- - Ký ức về cha là hình ảnh một người đàn ông mạnh mẽ, gương mẫu và đáng kính, nhưng tuổi tác đã làm cha yếu đi. Thời gian trôi qua, con gái nhận ra sự thay đổi và nỗi đau khi cha già đi. Dù có nhiều kỷ niệm đẹp và tình yêu sâu sắc, cha giờ đây yếu đuối và không còn là siêu nhân như trước. Con gái cảm nhận nỗi buồn khi phải rời xa cha và gia đình, nhưng vẫn luôn yêu thương và kính trọng cha. Cô mong cha sống khỏe mạnh để giữ nụ cười và là động lực cho con tiếp tục cuộc sống., Cha tôi, một thầy giáo tận tâm, đã dạy tôi rằng Toán không chỉ là con số mà còn là ngôn ngữ của cuộc sống, giúp rèn luyện tư duy và hiểu biết xã hội. Ông không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn dạy tôi về lòng nhân ái và đam mê giáo dục. Dù nghỉ hưu, tâm huyết dạy bảo của cha vẫn mãi mãi sống trong tôi, là nguồn động viên lớn lao trong con đường giáo dục của tôi., Bà run rẩy cầm gậy tre, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào thông báo con về muộn và cha đã qua đời. Cảnh tượng khiến tôi xót xa, tim đau đớn. Tôi thắp nhang cho cha, khóc nức nở. Cha tôi, một nông dân hiền lành, đã ra đi sau một cơn sốt. Mẹ và các chị tôi chứng kiến ông gọi tên tôi trước khi qua đời. Hồi ức về cha và mẹ luôn hiện hữu trong tôi, dù giờ đây chỉ còn là ký ức và sự nhớ thương.
Ảnh hưởng của cha trong ký ức của con như một bức tranh về một người đàn ông mạnh mẽ, là tấm gương kiên cường cho cả gia đình. Nhưng giờ đây, qua những dấu vết thời gian trên gương mặt già nua, con mới thấu hiểu rằng cha đã già lắm rồi...
Chúng ta từng là bạn thân, hai người bạn đồng hành. Từ nhỏ, cha luôn hiện hữu trong nhịp thở hàng ngày của con. Con gái được ví như chiếc áo khoác bông mang lại hạnh phúc cho cha. Với con, cha là siêu nhân sẵn sàng làm mọi điều mà con ước muốn. Cùng nhau, chúng ta trải qua những kí ức quý báu, và cha mẹ là động lực của con mỗi ngày.
Nhưng thời gian trôi, đưa theo đó là những giọt nước mắt khi con chứng kiến cha mẹ già đi, và con cũng không tránh khỏi điều đó. Cha con giờ đây yếu đuối, mái tóc bạc phơ, nụ cười mệt mỏi.
Đời sống đòi hỏi cha phải đối mặt với nhiều trách nhiệm, khiến cha già nhanh chóng. Nhưng càng già, cha càng phải chịu đựng khi con gái phải rời xa gia đình để đến một thế giới mới. Và chúng ta trở nên xa lạ...
Cha dần nhận ra đau đớn và khó khăn trong cuộc sống. Mẹ cũng giấu giếm những lần vấp ngã. Con cũng không muốn chia sẻ những nỗi đau và bất công xã hội. Gia đình, ngày nào cũng thân thiết, bây giờ trở nên bí mật...
Con nhận ra mình ngày càng xa lạ với gia đình. Những hồi ức cũ về gia đình ấm cúng trở nên to lớn. Người ta có lẽ không nên lớn lên, không nên lập gia đình, để có thể ở bên cha mẹ mãi mãi, trải qua niềm vui và chia sẻ nỗi đau. Nhưng đời không như mơ, phải không cha?
Con gái đã trưởng thành, cần phải lập gia đình, và sẽ có một gia đình mới. Dần dần, chúng ta trở nên xa lạ. Con biết cha sẽ trải qua nhiều cảm xúc, khi người bạn đồng hành lâu năm của con sẽ đưa tay con cho người đời mới. Nhưng cha ơi, dù con lớn đến đâu, con vẫn là cô gái bé bỏng của cha!
Cha hãy sống khỏe mạnh như cha từng trở thành, để tuổi già không làm mờ đi nụ cười trên môi cha. Sống khỏe mạnh, vì chỉ có như vậy con gái mới có thể mạnh mẽ bước tiếp mỗi ngày...
Minh Hoài
Chốn ký ức về cha
Hồi ức về chaMỗi lần tôi bắt đầu viết về mẹ, nhưng viết về cha lại là một thách thức lớn. Đôi khi, việc đó làm cho cha phải suy nghĩ. Cuộc đời của cha là một câu chuyện dài, phức tạp, đầy vinh quang và cay đắng, nhưng khó có thể diễn đạt bằng vài dòng chữ. Có lẽ chỉ là một phần nhỏ nào đó về Người.
Cha không phải là người vĩ đại, không thường nói về những điều lớn lao. Cha chỉ là một người bình thường, như bao cha khác trên thế gian, chia sẻ về những điều giản dị trong cuộc sống này.
Thời thơ ấu, cha thường dạy tôi qua những câu chuyện hình tượng, mang đầy triết lý. Tôi lúc đó chưa hiểu được giá trị của những lời dạy, nhưng sau này, tôi nhận ra chúng giúp tôi nhiều trong cuộc sống.
Cha rất nghiêm túc và sợi dây roi của cha làm tôi sợ hãi. Dù thực tế, cây roi của mẹ mới đa dạng, nhưng cây roi của cha luôn lớn hơn. Ông ít khi đánh, nhưng mỗi lần ông đánh, tôi nhớ mãi. Cha không hay nói nhiều nhưng lúc nào cũng ngắn gọn, súc tích. Tôi không biết liệu cây roi ấy đã giúp tôi tránh được những cây roi khác ngoài đời hay không.
Cha rất khô khan. Trong thời gian tôi sống, ông chưa bao giờ nói lời ngọt ngào với tôi. Ông chưa bao giờ khen ngợi tôi, nhưng tôi không bao giờ cảm thấy buồn chán. Tôi hiểu rằng cha luôn yêu thương tôi, dù ông thể hiện điều đó bằng cách khác.
Ông khóc khi cần thiết. Giọt nước mắt của ông là sự chân thành và thiêng liêng nhất. Lần đầu tiên là khi mẹ tôi qua đời, ông khóc thầm trước lễ tang. Lần thứ hai là khi anh trai tôi đi xa làm ăn, gia đình chúng tôi cảm nhận sự vắng bóng. Ông bật khóc tự nhiên, làm tôi nhận ra ông cũng yếu đuối. Những cảm xúc kia, được che đậy bởi sự nghiêm túc và khô khan, giúp ông dẫn dắt gia đình chúng tôi qua mọi khó khăn.
Mỗi khi tôi trở về, tôi thường thấy cha ngồi trước hiên nhà. Mặc dù đó là chỗ thường của mẹ, nhưng cha ngồi đó để nghĩ về cuộc sống, đợi chờ. Mắt ông rạng ngời khi thấy con cái trở về, tôi hiểu rằng cha luôn tự hào về chúng tôi. Cha là người giản đơn, bình dị và tuyệt vời.
An Nhân
Cha tôi
Cha tôi
Tôi có thói quen trồng bầu trong vườn suốt mùa xuân. Bầu là loại cây thân thảo dễ chăm sóc, tạo nên một góc xanh tươi, gần gũi với cuộc sống nông thôn. Quả bầu ngon mềm, ngọt thanh, thường trở thành điểm nhấn hấp dẫn trong những bữa cơm gia đình. Những kí ức về khóm bầu đã điểm xuyết mỗi kỳ nghỉ xuân của tuổi thơ, từ những năm tháng ấu thơ đến những ngày trưởng thành.
Cha tôi luôn cẩn trọng khi trồng bầu, chọn lựa thời điểm thích hợp và chăm sóc từng cây cẩn thận. Góc bầu xanh tươi trước cổng nhà như một bức tranh sống động, là nơi các em nhỏ hẹn hò chơi đùa. Tiếng chuyền tre, tiếng cười vang lên như những giai điệu hạnh phúc. Mẹ tôi với chiếc nón và cây dao nhọn nhẽo, cắt bầu tận nơi, bày tỏ tấm lòng hào hứng và yêu thương.
Giàn bầu không chỉ là nơi sinh sống của cây cỏ xanh mát mẻ mà còn là nguồn cảm hứng cho tình thân gia đình. Những buổi chiều, cha tôi giữ lấy giàn bầu, chăm sóc từng chi tiết nhỏ, truyền đạt những kỹ thuật trồng trọt truyền thống. Mỗi quả bầu trổ bông trắng muốt là một hiện thân của công sức và tình cảm của gia đình tôi.
Quả bầu không chỉ là món ăn ngon mà còn là biểu tượng của sự hạnh phúc và ấm áp. Mỗi khi bầu chín, những bữa cơm gia đình trở nên trọn vẹn hơn, ngon miệng hơn. Tôi nhớ mãi hình ảnh mẹ tôi luôn chuẩn bị bữa ăn ngon lành, với những món ăn từ quả bầu thơm ngon như canh, xào, hay nhồi thịt.
Gian bầu là nơi tôi học được nhiều điều, không chỉ về nghệ thuật trồng trọt mà còn về tình thương gia đình. Mỗi quả bầu là một câu chuyện, là những kỷ niệm đẹp mà tôi luôn giữ trong trái tim. Và khi giàn bầu héo tàn, là lúc tôi hiểu rõ hơn về vòng luân phiên của cuộc sống.
Bầu không chỉ là cây trồng, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương và gắn bó gia đình. Mỗi mùa xuân, khi giàn bầu nở hoa, là lúc tôi lại thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc và biết ơn với quãng thời gian trôi qua bên gia đình yêu thương.
Mộc Nhiên
Giàn bầu tràn đầy niềm vui
Giàn bầu ấm áp hạnh phúc
4. Hình ảnh tình cha mát lành
Với mỗi người, có lẽ không có điều gì thánh thiện hơn tiếng gọi của cha mẹ. Từ khi mới biết nói, tiếng đầu tiên mà đứa trẻ học là 'cha' và 'mẹ'. Đến khi trưởng thành, niềm hạnh phúc lớn nhất là được gọi bằng tiếng yêu thương của cha hay mẹ. Nếu mẹ thường được liên kết với những điều êm dịu, dịu dàng và ấm áp, thì cha lại là hình tượng của sức mạnh, niềm tin và bảo vệ, là bóng mát che chở cho đàn con. Câu ca dao 'Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra' được mỗi đứa trẻ học từ nhỏ và giữ mãi suốt cuộc đời.
Chương trình 'Như chưa hề có cuộc chia ly' thường làm xúc động nhiều người với những câu chuyện đoàn tụ gia đình. Tôi luôn rơi nước mắt khi chứng kiến tình cảm sâu sắc giữa cha mẹ và con cái. Có những người đã mất mẹ cha từ nhỏ, nhưng nhờ chương trình, họ lại tìm thấy nguồn cảm hứng và những hình ảnh thay thế cho những hồi ức đã mất. Một người cha đã dành 45 năm tìm con trai thất lạc từ thời kỳ chiến tranh, làm nhiều người xúc động bởi tình yêu thương và sự hy sinh của ông. Nhưng đau lòng khi đứa con trai vẫn chưa được tìm thấy.
Truyền thống thường tập trung nhiều hơn vào tình mẫu tử, và hình ảnh của mẹ thường được biểu tượng hóa như biểu tượng của sự ấm áp và yêu thương. Tuy nhiên, tình yêu của cha không kém cạnh, dù cách thể hiện có thể khác biệt. Bàn tay của mẹ thường liên quan đến việc chăm sóc và âu yếm con từng giọt sữa. Ngược lại, bàn tay của cha liên quan đến những công việc trong nhà và sửa chữa những thứ hỏng hóc. Có những câu chuyện đẹp về tình cha mà chúng ta đã nghe và đọc. Xung quanh chúng ta, có bao nhiêu người cha thông qua những hành động giản dị hàng ngày để lại những dấu ấn tình thương sâu đậm trong trái tim con cái.
Cha tôi là một người nông dân yêu sách, đã truyền đam mê đọc sách cho tôi. Cách cha tôi chăm sóc từng quyển sách, làm đẹp nhãn và dành thời gian để chúng tôi trân trọng từng trang sách là điều làm tăng sự quý phái của chúng tôi. Cùng với mẹ, ba đã làm việc vất vả trên đồng lúa, vườn rau để chúng tôi có thể đến trường. Ngày tôi bị yếu đuối và không đạp xe được, cha đã đưa tôi trên chiếc xe đạp qua đoạn đường dốc gần 10 cây số để đưa tôi đến trường. Người cha tuyệt vời ấy đã ra đi được gần 2 năm, nhưng để lại trong tôi những kí ức và tình yêu vô tận.
Con cái tôi cũng lớn lên trong sự che chở của người cha. Dù không giỏi như mẹ về việc dạy chữ hay bọc vở, cha vẫn dành tình thương và quan tâm không kém. Khi tôi phải học xa nhà, cha đã là người chăm sóc tôi từng bữa ăn và giấc ngủ. Điều quan trọng là tình thương của cha giúp chúng tôi vượt qua những khó khăn khi vắng mẹ. Cha cũng là người đưa tôi đến trường mỗi ngày và nhìn căn phòng trống khi tôi đi học xa, làm tôi cảm thấy biết ơn và thương cha hơn.
Sinh ra có mẹ có cha là hạnh phúc lớn. Tiếng hát của Ngọc Sơn đã diễn đạt một cách tuyệt vời về tình cha tha thiết, 'Tình cha ấm áp như vầng Thái Dương, ngọt ngào như dòng nước trôi...'. Ngoài sự dịu dàng của mẹ, tình thương của cha như cây tùng cứng cáp, bảo vệ và tạo bóng mát ấm áp cho con cái. Bóng mát của tình cha và vẻ lớn lao của tình mẹ đều quan trọng và không thể thay thế.
Nguyễn Thị Thúy Ái
Tình cha, bóng mát quyền năng
Bóng mát tình chaBình minh ban mai, tia nắng nhẹ nhàng len lỏi qua khe lá, tôi đón đầu ngày mới. Phố xá yên bình, những bông hoa rực rỡ chào đón một ngày mới. Tôi nhìn thấy sự kế thừa của thế hệ cha anh trong muôn loài sống, từ cây cỏ đến con người.
Nhìn ngắm đôi vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ với cuộc sống bình dị nhưng đầy tình yêu thương, tôi bỗng nhớ về cha mình. Ngày xưa, cha tôi là một ông giáo nghèo với cuộc sống khó khăn. Những ký ức về chiếc xe đạp Thống Nhất không phanh, chiếc ổi to tướng đã góp phần làm nên niềm hạnh phúc của thời thơ ấu.
Cha tôi mang về một quả ổi to từ miền Nam, không để ăn mà để làm giống. Tuy chúng tôi không được thưởng thức hương vị tuyệt vời của quả ổi nhưng bởi cha tôi, mỗi miếng ổi cơm trở nên quý giá. Cha tôi tận tâm chăm sóc vườn ổi, và sau hai năm, vườn ổi xanh tươi, trái to tướng. Cha tôi để lại cho chúng tôi một di sản vô giá, là tình yêu thương và b lesson về sự kiên trì, nỗ lực.
Nhìn lại quãng đời, cha mẹ tôi là những nhà giáo nghèo, không có những phúc lợi như ngày nay. Họ hy sinh để chúng tôi có được tương lai tốt đẹp. Cha tôi đã ra đi, nhưng hình ảnh cha vẫn sống mãi trong ký ức, đặc biệt là bên vườn ổi xanh tươi.
Ngày nay, khi trở thành cha mẹ, tôi cảm nhận sâu sắc tình yêu thương và bảo bọc của mình dành cho con. Cuộc sống có thể thay đổi, nhưng tình thương của người cha là vĩnh cửu. Hãy trân trọng những điều quý giá ngay từ bây giờ, để không phải hối tiếc trong tương lai.
Bầu trời có thể xanh hay u ám, thế giới có thể biến đổi. Nhưng tình yêu thương của cha là điều trường tồn mãi mãi.
Hoà Bình Nguyễn
Với tôi, cha trường tồn
Với tôi, cha trường tồnMùa đông sắp qua, cái lạnh kéo dài khiến lòng tôi nghẹt thở. Trong khoảnh khắc yên bình, tôi chìm đắm trong suy nghĩ về cha. Một người đặc biệt mà tôi luôn cảm thấy nợ ơn.
Sự im lặng của cha thường xuyên, những lời dạy bảo ít ỏi đã tạo nên hình ảnh của một người cha tuyệt vời. Dù cuộc sống đầy khó khăn, cha không bao giờ để tôi thiếu tình thương. Những ký ức về những buổi đi xe đạp với cha, những bài học quý giá về tình yêu thương và lòng kiên trì.
Cha là người không nói nhiều. Lời nói thường ít, nhưng tình yêu thương của cha to lớn như núi Thái Sơn. Cha không chú ý đến việc thể hiện cảm xúc, nhưng mỗi khi tôi gặp khó khăn, cha luôn ở đây, hỗ trợ và khích lệ. Cha, người đầy bí ẩn, giữ trái tim ấm áp dưới vẻ ngoài lạnh lùng.
Ngày cha già, bóng cha như hòa mình vào không gian, nhưng tình yêu thương vẫn in sâu trong mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt già nua. Cha trở nên yếu đuối hơn, và tôi cảm nhận được sự cô đơn. Mỗi lần gặp khó khăn, cha vẫn im lặng nhưng ánh mắt sáng bừng, lời nói ẩn sau nụ cười yếu ớt là nguồn động viên to lớn.
Cha là người chăm sóc mẹ khi bà gặp nạn tai nạn, là người luôn giữ gìn bản thân mình để tôi yên tâm với cuộc sống của mình. Những cuộc gọi điện thoại dặn dò, những lời khuyên sâu sắc là những khoảnh khắc tôi cảm nhận được tình thương vô bờ của cha.
Mỗi ngày, cha đều là nguồn động viên và niềm tự hào của tôi. Mọi gánh nặng cuộc sống, cha vẫn mang trên đôi vai mảnh yếu ớt. Cha, người không bao giờ từ bỏ, là nguồn động viên vững chắc nhất trong cuộc đời tôi.
Cha, người tôi vẫn nhớ mãi và luôn biết ơn. Mỗi bước đi của tôi, cha vẫn là người bảo vệ đắc lực, nguồn động viên không ngừng. Trong tình yêu thương của cha, tôi cảm nhận sự ấm áp và bền vững, là nguồn động viên vô tận.
Mái tóc bạc của cha bay theo làn gió, khuôn mặt già nua mang đầy những vết nhăn của cuộc sống.
Đến khi cha già, tôi mới nhận ra sự quan trọng của những giây phút bên cha, những lời nói dịu dàng, những cử chỉ quan tâm. Cha vẫn là người mạnh mẽ nhất, là nguồn động viên vững chắc nhất cho tôi.
Hãy trân trọng những khoảnh khắc bên cha, vì khi cha không còn, sẽ không còn cơ hội để chúng ta bày tỏ lòng biết ơn. Đừng để lỡ mất những khoảnh khắc quý giá ấy.
Tác giả: Nguyễn Thanh Thủy, bút danh: Thanh Thuy
Hồi ức về cha
Hồi ức về cha
7. Cha - người hùng trong đời mỗi cô con gái
'Đôi khi người đàn ông đích thực nhất trong cuộc đời mỗi cô gái chính là cha' (lời của Marisol Santiago).
Cha - người mạnh mẽ ngoài bề ngoài nhưng lại ẩn sau đó là trái tim nhạy cảm, sẵn sàng hi sinh tất cả cho đứa con gái yêu quý. Con gái là hạnh phúc, là trách nhiệm, là tâm huyết của cha. Người cha chăm sóc, dỗ dành từng bước tiến nhỏ, và vẫn giữ mãi tấm lòng bảo bọc. Cha không phải người hoàn hảo, nhưng tình yêu của cha vô song, luôn âm thầm đắm chìm trong lòng con.
Con gái lớn lên, nhưng cha vẫn là nguồn sức mạnh, là bảo vệ đắc lực. Cha không chỉ là người hướng dẫn con bước vào cuộc đời mà còn là người đồng hành, chia sẻ mọi cảm xúc, khó khăn. Bởi vì, mỗi cô gái có thể không là nữ hoàng của chồng, nhưng luôn là công chúa trong trái tim cha mình.
Tình yêu của mẹ bao la, nhưng tình cha càng lớn thiên hà mênh mông. Cha không cần phải đẹp trai, cao ráo, chỉ cần một trái tim chân thành và tình yêu vô điều kiện. Mỗi nụ cười của con gái là niềm hạnh phúc lớn nhất đối với cha, và cha luôn sẵn sàng hy sinh, dành trọn tâm huyết cho gia đình.
Con gái lấy chồng, cuộc sống thay đổi, nhưng tình yêu của cha vẫn không đổi. Cha không buồn khi con gái bước vào cuộc sống mới, mà ngược lại, cha hạnh phúc khi thấy con hạnh phúc. Tình cha không giới hạn, không điều kiện, chỉ cần con hạnh phúc, cha cũng hạnh phúc.
Cha - đồng hành trong từng chặng đường, là người chia sẻ niềm vui, nỗi buồn. Bất kể cuộc đời có như thế nào, con gái hãy luôn nhớ, cha sẽ luôn ở đằng sau, là điểm tựa vững chắc nhất. Tình yêu cha - một tình yêu vĩnh cửu, bền vững, không có gì sánh kịp.
Tác giả: Hạ Vy
Cha - người hùng dũng cảm trong cuộc sống của mọi cô con gái
Cha - trái tim đồng hành vững chắc trong hành trình của mỗi cô gái8. Cha tôi - người thầy tận tâm
Trong bài học đầu tiên của mình, thầy giáo đã khám phá ra rằng Toán không chỉ là những con số khô khan, mà còn là ngôn ngữ của cuộc sống. Thầy dạy chúng tôi nhìn nhận Toán như một công cụ hữu ích trong việc rèn luyện tư duy, giúp chúng tôi hiểu biết và đồng lòng với xã hội. Toán không chỉ là bài học trên sách giáo trình mà còn là tri thức áp dụng vào cuộc sống hàng ngày.
Với tâm huyết và sự yêu nghề, cha tôi - thầy giáo Nguyễn Trọng Thái đã truyền đạt kiến thức không chỉ là về Toán mà còn là về lòng nhân ái, lòng trăn trở và lòng đam mê giáo dục. Từ những bài giảng của cha, tôi học được nhiều hơn là kiến thức Toán, mà là cách trở thành một con người có ý thức, yêu nghề và đóng góp tích cực cho xã hội.
Cha tôi không chỉ là người thầy truyền đạt kiến thức mà còn là người bạn đồng hành, người truyền cảm hứng và tình thầy trò mãi mãi. Dù về nghỉ hưu, nhưng tâm huyết dạy bảo của cha không bao giờ phai mờ. Những câu chuyện về cha giáo vẫn luôn là nguồn động viên lớn lao cho tôi trên con đường giáo dục.
Sưu tầm
Cha tôi, người thầy tận tâm
Cha tôi, người thầy đầy tri thức
9. Cha tôi - hồn nhiên và đam mê giảng dạy
Tháng tư, bản thân mình đã không thể tin được, từng sợi nắng như tơ nhện nhẹ nhàng đánh thức bình yên trong tâm hồn. Dọc theo con đường nắng, những bông hoa bìm bìm rung rinh theo làn gió nhẹ, tạo nên bức tranh huyền bí và dễ chịu. Mẹ cắt một đóa hoa loa kèn trắng muôn muốt đem về, hương thơm nồng nàn lan tỏa, làm cho căn nhà trở nên ấm cúng. Trong khoảnh khắc đó, mẹ nói về quãng thời gian hồn nhiên và đam mê giảng dạy của cha, những khoảnh khắc hào hùng của một thời đã qua. Bó hoa loa kèn mà cha mang về từ chợ hoa phố Hàng Lược không chỉ là hoa, mà còn là biểu tượng của những ngày tháng tư lịch sử đáng nhớ. Những kỷ vật chiến trường của cha như chiếc võng dù, ống nhòm, quân hàm đã bạc màu, đồng đội và chiến hữu gắn liền với nhau mãi mãi. Chiến tranh có thể đã qua, nhưng trong trái tim cha, những ngọn lửa hào hùng không bao giờ tắt.
Đinh Tiến Hải
Hồi ức về Cha - thời kỳ bùng nổ của tình yêu và hào hứng
Cha tôi - nguồn cảm hứng không ngừng
Bước vào mùa đông cuối năm, những cơn gió mùa bắc liên tiếp đến, mang theo cái lạnh như dao cắt, thách thức sức mạnh của con người.
Chiều nay, sau khi rời khỏi tiệm cắt tóc, nhìn mái tóc bám sương qua gương, tôi bất giác nhớ về cha, người đã dành cả cuộc đời mình cho gia đình đến những phút giây cuối cùng của cuộc sống. Nhớ mãi không quên! Không kịp giữ lại, tôi nuốt trôi cảm giác nghẹn ngào, những giọt nước mắt cay xè...
Hơn ba mươi năm trôi qua, tôi vẫn thường gọi cha trong những giấc mơ mỗi khi đêm buông xuống.
Ngày cha mất, tôi không có mặt bên ông để nhìn thấy ông lần cuối. Nghe tin cha qua bức điện tín, tôi sốc, đứng trơ, cảm giác hụt hẫng. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nhận được một tin dữ như vậy (lúc đó, tôi đang ở vùng biên giới Lạng Sơn). Sau khi báo cáo đơn vị, vì không có phương tiện đi lại, tới tối hôm sau, tôi mới về nhà. Người đón tôi là mẹ. Đã lâu rồi, tôi không thấy mẹ quấn trên đầu chiếc khăn xô trắng. Bà nắm cây gậy tre, bước đi run run, đôi mắt cạn khô, mờ đục, nắm lấy bàn tay thô nháp của đứa con xa, nghẹn giọng:
- Sao bây giờ mới về? Đợi mãi không thấy con về, mọi người đã đưa bố mày ra đồng được ba ngày rồi. Lúc sắp ra đi, ông ấy cứ nhắc và gọi tên con mãi. Rõ tội!
Nói xong, bà mếu máo, đôi mắt mờ đục, đỏ hoe. Nhìn dáng người nhỏ thó với tấm thân lưng còng xiêu vẹo của bà, lòng tôi tê tái, xót xa!
Tự nhiên, cảm giác như có ai đang bóp nghẹt lồng ngực. Tim tôi nhói đau. Hai hàng nước mắt cứ trào ra, thấm vào miệng, vào họng khô khốc, mặn chát!
Ném chiếc ba lô xuống nền nhà, tôi đến trước bàn thờ hương linh Cha, run rẩy thắp ba nén nhang, sau đó chắp tay vái lạy.
- Cha ơi! Tôi gọi cha trong tiếng nấc nghẹn mà không nói được gì.
Rồi, tôi oà khóc nức nở, nghẹn ngào như chưa bao giờ được khóc...
Đứng ở miền quê nghèo, suốt đời 'bán mặt cho đất, bán lưng cho trời', cha tôi là một nông dân nổi tiếng với sự cần cù và hiền lành. Các chị tôi kể, trước khi ra đi, buổi chiều hôm đó, ông vẫn tranh thủ cày đồng để kịp đón mùa Đông xuân. Chiều tối, về nhà, thấy nước giếng nóng, ông rót qua loa mấy gầu để sạch bùn và ăn vội tô cơm tối.
Ăn xong, cha tôi than phiền về đau đầu và cảm giác sốt. Uống xong chén nước, ông nằm xuống, che chăn. Một lúc sau, chị gái tôi nghe thấy tiếng cha tôi ú ớ như muốn gọi ai đó. Chị chạy lại bên giường thì thấy cha tôi đang run lên bần bật và không ngừng gọi tên tôi (vì tôi là cậu con út mà ông yêu thương, cưng chiều, giờ phải sống xa nhà vì công tác). Thấy vậy, mẹ và các chị tôi hốt hoảng chạy lại chỗ cha tôi nằm. Giọng cha tôi yếu dần, yếu dần, hơi thở gấp gáp, rồi đứt quãng. Hai bàn tay gầy guộc của ông giơ lên và chỉ về hướng cồng nhà, thều thào gọi tên tôi. Vài phút sau, tay ông rơi xuống và chảy thõng xuống giường. Chị gái tôi nhanh chóng lấy sợi bông đặt lên hốc mũi của cha và thấy ông không còn thở.
Nhưng đôi mắt của ông vẫn mở. Từ trong đó, nước mắt rơi nhưng chảy. Mẹ tôi lấy khăn lau và không thấy cha tôi chớp mắt. Bà nhận ra ông đã vĩnh viễn về với các bậc tiền bối. Rồi bà nhẹ nhàng vuốt mắt cha tôi và lấy khăn thấm những giọt nước mắt đang trào trong đôi mắt mình...
Định mệnh khiến cha tôi ra đi sau gần tám mươi năm tồn tại trên đời! Là nông dân, cả đời 'chỉ biết ruộng trâu ở trong làng' (NĐC), nhưng với tôi, ông vô cùng vĩ đại trong gia đình, trong mắt vợ con và những người thân!
Đêm buông xuống. Ngoại trời, gió lạnh vẫn thổi, làm cho không khí trở nên giá lạnh. Mưa bắt đầu rơi nhỏ giọt. Đêm tháng Chạp tối tăm, buồn bã!
Vài ngày sau, tôi mang theo ba lô quay về đơn vị. Nhịp đập của tàu làm tôi mơ mộng chìm vào giấc ngủ nhẹ. Tôi lại mơ thấy cha tôi, nhìn tôi với ánh mắt trìu mến mà không nói một từ. Tiếng còi tàu báo hiệu đến ga làm tôi tỉnh giấc. Trời đã sáng rõ. Đeo ba lô lên vai, tôi rời bỏ đơn vị. Hành trang duy nhất của người lính lúc này, chẳng có gì khác là niềm nhớ thương cha, ánh dương đã tắt không bao giờ thấy nữa!
Vài ngày nữa là đến ngày giỗ cha. Người mẹ già yêu dấu của tôi cũng rời bỏ thế gian vài năm sau đó... Thắp nến thơm trên bàn thờ cha mẹ, tôi cúi đầu xin lỗi hương linh hai bậc tình thân vì dịch bệnh khiến tôi không về được. Giọt nước mắt lại rơi, cảm giác mặn chát tràn vào miệng!
Bất giác tôi nghẹn ngào và oà lên:
- Cha, mẹ ơi! Xin lượng thứ cho con!
Đêm nay, gió mùa lại thổi. Chắc hẳn, tôi sẽ gặp cha trong giấc mơ chập chờn giữa giấc ngủ không trọn vẹn!
---
Xứ Lạng, một chiều Đông
Son Truong.
Hồi ức về cha
Nhớ về người cha