1. Trở Về Làng Ăn Bữa Cơm Quê
Sinh ra và lớn lên từ vùng quê, lòng tôi luôn tràn ngập tình yêu và nhớ mong quê hương. Những bữa cơm gia đình là những kỷ niệm đẹp nhất, là niềm khao khát được quay về bên mẹ, thưởng thức hương vị bữa cơm quê thanh bình.
Mỗi chiếc nồi cơm bếp củi là một nguồn cảm hứng, là biểu tượng của sự gắn kết gia đình. Ánh nắng cuối ngày chiếu xuống góc bếp, khói lam từ bếp củi phả hương thơm dịu dàng, làm tô điệu cho không gian quen thuộc. Những hạt cơm trắng ngần, mâm cơm quê luôn ấm áp và đầy ý nghĩa.
Mâm cơm quê, với hương vị đặc trưng của nồi cơm cháy đáy xoong, là điều khiến lòng người không thể quên. Mâm cơm bình dị với rau sống, nước mắm ruốc thơm ngon, tất cả tạo nên một bức tranh sinh động về cuộc sống quê hương.
Không gian yên bình, gia đình quây quần bên bữa cơm, tiếng cười vang lên trong những đêm êm đềm. Mẹ nấu nước mắm ruốc thơm lừng, lá chuối xanh mỡ, đậu phộng giòn tan - mâm cơm quê hương là nơi thăng hoa tình thân.
Bữa cơm quê không chỉ là ẩm thực, mà còn là nơi chứa đựng những ký ức đẹp nhất về quê nhà. Mỗi hạt cơm là một câu chuyện, là một tình cảm, là tình yêu thương và hạnh phúc.
Bữa cơm quê, nơi hòa mình vào những hương vị quen thuộc, là hành trình trở về nguồn cội, là niềm tự hào của người con xa quê.
Trong thế giới năng động, bữa cơm quê là nguồn năng lượng tinh thần, là điểm đến an lành cho những tâm hồn mệt mỏi.
Bữa cơm quê, không chỉ là ẩm thực ngon lành, mà còn là biểu tượng của sự đoàn kết, là điểm tựa tâm hồn giữa cuộc sống hối hả.
Bữa cơm quê, là nơi gửi trọn yêu thương, là nơi hòa mình vào những giây phút trân quý bên gia đình.
Bữa cơm quê, nơi hương vị là ngôn ngữ của tình thân, là câu chuyện của quê hương trong từng đợt hơi ấm.
Vậy nên, hãy giữ lấy hương vị của bữa cơm quê, làm nguồn động viên, là điểm tựa tinh thần giữa bối cảnh xô bồ.
Bữa cơm quê, là nơi những kỷ niệm bắt đầu, là nơi tình yêu thương được thể hiện trọn vẹn nhất.
Nguyễn Thị Hương


2. Gia Đình Hạnh Phúc Bên Bữa Cơm Ấm Áp
Trong xã hội ngày nay, cuộc sống nhanh chóng và bận rộn, bữa cơm gia đình thường không còn được trân trọng như trước. Sáng, mọi người thường ưa thích ăn nhẹ tại các quán ưa thích, đặc biệt là những người làm ca đêm.
Trưa, con trẻ nếu học bán trú, bố mẹ đều ăn trưa tại nơi làm việc, trong khi đó con cái ở trường.
Chiều, mỗi thành viên trong gia đình thường có lịch trình khác nhau, từ việc học tập đến công việc, làm cho việc tụ tập bên bữa cơm gia đình trở nên khó khăn...
Do áp lực từ công việc và cuộc sống hiện đại, nhiều người dần quen với việc ăn uống không đều đặn. Bữa cơm chỉ là cách để no bụng, thậm chí có người ăn theo các chế độ kiêng khem, tìm kiếm sức khỏe qua các bài thuốc dân gian hoặc tư vấn từ các trung tâm y tế...
Thực tế, bữa cơm gia đình vẫn giữ vai trò quan trọng. Đó là thời điểm mọi người sum họp, chia sẻ những câu chuyện, lo lắng và hạnh phúc của cuộc sống. Mỗi người có cơ hội thể hiện ý kiến, chia sẻ những điều quan trọng, tạo nên không khí ấm áp và đầm ấm trong gia đình...
Đôi khi, những cuộc gặp gỡ bạn bè hay những buổi liên hoan sau giờ làm việc thay thế cho bữa cơm gia đình. Tuy nhiên, đừng để những lo lắng và công việc bộn bề làm mất đi ý nghĩa của bữa cơm gia đình...
Hãy nhớ đến hình ảnh truyền thống của ông bà già, người vợ chăm chỉ nấu nướng cho gia đình, và đón chờ con cháu về bữa cơm. Đó là những giây phút đong đầy tình cảm, và đôi khi nó còn quan trọng hơn cả bữa ăn...
Hà Trọng Đạm


3. Kỷ niệm về bữa cơm chiều
Trong thời đại ngày nay, bữa cơm gia đình ngày càng trở nên quan trọng khi mọi người đều bận rộn với công việc và cuộc sống hối hả. Bữa cơm chiều, đặc biệt, trở thành thời điểm quan trọng để gia đình sum họp sau một ngày làm việc căng thẳng.
Ngày xưa, khi tôi còn nhỏ, bữa cơm chiều luôn là thời khắc đặc biệt. Mâm cơm ấm áp, với những món ăn quen thuộc do má hoặc vợ nấu, tạo nên không khí gia đình đầy ắp tình thân.
Đôi khi, những kỷ niệm về việc má cầm roi đi tìm tôi khi tôi chơi trễ, hay những bữa cơm chiều dưới bóng cây gióng lên những hương vị quê hương, là những khoảnh khắc đáng nhớ. Mỗi bữa cơm chiều là dịp để gia đình kể chuyện, chia sẻ với nhau những điều vui buồn trong cuộc sống hàng ngày.
Ngày nay, mặc dù cuộc sống đã thay đổi nhiều, nhưng tôi vẫn giữ trong tâm hồn những hình ảnh ấm áp của bữa cơm chiều ở quê nhà. Mỗi lần xa quê, mùi cơm nấu bằng bếp củi, mùi đất trời, đều làm tôi nhớ về những ngày thơ ấu, những buổi chiều bình dị mà giờ đây trở nên quý giá hơn bao giờ hết.
Ngô Văn Cư


4. Bữa ăn ấm cúng với khách đến nhà
Trong thời bao cấp khó khăn, việc chia sẻ bữa ăn với khách đã trở thành một nghệ thuật tôn vinh lòng hiếu khách của gia đình tôi. Những kỷ niệm về bữa cơm ấm cúng, tươi tắn với những người thân và bạn bè từ xa luôn là những hồi ức đáng nhớ.
Bố mẹ tôi, những người có gốc quê chung, luôn chào đón khách mời với trái tim rộn ràng. Bữa cơm khi có khách trở nên tưng bừng và phong phú hơn, không chỉ về đồ ăn mà còn là sự ấm áp và quý phái trong từng bữa nếp cơm.
Ngày nay, khi nhìn lại những kí ức về những bữa cơm đầy ân cần và sự hòa mình với đồng bào, tôi thấu hiểu giá trị của những giây phút ấy. Đó không chỉ là bữa cơm ngon miệng mà còn là dịp để tình cảm và sự hiểu biết giữa các thế hệ được chắp cánh.
Đời sống hiện đại có thay đổi, nhưng hồn quê và tình thân vẫn mãi là nền móng vững chắc. Dù có nơi đâu, bữa cơm với khách vẫn giữ nguyên hương vị truyền thống, tạo nên những hình ảnh đẹp đẽ và ấm áp trong lòng mọi người.
Trần Minh


5. Hồi ức về bữa cơm gia đình
Trong thế giới trẻ hôm nay, cụm từ “chuẩn cơm mẹ nấu” đã trở thành biểu tượng khen ngợi cho sự ngon miệng của một bữa ăn hay chất lượng của nội dung trên mạng xã hội. Lý do chính là mỗi người hầu như đều trải qua gần 1/3 cuộc đời, được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ bởi ba, mẹ, gia đình. Nơi đó đã giáo dục từng người qua những bước nhỏ như “học ăn, học nói, học gói, học mở”.
Ngon là vậy, gắn bó là vậy! Nhưng năm nay, trước đợt dịch COVID-19 lần thứ 4, với nhiều biến thể nguy hiểm, diễn ra rộng rãi hơn, kẻ thù vô hình đã làm cho khoảng cách không gian và thời gian với “bữa cơm mẹ nấu” trở nên xa xôi, khó khăn hơn. Trong những ngày giãn cách, cách ly, những ngày lễ nên được sum họp cùng người thân, gia đình,… nỗi nhớ nhà, nhớ “cơm mẹ nấu” trở nên da diết, sâu sắc hơn.
Trong hồi ức hoài niệm của tôi, “cơm mẹ nấu” là như một bức tranh tình mẫu tử, kết hợp lòng tự hào và ước mơ hạnh phúc gia đình mãi mãi ấm áp, tất cả được chứa đựng trong từng hạt gạo, từng món ăn và cả muỗng canh đầy yêu thương. Bữa cơm nhà có thể đơn giản hoặc phức tạp tùy thuộc vào khẩu vị trong gia đình. Nhưng đó là liên kết keo dính giữa con cái, cha mẹ, ông bà, anh chị em,… Đó là vòng tay ấm áp thay vì ngàn lời nói dịu dàng, tràn đầy tình yêu thương.
Những ngày công việc nhẹ nhàng của ba mẹ, là cả nhà được thưởng thức bữa “thịnh soạn” nhất trong ký ức thơ ấu tôi. Nói thịnh soạn theo tiêu chuẩn của tôi lúc đó, vì bữa cơm nhà tôi chẳng có gì đặc sắc, chỉ có tô canh rau tự hái ở vườn, có mùi cá đồng kho và ánh nhìn ấm áp của ba, của mẹ. Mẹ làm mắm kho thì chắc chắn là ngon nhất trong xóm. Cá đồng thì tôi đi cùng ba gỡ cây cầu câu bên ruộng. Mùa nước nổi, đủ các loại cá như cá trê, cá lóc, cá rô và thậm chí là rắn nữa…. Tôi thích cá trê trắng, thịt dai và ngọt ngào đến mức không tưởng! Có ngày câu được nhiều cá đến nỗi mang ra chợ bán. Đúng vậy, bữa cơm không chỉ ngon miệng và dinh dưỡng với những thực phẩm hữu cơ, tự nhiên mà còn thơm ngon với tiếng cười, tình thân ái và hương vị của tình thương. Bữa cơm đó thực sự ngon hơn bất kỳ bữa ăn nào trong những nhà hàng 4-5 sao mà sau này tôi có cơ hội trải nghiệm.
Tôi nhớ những ngày thơ ấu của một thằng bé nhà nghèo, khi ba mẹ phải đi làm đồng từ sáng sớm. Những ngày đó, tôi biết đến bữa cơm với chỉ có cơm trắng và nước dừa, hoặc chuối chín kèm nước tương. Sau đó, phải ăn nhanh để kịp giờ đi học, vì tôi phải bộ từ nhà đến trường, mất gần 3 cây số. Giản dị nhưng mà giờ gặp lại vẫn thấy thơm ngon. Tôi cũng không quên những buổi chiều ba mẹ trở về sau những giờ làm việc mệt mỏi, nhìn các anh chị em ăn uống với niềm vui. Mẹ thường hay rầy chị hai: “Lấy tiền sáng nay mẹ đưa, tại sao không chạy qua nhà dì Bảy mua cá khô về chiên cho em nó ăn đi học?”. Tôi thậm chí trả lời hồn nhiên thay chị: “Con thích ăn vậy, ngon hơn mà mẹ”. Mẹ vuốt đầu tôi và tôi thấy đôi mắt mẹ ửng hồng. Sau này, tôi mới hiểu mỗi lần bữa cơm không đủ là ba mẹ tôi rất lo lắng, thương con cái nhà mình hơn bất kỳ ai. Vì cuộc sống thiếu thốn, ba mẹ tôi luôn muốn đảm bảo rằng mọi thứ đều đầy đủ cho anh chị em nhà tôi. Bữa cơm nhà, mỗi người đã trải qua hành trình trưởng thành của mình, đều nghĩ rằng nó là điều bình thường. Nhưng để tạo ra bữa cơm và duy trì nó qua từng năm không chỉ đòi hỏi sự cố gắng của ba, sự chăm chỉ và tỉ mỉ của mẹ mà còn là sự hi sinh, là tình yêu của ba mẹ dành cho con cái.
Thật sự, những ai được lớn lên trong sự yêu thương không điều kiện của ba mẹ, bữa cơm nhà sẽ luôn chứa đựng tiếng cười dù có thiếu thốn đến đâu.
Thoát khỏi khoảnh khắc ký ức, quay lại thực tại, trong bối cảnh chưa có phương pháp điều trị virus Covid-19 thì không có cách nào hiệu quả hơn việc: Giãn cách, phong tỏa, cách ly, duy trì “vùng xanh, xóa vùng đỏ”, nhanh chóng thích ứng trong tình hình mới…. Sự cách xa giữa mọi người không còn là vấn đề của một gia đình, một cá nhân nào nữa! Bữa cơm mẹ nấu mặc dù thân thuộc nhưng lại trở thành một ước mơ “xa xỉ” đối với nhiều người, đặc biệt là những người ở xa quê hương.
Chắc chắn, điều làm cho con người say mê không phải là hương vị của bữa cơm mà đó là tình yêu thương không ngừng của ba, của mẹ. Đến một ngày nào đó, bạn có thể bất chợt bồi hồi khi nghe giọng nói ở đầu dây điện thoại: “Tết này, con về ăn Tết với ba mẹ nhé? Hãy giữ gìn sức khỏe, dịch qua hết rồi về nghen con...!”.
Võ Thành Nhân


6. Hương vị hạnh phúc của bữa ăn gia đình
'Nhắn ai dù có đi xa
Đồng quê khói bếp vườn nhà đừng quên'
Những kỷ niệm về vị ngon của bữa ăn gia đình ấm cúng với bố, mẹ và sáu chị em vẫn in sâu trong tâm hồn tôi. Bữa cơm ngày xưa, mặc dù đơn sơ chỉ có cơm trắng, mắm, rau và quả bầu quả mướp từ vườn nhà, nhưng vẫn trở nên thơm ngon và phong phú. Bàn ăn của chúng tôi, dù nhỏ bé, nhưng luôn được bày trí và trang trí đẹp nhất trong nhà. Đó là nơi tập trung tình cảm gia đình và niềm hạnh phúc chân thật.
Nhà chúng tôi trước đây là một ngôi nhà lá, nhưng luôn ưu tiên sự trang trí cho bữa ăn ở góc tối nhất. Chiếc mâm nhôm cũ là vật phẩm quý giá nhất, món quà duy nhất mà ông bà nội tặng bố mẹ khi họ ra ở riêng. Không có đồng hồ, giờ nấu cơm và giờ ăn luôn được xác định theo bóng nắng. Khi bóng nắng chạm gần mái nhà, là lúc bắt đầu bữa ăn. Chúng tôi, con cái, hứng chịu nhiệm vụ như nhau: một người nâng nồi cơm, một người mang nồi canh, một người múc mắm vào chén, và rau xanh được sắp xếp đầy đủ. Bữa ăn gia đình không chỉ là cách nạp năng lượng mà còn là lễ nghi truyền thống, truyền đạt giáo lý sống và là biểu tượng văn hóa quan trọng trong gia đình.
Những buổi trưa ấm áp dưới ánh nắng vàng của mặt trời, khi mẹ về từ chợ mang theo ít thịt xóc kèm với đậu phụ, mùi hành mỡ thơm phức lan tỏa. Trước khi đến bữa ăn, chúng tôi luôn đứng đó để hít thở mùi thơm. Khi bữa ăn đến, mẹ phục vụ bố và chia cho chúng tôi với sự ân cần. Bố mẹ không bao giờ gắp thức ăn cho chính họ. Bố lại nhường phần của mình cho mẹ qua chén cơm của mẹ. Chúng tôi, con cái, cũng luôn chia sẻ thức ăn của mình với bố mẹ. Bữa ăn trở nên tràn đầy tiếng cười, ấm áp và tình cảm thân thiết.
Đôi khi, khi có bạn bè của bố đến nhà, bố mời họ ở lại ăn cùng gia đình. Mẹ tận tâm biến bữa ăn thành hai bàn, một bàn cho khách ngồi trên giường và một bàn cho mẹ và chúng tôi dưới bếp. Bữa ăn cho khách chỉ đơn giản hơn một chút so với bữa gia đình, nhưng niềm vui vẫn được truyền đạt qua mỗi đĩa thức ăn. Mỗi lần bố mời khách, chúng tôi đều muốn ngồi cùng bố. Mẹ phải nói nhỏ nhẹ và an ủi mãi mới chịu. Bố thường 'nhịn miệng' để dành thức ăn cho chúng tôi khi bữa ăn kết thúc. Đó là những khoảnh khắc tinh tế và giản dị, mà giờ đây, tôi khó lòng tìm thấy ở bất kỳ đâu khác.
Bây giờ, cuộc sống đã thuận lợi hơn, gia đình tôi không còn phải lo lắng về bữa ăn. Tuy nhiên, những bài học và truyền thống của gia đình vẫn được giữ nguyên. Tôi luôn trân trọng mỗi khoảnh khắc quây quần của gia đình. Tôi hiểu rằng hạnh phúc không cần phải tìm kiếm xa xôi, vì nó chính là bữa ăn gia đình, nơi chứa đựng tất cả những điều tuyệt vời nhất. Bữa ăn ngày xưa, dù đơn giản, lại trở nên ngon miệng và đầy đặn nhờ vào sự quan tâm và tình yêu thương của từng thành viên trong gia đình, được nấu nướng với gia vị đặc biệt - gia vị của tình yêu thương.
Hai dòng thơ của nhà thơ Nguyễn Hồng Minh
Lê Thị Ngọc Lan


7. Bữa ăn chiều tại quê hương
Sinh ra và lớn lên trong làng quê, dù ở bất cứ đâu, tâm hồn của đứa con quê vẫn giữ nguyên hương vị mặn của quê hương, tình cảm quê thắm thiết vẫn hiện hữu trong tâm trí những người con rời bỏ làng quê. Đi đâu cũng thấy bóng quê, với ước mơ tuổi trẻ và niềm đam mê nhất định. Hôm nay trở về thăm quê, tôi mới nhận ra mình vẫn là đứa con của làng quê với tất cả những tình cảm ấm áp đã từng có từ ngày xưa.
Đường làng nay đã được nhựa, có những khuôn viên bê tông rộng lớn, mở ra một không gian mở rộng. Mặc dù nó lạ mắt, nhưng bước chân đi qua vẫn như quen thuộc như ngày xưa. Không gian làng quê vẫn giữ nguyên sự trong lành, yên tĩnh, khiến đứa con xa quê lâu ngày trở về nhấm nháp không khí của đồng quê, dù bước chân bây giờ trôi chảy giữa những con đường quê mênh mông. Cảnh quê đã thay đổi, nhưng tâm hồn quê vẫn còn đó, những hàng chè bóng tàu, dâm bụt được cắt tỉa gọn gàng, những lối vào nhà vẫn có những bụi hoa nhỏ và hầu như không có cánh cổng nào được đóng cửa. Người làng chân chất, thật thà, tình quê chân thành và mộc mạc hiện hữu trong cuộc sống không rào cản, không khóa. Đó cũng chính là điều mà những người con xa quê luôn giữ trong trí nhớ và tự hào. Tình cảm mạnh mẽ của quê hương hiển hiện qua cười vang, lời chào hỏi khi bước chân tới làng quê cũ. Con người quê mình, được dưỡng thành trong không khí tình thương của mọi người, nên tất cả đều mở lòng, chân thành và giản dị. Điều này là điều mà những người con rời xa quê nhớ mãi và tự hào.
Về ngôi nhà xưa, nơi quê hương nghèo khó, lòng tôi tràn ngập ấm áp không như cuộc sống hối hả bên ngoài, nơi mà sự lạnh lùng bao quanh. Căn nhà nhỏ tràn ngập những kỷ niệm của tuổi thơ, nơi tôi được nuôi dưỡng bằng tình yêu thương và sự chăm sóc của bố mẹ, nhận được nhiều sự quan tâm, lo lắng từ anh chị để có được ngày hôm nay. Mẹ vẫn chăm sóc như lúc tôi còn nhỏ, bước chân chậm rãi, đôi tay cong xuống tóc bạc của mẹ vẫn ra vườn hái một nắm rau lang để luộc, chấm mắm cáy và nhiều ớt như ngày xưa tôi thích. Anh tôi nhanh chóng ra đồng kiếm được ít cá, tôm để chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Quê tôi vào mùa gieo sạ, còn gọi là mùa xuống đồng, nước lũ rút nên cá tôm trở nên nhiều, chỉ cần đặt vài cái đụt hoặc hom tre giữa các bờ ruộng là có thể bắt được. Không khí ấm áp trong gia đình, mùi cơm sôi từ nồi, khói bếp tung tăng như muốn hòa mình vào không gian chiều, nửa kia muốn ở lại tạo cho làng quê bức tranh chiều tim tím, phía chân trời dường như chợt chuyển sang màu vàng rực rỡ, làm cho ngày trôi qua chậm lại. Tất cả tạo nên một bức tranh chiều quê đẹp đến đầy nghẹn ngào.
Chờ đến khi anh chị về nhà, cùng nhau ngồi bữa cơm chiều, tôi nhặt vài con tôm nướng trên bếp than hồng. Mùi cá tôm nướng phát ra từ bếp làm tôi nhận ra điều mà tôi luôn cảm thấy thiếu trong những ngày xa quê. Mùi cá tôm nướng đưa tôi quay về với kí ức tuổi thơ, nơi tôi săn cua, bắt ốc, đặt hom và bắt cá, tôm. Trong những khoảnh khắc nghỉ ngơi, là lúc tôm và cá được nướng trên lửa, trong mùi thơm beo béo của cá tôm có vị hăng hăng nồng nồng của đất, có vị chua của phèn và vị ngọt của phù sa sông nước quê nhà. Đó là hương vị tuổi thơ đã in sâu vào tâm hồn những đứa con xa quê như tôi. Trong những tháng ngày đã qua, tôi đã ăn tôm và cá nhiều lần, nhưng mỗi lần tôi vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Bây giờ tôi hiểu rằng đó chính là hương vị tuổi thơ ở làng quê nghèo khó, một hương vị ngọt ngào đậm chất tình thương.
Bữa cơm chiều quê trở về với tôi những cảm xúc ấm áp của tình thương, như ngày xưa tôi từng trải qua. Người dân quê tôi xem bữa cơm chiều, mà thực tế là bữa cơm tối, có thể ăn khi trời tối, là quan trọng nhất. Bữa cơm sáng thường không đông đủ vì có những người đi làm từ sáng sớm, bữa trưa thì người lớn đi làm ăn ngoại đồng, trẻ con ăn ở nhà, chỉ còn bữa cơm chiều mới đủ thời gian để chờ đến khi tất cả mọi người đều về nhà. Nhớ những bữa cơm chiều xưa, ba tôi thường hỏi về công việc và học tập của từng đứa con. Ba không chỉ la mắng mà còn giải thích về đúng và sai, dạy bằng những nụ cười hiền lành trong những bữa cơm chiều ấm áp. Tình thương của ba đã đưa cả tình yêu quê hương đi sâu vào tâm hồn tôi từ những ngày thơ ấu.
Ngày hôm nay trở về quê, được ăn bữa cơm chiều đong đầy tình yêu thương, lại một lần nữa trải nghiệm hương vị của tuổi thơ làng quê lấm lem đất sét mà thơm tho kí ức làng quê. Bữa cơm chiều quê đậm đà, đầy ý nghĩa và chứa đựng nhiều tình cảm.
Lê Quang Thọ


8. Cơm ngon tại làng quê
Chào đời trên vùng đất biến động với hai mùa, nắng chói lọi và mưa âm u. Nhà nghèo, đông đúc, chỉ còn tay trắng và niềm tin vào những bàn tay khéo léo của bà, dì để tạo ra món tương dự trữ cho những ngày mưa.
Chẳng sợ gió mưa, chẳng lo bão tố, bởi gạo tràn đầy trong thùng, có tương là có bảo bối chống sóng. Mỗi hạt tương, mỗi giọt mưa gió đều là một câu chuyện.
Tương được ấp ủ từ bánh dầu, nghĩa là đậu phộng bóc lấy dầu, ép thành bánh. Bánh dầu ra nắng, khô giòn. Những ngày rảnh rỗi, bà dì bén dao, cắt nhỏ, rồi giã nhuyễn, lấy phần mịn.
Nếp ngon được chọn lựa, nấu thành xôi. Khi xôi còn ấm, phần bánh dầu đã sẵn sàng được trộn với muối, đường nhỏ, hòa quyện hương vị.
Tất cả kết hợp trong cối giã, ít thì cối nhỏ, nhiều thì cối gỗ lớn. Công đoạn cuối cùng là đặt thành phẩm vào thạp, kín nắp, ủ vài ngày, hồi hương cho những ngày đông lạnh buốt.
Mưa dầm, nồi cơm to. Ra vườn hái rau muống, nấu nước sôi, thả rau vào. Tương đã sẵn, hòa vào nước để nêm canh. (Thêm muối theo khẩu vị).
Cà pháo chua muối kết hợp với tương, chỉ cần một chút là đủ làm cho bữa cơm trở nên hấp dẫn.
Bữa cơm khi có khoai ngon, thêm miếng thịt mỡ cắt nhỏ, kết hợp với tương và nước, tạo nên hương vị khoái khẩu. Khi mùi thơm lan tỏa, bữa cơm trở nên trọn vẹn.
Cơm quê chỉ thế mà đủ sưởi ấm tình thân. Bàn ăn tối đầy đủ với cha mẹ, con cái, và những câu chuyện vô tận. Tiếng cười của em út, những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ, và tiếng thở dài của bố, tất cả tạo nên bức tranh hòa mình trên tường nhà.
Bếp lửa khói mịt vì củi mía chưa khô.
Vị khói bếp, hương tương làm, chua chua từ cà muối, ngọt ngào từ rau mẹ trồng suốt cuộc đời.
Bạn có nhớ quê hương không?
Bạn có yêu quê hương không?
Đi khắp nơi, 'CƠM MẸ NẤU' đâu đâu cũng có. Nhưng không có nơi nào bằng bữa cơm nhà mình.
Đối với những người đi xa, những người lâu rồi mới quay về, hãy sắp xếp cho mình một chuyến hồi hương, cùng với bữa cơm quê hương, trước khi là quá muộn!
Chào tạm biệt, nhớ nhà!
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương!
Tâm Phạm


9. Hương vị gia đình
Trong hàng loạt quan tâm, gia đình đứng lên như một điểm sáng quyết định đa phần niềm vui và hạnh phúc. Khi đi xa, chúng ta thường nhớ đến những bữa cơm gia đình, nơi ấm áp và đầm ấm.
Văn minh lúa nước của người Việt đã kết nối chúng ta với hạt cơm, từ những bữa ăn giản dị với tương cà mắm muối đến những bữa ăn trang trí hơn trong những dịp lễ tết. Cơm không chỉ là thực phẩm, mà còn là sợi dây liên kết, gắn kết gia đình, truyền đạt những bài học quý giá và những giá trị chỉ có thể tìm thấy trong gia đình.
Văn hóa lễ nghĩa và gia đình được người Việt coi trọng. Những gia đình truyền thống với nhiều thế hệ, tôn trọng ông bà, chăm sóc lẫn nhau. Mâm cơm cơ bản bao gồm món mặn, xào, canh, cùng với mắm, dưa, cà muối, rau sống, rau luộc. Bữa ăn không chỉ là thời điểm no, mà còn là cơ hội để mọi người quây quần, chia sẻ câu chuyện và tạo nên không khí gia đình ấm cúng.
Với cuộc sống hối hả ngày nay, bữa cơm gia đình trở nên khó khăn. Nhưng những bữa ăn chậm rãi, đầy tiếng cười và chia sẻ vẫn giữ được giá trị đặc biệt. Gắn kết gia đình không chỉ trong những bữa ăn đầy đủ, mà còn trong những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ nhưng ý nghĩa.
Với sự phát triển của xã hội, cuộc sống gia đình cũng thay đổi. Giữ gìn những bữa cơm gia đình không dễ dàng, nhưng đó là cách bảo tồn truyền thống văn hoá, nuôi dưỡng hạnh phúc gia đình, và kỷ niệm những khoảnh khắc đẹp đẽ.
Ai Nguyen


10. Trở về quê mẹ…
Những tháng ngày lang thang đất khách, hồn tôi tràn ngập nỗi nhớ về bữa cơm quê xưa, nơi mẹ ấm áp tình thương.
Không gì hạnh phúc bằng những khoảnh khắc bên bữa cơm đầy đủ, gia đình quây quần trên chiếc chiếu hoa đậm hương quê, khói bếp trải bên giữa những khuôn mặt hạnh phúc, bình yên.
Cha nhâm nhi ngụm rượu đế, kể chuyện xóm làng, chuyện ruộng đồng, mẹ nhẹ nhàng chia cơm cho bầy con đang trưởng thành. Cười hiền hậu khi nghe con cái kể chuyện trường lớp, bè bạn, tiếng đũa gõ liên quân với tiếng củi cháy, tách tách.
Nỗi nhớ về quê hương bắt đầu từ những điều giản dị, chân phương như thế, dọc theo dòng sông nồng nàn phù sa đẻ ra những ký ức ngọt bùi. Làm tôi thấu hiểu hơn về giá trị của những hương vị quê mình, chỉ còn đọng lại trong ký ức ở nơi tuổi thơ.
Khi bước chân về giữa thành phố náo nhiệt, lòng tôi khao khát mùi vị quê hương, chỉ có thể tìm thấy trong những ký ức ngọt ngào.
Chao ôi, nhớ khắc sâu trong tâm hồn tiếng nồi niêu, bát đũa, cùng gia đình dọn bàn ấm cúng; nhớ những buổi chiều nắng, chị em tôi nướng hạt mít, hạt điều; nhớ bát chè đỗ đen ngọt lịm bên bàn trưa hè. Vị của những ký ức giống như chén mắm cay nồng, cũng mặn mòi như nồi cá kho tộ, canh chua, quyện hòa chua ngọt như bát canh ếch lá giang thơm nồng…
Chỉ cần một bữa cơm quê nồng thơm của mẹ, là đủ để xua tan những phiền muộn, những chông chênh trong cuộc sống đô thị. Mọi vấn đề, lo âu đều tan biến trong hương vị quê hương.
Hạnh phúc của mẹ là khi nấu những bữa cơm đậm tình, làm cho con cái trở về với niềm vui thơ ấu, nơi tình mẫu tựa như bức tranh hạnh phúc.
“Ai cách xa quê hương, cảm thấy cô đơn. Nhớ hương rơm, nhớ mùi cỏ cây…”
(*). Câu hát đong đầy tình cảm!
(*) Bài hát “Còn thương rau đắng mọc sau hè” của nhạc sỹ Bắc Sơn.
Nguyễn Văn Hòa

