1. Hồi ức mùa tháng tư
Mùa tháng ba trôi qua, tháng tư tiến tới trong bức tranh ánh nắng mới, nhẹ nhàng như lớp kính. Tia nắng rơi lên mái ngói thăm thẳm, màu sắc mộc mạc trong những cơn mưa lững lờ của mùa cũ. Bức tường rêu phong hồn nhiên, màu sơn long lanh trong ánh nắng mùa đầu.
Mùa tháng tư, ngoại ô những đám hoa giấy tươi sáng, vẻ đẹp đẹp tự nhiên, gió thoảng qua, hoa rơi lã tã trải khắp ngõ như những bức tranh sống động. Vườn nhà những bông cà khoe sắc, tim tim mỉm cười. Bướm bay nhanh, hái lụa ngọt ngào ngoài vườn xanh. Thiên lý non mơn mởi, cạnh tranh bám trụ. Bông hoa như chiếc lồng đèn vàng e ấp trong cơn gió nhẹ, ẩn mình trong tâm hồn lá xanh thắm.
Tháng tư trở lại, gợi nhớ nỗi nhớ êm đềm, những ngày sống bình yên bên cha mẹ trong quê nhà. Mẹ mệt nhọc làm ruộng, những gánh rau nặng trịch khiến mẹ mình mệt mỏi trong một ngày nắng nóng. Cha bất khuất trước cái nắng gay gắt, đứng trên mái nhà cao phơi mình dưới ánh nắng chói chang. Họ chỉ mong rằng những cống hiến đó sẽ đổi lại những đồng tiền mồ hôi, làm phúc cho tương lai con cái.
Tháng tư tiếp bước, nhưng chưa đến mùa hạ nóng, những bữa cơm đơn sơ với rau luộc chấm mắm, vài quả cà đỏ, trứng chiên lá lốt, tuy giản đơn nhưng ấm áp tình thương gia đình. Bữa ăn tối dưới ánh trăng vàng óng ánh chiếu sáng qua cửa sổ, cả gia đình sum vầy, cười đùa sau những câu chuyện kể trong ngày.
Tháng tư quay về, dưới ánh trăng soi sáng sân đá, bầy trẻ con chơi đùa hồi hộp, ôm nhau trong vóc ngựa vui vẻ, tiếng cười tươi vui. Mẹ nước mắt nước mắt để làm bánh chưng sáng sớm. Bố pha ấm trà thơm, thưởng thức những khoảnh khắc thoải mái sau một ngày làm việc vất vả. Chị gái ngồi ôn tập bài bên cửa sổ, tưởng tượng về những ước mơ chưa xa xôi.
Tháng tư của thực tại kéo tôi vào vòng xoay cuộc sống nhanh chóng, trong những lo âu và nhịp sống hiện đại phức tạp. Đôi khi, tôi cảm thấy như mình là cây cỏ nhỏ nhắn giữa cơn gió bão, đấu tranh trong những mối quan tâm, cuốn vào những vấn đề hỗn loạn. Nhưng đến lúc giao mùa, tôi cảm nhận được sự yên bình, đong đầy, nhìn lại quãng thời gian đã qua.
Có những tháng tư của những kỷ niệm nhẹ nhàng, sáng mai thức dậy mở cửa sổ, hương hoa thơm ngát, tiếng chim hòa nhạc bên cửa sổ, ánh nắng tinh khôi soi sáng, tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng, hòa mình trong tình yêu cuộc sống tha thiết.
Tháng tư về hồn nhiên trong nỗi nhớ rực rỡ. Lặng lẽ ước mơ có một tấm vé để quay trở lại những mùa hè ngọt ngào ấy.
Anh Hùng


2. Tháng ba, những kí ức ngọt ngào
Tháng ba, những hương hoa tím biếc đọng lại nỗi nhớ
Tháng ba, ký ức trải dài, mênh mang như những cánh hoa tím


3. Tháng hai và những dấu tích của ký ức


4. Nỗi nhớ bắt đầu từ những ngày Đông đầu tiên
Mùa đông đã đưa những làn gió lạnh nhẹ về trường của tôi. Với cuộc sống bận rộn, tôi chẳng còn thời gian để thả hồn theo từng hơi gió nhẹ, hay để hòa mình vào vẻ đẹp của những sợi len mềm mại nằm bên cửa sổ nhỏ. Hôm nay, khi bước chân lên trường, tôi lại cảm nhận được đợt lạnh mới tràn về. Những hạt mưa bụi nhẹ nhàng, làm cho không khí trở nên lạnh lẽo dọc theo hành lang của các tòa nhà. Mọi người đều đã ấm áp trong những chiếc áo, những chiếc khăn...
Bất ngờ, tôi bỗng nhớ về những ngày đầu đông xưa, khi rét buốt làm nên những kí ức đáng nhớ. Tháng mười hai, thời kỳ của tuổi thơ, khi theo mẹ ra đồng, bẻ cải ngồng để ăn, miệng thơm ngon vì hương vị cay nồng mà vẫn thích thú. Nhớ không gian yên bình, bình lặng của cánh đồng quê. Ở đó, màu xanh của ngô và khoai lang bị phủ lấp bởi sương mai trải dài. Nhìn kỹ, có thể thấy những bông hoa cải vàng tô điểm bằng những hạt sương long lanh. Chúng như đang cố vén màn sương để khoe sắc. Những đồng khoai bắt đầu trở nên xanh tốt, hai bên đường những người nông dân chăm chỉ còn trồng thêm rau cải để tăng thu nhập. Do đó, những đồng khoai dường như được lấp đầy bởi màu xanh tươi tốt.
Cánh đồng quê vẫn giữ nguyên vẻ đẹp như bao năm qua, như một người mẹ nuôi nấng cả xóm làng trong những ngày giáp hạt. Mẹ đi xuống đồng với tâm trạng hân hoan, bó rau mang về chợ để bán. Bà cũng đi đồng để chọn lựa những bụi cải to và xanh mướt, hái thành bó và mang về phơi dựa vào nắng để muối dưa. Những đĩa dưa và khoai lang óng ả trong ký ức của chúng tôi. Buổi sáng, chúng tôi thường ăn vội củ khoai với mấy quả cà muối, sau đó vui vẻ đến trường. Những loại rau này nuôi nấng chúng tôi từ nhỏ...
Tháng mười hai, năm cuối cấp ba, bạn bè bắt đầu viết lưu bút cho nhau, trên những tờ giấy ướt nhòe vì nỗi nhớ xa cách. Những dòng chữ truyền đạt nhiều tình cảm yêu thương của thời học trò. Có người viết những bài thơ tặng vào quyển sổ lưu bút, khiến đêm về trở nên nao nức. Có người viết kín những trang giấy, chưa chia sẻ hết nỗi lòng muốn nói. Cũng có những người không kịp trao điều gì đó, nhưng giờ đây, lúc chia ly đã đến. Những đêm đầu đông, khi tôi đang mải mê ôn bài, gió đột ngột thổi qua ô cửa nhỏ, làm xao lạc những kí ức tuổi học trò. Cái lạnh đầu đông làm cho ai đó quả quyết đan tặng chiếc khăn ấm. Sau đó, nó trở thành một kỷ vật đi theo ai đó suốt cuộc đời...
Tháng mười hai mờ sương, nhưng những buổi sáng ấy tinh khôi, yên bình, đau lòng theo giai điệu của bài thơ 'đưa người ta không đưa qua sông/ sao có tiếng sóng ở trong lòng/ bóng chiều không thắm không vàng vọt/ sao đầy hoàng hôn trong mắt trong…'. Ngồi nghe những câu thơ đó, tôi như được hòa mình vào một không gian tĩnh lặng và xa xôi.
Còn ít tháng nữa, chúng tôi - những người bạn gắn bó ba năm dưới mái trường phổ thông sẽ phải nói lời chia tay. Có thể trong số chúng tôi, có những người sẽ mất liên lạc mãi mãi. Cũng có thể phải đợi nhiều năm sau, chúng tôi mới có cơ hội gặp lại nhau, gặp lại thầy cô. Chỉ khi nghĩ đến điều đó, lòng tôi tràn ngập nỗi buồn. Câu hỏi tự nhiên hiện lên:
Em còn nhớ hay em đã quên?
Những năm tháng hồng vương trên tấm lá
Em đã hẹn hò với ai kỳ lạ
Để rồi xa cách đến đâu?
Em còn nhớ hay em đã quên?
Tháng Mười Hai
vừa về chớm lạnh
Khăn em trải
những giọt sương lung linh
Tháng mười hai trong vắt, yên bình và buồn bã theo giai điệu của bài thơ 'đưa người ta không đưa qua sông'. Tôi ngồi nghe những dòng thơ với những suy nghĩ sâu xa.
Điện thoại reo lên, tin nhắn nói 'Em nhớ trường, nhớ thầy, nhớ cô nhiều lắm!'. Có lẽ mùa đông làm cho trái tim người ta xao xuyến, nhớ nhung đúng không? Đúng vậy, làm sao có thể không nhớ, không thương những năm tháng học trò. Làm sao có thể quên những buổi sáng tươi mới, nhóm bạn nhỏ đứng trước lớp học, mỗi người đi qua đều nở một nụ cười ấm áp chào nhau trên sân trường. Nhớ đến con dốc, nơi ghi lại bao kỷ niệm vui buồn...
'Tùng! Tùng! Tùng….' cô văn thư gọi tên, làm tôi giật mình theo tiếng trống vang. Thanh âm của chiếc trống ấm áp hơn bình thường. Có vẻ như ai đó đang nhắc tên ai đó theo mùa đông, theo những con đường dẫn về phố sá hay những nẻo đường xa xôi. Tiếng trống truyền vào tâm hồn tôi và mở ra những âm thanh của ký ức xa xưa.
Nỗi nhớ của đầu đông tràn về...
Nguyễn Đình Ánh


5. Có những ngày nhớ mong thật kỳ cục!
Những kỷ niệm dẫu dài và sâu đậm.
Những nỗi nhớ nhẹ nhàng như cơn mưa bất chợt.
Những ký ức nhạt nhòa, nỗi nhớ tan nhanh.
Những nỗi nhớ đời suốt mà không thể quên.
Nhớ một người là trái tim nhắc nhở rằng bạn yêu người ấy! Ai đó từng nhớ một người đến 'điên đảo', chỉ cần một tin nhắn từ số điện thoại của người ấy là mọi nỗi buồn dường như tan biến, những lúc cô đơn nhất chỉ muốn chạy đến ôm, nằm trong vòng tay, thủ thỉ, nhận được sự vỗ về... Nỗi nhớ không ngừng!
Khi mới yêu, hình bóng người đó luôn hiện hữu trong suy nghĩ. Mỗi ngày bắt đầu, lý trí chẳng chịu để bóng hồng ấy ngoài tầm nhìn, trái tim đập loạn lên vì hình bóng đó. Cười một mình giữa đám đông, là lúc nhớ về những khoảnh khắc tuyệt vời. Dù xa nhau, chúng ta luôn dành vị trí quan trọng trong trái tim đối phương. Tình yêu có thể trở nên thường lệ, nhưng nỗi nhớ vẫn đọng mãi, chỉ cần nhớ về nhau...
Những năm tháng yêu nhau, vị trí quan trọng vẫn được giữ, nhưng nỗi nhớ không còn mãnh liệt như lúc đầu. Thói quen làm cho nỗi nhớ trở nên tự nhiên, nhưng sự hiện diện của người đặc biệt vẫn làm xao lạc trái tim. Dù bận rộn, nhớ về nhau vẫn là điều tất yếu...
Có những ngày nỗi nhớ thật lạ...
Nhưng em ơi, có biết không? Dù nỗi nhớ có thay đổi, những ngày đó chỉ là lúc anh nhớ em nhiều hơn và yêu em hơn! Dù làm anh buồn, nhưng nhớ em nhiều lắm, chẳng thể quên được...
Có những ngày nỗi nhớ thật lạ!
Một giờ, một phút, nhưng một ngày xa em là như một thế kỷ.
Tâm Duyệt


6. Hồi ức về mùa hoa sấu
Đến cuối tháng tư, lòng lại đắm chìm trong kỷ niệm về mùa hoa sấu. Những đóa hoa nhỏ xinh trắng muốt nở rộ trên cành mảnh, hương thơm dịu dàng phô diễn trong làn gió cuối mùa. Mỗi bước đi qua những hàng cây sấu, như ta đang bước vào một thế giới mộng mơ, nơi mà tháng tư trở nên rực rỡ với sắc màu của hoa sấu.
Mùa hoa sấu tháng tư, như một thiếu nữ vừa mới lớn, xinh đẹp và đằm thắm. Chùm hoa bé xíu, lấp ló trong vòm lá xanh, tạo nên bức tranh tinh tế. Hương thơm thanh nhẹ của hoa sấu làm cho trái tim chúng ta trở nên hạnh phúc. Không quá rực rỡ, không quá nhấn nhô, nhưng vẻ đẹp của hoa sấu đã chạm vào tận đáy tâm hồn những người yêu Hà Nội.
Mùa hoa sấu tháng tư, cây sấu trở nên mới mẻ trong bức tranh xanh tươi của thành phố Hà Nội. Đường Phan Đình Phùng, đường Trần Hưng Đạo hay đường Trần Phú đều bừng lên với những hàng cây sấu xanh mướt, làm cho Hà Nội thêm phần quyến rũ và huyền bí...
Những hình ảnh của Hà Nội vào hè là đẹp như tranh vẽ, với thảm lá vàng phủ kín lối đi, xen kẽ giữa những bông hoa sấu trắng nhỏ như những viên ngọc. Bước chân ta trở nên nhẹ nhàng, hòa mình vào không gian tươi mới của mùa hè. Niềm tin và hy vọng như những cánh hoa sấu bung nở, làm cho tâm hồn ta tràn đầy năng lượng.
Hè về, mùa hoa sấu đánh dấu bằng những chùm quả nhỏ xinh, như những đôi mắt nhỏ của mùa. Cảm giác hè rõ ràng trong từng bước chân, với những cơn mưa rào bất chợt cuối mùa, tạo nên không khí dễ chịu. Chợt nhìn lên trời xanh, ta thấy những chùm quả sấu non nhỏ xinh như những viên ngọc đang lả tảo theo làn gió. Mùa hoa sấu điệu đà đến mỗi năm, khiến cho thành phố trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Hè về, mùa hoa sấu trở lại! Chẳng mấy chốc, những quả sấu vàng rực nổi bật trên cây, tô điểm cho bức tranh màu xanh non bóng bẩy. Quả sấu trở thành một điểm nhấn tuyệt vời, làm cho người ta không thể quên được hình ảnh đẹp của mùa hè. Nhớ thương mùa hoa sấu, như những ký ức ngọt ngào, làm cho con đường quen thuộc trở nên thêm phần ấm áp.
Trần Thanh Nhàn


7. Hồi sinh Hà Nội
Bình minh phủ mờ lối nhỏ, tâm hồn tôi như dấu vết trên bề mặt Hồ Gươm. Hồi ức về những khoảnh khắc trẻ trung và nồng thắm hiện về. Cuộc sống giữa lòng Hà Nội, nơi những con phố dài không chỉ là nơi đi lại mà còn là không gian chứa đựng biết bao kỷ niệm. Đó là khúc tự tình đong đầy, có lúc quên và có lúc nhớ. Hà Nội, với những vết thương hằn sâu trong tâm trí, vừa đau đớn vừa đằm thắm.
Ngày đầu tiên tôi chạm nhẹ vào Hà Nội, là ngày bác tôi đưa tôi từ quê ra để thi đại học. Mùa hè nắng cháy, làn áo mỏng manh. Ba lô chật kín sách vở, tôi nhớ mãi khoảnh khắc hạnh phúc của mùa hè cuối cùng làm học sinh. Hà Nội mở lòng đón chào tôi bằng những cảnh đẹp náo nhiệt, những hàng quán sầm uất ven đường. Các cô bán hàng rong điệu đà trên đôi gánh. Bác tôi dắt tôi vào hàng kem Tràng Tiền, mua cho tôi những que kem mát lạnh. Vị kem thanh mát của Tràng Tiền, một lần thưởng thức là khắc sâu trong trí nhớ. Người ta thường nói 'Miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ đời'. Vì que kem đó mà mùa hè nóng bức trở nên nhẹ nhàng, tan chảy vào vị kem, làm tôi khó quên. Sau kỳ thi đó, tôi trở thành công dân tạm trú tại Hà Nội trong 5 năm. Những ngày đầu nhập học, bạn cũ, bạn mới chưa quen. Tôi nhớ nhà đến đau lòng. Xung quanh, những sinh viên khác cũng chia sẻ tâm trạng giống nhau. Trong giờ học Triết Học, thầy Kế cho phép chúng tôi viết điều ước và giấu tên. Hà Nội lúc đó là một thế giới lạ lẫm, không chịu đựng cô gái bé nhỏ như tôi. Tôi cảm thấy cô đơn, lạc lõng và áp đảo bởi màu buồn. Tôi viết trên tờ giấy nhỏ: 'Tôi muốn mọi người được sống trong tình yêu thương và không phải đau khổ vì nỗi nhớ'. Thầy giáo đọc điều ước của tôi với nụ cười. Sự trong trắng ngây thơ của tuổi 18 tỏa sáng, đẹp đẽ. Ai cũng trưởng thành và trải qua đau khổ, nhớ nhung. Chiều về, tôi đạp xe qua đường Láng Hạ, rồi rẽ trái vào đường Láng. Con đường bên dưới bóng cây xà cừ cổ thụ, lá vàng rơi bay trong gió. Mỗi chiếc lá vàng làm tôi nhớ nhà đến xao lòng.
Khu nhà trọ ở phường Định Công, dành cho sinh viên nghèo từ mọi miền quê. Chúng tôi nương náu bên nhau để tìm niềm vui trong tuổi trẻ, xua đi nỗi nhớ quê hương. Đêm xuống, chúng tôi đạp xe khắp phố Hà Nội. Không có tiền để vào những quán xa xỉ, nhưng chúng tôi vẫn nhìn ngắm chúng. Ánh sáng của thành phố, với cô gái ngày xưa chỉ biết làm quen với đồng, với sông, và với bể. Tuổi thơ tôi chỉ biết làm búp bê từ cỏ và quấn lấy mình như chăn ấm. Khi bác tôi công tác từ Hà Nội về, sẽ mua cho tôi bộ quần áo mới và mấy gói kẹo. Đó là đủ để tôi thổn thức, mong đợi cả tháng, mong đến ngày nghỉ cuối tuần được về nhà. Bác mang theo chút hương vị từ thành phố lộng lẫy đó. Hà Nội trong ký ức của tôi là những ánh sáng rực rỡ.
Những năm học sau, tôi trưởng thành hơn. Tìm việc làm gia sư kiếm tiền. Ngày lĩnh tháng lương đầu tiên, tôi tự thưởng cho mình chiếc áo khoác đỏ ấm áp. Trên phố Chùa Bộc, những gian hàng thời trang lung linh. Noel năm ấy, không khí thật lạnh! Áo phao đỏ trở thành mốt, người ta như một sóng đỏ trên đường phố. Người ấy đưa tôi đến nhà thờ Lớn. Đêm Noel, không có tiếng chuông nhà thờ, nhưng trái tim tôi hạnh phúc trong âm nhạc dịu dàng của mối tình đầu.
Những đêm Hà Nội thật êm đềm. Cuộc sống Hà Nội, những người không bao giờ ngủ. Dạo bước dưới ánh đèn đường, những hàng quán sáng bóng, tiếng rao bán vang vọng, tiếng động cơ xe máy hối hả. Tôi thao thức cùng Hà Nội, lắng nghe hương vị của cuộc sống. Đêm giao mùa ở Hà Nội, có điều gì đó thần bí. Nó nhẹ nhàng chạm vào tâm hồn tôi, tạo nên những tình cảm tinh tế và tràn ngập. Mỗi kỳ giao mùa là một điều đặc biệt, len lỏi vào trí nhớ với những kỷ niệm trân trọng.
Nhớ những buổi chiều sau cơn mưa rào. Phố phường như được làm mới, và tôi cùng người yêu rẽ vào quán cà phê Xe Đạp Ơi ven đường. Chiếc xe đạp cũ trang trí quán, tượng trưng cho những kỷ niệm tuổi trẻ. Âm nhạc Trịnh êm đềm, tách cà phê nâu đá nhỏ giọt như cuộc sống chảy trôi chậm rãi.
Nhớ những lúc đói, chúng tôi ghé vào hàng bánh mì giữa đường Thái Thịnh. Nhân viên trẻ tuổi vui vẻ, niềm nở. Sau này, khi về quê, tôi không tìm thấy quán bánh mì nào ngon và rẻ như thế. Điều đó khiến tôi thêm nhớ Hà Nội đến tận cùng tâm hồn.
Nhớ những ngày đầu đông năm 2008, khi mưa rơi không ngớt. Hà Nội như sông chảy dòng qua đường phố. Chúng tôi chạy ra ngoài, từng dòng xe tạo nên làn sóng vỗ lên như biển cả. Cả nhóm sinh viên hò reo. Đối với tôi, đó là một kỷ niệm vui vẻ và đáng yêu. Mỗi khi nhớ lại, tôi lại mỉm cười, muốn tan vào 'dòng sông Thủ Đô' của năm ấy.
Hà Nội sâu sắc và rộng lớn. Ai ai cũng giữ trong lòng ký ức về nơi này. Ai cũng trải qua những thời kỳ trong trẻo rồi trưởng thành, nhớ rồi quên, yêu rồi xa. Tôi cũng như vậy, trải qua mọi cung bậc cảm xúc trong những ngày tháng trẻ trung sống ở Hà Nội. Tôi không bao giờ quên những dấu chân đã đặt ở đây. Dù buồn hay vui, tất cả đều là những kí ức, và Hà Nội mãi mãi là một phần của tâm hồn tôi.
Nguyễn Thanh Nga


8. Khúc Nhạc Hoa Phượng
Đứng dưới bóng cây, cô nhìn lên. Trước mắt, những chùm bưởi trắng nở rộ như nỗi nhớ. Mây trắng, chiêm bao. Cô nhẹ nhàng chạm vào, như chạm vào kí ức...
Đó là cây bưởi sau nhà, cây mà cha trồng vì mẹ thích mùi lá bưởi. Mẹ kể cô nghe cây bưởi này đã chứng kiến hạnh phúc của họ từ ngày mới cưới. Mẹ thường kể chuyện, nhưng cô không chú ý. Giờ đây, cô nhặt những cánh bưởi trắng và đặt vào túi xinh để ở bàn học. Khi thèm, cô mở túi, nhắm mắt hít thở mùi hương...
Thời thơ ấu, cô thường mong đợi Tết đến. Cây bưởi là biểu tượng của mùa xuân. Trong làng, chỉ có cây bưởi thu hút nhất, không giống như hoa đào hay mai có ở những ngôi nhà giàu có. Cô đứng đợi, hỏi mầm xanh, nhưng chúng chưa nảy lộc.
Một ngày, cô bất ngờ khi nhìn thấy chồi non nở. Cô thích thú, ngắm những chồi xanh tinh khôi, và mỗi ngày chúng lớn lên. Chùm nụ bưởi trắng nở rộ như viên ngọc trắng. Vài hôm sau, những viên bi xanh lục lớn lên, rồi chúng mở ra như cô công chúa trong truyện cổ tích. Hương bưởi đưa cô vào những giấc mơ thơ ấu...
Thời đại đại học, mùa hoa bưởi không còn làm cô xao xuyến. Những thư cô viết không nhận được hồi đáp. Mùa xuân không còn hương bưởi như xưa. Cô lấy chồng và một ngày trở về quê. Hương bưởi hòa quyện với mùi bồ kết, nhưng mái tóc của mẹ đã bạc đi. Cô mỉm cười nhưng lòng đau.
Mẹ bệnh, cha chăm sóc. Mùi hương bưởi vẫn đọng mãi trong nhà. Cha nhớ mãi những sợi tóc xanh mùi bưởi của mẹ. Khi mẹ mất, hương bưởi vẫn ở đó. Cha giữ lại những sợi tóc cuối cùng của mẹ như một kỉ vật thiêng liêng...
Mỗi mùa xuân, cây bưởi cao lên. Chỉ có cha là còn đầu gối. Cô nhận ra sự đau khổ của mọi người trong gia đình để giữ cho cây bưởi sống. Họ để cây bưởi làm kỷ niệm, để khi con cái bay xa, họ có thể ngồi lại chải tóc, tặng nhau bưởi như ngày xưa. Nhưng thời gian không đợi chờ, mắt đã mờ, tay trao tay...
Mẹ mất, nhưng cây bưởi vẫn tiếp tục sống. Cô nhận ra những câu chuyện ngôn tình không còn ý nghĩa. Cô tìm thấy chiếc hộp gỗ đỏ trong tủ của mẹ, đựng những sợi tóc cuối cùng. Cô hiểu tại sao cha cần mẫn như vậy. Cô nhìn cha, lòng đau buốt...
Và cô đã hiểu rằng cha không đành đoạn. Sợi tóc cuối cùng của mẹ đã mọc trở lại. Mùa xuân vẫn mang theo hương bưởi. Cô nhắm mắt để hít thở hương mẹ, nghĩ về những mùa xuân sau...
Dương Châu Giang


9. Nhớ về heo may
“Anh biết không, bầu trời đã chuyển bước phồn thái/Giọt sương mỏng manh vương đều trên phố/Xoá đi nỗi nhớ phơi phới miền bão tố/Để trái tim em xuyến xao, nao lòng…”. Sáng mới thức dậy, nhận được dòng thơ của bà xã gửi qua điện thoại làm tôi hồi hộp và thầm tri ân cô ấy đã chia sẻ một thông điệp đong đầy hồi ức từ xa xôi: heo may đã trở lại!
Khi nói đến những cơn gió heo may, mọi người thường nhớ đến Hà Nội, nơi mang hương sữa dịu dàng của thủ đô, những chiếc áo dài thướt tha hay những con ngõ phố gắn liền với khoảnh khắc chuyển mùa lãng mạn giữa Thu và Đông. Heo may Hà Nội đã đi sâu vào tiềm thức người dân và trở thành nguồn cảm hứng cho vô số tác phẩm thơ, nhạc, hội họa làm đẹp cho cuộc sống.
Nhưng, heo may không chỉ thuộc về riêng Hà Nội. Heo may là biểu tượng của cả miền Bắc - nơi có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông rõ ràng. Vì thế, mỗi khi đến tháng Mười, khi mùa thu đã đi qua phần lớn, ánh nắng trở nên dịu dàng và mùa mưa bão cũng đã qua đi, chúng ta lại được đón nhận những cơn gió heo may mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng.
Heo may đem đến không khí bình yên, làm chậm lại nhịp sống và tràn ngập tình thương. Gió heo may nhẹ nhàng, êm dịu làm tan đi cái nóng bức của mùa hè vừa qua mà không làm cảm thấy lạnh lùng như mùa đông. Cơn gió heo may diệu kỳ, êm đềm, như một nốt nhạc nhẹ nhàng trong bản giao hưởng của mùa chuyển mình, làm cho tâm hồn người trở nên bình lặng, yên bình, giữa bối cảnh ngoại kia có sóng gió ầm ào.
Nhớ về thời thơ ấu, mỗi khi gió heo may về, mẹ tôi thường bận rộn mở rương, mở tủ để tìm những chiếc áo bông, áo khoác đã cất giữ từ năm trước, để cả gia đình chuẩn bị cho mùa đông sắp tới. Hình ảnh mẹ tôi cùng gánh hàng rong kĩu cà kĩu kịt bước đi trên con đường thị trấn quê hương trong buổi chiều gió heo may là một khoảnh khắc không thể nào quên. Gánh hàng của mẹ đầy ắp chè gừng, gạo nếp, ngô, sắn luộc, bánh đa kê… đã nuôi sống gia đình tôi, mang lại sự học hành và trải qua cuộc sống. Cha vẫn miệt mài làm vườn, trồng rau. Khi gió heo may về, cha bắt đầu vót nan để chuẩn bị nguyên liệu làm mâm cỗ Tết. Cuộc sống trôi qua bình dị. Tôi lớn lên trong tình yêu thương, bằng những hạt gạo, ngô, khoai, sắn, bằng tình thương của mẹ, của cha, của thầy cô và cả những cơn gió heo may đã làm phong phú tâm hồn, giúp tôi biết ơn, biết yêu thương và biết trân trọng cuộc sống này.
Ở đây không có gió heo may, chỉ có nắng và những cơn gió luôn tự do quanh ta. Hòn đảo nơi tôi sống đặt giữa biển lớn. Tôi và anh em quê miền Bắc luôn mong ước được trải nghiệm chút gió heo may, để giảm bớt nỗi nhớ nhà, nỗi nhớ quê. Biển vẫn đổ sóng cả ngày đêm, những con sóng lạ vẫn muốn đánh thức để phá vỡ bầu không gian yên bình. Chúng tôi phải cố gắng giữ biển, giữ lại đảo quê hương. Khi đêm buông xuống, chúng tôi tổ chức đêm kể chuyện gió heo may, chia sẻ những ký ức, hoài niệm của mình với nhau. Điều này giúp giảm đi sự nhớ nhà, nhớ quê hương mỗi chúng tôi.
Năm nay, tôi lại lỡ hẹn với gió heo may. Hai năm trước, tôi có dịp về quê đúng vào thời điểm cuối tháng Mười. Trước khi nghỉ Tết, vợ chồng tôi từ thành phố về quê. Cha tôi đã đi xa nhiều năm. Mẹ cũng già yếu hơn rất nhiều. Trong không khí se lạnh, bên bát chè gừng mẹ đã nấu để chiêu đãi vợ chồng tôi, cảm xúc ngày xưa quay về khiến tôi cảm thấy đắng cay mà không thể nói thành lời.
Nhớ về những cơn gió heo may đã thổi qua thời thơ ấu, tôi càng yêu đời và trở nên mạnh mẽ hơn, dù cuộc đời có đầy khó khăn, thách thức, nguy hiểm…
Lam Giang


10. Hồi ức về mùa hoa sữa
Không hiểu từ bao giờ tôi đã trót yêu mùi hương của hoa sữa đến thế. Mùi thơm mà người Hà Nội nói đến đa phần chỉ là thoang thoảng, nhưng ở gần, mùi hương ấy lại đậm đà và hấp dẫn.
Nhà tôi ở một huyện nhỏ, cách Hà Nội hơn 2 tiếng đi xe ôtô. Từ nhỏ đến lớn, tôi thường xuyên ghé thăm Hà Nội, nhưng chỉ vào những dịp nghỉ hè, nên chưa từng trải qua một mùa thu tại Hà Nội.
Trong những năm đầu học đại học tại thành phố, tôi thường nghe bài hát 'Hoa Sữa' của nhạc sĩ Hồng Đăng, nhưng chưa biết mùi hương của hoa sữa như thế nào.
Năm thứ ba học đại học, tôi làm gia sư cho một gia đình. Nhà họ có 2 cậu con trai học cấp 2. Mỗi tối, khi tôi đến dạy, lại bắt gặp một mùi hương thơm dễ chịu mà không biết đến từ đâu. Mấy ngày sau, tôi hỏi gia chủ mới biết đó là mùi của cây hoa sữa trước cổng. Tôi nhìn thấy một cây hoa sữa to lớn, với những bông hoa mảnh như giọt sữa màu trắng. Tôi tự nghĩ: 'À, hóa ra đây là mùi hương của hoa sữa, không ngờ có cả một bài hát nổi tiếng viết về nó'.
Cũng chính mùa thu ấy, tôi bắt đầu quen biết với một người đàn ông. Anh ấy là anh họ của một bạn cùng lớp, nhưng lại làm việc ở Hà Nội.
Thời điểm đó, anh ta đang còn theo đuổi tôi, nên thường xuyên về quê vào cuối tuần. Mỗi tối thứ 7, anh thường đến đón tôi sau những buổi dạy. Anh ngồi trên chiếc xe máy cũ đợi tôi dưới bóng cây hoa sữa. Chúng tôi thường trò chuyện trên đường về, đôi khi nghe thoang thoảng mùi hương của hoa sữa trong gió.
Trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, anh hỏi:
- Em thích loại hoa nào nhất?
Tôi đáp ngay:
- Em thích nhất là hoa sữa
Anh ngạc nhiên nhìn tôi:
- Nhưng chẳng ai lại tặng hoa sữa vào dịp sinh nhật cả.
Tôi cũng đáp lại:
- Em thích nhất là hoa sữa, chứ em có bảo anh mua hoa sữa tặng sinh nhật đâu.
Vậy là sinh nhật ấy, anh tặng tôi một bó hoa hồng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi lên Hà Nội xin việc. Đó là năm đầu tiên tôi trải qua mùa thu ở Hà Nội và được thưởng thức 'đặc sản' hoa sữa ở đây.
Tôi ở nhờ nhà bác hàng xóm. Tại đây, ngay đầu ngõ, có một cây hoa sữa rất lớn. Tôi nhớ rõ lúc chuyển lên là vào cuối tháng 9. Hoa sữa lúc đó chỉ là những bông nhỏ như giọt sữa mới. Buổi tối, tôi thường mở cửa sổ tầng 2 để hít thở mùi hương thoang thoảng. Những ngày trời se se lạnh, mùi hương của hoa sữa lại trở nên đặc trưng hơn. Nếu mùi hương quá nồng, bác hàng xóm cảnh báo rằng hương hoa sữa thoáng qua là tốt nhưng nếu quá đậm đà có thể làm mất hứng thú.
Những năm đầu sống ở Hà Nội, hoa sữa vẫn phổ biến trên các phố Nguyễn Chí Thanh, Quán Thánh, Quang Trung. Mỗi tối cuối tuần, anh thường đón tôi ra đó. Anh còn trêu tôi: 'Nếu sau này có con gái, nhớ đặt tên nó là Hoa Sữa nhé'
Nhưng sau đó, tình yêu của chúng tôi không thể duy trì vì anh phải chuyển công tác xuống miền trung. Từ đó, do khoảng cách xa xôi, chúng tôi dần mất liên lạc.
Đến bây giờ, hoa sữa không còn nhiều trên các đường phố Hà Nội. Thỉnh thoảng, chỉ bắt gặp mùi hương thoang thoảng của nó. Tôi vẫn giữ tình yêu với hoa sữa như ngày nào, nên đôi khi buổi tối mùa thu, tôi vẫn thích dạo chơi trên con đường có mùi hương của hoa sữa. Những ký ức của quãng thời gian sinh viên lại ùa về. Lâu rồi không gặp anh, không biết anh còn nhớ người con gái xưa đắm chìm trong mùi hương của hoa sữa không?
Mộc An Nhiên

