi nhau, nhảy múa hạnh phúc… Khi gặp Long Vương, Trọng Thủy biểu lộ lòng biết ơn vì sự cứu giúp. Anh chia sẻ hối hận của mình và van xin được gặp Mị Châu. Hiểu rõ tâm hồn của Trọng Thủy, Long Vương sắp xếp cuộc gặp mặt giữa họ. Và rồi, họ lại gặp nhau. Trọng Thủy chạy đến nắm tay Mị Châu. Nàng tỏ ra khó chịu khi thấy Trọng Thủy đến tìm mình. Trái tim Mị Châu đập mạnh. Đứng trước mặt Trọng Thủy, Mị Châu muốn ôm anh, nhưng nàng nhẹ nhàng rút tay ra:
- Người kia! Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ giúp Triệu Đà chinh phục Âu Lạc, tại sao lại rơi xuống đây tìm gặp ta?
Mỗi từ, mỗi câu nói của Mị Châu như những lưỡi dao đâm vào trái tim Trọng Thủy, làm nó đau đớn. Đau đớn, anh cầu xin Mị Châu một lần nữa:
- Mị Châu yêu dấu! Hãy tha thứ cho ta. Ta đã hối hận, đã nhận ra lỗi của mình. Dù phải chịu bao nhiêu hình phạt, khổ cực, thậm chí là hạnh phúc, ta vẫn mong Mị Châu có thể tha thứ. Xin hãy gặp lại và xin lỗi nàng.
Mị Châu quyết đoán từ chối Trọng Thủy. Cả Mị Châu và cung điện biến mất không dấu vết. Trọng Thủy còn lại, cô đơn giữa không gian rộng lớn. Buồn bã, anh mong rằng đại dương ngàn năm sẽ xóa sạch lỗi lầm của mình.
- Mị Châu, ta mong rằng một ngày nào đó, ta và nàng sẽ gặp lại nhau, ở một nơi rất xa. Khi đó, không còn chiến tranh giữa các dân tộc. Ta và nàng sẽ không phải là Bắc người Nam, và tình yêu sẽ trở lại giữa hai ta.
Một khi đã nói xong, Trọng Thủy biến thành bức tượng đá, nằm mãi dưới đáy đại dương.
4. Bài văn tham khảo số 5
Theo thoả thuận trước khi chia tay, Trọng Thuỷ theo dấu lông ngỗng đến bờ biển. Khám phá xác Mị Châu bên vũng máu, anh đau đớn. Trọng Thuỷ đưa Mị Châu về an táng ở Loa Thành, từ đó, anh sống trong ân hận và nhớ thương vợ. Một ngày, anh nhìn thấy hình bóng Mị Châu trên mặt nước giếng, lao đầu xuống mà chết. Thức dậy, Trọng Thuỷ phát hiện ra một lối đi dẫn đến thế giới rộng lớn: nước xanh mát, sinh vật tuyệt vời.
Lang thang, anh gặp hai tên lính và đưa đến trước một tảng đá lớn, nơi Mị Châu và thuỷ cung đang đợi. Trọng Thuỷ không kìm nén nổi cảm xúc khi gặp lại vợ. Anh quỳ xuống, van xin Mị Châu tha thứ:
- Nàng ơi! Gặp nàng khó khăn lắm. Xin nàng hãy tha thứ cho ta, lệnh của vua làm ta không thể tránh khỏi. Ta lợi dụng tình yêu của nàng, phản bội nàng.
Nhưng Mị Châu vẫn giận dữ, trách chồng:
- Ta đã mong gặp chàng mỗi ngày, nhìn đám hoa, đàn cá và nhớ về những khoảnh khắc hạnh phúc. Nhưng ta mang danh tội của đất nước, không thể sống bên chàng. Sao chàng lại lừa dối ta?
Trọng Thuỷ đau đớn, giãi bày tâm hồn:
- Ta thực sự yêu nàng, lòng ta không giả dối. Ta hối cải và xin nàng tha thứ. Mọi thần linh đều biết về tình yêu của ta. Ta đau khổ khi phải làm những điều ấy, nhưng ta đã chọn cái chết để chuộc tội. Mị Châu ơi, xin nàng hãy rộng lòng tha thứ!
Không khí xung quanh xao động, dòng nước êm đềm hơn. Mị Châu ướt lệ, nói nghẹn ngào:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, ta biết mọi thứ đều do chiến tranh. Xin chàng hãy đứng bên thiếp, chúng ta sẽ sống hạnh phúc đến suốt đời.
Hạnh phúc với quyết định của Long Vương, Trọng Thuỷ và Mị Châu trở lại trần gian, sống ở một vùng đất bình yên. Họ tổ chức đám cưới, sinh hai con và xây dựng cuộc sống viên mãn. Vì tình yêu, họ hạnh phúc trọn đời.
5. Bài viết tham khảo số 4
Tôi, là Trọng Thủy, con của vua Triệu Đà. Sau khi theo cha tham gia chiến dịch chinh phạt Âu Lạc, tôi đã gây ra một tội lỗi lớn đối với người vợ hiền lành, trong sáng của mình, đó chính là Mị Châu. Mị Châu đã kết thúc đời dưới lưỡi kiếm không chính đáng của vua cha. Hồn nàng hòa mình vào biển rồi trở thành chị em với công chúa, con của vua Thủy Tề. Để chuộc tội với nàng, tôi quyết định thăm Long Cung một lần nữa.
Như đã biết, tôi đã từ trần vì tự tử trong giếng Loa Thành. Hiện tôi chỉ còn là một hồn nhỏ bé. Tôi sợ ánh sáng, không thể xuất hiện trước vợ vào ban ngày, nên tôi quyết định đến gặp nàng vào buổi tối. Khi đêm buông xuống, cảnh vật xung quanh trở nên u ám và đáng sợ. Rừng cây đen tối, lá cây gặp nhau trong bóng tối, tiếng gió rít thành âm nhạc kinh dị. Tôi lợi dụng bóng tối để tránh người sống. Qua nửa đêm, tôi cảm thấy lạnh giữa đêm tăm tối, nhưng tôi không muốn dừng lại hay quay đầu. Cuối cùng, biển Đông xuất hiện trước mặt tôi.
Tiến gần, tôi cảm thấy hơi nhút nhát vì những lưỡi sóng lạnh giá. Nhưng vì tội lỗi với Mị Châu và tình yêu vợ chồng, tôi không thể ngần ngại. Tôi bước xuống biển, nước lạnh buốt, nhưng không thể làm tổn thương hồn tôi. Tôi bơi thẳng xuống đáy biển, thấy thủy cung lộng lẫy hiện ra. Tôi tiến lại, nhưng bất ngờ bị một sợi rêu xanh gai giữ chân. Lạ thay, tôi nghĩ đó là sợi rêu thần, một kết nối giữa tôi và Mị Châu.
Quả thật, sau cánh cửa thủy cung, Mị Châu bước ra, giữ nguyên khuôn mặt, mái tóc, nhưng nụ cười đã mất. Mị Châu đến thu hoạch rong biển, thấy tôi, nàng thảng thốt và gọi tên:
- Trọng...Thủy... chính là chàng?
Nước mắt nàng hòa với biển Đông, nàng ôm tôi. Tôi nói:
- Nàng... nàng có thể tha thứ cho ta chứ?
Mị Châu không trả lời, chỉ nhìn tôi rồi quay mặt về phía bình minh. Nàng nói vội:
- Chàng nên đi mau! Nhưng đã muộn, ánh sáng bình minh xâm chiếm, những chiếc tàu cá lướt sóng. Từ dưới nhìn lên, chúng trở nên nhỏ bé. Tôi dần tan biến...
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tôi. Đau đớn và nỗi đau chính là cảm giác cuối cùng. Trời cao chẳng thể tha thứ cho một linh hồn lạc lõng như tôi. Tôi tan vỡ trong vòng tay của Mị Châu, nhưng nàng được bảo vệ bởi viên thuốc thần của vua Thủy Tề.
Linh hồn tôi không còn nguyên vẹn và cho đến phút cuối, tôi chưa nghe được hai tiếng 'tha thứ' từ miệng Mị Châu...
7. Bài viết tham khảo số 6
Câu chuyện đau lòng về Mị Châu và Trọng Thủy, một cuộc gặp gỡ giữa hai linh hồn định mệnh. Mọi nỗ lực tìm nhau qua hàng trăm năm luân phiên sinh tử, nhưng liệu có hồi kết hạnh phúc hay không?
Trong đêm tối của kiếp sau, Trọng Thủy và Mị Châu bắt đầu một hành trình mới, họ có thể tìm thấy hạnh phúc và sự giải thoát khỏi vòng luân hồi đau đớn?
7. Sự phiêu lưu của Trọng Thủy
Sau khi nghe tin vợ mình chết bi thảm, Trọng Thủy đau đớn và hối hận. Ngày ngày chàng sống trong sự thẫn thờ nhưng một ngày, chàng nhìn thấy bóng dáng Mị Châu ở giếng Loa Thành. Mặc kệ nguy hiểm, chàng lao đầu xuống giếng để đến bên kia thế giới.
Ở đó, Trọng Thủy được cá chép vàng giới thiệu với Long Vương. Một thế giới rộng lớn mở ra trước mắt chàng, nơi mà vẻ đẹp của đại dương kỳ diệu. Trọng Thủy biết ơn Long Vương đã cứu mạng và xin được gặp lại Mị Châu. Họ gặp nhau, nhưng Mị Châu từ chối tha thứ vì tội Trọng Thủy đã làm với nước Âu Lạc.
Trọng Thủy cầu xin nhưng Mị Châu cứng rắn từ chối. Cả hai chia ly, và Trọng Thủy trở thành bức tượng đá dưới đáy đại dương, ước ao về một ngày họ sẽ gặp lại nhau khi không còn chiến tranh ngăn cách.
8. Trọng Thủy và Mị Châu
Sau khi Mị Châu mất, Trọng Thủy đau khổ và hối hận không nguôi. Mỗi lần nhìn xuống giếng, chàng lại thấy hình ảnh của người vợ yêu. Một ngày, chàng lao đầu xuống giếng và bất ngờ được đưa đến Thủy Cung - nơi giữa đại dương rộng lớn.
Ở đây, Trọng Thủy gặp Mị Châu trong một kiệu hoa lộng lẫy. Tuy vui mừng gặp lại, nhưng Mị Châu không tha thứ cho tội lỗi của chàng. Trọng Thủy hối hận và cầu xin, nhưng Mị Châu không chấp nhận. Họ chia ly, và Trọng Thủy trở thành bức tượng đá dưới đáy đại dương, ước mong tình yêu của họ có thể tái sinh khi không có chiến tranh.
9. Tìm Đường Về Nhau
Lang thang mãi mê cung thủy cung, tôi bất ngờ phát hiện ra bí mật đằng sau cái chết của Mị Châu. Thương vợ đau lòng, tôi lao xuống giếng để tìm lời giải đáp cho bi kịch. Bỗng bên dưới là thế giới lộng lẫy của thủy cung, nơi Mị Châu sống tiếp sau cái chết.
Mị Châu, bây giờ là Châu nhi công chúa, sống trong sự hạnh phúc và vinh quang bên vua Thủy Tề. Tôi bất lực đối diện với tình cảm vợ chồng mới của nàng, chỉ ẩn mình để quan sát và bảo vệ từ xa. Mọi cố gắng của tôi chỉ để đảm bảo nàng được hạnh phúc, dù là hạnh phúc không có tên tôi.
Ngày buồn tê tái khi mũi tên rơi trúng gần tim tôi trong lúc cuộc thi bắn cung. Tôi đưa thân mình ra đỡ, máu chảy nhiều. Mị Châu, đầy nước mắt, không quản mình lao tới. Khi tôi tỉnh dậy, thấy Mị Châu ngủ bên cạnh, tâm hồn xuyên qua biên giới giữa kiếp sống và cái chết.
Ngày Mị Châu thành thân với Thái tử láng giềng, trái tim tôi tan nát. Tôi tìm đến nàng, nhưng Mị Châu đã từ chối gặp. Nàng nói: 'Ân oán kiếp trước hãy chấm dứt. Hãy tìm hạnh phúc cho bản thân, như ta đã tìm thấy hạnh phúc mới.'
Mối tình oan trái của chúng ta chấm dứt. Tôi chấp nhận và hy vọng Mị Châu sẽ có một cuộc sống mới tốt đẹp. Trái tim tan vỡ, nhưng tôi tin rằng nàng xứng đáng hạnh phúc ở kiếp sống mới.
10. Bài văn tham khảo số 10
Một lỗi lầm không lối thoát đã khiến cho Mị Châu gặp nạn không thể tránh khỏi. Vua cha tức giận và giết chết nàng dẫn đến bi kịch. Trọng Thủy, chồng của Mị Châu, sau khi tìm thấy xác vợ đã không chịu đựng nổi nỗi đau khổ và tự vẫn. Tuy nhiên, điều này đã mở ra một cơ hội kỳ diệu cho họ gặp nhau sau cái chết.
Trọng Thủy lang thang trong thủy cung, không biết rằng đang bước vào thế giới phép thuật. Một ngày, anh bất ngờ đối mặt với Mị Châu, nay đã là công chúa trong thủy cung. Họ có cơ hội để làm lại từ đầu, và Trọng Thủy không ngần ngại van xin sự tha thứ từ Mị Châu. Anh khóc lóc:
- Mị Châu ơi, ta đã phản bội nàng và lòng tin của nàng. Nhưng tình yêu thương thực sự của ta dành cho nàng. Hãy tha thứ cho sự ngu ngốc của ta.
Mị Châu lắc đầu, chia sẻ nỗi đau của mình:
- Ta cũng đã cảm nhận được tình yêu của chàng. Nhưng lựa chọn của chàng khiến ta phải chấm dứt cuộc sống trên cõi đời này. Ta mong chàng hãy hiểu.
Thấy mặt vợ đau khổ, Trọng Thủy không giấu được nước mắt:
- Ta ân hận và đau đớn vô cùng. Chàng mong Mị Châu hãy tìm hạnh phúc mới. Chàng sẽ giữ lời hứa, trở thành một vị vua tốt để đền đáp cho lỗi lầm của chúng ta.
Mị Châu ngưng lời, hai người ôm nhau khóc, nhưng cuối cùng, nàng nói:
- Ta không thể sống bên chàng nữa. Chàng hãy sống và hãy làm cho đất nước và nhân dân hạnh phúc. Hãy quên đi những gì đã qua.
Trọng Thủy biết mình không thể thay đổi quyết định của Mị Châu. Nàng xin Long Vương cho anh trở về thế giới thực. Từ đó, Trọng Thủy giữ lời hứa và trở thành vị vua lương thiện, giữ mãi tình yêu với người vợ đã mất.