1. Có hẹn với thanh xuân
Chưa đầy 1 năm từ ngày chúng tôi chia tay, bầu trời thanh xuân của chúng tôi đã trở thành quá khứ, còn lại những kỷ niệm đẹp đẽ khi cả hai bước vào những ngả đường mới. Thời gian không chờ đợi ai, nó tiếp tục lăn bánh và đem theo kỷ niệm thanh xuân của chúng tôi. Có những khoảnh khắc trong quãng thời gian học trò khiến chúng tôi nhớ mãi.
Bước vào cấp 3, chúng tôi, những học trò hồn nhiên, trôi nổi cùng nhau trong những ngày tươi đẹp nhất của thanh xuân. Mô tả cấp 3 bằng một từ, chúng tôi chọn 'trong trẻo'. Đối với nhiều người, cấp 3 có thể là những ngày cô đơn, hoặc là những thời kỳ đầy đam mê, hoặc thậm chí là những ký ức không muốn nhìn lại.
Nhưng đối với chúng tôi, những năm tháng ấy trở nên đẹp đẽ nhờ có nhau. Cùng trải qua những khoảnh khắc vui vẻ, đối mặt với nắng hạ gay gắt, cái lạnh của mùa đông, và cả những lúc có mâu thuẫn. Ngày ấy thật tuyệt vời! Trong niềm hạnh phúc ấy, chúng tôi nghĩ rằng nếu cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng như vậy thì thật tuyệt vời. Nhưng niềm vui nào cũng có lúc kết thúc, và niềm vui ấy sẽ cùng nhau tan biến. Ngày chúng tôi chia tay, đó là một ngày cuối cùng của hạ khi tia nắng hè dần nhường chỗ cho đám mây thu.
Anh rời khỏi thành phố để theo đuổi ước mơ của mình ở những nơi mới. Còn tôi, tôi chọn một trường đại học gần nhà để thuận tiện cho gia đình và để có thể hồi tưởng về những kỷ niệm đẹp của chúng tôi.
Mùa hè năm nay vẫn thế, nắng hè chói chang, đỏ rực của những bông phượng. Tôi vẫn ở đó, chỉ khác là anh đang ở một nơi xa xôi, gặp gỡ và làm quen với những người mới, khám phá những cảnh đẹp mới. Tôi nghĩ về tình yêu học trò của chúng tôi như một cơn mưa rào trong mùa hè. Nó đến đột ngột, nhưng cũng nhanh chóng tan biến, làm dịu mát những ngày oi bức. Tình yêu học trò cũng vậy, lướt qua thanh xuân của chúng tôi, trong trẻo, tươi mới và đầy nhớ nhung. Tôi từng đọc một câu nói: “Sau này, chúng ta có tất cả mọi thứ ngoại trừ chính chúng ta ở hiện tại.” Tôi cảm ơn vì chúng tôi đã là một phần của nhau trong thanh xuân. Cuối cùng, tôi mong rằng chúng tôi, dù là hiện tại hay sau này, sẽ luôn bình an và hạnh phúc.
Đào An


2. Hành Trình Của Thanh Xuân
Thanh xuân không phải là bức tranh màu xanh bình yên, mà chính là cuộc phiêu lưu của những đám mây xám xịt, kết tinh trong góc khuất tâm hồn và trở nên quý giá sâu thẳm trong trái tim. Nguyên nhân chính là gì? Chỉ có mình ta mới hiểu…!
Thanh xuân của tôi không hồn nhiên, không ngọt ngào như bao câu chuyện kể. Nó là những giọt lệ đêm khuya, là sự nhớ nhung âm thầm, là sự đợi chờ không hy vọng. Mặc dù vậy, tôi chưa bao giờ hối hận...!
Thanh xuân của tôi dành trọn cho việc yêu thương một người bằng trái tim và lý trí. Rồi một ngày, con thuyền thời gian cuốn tôi đi, mang theo những kí ức đau lòng trên đôi chân mệt mỏi. Tin nhắn không được trả lời, nỗi buồn nặng trĩu đến nghẹt thở, tiếng rên rỉ trong bóng đêm tăm tối. Đôi khi tôi đã nghĩ rằng đêm đã trở thành người bạn đồng hành độc nhất và hiểu rõ lòng tôi ẩn sau lớp bóng tối.
Việc nắm chặt tay, tựa vai nhau, và nụ hôn nhẹ nhàng trên trán chỉ giống như những giây phút lắc đồng hồ vụt qua. Hương vị của tình yêu có thể phai mờ, nhưng nó vẫn lưu lại trong tâm trí như một cảm xúc không thể quên.
Tình yêu là một cuộc hành trình mà ai cũng phải trải qua, vị ngọt đắng phụ thuộc vào khẩu vị riêng của từng người. Khi câu chuyện kết thúc, không ai mong muốn điều đó xảy ra.
Bàn tay buông ra sẽ có bàn tay khác nắm giữ, nguyên tắc của bản thân không thể chiến thắng trước trái tim người khác. Tôi mở rộng cửa tâm hồn để đón ánh sáng buổi sáng, chỉ có mong ước được ấm áp bởi tình yêu chân thành.
Quy luật của thời gian đưa những hồi ức qua từng bước đường, khiến ta trở nên bé nhỏ và sợ hãi. Sợ tổn thương. Sợ nhớ. Sợ yêu. Sợ cảm xúc lại bị làm tổn thương một lần nữa. Rồi, ta mở rộng trái tim và quay lưng lại, bước vào cuộc sống mới chỉ thuộc về mình. Tất cả những tình cảm của quá khứ giờ chỉ còn là người đi ngang đời ta. Định mệnh đã kết nối những con người xa lạ, biến họ trở nên quen thuộc và cuối cùng đẩy họ ra xa nhau.
Thanh xuân của tôi không chỉ là những bức tranh xanh bình yên, mà còn có cả những đám mây xám xịt, được giữ gìn kỹ lưỡng trong góc khuất của tâm hồn và trở nên quý giá sâu thẳm trong trái tim. Nguyên nhân? Chỉ có mình ta mới hiểu...!
Tác giả: Tâm Hiểu Thương


3. Thanh xuân đẹp như giấc mơ
Tình yêu và hạnh phúc là những khái niệm vô cùng mơ hồ, không ai có thể định rõ. Với anh, tình yêu chính là em, và niềm hạnh phúc là được chờ đợi em. Yêu xa là một thử thách mong manh nhất, là sự kết hợp giữa hạnh phúc và những lúc chờ đợi, thậm chí còn là những cảm giác thất vọng. Những kí ức như lá vàng giữa cơn mưa gió cuộc sống, cố gắng giữ chặt trước những thách thức không ngừng.
Hà Nội, mùa lá vàng rơi khắp các con phố.
Trong căn phòng chật chội, anh nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn thế giới xung quanh tan vào bức tranh thu thanh bình. Anh mở laptop, đánh nhạc nhẹ nhàng và bắt đầu nghĩ về em – người anh yêu đang ở xa, một vòng Trái Đất. Anh hồi tưởng về câu chuyện của chúng ta, những kí ức nhỏ bé mà chúng ta xây dựng. Trong cuộc sống ồn ào này, những kí ức ấy là điểm tua, nơi anh có thể chậm lại và ngồi tỉ tê, ngắm nhìn những điều anh muốn giữ cho bản thân mình suốt thời gian qua.
Em có khỏe không? Công việc thế nào rồi? Anh thường xuyên nghĩ về em. Anh ở đây, vẫn khỏe mạnh! Anh biết không? Nơi này, anh có cái nhìn trọn vẹn về góc phố – nơi chúng ta gặp nhau lần đầu. Nhìn mãi vẫn còn đẹp, nhưng giờ đây nó đã trở thành nỗi nhớ đậm sâu trong tâm trí, mỗi góc phố như là một đoạn kịch của câu chuyện tình của chúng ta.
Đối với anh, em luôn là một cô gái đáng yêu, ngay cả khi em tỏ ra mạnh mẽ và quyết đoán. Ngày chúng ta gặp nhau, anh đã cảm nhận sức hút lạ thường từ em. Trời nắng to, gió mạnh làm làn da cảm giác sần sùi. Em, một cô gái trẻ thực tập, dường như có chút ngần ngại trước thời tiết khắc nghiệt, tạo nên vẻ khá nhút nhát và nhẹ nhàng. Nhưng đó lại chính là điều khiến anh cảm thấy hút hồn.
Anh không hiểu tại sao anh lại dám mượn nón cho một người lạ. Nhưng có lẽ đó là bắt đầu của một câu chuyện đẹp. Trả lời của em không phải là sự im lặng, mà là câu trả lời hồn nhiên: “Em mượn nhưng em muốn giữ làm của riêng cho mình được không anh?” Tiếng nói trong trẻo như âm nhạc thuở thuở, vang vọng trong tâm trí anh.
Anh biết mình đã yêu em từ lần gặp đầu tiên. Anh trở thành một chàng trai mơ mộng, đôi khi thậm chí là một người mê mộng, những giờ vàng của ngày đểu trở nên thần tiên, trong đầu anh luôn xuất hiện hình ảnh của em, và anh đợi chờ từng lời đồng ý từ em.
Những buổi hẹn đầu tiên là những kí ức đẹp, chút nắng chút gió, chút lãng mạn và kí ức như những viên ngọc nhỏ giữa cuộc sống hối hả. Cả hai cùng nhau chia sẻ về cuộc sống, những câu chuyện buồn vui, về sự khởi nghiệp, và cả về những thất bại. Đó là những khoảnh khắc anh ấn sâu vào tháng năm rực rỡ của thời thanh xuân.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã ba năm từ ngày em quay về Sài Gòn và rồi sang Mỹ du học. Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, em đã thay đổi nhiều. Trong quán cà phê quen thuộc, em lại khác đi! Cảm giác im lặng làm cho không khí trở nên nặng nề. Trong cơn mưa lớn, mọi thứ trở nên buồn bã, lá cây rơi tả tơi. Em dành thời gian lâu ngắm chiếc lá khô bám trên cửa sổ, rồi lấy nó xuống, viết những dòng chữ tặng anh. Điều gì đó trong ánh mắt em đậm chất luyến tiếc, khiến anh cảm nhận được sự yếu đuối và bất an trong tâm hồn em.
Em à, Trái Đất này tròn như một quả cầu. Đi bất cứ đâu, ta sẽ lại gặp nhau. Anh tin rằng tình yêu em gửi trong chiếc lá kia sẽ không bao giờ thay đổi hay bị quên lãng trong cuộc sống này.
“Belief in the spirit of love, it can heal all distance.”
Tác giả: Khói Plus


4. Đây là câu chuyện tình của tôi, còn cậu thì sao?
Đôi khi, tôi được hỏi về độ tuổi nào chứa đựng những ký ức đẹp nhất. Chắc chắn, đó là khoảnh khắc thanh xuân. Thời kỳ tươi đẹp, ấm áp, tràn ngập những kí ức ngọt ngào, hồn nhiên, và đôi khi là những chấn thương sâu sắc từ những tình cảm ngây thơ. Có lẽ, với tôi, thanh xuân không chỉ là những trò trốn học, những cuộc phiêu lưu cùng bạn bè, hay những trò nghịch ngợm với thầy cô, mà còn là câu chuyện tình yêu.
Kỳ thanh xuân ngây ngô ấy, thường nhỏ bé và đẹp đẽ nhất trong những chuyến phiêu lưu trên chiếc xe đạp cũ kỹ cùng đám bạn, cười đùa rộn ràng bên nhau. Tiếng gió nhẹ nhàng, thì thầm câu chuyện cho những cánh đồng lúa mênh mang hương sữa. Lúc đó, có vẻ như khoảng thời gian tuyệt vời nhất chỉ là tiếng cười và câu chuyện đơn thuần về tình bạn, nhưng không ngờ, nó còn ẩn chứa những giọt nước mắt đắng, là câu chuyện tình mà tôi mang theo suốt quãng đời sau này.
Chúng tôi là những người xa lạ tình cờ gặp nhau ở nơi đông đúc, vội vã lướt qua nhau trước khi kịp nhìn thấy. Chẳng qua chỉ là những người xa lạ vụng trộm chạm nhau, nhưng không dừng lại. Ai ngờ, sau này, chúng tôi lại có duyên gặp nhau một lần nữa, trở thành những người quen biết, những người bạn.
Bước chân vào mái trường mới, nơi chứa đựng những kỷ niệm tuyệt vời nhất của thanh xuân. Tôi gặp được người đó, người mà tôi không thể nào quên. Chúng tôi gặp nhau khi đang sống trong một câu chuyện tình đẹp, tôi gặp người ấy trong những ngày ngẩn ngơ suy tư về một người khác. Chúng tôi chỉ là những người bạn thân thiết, cùng nhau đi học, đôi khi người ấy mua cho tôi những viên kẹo nhỏ xinh.
Nhưng ai có thể biết được, câu chuyện tình đẹp như tranh vẽ của người ấy cũng đến lúc kết thúc. Kết thúc với những giọt nước mắt nóng hổi, với những lời nói nghẹn ngào không thể thoải mái. Đôi khi, có những đêm, người ấy đến với tôi chỉ để kể những câu chuyện xưa, hoặc nhấc lên chiếc điện thoại để nghe những tiếng khóc lóc, tiếng nức nở, nghe giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt.
Chúng tôi trải qua năm đầu tiên như vậy, chỉ là những người bạn thân, đi bên nhau. Khi bước sang năm thứ hai, khi bắt đầu một chặng đường mới, chúng tôi học được nhiều bài học mới. Từ đó, tôi và người ấy đi khắp mọi nơi cùng nhau, ánh mắt và nụ cười trở nên gần gũi hơn. Ánh nắng mặt trời nhỏ bé trên khuôn mặt người ấy có lẽ không sáng bằng nụ cười của người ấy? Tôi thừa nhận, tôi đã quên người khiến tôi đau lòng trong nhiều đêm, trong tâm trí nhỏ bé của tôi chỉ tồn tại hình bóng của người ấy.
Những ký ức đẹp, những giấc mơ được chuyển thành những bài thơ, bài thơ chỉ dành riêng cho người ấy. Đôi khi tôi mong đợi những tiết học kéo dài hơn một chút, mong quãng đường về nhà trở nên dài hơn, mong thời gian chậm lại, để có thể ở bên người ấy lâu hơn. Tôi giữ lấy những cảm xúc mặc định về người ấy, giữ lấy những ký ức về người ấy, và giữ lấy sự cách xa với người ấy.
Nhưng tại sao tôi lại cách xa người ấy? Bởi vì tôi nghĩ, tôi không thể đối mặt với người ấy. Nhìn người ấy ở gần, có vẻ như chỉ cần với một cử chỉ là đã đến, nhưng không phải vậy. Tôi cố gắng mãi, nhưng vẫn không thể chạm vào người ấy. Bạn bè của người ấy nói rằng, người ấy đã có tình cảm với ai đó, họ luôn kể về người đó. Tôi chỉ mỉm cười lặng lẽ, tưởng tượng ra một hình bóng hoàn hảo. Đẹp đẽ, và xứng đáng. Tôi tiếp tục giữ lấy sự cách xa với người ấy, càng ngày càng xa.
Tôi không thể quên mối tình thanh xuân đó, hoặc chẳng thể quên được, một cảm giác tuyệt vời nhưng cũng đau khổ, theo tôi từ thời kỳ đó đến bây giờ. Tình yêu thanh xuân như chiếc chìa khóa nhỏ, mở ra một con đường tươi đẹp, nhưng cũng đầy những mảnh vỡ. Những bông hoa nhỏ trên con đường ấy, tôi chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chạm vào. Tôi gặp người ấy trong thời kỳ đẹp nhất cuộc đời, thời kỳ đầy xúc cảm và cảm giác hỉ nộ ái ố sâu sắc. Yêu trong sự ngây dại, thích khi còn trẻ trung, nhưng khi đến lúc phải quên người ấy, tôi không làm được. Người ấy là viên ngọc sáng bóng, tuy có ánh sáng rực rỡ, nhưng chạm vào lại khiến tôi tổn thương. Người ấy là vết thương tôi vẫn mang theo, vết thương mà tôi không bao giờ muốn lành lại.
Đấy là câu chuyện tình cảm của tôi, còn người ấy thì sao?
Dương Ngọc Anh


5. Kí ức
Một chiều hạ, cơn mưa bất chợt ghé thăm và rồi nhanh chóng qua đi. Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mái hiên, nhấm nháp từng tán lá và làm ướt góc sân nhà tôi. Ngồi bên ông bà, lắng nghe tiếng mưa, thở hít 'mùi' mưa trong hồn tôi trở nên bình yên... Và như thế, thời gian trôi như những hạt mưa rơi xuống những bông hoa sắp tàn. Ông bà tôi, vẫn im lặng ngắm nhìn cuộc sống, nhưng buổi chiều ấy lại khác, đó là buổi chiều mà tôi được nghe ông bà kể về kí ức thanh xuân.
Bà à, chúng ta đã gặp nhau như thế nào?
Ông bà tôi đã chia sẻ nhiều về cuộc sống của họ, nhưng câu chuyện tình yêu từ thời trẻ trung, thời mà người ta thường ví von như 'cơn mưa rào,' đó là lần đầu tiên tôi nghe ngoại kể. Họ lớn lên trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, ông là một lính áo vải, bà là một cô thanh niên xung phong, và tình yêu của họ nảy mầm giữa cảnh chiến tranh đau khốc. Họ chiến đấu cùng nhau, trải qua những cơn mưa bom đạn và nắm tay nhau vượt qua mọi thử thách. Bà kể rằng vào những thời kỳ đó, bà chẳng biết gì về tình yêu, không hiểu 'độ tuổi trăng tròn' như chúng ta hiểu ngày nay. Chỉ khi gặp ông, bà mới cảm nhận được sự ngây ngô khi chạm vào bím tóc, làn da bà đỏ bừng giữa tiết trời se lạnh, và trái tim bà đập nhanh như tiếng bom rơi. Ông cũng lạ lắm, mỗi khi không phải làm nhiệm vụ, ông luôn ghé qua chỉ để nhìn bà trong chốc lát, chỉ để vẫy tay cười hoặc tặng bà một viên kẹo đã chảy nước. Tình yêu của họ, chính là tình yêu 'đơn thuần', được xây dựng từ sự chân thành và trái tim ấm áp, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố nào. Bà nói đó chính là thanh xuân của họ.
Thanh xuân của họ là như ánh sáng trong tâm hồn tôi, nhưng thanh xuân của tôi lại khác. Tôi không trao đi nụ cười và ánh mắt cho một người khác, mà vào 'độ tuổi đẹp nhất' ấy, thanh xuân của tôi chính là những tiếng cười rộn ràng với bạn bè, những kế hoạch giả bệnh để trốn kiểm tra, là những lúc xoài bất ngờ xuất hiện giữa giờ toán, hay những lần chúng tôi ném nhau tờ giấy vụng về trong giờ kiểm tra. Không chỉ vậy, thanh xuân của tôi còn là những thành công mà tôi đã cố gắng giành lấy, những lúc mỉm cười khi nhận được bằng khen,...
Có thể thấy thanh xuân của mỗi người là khác nhau, không có định nghĩa chính xác nào cho từ 'thanh xuân' trong cuộc đời của mỗi người. Nhưng đó chắc chắn sẽ là nơi những niềm vui hoặc thậm chí là nỗi buồn lên ngôi, là lúc sự ngây ngô kết hợp với chút trưởng thành, và đó sẽ là những kỷ niệm mà khi nghĩ lại, ta không thể nào quên. Thời thanh xuân sẽ qua đi theo sự trưởng thành, nhưng nó sẽ là thứ gì đó vẫn đọng lại trong ta, không thể quên. Đôi khi thời thanh xuân không phải luôn chứa đựng những điều đẹp đẽ. Nếu không có những lần đối mặt với cái chết, có lẽ tôi sẽ không trân trọng từng khoảnh khắc yêu nhau, nhìn nhau để đến bây giờ. Nếu không có những giọt nước mắt khi nghe lời trách mắng, có lẽ tôi sẽ không phát triển như ngày hôm nay.
Thanh xuân có thể qua đi, nhưng nó không bao giờ mất đi. Ta có thể làm cho nó sống lại trong mỗi ký ức. Thanh xuân không chỉ là một 'thời kỳ,' mà còn là cuộc sống hạnh phúc và đáng sống mà ta đã trải qua...
Như Phan


7. Bước qua thanh xuân
Chúng ta là những người điên đảo vì tình yêu, liều mình mọi thứ chỉ để giữ lấy hạnh phúc.
Người khô khan như tôi không dám đặt ra mối quan hệ dài hạn với em. Không phải vì tôi không thể, mà vì tôi sợ rằng 'sau này' chúng ta có thể mất nhau. Sợ phải đối mặt với sự thất hứa, tôi giữ im lặng, không dám nói quá nhiều.
Chúng ta là những hành khách trên chuyến tàu thanh xuân. Chúng ta gặp nhau, trao niềm tin và tình yêu, nhưng tình yêu lại đến và rời đi vội vã. Thanh xuân ngắn ngủi, và một đời người cũng không dài lắm.
Vì yêu, chúng ta đến với nhau, nhưng cuối cùng lại bỏ lỡ nhau.
Cùng nhau đối mặt với giông bão, nhưng không thể nắm tay nhau khi trời quang đãng. Tôi gặp em như một bức tranh xám trước khi được thêm bớt cầu vồng, thật tuyệt vời. Tôi yêu em, không vì lý do gì cả. Tôi thương em, đầy đủ một chữ thương.
Em xinh đẹp, nhưng giờ đây không còn thuộc về tôi. Trong một ngày nắng đẹp, em đã nói lời chia tay. Tôi chưa từng tin vào duyên phận, nhưng có lẽ ý trời đã chọn sai. Và tôi đã mất em.
Cơ hội đôi khi là do chúng ta bắt giữ, tôi ngốc nghếch khi không nhận ra đó là lần cuối cùng tôi có thể ở bên em. Tình yêu từ cả hai phía là tuyệt vời. Đau lòng khi nói 'đã từng' khi nhắc về thanh xuân.
Tôi nhớ về em, nhớ về chính tôi trong những ngày trẻ con ấy. Hạnh phúc rất mong manh, chỉ cần một lỗi nhỏ là nó vụt tắt.
Trái tim tôi như vỡ tan, thì ra tôi đã yêu nhiều như thế, người ta đau đến như vậy, thì ra tôi trẻ con đến như vậy, người ta mệt mỏi đến như vậy.
Tôi từng sợ rằng một ngày em sẽ chán và rời bỏ tôi khi tôi đang yêu thương nhất.
'Bởi vì tôi không biết liệu kiếp sau có gặp lại em hay không, nên kiếp này tôi nỗ lực hết mình...'
Ở thời điểm đẹp nhất của thanh xuân, tôi đã mất đi người quan trọng nhất mà tôi không ngờ.
Vì yêu, ta không bận tâm điều gì cả.
Vì yêu, ta bận tâm nhiều.
Ký ức là một đoạn phim buồn, với tôi, đó là thế. Thanh xuân thật đẹp bởi có em, gặp em là điều may mắn nhất. Cũng như lời Hà Dĩ Thâm, 'Có em xuất hiện thì tất cả người khác đều là tạm bợ.' Anh không muốn phải 'tạm bợ'.
Điều khó khăn nhất là từ bỏ. Khó để bắt đầu, cũng khó để dừng lại. Dù không muốn, nhưng phải chấp nhận, vì đó là cuộc sống. Nó không chỉ màu hồng, cũng không phải giấc mơ ngọt ngào nào cả.
Đôi khi, cuộc sống như một cái tát, để chúng ta tỉnh táo. Dù không muốn nhưng phải đối mặt. Sự đau khổ đôi khi là vì chúng ta thức tỉnh. Mặc dù không muốn, nhưng phải chấp nhận. Bởi vì đây là cuộc sống. Nó không chỉ đẹp như trong tranh, cũng có những khoảnh khắc đau khổ, và chúng ta phải sống qua.
Yêu, đôi khi là sự không ràng buộc.
Nguyễn Thái Anh


8. Những kỷ niệm đẹp của thanh xuân
Đã từng có người nói rằng: 'Thanh xuân giống như cơn mưa rào, dù bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, nhưng bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa đó một lần nữa'. Thật vậy, tuổi trẻ là giai đoạn đẹp nhất trong cuộc đời. Chúng ta có thể theo đuổi đam mê, sống hết mình, cháy hết mình, sáng tạo, năng động và không ngừng cố gắng. Thanh xuân là nơi chứa đựng những kỷ niệm đẹp, nơi chôn vùi những hồi ức đau khổ như những vết thương lòng đã hằn sâu trong tâm trí. Ai rồi cũng sẽ trải qua mùi vị đầy ngọt ngào và đắng cay của tuổi trẻ, bởi đó là quy luật tất yếu, là món quà vô giá mà thượng đế đã ban tặng.
Thời gian với lịch trình không ngừng vẫn tiếp tục chảy theo chu kỳ không dứt. Dù con người có bé nhỏ đến đâu, dù trái tim trong trắng đến bao nhiêu, ngây thơ đến mức nào, cuối cùng họ cũng phải trưởng thành, phải trải qua những thử thách của bản chất khó khăn của cuộc sống. Vòng tay ấm áp của mẹ, tình yêu sâu sắc của bà cũng không thể thay đổi được bản chất 'không di động' ấy. Và, thanh xuân chính là bước chân đầu tiên vào đời.
Mỗi con người khi ra đời đã mang theo một câu chuyện riêng. Có người hạnh phúc vì họ đã bước đi đúng đường, nhưng cũng có những giọt nước mắt tiếc nuối, đắng cay vì họ đã lãng phí một thời thanh xuân tươi đẹp. Nhưng, đừng buồn bã thêm nữa, vì đó chính là bản chất của tuổi trẻ. Đừng hối tiếc vì bạn đã không nỗ lực hết mình, đã quá nhẫn nhục từ bỏ đam mê, thậm chí không dám mơ ước, lo sợ rằng việc thực hiện sẽ không mang lại kết quả như mong đợi. Hãy biết ơn tuổi trẻ vì nhờ có nó mà chúng ta trở nên trưởng thành, nhờ những biến cố và mất mát mà chúng ta rút ra những bài học quý giá mà ta sẽ không bao giờ học được từ sách vở.
Bước đi chập chững, ta có thể gặp phải những thất bại. Quan trọng không phải là mọi người nhìn thấy ta như thế nào mà quan trọng là ta có đứng dậy và tiếp tục bước tiếp hay không. Đúng là tuổi trẻ thường mắc sai lầm, nhưng không thể mãi mắc sai lầm, vì một lúc nào đó cơ hội sẽ trôi qua và chúng ta sẽ không còn nhiều lựa chọn nữa. Thanh xuân là thời kỳ mầm non của đam mê, là thời điểm mỗi người có cơ hội khám phá, đắm chìm trong bể khổ của cuộc sống. Hãy sống sao cho thanh xuân của bạn trở nên tươi đẹp như tên gọi của nó.
Tác giả: Love cà phê sữa


8. Kết thúc chương thanh xuân
Bước chậm những bước cuối cùng của hành trình sinh viên, để lại sau lưng những tháng năm tuyệt vời nhất. Thanh xuân đó dần dần kết thúc, mang theo bao hoài bão, ước mơ của một thời đã qua...
22 năm đầu đời trôi đi như một cú nhấp mắt. Giờ đây, tất cả những kí ức trong trắng của tuổi học trò chỉ còn là những kỉ niệm. Những kỉ niệm đẹp nhưng đã phai màu ô vàng của thời gian, chỉ chờ được một lần lật lại. Những đoạn phim về thời học sinh, thời sinh viên quay ngược lại trước mắt khiến lòng không ngừng đập những nhịp thân thiết, bởi vì những năm tháng ấy đã qua mất rồi.
Ai cũng có một thanh xuân như thế, gặp gỡ và quen thuộc với những gương mặt mới. Những chiều nắng chiếu qua khe cửa lớp. Những nụ cười đầy ấm áp, những trưa hè đạp xe vội vã hay thậm chí là những ngày bỏ bài trốn. Những người bạn năm ấy cùng bạn đọc một quyển sách, nghe một bản nhạc, giờ đây thế nào rồi? Còn là người luôn giữ những bí mật của bạn hay đã không còn cơ hội giữ lại những mối liên kết…?
Thời gian trôi đi, trong mỗi quãng đời ta lại được gặp những người bạn mới. Những mối quan hệ cũ dần thưa thớt để rồi từ thân quen chúng ta bỗng trở nên xa lạ. Giấc mơ ngày xưa của bạn giờ đây thế nào rồi? Còn đó những đam mê, những khao khát hừng hực muốn thể hiện bản thân hay tất cả đã trở nên lạnh lùng trước những thực tế phủ phàng của cuộc sống?
Bước ra khỏi thanh xuân, có nghĩa là chúng ta phải trưởng thành, phải nhìn nhận bản thân theo những hướng đi khác nhau. Thực tế và không còn nhiều những ước mơ hào huyền. Trước mắt sẽ còn nhiều chông gai, những khó khăn mà mỗi chúng ta phải đối mặt và vượt qua. Thế nhưng dù có khó khăn đến đâu, có mệt mỏi đến đâu, hãy luôn nhớ xung quanh ta luôn có những bờ vai sẵn sàng làm nơi dựa cho ta chia sẻ, sẵn sàng làm bệ đỡ cho những lúc khó khăn và luôn lắng nghe mọi cảm xúc ấy.
Thời gian là dòng chảy một chiều, thanh xuân tươi đẹp kết thúc rồi thì cũng không thể quay trở về được một lần nữa. Quãng thời gian phía trước sẽ còn nhiều những điều khiến cho mỗi chúng ta phải bận tâm mãi sau này. Phải sống thật tốt, cười thật tươi, đôi vai phải thật mạnh mẽ để bước tiếp những bước đi trên con đường đời…
Minh Hoài


9. Thaṇh xuân - những bước đi rụt rè
Thanh xuân, từ ngày còn trẻ đã mang đến những cảm xúc về một thời trai trẻ đầy hoài bão và ước mơ. Tuy nhiên, nó cũng là một ký ức nhắc nhở về những lần gặp khó khăn đau lòng trong quá khứ. Vào lúc ấy, sau những năm thanh xuân tươi đẹp, ai chẳng phải trải qua những thất bại?
Thanh xuân năm ấy không chỉ là tuổi trẻ tràn đầy hoài bão và nhiệt huyết, những người bạn thân thiết luôn bên cạnh, mà còn là thời kỳ của những mối tình đầu đẹp đẽ. 17 tuổi, lần đầu tiên con tim nhảy múa rộn ràng khi chúng ta gặp người ấy, lúc ấy, chúng ta mới hiểu, thì ra thanh xuân mà người ta thường nói đến ở đây.
Tình yêu đầu đời ngây thơ, nhưng cũng điên đảo. Ta yêu hết mình và đặt tâm huyết vào mỗi cử chỉ của mình. Những cảm xúc đầu đời trong trắng như nụ hôn sớm mai của tia nắng vàng len lỏi qua những nhánh cây. Nó mang lại hương vị ngọt ngào mà suốt mười mấy năm qua ta chưa một lần trải qua. Lần đầu tiên ta biết yêu, lần đầu tiên ta đặt tất cả vào một cuộc tình, lần đầu tiên ta sống vì một người khác và cũng là lần đầu tiên trong đời ta được yêu.
Thanh xuân đẹp đẽ như vậy, đẹp đến mức nếu được lựa chọn một lần nữa, ta vẫn mong muốn đắm chìm trong cơn mưa rào mùa hạ nơi ta gặp nhau lần đầu. Để có thể gặp người ấy, nhìn thấy nhau và để con tim lại một lần nữa rung động mãnh liệt.
17 tuổi, chúng ta yêu và tưởng rằng đó là cả cuộc đời. Nhưng khi thanh xuân trôi qua, ta phải trưởng thành, để lại những ký ức đẹp và cái tôi trẻ con, ta mới hiểu rằng, thanh xuân đã qua rồi chỉ là quá khứ thôi!
Và sau cùng, ta đau, đau vì sự mất mát lớn, khi thanh xuân của ta kết thúc, kéo theo người ấy rời đi và không quay lại. Thanh xuân này, ai chẳng phải trải qua những thất bại đôi lần? Nhưng rồi cuối cùng, ta vẫn phải bước tiếp, vết thương ngày nào giờ chỉ còn là những vết sẹo được chôn sâu trong trái tim mà thôi.
Thanh xuân đã qua, nhưng ta vẫn còn một tương lai phía trước. Vấp ngã không có nghĩa là ta sẽ không yêu. Một trái tim với những vết thương sẽ khó khăn hơn khi bắt đầu một câu chuyện mới. Nhưng nếu ta đã tìm được người, ta sẽ không thể buông tay. Cuối cùng, ta phải cảm ơn thanh xuân năm ấy đã mang lại đủ dũng cảm để yêu và vượt qua thất bại. Bởi vì cuối cùng, không phải ai cũng có một thanh xuân như ta đã trải qua đâu?
Minh Hoài


10. Cuộc Phiêu Lưu Của Thanh Xuân
Bến yên bình, những dấu vết chân tan sau mỗi khao khát đổ bộ như sóng vỗ. Nhận ra thanh xuân không chỉ là khoảng thời gian, mà còn là cảm xúc. Đắm chìm trong trải nghiệm, chấp nhận mọi cung bậc cảm xúc của 'thanh xuân', luôn hiện hữu trong hiện tại.
Những cơn mưa đông không dịu dàng. Hạt mưa rơi như những viên men thức tỉnh hương vị của kí ức. Bức ảnh trượt qua, ghi lại thanh xuân. Ánh lửa hồng rực, những giấc mơ hạnh phúc. Gương mặt luôn kèm theo khát khao thay đổi thế giới. Nhận ra, sự thay đổi không lớn lao, chỉ là thay đổi bản thân.
Mùa cải vàng sát bờ sông, phố sôi động hơn. Mọi người nhận ra 'thanh xuân' không chỉ ở quá khứ, mà còn ở hiện tại, không quay lại được. Những ngọn lửa mùa năm, nhạc điệu mang cả thế giới về nhà. Mẹ vẫn vội vo tròn mùa đông, làm đẹp cánh đồng mơ ước. Thảm cải vàng ven sông, đong đầy khát khao, xoay chuyển giữa thành phố đang thức giấc. Bàn chân bước đi trên đường đời, dặm mưa nắng. Nắng phương nam, lạnh miền đông bắc, mưa không ngừng ở Hải Phòng. Thành phố giữ cho bước nhảy vút cao trong cuộc sống.
Bước tới, đối mặt với mặt trời hoàng hôn trên bãi biển Đồ Sơn. Sóng biển là muối mặt của cuộc sống. Mỗi con sóng là sự bùng nổ khao khát, vỗ bờ và tan ra giữa biển rộng. Trên chuyến tàu giữa Vịnh Lan Hạ, thanh xuân không ở ngoại ô, mà giữa những đợt sóng dạt dào. Bến bình yên, dấu chân tan đi sau mỗi hoài bão, khiến thanh xuân trở thành cảm xúc, không chỉ là thời gian. Chấp nhận mọi trải nghiệm, làm mới bản thân, đón những cung bậc cảm xúc của 'thanh xuân' ngay trong hiện tại.
Bùi Thị Thương

