1. Hồn Huế êm đềm
Điều đặc biệt về Huế khiến tôi trở nên mê đắm, dành một chuyến đi để chìm đắm trong nỗi nhớ. Chiếc tàu SE4 đưa tôi đến ga Huế trong một buổi chiều tuyệt vời. Sông Hương trôi êm. Mây dạo bước qua kinh đô, nâng niu màu sắc lịch sử…
Những ngày nắng miền Trung không làm giảm đi vẻ mộng mơ của Huế. Trái tim chàng trai phương Nam dành cho Huế đặc biệt, nơi đã thức tỉnh những cảm xúc mãnh liệt. Dạo chơi trên con đường Lê Lợi, ngắm lá vàng rơi, ghé thăm trường Quốc học hoặc dạo chân dưới cầu Trường Tiền, tôi nhận thức rằng Huế đẹp độc đáo không giống bất kỳ thành phố nào khác. Dù là mùa xuân nở hoa xoan bên bờ sông Hương hay mùa hè phượng hồng tại bến Trường Tiền, ở chân đồi Thiên Mụ… Huế là một bức tranh sống.
Ở lại Huế, tôi tận hưởng từng vẻ đẹp, thăm mỗi di tích, mỗi làng nghề ven sông Hương. Tôi nhớ khi thức dậy sớm, đạp xe lên Chùa Thiên Mụ, nghe tiếng chuông vang trong tĩnh lặng, đơn chiếc trên đồi Vọng Cảnh ngắm sông Hương uốn lượn; trưa đi tìm lăng tẩm, đền đài, nơi lưu giữ vết tích lịch sử; hoàng hôn buông trên sông Hương, tôi lang thang trên cầu Đập Đá, ngắm mặt trời lặn đỏ bên bờ Cồn Hến, thuyền chài trở về neo đậu…
Tôi luôn dựa vào “bản đồ văn hóa” trong những chuyến đi. Văn chương về Huế, về dòng Hương thì vô số. Xứ sở ấy, như Hoàng Phủ Ngọc Tường mô tả, không bao giờ lặp lại trong văn, thơ, nhạc, họa. Yêu Huế từ những bài học thiếu thời, từ những câu thơ, đoạn văn, ca dao dành riêng cho Huế. Với tâm hồn yêu văn chương, mỗi khi đến Huế, tôi đi tìm những địa danh, hình ảnh trong văn chương. Tìm sông Hương như trong bút ký “Ai đã đặt tên cho dòng sông?” của Hoàng Phủ Ngọc Tường, những đoạn sông chảy giữa hai đồi, chảy qua Kim Long, đi qua đô thị cổ và qua Bao Vinh như Hội An thu nhỏ ở ngoại ô Huế… Dòng sông ngoài đời cũng trác tuyệt như trong văn chương. Tôi tìm thôn Vỹ Dạ, thôn từng xuất hiện trong thơ của Hàn Mặc Tử với “Đây thôn Vỹ Dạ”, giữ nguyên dạng truyền thống giữa thế kỷ này. Buổi trưa, tôi lang thang tìm cây ngô đồng từng là cảnh trong “Mắt biếc”. Sau bão lũ, cây ngô hồi sinh, tán lá xanh mơn mởn, là điểm dừng chân lý tưởng giữa cánh đồng vắng bóng, “cây mắt biếc” trở thành hình ảnh để thương và nhớ…
Mỗi người có cách tận hưởng vẻ đẹp của Huế hay bất kỳ nơi nào khác. Tôi tận hưởng Huế để nhận ra rằng Huế bình dị, cổ kính, đẹp mơ mộng. Trong xứ sở của “dòng Thơm”, giữa vương triều ngày xưa, có nhiều điều bình dị và mộc mạc. Sự bình dị hiện trong bánh nậm, bánh lọc, cơm hến, mì hến ngon mà giá rẻ; gánh chè của các o, các mệ trong những con ngõ nắng chiều Huế; nụ cười của o Vui bán bún bò Huế trước Chợ Đông Ba khi Hương Giang bừng sáng… Những điều đó ấn sâu trong tôi, trở thành niềm thương và nhớ. Huế đã hồi sinh sau đại dịch, sông Hương vẫn xanh biếc sau bão lũ. Người Huế giữ nét truyền thống, làm cho Huế giữ vẻ đẹp riêng, rất Huế!
Khi chưa đến, sẽ không muốn đến Huế; khi đã đến, sẽ muốn quay trở lại! Bởi sự yên bình, trầm lặng của đất cố đô đã níu giữ trái tim, khiến kỷ niệm và nỗi nhớ Huế tỉnh lại. Khoảnh khắc đó, sự xa xôi của miền Trung không còn ý nghĩa so với kỷ niệm và nhớ thời gian…
Tản văn HOÀNG KHÁNH DUY


2. Hành trình quay về Huế
Bình minh mai bên cầu xuôi, sương mù ôm lấy núi cây tô điểm huyền bí. Ánh nắng rơi nhẹ làm bóng cây nghiêng nghiêng, mặt sông Hương huyền bí lưu luyến. Đây là ngày mới ở Huế, khi mặt trời chớp lên làm bừng tỉnh những giấc mơ. Con đường qua Đồng Khánh bước nhẹ giữa lá vàng, như câu chuyện của thi nhân, hòa mình vào bức tranh Huế xinh đẹp. Cảm giác yên bình nhưng tràn ngập những hồi ức, người lữ khách bắt đầu hành trình chìm đắm trong không gian huyền thoại của đất cố đô.
Thăm Núi Ngự, Sông Hương, Cầu Gia Hội
Viếng Nội Thành, bến Thừa Phủ, Kim Long
Ngẩn ngơ nhìn trong một chuyến về thăm
Thấy Huế đẹp, Huế thơ nên quyến luyến
Qua Đồng Khánh nhìn sân trường xao xuyến
Huế muôn đời ưa cám dỗ thi nhân
Bóng dáng nào hò hẹn khách dừng chân
Hay là tại nón bài thơ ai đội
Cơn mưa trôi qua như bản hòa nhạc nhẹ nhàng, làm tô điểm thêm vẻ đẹp của Huế. Những giọt mưa trên lá cây như những viên ngọc lấp lánh, tô điểm cho hình ảnh đẹp như tranh vẽ. Mỗi ngày, Huế tựa như một bức tranh thay đổi, màu sắc và hình ảnh hòa quyện tạo nên bức nền lịch sử và văn hóa đặc biệt. Đến Huế, người ta không chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của kiến trúc cổ kính mà còn đắm chìm trong không gian thơ mộng, hòa mình vào tâm hồn của thành phố.
Trải vạt áo dài thi ca muôn thuở
Xỏa mái tóc huyền thi nhạc giao duyên
Môi ai cười vành nón lá che nghiêng
Nghe vướng vấp bước chân người khách lạ.
Ngắm bức tranh mặt trời lặn trên sông Hương, tận hưởng hương thơm của đất trời, người lữ khách không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp tuyệt vời. Ánh nắng cuối ngày làm bóng nước sông bừng sáng, hòa mình vào không gian trữ tình. Huế giữ vững nét truyền thống, và từng đường nét, từng hình ảnh đều là nguồn cảm hứng cho những người yêu văn hóa. Đến Huế, bạn không chỉ đến một địa điểm du lịch mà còn trải nghiệm cuộc sống và tận hưởng vẻ đẹp tinh tế.
Nghe tiếng chuông trong lành của Chùa Thiên Mụ, người ta bắt gặp hòa mình vào tâm linh, cảm nhận sự thanh tịnh và yên bình. Huế không chỉ là địa điểm du lịch lý tưởng mà còn là nơi mang đến những trải nghiệm tâm linh sâu sắc. Cảm nhận hương thơm của những cây nến, tiếng kinh niệm nhẹ nhàng, người ta như lạc vào một thế giới linh thiêng. Huế là nơi duyên dáng, quyến rũ và tràn đầy bí ẩn, nơi mà tâm hồn hòa mình vào huyền bí của lịch sử và văn hóa.
Tôi đã về Huế không chỉ một lần mà là mãi mãi. Mỗi góc phố, mỗi ngóc ngách đều là một câu chuyện, là một trang thơ. Huế giữ lấy những giá trị tinh thần, là nơi đong đầy tình cảm và kỷ niệm. Hành trình về Huế không chỉ là việc khám phá văn hóa mà còn là hành trình tìm lại chính mình. Huế đẹp như một bức tranh lụa, mềm mại và tinh tế. Khám phá Huế, là hiểu rõ hơn về lịch sử, là trải nghiệm văn hóa độc đáo, và là hành trình tìm kiếm bản thân. Hãy để Huế làm cho trái tim bạn thổn thức và hòa mình vào vẻ đẹp của cố đô ngàn năm.
Yên Sơn


3. Huế - Đắm chìm trong hương sắc lịch sử
Nét đẹp buồn lãng đãng của Huế - Tôi đã lỡ thương!
Khi nói về Huế, người ta thường nói đến sự buồn bã và chán chường. Nhưng với những người đã trải qua cái vẻ buồn trầm và mộng mơ của thành phố cổ Huế, họ sẽ hiểu tại sao tôi lại thương mến Huế đến như vậy!
Khi tôi chia sẻ rằng Huế là điểm đến ưa thích của mình, có những người tỏ ra ngạc nhiên và phản đối: Huế có gì đặc sắc, thành phố trầm tư, chẳng có gì đáng để khám phá. Đó chỉ là cái nhìn hạn chế của những người chỉ biết đến Huế qua sách báo và tài liệu du lịch, chỉ thấy những điểm du lịch phổ biến trong cố đô. Họ quen với những điểm đến sôi động, nơi có nghỉ dưỡng, ẩm thực thú vị, và các hoạt động giải trí ồn ào.
Nhưng với những người yêu thích sự lãng đãng và buồn bã, đã chìm đắm trong vẻ đẹp mộng mơ của Huế, họ sẽ nhận ra rằng họ đã lỡ thương Huế từ lâu...
Tôi nhớ Huế với con đường Lê Lợi nổi tiếng. Báo chí thường ví von về con đường này, gọi là 'con đường bảo tàng' với chuỗi bảo tàng và trung tâm nghệ thuật, hay 'con đường lễ hội' với những sự kiện lễ hội sôi động mỗi khi đến mùa Festival Huế.
Nhưng tôi thầm đồng ý rằng đây là con đường đẹp nhất, mộng mơ nhất của Huế, nơi mà du khách nên bộ hành để thưởng thức không khí xanh tươi của hàng me và phượng cổ thụ, để đứng nhìn cầu Trường Tiền - bức tranh lịch sử bên dòng sông Hương mơ màng, hoặc để chụp ảnh lưu niệm tại trường Quốc Học - ngôi trường lâu đời thứ ba tại Việt Nam,…
Nhớ Huế với nét lê thê dịu dàng, lòng rụt rè khi trời cố đô bất ngờ mưa. Mưa Huế không giống như nơi khác - đổ một cách liên tục, nhưng mưa xong lại tạnh. Mưa Huế ẩm ướt, lạnh lẽo nhưng lại mang theo một điều gì đó êm đềm, an yên nằm sâu trong tâm hồn.
'Nhớ mãi trong lòng xứ Huế ơi!
Em ngồi chờ đến khi gió thôi!'
('Huế! Một ngày mưa' - Từ Đức Khoát)
Thương mến một nơi không thể không nhắc đến những món đặc sản quyến rũ. Tôi chỉ là người thích ẩm thực, nhớ Huế với mỗi tô bún bò cay ngon tuyệt, si mê với cơm Hến thanh đạm, yêu thích với bánh nậm tròn vị, và đắm chìm trong vô số món chè ngon của đất cố đô.
Nếu đến Huế mà không thăm kinh thành, thì đó chưa phải là chuyến đi đích thực. Kinh thành Huế là nơi ông cha ta đã trị vì suốt 143 năm từ 1802 đến 1945. Đây là một trong những di tích của quần thể di tích Cố đô Huế được UNESCO công nhận là Di sản Văn hoá Thế giới.
Thăm kinh thành Huế không chỉ là để ngắm nghía, tham quan, mà còn là cách tuyệt vời nhất để hiểu về lịch sử, nhìn nhận cuộc sống của ông cha ta như thế nào, và để rút ra những bài học quý báu từ quá khứ.
Các lăng tẩm nhà Nguyễn cũng là những điểm đến hấp dẫn. Lăng Tự Đức (Khiêm Lăng) với kiến trúc tinh tế và phong cảnh hữu tình, lăng Dục Đức (An Lăng) với thiết kế đơn giản và khiêm tốn, còn lăng Khải Định (Ứng Lăng) là sự kết hợp của những yếu tố mới và độc đáo, mang đến một không gian nghệ thuật độc đáo và ngoại truyện so với kiến trúc truyền thống thời Nguyễn,…
Không bao giờ quên được cảm giác bình yên và hài lòng khi đứng trong khuôn viên chùa Thiên Mụ - mái chùa cổ trên đồi Hà Khê, bao quanh là rừng thông mát rượi, dưới là dòng sông Hương trong veo.
'Quay trở lại với tình yêu Huế theo bản hòa âm của câu hát/ Tìm kiếm người con gái mặc áo tím trong mơ/ Sông Hương hối hả tìm đến răng cưa…', những lời hát trong bài 'Huế thương' của nhạc sỹ An Thuyên vang vọng trong lòng tôi. Có lẽ tôi đã nhận ra rằng, không cần phải tìm kiếm những thứ vật chất hoặc danh vọng, cuộc sống chỉ đơn giản là trải qua một cuộc sống an lành mỗi ngày, đó là đủ rồi.
Huế vẫn còn nhiều địa điểm mà tôi muốn khám phá, như thôn Vĩ Dạ, phố cổ Bao Vinh, làng hương Thủy Xuân, chùa Huyền Không Sơn Thượng,… Nhưng tạm thời, hẹn một ngày sớm đến thăm, bởi vì tôi đã lỡ thương Huế rồi!
Nguyễn Thị Bình An


4. Bản hòa âm của tiếng chuông chùa
Admiring the poetic melody of the ancient city, I paused at the temple gate just as the bells began to resonate. The enchanting sound echoed through the air, reaching far and lingering within me.
For some reason, every time I hear the bell, my heart is stirred with a strange and nostalgic feeling!
I haven't left Hue, but it feels like I've left Hue! I once promised to return to Hue, but work and various matters keep pulling me away. I seem to be swimming in the ebb and flow of life, and Hue is getting farther behind!
I miss Hue, the land of gentle sunlight, flowing rain, silent and deep, always planting a sense of longing and nostalgia in my heart. I remember the ancient moss-covered houses, the narrow paths, faded flowers in the sun, the murmuring voices, and the echoing temple bells in the quiet night.
Some nights, hearing the distant echo of the bell, my heart is filled with memories, remembering something distant and vast.
Again, I recall climbing the steps to Bao Quoc Pagoda, Tu Dam Pagoda in the old days.
Bao Quoc Pagoda is tranquil in the May sunshine, the fragrance of flowers wafting gently. I visited my teacher who practiced here and borrowed ancient books with the scent of incense to use as reference material for exams. Sometimes, engrossed in the pages of the books, I would be startled by the ringing of the bell, only then realizing how late it was and hastily bidding farewell to the teacher, but the bell seemed to follow me.
I remember the temple, remember the temple bell in my hometown. Every day, the bell rings, and the sound fills the space, making the quiet village even more peaceful and serene. Suddenly, I remember an old verse:
“The village temple stands in a deserted hamlet
Early in the morning, both sessions hear the resounding bell”
I remember, every day at three or four in the morning, when the sky is still dark, the morning bell rings. The bell breaks the silence of the long night, waking people up from their dreams, rising for a new day, urging those who have strayed to return to the realm of the living before dawn. When hearing the bell, the monks wake up, light incense, perform rituals, and the novices prepare water, sweep the temple. Perhaps, they have memorized the verse:
“Common language indicates waking up
The monk's duty is to wake up before dawn
Currently reducing merit and virtue
Future report on death”
(Rough translation: hearing the bell without waking up is a monk's failure, and they will lose merit. In the next life, they will suffer as reptiles)
After the bell, almost everyone wakes up, it's like a timed sound, to prepare for a new day—people selling goods to go to the market, people preparing to go to the fields, students reviewing lessons to go to school. The sound of the morning bell heralds a new day, dispelling the mist to welcome the sunrise, and I also wake up with the bell to study.
But perhaps, the nostalgia in me is the bell in the evening. In the late afternoon, the sunlight fades, the delicate rays of sunlight gradually hide behind the bamboo clusters, and the mist begins to descend. The distant sound of the temple bell, blended with the sound of a flute, the chirping of insects, begins to harmonize to create a peaceful, tranquil evening melody. Sometimes, in a daze, I can't tell if it's the sound of the bell or the evening echo. Each bell, each bell rings leisurely, passing through the thin mist, echoing through space, and then settling in the hearts of the people. A day of hard work and hardship is over. The bell seems to drive away the sorrows of the wilderness, leaving the long night quiet.
On full moon nights, in the silent moonlight, the distant sound of the bell is as faint as it blends with the moonlight, creating a peaceful, gentle space.
The sound of the bell also moves people, turns their hearts. I seem to hear someone tell a story: 'Hearing the bell, those who are slaughtering pigs, selling buffalo meat, or even stealing wake up to return.' The sound of the bell resonates in the consciousness, awakening those who have strayed and pulling them out of the abyss, guiding them back to the shore of mindfulness. People do not wander in the six realms of reincarnation.
The bell, just a sound that disperses into space, but when you hear the leisurely sound of the bell, my heart suddenly becomes calm and light, my mind brightens, and the bell seems to guide people to a realm of kindness and a more compassionate life.
I have been away for a long time. In the evening, hearing the faint sound of the bell, I remember the verse of the late poet Huyen Khong, Thich Man Giac:
“Bells ring somewhere strangely missed
Whoever goes, can't forget the communal pagoda
The communal pagoda shelters the soul of the people
The eternal life of the ancestors of the sect”
(Remembering the Pagoda)
Lê Phượng


5. Hương vị mùa vả ở xứ Huế
Trở về quê hương xứ Huế vào tháng 4, ngoài việc thưởng thức gió mát của đồng quê, hít thở không khí ngọt ngào của lúa non, chúng ta còn được đắm chìm trong vị chan chát của trái vả đầu mùa.
Thời tiết miền Trung thất thường, có câu dân ca nói: “Nắng cháy đầu, mưa thối đất”. Nhưng cây vả lại phát triển mạnh mẽ trên đất Huế. Đất đỏ của Thừa Thiên là mảnh đất yêu thích của cây vả, mang đến cho con người nơi đây món quà tự nhiên, hảo hạng.
Ở nông thôn xứ Huế, mỗi nhà đều có vài ba cây vả. Nhưng nơi trồng nhiều nhất là làng cổ Phước Tích. Ngôi làng nhỏ nằm sát dòng sông Ô Lâu hiền hòa, dòng nước mát lành tưới tắm cho những khu vườn xanh ngắt từng gốc vả. Vả được trồng rộng rãi trên đất cổ, trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống của người dân nơi đây từ lâu.
Khi mặt trời nghiêng về phía đông, nắng chiều tháng 4 trở nên gay gắt, oi ả hơn. Trên con đường làng Phước Tích được lát gạch tổ ong, những đôi quang gánh nặng trịch nhịp nhàng mang nước về tưới cây. Khi mặt trời khuất sau rặng tre, những người vác gánh nước nhẹ nhàng bước đi. Gánh cong cong oằn trên vai, hai đầu là hai thúng nước nặng trĩu. Để khi di chuyển, nước không rơi ra khỏi thúng, miệng thúng luôn được che phủ bằng lá vả. Đường làng, ngõ xóm, bến nước rôm rả tiếng nói, tiếng cười; bước chân nhịp nhàng mang theo âm nhạc của gánh nước. Nắng gió xứ Huế có thể nóng đến đâu, nhưng khung cảnh của những người mang nước về vườn, lòng cũng mát rượi theo dòng nước ngọt của sông Ô Lâu, theo nhịp bước cong cong và tâm hồn nồng ấm của người dân nơi đây.
Tháng 4 ở xứ Huế không còn những cơn mưa rào, không còn những cơn gió se lạnh của năm cũ; ánh nắng ấm áp lan tỏa từng khu vườn Phước Tích, cây vả nở rộ bắt đầu cho trái. Vào mùa vả, trái vả mọc đều trên từng cành cây, từng đợt vả nối nhau. Trái vả Phước Tích to đều, tròn dẹt, ruột đỏ nhìn như những sợi lông tơ mềm mịn, hồng hào đẹp mắt. Cây vả mọc thấp nhưng gốc lại to lạ, lá xè xè như lá môn. Bóng cây tạo ra một không gian mát mẻ giữa những trưa hè nắng cháy. Nhìn mùa vả đến, từng chùm, từng trái đu bám thỏa thích cả cây mà mát mắt, tạo nên một hình ảnh đẹp hút hồn.
Khi ghé Phước Tích, không ai có thể bỏ qua những món ngon từ trái vả. Huế nổi tiếng với ẩm thực đa dạng, và vả là một trong những nguyên liệu đặc trưng cho các món ăn của ẩm thực dân dụ. Vả hái từ vườn sau đó được luộc nhẹ để loại bỏ vị chát, sau đó xắt lát mỏng, kết hợp với tai heo, rau răm. Như vậy, món vả trộn ra đời. Vị ngon của tai heo, độ giòn của vả tạo nên hương vị đặc trưng khi thưởng thức vả trộn Phước Tích. Huế, nổi tiếng là đất của Phật, vào những ngày rằm hay mồng 1, bàn ăn chay thường có món vả trộn đậu phộng. Một bữa chay giản đơn nhưng mát lành, đậm chất Huế.
Trong những ngày hè nóng như đun, món ăn nhanh và mát vẫn là vả sống chấm ruốc Huế. Một đĩa vả sống, một chén ruốc, kết hợp với cơm. Ruốc mặn, ớt cay làm lấn át cái vị chát tự nhiên của vả. Nhưng với người Huế, thưởng thức vả sống không thấy chát, đắng là điều bình thường. Phụ nữ Huế nổi tiếng với sự sáng tạo trong ẩm thực, nên ngoài vả trộn và vả chấm quen thuộc, còn có nhiều món khác như vả kho, vả hầm giò heo, vả rim,...
Với tài năng sáng tạo, khéo léo của những người con của Huế; vả không chỉ là nguồn thực phẩm mà còn là nguyên liệu để làm nước uống. Vả non được hái từ vườn, sau đó trải qua các công đoạn thái sợi, phơi nắng, và 'sao', đã có thể sử dụng để chế biến trà. Ly trà vả đỏ nhẹ, trong veo, mùi thơm đặc trưng khó diễn đạt. Trà có hương chát nhẹ, hậu vị ngọt ngào. Buổi sáng tinh mơ ở xứ Huế, hơi sương ban mai mỏng manh giăng lên, một ngụm trà vả bên dĩa mè xửng; hương vị cổ kính của cố đô mà không có nơi nào sánh kịp.
Những ngày nhỏ, sau giờ học, tụi trẻ ở đây thường rủ nhau lên chùa hái vả. Chùa có nhiều cây vả, giúp tiết kiệm chi phí mua vả khi cúng. Ăn vả trên lưng chùa, hấp thụ mọi hương vị trong không khí thánh thiện. Vả tự nhiên có vị đắng nghét, chát ngầm, nhưng vẫn ngon miệng. Một chút muối ớt cẩn thận gói trong lá chuối, tạo nên một trải nghiệm ẩm thực độc đáo. Ăn nhấm mủ vả, vị đắng và chát ngầm kết hợp tạo thành một trải nghiệm thú vị cho từng người thưởng thức.
Cây vả đã trở thành một phần của lịch sử và đời sống ở xứ Huế, dần trở thành 'nếp ăn' của người dân. Dù có đủ món ngon trong bữa cỗ, nhưng không thể thiếu vả trộn. Vì thiếu vả trộn, bữa cỗ Huế sẽ không hoàn chỉnh.
Nguyễn Đức Anh


6. Sâu trong hẻm Huế
Hẻm Huế - nơi chứa đựng bí mật và cảm xúc kỳ ảo. Dành cho những du khách muốn khám phá điều phiêu lưu này. Bạn là người thích du lịch? Thách thức đến từ việc nghĩ ra một địa điểm nhỏ nhưng rộng lớn như nơi này để trải nghiệm.
Bức tường vàng, bức tường đen, toàn bộ phủ đầy rêu phong. Khi đến gần hơn, bức tường như một người bạn già mời gọi. Không hiểu tại sao, tôi liên tưởng đến hình ảnh của cánh hải âu đang bay giữa đại dương, gọi mời nhau đến những chân trời xa xôi.
Huế trong tâm hồn tôi giống như phương Nam trong tâm trí của loài chim kia. Những thứ cổ xưa bất ngờ trở nên lộng lẫy. Đơn giản vì tôi yêu thích. Đó là đủ, dù tôi là người lạc lõng với giọng Bắc đặc trưng. Dù tôi mang theo mác du khách chỉ để trải nghiệm những cảm xúc của quá khứ. Nhưng đó là quá đủ, vì ở mọi nơi, người lạ đều được đón chào trong con ngõ xa xôi. Tôi là người xa lạ, tôi cười, tôi nói, và những thanh âm vang vọng trả lời.
Con kiệt hẹp hẽ. Đủ để người đứng ở cuối biết hết mọi thứ tôi làm. Đôi mắt tròn xoe, nhìn lên một cách lạ lẫm. Miệng xinh xẻo thốt lên tiếng bập bẹ mà tôi phải lắng nghe kỹ mấy lần mới hiểu rõ. Phía sau bức tường rêu phong là một gia đình nhỏ.
Cửa nhỏ, bàn xinh, nhưng chỉ có trái tim rộng lớn. Cô bé kia nhìn chán chường, chạy chơi với đám bạn. Vài gia đình là đủ để tạo nên một cộng đồng nhỏ. Nơi tình cảm nảy nở và niềm vui tươi tắn. Họ không mong đợi gì hơn điều đó.
Con ngõ gửi gắm những cảm xúc kỳ diệu. Cuộc sống có vẻ đơn giản nhưng cho ta những khám phá và trải nghiệm. Mỗi nơi đều có một cộng đồng, một cuộc sống. Điều đó chưa đủ để khám phá, vậy thì điều gì sẽ tiếp theo? Tôi chỉ là người đi qua, không cách nào hiểu hết nếu không hoà mình vào nơi này.
Kiệt Huế. Đơn giản như vậy thôi. Nhà nhỏ, quán nhỏ. Gánh bún bò giữa con ngõ cũng không thua kém gì những quán nằm trên đường lớn. Ăn xong, ngồi trên chiếc ghế nhựa, nghe nhạc Trịnh trong không gian của Huế, cảm giác đó có lẽ là độc nhất, là duy nhất trong cuộc sống. Nhạc Trịnh sâu sắc đến nỗi có thể đếm từng tiếng đồng hồ của thời gian. Do một thiên tài âm nhạc tạo ra, đủ để làm cho tâm hồn hòa mình vào những bước chân mệt mỏi.
Kiệt quen, ngõ mới. Nhỏ mà chứa đựng cái gì đó lớn lên nhiều hơn. Tôi không thể cảm nhận hết sâu sắc đó. Chỉ có thể ngồi và viết ra những dòng tượng trưng cho sự nhớ nhung. Mọi nơi đều vậy. Cuộc sống bình yên, đó là điều bình thường nhất cho cảm xúc của một con người. Huế nổi tiếng ở miền Trung, và cũng để lại cảm xúc tuyệt vời như vậy.
Chợt, thanh âm trong trẻo kia biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi mơ hồ. Bầu trời mây xám, con ngõ trở nên ảm đạm. Rêu phong như muốn phô trương chiến thắng của sắc đen. Dần dần, màu xám, màu đen, và ánh vàng nhạt dần theo năm tháng. Thực ra, chỉ là một buổi chiều thôi. Huế mưa. Mọi người vào nhà, không quên mời tôi vào tránh mưa.
Người Huế ấy. Người Huế không ngại. Nhà có những góc kỹ niệm. Thời gian trôi qua chỉ khiến con người già đi. Xưa và nay vẫn thế, tình cảm có thể bị tạm lánh đi trong nháy mắt, nhưng lại vĩnh cửu trong từng khoảnh khắc. Chiếc radio cũ kỹ phát ra âm thanh quen thuộc. Chính xác, người Huế mê nhạc Trịnh, lời huyền bí như chính Huế. Mười năm trước đứng, mười năm xa cách Huế. Sau đó, gặp lại trong ảo tưởng của cuộc sống.
Ngõ hẹp thu hút, để lại một dấu vết dài nếu ta viết và mở ra đọc sau vài năm. Lúc đó, ta sẽ lớn lên, cảm nhận khác biệt so với hiện tại. Khi trưởng thành, ta sẽ phải đối mặt với nhiều thứ. Nhưng khi trưởng thành trở lại Huế, ta lại cảm thấy hối tiếc về tuổi trẻ. Liệu ta có thể làm tốt hơn nếu có cơ hội quay lại? Liệu cuộc sống của ta có thể bình lặng như không khí ở đây, hay ta sẽ bị cuốn vào vòng xoáy cuộc sống hối hả ở Sài Gòn?
Tôi không có câu trả lời, vì việc quay ngược thời gian là điều không thể. Tôi chỉ biết rằng, những người ở trong ngõ nhỏ này sống mỗi ngày theo cách họ muốn. Cách sống của họ giản dị và an lành, nhưng tách rời khỏi thế giới bên ngoài đường lớn. Không thay đổi, trải qua nhiều thăng trầm. Luôn ổn định như thời gian.
Trong con kiệt, nhiều người đến và đi. Nụ cười chào tạm biệt. Nụ cười chào đón.
Tổng hợp


7. Hành trình thưởng thức ẩm thực Huế
Những đường phố cổ kính của Huế chứa đựng bí mật văn hóa và nghệ thuật ẩm thực độc đáo, tạo nên một không gian vừa lịch sự vừa mới mẻ. Nếu đã sẵn sàng, hãy cùng nhau khám phá vẻ đẹp ẩm thực của Huế qua những dòng chảy thơ mộng này:
Bắt đầu với hương vị đặc trưng của bún bò Gia Hội và cơm hến Cồn, bạn sẽ bị quyến rũ bởi sự hòa quyện của thịt, sả, chả cua, và rau sống. Hoặc nếu muốn trải nghiệm hương vị cay nồng, hãy thưởng thức món cơm hến, nơi mỗi thứ gia vị kết hợp để tạo nên một trải nghiệm đặc sắc.
Đến chợ Đông Ba, bạn sẽ bị cuốn hút bởi hương thơm của chè và đắm chìm trong sự phong phú của các loại chè như đậu ngự, hạt sen, đậu đỏ, và bột lọc bọc thịt quay. Đừng quên thưởng thức chè bột lọc bọc thịt quay, một sáng tạo độc đáo của Huế.
Để bữa trưa thêm phần trọn vẹn, hãy ghé cơm Âm Phủ để thưởng thức các món như bánh cuốn thịt nướng Huyền Anh hay bánh mì cầu Trường Tiền. Đừng ngần ngại khám phá những món ăn văn hóa khác như phở Hà Nội, bánh cuốn nem rán, hay cơm tấm Sài Gòn, chúng cũng đã trở thành một phần không thể thiếu của ẩm thực Huế ngày nay.
Đến với Huế, bạn sẽ không chỉ được trải nghiệm hương vị truyền thống mà còn khám phá sự đa dạng và hội nhập của ẩm thực từ khắp nơi trên thế giới. Huế luôn mở lòng chào đón và phát triển, làm cho nơi đây trở nên mới mẻ và hấp dẫn.
Khép lại cuộc hành trình với những thắng cảnh lịch sử và tâm linh, Huế không chỉ là địa điểm quyến rũ với văn hóa mà còn là thiên đường ẩm thực không ngừng đổi mới. Hãy để trái tim bạn điều chỉnh và cảm nhận vẻ đẹp tinh tế của Huế qua những món ăn tuyệt vời này.
TRANG THÙY


8. Hành trình qua Huế
Dễ hiểu khi mỗi người trong chúng ta đều giữ một khoảng thương nhớ riêng, vì “Khi ta ở chỉ là nơi đất ở/ Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn” (Chế Lan Viên); và mảnh đất Cố đô Huế, nơi mang nhiều ẩn hưởng mơ mộng và đồng thời đầy khắc nghiệt, luôn khắc sâu trong trái tim của những người xa xứ.
Thành phố Huế, hai mươi năm trước, trải qua cuộc sống chậm rãi, lặng buồn; đặc biệt sau trận lụt lịch sử năm 1999, Huế trở nên u tịch hơn. Ký ức về những năm tháng sinh viên gắn liền với Huế như một duyên nợ, dù có nhiều lựa chọn mảnh đất khác. Chân bước vào thi, ta đã nghe đến ca dao mà các anh lứa trước đã chế tác: “Học trò xứ Nghệ vô thi/ Thấy cô gái Huế bước đi không đành”; đã đắm mình trong giọng thơ của Thu Bồn: “Nhịp cầu cong con đường thì thẳng/ Một đời anh tìm mãi Huế nơi mô”; và đặc biệt, những đứa con trai cùng lớp, cùng quê đã lập ra nhóm thơ văn “Ông đồ xứ Nghệ”, nhớ đến cậu bạn đến từ huyện Nam Đàn quê Bác với câu thơ đầy liên tưởng “Trời xứ này sao mà giống tính em/ Mưa trút xuống giận hờn không hẹn trước”… Huế vẫn đọng sâu trong tâm hồn chúng ta từ những trải nghiệm như thế.
Nhớ giọng điệu ngọt ngào của o Tôn nữ, như một chàng sĩ tử ngồi trên Phu Văn Lâu, chờ ngày xướng tên bảng vàng. Nhớ những chiều dã ngoại trên đồi Thiên An, có bạn nào đó đọc bài thơ tình để tỏ tình với cô bạn cùng quê trong tiếng lá thông reo. Nhớ những lúc hăm hở mấy đứa rủ nhau đi về Vỹ Dạ, chẳng còn thấy khuôn mặt chữ điền nào nên thất thểu về đọc lại thơ Hàn. Nhớ những buổi sinh nhật, cả lớp hâm hâm góp tiền thuê thuyền rồng ngược dòng Hương để nghe ca Huế, thăm thú những chùa chiền hay lăng tẩm của Tự Đức, Minh Mạng… Nhớ cậu bạn lấy hết can đảm đọc bài thơ tình để tỏ tình với cô bạn xinh đẹp từ Nha Trang, lãng mạn với chiếc áo dài tím, bước đi trên con đường rợp bóng cây xanh: đường Lý Thường Kiệt tím ngắt bằng lăng, đường Đoàn Thị Điểm rực vàng hoa điệp, đường Lê Duẩn đỏ rực màu phượng vỹ…
Thành phố Huế, từng là kinh đô của 9 đời chúa và 13 đời vua Nhà Nguyễn, triều đại cuối cùng của chế độ phong kiến Việt Nam. Điều này làm cho Huế giữ lại nét phong kiến, những mái nhà rêu phong cổ kính, và Đại Nội trang nghiêm tạo nên bức tranh xưa cũ. Ở khu trọ trên đường Nguyễn Công Trứ, chủ nhà nói về mối quan niệm, không cho sinh viên nữ thuê. Hay khi đưa bạn gái đến nấu ăn ở đường Bà Triệu, bị “mệ” chủ nhà đuổi vì mệ quan niệm: Nam nữ thụ thụ bất thân… Nhớ những chiều rãnh rỗi, bọn con trai văn khoa rủ nhau đá bóng ở Đàn tế Nam Giao cùng các nhà sư, chú tiểu ở chùa Từ Đàm và các chùa khác gần quanh. Nhớ cô bạn xinh đẹp từ Nha Trang đi học xa, lãng mạn mặc áo dài tím, đi dọc những con đường đẹp: đường Lý Thường Kiệt, đường Đoàn Thị Điểm, đường Lê Duẩn… Nhớ những buổi nấu ăn chung với bạn bè để vui vẻ ở đường Điện Biên Phủ. Có năm, cả lớp cùng góp tiền thuê thuyền rồng ngược dòng Hương để nghe ca Huế, thăm thú những chùa chiền hay lăng tẩm của Tự Đức, Minh Mạng… Nhớ cậu bạn lớp trưởng, chiếc vali chứa kỷ niệm 4 năm Đại học, ở khắp các con đường với cảm nhận: mọi người Huế đều thật thà và thương người…
Huế là mảnh đất của nhiều tín ngưỡng. Phật giáo chiếm đa số với những ngôi chùa lâu đời như Thiên Mụ, Từ Đàm, Báo Quốc, Từ Hiếu… Những ngày lễ Phật đản, Huế trở nên nhộn nhịp, đặc biệt với lễ hội “ngày thất thủ kinh đô”. Đối với những người theo Chúa giáo, nhà thờ Phủ Cam là biểu tượng không thể phai nhòa, làm say mê cả con chiên và người không theo đạo.
Hai mươi năm xa cách, qua nhiều lần đi qua mà chưa một lần ghé thăm Huế. Thành phố đã mở rộng, nhiều khách sạn, nhà hàng hơn, đường sá quy hoạch rộng rãi, nhưng những giá trị văn hóa, tinh thần vẫn giữ nguyên như câu thơ của Bùi Giáng: “Dạ thưa xứ Huế bây giờ/ Vẫn còn núi Ngự bên bờ sông Hương”. Huế vẫn là nơi gắn bó với những giá trị văn hóa và tâm hồn của chúng ta, và mong một ngày được quay lại thăm thương.
Đinh Hạ


9. Cảm xúc về Huế thân thương
Huế – mảnh đất lãng mạn, mộng mơ, đậm chất thơ, một miền di sản có một không hai về vẻ đẹp rất riêng, rất ngọt ngào. Khi chưa đặt chân đến Huế, tôi không mường tượng được một cố đô đầy chất thơ sẽ ra sao giữa thời hiện đại. Nhìn cuộc sống sôi động, ồn ào, náo nhiệt không ngừng ở Thủ đô Hà Nội và tp Hồ Chí Minh, tôi bất chợt lo lắng cho thành phố nhỏ, thơ mộng ấy dường như chỉ xuất hiện trong thơ ca, nhạc họa và nhiếp ảnh…
Thế rồi, tôi cũng đến Huế. Huế đón chào tôi giống như khi tôi ngắm Huế qua những bức ảnh, thơ ca… Thật bình yên, thơ mộng đến lạ kỳ, Huế bình lặng từ cảnh vật đến con người. Từ nụ cười dịu dàng, kín đáo sau vành nón lá của các cô gái Huế đạp xe trên phố cho đến nét đôn hậu vô tư của bà chủ quán hàng ăn, tay thoăn thoắt xếp bánh bèo cho khách đang nôn nóng chờ đợi…
Huế có sông Hương hiền hòa thơ mộng, có núi Ngự thông reo vi vu giữa trời xanh. Huế có Kinh thành, nơi chứng kiến biết bao sự đổi thay quyền cai trị đất nước, lúc thịnh lúc suy. Huế có lăng tẩm đền đài lưu dấu ngàn thu của các bậc Vua chúa. Huế có Từ Đàm, ngôi Phạm Vũ đã chứng tri biết bao biến động thăng trầm hào hùng của lịch sử nước nhà. Huế có Thiên Mụ, ngôi cổ tự hùng thiêng trải qua bao thế hệ. Những hồi chuông Thiên Mụ còn mãi ngân vang từ ngàn xưa cho tới tận ngàn đời sau. Tháp Phước Duyên vời vợi giữa chốn Kinh kỳ, như thâu gọn hồn thiêng của Tổ quốc.
Huế khiến ai đặt chân đến bỗng nhiên bước chầm chậm hẳn lại, nói năng trò chuyện nhỏ nhẹ hơn, ngắm nhìn và suy ngẫm nhiều hơn… Sông Hương, lặng lẽ, bao dung, hiền hòa êm ả là thế, cứ như một tiểu thư khuê các không vướng bụi trần. Và người dân xứ Huế cũng hiền hòa, cởi mở. Dưới ánh nắng rực rỡ, vàng óng như mật của những ngày vào Hè, tôi ngắm nhìn dòng sông từ những bậc đá của Chùa Thiên Mụ, sông Hương đẹp đến mê hồn bởi màu xanh trong như ngọc bích, bởi ôm trọn bóng của sự sống dọc hai bên bờ.
Huế nổi tiếng với vẻ đẹp đượm buồn và ấn tượng. Điều đó càng sâu lắng khi bạn đón hoàng hôn trên Phá Tam Giang, cách thành phố Huế khoảng 15 km. Cái cảm giác thật nhỏ bé, vui sướng khi ngồi thuyền dạo chơi giữa sóng nước mênh mông, thỉnh thoảng đón những cơn gió mát lạnh ào tới. Để rồi theo ánh nắng chiều buông dần phía chân trời, bạn sẽ choáng ngợp trước cảnh đầm phủ một màu tím xẫm. Chính màu tím chiều hoàng hôn hiếm hoi ấy đã khơi nguồn cảm hứng cho những sáng tác thơ, ca, nhạc, họa, nhiếp ảnh và để lại trong lòng du khách một nỗi nhớ da diết, khôn nguôi.
Kinh thành Huế ngày nay ngoài những nét đẹp nên thơ vẫn nổi bật với tiềm năng phát triển du lịch không hề thua kém bất cứ địa danh nổi tiếng nào khác. Tạo hóa đã ban tặng cho Thừa Thiên Huế một địa hình khá độc đáo: toàn tỉnh có kiến trúc giống như một công viên lớn, phong phú, đa dạng. Nơi đây hội tụ núi đồi và đồng bằng, là chỗ gặp nhau của sông, đầm phá và biển. Từ hệ thống đầm Phá Tam Giang – Cầu Hai đến sông Hương, núi Ngự, Vườn quốc gia Bạch Mã, Khu bảo tồn thiên nhiên Phong Ðiền, tất cả đều cho thấy đây là vùng đất của sự cộng sinh và hội tụ. Chính vì vậy, thế mạnh du lịch của Huế không chỉ là sức hấp dẫn của một cố đô cổ kính, lắng đọng mà còn nổi bật như một thành phố xanh của Việt Nam.
Giữa thành phố cổ kính, bạn vẫn bắt gặp những bãi cỏ xanh trải dài hai bên bờ sông Hương. Thói quen sống với môi trường tự nhiên, gắn bó với cỏ cây, sông nước, coi thiên nhiên là một phần của cuộc sống đã in sâu trong tâm thức người dân Huế cho đến tận ngày nay. Huế còn được mệnh danh là “Kinh đô vườn” chẳng hề sai. Đâu đâu cũng thấy một màu xanh êm đềm của cỏ cây, hoa lá, của đồi núi, sông hồ, mà nhà vườn là mảng xanh lớn nhất do con người tạo ra suốt hàng trăm năm nay. Những khu nhà vườn nổi tiếng, yên bình và quyến rũ của Huế nằm tập trung ở Long Hồ, Hương Long, Nguyệt Biểu, Lương Quán, Vĩ Dạ, Bao Vinh,… Nhà vườn Huế như một cây cầu nối giữa con người với thiên nhiên.
Nói đến Huế, ít ai không nhắc đến sông An Cựu. Tách ra từ sông Hương, nhưng An Cựu lại có dòng chảy độc lập của chính mình. Được nghe những người dân nơi đây kể, tôi như trôi theo câu chuyện ngược trở về 200 năm trước. Khi Vua Gia Long lên ngôi, ông cho xây dựng Kinh thành và lập kế hoạch phát triển vùng ven Huế. Chiểu theo ý nguyện thần dân, Nhà Vua cho đào sông An Cựu. Tương truyền, An Cựu trong khi khơi dòng đã đào vào hang động của Thuồng Luồng khổng lồ. Từ rất lâu đời rồi Thuồng Luồng khổng lồ đã là thủy quái trấn giữ cả khúc sông sâu. Cửa sông An Cựu được khai mở khiến hang động của Thuồng Luồng khổng lồ bị lộ thiên. Mỗi khi trời nắng nóng, oi bức, Thuồng Luồng khổng lồ khó chịu, vẫy vùng, làm cả dòng sông An Cựu đục ngàu bùn đen. Mưa xuống, tiết trời mát mẻ, dễ chịu, Thuồng Luồng khổng lồ ngủ yên, dòng sông phẳng lặng, êm ả trôi. Những lúc như vậy, nước sông An Cựu trở lại trong xanh. Dòng An Cựu vẫn nắng đục mưa trong ấy, gắn liền với dấu tích lịch sử, những câu chuyện đời, chuyện người tích tụ theo dòng chảy cùng năm tháng.
Tuy không ồn ào, náo nhiệt như Thủ đô Hà Nội hay tp Hồ Chí Minh nhưng Huế vẫn đang dần khẳng định sự phát triển của một thành phố năng động, giàu tiềm năng du lịch. Theo đà phát triển của xã hội, Huế vẫn lung linh, huyền ảo nhưng đã có phần nhộn nhịp hơn xưa. Những tòa nhà hiện đại mọc lên ngày càng nhiều với những ánh đèn rực rỡ sắc màu trong đêm. Các tuyến phố lớn như Hùng Vương, Lê Lợi, Hai Bà Trưng, Nguyễn Huệ, Bến Nghé… đang trở thành những địa điểm vui chơi, giải trí, mua sắm của người dân Huế và du khách sau bữa tối. Giờ đây, nếu bạn đến Huế và dạo chơi ngoài đường vào ban đêm, bạn sẽ thấy thành phố sôi động hơn rất nhiều, không còn tĩnh lặng, êm đềm như những năm 1980 trở về trước. Tối đến, hàng trăm cụ già, thanh thiếu nhi đến vui chơi, giải trí, tập thể dục trước cổng Đại nội. Những ngọn đèn vàng chiếu sáng mặt đường xen lẫn ánh đèn từ các phương tiện đi lại, hối hả ngược xuôi. Chẳng mấy ai còn để ý đến những lời thủ thỉ tâm tình của thành quách rêu phong cổ kính.
Đêm ở Huế yên tĩnh và bình lặng đến lạ kỳ. Chúng tôi ngồi trên xích lô chạy lòng vòng qua các đường phố rợp bóng cây xanh. Gần cầu Tràng Tiền, gặp những đôi trai gái ngồi bên bờ sông Hương nhâm nhi tách cà phê, cốc nước ngọt trò chuyện rôm rả; nhóm khác ăn chè thập cẩm, cười nói vui vẻ, rất thoải mái, an nhàn tự tại. Vài đôi trai gái đứng ngắm nhìn dòng sông Hương lung linh, vời vợi, huyền ảo. Tất cả cảnh trí đó tạo nên một bức tranh sống động, nhộn nhịp, sao mà đẹp mà nên thơ đến thế! Đêm ở Huế trôi đi chậm chạp khiến tôi thấy lòng mình thanh thản, thư thái….
Đến với Huế, lòng bâng khuâng xao xuyến khi nghe ca Huế trên dòng sông Hương. Những lời ca tao nhã vang vọng, nửa như muốn ôm trọn cố đô mộng mơ, nửa như níu kéo ta chẳng muốn rời xa Huế. Sao nỡ xa Huế cho được… Tôi còn chưa được đi hết khu di tích Tử cấm thành, chưa được tận mắt ngắm nhìn những lầu son gác tía trong Đại nội, chưa được nghe hết những lịch sử huyền bí, chưa được ngắm hết những lăng tẩm, đền đài vốn có một thời xa hoa lộng lẫy, chưa hiểu hết những tài hoa khéo tay của người dân đất Huế… Đúng vậy, Huế thanh bình, yên ả, không vội vã mà sâu lắng đi vào lòng người. Chia tay với Huế, lòng tôi tự nhủ và ước ao: nhất định sẽ có ngày tôi trở lại Huế thân yêu – một nơi bình yên, quyến rũ, đẹp như mộng như mơ.
Quả thật, ai đã từng đến Huế, đều đọng lại trong tim vẻ đẹp trầm mặc của Huế, giọng nói sâu lắng đến lạ kỳ của người dân Huế. Huế nhẹ nhàng, duyên dáng nên thơ, không ồn ào xô bồ, vội vã tấp nập như những nơi tôi đã từng được đi qua. Huế đối với tôi luôn luôn huyền bí, hấp dẫn và cuốn hút… Biết bao thi nhân đã miêu tả Huế bằng ngòi bút ngọc ngà và những lời văn yêu kiều, diễm lệ… Tôi không phải nhà thơ mà cũng chẳng phải nhà văn. Tôi chỉ muốn nói lên cảm xúc của lòng mình về Huế, nơi tôi có nhiều tình cảm sâu lắng, yêu thương.
Trở đi trở lại Huế đã nhiều lần, tôi không còn nỗi háo hức của buổi ban đầu. Mỗi chuyến đi, tôi càng thấy Huế thân yêu hơn, gắn bó hơn. Lần này, tôi trở lại Huế đúng độ Thu về. Có lẽ Thu là mùa đẹp nhất trong năm, không có cái nắng rát bỏng của mùa Hạ, không có nỗi man mát buồn, ngao ngán, của những cơn mưa dài, dai dẳng, rả rích không ngớt của Huế, cũng không có buốt giá của mùa Đông… Phố xá như rộn ràng hơn, tưng bưng hơn, náo nhiệt hơn cùng dấu mốc son kỷ niệm 69 năm Quốc khánh 2/9/1945 – 2/9/2014.
Tôi đến Huế không chỉ để tham dự lễ khai mạc Liên hoan Giao lưu ảnh nghệ thuật 3 thành phố: Hà Nội – Huế – tp Hồ Chí Minh mà còn được Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế tổ chức cho đi sáng tác một ngày ở Thừa Thiên Huế cùng các nghệ sĩ nhiếp ảnh của 3 thành phố. Lần đầu tôi được đi sáng tác tại tỉnh Thừa Thiên Huế, một cảm giác thật khó tả, rạo rực trong tôi khi tận mắt chiêm ngưỡng cảnh và người dân Huế dễ thương, gần gũi, nhiệt tình. Rất đúng là Huế mộng Huế mơ trong tâm trí tôi từ thuở nào…
Chúng tôi bấm máy liên hồi mà không muốn ngừng. Ông mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu mà tiếng bấm máy vẫn nổ ròn như rang ngô. Thế rồi, NSNA Xuân Lê – Ủy viên BCH Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế, trưởng đoàn yêu cầu chúng tôi dừng tay máy, đi ăn trưa để chiều còn tiếp tục chụp tại bãi biển Vinh Thanh. Chúng tôi lên đường mà vẫn còn lưu luyến chưa muốn dời. Chỉ một ngày thôi, chị Xuân Lê đã đưa chúng tôi đi chụp ảnh khá nhiều nơi như: Đầm Cồn Tộ – Phá Tam Giang, Làng nghề Mây tre đan Bao La, Lăng Tự Đức, bãi biển Vinh Thanh… Một ngày làm việc cật lực, vất vả, song ai nấy đều vui mừng, hoan hỉ. Vâng, một chuyến đi đầy ý nghĩa và hiệu quả. Xin chân thành cảm ơn BCH Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế, cảm ơn toàn thể anh chị em hội viên Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế, cảm ơn nhân dân Huế, đặc biệt cảm ơn NSNA Phạm Văn Tý – Chủ tịch Hội Nhiếp ảnh Thừa Thiên Huế và NSNA Xuân Lê đã tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình, nồng hậu và thân mật.
Trở về Hà Nội, tôi thầm mong sẽ sớm trở lại Huế một lần nữa để đi đến tận cùng dòng nắng đục mưa trong… Hơn nữa, sức cuốn hút của Huế vẫn luôn huyền bí và quyến rũ, như một cuốn sách hay còn dang dở… khiến Huế vừa quen vừa mới lạ. Huế dù phảng phất buồn nhưng luôn thân thiện, cởi mở để yêu thương, để say đắm lòng người. Xin tạm biệt Huế thân thương, đầy hấp dẫn./.
Sưu tầm


10. Thu Về và Kỷ Niệm về Huế Xưa
Sau ba năm xa cách với thành phố lịch sử, mỗi khi thu về, những kỷ niệm về Huế như một bức tranh tĩnh lặng hiện lên trong tâm hồn. Ngày đó, khi tôi bước ra khỏi xe, làn gió thu mang theo hương thơm của đất trời Huế làm tôi ngất ngây giữa phố đông người. Tôi cảm thấy mình giống như những đứa trẻ đang cầu nguyện để được mua viên kẹo cao su.
May mắn, tôi nhanh chóng thích nghi và quen với những điều trước đây là mới lạ. Tôi bắt đầu thích thú với những khoảnh khắc nghỉ giải ở tầng ba của nhà C trường, ngắm nhìn vẻ đẹp của Huế hiền hòa trôi dạt về cồn Hến; theo dõi hàng lăng tím trải dài trên con phố Lê Lợi mỗi chiều thu; và đặc biệt, tôi mê mẩn nhìn cầu Tràng Tiền 'Sáu vài mười hai nhịp' với dòng người hối hả.
Tôi yêu tính cách không thể đoán trước của thời tiết Huế, sáng nắng trưa mưa chiều tối ngập tràn như bữa ăn hàng ngày. Mỗi cơn mưa làm cho con đường trở nên trắng sáng, sau đó bất chợt mặt trời vàng rực chiếu qua khe cửa của nhà ĐHS.
Tôi đắm chìm trong vẻ đẹp của Huế vào buổi tối, bờ Nam náo nhiệt và sôi động, đêm về càng trở nên ồn ào với tiếng cười vang vọng; nhưng bờ Bắc lại yên bình và dễ thương, khi đèn nhà tắt lịm dần, phố trở nên yên bình giữa làn không khí thu se lạnh. Huế đầy bí ẩn, với một phố nhưng có hai bờ của sông Hương Giang, mỗi bờ với một vẻ đẹp khác nhau - một bên truyền thống với những bảo vật lịch sử, một bên hiện đại với sự hối hả của cuộc sống ngày nay. Chính vì vậy, tôi yêu quý vùng đất này hơn bao giờ hết.
Tôi nhớ về Huế, nhớ về mùa thu của Huế, và nhớ những ngày tôi có mái tóc dài, thân hình mập mạp, mái tóc đen óng, luôn lao động với chiếc xe đạp cũ mua vội vã khi mới đến. Những khoảnh khắc làm việc đều được trải qua với tình yêu lớn, có nơi ở, có những người bạn đồng đội đầy động viên và khuyến khích, cùng với nhóm bạn đồng hành sát cánh. Tôi ăn ngủ tại Khu giảng đường I, hoạt động đến khuya rồi về ăn tô hủ tiếu 10k, lúc 3h sáng ghé chợ Đầu Mối mua hoa, đưa xe đạp qua cầu Hương Long để dạy tình nguyện, nghỉ chân tại quán bánh mỳ Trường Tiền, ngắm Sài Gòn (Morin) về đêm, trên cầu Dã Viên đợi tàu uống trà sữa Bento, đi qua Mai Thúc Loan để thưởng thức dĩa chân gà và bóp mép bò gân kiệu uống sting, đạp xe vòng quanh bồng binh ngã 6 dầm mưa hát điên đảo, trong mùa mưa bão, lội lụt rồi ghé vào nhà trọ chung với đồng đội, ăn chung, ngủ chung và vui chơi cùng nhau.
Tôi thèm những đêm đầu thu, khi cả khu trọ đều tụ tập để dạo chơi qua vài con phố, cùng nhau nhảy múa và chia sẻ những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống; sau đó, cả đám ngồi lại thưởng thức hương vị đặc trưng của Huế mà sau này, dù đi khắp Đà Nẵng, tôi vẫn không thể tìm thấy được.
Đặc biệt, tôi nhớ âm thanh của dòng sông khi bắt đầu thay đổi, đón nhận làn gió mát của mùa thu. Mỗi năm qua, mùa thu khiến cho dòng sông trở nên rực rỡ hơn, với lượng nước từ nguồn cung cấp, tạo ra âm thanh lừ lừ, đỏ rực rồi chợt nhạt đi như một dấu hiệu cho sự sắp đến của trận lôi đình.
Đó là Huế, thu đến rồi lại đi. Bốn mùa cùng tồn tại, tôi trở nên quen thuộc với hương vị đặc trưng của Huế. Bây giờ, khi rời xa, đã ba mùa thu trôi qua, nhưng mỗi khi cơn mưa bắt đầu và gió thu về, tôi lại bắt đầu hòa mình vào đất đó và nhớ về những ngày đầu tiên khi chạm nhẹ gió thu tại đất khách. Điều này khiến tôi hiểu rõ câu nói của thi sĩ Chế Lan Viên: 'Khi ở, đất chỉ là nơi để sinh sống - Khi đi, đất đã trở thành một phần tâm hồn'...
- Ái Nhi -

