1. Hồi ức về ngày tựu trường
Mỗi mùa tựu trường, những kỷ niệm về vui buồn lẫn lộn như những cánh diều bay giữa bầu trời mới. Từ ngày tựu trường đầu tiên, tôi trở nên như một cánh diều mới khám phá bầu trời lớn của hành trình học đường. Ngày tựu trường cuối cùng, lòng bâng khuâng tiếc nuối những năm tháng mộng mơ sắp chấm dứt, gửi những ước vọng mới vào trang vở trắng tinh. Buổi tựu trường như một bản nhạc tuổi trẻ, để lại nhiều cảm xúc và kỷ niệm trong tôi. Sau những cung bậc tâm hồn, là ánh mắt sâu thăm thẳm của cha, và những yêu thương lặng thầm trong dáng mẹ trìu mến...
Trường cấp I ở đầu làng, nhà tôi ở cuối làng. Con đường đi học dẫn qua cánh đồng lúa bồng bềnh, qua hàng cây cau thơm phức, rồi bước vào lối nhỏ gạch xanh dưới bóng tre già. Những ngày nhỏ, tôi thường chơi diều và đuổi bắt với bạn bè ở mảnh đất trống sau trường. Ngôi trường làng với rặng phi lao trước cổng luôn thân thuộc, gần gũi như một phần của cuộc sống. Nhưng vào buổi sáng đầu tiên đi học, trước sân trường nhộn nhịp với áo trắng quần xanh, chân tôi ngập ngừng, vừa quen vừa mới lạ, vừa xốn xang vừa sợ hãi mơ hồ. Buổi sáng sớm ấy, mẹ nhẹ nhàng đánh thức tôi, trao cho tôi cuốn tập và cây viết mới. Trước khi mặc áo và nón đi làm, mẹ nhắc tôi hãy ngoan ngoãn, lễ phép với cô giáo, rồi ôm tôi vào lòng với ánh mắt tràn đầy niềm buồn. Ngày đầu tiên tới lớp, tôi đi một mình, nhìn các bạn cùng mẹ nắm tay đến trường, cảm giác giận mẹ trỗi dậy trong tôi, giận mẹ vì đã không đến tựu trường như bao người khác. Những lúc như vậy, tôi cảm nhận được nỗi buồn non nớt, hồn nhiên. Đến khi nhớ lại những tháng ngày ấy, nhớ đến đôi mắt của mẹ, tôi chạnh lòng thương mẹ rưng rưng.
Cấp II, mỗi mùa tựu trường vẫn đọng lại những cảm xúc sôi nổi. Hạnh phúc khi gặp lại bạn bè sau kỳ nghỉ, tự hào khi khoác trên mình chiếc áo trắng tinh khôi. Mỗi năm, tôi lại mang theo những cuốn sách của anh chị để học, những trang sách phẳng phiu, được giữ gìn cẩn thận. Cảm giác đợi chờ và hồi hộp đã nhen nhóm trong tôi từ ngày dán nhãn vở, ghi tên và bao bìa. Ngày tựu trường, tôi thức dậy sớm. Bởi gần trường, tôi bước đi bộ. Cánh đồng lúa vàng trước cổng, mùi hương dịu dàng quyện vào gió thu. Tiếng trống trường đánh từng nhịp vọng vang, lan tỏa trong tâm hồn tôi là niềm hứng khởi. Những bông hoa me tây cuối mùa rơi nhẹ, nheo nhóc trên mái tóc dịu dàng của bạn bè.
Cấp III, tôi thi đỗ vào trường chuyên tỉnh. Xa nhà, tôi sống ở ký túc xá của trường, và mỗi cuối tuần, kỳ nghỉ hè, tôi về nhà. Buổi khai giảng, bố chở tôi từ nhà đến trường bằng chiếc xe máy cũ. Đường xa và gió lạnh, tôi ngồi sau lưng bố, những chuyến đi ấy là những kí ức đáng nhớ. Những lúc như thế, lòng thương bố tràn về. Bố, với tấm áo đã có màu thời gian, đôi tay gầy với những đường gân kể chuyện về mưa nắng, vẫn vững vàng dù đường đi trải qua gập ghềnh. Nhớ lại những lúc bướng bỉnh, khiến bố buồn, lòng tôi day dứt mãi. Xe dừng trước cổng trường, giọng bố trầm đục nhắc tôi hãy cố gắng học hành, truyền đạt niềm tin và hy vọng. Bố dừng lại một lúc lâu, đợi tôi bước qua cổng, rồi mới quay xe về.
Mỗi mùa tựu trường, lật trang vở mới, tôi lại rưng rưng nghĩ về bóng dáng bố mẹ, họ đã dành cả cuộc đời họ để tôi có thể được đi học. Nét chữ tôi viết không chỉ là mùi mực, mà còn là mùi mồ hôi, hương sương gió bốn mùa, bóng bạc mái tóc bố, những đường nét gặp gỡ mưa nắng. Tôi bắt đầu bài học về cách sống sao cho xứng đáng với những hy sinh của bố mẹ, một bài học mà tôi sẽ giữ mãi trong lòng mình.
Tác giả: Trần Văn Thiên
2. Thiên sứ mùa thu
Một mùa thu khác lại về, hồi ức đắm chìm trong kí ức không phai. Tim nhấp nhô, như đã từng, và sẽ mãi mãi!
Đêm khai giảng năm thứ hai tại trường Đại học. Áo dài trắng, đôi dép cao gót, tóc buộc lửng nửa đầu, chấm nhẹ một tí son, bước đi trên con đường quen thuộc. Nhìn vòng hoa rực rỡ, nhớ cảm giác kính trọng đối với những người xuất sắc năm trước. Mình cũng đã có được vòng hoa đầu tiên của mình. Bước đi trong hương thơm của cây hoa sữa, mình biết ơn cuộc sống đã mang đến cho mình những niềm hạnh phúc!
Và cô bạn cùng lớp nói: 'Cậu ấy đã ra đi!'
Tai mình đầy ắp, cố gắng liên kết thông tin: 'Cửa Lò', 'chiều nay', 'sóng cuốn' và 'cậu ấy'. Không thể tin được! Ngày hôm qua còn thấy cậu, bây giờ cậu đã ra đi. Tai vẫn nghe thấy tiếng xe đạp phanh két trước cổng, tiếng gọi quen thuộc 'Hà ơi!', và cậu cười nói. Cậu luôn lạc quan, nhìn nhận cuộc sống một cách tích cực. Đối với cậu, mọi người đều đáng yêu, mọi khó khăn đều có cách vượt qua, và cuộc sống thực sự là một món quà...
Nhớ đến buổi trưa đầu năm lớp 1, trên đường về, mình gặp cậu. Áo trắng lấm lem, đôi mắt tròn nhìn lên cái xắc cước nằm trên đất, bút chì hai đầu rơi dưới gốc cây. Cảnh tượng ấy như vẫn hiện hữu trong tâm trí mình. Cậu không giỏi leo trèo, không thích chọc tổ ong, nhưng lại giải toán nhanh, chữ viết đẹp. Từ đó, cậu trở thành 'đồng minh' trong nhóm bạn...
Có một lần mình rủ cậu khám phá hồ gần trường. Hồ rộng lớn, nước trong xanh, cảnh đẹp huyền bí. Cậu ngồi trên bờ, hướng đôi mắt ra xa, suy ngẫm về điều gì đó. Mình nhìn thấy sự trầm ngâm của cậu, ánh mắt trong veo hòa quyện vào vòm trời xanh biếc, tạo nên một hình ảnh như thiên thần trong truyện cổ tích...
Rồi cậu đột ngột ra đi, không báo trước! Trưa hôm đó, mặt trời tỏa nắng xuống cánh đồng, nắng thu nhẹ nhàng mà xót xa. Mình tiễn cậu trên con đường quen thuộc. Những khuôn mặt không quen biết nhưng tràn đầy niềm vui theo cười của cậu, những lá cây lung linh dưới ánh mắt hân hoan của mình...
Người bạn đã đi cùng mình qua bao mùa thu kỷ niệm với nụ cười của cậu giờ lặng thinh dưới đất mới. Rồi từng bước, cỏ che, mưa xóa, hình ảnh cậu sẽ nhòa mờ. Lần đầu tiên mình cảm thấy đau lòng vì mất mát. Nếu đời người là một chiếc lá, cậu đã rơi khỏi cành khi còn xanh tươi, để lại một vết thương trong lòng người ở lại...
Nghĩ về cậu, mình luôn thấy cậu như một thiên sứ, trong trẻo, tốt lành như làn gió mùa thu dịu dàng. Mỗi lúc tắt điện, phòng trọ nhỏ của mình trở thành bầu trời đầy sao, ánh mắt trong veo của cậu lấp lánh trong tâm hồn mình...
Rồi cậu ra đi, nhưng kí ức về cậu sẽ luôn tỏa sáng như ngôi sao dạ quang. Mỗi mùa thu, nhớ đến cậu, mình lại cảm thấy ấm áp...
Hà Nguyễn
3. Mùa Thu, Thời Khắc Khai Giảng Mới!
Một tháng mới bắt đầu, trang điểm lại bản nhật ký cho đêm đầy cảm xúc. Tạm biệt tháng tám với biết bao kỷ niệm, thăng trầm buồn vui, và những nuối tiếc nhỏ nhoi. Cười nhẹ khi nhớ về những bài thơ xưa, những dòng lưu bút của đêm tựu trường cuối cấp. Tháng 9 đã trở lại, mùa khai giảng mang theo hồi ức. Tìm trong tủ quần áo, chiếc áo đồng phục năm xưa bỗng trở nên quý giá. Màu mực đã phai nhòa, nhưng những dòng lưu bút vẫn sống, hồi sinh từng khuôn mặt, nụ cười trong veo như chiếc bút tua lại cuộn… Tháng 9, có lẽ mọi người giấu mình trong ký ức học trò để nhìn lại, để hoài niệm, để chợt cảm nhận nụ cười nhẹ về mối tình đầu, về những buổi học muộn, và đặc biệt là để trải nghiệm lại những ngày tựu trường, gặp gỡ bạn bè sau 3 tháng hè xa trường xa lớp…
Tháng 9, bầu trời chuyển sang mùa thu, hoa cúc trắng rực rỡ khắp nơi, tô điểm cho áo trắng học trò thêm phần quý phái. Nhớ lại những ngày học, chẳng bao giờ thích chiếc áo đồng phục thô kệch, nhưng sau khi ra trường, đột nhiên lại muốn được mặc nó. Những đường nét trên áo mực đã phai, nhưng những dòng lưu bút vẫn nguyên vẹn, như những ký ức tua lại như chiếc bút tua lại cuộn… Thèm trở lại thời học trò, nhưng thời gian không thể quay lại, nên chỉ có thể mượn tháng 9 để nhìn về những kí ức học trò, với những tiếc nuối và những lẻn nhỏ vội vã.
Tuổi học trò, thời kỳ đầy những hành động ngớ ngẩn, dại khờ, làm những điều mà khi lớn lên sẽ thấy ngần ngại. Nếu không phạm sai lầm, có lẽ sẽ không có những ký ức đáng nhớ. Đẹp ở chỗ học trò chính là những sai lầm đầu đời, vì một ký ức “sạch sẽ” quá sẽ trở nên buồn chán. Vì thế, sau này, những người đã trải qua tuổi học trò lại muốn thay đổi vẻ ngoài của nó, bóp lại chiếc áo, vá lại chiếc váy, và thậm chí là làm mới màu sắc, nhưng không hiểu sao, màu trắng vốn có đã là đẹp nhất khi được những tâm hồn trong trắng tô điểm. Cuộc sống như là một bức tranh, màu nào cũng có thể tô lên, trừ màu trắng trong sáng từ ban đầu.
Tháng 9, những kỷ niệm nổi lên, những cơn mưa đầu mùa làm ướt áo, những cuộc trốn học để đi ăn kem cùng bạn bè, sân trường đầy lá vàng, và niềm nhớ ngây ngô khờ dại…
Tháng 9, những ngày nắng mưa đan xen dần lui lại, gió mùa thu thổi nhẹ hơn, là lúc tháng 9 trở thành khoảnh khắc lang thang khắp các con phố đông đúc. Tìm kiếm chính mình trong những giai điệu về mùa thu: “Người nghệ sĩ lang thang trên phố, đột nhiên nhận ra mình không nhớ đường về”… Mặc dù không phải là nghệ sĩ, nhưng tâm hồn nghệ sĩ, cho phép bản thân lạc lõng để yêu quý Hà Nội – những con phố đầy nắng mùa thu, đúng không?
Dù thế nào, tháng 9 đã trở lại. Không cần quá mê mải, nhưng lại đầy ắp ấn tượng. Vậy thì, còn chần chừ gì mà không chào đón tháng 9, tháng của những ký ức luôn xanh tươi, làm nền cho những kế hoạch mới?
Nguyễn Văn Hiệp
4. Khai Giảng - Bước Đầu Mới
Bước chân nhỏ đi bên đồng lúa xanh mơn mởn, mặc áo trắng tinh khôi, hồn nhiên khám phá thế giới mơ ước. Mùa thu về, sắc vàng của cúc nở rộ, bước chân học trò nhẹ nhàng đi vào bài giảng mới. Cảm xúc rơi vào từng dòng kiến thức, giáo viên như những nghệ sĩ vẽ nên bức tranh tri thức, nuôi dưỡng khát khao hiểu biết của tương lai. Ánh mắt trẻ thơ toả sáng trong niềm hạnh phúc, nôn nao, tràn ngập kỷ niệm êm đềm thời học trò.
Ngày hội ngộ, mái trường thêm xôn xao tiếng cười, thầy cô tràn đầy tình thương truyền đạt tri thức, và học trò, những người mang trong mình lời hứa với mẹ cha, với quê hương yêu dấu. Bước chân trên con đường mới, lời hứa rực rỡ như ánh nắng mặt trời chiếu sáng những giấc mơ lớn.
Mùa hè qua, những kí ức buồn vui kết thành dải kỷ niệm dẫn dắt bước chân trẻ thơ. Áo trắng học sinh, bảng đen, bút chì là những người bạn thân thiết. Trong mỗi bài học, học trò không chỉ nhận biết kiến thức mà còn học cách yêu thương, chia sẻ, và hiểu biết về tình người. Những giọt mồ hôi, những nỗ lực của mẹ cha được học trò đong đầy trong trái tim, trở thành động lực khiến họ phấn đấu vươn lên, theo đuổi ước mơ.
Mùa thu của học trò, nụ cười hồn nhiên như bông cúc trắng khoe sắc. Cô nữ sinh áo dài, nét dịu dàng, thướt tha, làm thêm phần tươi mới cho không khí trường lớp. Là lúc những nỗi lo sợ ban đầu tan biến, nhường chỗ cho niềm háo hức khám phá. Mỗi học sinh là một cây bút, từng dòng chữ trên trang giấy là những câu chuyện đẹp của tuổi trẻ, vững tin theo đuổi giấc mơ của mình.
Tháng 9, là khoảnh khắc quay lại bên mái trường, là cơ hội để học trò thắp lên những ước mơ mới. Bước vào lớp học, không gian trở nên huyền bí, nhưng mỗi học sinh đều sẵn sàng đối mặt với những thách thức, vươn lên từng ngày để trở thành những người giỏi giang, có ảnh hưởng. Áo trắng, biểu tượng của sự thuần khiết và khát khao, lại một lần nữa trở thành chiếc cánh gắn liền với ước mơ học trò.
Tháng 9, là thời kỳ đầy hứng khởi, là mùa học mới, mở ra cánh cửa tri thức. Học trò, như những đóa hoa khai trương, nở rộ sức sống và tương lai. Mùa thu không chỉ là thời điểm chia tay mùa hè, mà còn là khoảnh khắc chào đón những bước tiến mới, những bài học quý báu về kiến thức và cuộc sống.
Lại Thị Ngọc Huệ
5. Ngày Khai Giảng Đầy Ấn Tượng
Thời Thơ Ấu: Bước Chân Mùa Học Mới
Mỗi đám đông trẻ thơ đón chờ ngày khai giảng như một vì sao lung linh trong tâm hồn của họ.
Mùa thu tới, cảnh lá vàng rơi, gió nhẹ nâng những tâm hồn trẻ. Ngày khai giảng là dịp hội tụ, hân hoan của học sinh và trường.
Sắc màu mới trên khắp trường, từ cây cỏ đến lễ đài, tạo nên không khí trang trí tràn đầy ấn tượng. Các phụ huynh, thày cô cùng nhau tạo nên một không gian lễ hội, như một đám cưới vậy.
Ngày mai, học sinh sẽ đến trường trong bộ đồng phục mới, đón chờ ngày học đầu tiên trong không khí trang trí lung linh.
Mùa học mới lại bắt đầu, trường trở nên rực rỡ với những bước chân học trò tươi tắn và hạnh phúc.
6. Hành Trình Mở Đầu Năm Học
Mỗi năm mới, tôi luôn nhớ lại những ký ức thơ ấu khi đưa con đến trường. Dù con lớn rồi nhưng tôi vẫn giữ thói quen này để nhắc nhở về những ngày học trò.
Ngày khai giảng tràn ngập niềm nhớ về gia đình, thầy cô và bạn bè. Dù mưa vẫn còn đọng, những bước chân vẫn bồi hồi với những ký ức đáng nhớ.
Chuyện về lần đầu tiên đi học với bàn tay mẹ nâng niu và những ngày thơ ấu trôi qua cùng bạn bè vẫn là những khoảnh khắc ấm áp trong tâm hồn.
Năm học mới bắt đầu, trường trở nên rộn ràng với học sinh tươi tắn, thầy cô nhiệt huyết. Mỗi ngóc ngách trường lưu giữ những ký ức đẹp, như một bức tranh tươi sáng.
7. Hành Trình Mùa Thu Trong Tôi
Mùa thu đi qua, lại đến, rồi lại đi như những chuyến tàu đều đặn trên sân ga thời gian. Mỗi lần nó quay về, đất trời trải bày màu xanh lơ, gợi lại những kỷ niệm trong tôi...
Mùa thu đánh thức ký ức, đặc biệt là những lần khai giảng.
Lần đầu tiên đi học, là lớp Một. Đoạn đường từ nhà đến trường chỉ 500m, nhưng bước chân bé nhỏ và ngần ngừ khiến nó trở nên xa xôi. Ba mẹ đi làm đồng, tôi theo anh trai đến trường. Cô giáo Như Hương hướng dẫn chúng tôi xếp hàng, nhìn những đứa bạn xinh xắn, áo mới, niềm hứng khởi rõ ràng trên gương mặt hồn nhiên. Lớp 6, trường mới, bạn mới, thầy cô mới hoàn toàn lạ lẫm. Đám bạn giảm nhiều, chỉ còn tôi và Hiệp học chung. Ngày đầu tiên, ngồi nhận sách và chép thời khóa biểu, mọi môn học đều mới lạ, làm tôi nhớ về những ngày đầu tiên học chữ.
Mùa thu vào lớp Sáu. Trường xã rộng lớn, sân trường thoáng đãng, cây xanh mát bóng, những đốm phượng nở muộn như làm tôi ngỡ ngàng trước vẻ đẹp mới mẻ. Lớp 9, cánh cổng cấp Ba, niềm hứng khởi của tuổi mới lớn. Ánh nhìn ngập tràn hạnh phúc trước sự trang trí của áo dài thoải mái. Mùa nắng rải những sợi tơ vàng, mọi thứ rực rỡ, hồi hộp và khao khát như ngày đầu tiên tựu trường.
Vậy đó, bao mùa thu trôi qua đời người. Nhưng những mùa tựu trường vẫn là nguồn cảm xúc sâu sắc nhất. Để lại những dấu yêu của đất trời và trái tim người học trò.
Nguyễn Thị Diệu Hiền
8. Tâm Huyết: Ngày Khai Trường Trong Tâm
Khi bước vào bản áo mới, nàng hòa mình vào vẻ kiêu sa, quyến rũ của ngàn lá vàng nhẹ nhàng, những lá cây tô điểm nắng vàng dịu dàng. Hương thơm của hoa sữa khuấy động trong làn gió nhẹ, xen lẫn giữa từng hàng cây, tạo nên không khí tràn ngập hạnh phúc. Đó là lúc mùa tựu trường bắt đầu - mùa mơ ước, khao khát, và đam mê của tuổi học trò. Năm nay, khi chúng tôi bước chân vào trường Tiểu học dân lập Lê Quý Đôn, mỗi tâm hồn đều trải qua những cung bậc cảm xúc đặc biệt.
Từ buổi sáng sớm, khi thành phố chìm trong biển mây mù của những đợt mưa thu, gió se lạnh len lỏi vào căn phòng, tôi tỉnh giấc trong tâm trạng háo hức chờ đợi. Chắc chắn, không chỉ mình tôi, mà tất cả các bạn cũng cảm nhận được sự lớn lên khi trở thành những thành viên đầu tiên của gia đình Lê Quý Đôn. Niềm vui đó tràn ngập, như những đóa hoa tươi cười rạng ngời dưới nắng sớm. Tôi đến trường trong niềm hạnh phúc khôn nguôi.
Xa xa, dưới tán lá xanh mát, cổng trường mở ra như cánh cửa của ngôi nhà thân yêu mở rộng vòng tay đón chào. Khi bước qua cổng, một thế giới mới hiện ra trước mắt tôi. Trường tôi hôm nay đẹp biết bao! Nơi đây, cờ rực rỡ, hoa tươi, dây trang trí và những chùm bóng bay đầy màu sắc… Điều kỳ lạ là nhiều học sinh đã có mặt từ trước - không phải tôi là người đến sớm nhất, như tôi đã nghĩ.
Sau một thời gian, học sinh chúng tôi đều có mặt đầy đủ, thầy cô mặc lễ phục trang trí hài hòa. Mưa vẫn tiếp tục rơi. Những giọt mưa li ti liệt xuống sân, làm tưởng buổi lễ khai trường sẽ bị hoãn lại. Lúc đó, tôi mới cảm nhận được niềm vui của sự chờ đợi, nôn nao đến nóng lòng. Đôi khi, chúng tôi chạy ra hành lang, nhìn xuống sân, mong rằng trời sẽ sáng. Cuối cùng, buổi lễ diễn ra muộn hơn so với kế hoạch, nhưng cũng vô cùng thành công.
Những tiết mục văn nghệ mở màn đã làm nóng lên không khí se lạnh của buổi sáng thu. Chúng tôi như những chú chim non hòa cao tiếng hát lên, khen ngợi ngôi trường thân yêu - ngôi nhà thứ hai đầy tự hào. Sân trường trở nên đỏ bừng với cờ và hoa. Không còn làm lạnh nữa, chỉ còn lại cảm giác ấm áp và thân thương.
Sau phần văn nghệ, cả trường đứng dậy để tham gia lễ Chào cờ. Học sinh mỗi lớp đứng trang nghiêm như những chiến binh sẵn sàng chiến đấu. Nhìn lũ trẻ lớp Một, tôi cảm thấy họ nhỏ bé và đáng yêu, nhưng đồng thời nhớ về chính bản thân mình cách đây không lâu - lúc đó, tôi cũng như vậy. Thời gian trôi nhanh, và bước chân của thời gian không tạo ra âm thanh, khiến chúng ta chỉ nhận ra sự thay đổi khi quay đầu nhìn lại… Bài hát Quốc ca và Đội ca vang lên, thể hiện niềm tự hào dân tộc và quyết tâm học tập của chúng tôi. Không khí trở nên yên bình hơn khi cô Hiệu phó Phạm Thị Lan đọc thư của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang. Lời nhắn nhủ, động viên của lá thư là nguồn động viên lớn, khích lệ chúng tôi phấn đấu học tốt: “Dù khó khăn đến đâu, hãy tiếp tục… học tốt”. Và đặc biệt, giây phút cô Hiệu trưởng Bùi Thị Quỳnh Hương đọc diễn văn khai giảng và đánh trống, làm tôi xúc động. Những âm điệu trầm bổng ấy đã trở nên quen thuộc suốt bốn năm qua, nhưng hôm nay, tôi nghe nó với cảm xúc mới lạ. Mái trường ơi, thầy cô ơi, liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng con - những học sinh cuối cấp, được nghe tiếng trống khai giảng dưới mái trường thân thương này? Bốn năm qua, sau tiếng trống là tiếng giảng bài, những bài học, những kiến thức, đưa chúng con tiến bước đến những đỉnh cao mới…
Tiếng trống khai trường kết thúc những ngày hè sôi động, mở ra một năm học mới tràn đầy ý nghĩa. Tôi ple^bạn hứa sẽ cố gắng hết mình để đạt được thành công cao nhất trong năm học cuối cùng này. Những chùm bóng bay bay lên cao, mang theo ước mơ và khát vọng của chúng tôi, những sinh viên trẻ.
Năm nay, tôi là học sinh lớp Năm
Là tấm gương cho đàn em thơ
Tôi trân trọng từng giờ phút
Yêu chữ, yêu tri thức, yêu công việc chăm chỉ
Nhiệt huyết, kiên trì, học hỏi từ sáng tới chiều
Để tôi trở thành niềm tự hào của Bác Hồ kính yêu…
(Theo Thanh Tú và Thu Thảo – 5A1)
9. Hồn trống thu vang lên
Mỗi khi tôi nhìn thấy một người không có chân để đi giày, tôi lại nhớ đến lúc tôi đã khóc vì không có giày để đi (Helen Keller)... Cuộc sống là như vậy, đôi khi chúng ta có niềm hạnh phúc mà không biết trân trọng. Chỉ khi mất đi, ta mới thấu hiểu giá trị, nhận ra những thứ bình thường mà thực sự quý giá... Trong cuộc sống hối hả, bao lần chúng ta dừng lại, nhìn nhận điều gì đó? Bao lần chúng ta nhớ thương những điều đã từng bình thường mà giờ đây trở nên xa xỉ, như một ước mơ... Ngày này, tôi ngồi bên cửa sổ, những chiếc lá nhãn lòa xòa, rung rinh trong gió, giọt nắng thu vàng óng mà ước ao, mà mong nhớ một âm thanh bình dị đã gắn bó với cuộc đời tôi: Tiếng trống trường mùa thu...
Tiếng trống trường thân thương đã làm sống lại ký ức tuổi thơ một cách diệu kỳ. Bước vào lớp Một, tôi được đưa đến trường. Ngôi trường làng nhỏ bé có một phân hiệu ở xóm chùa. Lớp một học ngay trong chùa, nơi có những cây cột to bằng gỗ, chúng tôi vòng tay mới ôm hết, chân cột là những phiến đá xanh mát lịm; không khí trầm lặng, u tịch. Ngày đó, không có điện, ánh sáng tự nhiên chỉ chiếu vào lớp học qua mái chùa thấp, những cánh cửa bức bàn, bậu cửa cao tận đầu gối chúng tôi. Tưởng học chỉ là như thế; cô giáo đến, chúng tôi lại lau nhau, xếp hàng trước cửa lớp, rồi vào học. Khi nào được nghỉ thì nghỉ, được về thì về... Nhưng chỉ khi đến trường chính khai giảng, tôi mới hiểu không phải thế! Trong ngày khai giảng, trường đông thật là đông. Chúng tôi đứng ở sân trường, sân đất nện rắn chắc, hướng lên lễ đài. Khi tiếng trống khai trường vang lên, tôi thấy lòng xốn xang lạ thường. Tiếng trống giòn giã, âm vang, tiếng trống ngân rung những cảm xúc mới mẻ trong lòng một đứa trẻ sáu tuổi. Trong không khí trang nghiêm, tiếng trống dõng dạc gọi mời, thúc giục chúng tôi... Từ lúc ấy, tôi mong muốn học hết lớp một để được lên trường chính, hàng ngày nghe âm thanh vui tươi ấy...
Tiếng trống trường thân thương đã là người bạn đồng hành suốt những năm tháng tuổi thơ; đã đưa đến cho chúng tôi nhiều cảm xúc khác nhau. Nhớ những ngày trên đường đi học, chúng tôi la cà rút trộm đòng đòng của ruộng lúa ven đường, ăn vừa trêu nhau. Bỗng nhiên, tiếng trống văng vẳng theo làn gió nhẹ vang tới, khiến chúng tôi cuống cuồng... “Trống báo rồi, nhanh lên nào”! Thế là cả nhóm chạy cho kịp giờ. Tiếng cười vang trên những lá lúa còn đẫm sương đêm. Nhớ những mùa thi, tim đập dồn khi nghe tiếng trống vào. Đang vội làm nốt bài, trống báo hết giờ vang lên, trái tim như hẫng một nhịp. Cũng có khi, vừa kịp xong bài, có khi còn thừa thời gian, ngồi mong tiếng trống. Vẫn cái âm thanh vậy thôi, mà lúc háo hức vui mừng, lúc buồn tiếc, lúc giận dỗi. Có lẽ do trống trường không? Không, là do tâm hồn học trò...
Cứ như thế, tiếng trống trường cùng tôi đi qua những năm tháng dưới mái trường làng với lớp học tuềnh toàng, không cánh chắn; dưới mái trường nơi thị xã nhỏ bé hiền hòa… Tiếng trống lẫn vào tán cây, làm chín vàng những trái bàng, giục phượng trổ bông đỏ thắm. Tiếng trống vang vọng, lan xa trên mặt nước hồ Bạch Đằng mênh mang sóng vỗ.
Tiếng trống dường như sẽ mãi ngủ yên trong tôi sau mười hai năm đèn sách. Nhưng không, tiếng trống trường vẫn gắn với cuộc sống của tôi, khi tôi chọn con đường nhà giáo, con đường liên quan đến mái trường và những mùa thi, mùa phượng vĩ. Tiếng trống trường cùng tôi trưởng thành trong sự nghiệp trồng người. Nhớ ngày đầu tiên ở vị trí giáo sinh thực tập, trong giờ chào cờ, tiếng trống làm tôi xúc động, lòng dâng trào những tình cảm yêu thương lạ lùng. Trong khi đó, rất nhiều học sinh tranh thủ lúc trống vang lên mà nói chuyện. Chắc họ không ngờ mình sẽ một ngày thèm được nghe tiếng trống trường… Lại ngày đầu tiên là giáo viên, đứng trên cương vị mới, nhìn học sinh vui tươi ngày khai giảng, lòng tôi hồi hộp vô cùng. Hồi trống khai trường năm ấy vẫn còn vang vọng mãi trong tôi.
Có một khoảng thời gian, trường tôi đã chuyển từ trống sang chuông. Hết giờ, vào giờ, tiếng chuông reo theo những giai điệu khác nhau rất vui tai, nhưng tôi vẫn bâng khuâng tiếc nhớ tiếng trống, nhớ những âm thanh ấm áp rung lên, nhớ mặt trống làm bằng da trâu nhẵn lì… Dù dùng chuông báo giờ, nhưng khai giảng, chiếc trống vẫn được đặt ngay ngắn trên sân khấu, phủ vải đỏ. Âm thanh của nó vang lên trong tiếng nhạc, cùng giọng đọc diễn văn diễn cảm, làm nức lòng thầy trò, tự nhiên tim đập những nhịp đập rộn ràng, thấy mình như trẻ lại, hòa vào niềm vui của học trò.
Hơn hai chục năm đã trôi qua, đã nhiều mùa học sinh tụ tập, nhưng năm nào tôi cũng có cảm giác như năm nay, thèm nghe tiếng trống trường. Tờ lịch cuối cùng của tháng tám đã rơi xuống, ngày khai giảng đang đến rất gần… Nắng thu đã vàng óng ả trên những nhành cây, tán lá. Gió heo may đã về trên những phố quen. Trời đất đã bảng lảng sương sớm sương chiều… Nhưng lòng người không có cái hồi hộp mong chờ như trước. Thay vào đó là nỗi âu lo, là niềm hi vọng dịch bệnh nhanh qua, là ao ước được đến trường, được nhìn những gương mặt rạng rỡ, được nghe tiếng trống trường trầm ấm, vang xa. Khai giảng online, nghĩa là sẽ nghe tiếng trống trên tivi, ngôi trường gần nhà cũng sẽ im lìm. Hi vọng, trong tương lai, những ngày khai trường sẽ lại tưng bừng cờ hoa, vui tươi tiếng trống. Mùa thu sẽ được đánh thức bằng những âm thanh xao xuyến lòng người...
Phương Thảo
10. Tháng chín, hồi ức về giai điệu trống trường
Mùa thu đánh dấu bắt đầu năm học mới với tiếng trống trường. Ngày tựu trường, bản giao hưởng trống trường nổi bật giữa kí ức học trò. Âm thanh trống trường gắn liền với những khoảnh khắc quý báu, từ buổi khai trường trang trọng đến giờ vào học và những ngày cuối cùng của năm học.
Tháng Chín mang theo không khí đặc biệt với học trò. Tiếng trống trường như là ngôn ngữ của tuổi thơ, nhắc nhở về những kỷ niệm xưa, từ những ngày đầu bước chân vào trường, đến những khoảnh khắc hối hả vào lớp và những giờ tan học ồn ào. Mỗi năm, khi tháng Chín về, hồi ức về tiếng trống trường lại trỗi dậy.
Những giây phút giáo viên gõ trống để báo hiệu giờ học mới, những buổi lễ khai giảng tràn ngập cảm xúc, và cả những khoảnh khắc bình yên khi buổi học kết thúc – tất cả đều là những chi tiết đặc sắc, tạo nên bức tranh học trò tươi vui và đáng nhớ. Trong từng nhịp trống, chúng ta hiểu rõ hơn về sự trưởng thành và hòa mình vào không khí trường lớp.
Tháng Chín năm nay, khi đang chịu ảnh hưởng của dịch bệnh, buổi lễ khai giảng trực tuyến là một trải nghiệm mới. Tiếc nuối vì không nghe thấy tiếng trống trường vang lên trực tiếp, nhưng lòng hân hoan và háo hức của học trò vẫn được thể hiện qua màn hình. Dù giáo viên và học trò đang cách xa nhau, niềm vui của năm học mới vẫn rực rỡ không kém.
Cùng nhau bước vào tháng Chín, bất kể là trực tuyến hay trực tiếp, tiếng trống trường vẫn là nguồn cảm hứng bất tận cho thế hệ học trò. Niềm vui, hồi hộp, và kỷ niệm về tiếng trống trường sẽ luôn ở trong trái tim mỗi người, làm cho hành trình học đường trở nên ý nghĩa và tràn đầy màu sắc.
Nhà Văn Thanh Bình