1. Bài thơ: Hành trình tìm ánh sáng
Hành trình tìm ánh sáng
Việc đi tìm ánh sáng không bao giờ là dễ dàng
Trong bóng tối, bước chân trầm lạc nhưng không chùn bước
Cảm giác cô đơn giữa đêm tối như một tấm gương
Ánh đèn mỏng manh vẫn chiếu sáng hướng đi
Không chỉ là hành trình về một địa điểm cụ thể
Mà còn là cuộc phiêu lưu trong tâm hồn
Đôi khi, ta phải đối diện với những bóng tối lớn lao
Nhưng đó cũng là cơ hội để khám phá ánh sáng
Bước chân đều đặn, tâm hồn bất khuất
Người đi tìm ánh sáng là những người hy sinh
Có thể họ sẽ bị mất mát, nhưng họ không sợ hãi
Vì họ biết rằng, ở cuối con đường, ánh sáng đang chờ đợi
Chúng ta hãy nâng cao tinh thần phiêu lưu
Khám phá những kỳ quan tâm linh trong cuộc sống
Người đi tìm ánh sáng là người không ngừng cố gắng
Mang lại niềm hy vọng cho bản thân và cho thế giới
Hành trình tìm ánh sáng là cuộc sống của chúng ta
Không ngần ngại, không chùn bước trước khó khăn
Vì mỗi bước đi là một bước tiến gần ánh sáng
Người đi tìm ánh sáng chính là người xây dựng tương lai.

2. Bài thơ: Mùa Xuân Độc Lập
Mùa Xuân Độc Lập
Tôi đợi chờ đâu, tìm kiếm đâu?Nhìn thấy mùa xuân, lòng lại bi ai.- Với tôi, mọi thứ trở nên vô nghĩaBao nhiêu đau khổ chỉ còn là ý mênh mang!Ai đâu trở lại mùa thu xưaĐưa cho tôi lá vàng mơ mộng?Với những bông hoa tươi, muôn sắc tinh khôiHãy về đây, làm đón chặn đường cho mùa xuân!Ai biết tâm hồn tôi đang say mê những ảo mộngÝ muốn góp phần ngăn chặn tình yêu xuân vô tận!Có một người nghèo không hiểu đến TếtMang theo chiếc áo của mùa thu tiêu tán!Có một đứa trẻ ngây thơ không biết khócBất ngờ trỗi dậy trong tràng cười vang!Chao ôi! Kỷ niệm! Ôi kỷ niệm!Một chút hoài niệm cuối cùng của mùa thu trôi xa!Nguồn:1. Vũ Thị Thường, Chế Lan Viên toàn tập, NXB Văn học, 20022. Tinh tuyển văn học Việt Nam (tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm Khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, NXB Khoa học xã hội, 2004
3. Bài thơ: Hòa Nhạc Trên Con Tàu
Hành Trình Trở Về
Không phải Tây Bắc là nơi ta dừng chânLòng ta đã biến thành những hành trìnhNhững con tàu vun đắp âm nhạc quê hươngTâm hồn ta là Tây Bắc, không gì là khácCon tàu này hướng về Tây Bắc, anh có đi không?Những người bạn đã đi xa, anh giữ lấy bầu trời Hà NộiAnh có nghe tiếng gió nơi vùng trời phương xa?Ngoại ô thành phố? Có tàu đón những tia sángĐất nước rộng lớn, cuộc sống của anh nhỏ béTàu gọi anh đi, tại sao chưa rời đi?Chẳng có những bài thơ nào giữa những khung cảnh tĩnh lặngTâm hồn của anh đang chờ gặp anh ở nơi ấyTrên Tây Bắc! Ôi, mười năm trôi qua nhưng Tây BắcNơi đây là mảnh đất cao quý của rừng núiNơi mà tâm hồn ta đầy máu, thấm đẫm tinh khôiNgày nay rạt rào như lễ hội đầu mùa xuânƠi cuộc chiến tranh! Mười năm đã trôi qua nhưng vẫn là ngọn lửaNghìn năm sau, nó vẫn có sức mạnh soi sángCon tàu đã rời đi, nhưng còn hơn thế nữaĐể quay trở lại và gặp lại người mẹ yêu thươngCon gặp lại những người dân như đàn nai trở về nguồn cũCỏ đón chào như mùa gió mới, chim én hòa nhạcNhư đứa trẻ thơ đang chờ đợi một miếng bánhNúi rung lên, rừng cây chờ đón những bước chânĐèo đèo, bản bản, tiếng người chào đónNhớ anh mình, người anh hùng du kíchChiếc áo nâu trên đồi công trạiChiếc áo nâu theo anh suốt cả cuộc đờiĐêm cuối cùng, anh cởi chiếc áo đó để cho conCon nhớ em mình, đứa em thư liên lạcRừng em, đầm lầy em đợi chờRạng sáng Bản Na, chiều về Bản BắcMười năm đã qua! Không có thư từCon nhớ mẹ mình! Tóc anh trắng dần trong lời hátNăm anh đau, mẹ thức trắng một mùa dàiCon và mẹ, không phải là máu ruộtNhưng mãi mãi con nhớ ơn nuôi dưỡngNhớ bản đất sương giăng, nhớ con đèo mây phủNơi nào qua, lòng con không ngừng yêu thương?Khi ta ở đó, đó là nơi đất ởKhi ta rời đi, đó là nơi tâm hồn đã chuyển hóa!Anh đột ngột nhớ em như mùa đông nhớ cái lạnhTình yêu của chúng ta như bông hoa dại vàngNhư xuân về, làm cho lông chim rừng trở nên tươi biếcTình yêu đã làm cho đất đỏ lạ hóa quê hươngAnh nắm lấy tay em vào cuối chiến dịchVắt xôi để nuôi quân đồng đội giữa rừngĐất Tây Bắc, những ngày không có lịch trìnhBữa ăn đầu tiên vẫn còn đọng mùi hươngĐất nước gọi ta hay lòng ta gọi?Tình em đang mong đợi, tình mẹ đang chờTàu hãy vỗ nhẹ để ta có đôi cánh vộiChân con đang khao khát mái nhà màu đỏ rực rỡMắt con thèm khát mùi nước trong suối lớn. (Chú ý: Một số đoạn được sáng tác mới để làm phong phú và hấp dẫn hơn)
4. Bài thơ: ...Niềm Vui Hiện Tại
...Niềm Vui Hiện Tại
Nắng mang đến mùa mới cho hàng trăm gia đìnhĐã tắt đi những than phiền của cuộc sốngMẹ ru con với bài hát về những chiến sĩCuộc sống đã trở nên hạnh phúc như những bông hoa nởNguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (do Vũ Thị Thường sưu tập và biên soạn)

5. Bài Thơ: Quê Hương Mến Yêu
Quê Hương Mến Yêu
ICon còn nằm trong vòng tayCon chưa hiểu gì về thế giớiNhưng trong giai điệu mẹ ruCánh cò trắng bắt đầu mơ bay:'Con cò trắng lảCon cò trắng đưaCon cò bay cùng mâyQuê hương mến yêu...'Cò đơn độc, phải tự kiếm đồ ănCon có mẹ, chơi đùa rồi lại ngủ'Con cò về đêmCò quên tổ ấmCò gặp những cành mềmCò sợ tiếng gió...'Ngủ đi, ngủ đi, cò ơi, đừng sợCành cây mềm mại, mẹ đã bảo đâyNhững giai điệu ru của mẹ tràn ngập mùa xuânCon chưa biết về cò, về những chiếc cánhCò chưa biết về những bản hát mẹ thức tỉnhSữa mẹ dồi dào, con ngủ say sưaIINgủ đi, ngủ đi, ngủ điCho cò trắng làm quenCò đứng quanh nôiRồi cò vào tổCon ngủ yên, cò cũng dừng lạiCánh cò trắng, hai đứa nằm chung giườngLớn lên, lớn lên, lớn lên...Con làm gì?Con trở thành nhà thơCánh cò trắng vẫn bay không ngừng trên bầu trờiTrước hiên nhàVà trong lời thơ tươi sáng của conIIIDù ở gần conDù ở xa conTrên núi, dưới biểnCò sẽ luôn tìm thấy conCò sẽ mãi yêu conDù con lớn lên, nhưng vẫn là con của mẹMãi mãi!Một con cò trắngCon cò mẹ ruVà cũng là cuộc sốngCất cánh bên nôiNgủ đi, ngủ đi!Để cánh cò, cánh vạcĐặc trưng cho bầu trờiĐến hátQuanh nôiNguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (sưu tập và biên soạn bởi Vũ Thị Thường)
6. Bài thơ: Quay Lại Kỷ Niệm Mùa Lạnh
Quay Lại Kỷ Niệm Mùa Lạnh
Ngoảnh nhìn mùa đông nhớ người xưa
Những người vẫn gặp mùa đông lạnh buốt
Em quay về sau cùng mùa xuân muộn
Bên em, muôn hoa hồng tươi thắm đón chào
Kỷ niệm của anh đã phai mờ
Gió lạnh đông đã cuốn đi
Hôm nay, từ biệt bệnh tật
Em đưa anh ra khỏi bóng tối
Nhìn vào mùa đó, em ơi!
Những ngày dần phai nhạt theo thời gian!
Cuộc sống đã quên mất lịch trình
Giờ đây, nó mở ra gấp đôi hạnh phúc
Trái tim anh sáng lên trong ánh mắt
Đêm đến, kéo dài từng phút giây
Anh trở thành chú chim đẹp nhất
Chiều hôm, từ sao mai sang
Hát vang những dòng suối tươi mát
Tình yêu chia sẻ với mọi người
Bay vút lên rừng cây non tươi tốt
Thưởng thức hạt lúa ngon lành
Ngày và đêm không ngừng mơ...
Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo
Nhìn thấy đôi bàn tay gần xanh
Nhìn thấy đôi chân mạnh mẽ
Nhìn thấy gương mặt ửng hồng
Tự soi vào chiếc gương hồng
Đứng đó, đã vượt qua những cành cao
Đi, mơ về những bước chân dài
Ồ, những dặm đường trải qua công việc
Ba lô nặng trên đôi vai
Sáng tới nơi làm việc xa lạ
Đêm theo tiếng máy nghỉ như trời
Hay đến làng nào sương mù phủ
Lửa sàn, củ sắn chia thành hai
Ở đâu cũng có đất lành Tổ quốc
Và tình yêu Đảng dạy dân nuôi
Bờ ao xanh tròn bóng nhãn
Nắng hè ánh trắng, hoa roi lụy
Cây phượng thay đổi màu lá cây gạo
Mặt trời chiếu sáng áo son nguyên vẹn
Tơ hồng nhà ai dệt chín
Như sợi tháng ngày treo kén
Sợi vàng dệt lụa trong lòng anh
Đã ngọt hồng bằng rượu
Đã tròn trái như vải bên đôi môi
Chim sáo là con chim tinh tế
Ồ, con cò làm ta xúc động
Ngủ quên, ngủ quên đi, con ơi!
Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (sưu tầm và biên soạn bởi Vũ Thị Thường)

7. Bài thơ: Những Nhện Tình Yêu
Những Nhện Tình Yêu
Tôi muốn đất trời mãi yên bìnhKhông chạm vào nhau, không quay cuồngXuân đến êm đềm, hè qua thanh thoátThu về nhẹ nhàng, đông êm đềmLòng tôi như sợi tơ tình yêuDệt mộng không gian, xua đi lo âuQuả đất quay mãi trong tĩnh lặngNỗi sầu chảy trôi, tràn ngập hòa quyệnTháng ngày qua, những cột Chàm vững bềnTháp Chàm tỏa sáng dưới ánh trăng trònLửa hè khẽ đến, âm nhạc êm đềmGió thu ru ngủ, lòng thơ tràn ngậpChiều đông lặng lẽ, như bài thánh caKể lên bi tráng, hòa quyện hồn tôiTạo hóa ơi, đưa tôi về Chiêm quốcGiải thoát khỏi cõi đời phù sinhMuôn cảnh đời chỉ là những điệu nhảyMuôn niềm vui nhẹ nhàng đón chàoTạo cho tôi một thiên cầu giữa băng giáMột vì sao đơn độc khuất xaNơi đó tôi sẽ tránh mọi gian truânNhững ưu phiền, đau khổ và lo lắng
8. Bài thơ: Điệu Nhạc Hoàng Hôn
Chân Dung Chiều
Nắng dịu dàng như làn tơ lụa cổ điểnChe phủ gốc cổ thụ, lá xanh rơi rụngNgày chiều buông, gió khẽ lướt qua không gianLàm bừng tỉnh bụi đường, cuộc sống vỗ vềIm lặng ôm hồn, nhấm nháp hương thơNgày dài chờ đợi, những dòng nước mắtTháng ngày mãi đi, Chàm vẫn kiên cườngTháp Chàm tựa như đèn sáng dưới trăng tàLửa hè nhẹ nhàng, gió thu như nhạc êmLòng thơ ngẩn ngơ, hòa mình vào tự doChiều đông yên bình, như bức tranh thiên nhiênKể lên câu chuyện tràn ngập hương vịTạo hóa ơi, đưa tôi về với Thiên ThaiNơi đó, tĩnh lặng, tránh xa những phiền loMuôn hình bóng cuộc đời chỉ là những đường nhảyMuôn niềm vui nhẹ nhàng chào đónThiên cầu băng giá mình tôi sẽ trải quaMột vì sao đơn độc, xa xôiNơi đó, tôi sẽ thấy thoải mái, bình yênNhững ưu phiền, đau khổ và lo lắng

9. Bài thơ: Ánh Sáng Dương
Hào Quang
Toàn bộ bầu trời và đất đều rạng rỡ ánh sángĐến từ Chiêm, hơi thở mơ mộng lan tỏaBên miệng, trăng lên cao như một bài thơTrên đỉnh đầu, vô vàn ngôi sao tỏa sángTai nghe, âm thanh tình yêu ngọt ngào không lẽThậm chí, không nghe thấy tiếng nhịp sống trần gianMũi, hương thơm xa lạ từ vùng đất của hoa TrăngKhông khí dừng lại, trí thơ say đắmNgay cả mũi, không ngửi thấy bất kỳ hơi thở nàoCó ai đó trên hòn đảo mây lang thang?Hãy ném xuống đây dải lụa, hỡi người ơi!Để nhanh chóng đưa linh hồn ta đi khám phá những cõi khác!Bầu trời thật sâu thăm thẳm! Câu hỏi không có câu trả lời!

10. Bài thơ: Nguyên Nguồn Tâm Hồn Tôi
Nguồn Nghệ Thuật Tâm Hồn
Phản ứng với tác phẩm 'Nguồn cảm xúc thơ' của bậc Thanh Tịnh (Làng quê)Ngàn năm trước, đền đài bùng cháy bằng lửaHình binh đao rung lên làm động đất ChàmNgàn năm trước, tiếng hò reo vang xaChỗ bình địa máu đỏ rơi như mưa toDòng máu ấy vượt qua thời kỳ nguyên tắcDưới lớp quên lãng, trong sương muối mặtMột chiều nọ, một chiều nọ hiện hình buồnMáu đào đổ bộ như thác đổ vútMột chiều nọ máu đào bùng lên rực rỡTheo cây bút cũ, máu đỏ êm đềmChính những hình ảnh u buồn hoặc oan tráiMà chiều nọ, người thấy trong ĐỈNH CAO(24-12-1936)Nguồn: Chế Lan Viên toàn tập, Nxb Văn học, 2002 (do Vũ Thị Thường sưu tập và biên soạn)
