1. Mùa Thu Trong Tôi
Giữa bức tranh cuối hạ, tháng tám chầm chậm bước vào, tô điểm cho không khí hân hoan của mùa thu!
Dù ánh nắng chưa đủ nhẹ để gọi là thu, cũng chưa đủ mưa để chấm dứt hạ, tháng tám mang đến một biển cảm xúc lẫn lộn, không biết đầy hay cạn. Thường nói tháng tám là thời điểm của tình yêu, của những bông hoa sữa thơm dịu, của ngày lập thu se lạnh. Nhưng với tôi, chỉ cần cảm thấy hạnh phúc trong lòng, mọi mùa đều trở nên đẹp, đều đầy ý nghĩa.
Tháng tám, như một dải nắng hạ trở về thu. Cơn gió thoảng nhẹ nhàng, mang theo hương kí ức làm tim tôi nhảy múa. Tháng tám luôn làm cho trái tim bối rối trong những suy nghĩ. Chút mộng mơ sau đó trở về với lo lắng và phiền muộn. Nắng tháng tám vẫn ấm áp, nhẹ nhàng, như bản chất của nó. Khi tia nắng cuối cùng trong ngày rơi xuống, tôi cảm nhận được hương thơm của mùa thu tràn ngập.
Những cơn mưa tháng tám không vội vã, lặng lẽ, dai dẳng. Gió lạnh từ đâu đó, điều này làm tôi nhớ đến tiếng chuông gió kêu rên. Mưa ẩm ướt bên ngoài, những người bất an đang tỉnh giấc khi trời vẫn chưa sáng. Trong khi đó, tôi nằm trong chăn ấm, nghe mưa gọi, họ đã đứng dậy khi mặt trời chưa mọc. Hòa mình trong dòng mưa dày đặc, cuộc sống hằng ngày vẫn tiếp tục với bữa cơm manh áo. Vì vậy, mỗi khi tôi nghi ngờ cuộc sống, tôi nhìn quanh xem đã có gì. Có những người đang cố gắng vượt qua khó khăn, không bao giờ từ bỏ.
Mùa thu đến, chiếc lá vàng nhẹ nhàng rơi xuống, kết thúc chu kỳ sinh tồn, nhưng những chiếc lá xanh vẫn mang theo nỗi buồn. Người ra đi đã trải qua đau đớn, những người ở lại vẫn phải đối mặt với những khó khăn. Người ta thường nói thời gian sẽ làm lành mọi vết thương. Nhưng thực tế, thời gian chỉ khiến chúng ta quen dần. Việc này khiến vết thương trở thành vết sẹo, nhưng không bao giờ quên được cảm giác đau đớn ban đầu.
Tháng tám vẫn làm say đắm với những gam màu của mùa thu. Dù cảm xúc đã nguội lạnh, nhưng vẫn bị quyến rũ bởi những con đường dưới ánh nắng mặt trời mà không quá rực rỡ, những con phố yên bình và bầu trời tháng tám. Không còn ai để trông chờ, không còn ai để nhớ nhung, nhưng vẫn còn một bóng hình nào đó vương vấn. Nỗi nhớ về người cũ hay là về chính bản thân mình trong những ngày hạnh phúc bình yên ấy. Bất giác muốn dừng lại một khoảnh khắc, thở hương không khí của đất trời và hồi tâm hồn. Sau đó, tưởng tượng về những năm tháng sắp tới, đặt tay lên tim để yên bình trong tiết trời tháng tám rôm rả.
Tháng tám mùa thu luôn mang đến cho trái tim những cảm xúc kỳ diệu. Hãy sống để không hối tiếc bất kỳ điều gì khi thời gian trôi qua, để mỗi khoảnh khắc đều đẹp đẽ. Mặc dù nơi đâu đó, tiếng hát vang lên: 'Tháng tám mùa thu, lá vàng rơi không nhỉ?...'
Hoàng Nhung
2. Tản Mạn Về Mùa Thu Tháng Tám
Ngày thu về, hồn trời giữ khí trời se se lạnh. Cha nhẹ nhàng bước chân sau những ngày làm việc, mẹ áo bạc màu vẫn trải qua nắng mưa. Tiếng cười của trẻ con phủi tan mệt mỏi của ngày dài.
Tháng 8, tháng đầu thu, thời kỳ giao mùa huyền bí. Bức tranh nắng nhẹ, bén lẻ qua đám mây trắng dịu dàng như bước chân êm đềm của gió. Mùa thu mang theo chút lạnh của đông, gió nhẹ thổi qua, làm hồn ta hoang mang, tìm về những kí ức xa xưa. Lá vàng rơi, cốm xanh thơm bên những bông sen nở.
Mùa của những hồi tưởng mơ mộng, những lúc trí tưởng tượng phiêu lạc. Cây bàng lá đỏ là biểu tượng của mùa. Có những ngày mưa nhẹ, gió lạnh len lỏi, nhấn chìm phố phường trong sự êm đềm. Trẻ con háo hức đến trường, bắt đầu một hành trình mới. Mẹ gầy guộc, vai vác trách nhiệm nặng nề dù nắng mưa. Chiếc xích lô vang lên trên những con phố. Cha mồ hôi ướt áo, đôi tay chai sần từ cuộc sống đầy thách thức để con có cuộc sống tốt hơn.
Đến khi lớn lên, yêu đương, chia tay, đau lòng, nhận ra giá trị của tình thân. Lãng quên tâm hồn cha mẹ, tận hưởng những niềm vui nhỏ nhoi. Khi trưởng thành, có gia đình, cha mẹ già, nhìn lại bản thân vẫn chưa đủ để báo đáp tình thân.
Chúng ta thường hối hận khi mọi thứ đã trôi qua. Nên tập trung sống trong hiện tại, hướng về tương lai, để không phải hối tiếc những quyết định đã đưa ra. Đặc biệt, giới trẻ nên trân trọng hơn, không lạc quan hóa thực tế. Cuộc sống của cha mẹ đã vượt qua những khó khăn nhiều hơn.
Ngày thu về, hy vọng khí trời giữ mãi bản lạnh mát này. Để cha nhẹ bớt gánh nặng, mẹ áo bạc màu bớt mệt mỏi. Để tiếng cười của trẻ con làm tan đi nhọc nhằn của mẹ cha sau một ngày dài.
Nguồn: Guu
3. Trong Veo Của Tháng Tám
Lang thang trong chiều, gió nhè nhẹ trôi về xóm nhỏ. Tháng tám đưa những kỷ niệm tràn ngập, hương cỏ dại trong làn gió ôm lấy mũi. Hít thở hương của quá khứ, cảm nhận tuổi thơ qua từng nét đẹp nhỏ. Nỗi nhớ lẻ bóng giữa cuộc sống bon chen, để quên đi nỗi nhớ nhà luôn đeo bám, nhưng vẫn chảy suốt trong tim.
Tháng tám mang theo âm thanh trống trường, khắc sâu trong trí nhớ những ngày thơ ấu tươi trẻ. Năm tháng đã đổi màu theo từng sợi tóc bạc, ta bước đi với những lo toan, nhưng giữ lại phút giây ngọt ngào của quá khứ. Ngày đầu tiên theo anh Hai đến trường, con đường quê lầy lội, qua những bạt ngàn lau lách, niềm vui chợt tắt khi nhìn thấy những khuôn mặt lạ. Ta khóc. Giọt lệ như nhắc nhở về tình mẹ, muốn được ôm vai mẹ, để nhận lấy sự an ủi. Anh tặng ta viên kẹo nhỏ, hương vị ấy như vẫn ấn sâu trên môi. Anh đứng ngoài lớp nhìn ta bắt đầu cuộc hành trình mới với những chữ đầu đời, từng nét chữ dẫn ta đến những điều mới mẻ. Ta rời xa nhà với những ngày nhớ thương...
Tháng tám, nhớ quá khứ khi ta lên thành phố để học. Mẹ nắm tay ta, nhắc nhở 'hãy cố gắng học nhé con'. Những tháng ngày xa xôi, với những bài học đầu đời dần lãng quên theo con đường dài đầy người qua lại. Hương ổi chín mãi trong ký ức, xa cách với những hương thơm của thành phố. Ta đã quên mình trong sắc màu rực rỡ. Quên cha già trước nhà, quên mẹ đợi chờ sớm tối mong con trở về từ giấc mơ xa xăm.
Mỗi tháng tám trôi qua, ta không kịp nhìn lại, thời gian giãn ra những nỗi đau dài dặt... Ta nhận ra giọng thầm thì của cha, bước chân run run của mẹ trong ngõ. Bữa cơm vắng bóng những tiếng cười, cha mẹ thui thủi bên bàn ăn, những ký ức về bữa cơm nghèo nhưng tràn đầy hương vị. Cha mẹ luôn mong con nhanh chóng trở thành người, để một ngày nào đó con rời đi, để lại mái nhà tranh với cha mẹ già trước cửa, trông đợi tiếng bước chân con qua ngõ.
Trên con đò chiều về, dòng nước êm đềm làm mát hồn ta, chạm vào từng giọt nước, tháng năm xưa trở về nguyên vẹn như lúc đầu. Cây cỏ luống hai bên bờ vẫn giữ lại chứng kiến những thay đổi của xóm nghèo, những người ở và những người đi để lại lòng nặng nề. Qua triền đê gió lạnh, ta bước chậm với những kỷ niệm tuổi thơ, những tiếng cười xưa đã mất quá nhanh. Chú trâu già nằm nhai bóng râm, nhìn người bước đi nặng trĩu với những gánh đời trên vai.
Tháng tám về như một cuộc hành trình, từ con đường quen thuộc, mái nhà tranh đậu giữa không gian xanh tốt bên cạnh những màu xanh tươi mới. Ta đứng dưới hiên nhà, nhìn khói chiều tan vào làn gió, nghe tiếng cơm sôi dưới bếp, đàn vịt xiêm tao tác ở vườn nhà. Mắt cay xè khi nắm bàn tay cha, cảm nhận nụ cười của mẹ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt già nua. Ta muốn khóc vì những lỗi lầm ngày xưa, vì những cuộc sống nông nổi và những ước mơ lớn lao. Bên cha mẹ, ta thấy yên bình, không có những lúc khó chịu, không có những lúc giận dữ. Nắm tay cha, hương bồ kết quen thuộc, mùi dầu khuynh diệp, mùi thuốc lá cha, đưa ta trở về với những ngày tháng xưa kỷ niệm. Một ngụm nước mưa sau nhà, lòng tràn ngập tình thương, mâm cơm ấm áp với tiếng cười. Chỉ cần nhìn nhau, ta cảm thấy hạnh phúc muôn đời...
Nguyễn Chí Ngoan
4. Bình Yên Trong Tháng Tám
Sáng nay, cơn mưa mở màn cho một bức tranh thời tiết tháng tám dịu dàng. Hạ đang nhẹ nhàng nhường chỗ cho mùa thu, làm lòng người thổn thức với những kỷ niệm nhuốm màu thời gian. Tháng tám về, đưa theo hàng loạt ký ức và hoài niệm. Ừ, tháng tám đó, tháng tâm huyết và yêu thương.
Chiều nay, đi qua ngõ hàng xóm, cây Thị phát ra hương thơm nhẹ nhàng, níu kéo lấy bước chân qua đường. Mùi thị quen thuộc, lâu rồi mới được hưởng thụ. Tháng tám ở quê, quả thị như biểu tượng của sự chuyển giao mùa. Khác với nhiều nơi khác, thị ở đây vẫn giữ vị trí quan trọng, làm bóng mát, đồng thời cung cấp trái ngon. Ẩn sau màu xanh của lá là những quả thị chín rực, toát lên màu vàng tươi ngờm. Lạ mắt, chỉ vài quả đã toả hương thơm dài đường. Mình dừng lại, thở sâu hương quen thuộc, cất giữ chút ngọt ngào trong lòng. Đã lâu rồi không cảm nhận được hương vị quê hương đậm đà như vậy!
Tháng tám, sau khi mùa gặt và lạc kết thúc, những người nông dân không nghỉ ngơi, bắt đầu một vụ mùa mới. Đôi vai chịu vết sẹo nặng nề gánh củi đến chợ. Những giọt mồ hôi rơi mặn chát, trải dài khắp xóm phụ hồ. Cuộc sống ở quê là như thế. Phải làm việc chăm chỉ để kiếm thêm ít tiền, chi trả cho học phí của con cái.
Tháng tám, thời tiết bắt đầu thay đổi. Nắng mới lên đã mưa. Biến đổi thất thường, nắng mưa xen kẽ. Mẹ cẩn trọng nhắc nhở mang theo áo mưa khi ra đường. Chiều nay, đang trên đường, cơn mưa rơi bất ngờ làm ướt sũng. Hương mưa thấm đến trong làn da, một cảm giác lạnh lẽo. Mình như cố ý để cảm nhận hương vị của mưa, sống lại khoảnh khắc tắm mưa hồi nhỏ. Tiếng kêu ca của những người phàn nàn về mưa nhiều. Mưa như chưa bao giờ được mưa, như trút nước. Chỉ có mấy cụ già nghiêng nước nghiêng thành uống trà, thầm thì: 'Thời tiết chuẩn bị sang thu rồi đấy!' Mưa ngừng. Nắng. Gió lại tung tăng, quên luôn chiếc cầu vồng huyền bí, lung linh.
Nắng tháng tám dịu dàng, hiền hoà. Cảm giác màu vàng nhẹ nhàng quá đỗi. Không còn chói lọi và gay gắt như những tia nắng của tháng sáu và tháng bảy. Nắng chiều càng trở nên đẹp. Nó mở rộng cả miền quê, ôm trọn những con người chân chất. Vậy mà khi những tia nắng cuối cùng của ngày cũng không còn, gió lạnh thổi qua làn áo, cảm nhận một chút không khí thu. Đèn đường bắt đầu sáng. Dạo chơi qua quán chè nhỏ, khách đến ít hơn bình thường.
Tháng tám, đám trẻ lại rộn ràng chuẩn bị cho năm học mới. Sự phấn khích trên khuôn mặt học sinh vừa trải qua kỳ thi đại học, đầy sự lo lắng hồi hộp. Không có gì ngạc nhiên khi ở miền quê, tỷ lệ đậu đại học của xã lại cao. Niềm vui còn chưa trọn vẹn khi biết điểm, lo lắng nảy lên trong mắt người lớn: 'Tiền đâu để con đi học xa nhà? Trăm thứ phải chi, nơi đâu có tiền?' Vui buồn xen kẽ trên khuôn mặt của những người cha mẹ, làm cho bọn trẻ đắn đo. Có lẽ đại học ở quê không giống như ở thành phố, với họ, đó không chỉ là niềm vui.
Tháng tám đã về, trên những con ngõ nhỏ, mang theo cảm xúc bất chợt. Mang theo những yêu thương của những ngày mưa nắng đặc biệt. Nhẹ nhàng, tháng tám bình yên đã đến!
Hoàng Nhung
5. Hồn Tháng Tám
Nắng của những ngày cuối Hạ không còn đủ sức cưỡng lại được cơn gió chợm Thu đang uốn éo về. Gió nhẹ nhàng, mát mẻ, cho ta cảm giác dễ chịu. Trong gió là hương thơm của đất, của cỏ cây, của lá vàng và của hương hoa. Thu đang tới. Ta biết như vậy khi vô tình bắt gặp một khoảng trời xanh trong, vô tình bắt gặp một ánh nắng vàng xa xôi đầy quyến rũ. Ta biết như vậy khi thấy lòng mình bỗng thanh thản lạ lùng, vì mỗi đợt Thu sang, tâm tính của ta trở nên hiền hòa nhất.
Tháng Tám. Lạc lõi qua những con phố cổ kính, mái ngói rêu phong với thời gian, ta tìm lại cảm xúc quen thuộc tựa như đã lẫn vào những lo lắng đời thường. Một mình ngao du, một mình hoài niệm, ta lang thang qua từng ngõ nhỏ dài hút hồn. Mặc gió mưa, mặc những biến động bởi sự giao thoa của thời tiết, ta đi tìm dư âm cảm xúc xưa. Thu chưa tới, Hạ chưa qua. Cảm xúc của ta cũng lưỡng lự như tiết trời giao mùa. Lúc vui, lúc buồn, như khi trời đang nắng bỗng đổ mưa, đang nóng bức bỗng gặp cơn gió se lạnh mơn man làn da như giữa tháng Chạp. Lòng người đổi khác, vạn vật đổi khác, nhưng dường như thời gian chẳng có tác dụng gì với cảm xúc của ta, giống như thời gian đứng bất lực trước sự tồn tại của những ngõ phố cổ kính. Vẫn nguyên vẹn, vẫn đầy đủ mỗi khi tháng Tám về.
Tháng Tám nổi sóng. Như một cái kén, ta bừng tỉnh sau giấc ngủ triền miên, lò đầu ra mỉm cười cùng ông mặt trời. Ta thấy có lỗi với chính bản thân mình khi để cho một khoảng thời gian vô nghĩa lướt qua. Vươn vai đứng dậy, ta lại ngảo nghê nhìn đời. Tháng Tám trẻ trung, tháng Tám nổi sóng, ta quay về với những dự định, ước mơ, hoài bão, công việc bị bỏ bê. Dường như ta đã thoát ra khỏi cái vỏ kén, lột xác thành con bướm xinh đẹp, hữu ích. Nhiệt huyết trong ta vẫn nguyên vẹn.
Tháng Tám yêu thương. Ta đong đầy hạnh phúc, thứ ta luôn tưởng mình rất thiếu. Những góc phố, hàng cây, con đường nhỏ yêu thương vừa ghé qua. Ta nhận ra hạnh phúc thật giản đơn. Nó nằm ở trong những đôi mắt ngây thơ, những nụ cười hồn nhiên, những bàn tay bé xinh, trong những việc ta làm, những gì ta nghĩ, và trong cả những điều ta cảm nhận. Cảm nhận về gió. Cảm nhận về nắng. Cảm nhận về mưa. Cảm nhận về cỏ cây hoa lá. Lòng ta tràn ngập yêu thương. Một chiếc lá mong manh, một khóm hoa dại không hương sắc, một đám mây bồng bềnh, một cơn gió thoáng qua, một ánh nắng cuối mùa cũng khiến cảm xúc yêu thương trong ta trào dâng. Tâm hồn ta lằng dặc hơn, hiền hòa hơn. Ta thấy mọi thứ bỗng trở nên thị vi. Nắng gay gắt chẳng làm ta khó chịu. Mưa bất chợt chẳng khiến ta bận tâm. Ta quay cuồng với công việc, với học hành nhưng vẫn thấy xao lãng, vẫn thấy bối rối trong từng khoảnh khắc biến đổi của thiên nhiên. Yêu thương vẫn hiện hữu. Hiện hữu trong sâu thẳm trái tim ta. Hiện hữu trong ánh mắt, trong cái nắm tay của những gương mặt thân quen.
Tháng Tám trầm tư. Ta chăm chỉ chắt chiu, chăm chỉ gom góp, chắt lọc cảm xúc cho riêng mình. Chất chồng những ưu tư. Đắn đo những lựa chọn. Và giấu diếm những nỗi niềm. Ta để mặc cho cảm xúc phiêu du cùng ngày tháng. Còn ta, trầm tư và tĩnh lặng, ta giấu mình trong tự khúc ngày sinh, giấu mình trong sự lung linh huyền ảo của những ngọn nến vừa thắp sáng. Giấu mình trong cơn mưa bất thường. Giấu mình trong cơn gió Thu se sắt. Giấu mình trong hương hoa sữa nồng nàn… Để tới một ngày tháng Tám nào đó, ta lấy ra, lau chùi và đánh bóng những cảm xúc tưởng như đã mốc meo, được cất giữ từ lâu. Vẫn tinh khôi và trong trẻo như ngày nào.
Mùa vẫn trôi. Tháng Tám vẫn đi qua. Cảm xúc còn nguyên vẹn…
Nguyễn Thanh Mai – Leo
6. Hà Nội của tôi
'Tháng Tám mùa thu, lá khởi vàng chưa nhỉ?'
Những dòng thơ tinh tế từ bài hát “Có phải em mùa thu Hà Nội?” vẫn rơi như những giọt sương trong lòng tôi mỗi khi thu về. Với gió nhẹ, ngõ phố Hà Nội trở nên thơ mộng, làm kích thích lòng người đi qua để tìm về ký ức xưa...
Tôi - người thích phiêu lưu luôn chọn một chuyến 'hành trình trở về' Hà Nội vào những ngày thu. 'Tháng tám' không chỉ là khoảnh khắc trong lịch trình mà còn là dấu ấn của mùa thu. Cho dù là tháng 8, 9 hay 10... khi Hà Nội vẫn đón gió lá vàng, mùi hoa sữa nồng nàn, 'tháng tám' trong trái tim tôi vẫn sống mãi.
Bình minh hôm sau, tôi cảm nhận hương thơm của cỏ xanh bên cạnh. Bầu trời xanh ngát, nắng thu nhuộm vàng khắp nơi. Không có gì tuyệt vời hơn khi thưởng thức cà phê trên phố cổ, nghe bản nhạc cổ điển và ngắm khung cảnh của mùa thu lan tỏa khắp nơi. '36 phố phường' bắt đầu thay lá. Sắc lá vàng tràn ngập đường Kim Mã, Nguyễn Tri Phương, Hoàng Hoa Thám, Phan Đình Phùng, Trần Phú... tô điểm cho Hà Nội như xứ Hàn.
Tôi yêu Hà Nội, tình yêu như mộng mơ nhưng vẫn giữ nguyên trong trái tim sau bao biến cố. Một tình yêu không thể giải thích, giống như tình yêu của nhà thơ Tô Như Châu khi ông viết bài thơ, sau đó nhạc sĩ Trần Quang Lộc phổ thành những giai điệu lôi cuốn lòng người. Ít ai biết rằng cả hai chưa từng đặt chân đến... Hà Nội!
Tôi thích cái lạnh nhẹ nhàng của gió, đủ để khoác chiếc áo khoác mỏng nhẹ, nhưng cũng đủ để làm cho tâm hồn gần gũi hơn. Những cơn gió nhẹ nhàng đưa theo hương sắc tinh khôi của mùa thu. Có thể là hương ổi ngọt ngào hòa quyện vào trong gió mỗi sáng tinh sương, hoặc là hương hoa sữa bay lượn khắp con đường.
Tôi say mê những gánh hàng rong trên đường phố Hà Nội. Có những chuyến 'xe hoa' đầy hoa hồng tươi thắm, cúc họa mi tinh khôi để lại ấn tượng sâu sắc. Cũng như những quả cầu chứa đựng đầy đủ đặc sản mùa thu: cốm làng Vòng xanh mơn mởn, quả ổi Đông Dư thơm lừng, hồng xiêm Xuân Đỉnh, hồng trứng chín mềm, chuối trứng cuốc, trái thị thơm 'cô Tấm'... Hay tiếng rao hàng, tiếng đồn đả mời chào hay nụ cười 'tỏa nắng' của các chị bán hàng.
Tôi thưởng thức những buổi tối mát trời đi bộ qua phố Nguyễn Du, Quang Trung, hít thở bầu không khí hương hoa sữa nồng nàn khắp nơi. Dưới tán hoa sữa, có lẽ đã chứng kiến những nụ hôn đầu ngọt ngào, những bàn tay nắm chặt nhau. Tình yêu học trò ngây thơ nhưng mong manh như sương sớm. Nó đến và rời đi... để lại những ký ức thanh xuân tuyệt vời.
Tôi thích những khoảnh khắc tụ tập cùng bạn bè, trò chuyện với trà chanh dọc theo phố Nhà Thờ rồi thăm thú hàng quán để thưởng thức đủ loại đặc sản ngon. Chả rươi ngọt, sấu chín, bánh cốm, xôi cốm, bánh tôm hồ Tây nóng giòn, bún chả, bún đậu mắm tôm... những đặc sản đã tạo ra dấu ấn không thể quên cho ẩm thực Hà Nội.
Tôi còn thích những khoảnh khắc bắt gặp hình ảnh cô gái Hà Nội trong chiếc áo dài trắng tinh khôi, cầm bó hoa cúc họa mi, là bức tranh thanh xuân rực rỡ. Khi nắng mặt trời phủ lên khắp phố phường, là lúc các đôi tình nhân ghi lại những hình ảnh cưới đẹp nhất, lãng mạn nhất, bắt đầu 'ngày hạnh phúc' của họ.
Có lẽ, sẽ còn hàng ngàn 'tình yêu' nhỏ bé, giản dị mà tôi dành cho thủ đô yêu quý. Bởi mùa thu Hà Nội có những vẻ đẹp đặc biệt, lãng mạn không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác, làm cho người xa xôi nhớ mãi... Mùa thu mong manh, thoáng qua nhưng vẫn khiến ta hoài niệm, để lại ký ức vang lời nhắn nhủ: 'Có phải em là mùa thu Hà Nội? Tuổi phong sương ta cũng cố gắng đi tìm. Ơi mùa thu của ước mơ...'.
Sưu tầm
7. Tự tình cùng tháng Tám
Tháng Tám đã đến, mọi người đều đón chờ những buổi gặp gỡ tại quán cà phê nhỏ, những câu chuyện u buồn dưới tiếng lá vàng rơi êm đềm trên con đường. Tiếng dương cầm trầm bổng nơi cửa sổ khiến trái tim như thêm một lớp phủ mơ mộng và rối bời. Giao mùa đầy lưu luyến, nhắc nhở về những kí ức cũ, về những người đã ra đi khỏi cuộc sống, về những vết thương và những khoảng trống chưa kịp điền đầy...
Khi tháng Tám bắt đầu, những con đường không còn sắc phượng ngọt ngào, không còn ánh tím mơ mộng của những cành bằng lăng và không còn những cơn mưa rào xối xả trong những ngày tháng 6 và 7 của mùa hạ.
Khi tháng Tám bắt đầu, chỉ là sự chuyển động nhẹ nhàng của mùa, nắng trở nên nhẹ nhàng hơn, gió mát dịu dàng hơn. Những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua những đám mây trắng bồng bềnh trong làn gió. Ánh nắng của mùa hạ trao lại cho mùa thu, giờ đây đã không còn chói lọi, mà thay vào đó là chút dịu dàng, hương thu thanh khiết. Cơn gió nhẹ nhàng thổi màu của kí ức, làm tóc tung bay, lòng hoang mang tìm về quá khứ.
Tháng Tám mang theo những gam màu lãng mạn, nhẹ nhàng của lá vàng rơi, hương thơm của cốm xanh nồng nàn trong những bông sen trên đồng, và sắc xanh trong trẻo của bầu trời rộng lớn. Tháng tám cũng đồng điệu với những lo lắng, xao lạc, sự hối hả của mọi người, mỗi gia đình chuẩn bị cho năm học mới của những đứa trẻ, đứa cháu.
Tháng Tám đến, chào mừng tháng Tám, chào mùa hạ cuối cùng, chào những cảm xúc thoải mái, dịu dàng khi thu về... Đường phố ít người hơn, dòng người di chuyển chậm và nhẹ nhàng hơn, không còn sự hối hả như mùa hạ, cũng không lạnh lẽo như mùa đông. Phố xá im lặng, bước chân đi qua như trôi dạt, nhẹ nhàng và lạc lõng, chút buồn bất chợt làm tim cảm thấy xúc động, muốn được thấu hiểu và tha thứ.
Tháng Tám đã đến, mọi người mong đợi những buổi hẹn hò ấm áp tại quán cà phê nhỏ, những câu chuyện nhẹ nhàng dưới tiếng lá vàng rơi nhẹ nhàng trên con đường. Âm thanh của những nốt nhạc vang vọng bên cửa sổ khiến trái tim như thêm phần xao xuyến và xúc động. Giao mùa với những cảm xúc sâu sắc, dễ làm người ta nhớ về những điều đã qua, nhớ về những người đã rời xa cuộc sống của họ, về những vết thương và những khoảng trống chưa được điền đầy.
Tháng Tám, những ngày chớm thu, đem đến một chút buồn bã, một chút nồng nàn xa xôi. Một chút xúc động nhẹ nhàng như những đám mây lảng lơ trên bầu trời rồi biến mất nhưng để lại những giọt mưa nhẹ rơi rơi. Cơn mưa không đủ làm ướt áo, nhưng cũng đủ làm ẩm ướt mái tóc với những giọt nước như những hạt sương thanh khiết. Mùa thu mang theo những cơn mưa bất chợt, mang đến cho đất trời và lòng người những cảm xúc, xao xuyến đến kỳ lạ. Mưa nhẹ nhàng. Đâu đó có ai đứng chậm lại, vỗ nhẹ trên áo vài giọt lá vàng ướt nhẹ trên vai. Nhìn lên, ngắm những tia nắng lọt qua kẽ lá, khẽ mỉm cười: mùa thu - lại một lần nữa hòa mình vào dòng người xuôi ngược.
Cảm ơn tháng Tám, cảm ơn mùa thu đã ban tặng những khoảnh khắc để tự nhìn nhận bản thân. Ban tặng những phút giây để mơ mộng về những điều nhỏ bé, những suy nghĩ, khát khao về tương lai. Và ban tặng ước muốn về tình yêu, muốn được yêu và tìm thấy hạnh phúc nhỏ bé của riêng mình.
Chào tháng Tám, chào những ngày chớm thu…
Tác giả: Hồng Minh
8. Tháng tám đào hạnh phúc lên cành thu mảnh
Ngày đầu tháng tám năm nay mở đầu bằng cơn mưa dày đặc. Khác hẳn với những cơn mưa nhè nhẹ, cơn mưa này như một bức tranh tưới tắm sức sống mới cho cây cỏ, hoa lá chỉ trong khoảnh khắc. Cơn mưa đã làm sạch bớt không khí nặng nề của những ngày đầy căng thẳng trong cuộc chiến chống dịch. Mùi hương của mưa vẫn lưu luyến trong không khí, tạo nên chút se lạnh đặc trưng của đầu thu, đủ để làm dịu lòng người nghe từng hơi thở thầm lặng của một mùa thu xa xăm năm nào…
'Tháng tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi thương nhớ âm thầm...'. Liệu tháng tám và mùa thu có phải là đôi bạn tri kỉ? Hay chỉ là biểu tượng của sự chia ly? Không thể nói rõ, chỉ biết rằng khi tờ lịch cuối cùng của tháng bảy trôi đi, đất trời ở ngoài kia dường như đã thay đổi so với ngày hôm qua. Cùng làng quen thuộc, cùng những cánh đồng chiều trước kia toả hương nắng mỏng manh xuống đường ngõ uốn cong. Những đàn chuồn chuồn vẫn đang la cà ven cái ao làng duy nhất giữa những thửa ruộng hoang. Một đứa trẻ bỏ đàn trâu đang nhâm nhi cỏ lò dò theo bờ ruộng nhỏ, không biết tìm kiếm điều gì. Bất ngờ, chân bé trượt xuống nước, tạo nên những vòng sóng xoá chính bóng hình của mình. Nhưng bây giờ, tất cả đâu rồi? Chỉ còn sự yên bình của vạn vật đang lắng nghe tiếng mưa rơi nhẹ nhàng. Những giọt mưa trong veo. Đâu đó, có ai đó dừng lại chầm chậm, lau nhẹ vài giọt lá vàng lấm tấm trên vai. Ngẩng mắt lên nhìn những tia nắng len lỏi qua kẽ lá, khẽ mỉm cười: mùa thu – rồi lại chìm đắm trong dòng người qua lại.
Cảm ơn tháng tám, cảm ơn mùa thu đã mang đến những khoảnh khắc để nhìn nhận bản thân. Cho ta những khoảnh khắc để thả mình vào những ước mơ nhỏ bé, những suy nghĩ, khát khao về những điều trong tương lai. Và cho ta mong muốn được yêu thương, yêu thương và tìm thấy hạnh phúc riêng của mình.
Chào tháng Tám, chào những ngày đầu thu…
Tác giả: Nguyễn Đình Ánh
9. Cảm nhận bước chân Thu
Mùa Thu năm nay, trời trong veo, nắng hòa mình vào những kỷ niệm đẹp!
Ngọn gió mát nhẹ cuối mùa hạ mang theo hương thơm dịu dàng của lá vàng, êm ái chạm nhẹ vào ký ức, tạo nên bức tranh thu diệu kỳ...
Vào mỗi hơi thở, gió mang theo hương thơm của hoa và cỏ, tận hưởng hương thơm thoang thoảng của mùa Thu...
Nồng nàn, hương trời đất, hương cỏ hoa và cả hương đời hòa quyện tạo nên một không gian tuyệt vời, là sự ưu ái của thiên nhiên, vũ trụ dành cho tâm hồn trong buổi sáng tràn ngập ánh nắng của mùa Thu này!
Thấu hiểu mùa thu... từ khi còn nhỏ...Mùa thu êm đềm, mỗi sớm tỉnh giấc là một niềm vui mới, khi mẹ nấu bánh đa kê thơm phức, chiếc kẹo vừng thơm lừng được chia sẻ với đàn em...
Mùa Thu không chỉ là những ký ức...
Nó là cơ hội để trải nghiệm những niềm vui mới, cảm nhận sự ngọt ngào của cuộc sống mỗi ngày.
Chiều dần buông xuống, ta sẽ bắt gặp những quả mít tròn đầy sức sống, nở bung vị ngọt ngào khi nắng hòa quyện vào mỗi quả, như một món quà tự nhiên dành cho gia đình.
Và mỗi buổi sáng tới trường, ánh mắt của những đứa trẻ tuổi 12 phản ánh sự trìu mến, lòng người tràn đầy niềm hạnh phúc! Mỗi chiều về nhà, những bó hoa tươi thắm làm ấm lòng, những món quà bất ngờ là điều tuyệt vời mà bạn bè mang lại...
Mùa Thu...
Nó không chỉ là một giai điệu êm đềm, mà còn là những kí ức đẹp, những kỉ niệm ấm áp...
Nắng ghi lại những kỷ niệm đẹp khi gặp lại bạn bè thân thiết, gió khua vào lòng ta những cảm xúc ngọt ngào khi nhận được món quà đầy ý nghĩa từ người thân...
Hãy đón chờ nắng lên, để làn gió mát mang đến bình yên cho mùa thu, kết hợp cùng sự hồn nhiên và sôi động của con người, tạo nên một bức tranh tuyệt vời!
Chào tháng tám, mùa thu là khoảnh khắc hào hứng và tràn ngập ý nghĩa!
Chúc mừng một mùa thu tràn đầy yêu thương và cảm xúc.
Minh Tâm
10. Bước Chân Mùa Thu
Mùa Thu đã ghé thăm, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên khác lạ, quyến rũ. Ánh nắng không còn chói chang, mà thay vào đó là sự dịu dàng, ấm áp của ánh nắng mặt trời. Cảnh quan nông thôn mở ra trước mắt như một bức tranh mênh mông, tràn ngập sắc xanh dịu dàng. Bầu trời cao vút, phủ lên mình một màu xanh dịu dàng. Những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời làm cho không gian trở nên sống động. Ta bỗng chốc quên hết mọi lo lắng, cuộc sống bận rộn, và chìm đắm trong hòa nhạc của mùa Thu...
Cảm nhận hơi thở của gió, ta như lạc bước giữa thiên nhiên hùng vĩ, để tận hưởng từng khoảnh khắc yên bình, an lành. Mắt nhắm lại, tận hưởng cảm giác êm đềm, hòa mình vào bản hòa nhạc của thiên nhiên. Hương cỏ dại nhẹ nhàng làm cho không khí trở nên thư thái, tinh khôi. Nằm xuống trên thảm cỏ mịn, ta cảm nhận sự bình yên, hạnh phúc lan tỏa...
Mùa Thu mang theo mùi thơm của những quả ổi chín mọng, khuất lấp dọc đường quê. Những quả ổi to bằng lòng bàn tay, mỗi quả đều gửi gắm hương thơm dịu dàng. Nơi vườn nhỏ, những quả bưởi lớn bồng bềnh, hứng chịu tia nắng ấm. Cảnh đẹp tinh khôi của những quả bưởi làm ta thêm phần yêu thương mùa Thu...
Trên đường phố, lá vàng rơi trải dài, tạo nên thảm lá vàng đẹp mắt. Bước chân nhẹ nhàng giữa lá vàng, ta bỗng cảm nhận sự ấm áp, bình yên lan tỏa trong lòng. Mùa Thu là thời điểm của sự thay đổi, nhưng cũng là lúc ta tìm thấy những giá trị đẹp đẽ trong cuộc sống...
Mỗi chi tiết nhỏ, từ những đám mây trắng, những đợt gió thoảng nhẹ, đến những chiếc lá vàng rơi lãng mạn, đều làm cho mùa Thu trở nên đặc biệt. Ta tự hỏi, có lẽ cuộc sống này sẽ trở nên nhàm chán nếu thiếu đi những biến đổi của mùa vụ. Mùa Thu đã đến, và ta hoàn toàn chìm đắm trong vẻ đẹp tuyệt vời của nó!
Lê Minh Hải