1. Hoa hồng trên bờ áo
Vu Lan, tháng 7 - Mùa hiếu hạnh với hình ảnh của bông hồng cài áo và những tản văn ấm áp, thắp hương tình thương. Nhân dịp này, tôi muốn chia sẻ một bài viết của Nhất Hạnh về tình thương và hiếu khách mẹ. Hãy dành thời gian, nhấn mạnh giây phút hiện tại để nói lời yêu thương, để nhìn thấu tình mẹ và để bản thân không hối hận khi mất mẹ.
Mẹ - suối ngọt của cuộc đời, là chuỗi kỷ niệm ngọt ngào như xôi nếp một và đường mía lau. Tình thương mẹ trải rộng như bầu trời, vô tận và bất diệt. Vu Lan, là lúc chúng ta nhớ về công ơn cha mẹ, là dịp để thấu hiểu hơn về ý niệm 'Công cha như núi Thái sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra'.
Chẳng có gì quý bằng tình thương mẹ, là một món quà lớn mà cuộc đời ban tặng. Hãy giữ gìn và trân trọng giây phút bên mẹ, để tương lai không mang theo hối tiếc. Cho dù đã lớn, hãy ngồi bên mẹ, nhìn mẹ và nói: 'Con thương mẹ, không có gì thay thế được tình thương của mẹ.'
Nhất Hạnh đã chia sẻ câu chuyện về quãng thời gian anh chị cùng mẹ. Bài viết không phải là lời khuyên, chỉ là để nhắc nhở về tình thương, về việc không quên, không lãng quên. Cài bông hoa hồng trắng, nhấn nhá trên áo để biết ơn, để nhớ mãi tình thương ngọt ngào.
Một buổi chiều, hãy ngồi xuống bên mẹ, nói lời yêu thương và để tình thương tràn ngập, như một bài ca tặng mẹ trong ánh hoàng hôn của cuộc đời.
Nhất Hạnh (1962)


2. Mùa bảy
Mùa Bảy đã đến, bức nắng không còn gay gắt trên tán cây xanh mướt và những đám cỏ. Cơn gió êm đềm hòa quyện, giọt sương đêm nhẹ nhàng làm dịu đi mọi vật. Cành bằng lăng cuối mùa vội vã khoe vẻ đẹp tím thắm trước khi chìm vào giấc ngủ đông...
Mùa Bảy, những cơn mưa rơi bất chợt khiến mọi người phải vội vàng tìm nơi trú ẩn. Người ta che mình dưới những quán cóc ven đường, tránh những cơn mưa rơi như thác đổ, nhìn những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên phố. Tâm hồn lại bắt đầu trôi dạt, nhớ về những điều đã mất trên hành trình đời...
Cơn mưa tháng Bảy, lúc êm đềm, lúc xốc, làm cho ngày trở nên u ám hơn và đêm trở nên dài đằng đẵng. Mùa Bảy, như một cái nhấc tay, ta đã chạm vào mùa thu, mặc dù vẫn là mùa hè. Người ta không chờ đợi nắng mùa Bảy như ánh nắng mùa đông buồn bã của tháng Chạp, cũng không mong đợi mưa như cơn mưa làm tan chảy cái nắng khắc nghiệt của tháng sáu. Mùa Bảy, đến đến lạ...
Mùa Bảy lưu luyến khi mùa Vu Lan đến. Không khí se lạnh của đêm mùa Bảy làm tăng thêm nỗi buồn cho những đứa con không cha mẹ, những đứa con luôn mang bông hồng trắng trên áo vào mỗi mùa Vu Lan. Kí ức, kỷ niệm và tình thương tràn về, nhưng nhớ thương lại đẩy đến, cảm xúc chua cay...
Nhớ lại những ngày thơ ấu, mẹ vẫn quàng gánh nặng lên vai gầy để kịp giờ chợ sáng. Một bên là những mớ rau xanh tươi, một bên là ta ngồi trong thúng, đắm chìm trong những câu chuyện. Đôi khi, vì hứng thú, ta nhảy múa, làm cho bước chân mẹ loạng choạng. Mẹ đeo gánh nặng của một bầu trời tuổi thơ cho ta lớn lên.
Chợt nhận ra hình ảnh cha, tỉ mẩn tạo ra từng que tính, từng chiếc chong chóng tre, bện cho ta những con cào từ lá dừa non hay những sợi rơm mềm. Cha kiên nhẫn chạy theo khi ta đạp xe đạp, chân chưa đặt xuống mà vẫn cố gắng giữ chiếc bàn đạp...
Rằm tháng Bảy, mọi người muốn gác lại muôn vàn lo toan, để dành thời gian cho những điều quan trọng nhất. Lễ chùa cầu an. Những đứa trẻ mồ côi cầu nguyện cho cha mẹ đã khuất luôn yên bình ở nơi chín suối. Còn những đứa con may mắn cài bông hồng đỏ trên ngực áo, cầu cho cha mẹ luôn khỏe mạnh và an vui...
Trong xô bồ cuộc sống đông đúc, trái tim con người thường cảm thấy chật chội, chỉ có cha mẹ dành trọn tình thương cho ta. Có lẽ giữa những bận rộn, những cuộc đua, ta cảm thấy mẹ có đang đợi mong bữa cơm gia đình, và đôi khi, chỉ cần nhìn mẹ nhìn ta ăn mà lòng tràn đầy hạnh phúc? Đôi bàn tay mẹ thô ráp, không cần những món đồ trang sức đắt tiền, chỉ cần nắm tay ta, nó đã ấm áp và đẹp đẽ đến kỳ lạ!
Vu Lan, không phải là dịp để cúng lễ vàng bạc, không phải là thời điểm để dâng hiến những kho báu. Đối với cha mẹ, ta mãi mãi là đứa con. Hạnh phúc và bình yên của ta, chính là món quà ý nghĩa nhất dành tặng cha mẹ. Hãy yêu thương, hãy giữ mãi bông hồng đỏ trên ngực áo để nó luôn rạng ngời.
Hạnh Nguyễn


3. Tháng 7 - Vu Lan, con muốn bày tỏ lòng biết ơn đến mẹ!
Tháng 7, bức tranh Ngưu Lang - Chức Nữ vẫn đẹp đẽ nhưng cái ngóng đợi của họ dường như kéo dài suốt cả năm. Đợi một năm, đợi cả đời, đợi qua muôn vàn kiếp. Liệu mưa có thể làm dịu đi nỗi nhớ đau chăng? Mưa dầm dề, mưa ảo lạc, mưa như những ngón tay muốn giữ chặt mãi không buông, không muốn mất nhịp, không muốn rời xa. Mưa rơi rì rào, mưa nhẹ nhàng, mưa như nối liền những cảm xúc đau đớn của cặp đôi bị chia cắt, bị phạt tận cùng.
Tháng 7 - mùa Vu Lan báo hiếu, mùa xá tội vong nhân. Những tâm tư đến tận tim làm rung động, làm lòng người bùng cháy. Mưa chiều nhẹ nhàng ẩm ướt cảm xúc. Không ai kiềm được dòng nước mắt đầy ý thương. Không ai có thể cắt đứt tình máu mủ. Ai có thể không bị thương tâm mẫu tử?!
Tôi có hai người mẹ tuyệt vời trong cuộc đời, một sinh ra tôi và một sinh ra chồng tôi. Họ ở hai miền quê, hai thế giới khác biệt, nhưng tình mẹ thì đồng đều, vô tận như lành thướt tha trên đường đời. Trong sự giao thoa phức tạp của cuộc sống, tôi nhận thấy họ có nhiều điểm tương đồng. Nhiều tình thương mà từ ngôn từ dường như không thể diễn đạt hết.
Bình minh mai sớm, khi ánh nắng mặt trời mới bắt đầu chạm vào màn sương trắng, chú gà trống bắt đầu gáy lên cao, sau đó lặng lẽ ngáp dài, giả vờ mệt mỏi không còn tiếng gáy, nhưng hai bà mẹ, ở hai căn phòng khác nhau, đã sẵn sàng. Bình thường, họ bắt đầu hành trình vất vả hàng ngày của mình. Đôi chân của họ, từ sự nhanh nhẹn khi trẻ trung đến sự từ tốn khi bước chân bước vào 'thất thập'. Đôi chân đã bước bao bước trong cuộc đời, chẳng ngừng, chẳng dừng. Đôi chân đã trải qua bao mùa mưa nắng. Đôi chân đã từng được nâng niu, xót xa bởi người chồng thấu hiểu. Cuộc đời dài lê thê, nhưng gánh nặng vẫn trên vai. Đôi chân không dừng lại vì vẫn phải chăm sóc chồng con, yêu thương con cái.
Đôi bàn tay của họ, thô ráp, chai sần, những dấu vết của thời gian và hi sinh. Những đôi tay, mỗi lần chạm vào con cái, muốn rơi nước mắt. Dù có làm cho chúng mềm mại hơn, nhưng nhìn thấy họ làm bánh, làm những bữa cơm trở nên ấm áp, con cái nhận ra giá trị vô song của đôi bàn tay ấy. Những đôi tay mà cả đời muốn nâng niu và tôn trọng.
Mẹ cũng có những khoảnh khắc suy tư. Đôi mắt nhìn vào bốn phương, mà chúng con không thể hiểu hết. Mẹ có nhớ ông bà, nhớ quê hương? Mẹ có day dứt về con cái đứa con đã lớn nhưng vẫn chưa đầy đủ? Mẹ có nhìn về phía con dốc, nơi sẽ dẫn mẹ đến với những người thân yêu mới, nơi có thể giúp mẹ giảm bớt gánh nặng? Con không biết câu trả lời. Chúng con chỉ thấy tim mình nhói lên, cảm giác tuyệt vọng. Nhưng cũng có tiếng thì thầm nhẹ nhàng: Hãy để mẹ có khoảnh khắc riêng, rồi mẹ sẽ trở lại bình thường. Hãy yên tâm!
Mẹ rất vui khi thấy con cháu quay về sum họp. Ngôi nhà trở nên ấm cúng hơn. Tiếng cười vang lên khắp nơi. Mẹ ôm đứa cháu này, dặn dò đứa cháu kia. Mẹ bảo con cái ăn món này, món kia. Khóe miệng có những nếp nhăn của một cuộc sống trải nghiệm, nhưng vẻ tươi tắn, trẻ trung, như muốn nói với lũ trẻ rằng mẹ vẫn xinh đẹp và duyên dáng. Những năm tháng qua đi, những công đoạn vất vả giờ như tan biến, những khó khăn như hư không.
Ngưu Lang - Chức Nữ vì tình yêu mà đau khổ, vì xa cách mà nhớ thương. Mẹ vì món nợ ba sinh mà cả đời hy sinh, đợi chồng con với tình thương bình dị. Cuộc sống có thể dập tắt và ngừng trôi, nhưng mẹ vẫn làm mọi thứ với lòng tin và hi sinh. Mẹ có sức chờ đợi hay mẹ tự nguyện nhận phận? Mưa vẫn giăng trắng trước nhà. Ngưu Lang - Chức Nữ chuẩn bị gặp nhau. Cuộc hành trình của mẹ dường như sắp kết thúc. Con xin kính lạy mẹ, người sống giữa cuộc sống và vẫn in dấu hình ảnh mẹ trong trái tim, nghìn năm không đổi. Ôi, mẹ của con!
VŨ HÀ (BUÔN HỒ- ĐẮC LẮC)


4. Màu nắng, hương mưa mùa Vu Lan
Đột ngột, mùa Vu Lan báo hiếu đã trở về. Không khí tháng bảy âm lịch đặc biệt với sự xen kẽ giữa ánh nắng và giọt mưa. Cảm giác rằng, trong ánh nắng, hương mưa giấu chứa những hồn nhiên và tình thương của những người con dành cho cha mẹ thân yêu.
Màu nắng của mùa Vu Lan thật độc đáo, không quá gắt như nắng hè nhưng cũng không nhẹ nhàng như nắng xuân. Nắng mùa này không ngọt ngào như nắng thu hay mang đậm chút cay đắng của nắng đông. Đến lúc này, mưa không rơi dày đặc như mùa hạ, chỉ đột ngột mưa vài giọt như thấm sâu hương vị mặn mòi của những giọt nước mắt mùa Vu Lan.
Đối với mọi người, tháng bảy không chỉ là tháng của linh hồn bồn hồn, mà còn là tháng của lễ Vu Lan, dành để bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng cha mẹ. Lễ Vu Lan liên quan đến câu chuyện về Ngài Tôn giả Mục Kiền Liên, người đã sử dụng lòng hiếu thảo của mình để tổ chức một đại lễ trai tăng vào ngày Tự tứ mãn hạ để giúp mẹ thoát khỏi kiếp đồ độc. Chính vì vậy, khi mùa Vu Lan về, mọi người thường đến chùa để dâng hương và nhớ đến công ơn lớn lao của cha mẹ. Có những mùa Vu Lan, tôi ngồi yên dưới gian chùa, không khí tĩnh lặng với tiếng chuông nhè nhẹ vang lên. Khi cùng cộng đồng đọc kinh Vu Lan và lắng nghe những bài giảng của các thầy về tình cha mẹ, lòng tôi không khỏi xuyến xao, nước mắt tuôn trào... Bao kí ức vui buồn về cha mẹ ùa về trong tâm trí.
Mẹ luôn trao cho tôi tình yêu dịu dàng, tươi mới. Bất cứ bữa ăn nào ngon mẹ cũng phần cho con với câu thân thuộc: “Mẹ không thích ăn”. Nhớ về hình bóng mẹ mảnh mai bước dưới nắng, đi tìm thuốc khi tôi ốm. Đêm mùa hạ mất điện, mẹ ngồi tựa lưng giường quạt mát cho các anh em ngủ ngon. Những năm bố công tác xa, đêm gió bão làm tung mái nhà, mẹ nhường chỗ khô cho anh em tôi và tự chịu đứng chỗ ướt. Và sáng hôm sau, mẹ lặng lẽ trèo lên sửa lại mái nhà. Có lúc, tôi tự hỏi: “Mẹ lấy sức lực từ đâu để nuôi dưỡng chúng tôi qua những ngày khó khăn?”.
Tình yêu của bố dành cho tôi mặc dù lặng lẽ nhưng đậm chất yêu thương. Nhớ những ngày thơ ấu, khi theo bạn bè đi chơi không xin phép, bị bố đánh một roi vào chân khiến tôi khóc suốt buổi. Đêm tối tỉnh giấc, phát hiện bố đang thoa dầu lên vết roi trên chân tôi. Lúc ấy, tôi giả vờ đang ngủ nhưng nước mắt không ngừng chảy trên gối.
Sau những thách thức trên con đường cuộc sống, tôi luôn cảm thấy bình yên khi trở về nhà với bố mẹ. Đôi khi, về nhà chỉ để thưởng thức những bữa cơm quen thuộc do mẹ nấu, lắng nghe những câu chuyện nhỏ của bố mẹ cũng đủ làm dịu dàng tâm hồn. Trong những thời kỳ khó khăn trên đường đời và ý định từ bỏ tất cả, mẹ luôn đau lòng, lo lắng cho sự an nguy của tôi. Bố lại bình tĩnh động viên tôi mạnh mẽ, tiếp tục đối mặt với thử thách của cuộc sống.
Mỗi năm, vào ngày Lễ Vu Lan, các chùa thường tổ chức nghi thức “Bông hồng cài áo” để bày tỏ lòng biết ơn đối với cha mẹ. Trong lễ nghi đó, các phật tử mang theo những bông hoa hồng có màu sắc khác nhau để mọi người cài lên áo.
Những người còn cha mẹ thường rất hạnh phúc khi cài bông hoa màu đỏ lên áo. Những người chỉ còn cha hoặc mẹ sẽ có cảm giác hơi buồn khi cài bông hoa màu hồng lên ngực, biểu tượng cho việc chỉ còn một trong hai người. Có những người khi cài lên áo bông hoa màu trắng, mắt lệ nhạt nhòa, biểu tượng cho sự ra đi của người thân yêu. Còn với các tu sĩ, họ luôn cài lên ngực bông hoa màu vàng để thể hiện lòng biết ơn đối với cha mẹ, cũng như tình yêu thương rộng lớn dành cho tất cả chúng sinh. Phút giây đó, tất cả mọi người đều cảm thấy xúc động khi nghe ca từ của bài hát “Bông hồng cài áo” như nhấp nhô nhẹ vang lên: “Một bông hồng cho em/Một bông hồng cho anh/Và một bông hồng cho những ai/Cho những ai đang còn mẹ/Đang còn mẹ để lòng vui sướng hơn…”
Một mùa Vu Lan nữa đã đến với hương nắng đẹp như tranh, hương mưa mặn mòi. Hãy cùng nhau bày tỏ lời yêu thương với cha mẹ, khi mà thời gian còn cho phép.
VY ANH


5. Lễ Vu Lan - Nhìn lại Tình Cha Mẹ
Phật tử ngày xưa mô tả quý giá của cuộc đời con người bằng những lời tự nhiên: 'Một con rùa mù chỉ lên mặt nước một lần trong nghìn năm. Trong lòng đại dương vô tận, có một cành cây bị gió cuốn trôi lênh đênh. Việc sinh ra trong hình thể con người cũng khó khăn như con rùa mù nổi lên chui đầu vào bọng cây khô'.
Một nhà khoa học, nhìn vào lượng nước trong đại dương so với kích cỡ của cành cây khô, kết luận rằng khả năng của con rùa nổi lên ngay trong lòng cây khô là 1 trên 700 triệu tỷ, gần như bằng 0. Nhờ cha mẹ, số 0 của con đã trở thành # 0, con đã xuất hiện trong thế giới này, tồn tại trong một cái tôi - dù nhỏ bé, vô danh, nhưng vẫn là tồn tại.
Từ lâu con đã hiểu rằng trong tất cả các mối quan hệ, sự tôn trọng hoặc tình yêu thương mà bất kỳ ai dành cho chúng ta đều phụ thuộc hoàn toàn vào nhân cách, trí tuệ, và văn hóa ứng xử... của chúng ta. Trên thế giới này, chỉ có cha mẹ là những người truyền đạt tình yêu thương vô điều kiện, bất kể chúng ta có xấu xí, kém cỏi, bất hạnh, nghèo đói, thậm chí là bạc bẽo và tồi tệ! Cha mẹ mất, đồng nghĩa với việc chúng ta hoàn toàn cô độc giữa một thế giới chạy theo quy luật: 'Không có bữa ăn trưa nào miễn phí' (There is no such thing as a free lunch)!
Cha thực sự là điểm tựa tinh thần trong suốt 32 năm đầu tiên của cuộc đời con, khoảng thời gian quan trọng nhất đối với sự phát triển tính cách, tâm hồn, và cái tôi của mỗi người. Hầu hết các tác phẩm văn học kinh điển của Việt Nam và thế giới, đến bây giờ, đều là kết quả của việc con nghe bố kể mỗi đêm từ khi chưa biết đọc. Khi biết đọc và viết, thế giới mênh mông mở ra từ tủ sách của bố đã giúp con nhận ra rằng có một thế giới có thể đẹp đẽ hơn hoặc đau khổ hơn so với cuộc sống hàng ngày tẻ nhạt của chúng tôi!
Một trong những niềm hạnh phúc của tuổi thơ là những buổi tối được theo chân bố đến các câu lạc bộ văn hóa, nơi bố nói về Nguyễn Du và Truyện Kiều, về Xuân Diệu với những bài thơ si mê, về Nguyễn Bính với những câu chuyện dân gian thú vị. Mọi tác phẩm kinh điển này không chỉ là kết quả của sự hiểu biết vững chắc về văn hóa, mà còn là sự tôn trọng và yêu thương của bố dành cho văn hóa Việt Nam.
Bố không chỉ giảng văn, viết sách, bình thơ, mà còn mải mê với công việc hàng ngày từ sửa điện đến làm bánh, chụp ảnh, đâu đâu cũng có sự cân bằng giữa đạo lý và thực tế để cuộc sống gia đình trở nên dễ dàng hơn trong thời kỳ khó khăn.
Nhiều lần con nằm viện, bố luôn ở bên để chăm sóc; khi con lưỡi tiên và muốn từ bỏ nghề giáo viên, bố đã giúp con tìm đúng hướng, đưa con đến với nơi đúng nhất trên thế giới dành cho con.
Khi bản thảo tập “Giai thoại Nguyễn Bính” của bố được xuất bản, bố hạnh phúc vô cùng, nhưng sau đó, khi cuốn sách ra mắt, bố đã dần mất đi niềm đam mê và nhiệt huyết. Nghe con kể lại những lúc muộn, bố chỉ ngước nhìn ra cổng, cho đến khi bố ra đi, gia đình mới hiểu rằng bố đang đợi con và em gái về.
Trong 51 năm có mẹ, con không bao giờ dám bộc lộ cảm xúc trước mẹ. Mọi nỗi buồn, khó khăn, chơi chơi xổ sốu giữ ngoài cửa trước khi bước vào nhà mẹ! Nhìn lại, con thấy thương mẹ và tự trách nhiều. Mẹ ghét mọi thứ liên quan đến Trung Quốc, và con, mặc dù hiểu rõ nhưng vẫn giải thích. Những lời cãi vã không cần thiết khiến con hối hận.
Những ngày cuối cùng, mẹ ốm nặng. Mỗi lần con về thăm, mẹ luôn nấu những món con yêu thích, dù mệt mỏi. Ngày Tết cuối cùng, mẹ vẫn nấu bánh chưng và giò xào, mặc dù không hoàn hảo nhưng đó là cách mẹ thể hiện tình yêu của mình.
Sau khi mẹ ra đi, con nhận được lá thư của học trò kể về tình yêu của mẹ dành cho con. Con nhận ra rằng tình yêu của cha mẹ vẫn tồn tại mãi mãi, và con không bao giờ thể hiện hết được lòng biết ơn của mình. Những ngày dài khi con vắng, mẹ vẫn chờ đợi, mong chờ mỗi bước chân con trở về cuối ngày.
Nhân Ngày Vu lan, con nhớ về cha mẹ, người đã mang đến cho con cuộc sống và tình yêu không giới hạn. Tình yêu của cha mẹ vẫn luôn hiện hữu, với sự nhường bộ và lòng hiếu thảo vô điều kiện, kể cả khi chúng ta trở nên vô tâm, bướng bỉnh và dại khờ. Trước khi là 'con người,' chúng ta đều là 'người con' của cha mẹ. Không có gì thể thay thế được tình yêu vô điều kiện của cha mẹ.
Trịnh Thu Tuyết


6. Mùa vu lan...
Có một người xưa thường nói 'Của một đồng, nhưng công đến một lượng', điều này luôn đúng, ít nhất là với bản thân tôi.
Đã từ khi tôi chào đời, đến giờ, mọi điều là nhờ bàn tay nuôi dưỡng và sinh thành của mẹ và bàn tay yêu thương của ngoại. Tôi lớn lên mà không biết mặt ba, nhưng mỗi khoảnh khắc tôi được ôm trong vòng tay yêu thương của ngoại, dù vất vả, nhưng ngoại chưa bao giờ để tôi thiếu thốn. Tôi lớn lên trong tiếng máy may của ngoại, cùng với những bộ quần áo cho người khác. Ngày nào ngoại cũng tận tâm với chiếc máy may, lo lắng cho tôi từ bộ quần áo đến sách vở, thậm chí khi tôi học xa nhà ở Đà Nẵng, ngoại vẫn bảo vệ tôi từ xa bằng đôi bàn tay của mình. Nhỏ bé, tôi thường bị trừng phạt bằng roi của ngoại, đến nỗi có những vết thương trên tay, chân, và thậm chí là mông. Nhưng trong những khoảnh khắc đau buồn đó, tôi khóc, ngoại vẫn tiếp tục. Sau đó, ngoại lại là người thấu hiểu, thoa dầu vào những vết thương và khóc cùng tôi, dù trong lòng ngoại cũng đau đớn.
Tôi không hiểu, những lúc bị trừng phạt, tôi thấy tức giận và muốn rời nhà. Nhưng giờ lớn lên, tôi mới thấu hiểu rằng, ngoại làm như vậy vì tình yêu thương. Luôn có ngoại bên cạnh chăm sóc và lo lắng cho tôi. Khi tôi học xa nhà, lần đầu tiên tôi thấy nước mắt của ngoại rơi khi tôi rời đi. Dù tôi ở xa, nhưng tôi vẫn có ngoại bên cạnh, mỗi ngày điện thoại liên lạc, hỏi han và lo lắng cho tôi đầy đủ. Nghe giọng tôi khác, ngoại biết tôi ốm, và những lúc đó, ngoại như ngồi trên đống lửa, sợ rằng tôi không thể chăm sóc bản thân. Tôi biết cả đêm ngoại không ngủ vì lo lắng cho tôi.
Bây giờ, khi tôi đi làm, tôi chưa làm được điều gì để làm ngoại vui, ngược lại, tôi khiến nước mắt của ngoại rơi nhiều hơn. Áp lực công việc khiến tôi và ngoại cãi nhau, thậm chí là cãi nhau lớn đến ném điện thoại trước mặt ngoại. Tôi biết ngoại giận tôi, nhưng tối vẫn chờ tôi về để ăn cơm cùng. Ngoại thương tôi ít nói, nhưng qua sự quan tâm của mình, tôi biết ngoại thương tôi vô bờ bến. Giờ ngoại già rồi, mắt ngoại cũng mờ, trong đó có phần lỗi của tôi, đã làm nước mắt ngoại rơi. Bây giờ, tôi phải cố gắng làm ngoại cười hơn, mong ngoại luôn an lành, và tôi hạnh phúc khi vào tháng Vu Lan, tôi có thể đeo bông hồng đỏ trên áo báo hiếu.
Nguyễn Yến Linh


7. Vu lan và những trái tim xa xứ
Trời thu về, mưa bay lất phất
Thấu hiểu tình mẹ, vai gầy vun vút
Nơi trời xanh cao rợp đám mây trắng
Con xa mẹ, nhớ mùa thu tháng bảy....
Sài Gòn, nơi không thu vàng lá cành, không không khí thu mát lành. Nhưng trong lòng người, nơi này vẫn là Sài Gòn, với đủ màu sắc và độ độc đáo riêng. Nơi đây là điểm hội tụ của những cái đẹp khác biệt, từ những điều tinh tế đến những điều bình thường. Và chính điều đó tạo nên vẻ độc đáo không giống ai.
Tôi muốn chạm nhẹ vào tính cách đặc trưng của thành phố này, nhất là trong những cơn mưa tháng bảy, mang theo một điệu buồn nhẹ nhàng của miền Nam. Trong cơn mưa này, hãy để trái tim bạn liên kết với lễ Vu Lan, ngày của tình mẹ. Dọc đường Sài Gòn, trong những ngày báo hiếu, bạn sẽ thấy mọi người đến các đình chùa, bên tay cầm những bó hương dài hoặc những đóa hồng đỏ trắng. Màu đỏ, màu của tình mẹ, đã trở thành biểu tượng của lễ Vu Lan, làm đẹp cho cuộc sống và thi ca.
Nếu đỏ là biểu tượng của tình mẹ, thì màu trắng cũng là câu chuyện về những mất mát lớn trong cuộc sống. Dù bạn được cầm đóa hồng đỏ hay trắng, ngày Vu Lan vẫn là dịp để nhớ về người mẹ yêu thương. Những giọt mưa như những giọt nước mắt thấm đẫm nỗi nhớ nhung của những người con xa quê, xa tình mẹ. Mùa Vu Lan về, hãy hướng trái tim của bạn về những người mẹ, nói những điều bạn chưa nói, và cảm nhận sự giao thoa giữa đời sống hiện tại và quê hương thân yêu.
Trên thế giới này, không ai có thể tắm hai lần trong dòng sông giống nhau. Đời tôi và đời bạn cũng không thể làm nên bởi hai người mẹ khác nhau. Hãy trân trọng tình mẹ, không chỉ qua những cử chỉ và lời nói, mà còn qua sự hiểu biết và sẻ chia với những người xung quanh. Dù mẹ còn ở đây hay đã ra đi, lòng hiếu thảo vẫn là vị thần giao cảm vô hình, luôn lắng nghe những điều chân tình từ trái tim con người. Bạn hãy tin rằng, những hành động nhỏ bé từ tâm hồn sẽ làm cho cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn, cho bản thân và cả thế giới xung quanh.
Sưu tầm


8. Hồi tưởng về mùa Vu lan đậm bản sắc báo hiếu
Ngoài kia, cơn mưa ngâu rả rích, làm dịu đi không khí, báo hiệu Mùa Vu Lan về. Hãy rời xa những bộn bề cuộc sống, tháng 7 âm lịch này, hãy cùng nhau trầm mình trong những cảm xúc sâu sắc của Mùa báo hiếu.
Mùa Vu Lan, những giọt mưa ướt đẫm như nước mắt, nhắc nhở về trách nhiệm báo hiếu. Bỏ lại phồn thịnh và quay về tâm hồn, hãy nhìn nhận về tình cha, tình mẹ, tình thân thuộc một cách chân thành nhất. Dù xa cách, lòng vẫn gắn bó, và tình yêu thương vẫn mãi không phai.
Ngày Vu Lan, hình ảnh mẹ luôn hiện hữu trong trái tim. Mẹ, người phụ nữ mạnh mẽ, là nơi trú ẩn, là biểu tượng của tình yêu thương và hi sinh. Mẹ không ngần ngại đối diện với gian khổ, vì chỉ cần con được hạnh phúc, mẹ đã đủ hạnh phúc. Những đêm thau tháu, mẹ chăm sóc con bằng tình thương vô bờ, dù đôi khi chỉ là một nụ cười nhẹ. Mẹ là nguồn động viên vững chắc, là tình thương bao la bao trùm cuộc sống con.
“Mẹ thương con mẹ nói, Cha thương con cha làm”. Bằng tình yêu thương và lao động không ngừng nghỉ, cha đã xây dựng nên mái ấm gia đình. Bao thăng trầm, bao thử thách cuộc đời, cha vẫn kiên trì dẫn dắt con bước qua mọi khó khăn. Bất kể con trưởng thành ra sao, trong mắt cha mẹ, con vẫn là đứa trẻ ngây thơ, vẫn cần sự che chở, bảo vệ của gia đình.
Ngày con bước ra khỏi vòng tay bảo bọc, cha mẹ vẫn theo dõi và chờ đợi, luôn ủng hộ và động viên. Mẹ, người phụ nữ kiên cường, là nơi con tìm về mỗi khi gặp khó khăn. Mẹ là nguồn động viên mãnh liệt, là tình thân vô bờ. Những đêm con vấp ngã, cha mẹ chỉ ẩn sau nụ cười, nhưng trái tim họ đau đớn hơn ai hết.
“Thời gian thấm thoát thoi đưa
Mẹ con nay đã già đi đôi phần
Con ước con mãi thời thơ trẻ
Để mẹ con còn mãi tuổi đôi mươi”
Mùa Vu Lan, nhìn những bông hoa trắng trên ngực áo, con nhận ra thời gian trôi nhanh. Cha mẹ sẽ không thể ở mãi bên con. Hãy trân trọng những giây phút hiện tại, đừng để ngày mai mới nhận ra giá trị của tình cha mẹ. Mẹ đã dành cả cuộc đời để dưỡng dục, chăm sóc con, và cha đã dành hết tâm huyết để xây dựng mái ấm gia đình.
Chúc phúc cho những ai vẫn được cảm nhận tình cha mẹ, được cài hoa hồng đỏ thắm trên ngực. Hãy sống trọn vẹn trách nhiệm làm con, để khi mất cha mẹ, không phải mang theo hối tiếc.
Sưu tầm


9. Hồi tưởng về mùa Vu lan
'Đêm đêm tôi thắp đèn trời/Cầu cho cha mẹ sống đời bên tôi...'. Mỗi khi tôi nghe câu hát này, tâm hồn tôi như được hòa mình vào những cảm xúc tuyệt vời. Đặc biệt, vào những ngày tháng Bảy âm lịch, câu hát ấy như một lời nhắc nhở, giúp tôi nhận ra sâu sắc hơn về công ơn của cha mẹ trong cuộc sống hối hả và bận rộn, nơi mà tôi thường xuyên sao lãng quên.
Những cơn mưa ngâu rơi nhẹ, đánh dấu sự trở lại của mùa Vu lan. Trên khắp nơi, mọi người tạm rời xa những vấn đề vặt, để ý đến chùa cầu cho cha mẹ có một cuộc sống an lành, trường thọ. Bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy người ta đi dự lễ Vu lan, trang trí áo với những bông hồng đỏ tươi hoặc trắng tinh khôi. Đó là cách họ nhắc nhở về tình cha lớn lao như núi, và tình mẹ bao la như biển cả vô tận.
Vào đêm rằm tháng Bảy, dù bận rộn nhưng mẹ và chị tôi vẫn chuẩn bị các lễ vật để đưa lên chùa. Khi lễ kết thúc, mẹ tôi cài bông hồng trắng lên áo. Chị tôi cũng không kém, nhưng lại cài bông hồng đỏ. Tôi tò mò hỏi mẹ về điều này. Mẹ cười nhẹ và nói: 'Bông hồng là biểu tượng của tình yêu, việc cài bông hồng trong ngày Vu lan là để ghi nhớ và thể hiện lòng hiếu thảo, lòng làm con. Ai còn cha mẹ còn sống thì cài bông hồng đỏ, ai đã mất mẹ thì cài bông hồng trắng'. Nghe mẹ nói như vậy, tôi cũng cài lên ngực mình một bông hồng đỏ, tự hào vì có cha mẹ bên cạnh để yêu thương và bảo vệ.
Bạn sẽ cảm thấy niềm vui và tự hào khi cài lên ngực mình bông hồng đỏ. Nhưng bạn đã bao giờ suy nghĩ về những hành động của mình, liệu có khi nào vô tình làm cho cha mẹ, ông bà lo lắng, buồn phiền chưa? Trong những chuyến đi chùa, tôi thấy nhiều người con cài bông hồng trắng trên ngực, tiếng nấc, giọt nước mắt làm cho không khí trở nên trang nghiêm. Có lẽ họ đang lục lại những kí ức khó khăn, những ngày làm cho cha mẹ lo lắng, giờ đây chỉ còn lại nuối tiếc và hối hận. Vì vậy, hãy trân trọng cha mẹ, ông bà khi còn có, hãy thể hiện lòng hiếu thảo mỗi ngày, đừng chỉ đợi đến Vu lan mới nhớ.
Hãy sống chậm, yêu thương và chia sẻ với mọi người, đặc biệt là những người khó khăn hơn chúng ta... Đó là ý nghĩa lớn lao chúng ta có thể rút ra sau mỗi mùa Vu lan.
Tản văn: Lê Văn Xuân


10. Hồi tưởng mùa Vu Lan: Tình cảm từ trái tim
“Công cha như núi Thái Sơn/ Nghĩa mẹ như dòng sông chảy ra/ Một lòng thờ mẹ kính cha/ Cho tròn chữ hiếu mới là con đạo”. Rằm tháng 7 âm lịch, lễ Vu Lan báo hiếu của Phật giáo là dịp để nhắc nhở về lòng hiếu thảo với cha mẹ, như bài ca dao lưu truyền từ đời này sang đời khác.
Một buổi tối, trong sự kiện văn nghệ, tôi có cơ hội trò chuyện với người quen làm việc trong lĩnh vực văn hóa. Anh ấy chia sẻ về việc không thể về thăm nhà ở huyện vào cuối tuần vì công việc. Tuy nhiên, anh ấy đã gọi điện thoại về để hỏi thăm mẹ, để mẹ an tâm. Anh nói với niềm vui: “Gọi điện chút thôi, bà vui lắm. Không gọi điện là bà lo lắng”. Một câu chuyện đơn giản, nhưng nó đã mở ra cho tôi nhiều điều về chữ hiếu, khi lòng hiếu thảo tồn tại, con sẽ luôn nhớ đến cha mẹ, không phụ thuộc vào lý do hay hoàn cảnh nào.
“Trong xã hội ngày nay, mặc dù cuộc sống bận rộn, nhưng nếu con biết nghĩ đến cha mẹ, con vẫn có thể dành thời gian để thăm hỏi, trò chuyện gần gũi với cha mẹ, ông bà, hoặc ít nhất là liên lạc để bày tỏ lòng quan tâm. Tại sao chúng ta có thể tặng quà cho bạn bè, người thân mà không làm điều tương tự cho ông bà, cha mẹ? Không nhất thiết là những vật phẩm đắt tiền, mà có thể là những đồ vật đơn giản trong cuộc sống, nhưng lại là biểu hiện rõ ràng của tình cảm con dành cho cha mẹ, ông bà. Nếu cha mẹ, ông bà đã về cõi vĩnh hằng, thì việc tâm hương là cách tốt nhất để bày tỏ lòng kính trọng của con. Đó là con đường đạo nghĩa của một người con. Một người không biết hiếu kính cha mẹ, ông bà, dù có trí thức đến đâu, cũng không thể coi là người có đạo nghĩa. Mọi người, mọi đối tượng, mọi địa vị, từ mọi lứa tuổi, đều có thể thể hiện lòng hiếu thảo theo nhiều cách khác nhau, quan trọng nhất là phải bắt nguồn từ trái tim chân thành của người con dành cho cha mẹ, ông bà” - Hòa thượng Thích Trí Thọ - Phó ban kiêm Chánh Thư ký Ban Trị sự Giáo hội Phật giáo Việt Nam tỉnh chia sẻ.
Đặc biệt, hiếu thảo hiện đại đã mở rộng ý nghĩa, như lời của Hòa thượng Thích Trí Thọ: “Yêu quê hương, trung thành với đất mẹ - Tổ quốc mình, sống có ích cho cộng đồng xã hội là một hiếu thảo mà mỗi người phải có”.
Để quê hương yên bình, không chiến tranh, đòi hỏi sự hy sinh của những người đi trước. Chính vì vậy, chúng ta phải biết tri ân tổ tiên, các anh hùng, những người đã đặt mình lên hàng đầu vì tự do và hạnh phúc của thế hệ sau. Hiếu thảo với quê hương, đất nước không chỉ là điều lớn lao, xa vời, mà còn thể hiện trong công việc và cuộc sống hàng ngày của từng người. Đó là sống tích cực, luôn tuân thủ chặt chẽ chủ trương, chính sách, và pháp luật của Đảng và Nhà nước, làm tốt những công việc hàng ngày, trở thành công dân có ích cho xã hội. Nếu có thể, hãy hướng dẫn hoạt động cộng đồng, thực hiện những công việc hữu ích cho xã hội.
Không khó để tìm thấy những người sống hữu ích như ông Trịnh Văn Y, đã tổ chức xây dựng hàng nghìn cây cầu nông thôn; ông Huỳnh Văn Cam (Lê Huỳnh), đã tổ chức phẫu thuật tim cho hàng nghìn trẻ em bị tim bẩm sinh; ông Trần Quốc Việt, đã tổ chức xây nhà “Nghĩa tình đồng đội” cho các cựu chiến binh… Cũng như rất nhiều thanh niên tham gia các hoạt động tình nguyện, bảo vệ môi trường, giúp đỡ gia đình chính sách, chăm sóc mẹ Việt Nam anh hùng, hoặc hiến máu tình nguyện, tham gia giữ gìn trật tự an toàn giao thông và an ninh trật tự…
“Chúng ta được sinh ra và lớn lên từ quê hương, đất nước của mình. Chúng ta phải trân trọng và biết ơn, và hành động để thể hiện lòng biết ơn đó. Quan trọng hơn cả là hành động phải làm sao để bảo vệ và phát triển quê hương, đất nước của mình, cùng nhau đóng góp, gìn giữ và xây dựng nó trở nên tốt đẹp hơn” - Hòa thượng Thích Trí Thọ nói.
Hiếu thảo là trách nhiệm, bổn phận của người con, bởi đó là cách báo đáp công ơn sinh thành, nuôi dưỡng lớn lao của cha mẹ, ông bà, và là sự chấp nhận vị thế quan trọng của quê hương đất mẹ đối với con người. Đó là cơ sở để trở thành người tốt, trước khi trở thành người thành đạt.
Ánh Nguyệt

