1. Khi Ánh Hoàng Hôn Buông Lỏng
Trên con đường vắng vẻ, những kí ức quê hương hiện lên mơ mộng, từ chiếc võng mẹ mắc giữa những nỗi nhớ đến bếp quen thuộc và chiếc xe đạp cũ. Mỗi lần về quê, ánh hoàng hôn khác biệt giữa thôn quê và thành phố làm tôi bất giác mơ mộng. Khoảnh khắc đẹp nhất của hoàng hôn là khi tia nắng vàng mong manh còn vương lại, làm cho không gian trở nên bình yên, lãng mạn. Hoàng hôn ở quê hương tôi không chỉ là sự kết thúc của một ngày mà còn là sự bắt đầu của một đêm tràn đầy huyền bí.
Ngày càng lớn, tôi vẫn giữ niềm đam mê ngắm hoàng hôn. Hoàng hôn là thời điểm yên bình nhất, là khoảnh khắc tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhàng, lãng mạn. Hoàng hôn quê tôi thật đẹp, là lúc mặt trời buông lỏng, nhường chỗ cho mặt trăng và vì sao. Màu vàng ấm áp của hoàng hôn tô điểm cho bức tranh thiên nhiên huyền bí. Tôi ước rằng thời gian có thể ngừng lại để tôi được trải nghiệm hết vẻ đẹp của hoàng hôn, cảm nhận sâu sắc hơn...
Khi hoàng hôn buông lỏng trên cánh đồng quê, tôi nhớ mãi khoảnh khắc ấn tượng kia. Bạn bè tôi, những đứa trẻ xô bồ trên đường làng, tận hưởng cùng tôi khoảnh khắc tuyệt vời của ánh hoàng hôn. Mỗi lúc đó, tôi như cảm nhận được hồn quê mình, cái âm thanh của cuộc sống giản dị, tiếng cười của trẻ thơ và tiếng gọi về nhà của mẹ tôi. Những âm thanh ấy làm cho hoàng hôn trở nên đặc biệt, là giây phút kết nối với quê hương, nơi có những kí ức đẹp nhất của tôi. Khi cuộc sống khó khăn, tôi chỉ muốn trở lại và ngắm nhìn hoàng hôn trên cánh đồng quê để tìm lại bình yên, sự chân thành, và tình yêu thương đơn giản nhất.
Có những chiều hoàng hôn bình yên đến lạ, nhưng đó cũng là lúc bắt đầu của một câu chuyện mới. Chúng tôi thường nhìn nhận 'bắt đầu từ một kết thúc'. Khi nhìn thấy hoàng hôn, tôi cảm nhận sự tiếc nuối nhưng đồng thời, tôi biết đó là cơ hội để mọi thứ mới bắt đầu. Hãy trân trọng những khoảnh khắc tuyệt vời đó, bởi mỗi buổi chiều, mỗi hoàng hôn là một kiệt tác khác nhau, món quà đặc biệt mà thiên nhiên dành cho chúng ta.
Hoàng hôn trên quê hương tôi không chỉ đẹp như tranh vẽ mà còn chứa đựng những tình cảm sâu sắc, những cái đẹp tinh tế nhất của thiên nhiên. Nó không chỉ là kết thúc của một ngày mà còn là sự khởi đầu của một kỷ niệm. Hoàng hôn là khoảnh khắc tôi không thể quên, là khoảnh khắc tôi luôn giữ trong trái tim mình...
Triệu Vy


2. Nắng Chiều Góp Phần Tình Yêu
Yêu em trong ánh chiều chạng vạng hoàng hôn, khi em nở nụ cười rạng ngời, tôi biết mình đã bị thu hút không thể thoát ra. Em quá đặc biệt! Ánh sáng chiều nhẹ nhàng rơi trên hàng cây, tô điểm cho nụ cười của em như làm mới tình yêu, tạo nên bức tranh đẹp đến khó tin.
Tôi không biết em là ai, ở đâu, chỉ biết rằng tôi say em như say một loại rượu quý. Tâm trạng tôi bay theo em, lang thang trên con đường xa lạ. Tôi không theo đuổi em, không xin địa chỉ hay cách liên lạc, nghĩ lại thấy hài hước. Cho đến khi bóng tối buông xuống, ánh đèn đường soi rọi, tôi mới tỉnh lại khỏi giấc mê. Yêu một người có lẽ như vậy?Mấy ngày sau, nỗi nhớ về em trỗi dậy, cắn rứt tôi nhiều hơn một lần. Tôi tự trách mình ngu ngốc. Nên đi theo em, làm quen và hẹn gặp em một ngày nào đó. Nhưng tôi chỉ nhìn em, ngẩng cao đầu như khắc em vào trái tim. Tôi lo sợ mất em, nếu đã mất, tôi sẽ phải làm thế nào?
Và có vẻ như số phận đã sắp xếp, tôi lại gặp em trong một ngày mưa, em ngồi một mình, vẻ mặt không được vui. Em nhấm nháp cà phê như nhấm nháp nỗi đau. Em có vẻ đã trải qua nhiều. Tôi nhớ nụ cười xưa của em. Và rồi, trái tim tôi thúc đẩy, tôi tìm đến bên em, chia sẻ, lấp đầy cô đơn của em bằng cách riêng tôi.
Tôi thực sự muốn bảo vệ em, yêu thương em. Em biết không, tình yêu là sự cho và nhận từ cả hai phía, em không thể để tôi trao gửi tình yêu như vậy mãi được. Em không yêu tôi phải không? Em không thể để tôi bước vào cuộc sống của em mãi được nhưng em vẫn đồng ý. Tôi không hiểu em.
Vẫn nhớ ngày đó, tôi và em có một cuộc cãi vã lớn. Tôi không chịu được sự lạnh lùng của em, và em cũng muốn kết thúc tình yêu này. Tôi đau đớn, nhấn chặt vai em, hỏi em tôi là gì, liệu có bao giờ em yêu tôi không. Em thốt lên rằng em không xứng với tình yêu của tôi, không thể thoát khỏi nỗi đau. Em vẫn còn yêu người cũ.
Em chưa thể quên anh ấy! Đó là lý do em lạnh lùng với tôi. Em chọn cách tự làm lành vết thương mà không cần tôi, và tôi buông tay em, đúng không em?
Phạm Yến Thương


3. Kết Thúc Đẹp Như Bức Tranh Hoàng Hôn
Trong những khoảnh khắc trôi qua trong cuộc sống, bất kể là những thăng trầm hay những câu chuyện còn dang dở, chúng ta đều không thể không nghĩ đến một thời điểm duy nhất - thời điểm kết thúc.
Khi mọi thứ đến hồi kết, như một chuyến du lịch phải quay về, như một cuốn sách, một bộ phim sắp khép lại, như một mối quan hệ vang lên tiếng còi hồi kết, chúng ta thường tràn ngập trong những sự tiếc nuối và lưu luyến.
Chúng ta thường nhớ nhiều hơn về những khởi đầu, đắm chìm trong những ký ức đẹp đẽ, trong những khoảnh khắc ta tưởng chừng như hạnh phúc nhất, chỉ để đối mặt với hiện thực trước mắt. Rằng mọi thứ đã kết thúc, rằng cuộc sống không ngừng chuyển động, rằng mọi niềm vui, hạnh phúc đều có hạn.
Đặc biệt là khi kết thúc mối quan hệ, mọi thứ vẫn êm đẹp, từ lúc nào những vết nứt và sự tan vỡ đã bắt đầu?
Dù lý trí có cảnh báo, về cách mọi thứ kết thúc, về việc đối tác không còn cảm xúc, về những thương tổn mà ta phải chịu đựng. Trái tim vẫn phớt lờ mọi cảnh báo, ôm chặt lấy những biện minh vô căn cứ, tiếp tục níu kéo bằng cách nào đó, mù quáng chính mình, vô tâm với bàn tay đang bỏng rát.
Nhiều khi người ta chấp nhận những thương tổn vẫn hơn là buông bỏ mối quan hệ, họ có thể sống với những lỗ hổng, đêm dài buồn bã và ác mộng, khoác lên mình vẻ ngoài giả dối. Tất cả để giữ những điều đẹp, hoặc ít nhất là đã từng đẹp, với người họ nặng lòng vô cùng.
Có lẽ sau cùng, chúng ta sợ phải đối diện với đau buồn của kết thúc - đặc biệt là với những điều quý giá, mà ta đã dành cả trái tim để xây dựng và bảo vệ.
Ai có thể chấp nhận được khi đã cho đi quá nhiều, mong đợi và đặt cảm xúc vào một mối quan hệ?
Ai có thể nói rằng 'tôi ổn' sau khi đã mất một phần của mình, để đối mặt với thất vọng và sụp đổ của những thứ đã xây dựng?
Trong cuốn sách 'Hoàng tử bé', Saint Exupéry đã nói rằng 'Người ta chỉ ngắm hoàng hôn khi họ cảm thấy buồn'. Đối với nhiều người, hoàng hôn là biểu tượng của kết thúc, êm đềm và đẹp đẽ. Nó làm dịu đi với màu đỏ cam, lan tỏa dấu ấn của mình.
Người ta yêu hoàng hôn bởi cách nó kết thúc một ngày và nhường chỗ cho màn đêm buông xuống. Họ mong đợi những kết thúc sẽ bình yên và trầm lặng như vậy.
Nhưng mỗi người chúng ta đều cần hiểu rằng, hoàng hôn không phải lúc nào cũng yên bình. Nó ẩn sau bức vẻ đẹp là sự nóng rát, những vết nứt và ngôi sao cô đơn bên trong.
Những điều đẹp vĩnh cửu thường được xây dựng trên nền của những thử thách khốc liệt.
Hoàng hôn đẹp là vì nó đã trải qua ngày dài rực rỡ và chói lọi, cháy bỏng từng khoảnh khắc. Muốn biến thất vọng thành sức sống mới, biến kết thúc thành khởi đầu mới, chúng ta phải học cách yêu những điều rơi rụng, cằn cỗi bên trong tâm hồn mình.
Hoàng hôn không chỉ là kết thúc, mà còn là khởi đầu. Bởi nếu không có sự kết thúc, chúng ta sẽ không biết được điều chúng ta thực sự cần và không thể trân trọng khoảnh khắc hoàng hôn.
Cho dù kết thúc có là một nỗi buồn sâu thẳm, hãy biến nó thành một nỗi buồn đẹp, khi ấy hoàng hôn, dù trầm lặng, cũng đẹp nhưng buồn.
Tác giả: Lido


4. Ngóng đợi dưới bóng chiều
Những tia nắng cuối ngày như những cánh hồng rơi dịu dàng, kết thúc một ngày bận rộn. Trong khoảnh khắc đó, ánh nắng chuyển hóa, tô điểm và tạo nên bức tranh hoàng hôn ấm áp. Bóng chiều ôm lay những tình cảm, như một sợi len kết nối mẹ và chiều vào một. Chiều hòa mình vào gam màu, và đây, chiều lặng lẽ khuất sau bóng mẹ. Mẹ bước đi, chiều trở nên nhẹ nhàng hơn. Mẹ vui vẻ, chiều dịu dàng thêm. Chiều hòa quyện với sắc màu, chiều chứa đựng hạnh phúc vàng óng. Tôi lặng lẽ gửi gắm tâm tư. Chiều như là người bạn thân chia sẻ niềm tin với tôi.
Trong những ngày thơ ấu, tiếng xe đạp đều đều cùng bóng mẹ nhỏ nhắn nằm chầm chậm xa xa, tôi nhảy lên hạnh phúc. Chiếc váy chấm bi, đầy vết ố từ những chiều nỉ non. Mẹ mệt mỏi sau những ngày làm việc đầy lo toan. Chợ búa, ruộng đồng, cuộc sống xen kẽ những cung đường rối ren. Tôi luôn bám theo mẹ, chỉ có chiều và tối là tôi được bên mẹ lâu hơn. Chiếc nón mũi nhọn, bám đầy những dấu mốc. Chiếc xe đạp có vẻ cũ, nhưng màu sơn không thể nhận ra được. Những vết nứt từ xích xe trên quần áo mẹ, nhưng mẹ không quan tâm. Đó là hình ảnh mẹ, luôn bền bỉ và kiên trì, mặc kệ những khó khăn. Tôi thương mẹ, dù tình thương ấy không nói thành lời. Tôi mong ước một chiếc búp bê, nhưng chiều nào mẹ cũng đặt tôi lên ưu tiên. 'Mẹ chưa đủ tiền, chờ một chút nhé', nhưng rồi tôi nhận được niềm vui và hạnh phúc. Tôi chạy đi khoe với mọi người, và mẹ nhìn tôi với tình cảm không nguôi. Chiều, thời gian ôm chặt niềm vui ấy.
Có người nói rằng hoàng hôn là lúc cuối cùng ánh sáng chớp nhấp trước khi mặt trời chìm vào đêm tối. Mọi thứ diễn ra chậm rãi và yên bình, khiến tâm hồn người ta trầm lắng và bồi hồi. Chiều mang lại niềm vui, buồn, hồi hộp và vô số cảm xúc khác nhau. Chiều, đẹp đến mức làm xao động trái tim. Đúng là chiều cao quyến rũ, chiều sâu thẳm đầy những cảm xúc không lời. Oh! Chiều, vô tận và hùng vĩ. Mẹ vẫn còn đang trên đường về. Tôi vẫn đợi mẹ.
Nếu hoàng hôn là nỗ lực cuối cùng của mặt trời trước khi kết thúc ngày, mẹ tôi đang nỗ lực để kết thúc công việc và trở về bên tôi. Lúc này, chiều chìm đắm trong công việc của mẹ. Tôi cảm nhận được sự dịu dàng của chiều, sự ôm trọn của nó, và tôi biết mẹ của tôi cũng cảm nhận được điều đó. Chiều, bởi vì mẹ là người quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi.
'Cánh cò cõng nắng cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương'
Chiều rộng lượng và nhân từ, chiều chia sẻ và hiểu biết những nỗ lực của mẹ. Tôi biết ơn chiều, biết ơn vì chiều đã làm cho cuộc sống của mẹ dễ dàng hơn. Tôi ngoảnh đầu với nụ cười, chiều chứng kiến tình cảm giữa mẹ và tôi. Sự kết hợp ngọt ngào và bình yên. Chiều, một người bạn trung thành của tôi. Mẹ ơi, tôi cảm ơn chiều.
Mặt trời lặn, nhưng không có nỗi buồn nào trong tâm trí tôi. Chiều mai, chiều kia, và vô số chiều nữa. Tôi lớn lên, nhưng tình cảm với mẹ không bao giờ phai nhòa. Mẹ vẫn đi bên chiều, mang về cho tôi hạnh phúc và an yên. Chiều ngắn ngủi nhưng vô tận, không giới hạn. Mẹ, hình như chiều làm cho cuộc sống của mẹ trở nên ý nghĩa hơn.
Mộc Nhiên (Nguyễn Thanh Xuân)


5. Sài Gòn và hành trình hoàng hôn
Trong những ngày cuối tháng Mười, là lúc mùa thu Hà Nội chấm dứt, cũng là khoảnh khắc mùa đông nhẹ nhàng bắt đầu. Gió mùa đưa đến chút se lạnh, khiến mọi người ngỡ ngàng như đã chuyển sang mùa đông. Nhưng không phải, mùa đông giống như một 'soái ca', chỉ cần anh ấy chưa đến, chỉ cần nói rằng 'sẽ đến' thôi, không gian đã trở nên khác biệt, khiến mọi người phải kinh ngạc và mong đợi, rồi lại thất vọng. Phức tạp như vậy, xen kẽ nhau như vậy, chính là khoảnh khắc của sự giao mùa...
Tôi vừa trở về từ mảnh đất được biết đến với cái tên nắng, nắng Sài Gòn. Nhưng trong mùa này, Sài Gòn không nóng bức và oi bức như những ngày hè, mà nắng mang theo hơi gió từ sông, nhẹ nhàng và phóng khoáng, khiến cho người ta muốn gói gọn tâm hồn và để gió cuốn đi, trải khắp các con phố, len lỏi vào những con hẻm sâu thăm thẳm. Đôi khi, một cơn mưa rào đột ngột kéo đến và tan đi, khiến những kẻ lang thang dễ bị lạc vào cảm xúc, nhưng tôi chỉ kịp giật mình, rồi lại ngơ ngác, như vừa bước qua một lỗ hổng thời gian, nơi Sài Gòn trở nên khói bụi, ồn ào, và kẹt xe...
Người Hà Nội khi đến Sài Gòn sinh sống và làm việc đôi khi sẽ rất nhớ nhà, đặc biệt là cái rét của mùa đông. Nhưng nếu hỏi họ có muốn quay trở lại Hà Nội như xưa không, thì phần lớn sẽ lắc đầu. Sài Gòn không cổ kính, không níu chân họ bằng những di tích lịch sử, không mang màu sắc của những nơi huyền bí như Hà Nội, mà Sài Gòn hơn là một hiệp sỹ giang hồ, tự do và hùng dũng, nhưng cũng bởi vậy mà đất Sài Gòn 'dính' người, phải biết để...
Bạn đã bao giờ cảm thấy nhớ một người ngay cả khi người đó đang ngồi trước mặt hoặc bên cạnh bạn chưa? Đối với tôi, Sài Gòn chính là như vậy, luôn như vậy. Thời thanh xuân, Sài Gòn xuất hiện trước tôi như một 'tiểu tam' xấu xí, xen vào giữa tôi và người yêu thân. Ban đầu, tôi bực bội và có lúc trách móc nó, làm sao nó có thể hòa nhập vào Sài Gòn một cách nhanh chóng như vậy, và quên Hà Nội. Nhưng đến khi tôi đặt chân đến Sài Gòn, mọi thứ thay đổi...
Công việc thường xuyên dẫn tôi đến và rời đi khắp thành phố này. Không thường xuyên, không lâu dài, chỉ đủ để tạo nên một kỷ niệm không bị chìm vào lãng quên. Lần gần nhất, cách đây khoảng hai năm, khi người bạn thân của tôi sang Anh, và lần trước đó, hơn một năm, khi nó vẫn ở Sài Gòn. Bây giờ, nó lại ở phương Tây, trong khi tôi đang đi công tác và tham gia hội thảo, tối mặt nhưng nằm trên ghế gội đầu ở một quán nhỏ gần khách sạn, nhìn lên căn gác xép cũ và nghe tiếng hát từ chiếc radio rè rè gắn trên giá, tôi bất chợt nhớ về một Sài Gòn của quá khứ...
'Chiều nao, tiễn nhau khi bóng ngả xế tà
Hoàng hôn, đến đâu màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng tan, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài,
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi...'
Thực ra, tôi không muốn tìm lại điều gì cả. Cuộc sống giống như một dòng sông, yên bình ở cả hai bờ. Cả thành phố và con người, qua thời gian, đều có những thay đổi không thể tránh khỏi. Điều duy nhất lành mạnh là những gì đã qua, nên hãy để tâm hồn không kìm kẹp những quá khứ, và hãy sống vui vẻ...
Tạm biệt Sài Gòn, và hẹn gặp lại Sài Gòn. Tôi nhớ đến những người bạn cùng khoa Xây dựng tôi gặp tại hội thảo, khi chúng tôi chia tay, một người hỏi: 'Khi nào mình tụ tập lại nhỉ?', và một người trả lời: 'Chắc là đợi hội thảo lần sau ở Sài Gòn'. Đều là người Hà Nội, đều sống ở Hà Nội, nhưng lại hẹn gặp nhau ở... Sài Gòn. Có vẻ là kỳ quặc, nhưng thật sự là như vậy, và tôi nói rồi, đất Sài Gòn 'dính' người lắm, rất 'nguy hiểm'. Tôi phải về Hà Nội ngay thôi...
'Xe lăn êm êm khi ga chiều sắp lên đèn
Mưa thu bay bay, làm ướt vai mềm
Hoàng hôn buông xuống,
Nhưng ai đó vẫn đứng im giữa chiều sương xuống...'
Đinh Hương


6. Bạn đã từng nhìn nhận vẻ đẹp của hoàng hôn trên cánh đồng mùa thu chưa?
Hoàng hôn, với vẻ đẹp độc đáo và quyến rũ của mình, là khoảnh khắc lãng mạn đặc biệt. Nắng chiều nhẹ nhàng rơi, tô điểm cho bức tranh bầu trời bừng sáng với những gam màu đỏ, cam, hay kỳ lạ màu tím nổi bật.
Ngắm những khoảnh khắc hoàng hôn trên cánh đồng, bạn sẽ hiểu rằng thiên nhiên thật sự là một nghệ sĩ tài ba, vượt xa tầm tay của con người.
Trên những cánh đồng lớn, xanh mát, ngước nhìn lên bầu trời, bạn sẽ phát hiện ra một vũ trụ rộng lớn và huyền bí. Hoàng hôn ở vùng quê trở nên hùng vĩ và tuyệt vời. Khác biệt hoàn toàn so với khung cảnh nhỏ bé ngoài nội ô đầy xe cộ và khói bụi.
Mặt trời và đám mây. Nếu bình minh mang đến làn gió nhẹ và ôm trọn, thì hoàng hôn lại đem đến vẻ đẹp lộng lẫy khó tả. Những tia nắng cuối ngày, chiếu sáng mây bằng bạch. Tạo ra những hình thù kỳ diệu như cung điện ngọc, lầu vàng tía rực rỡ. Tất cả như đang đứng trên một chiếc đèn lớn - mặt trời vẫn còn sáng lạ thường. Đôi khi, mảnh vàng một góc trời.
Những phút giây đắm chìm trong hoàng hôn thường mang lại cảm xúc khó diễn đạt. Chút tiếc nuối về sự kết thúc, hay vẻ trân trọng, như một kiệt tác đẹp sẽ không bao giờ quay lại. Bởi hoàng hôn trôi qua vô cùng nhanh chóng, đặc biệt là trong những ngày đông lạnh giá. Chút nỗ lực cuối cùng của mặt trời, như một món quà cho thế giới với màn trình diễn đầy màu sắc. Làm phong phú thêm cho những ngày đông u ám.
Không ai nhớ chính xác hoàng hôn xuất hiện vào lúc nào. Chỉ là vào cuối chiều, bất ngờ bạn bắt gặp ánh sáng mặt trời dịu dàng. Bức tranh tuyệt vời hiện ra ngay trước mắt.
Những đám mây gần mặt trời, thường được ánh sáng chiếu rọi, tạo nên bản sao của chính chúng. Có lẽ đám mây đang ẩn mình trong bức tranh xanh biếc của bầu trời. Đột nhiên, tia nắng xuất hiện, làm đỏ lửa chúng, khiến cho những đám mây nổi bật trên bầu trời xanh ngọc như viên ngọc. Những đám mây, có khi giống như bãi biển cong dài. Có những ngày mơ hồ giống như lâu đài huyền bí nơi loài người.
Vô số hình dáng, vô vàn màu sắc. Từ từ sử dụng từ 'rực rỡ' để nhấn mạnh. Sử dụng vẻ đẹp kiêu sa và huyền bí để thúc đẩy sự tò mò. Ánh chiều tuyệt vời như vậy, trên thế giới này, có lẽ chỉ có một vài người may mắn có thể chiêm ngưỡng được.
Bạn, có khả năng sẽ thích những buổi hoàng hôn nhẹ nhàng như vậy. Ngắm cảnh hoàng hôn, với ánh nắng dịu dàng chiếu qua cửa sổ nhỏ. Thảnh thơi chuẩn bị cho bữa tối. Không cần nhiều, không cần quá nhiều mong đợi. Công việc cần làm được thực hiện nhẹ nhàng. Không cần tìm kiếm những điều ồn ào và hối hả, không cần phải mải mê với những trò vui nhanh chóng.
Cuộc sống, nói dài ra cũng không lâu, nói ngắn đi cũng không ngắn. Đó là một hành trình, và khi đã bước lên con thuyền của thời gian, không thể quay trở lại. Mỗi ngày trôi qua, cuộc sống của bạn giảm đi một ngày. Đừng vội vàng đi tìm kiếm khắp nơi, đừng lên kế hoạch hoặc tạo danh sách. Nếu bạn cảm thấy có nhu cầu, hãy thực hiện. Quan trọng là hãy sống một cuộc sống theo cách của bạn. Điều quan trọng không phải là phải làm theo ý kiến của người khác, mà là không để ý quá nhiều đến sự đánh giá của họ.
Chay Mộc


7. Hồi ức về những hoàng hôn xưa
Vào buổi chiều, ánh nắng lung linh theo sau, khiến con tim ngập tràn kí ức và nhớ nhung về quê hương.
Những năm trước, trên cánh đồng, hoàng hôn tô điểm đường về bằng màu đỏ, mơ ước lớn lên với ước mơ khám phá những miền đất mới, hào hứng đến không ngờ. Mơ về một nơi xa xôi, nơi mà bước chân không bị ngăn chặn, nơi mà cuộc sống không bị can thiệp, nơi mà mình có thể tự do và kiểm soát số phận.
Nhưng sau cùng, việc rời bỏ quê hương trong một buổi chiều buồn rơi, đèn sách mệt mỏi sau bốn năm ở nơi náo nhiệt và phồn thịnh. Dường như bức tranh của thành phố mới không đủ sức để xóa nhòa những kí ức yên bình từ thời thơ ấu, và đôi khi, những bước chân mệt mỏi khiến thành phố sôi động này trở nên khó chịu. Ngồi một mình, đạp xe ra biển, ngồi trên cát, nhìn mặt trời chìm dịu dàng vào biển êm đềm, để nỗi buồn bay theo gió, gửi niềm ấm áp vào làn sóng nhấp nhô, dưới ánh nắng yếu ớt vẫn còn vương vấn.
Sau khi tốt nghiệp, mang theo ba lô, hứng khởi bước vào tìm kiếm chân trời mới. Quay về quê hương với nhiều kỳ vọng và ước mơ mới, mơ về một cuộc sống mới đầy sức sống. Nhưng thời gian trôi qua, cùng với những khía cạnh đa dạng của cuộc sống, ta nhận ra rằng, dù sống ở đâu, chúng ta đều phải đối mặt với đau khổ, tổn thương, và lo lắng về cơm áo gạo tiền.
Vào buổi chiều, âm thanh của dế kêu bên nhà, bỗng trở nên thèm muốn được sống lại những ngày thơ ấu thoải mái, tự do. Một mình đi trên đường quê, nhìn khói chiều bồng bềnh trên sông, thưởng thức hương lúa thơm, hạnh phúc khi mẹ đang chờ đợi bên bữa cơm chiều đầy ấm cúng và tình thương.
Bất ngờ nhận ra rằng không nơi nào đẹp bằng hoàng hôn ở quê nhà. Lại nhớ đến hai câu thơ của Tô Hiệu:
'Quê hương khuất bóng hoàng hôn
Trên sông khói sóng cho buồn lòng ai'.
Thắm Nguyễn


8. Bức tranh màu của hoàng hôn
Ánh chiều nhẹ nhàng, hòa quyện trên cánh đồng bình yên. Màu nắng vàng nhẹ nhàng, long lanh, ấm cúng. Bên phía Tây, cuối bờ chân trời xa vút, mặt trời tô điểm đỏ tươi rực rỡ. Có thể là những khoảnh khắc dừng lại của mặt trời sau một ngày trao ánh sáng cho thế giới. Xa xa, những chiếc diều nhẹ nhàng bay lượn, tiếng phật nô vang lên giữa bức tranh trời rộng mênh mông của mùa hạ...
Chiều tà, những ngôi nhà trong làng như nhịp nhàng bắt đầu sau một ngày lao động, họ hòa mình vào những câu chuyện của quá khứ và hiện tại. Khói chiều lan tỏa trong bếp ấm, hòa quyện với mùi thơm của gạo lúa mới, như được phơi khô dưới ánh nắng vài giọt. Gió nhẹ nhàng mang hương vị của gạo kết hợp với dòng khói mỏng lên cao rồi từ từ tan vào không gian vô tận. Trên làn gió, tiếng sáo du dương, đàn trâu quay về chuồng, những chú cò trắng đứng trên lưng trâu, nhìn những đứa trẻ nhảy múa trong ánh nắng cuối ngày.
Yêu cái không khí của làng quê, đậm chất và tận cùng sự hiền hòa. Yêu cả gam màu của hoàng hôn rực rỡ. Ai từng trải qua cuộc sống ở quê hương, khi xa cách, sẽ luôn nhớ về nơi mà họ sinh ra và lớn lên. Nơi đó, ăn những hạt cơm trắng mịn từ lúa mới chín, cá rô và trê ngon ngọt; tận hưởng sự mát mẻ của dòng sông hiền hòa và lớn lên trong bình yên, lặng lẽ của thời gian. Đôi khi, đơn giản những điều như thế là đủ khiến chúng ta cảm thấy an bình và hạnh phúc...
Phạm Nguyễn


9. Dấu vết của hoàng hôn
Chiều buông xuống nhẹ nhàng...
Hoàng hôn trải dài theo dáng của hàng cây xiêu xiêu… Một chút gì đó lấp lánh những chuyến phiêu lãng xa xăm…
Tôi bước mình trên con đường hẻo lạc, đếm bước theo những tia nắng cuối ngày rơi. Bàn chân như mọc những bông hoa, con đường trở thành sân diễn của những bông hoa đua nhau khoe sắc. Đường quen thuộc đó đầy những bức tường mảnh mai màu hồng nhẹ nhàng, lung linh trước làn gió êm dịu từ bờ sông, êm đềm, làm rung động trái tim người… Khuôn mặt mọi người dường như đã đánh thức tháng chín, nhưng trong bức tranh hoàng hôn cuối ngày vẫn còn một chút nỗi buồn, huyền bí…
Tôi lặng lẽ đi giữa chiều thu trên con đường quê, nơi đong đầy kí ức và cảm xúc, đậm đà. Tôi thả hồn mình, ngâm chìm trong không gian yên bình của làng quê, dịu dàng, đó chính là nơi chôn giấu bao kí ức tuổi thơ của tôi… Hình bóng của gia đình, người thân, và làng xóm luôn đi cùng tôi suốt hành trình dài mà tôi đã đi qua… Những kí ức về những buổi trưa hè trên chiếc võng đan kín, tôi mơ mộng và rơi vào giấc ngủ dưới làn ru mềm mại của mẹ. Giấc mơ lẩn quẩn, trôi dạt theo khói thuốc nơi cha, và khi tỉnh giấc bởi tiếng gà kêu giữa trưa hè nắng nồng… Tất cả những hình ảnh đó bây giờ chỉ còn là những ký ức sâu sắc trong ký ức, luôn nhắc nhở tôi về một cuộc sống khó khăn, nỗ lực của cha mẹ nuôi tôi lớn lên…
Rồi thời gian trôi đi theo những cơn mưa và nắng, như những vệt màu nhuộm lên, như những chiếc lá rơi dài ra, như màu sắc của đất trời buồn bã… Con đường vắng lặng trong buổi chiều thu mênh mông giọt hoàng hôn nhè nhẹ, cùng với chút gió nhẹ nhàng... Gió nhè nhàng thôi… Rất nhẹ, như tình yêu không kiểm soát... Cảm giác buồn đẫm của con người trong mùa giao mùa nhưng vẫn ngập tràn bình yên…
Thời gian trôi đi tĩnh lặng, những ký ức đi theo tôi qua những năm tháng… Nửa cuộc đời, mái tóc xanh nay đã phai màu dưới sự quay trở lại của bóng hoàng hôn trên con đường nằm nghiêng mình… Tôi tự hỏi những gì tôi giữ lại từ những kỷ niệm thoáng qua... Con đường sao nhiều rẽ ngang... Con đường sao không bao giờ song song suốt cả chiều dài???
Chiều nghiêng nắng khi tia nắng muộn ôm lấy mái ngói… Cảm xúc dâng trào khi ánh hoàng hôn còn sót lại trên cánh đồng làng. Cánh cò dẫn gió về trong bức tranh chiều vắng. Khói màu chiều quấn quýt mùi rơm rạ thân thương… Chắc hẳn chỉ có mình tôi bước chân giữa chiều chập chùng, để rồi phát hiện những kỷ niệm xưa cũ, đầy xúc động, khắc sâu bên trong những niềm riêng… Để rồi mê say trong nỗi nhớ, trong yêu thương tràn đầy giữa mùa thu thanh mát… Vòm tay nâng bản lá mèo bay… Rồi bỗng thấy nhung nhớ, thấy yêu thương, thấy xúc động… Tâm hồn lạc về theo dòng thời gian của những buổi chiều lang thang…
Nguyễn Thị Xuân Hương


10. Ngắm chập chùng hoàng hôn trên mái thượng
Trong không khí bát ngát của buổi chiều tà, Lâm như mất mình trong một vùng trời mênh mông. Ở đó, cô để thân thể nhẹ nhàng lượn lờ với những đám mây, trôi đi như những dòng sóng trên đại dương.
Những khi đường cong, Thùy Lâm thường một mình ngồi trên sân thượng, chiêm ngưỡng bóng hoàng hôn khi bức mặt trời bắt đầu chìm sau những tòa nhà đối diện. Có lẽ, bức mặt trời lúc đó giống như một ngọn đèn leo lóe giữa đêm tối, tuy rực rỡ nhưng sẽ nhanh chóng tắt lịm khi cơn gió đến.
Nhìn theo mặt trời dần chìm khi ánh chiều tà, Lâm cảm nhận được cảm giác cô đơn của những người trưởng thành. Khi phải đối mặt với cuộc sống ồn ào ở thành phố, không nơi nào là hòn báo, không thể chia sẻ với gia đình vì lo lắng, buồn phiền thì cô phải im lặng tự chịu đựng. Hoàng hôn – khoảnh khắc tuyệt vời của tạo hóa mà dưới ánh nhìn của đôi mắt Lâm trở nên u tối. Có lẽ những ngày thất nghiệp, những ngày vật lộn với cuộc sống hàng ngày đã làm mất đi vẻ đẹp ấy. Lâm cảm nhận mình như đang lướt trên đỉnh của những con sóng cuồn trôi, chỉ cần một đợt sóng cao là cô sẽ bị nhấn chìm dưới biển cả mà không để lại dấu vết. Con người làm thế nào để trải nghiệm vẻ đẹp khi mọi áp lực đè nén từng giây phút xung quanh vì thậm chí cả việc thở cũng trở nên khó khăn.
Ánh nắng dần tắt trên đôi bàn tay, bóng tối bắt đầu tràn ngập trái đất. Nhìn những người vội vã trở về sau giờ làm việc, Lâm lại ao ước mình cũng là một phần của họ. Khi Lâm bận rộn, Lâm mới cảm thấy sống. Một người đã quá quen với việc làm nhiều việc cùng một lúc, khó có thể ngồi yên như tượng phật trên bàn thờ. Lâm giống như nhiều người trẻ khác, luôn khao khát có một cuộc sống tràn đầy năng lượng nhưng đôi khi lại vô dụng và cảm thấy bản thân không ích kỷ. Điều này cũng dễ hiểu vì những ngày học sinh Lâm không nỗ lực bằng người khác nên kết quả hôm nay chính là quả ngọt của những ngày tháng trước đó. Nếu ai đó hỏi liệu Lâm có hối hận không, cô sẽ trả lời có, nhưng có muốn quay lại quá khứ hay không thì Lâm sẽ nói: không. Dù có tồn tại cỗ máy quay ngược lại thời gian của Doraemon, gặp bản thân mình trong quá khứ, chắc chắn Lâm cũng không thể thuyết phục “chính mình”. Khi còn nhỏ, cô cũng là đứa trẻ nghịch ngợm, ương ngạnh, không nghe lời ai. Lớn lên một chút, Lâm lại mải mê yêu đương, thưởng thức tuổi trẻ trên đống tiền của bố mẹ mà không màng đến tương lai. Giờ đây, nhìn lại, thấy mình đáng trách biết bao. Lâm từng thấy mẹ thở dài, cũng như cô bây giờ, nhưng lại không quan tâm. Làm người lớn, luôn có những áp lực vô hình mà khi còn nhỏ không hiểu được. Còn nhỏ, cô luôn mong lớn lên nhanh chóng để thoải mái, tự do mà không bị ai la mắng, ép phải làm này làm kia, rồi không được làm cái này kia. Ai có thể biết được, những năm tháng ấy mới là những ngày không lo lắng, hạnh phúc nhất.
Ngắm nhìn hoàng hôn trên mái thượng cũng có cái thú vị của nó. Nó không mang lại cho bạn cảm giác dễ chịu khi bước chân trên cát biển. Cũng không ấm áp như khi nắm tay người yêu dạo bước trên đường phố, đợi chờ một nụ hôn. Cảm xúc của Lâm lúc này khó có thể mô tả, tưởng tượng. Đó là cảm giác của một người trẻ chưa sẵn sàng bước vào cuộc sống, chưa trải qua khó khăn của việc sống sót trên đất địa ngục xa xôi. Thấy cuộc sống của những người xung quanh, đôi khi Lâm chột lại rồi tự nhủ phải cố gắng hơn, mỗi ngày phải cố gắng hơn ngày hôm qua một chút nữa. Cuộc sống đôi khi cần những khoảnh khắc yên bình để chúng ta có thể suy nghĩ về đời, về tương lai, về mối quan hệ của chính mình, đặc biệt là với một người đang lạc lõng như Lâm. Khi đã lớn, chúng ta chỉ có thể tiến lên, phải làm điểm tựa dần cho cha mẹ, hoặc đơn giản là giảm gánh nặng cho gia đình.
Màn hình điện thoại sáng lên, báo hiệu có cuộc gọi đến. Lâm nhìn qua, là mẹ gọi điện thoại. Thực tế, Lâm cũng không muốn nghe lắm, cô sợ nghe thấy mẹ hỏi: “Công việc thế nào rồi con?”, “Chỗ nộp hồ sơ đã liên lạc với con chưa?”, sợ nghe tiếng thở dài thất vọng của mẹ. Lâm vẫn bấm nghe máy, mặc dù không ngoại dự kiến, nhưng, làm sao biết được, lớn rồi, có những chuyện dù biết chắc sẽ không vui vẻ thuận lợi nhưng ta vẫn phải đối mặt mà thôi.
Trong không khí bát ngát của buổi chiều tà, Lâm như lạc vào một khoảng không vô tận. Ở nơi đó, cô để thân thể nhẹ nhàng lượn lờ với những đám mây, trôi đi như những dòng sóng trên đại dương.
Vài giờ sau là mặt trời đã lặn, đóng mi mắt tối đen, trong giấc mơ chỉ còn ánh sáng lấp lánh của những ngôi sao. Lâm đứng dậy, vươn vai, cô đã cảm nhận nhẹ nhàng áp lực tích tụ nặng nề trong lòng mình đã giảm đi nhiều. Rồi Lâm nở một nụ cười. Hoàng hôn tắt thì bình minh lên. Lâm tự làm mới tinh thần mình và nói nhỏ với bản thân: Hãy cố gắng nào! Mọi thứ mới chỉ bắt đầu, và rồi mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn thôi.
Tác giả: Phạm Hương

