1. Dịu dàng mùa thu
Một chút nắng, một chút gió dịu nhẹ, sắc áo mơ phai và sắc trời cao xanh biếc… Đó là mùa thu.
Mùa thu - những hàng cây và phố phường khoác lên mình tấm áo vàng rực rỡ. Vàng tươi của nắng; vàng rực rỡ của những đóa cúc xinh tươi, kiêu hãnh trong gió se; vàng ươm của thị xen trong đám lá xanh…
Mùa thu - người ta dễ dàng tìm thấy những khung cảnh bình yên, ngọt ngào ngay giữa phố phường náo nhiệt. Đó là khi cái nắng oi ả của mùa hè nhường chỗ cho bầu không khí trong lành và mát mẻ.
Mùa thu - đất trời chợt trở nên dịu dàng, bẽn lẽn như thiếu nữ đang yêu. Trong làn gió hanh hao ấy còn là thoang thoảng mùi mát lành của vài bông sen còn lưu luyến trong đầm, của những lá sen già đậm sắc xanh nhưng vẫn cố nán lại để chờ ấp ủ những hạt cốm mới. Mùa thu còn nồng nàn hương hoa sữa.
Mùa thu sáng nay có gì đó khác lạ, muôn màu hoa khoe sắc như dồn hết nhựa sống nồng nàn tích lũy, chắt lọc qua nắng gió của mùa hạ để có dịp dâng hiến hết mình để tỏa hương, tỏa sắc. Cùng với đó là bao nhiêu loài quả ríu rít mời gọi. Những quả ổi ngả vàng quyện hương trong gió; bưởi căng mình, mọng nước, mát ngọt lắc lư trong vườn như đợi chờ ai; những quả hồng chín mọng…
Mùa thu còn lặng lẽ về với những cơn mưa dầm lai rai, rả rích, mưa cả ngày cả đêm khiến không khí có phần ẩm ướt và mang theo sương mờ se lạnh.
Mùa thu đôi khi cũng làm cho ta chống chếnh bất ngờ bởi nó cũng như một đời người khi đã qua sự nồng nhiệt, sôi nổi, rực rỡ của mùa hạ đến sự điềm tĩnh, đằm sâu của tuổi trung niên, khi mà tầm nhìn, tầm nghĩ được đúc kết, được chắt lọc thành những kinh nghiệm sống.
Tôi đã từng muốn tất cả ngừng lại trong phút giây này, trong phút giây mà tôi hít căng lồng ngực mình, giang rộng vòng tay và khao khát ôm chứa. Trong phút giây mà tôi muốn mình hóa đá, vĩnh viễn, đắm chìm. Trong phút giây mà tâm hồn tôi cũng đang ngân rung một bản đàn bất tuyệt, về yêu thương và tự do.
Những sớm mai trong lành, khi tôi đã - như mùa thu kia - trải qua cái cuồng nhiệt của tuổi trẻ, đủ thời gian chậm rãi để ngắm nhìn những giấc mơ thơ dại, mỉm cười soi mình trong tấm gương và nhận thấy những đau thương, hạnh phúc đã yên ắng nơi khóe mắt, nơi chân tóc, nơi bàn tay hằn những đường gân…
Mùa thu! Nỗi xao động mặt hồ như cộng hưởng cùng mành nắng buông như voan tơ, cùng cả những nhành cây nghiêng với rung rinh tán lá khiến cho cả không gian trước mặt tôi như muốn bay lên, như muốn ngân rung, như muốn cất lời… Thuở ấu thơ, tôi thường tự hỏi, mai này khi đã trưởng thành, khi đã qua nhiều mùa thu, ta sẽ nhớ gì về bè bạn, lớp học, chỗ ngồi của mỗi mùa thu đến? Nhưng thời gian đã trả lời cho tôi, rằng mùa thu vẫn cất giữ vẹn nguyên cho chúng tôi bao nhiêu ký ức.
Mùa thu - mùa dịu dàng đất trời, mùa dịu dàng lòng người, mùa tựu trường, mùa trăng cổ tích huyền nhiệm! Mùa thu là thế đấy. Yêu mùa thu ta sẽ cảm nhận được sự ấm áp, tình yêu thương, niềm hạnh phúc. Và mùa thu cũng luôn mở rộng tấm lòng thương yêu chào đón mọi người. Chỉ như thế thôi cũng sẽ đủ làm cho ta yêu thêm quê hương, đất nước. Mùa thu - mùa dệt bao niềm hạnh phúc trong mỗi chúng ta!
Dương Thị Huyên
2. Khám phá vẻ đẹp của mùa thu
Lang thang phố thị, tôi chìm đắm trong khung cảnh mùa thu đẹp như tranh. Những lá phong rơi êm đềm, hương sữa mềm mại nồng nàn, tạo nên bức tranh thanh xuân dịu dàng.
Không gian yên bình giữa thành phố nhộn nhịp, tôi nhớ về những ký ức xinh đẹp của mình. Bên dòng sông lựng đỏ, tôi cùng người bạn thân của mình đã trải qua những chuyến phiêu lưu dại khờ, tìm kiếm mùa thu với niềm khao khát mãnh liệt.
Mùa thu, con đê hững hờ trước tôi như một người bạn thân thiết. Những buổi sáng nắng, những chiều tà, con đê là chứng nhân của những bước chân tuổi thơ ngây ngô. Mỗi góc nhìn, mỗi hơi thở của mùa thu làm tôi nhớ mãi về những khoảnh khắc ngọt ngào.
Buổi chiều cuối tuần, tôi trở lại con đê, nhớ về những chuyến đi học đầu tiên. Những trải nghiệm, những cảm xúc trong tôi như những đợt sóng nhẹ nhàng, lưu luyến theo thời gian.
Mùa thu không chỉ là thời điểm của những bắt đầu mới mẻ mà còn là khoảnh khắc chia tay những nơi quen thuộc. Khi tôi rời bến xe, trái tim rơi vào hồi ức của mùa thu xa xăm, trong lành như hương sữa và ấm áp như ánh nắng chiều.
Thời gian trôi qua, những mảnh ký ức về mùa thu luôn đi kèm với những giai điệu nhẹ nhàng. Tiếng sáo vang lên trong đêm, như là một lời nhắc nhở về quãng thời gian tràn ngập kỷ niệm.
Tôi bước vào phố thị, cảm nhận sự thay đổi nhưng lòng vẫn còn những hồi ức về mùa thu của tuổi trẻ. Dù cuộc sống bận rộn, tôi vẫn giữ mãi những khoảnh khắc ngọt ngào kia.
Mùa thu mang theo những âm nhạc quen thuộc, như bản giao hưởng của quá khứ, vang lên giữa phố thị ồn ào. Tiếng nhạc như là điểm kết nối giữa hiện tại và quá khứ, làm tôi nhớ mãi về những ngày thanh xuân.
Cuối cùng, tôi nhìn lại hành trình của mình, từ tuổi học trò đến những bước ngoặt trong cuộc sống. Mùa thu vẫn là đóa hoa đẹp nhất, nở rộ trong kí ức, làm tôi trân trọng những giây phút thanh xuân không thể nào quên.
Dương Châu Giang
3. Tháng Tám, bước chân vào mùa thu
Mùa thu bắt đầu bằng những cơn mưa nhè nhẹ, làm ướt trái tim tôi. Những tia nắng mảnh mai pha trên những con phố, gió thu nhẹ nhàng làm se lạnh làn da, lá cây như nhảy múa vui tươi. Bầu trời cao quang đãng, mây trắng bồng bềnh trên đỉnh những tòa nhà. Mùa thu mang theo hơi lạnh, hòa quyện cùng hương vị buồn bã của những đêm dài.
Khắp nơi, những chiếc lá vàng rơi nhẹ nhàng, tô điểm cho những con đường quen thuộc. Tiếng ve nhẹ nhàng, hòa mình vào bản hòa nhạc êm đềm của mùa thu. Cảm giác của tôi như là một bức tranh thuộc về sự bình yên, hòa mình vào không gian tĩnh lặng và dễ chịu.
Mùa thu, thời kỳ của những kỷ niệm. Những lá thư tình cảm, những buổi hẹn hò lãng mạn dưới bóng cây, những chiều tà êm đềm. Tôi yêu mùa thu, với hương thơm của trà và quyến rũ của những trang sách cổ điển. Nỗi buồn của mùa thu là một loại buồn đẹp, làm cho con tim tôi thêm phần trắng trải và tĩnh lặng.
Những khoảnh khắc bình yên, những đám mây trôi qua bầu trời, tạo nên một bức tranh tĩnh lặng và huyền bí. Tôi bắt gặp một chiếc lá vàng đẹp nhất, như là một ngôi sao giữa không gian rộng lớn. Đôi khi, tôi tự hỏi về ý nghĩa của mình giữa thế giới lạ lẫm này.
Mùa thu chính là thời gian tôi thích nhất, thời điểm mà tâm hồn tôi trở nên nhẹ nhàng và tĩnh lặng. Cảm ơn mùa thu đã mang đến cho tôi những trải nghiệm và kỷ niệm đáng nhớ. Mùa thu ơi, tôi mãi yêu thương và nhớ mãi!
Tác giả: Trình Diễm
4. Cuối thu xa nhớ mùa thu Hà Nội
Mùa Thu, bản hòa nhạc của tâm hồn
Đêm Thu khe khẽ ghếch cánh cửa, từng ánh trăng như bông lụa trắng giăng nhẹ trải đường. Bước chân nhỏ êm đềm, dạo chơi trong khu vườn nhỏ, tận hưởng hương thơm dịu dàng của hoa lá. Nơi đây, tâm hồn trở nên trìu mến, hòa mình vào bản giao hưởng của thiên nhiên.
Mùa Thu, ngày qua ngày, lá cây chuyển mình thành bức tranh màu sắc tinh tế. Điều đặc biệt không chỉ là sự lấp lánh của lá vàng đỏ, mà còn là hương thơm thoang thoảng khắp nơi, là âm nhạc nhẹ nhàng của gió thổi qua lá cỏ. Đây chính là khoảnh khắc hòa mình vào vẻ đẹp tinh khôi của mùa Thu.
Bước chân nhẹ nhàng giữa thảm lá vàng, tôi cảm nhận sự bình yên tràn đầy. Mùa Thu, không chỉ là cảm giác hòa mình vào thiên nhiên mà còn là lúc tìm thấy bình an tại lòng. Những chiếc lá rơi nhẹ nhàng như lá thư tình, kể lên câu chuyện êm đềm của thời gian.
Chợt, tiếng rì rào nhẹ nhàng của cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi, làm ướt đẫm những chiếc lá và làn da mịn màng. Mùa Thu, mưa như là nỗi nhớ, vuốt nhẹ trên đầu tôi, làm tôi nhớ về những ngày Thu xưa, nơi mà mỗi cơn mưa là một kỷ niệm, là một câu chuyện của quãng thời gian đã qua.
Ngồi trong quán cà phê nhỏ, ly cà phê nóng hổi giữa đêm lạnh gió, tôi bắt gặp hình ảnh những cặp đôi trẻ đang tận hưởng khoảnh khắc ấm áp bên nhau. Mùa Thu mang đến không chỉ là khung cảnh tuyệt vời mà còn là những cảm xúc đẹp đẽ, là tình yêu ấm áp trong từng cử chỉ nhỏ nhất.
Mùa Thu, mỗi buổi chiều là một bức tranh sống động, là sự kết hợp hoàn hảo giữa ánh nắng và bóng cây. Tôi muốn lưu giữ những khoảnh khắc ấy, để sau này, khi nhìn lại, tôi vẫn cảm nhận được hương vị ngọt ngào của mùa Thu đã qua.
Chiều tà, những tia nắng cuối ngày như một chiếc kính màu hồng, tô điểm thêm cho khung cảnh huyền bí và lãng mạn. Mùa Thu, giữa không gian yên bình, tôi như đắm chìm vào một thế giới mộng mơ, nơi mà mọi lo âu tan biến và chỉ còn lại là sự hài lòng vô tận.
Mùa Thu, đôi khi là những ngày mưa dầm, khi làn gió nhẹ nhàng đưa lá rơi như những bản tình ca khúc êm đềm. Điều đẹp nhất không chỉ là cảnh sắc bên ngoài mà còn là cảm giác bình yên và an lành trong trái tim.
Mùa Thu, từng cơn gió thoảng nhẹ, làm đuổi đi những lo lắng và muộn phiền. Bước chân nhẹ nhàng, tận hưởng hương thơm của đất trời, tôi cảm thấy mình là một phần của thiên nhiên, là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ bao la. Mùa Thu, là lúc tôi nhận ra rằng, đẹp không chỉ ở cảnh sắc mà còn ở trạng thái tâm hồn.
Những khoảnh khắc cuối Thu, khi lá cây bắt đầu rụng lối, tôi nhìn thấy sự đẹp đẽ của sự kết thúc. Mỗi chiếc lá rơi nhẹ nhàng, như những kỷ niệm nhỏ, làm cho không gian trở nên trầm lắng và đẹp đẽ. Mùa Thu, không chỉ là sự mới mẻ của khởi đầu mà còn là sự trang trí đẹp nhất cho sự kết thúc.
Chiều nay, những đám mây dày dặc, gió se se lạnh. Tôi bắt gặp bức tranh màu xám buồn, nhưng cũng chính sự buồn bã ấy làm cho mùa Thu trở nên đặc biệt. Trong gió lạnh, tôi tận hưởng sự tĩnh lặng của mùa Thu, làm cho trái tim tôi thêm phần trân trọng.
Mùa Thu, không chỉ là một khoảnh khắc tuyệt vời của thiên nhiên mà còn là thời điểm tôi nhận ra giá trị của cuộc sống. Tận hưởng từng khoảnh khắc, tôi biết ơn vì đã được sống và trải nghiệm mùa Thu, nơi mà tình yêu, sự bình yên và sự trân trọng bùng cháy như những đám lửa hồng.
Mùa Thu, là lúc tôi đặt bước chân cuối cùng trên con đường nhỏ, nhưng là sự khép lại để chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Bên cạnh những chiếc lá cuối cùng rơi, tôi tin rằng, mùa Xuân sẽ đến với những hứa hẹn mới, như một chu kỳ vĩnh cửu của cuộc sống.
Tran Thuy
5. Hồn mình trong hương vị mùa thu
Mùa thu cuối, hạt sấu chín kêu mời dẫn ta trở về tuổi thơ. Chân ta mặc cảm giác như lạc vào những ngày xưa xa xôi, khi lũ trẻ đen nhẻm rong chơi dưới nắng vàng, dừng chân dưới bóng cây sấu già. Mỗi lần đi qua, chúng ta luôn ngước lên đón những quả sấu chín như những viên ngọc rơi. Quả sấu tròn xinh, nắng đẹp như đang đùa giỡn với chúng ta. Không còn cảnh chờ đợi quả rụng xuống như trước, thay vào đó, chúng ta tìm đến sào tre có móc ngoắc để tự tay hái. Mặc dù chỉ là vài chùm sấu, nhưng chúng đã đủ để lưu giữ một ký ức tinh tế, chua cay, ngọt ngào của tuổi thơ.
Mùa thu, hương vị của quả ổi chín nồng nàn, thơm mát bay theo cơn gió nhẹ. Cây ổi cành khẳng khiu nâng đỡ từng chùm quả chín, tô điểm cho mùa thu bằng ánh mắt mật ngọt. Đứng dưới gốc cây, nhìn lên, màu quả ổi kết hợp với ánh nắng hanh hao, tạo nên bức tranh thuần khiết. Lấp ló sau lá xanh, quả ổi là một khoảnh khắc tuyệt vời, giữa màu nắng vàng của mùa thu. Những đứa trẻ nhỏ rụt rè lên cây, tìm kiếm quả chín. Đầu tiên là quả chào mào, mở đầu cho bữa tiệc ổi. Sau đó, là quả ổi ngon nhất, được chọn lựa cẩn thận. Tay nhỏ cầm quả ổi, vỏ vàng óng, bên trong ruột hồng hồng thơm nức, tạo nên hương vị đặc trưng của mùa thu. Mùa thu là khoảnh khắc ngọt ngào, khi mỗi đứa trẻ cầm quả ổi, hòa mình vào thế giới trò chơi và niềm vui của tuổi thơ.
Nắng thu đã trở lại sau những cơn mưa lũ. Dòng nước dịu dàng, trong veo. Buổi chiều, lũ trẻ tận hưởng niềm vui của việc tắm sông, nhảy múa, và cười đùa trên bờ. Con đường về nhà uốn lượn theo lối mòn, cỏ may che phủ đều hai bên. Mùa này, hoa loà xoà rợp cả đường, tạo thành khung cảnh huyền bí. Bãi cỏ mênh mông trải dài, nơi chúng tôi dạo bước đến Bát Tràng. Kéo theo chúng tôi, chị Dung đang chải chuồng câu cá, vừa mới đánh bắt về để bán cho mọi người. Mớ tôm cá tươi ngon thu hút sự chú ý, nhanh chóng bán hết. Ngày ấy, bữa cơm của chúng tôi thêm phần phong phú với món cá mương chiên giòn, tôm rang, và canh cá ngạnh sông. Mẹ nướng quả dọc cho đậu nhựa chất, bóc vỏ cháy nát để nấu canh cá, tạo hương vị đặc trưng. Bố cắt thịt cá, đảm đang và thận trọng để không bị đâm ngạnh. Chị Dung chịu trách nhiệm rửa rau, chuẩn bị các nguyên liệu khác. Mỗi người có công việc riêng, tạo nên không khí ấm cúng dưới ánh đèn dầu, sau một ngày làm việc và học tập nỗ lực.
Gần đây, chúng tôi đã trải qua bao mùa thu với sắc vàng rực rỡ nhưng hương vị của tuổi thơ không bao giờ phai nhạt. Đó có thể là lý do khiến mùi vị chua cay đắng của cuộc sống trở nên quan trọng. Mùi vị đó, như một nguồn động viên, giúp chúng tôi vững tin đối mặt với những thách thức của mùa thu năm nay.
Trần Thanh Nhàn
6. Dịu dàng bước vào mùa thu
Mùa thu ghé thăm bằng bước chân nhẹ nhàng, như đưa tôi về khoảnh khắc ấm áp bên bữa cơm chiều của mẹ. Mùi khói bếp êm dịu tỏa vào không gian yên bình của miền quê, làm bừng tỉnh mọi cảm xúc. Tôi và đám em háo hức đợi bữa cơm, nhưng vẫn không quên ngắm cánh diều bay lượn trên bầu trời chiều biêng biếc. Tia nắng cuối ngày trải mình như chút hồn của mùa hạ gửi vào thu, khiến trái tim bỗng thêm bâng khuâng. Cơn gió nhẹ nào đó thổi vào ký ức, làm lòng thêm buồn bã, hòa mình vào những kỷ niệm an nhiên của tuổi học trò. Mùa thu luôn mang đến điều đặc biệt như vậy. Nó âm thầm làm cho cảm xúc trở nên nhẹ nhàng, da diết. Nó trầm lắng mà lại làm rơi vào lòng những xúc cảm khó tả. Nó dịu dàng nhưng đầy sức sống, gạt bỏ đi những phiền muộn. Nó nuôi dưỡng tình yêu thương. Nó lặng lẽ làm cho tâm hồn trở nên khó rạch ròi giữa những suy nghĩ.
Trong những ngày chậm rãi của mùa thu, bước chân trẻ con nhanh chóng quay trở lại trường. Tiếng giảng bài của thầy cô, tiếng cười đùa của bạn bè trở nên quen thuộc, tạo nên không khí yên bình, an lành cho những xúc cảm trôi chảy. Những đóa phượng hoàng muộn mang theo hương thơm cố níu kéo mùa hè, rơi chầm chậm như những lời tạ từ, như lưu luyến, như biểu tượng của sự rụng rời. Những đóa hoa được gắn vào trang sách học trò, biến thành cánh bướm hồn nhiên giữa ký ức đã nhuốm màu xưa. Tôi không muốn giữ lại, không hối tiếc vì mùa hè rực rỡ, để đón nhận mùa thu da diết, dịu dàng. Tôi chỉ giữ một chút nắng hạ nhẹ nhàng, một cơn gió thoảng nhẹ, một cơn mưa gió để tận hưởng sự trong trẻo, trong sáng; bóng mẹ liêu xiêu trên con đường nhỏ giữa những chiều gió; một miền ký ức xanh thắm không dễ phai nhòa, đong đầy những cảm xúc bình yên. Mỗi khoảnh khắc của mùa hạ, tôi bọc gói và mang vào mùa thu như những tia nắng cuối ngày vẫn còn bí mật, lưu luyến bám lấy cành cây, bay bổng trên đồi xanh. Lặng lẽ và kéo dài. Dịu dàng và nồng nàn. Da diết và tràn đầy yêu thương. Mùa thu trong tôi là hiền hòa như vậy.
Có người nói rằng miền Trung, quê tôi, chỉ có hai mùa: mưa và nắng. Không đủ bốn mùa. Dù biết rằng không khí chưa đủ nhẹ nhàng để gọi là xuân; chỉ có nắng vàng oi ả làm nên mùa hạ. Gió êm đềm và mưa nhẹ mới cho rằng trời đã sang thu; chỉ có mưa dầm đềm, bão lụt mới là mùa đông ướt át. Tuy nhiên, chỉ cần lắng nghe tiếng lá rơi nhẹ nhàng hay tiếng chuông gió reo rắt, là biết mùa thu đã bắt đầu. Đôi khi chỉ cần thấy một chút nắng hạ treo lơ lửng trên cỏ hoặc một cơn mưa nhẹ vào buổi sáng để nhận ra mùa thu đã gõ cửa. Những con chim sẻ vui đùa trong bóng cây, tiếng chim gù từ xa... Có vẻ như mùa thu mang theo nhiều cảm xúc khác nhau cho mỗi người. Đối với tôi, tôi muốn dừng lại một chút, thấm hương không khí của mùa thu, suy ngẫm về thời gian đã trôi qua và tưởng tượng về ngày mai trong bình yên của tiết trời se se lạnh. Tôi nhận ra rằng đời người, đôi khi, chỉ cần sự bình yên là quá đủ. Tôi cũng nhận ra rằng nếu đời người được ví như một năm, thì mùa thu là thời kỳ trung niên, nơi mỗi người thể hiện bản lĩnh với cuộc sống. Mùa thu luôn khiến chúng ta kinh ngạc.
Biết bao mùa thu đã lặng lẽ đi qua cuộc đời tôi, nhưng đến khi tâm hồn chìm đắm, tôi mới thấy mùa thu hiện lên mộc mạc, giản dị đến bất ngờ. Thôi thì, hãy để chút thời gian lại, đi một chút chậm rãi để thưởng thức không khí mùa thu theo cách riêng của mình. Tưởng như tâm hồn đã già nua, nhưng chỉ cần một chút se lạnh, một tia nắng, một cơn gió thoảng, một chiếc lá rơi, một chiếc áo dài bay trên con đường cũ đủ khiến lòng tôi tràn ngập năng lượng, trẻ trung.
Mùa thu đến và đi một cách lặng lẽ.
Có lẽ mùa thu chỉ dành cho những người biết lắng nghe và cảm nhận nó.
Ngô Văn Cư
7. Mùa Thu Đong Đầy Mong Chờ
Những ngày cuối hạ, những tia nắng vàng nhẹ nhàng trải dài trên lá cây xanh mướt, tô điểm cho khung cảnh trở nên quyến rũ hơn. Cành phượng hồng, sau những ngày dài chứa đựng những ưu tư của mùa hạ, bắt đầu rơi bỏ trong làn gió mát. Tiếng ve buồn bã dần khuất đi, nhường cho không gian yên bình của mùa thu. Hạ sắp qua đi, để lại những cảm xúc buồn bên cạnh những kỷ niệm đẹp của quá khứ.
Bạn có tự hỏi: Trên thế giới này, có bốn mùa, tại sao tôi lại cảm thấy đặc biệt với mùa thu? Câu hỏi này không dễ trả lời. Chỉ biết rằng, khi làn gió heo may nhẹ nhàng trong những buổi chiều tím, trái tim tôi lại rung động. Thu là mùa tôi yêu thương, nhớ nhung và cũng là tên của người chị mà mùa lá rụng qua đã mang theo nỗi nhớ đau đớn.
Có lẽ, là do sự dịu dàng, đằm thắm của mùa thu làm cho tôi cảm thấy riêng biệt. Ánh nắng mặt trời mùa thu nhẹ nhàng mà không quá chói lọi, làm dịu đi sự căng thẳng, giảm bớt gánh nặng của cuộc sống. Cơn mưa mùa thu không gượng gạo, không giục giã. Những giọt mưa trong lành, mát lạnh, đọng lại trong tâm hồn tôi những cảm xúc dễ chịu. Con đường quê, nơi hoa sữa nở rộ như cười ôm trọn hương quê hương, cũng là điểm đến lý tưởng để giải tỏa căng thẳng. Cuộc sống thường đầy những điều không ngờ, những nghịch lý. Khuôn mặt của chị, với vẻ đẹp rạng rỡ, những giọt nước mắt hạnh phúc lấp lánh khi cánh hoa rơi lên chiếc áo màu trắng tinh khôi, tia nắng chiều chiếu xuống mái tóc mềm mại. Chị đưa vai nhẹ nhàng, như đang nhảy múa chào đón mùa thu tươi đẹp.
Trung thu năm ấy, chị em tôi được sống trọn trong hạnh phúc. Tiếng trống, tiếng hò reo kêu gọi mọi người cùng nhảy múa, hòa mình vào không khí lễ hội. Khuôn mặt của chị lấp lánh, đôi mắt long lanh nhìn theo đoàn kì lân nhảy múa. Ánh trăng tròn trên bầu trời như làm cho khuôn mặt chị trở nên đẹp đẽ kỳ lạ. Lễ hội kết thúc, chị ngồi trên chiếc xe lăn xoay quanh trên bãi cát đầu làng - nơi mà chị Hằng thường xuyên chiếu xuống ánh sáng. Chị đợi đến khi mảnh đời quá cố - người đã dành tình yêu thương cho chị sau khi bố mẹ chia tay. Bà hứa với chị: Sẽ trở thành ánh sáng sau những đám mây để nhìn cháu gái của mình. Giọt nước mắt chảy dài trên khuôn mặt người con gái bất hạnh. Chị khóc, như muốn đẩy hết nỗi đau, bất hạnh của mình ra khỏi cuộc sống. Mọi thứ trở nên im lặng, lạ lùng. Trăng, gió, mây... như dừng lại một chút, như thể đang cùng chia sẻ nỗi buồn của người con gái tên là mùa thu.
Sau cái thu ấy, khi tôi phải rời xa quê nghèo, theo gia đình lên thành phố, tôi đã để lại nhiều kỷ niệm, nhiều cảm xúc. Ngày chia tay, trái tim tôi rối bời, lưu luyến. Tôi ôm chị thật chặt, thấu hiểu những cảm xúc của người chị. Xe lăn tiến vút, tôi không dám quay đầu lại, bất chấp những ký ức, nỗi nhớ bồi hồi. Có lẽ, từ đó, với tôi, mùa thu đến trở nên buồn đến lạ thường.
Bao mùa lá rụng qua. Kỷ niệm thu, kỷ niệm người chị gái, tôi chưa một lần quay lại thăm. Mỗi khi thu về, tôi lại ôm trong lòng những kỷ niệm:
“Có nghe gió khẽ gọi, mùa thu về đâu đây.
Hạt nắng buồn thân này, tìm bóng cổ thụy mây.
Kỷ niệm còn mãi mãi, trên vòm lá xanh biếc.
Khao khát được bé thơ, tìm về bên tình cũ”
Sáng Tạo Bởi: Ngô Văn Cư
Những ngày cuối hạ, hạt nắng vàng dùng dằng trên vòm lá biếc tiếc lắm chẳng muốn rời xa. Cánh phượng hồng chất chứa ưu tư nhạt dần rồi bay vèo trong gió. Ve sầu khàn giọng hát lịm dần, lịm dần cho đến khi tắt hẳn. Hạ sắp sửa lụi tàn. Vạn vật chờ đợi một làn gió mới để thổi bay đi bụi bặm, mỏi mệt. Thế còn ta? Ta đang chờ đợi gì? Mà đôi mắt mòn mỏi, xa xăm. Hay ta đợi mùa thu – mùa đã dệt lên những sợi buồn vui thời con trẻ để tấu thành khúc nhớ thương da diết, mùa đánh thức ta về những kỉ niệm hôm qua mà hôm nay đã đi vào hoài niệm.
Ai đó từng hỏi: Bốn mùa trên đất nước Việt Nam mình đều đẹp, hà cớ gì tôi cứ nặng lòng với mùa thu? Khó có thể trả lời một cách rõ ràng cho câu hỏi đó. Chỉ biết rằng, khi cái gió heo may lả lướt về trong những chiều hoàng hôn tím, tôi lại nhoi nhói trong tim. Thu là mùa tôi yêu, tôi nhớ và cũng là tên người chị gái bất hạnh mà bao mùa lá đổ qua rồi tôi vẫn hoài nhớ thương.
Cơ duyên chẳng biết vô tình hay hữu ý đã để tôi gặp chị trong một buổi chiều tối mùa thu năm ấy. Khi mà bóng tối ngả dần nhuốm cả không gian, hạt mưa li ti rơi rớt trên vạt cỏ làm lành lạnh đôi chân. Cơn đói réo rắt cồn cào thôi thúc tôi bước thật nhanh về nhà. Hình ảnh người con gái tầm mười tám, đôi mươi ngồi trên xe lăn, cầm trên tay tập vé xổ số đang bán dở khiến bước chân khựng lại. Chao ôi! Khuôn mặt chị kìa. Nó tròn trịa như ánh trăng rằm vậy. Ánh mắt biếc xanh, chất nặng ưu tư nhuốm những vệt buồn. Tôi tiến lại đẩy chiếc xe lăn khe khẽ trên vạt cỏ cùng chị bán hết chiếc vé số cuối cùng.
Chị cũng như tôi, cả hai đều yêu mùa thu đến lạ. Có lẽ, bởi cái dịu dàng, đằm thắm rất riêng. Con nắng mùa thu nhè nhẹ mà không gay gắt, chua ngoa khiến người người dễ dịu, thở phào nhẹ nhõm trút bớt đi áp lực cuộc đời. Cơn mưa mùa thu không xối xả, ào ạt. Những giọt mưa trong veo, mát lạnh dội vào lòng tôi những xúc cảm miên man. Con đường quê nơi hoa sữa nở bung như cười phả vào không gian vị hồn quê ngào ngạt cũng chính là nơi chị em tôi thường lui tới giải stress. Đời vẫn thường trớ trêu, nhiều nghịch lý. Con người bất hạnh lại thường hay mang trong mình lòng ham sống mãnh liệt. Khuôn mặt chị rạng ngời, giọt hân hoan đọng nơi khóe mắt khi cánh hoa rơi rớt trên tà áo, tia nắng chiều sà xuống làn tóc mây. Chị đung đưa bờ vai như đang cùng chúng nhún nhảy chào mừng một mùa thu đẹp về.
Trung thu năm ấy, chị em tôi được ở bên nhau trọn vẹn. Tiếng trống, tiếng hò reo mời đôi chân người người hòa vào ngày hội. Khuôn mặt chị rạng người, đôi mắt long lanh dõi theo đoàn kì lân nhảy múa. Ánh trăng lung linh đậu trên những cọng tóc đen nhay nháy khiến chị đẹp lạ lùng. Hội tàn, chị ngồi đó trên chiếc xe lăn xoay tròn trên bãi cát đầu làng - nơi mà chị Hằng ưu ái chiếu xuống muôn vàn sợi bạc. Đôi mắt cố tìm phía xa xa, nơi dải mây trắng vẫn bồng bềnh theo gió. Chị đợi người bà quá cố - Người dành cho chị muôn vàn tình yêu thương khi bố mẹ rời bỏ chị sau tan vỡ của gia đình. Bà từng hứa với chị: Sẽ lẩn quất sau những đám mây hôm rằm để nhìn khuôn mặt cháu gái. Giọt nước mắt xoay tròn trên đôi má của người con gái bất hạnh. Chị khóc như muốn trút hết những bất hạnh, đau thương đã nếm trải trong cuộc đời. Mọi thứ im ắng lạ thường. Trăng, gió, mây...như ngừng thở giây lát như thể đồng cảm lắm với người con gái đẹp mang tên mùa thu.
Sau thu ấy, rời xa miền quê nghèo, tôi theo gia đình lên thành thị. Ngày chia tay, lòng lưu luyến, rối bời. Tôi ôm chị thật chặt, thật sâu và thủ thỉ bên tai hẹn ngày gặp lại. Chị cố giấu những giọt nước mắt đang sắp sửa trào ra để tôi được yên lòng. Xe lăn bánh, tôi chẳng dám ngoảnh lại mặc kệ vấn vương, nỗi nhớ rớt lại phía sau. Có lẽ, cũng kể từ đó với tôi mùa thu buồn đến lạ.
Bao mùa lá đổ trôi qua. Lỡ hẹn mùa thu, lỡ hẹn người chị gái năm xưa, tôi chưa một lần về thăm lại. Cứ mỗi lúc thu về, kỉ niệm lại đong đầy mãi trong tim:
“Em có nghe gió gọi
Mùa thu khe khẽ về
Hạt nắng buồn gì nhỉ
Mà bần thần chẳng nói
Kỉ niệm nào còn mãi
Rớt trên vòm lá xưa
Khao khát được bé thơ
Để đoàn viên trở lại”
Sưu tầm
8. Hạnh Phúc Trong Mùa Thu
Mùa thu đã mang đến cho tôi một trận mưa hương sữa, khi tôi trở về thành phố sau một chặng đường dài. Như là muốn thổi bùng trong... sự yên bình.
Một buổi sáng ẩm ướt bởi những tia nắng chín. Trên những chiếc lá cây, những bông hoa tím nở rộ, trên những bông sữa mà, không, trong năm nay, lạ thường, chúng mới bắt đầu nở xanh. Tiếng gà kêu từ một chuồng nhỏ, như một góc nhỏ của quê hương mà mỗi người thành thị đều nhớ, nơi mà gà được nuôi trong một khu vườn nhỏ. Nỗi nao nức trên mặt hồ như đồng bộ với tia nắng tỏa ra như voan tơ, cùng với những cành cây nghiêng mình rung động như muốn bay, như muốn hòa mình vào không khí...
Tôi đã từng mong muốn mọi thứ dừng lại trong khoảnh khắc này, trong khoảnh khắc tôi hít thở sâu, mở rộng vòng tay và mong muốn ôm lấy. Trong khoảnh khắc tôi muốn chìm đắm mãi mãi. Trong khoảnh khắc tôi muốn trở thành đá, vĩnh viễn, chìm đắm. Trong khoảnh khắc tôi đang hòa mình vào bản nhạc tuyệt vời, về tình yêu và tự do.
Những buổi sáng trong lành, khi tôi đã - như mùa thu kia - trải qua những đam mê của tuổi trẻ, đủ thời gian để chậm rãi ngắm nhìn những giấc mơ dại dột, nhìn những nụ cười tự nhiên trong tấm gương và nhận ra những đau thương, hạnh phúc đã dừng lại ở góc mắt, ở mái tóc, ở bàn tay in những vết nứt...
May mắn quá, tôi chưa già đến nỗi để quên những khuôn mặt trong quá khứ, chưa già đến nỗi để nuối tiếc quá mức, chưa già đến nỗi để không muốn rung động với buổi sáng này. Và chưa già đến nỗi để có thể quên lời cảm ơn cuộc sống, đã làm cho tôi tỉnh thức. Mình cần gì nhiều hơn, ngoài những giây phút bình yên, mà điều đó đến từ ai, nếu không phải từ tâm hồn này đang muốn hòa mình vào buổi sáng ẩm ướt nắng chín như hôm nay?
Cảm ơn mùa thu, đã chào đón tôi bằng hương sữa phong phú, khi tôi trở về thành phố sau một chặng đường dài. Như là muốn vang lên trong... sự yên bình.
Nhớ đến câu thơ ngày xưa:
Nhưng bông sữa, trời ơi là bông sữa
Bung biếc xanh những vạt hương buồn…
Trong mùa này, những vạt hương không buồn. Chúng sống động trên bầu trời xanh, sống động trên tường rêu phủ, sống động trong những góc phố thường ngày bình lặng. Chúng sống động, hay chính tôi đang sống động với những ngày tháng đẹp đẽ đến nỗi tôi luôn sợ nó trôi qua nhanh như ánh sáng...
Có những vẻ đẹp khiến người ta muốn hòa mình, có những tình yêu khiến người ta muốn thể hiện không ngừng. Đó là tôi đang thể hiện với mùa thu về tình yêu vô tận của mình... Thể hiện với hương hoa, với mặt hồ, với bầu trời, với những đám mây bồng bềnh, với mặt trời rực rỡ trong sự cô độc kiêu hãnh...
Và sáng nay, tôi lại ngồi bên mép hồ, nhưng hồ đã thay đổi không ngừng, khi sóng nước biến động, khi ánh sáng chiếu qua những đám mây trắng mịn, khi lại trở nên u ám màu nâu xám...
Chỉ có thể là ánh sáng đã biến đổi cả hồ này và dưới đôi mắt của tôi. Tôi từng viết về ánh sáng - về nguồn sáng. Về sự biến đổi của mọi thứ dưới ánh mặt trời. Con người cũng thế, phải may mắn lắm mới có thể tìm thấy nguồn sáng cho bản thân, may mắn để bước tiếp về phía ai đó và nói rằng: Người là nguồn sáng của cuộc đời tôi! Nguồn sáng đó khiến cho cuộc sống trở nên lung linh, dù ta có là thủy tinh hay kim cương.
Khi ra đời, tôi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất LÀ CHÍNH MÌNH. Với bản thân, tôi cảm thấy có nhiệm vụ làm cho chính mình HẠNH PHÚC. Hạnh phúc không bao giờ phụ thuộc vào người khác, nó phải là cảm xúc của chính mình, xây dựng từ từ qua mỗi phút giây tôi được sống, đã sống. Và hạnh phúc, không phải thứ mong manh có thể có được, không phải là thứ có thể cầu xin để người khác mang lại, cũng không phải là một con đường hay đích đến. Hạnh phúc, đơn giản nhưng cũng xa vời lắm, nó là sự chọn lựa.
Đừng nghĩ rằng hạnh phúc chỉ đến từ niềm vui, nụ cười. Hạnh phúc đôi khi ẩn chứa trong những giọt nước mắt. Được thư giãn với đôi chân mệt mỏi yếu đuối dưới bầu trời giông bão vừa qua, được tha thứ cho những tổn thương mà cuộc sống và con người mang lại, được bay cao một mình trên bầu trời rực rỡ tự do vô tận. Và quên đi nỗi buồn của ngày hôm qua, quên đi những lời chia tay không nuối tiếc…
Tôi từng yêu những nỗi buồn như thể chúng tồn tại để tôi cảm nhận được sức mạnh, sự kiên cường đến đâu, hoặc để tôi nhận ra sự tan vỡ của chính mình. Và, tôi luôn muốn mình phải mỉm cười… một nụ cười nào đó.
Một nụ cười nào đó, đó là tên của một cuốn sách của Segan. Tôi chưa có cơ hội đọc nó, vì đó là món quà sinh nhật có giá trị mà tôi mới nhận được hôm nay. Nhưng cái tên sách, luôn đẩy lùi giới hạn của mơ ước về cuộc sống, về hạnh phúc và đau khổ… Nụ cười đó nằm ở đâu, thuộc về ai vậy?
Tôi sẽ không nghĩ về điều đó ngay bây giờ, vì thực sự khoảnh khắc này tôi muốn dành hết cho niềm vui và những tình cảm mà tôi đang trải qua.
Xin cảm ơn Cuộc Sống!
Cảm ơn mùa thu, đã chào đón tôi bằng hương sữa phong phú, khi tôi trở về thành phố sau một chặng đường dài. Như là muốn vang lên trong... sự yên bình.
Tác Giả: Phạm Thùy Vinh
9. Mùa Thu Trên Những Chiếc Lá
Bản phối màu tuyệt vời của lá chắc chắn là khi mặt đất ôm trọn mùa thu. Khi mùa thu về, những chiếc lá chuyển sang gam màu vàng óng ánh, đọng đầy tiếc nuối khi chuẩn bị rời bỏ cành, những chiếc lá dạo bước trên thảm cỏ, hay thậm chí là những chiếc lá lượn lờ bên gió cuối mùa… Ánh nhìn của ta không khỏi bị cuốn hút.
Từ khi chúng mới nảy mầm đến lúc chấm dứt cuộc hành trình của mình, mỗi chiếc lá như một nốt nhạc trầm bổng theo quãng đời màu sắc của bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Chiếc lá không chỉ là một phần của cây cỏ, mà còn là nhân chứng của sức sống và số phận, bắt đầu với sắc xanh tinh khiết khi chúng vươn lên từ bên trong lớp vỏ cứng của hạt hay cành cây, dần dần quen với mưa gió và ánh sáng để phát triển, trở nên đầy đặn. Lá kết nối với lá khác, tạo nên một tấm thảm màu sắc cho cây cỏ, mang theo sức sống và niềm kiêu hãnh, và cuối cùng là sự hy sinh khi từ biệt với bốn mùa để quay trở lại với đất mẹ thân yêu. Lá đã sống, đắm mình trong sắc màu xanh, vàng, cam, đỏ óng ánh…
Trong bảng màu cơ bản, có một màu là của lá, và trong bốn mùa của năm, có một mùa là của lá rụng. Mặc dù lá đẹp, nhưng không phải chiếc lá nào cũng may mắn sống qua suốt cuộc đời của mình như một chiếc lá. Có những chiếc lá không hoàn hảo về hình dáng, có những chiếc lá phải rơi xuống khi chúng còn trẻ. Mỗi loài cây cỏ, mỗi chiếc lá đều mang theo mình một sứ mệnh, một vẻ đẹp, và một ý nghĩa khác nhau trong hành trình cuộc sống. Và khi lá rơi, không phải là kết thúc mà là một sự khởi đầu mới cho sự sống. Lá rơi không có nghĩa là mọi thứ kết thúc, mà là sự bắt đầu cho một vòng tuần hoàn mới của sự sống. Lá rơi đi, nhưng không bao giờ có nghĩa là kết thúc, mà là sự bắt đầu mới. Lá yên bình trở lại với đất, tạo nên một vòng quay bất tận của sự sống.
Ngày hôm nay, khi bước chân ra khỏi cửa, thấy lá rụng vương trên đường, có lẽ mùa thu đã ghé thăm. Chẳng phải mới giữa mùa xuân thôi mà, liệu có phải thời tiết thay đổi hay đơn giản chỉ là sự ngắn ngủi của sự sống của lá? Bạn bè cây cỏ đã chia tay nhau, mỗi cái lá một hành trình riêng, nhưng chúng đều hướng về một điểm cuối duy nhất: đất mẹ.
Tôi yêu mùa thu, tôi yêu từng chiếc lá. Thường mơ ước về những con đường rợp lá vàng óng ánh, đỏ rực rỡ của mùa thu ở nước ngoài. Nhưng sau cùng, tôi để những giấc mơ ấy nằm im trong khoảng yên bình của tâm hồn, để yêu thêm những gì thực tế và gần gũi xung quanh tôi, yêu những chiếc lá vàng óng nơi quê nhà tôi, một miền quê trung du hẻo lánh. Miền Tiên Phước, quê tôi, có lẽ không có bức tranh màu sắc chói lọi từ mùa hạ qua mùa thu, nhưng những hàng cây vẫn lặng lẽ rụng lá mỗi chiều. Tình cảm và lưu luyến, nhìn chiếc lá, tôi liên tưởng đến cuộc sống ngắn ngủi, và đôi khi nghĩ về sự bất an của cuộc đời người.
Nguyễn Thị Diệu Hiền
10. Hương Sắc Mùa Thu
Có lần con gái tôi hỏi: mẹ ơi, mùa thu có màu gì? Thu màu gì ư? Tôi nói với con rằng: con hãy nhìn xem, có thể đó là màu áo mơ phai của những chiếc lá rơi, màu xanh của những lá mạ nõn nà, màu vàng như rót mật của những giọt nắng.
Nó cũng có thể là màu hồng của những quả ổi đào đang chín mọng hay là màu mây thiên thanh đang lãng đãng giữa bầu trời rất trong. Con gái tôi im lặng, gật đầu như vừa đồng ý, như vừa chìm vào thế giới đầy tưởng tượng của nó. Những như thế vẫn là chưa đủ. Với tôi, những mùa thu đi qua không chỉ có gam màu sáng mà còn có gam màu trầm, thật trầm. Bởi thu trong tôi là những niềm thương dành cho những phận đời phụ nữ.
Tôi thương mẹ tôi từng đi qua những mùa chớp bể mưa nguồn. Thương mẹ tôi vất vả tháng ba ngày tám. Mùa thu cũng là mùa bão đã được báo trước vì quê tôi là rốn bão. Đó cũng là những ngày mưa rất dài, rất rộng. Mưa như bù lại những ngày nắng như rang giữa bỏng rát gió Lào. Giữa những cơn mưa, mẹ tất tả lo cả đàn con, đàn lợn, đàn gà. Mẹ mặc áo mưa nhưng trong ướt như ngoài. Có những đêm, mưa sầm sập, sấm chớp đì đùng. Gió to, những ngọn đèn dầu vừa thắp lên lại bị tắt. Nước từ khe cửa sổ hắt vào, nước từ trên mái ngói vỡ rơi xuống. Nhà sũng nước. Mấy đứa trẻ co ro ngồi một góc, tìm chỗ không ướt mà ngồi. Mấy đứa lớn thì hỗ trợ mẹ. Mẹ cứ phải che chỗ nọ, đậy chỗ kia.
Thỉnh thoảng, mấy đứa em khóc thét vì sấm chớp liên hồi. Mẹ chạy lại vỗ về: Không sao! Không sao! Lát thấy về! Về làm sao kịp, thầy tôi đang ở ngoài biển cơ mà. Lời động viên của mẹ làm mấy chị em yên tâm. Tiếng của mẹ xen giữa tiếng gió mưa. Nhưng tôi nghe rất rõ, đó là tiếng yêu thương, chở che, vỗ về! Tiếng của sự gắng gượng!
Rất nhiều năm như thế, mẹ dãi dầu mưa gió, bão bùng. Thu đến mang theo những cơn gió, cơn giông, mang theo vất vả cho mẹ, cho cha. Nên khi nghĩ về mẹ, tôi thấy màu của thu là màu của nỗi thương thẳm sâu, vời vợi. Thương hơn cả một chữ thương!
Tôi cũng thương ngoại tôi một đời vất vả, gian nan. Ngoại sống cảnh góa chồng từ sớm. Ngoại mất trong ngày mua thu đã chín, đã ngọt. Ngoại ra đi khi đã bao mùa chăm chút vườn cây để cho chúng tôi những trái ổi, trái thị mọng chín, ngọt lành. Ngoại ra đi khi bệnh nặng, khi thầy tôi, các dượng và các anh – những người đàn ông vững vàng đang lênh đênh biển khơi. Lo đám tang của bà là những người con gái, là các gia đình thông gia, là những đứa cháu đang lúc bối rối. Thời đó không có thiết bị thông tin liên lạc như bây giờ, nên gia đình chỉ biết đến bến sông ngóng đợi. Trong kí ức nhạt nhòa, trong tôi còn đọng lại hình ảnh tôi và một người chị ngồi đợi ở bến sông. Dòng sông hôm ấy cũng chảy chậm hơn, thao thiết hơn.
Khi hoàng hôn buông, những người đàn ông của gia đình tôi trở về. Thấy thầy tôi, chị họ tôi chỉ tôi được câu duy nhất: chú ơi, bà mất rồi! Chị nói, mắt thì ầng ậng nước và giọng nghẹn đi! Còn thầy tôi và các chú cũng trở lên lặng lẽ. Chao ôi! Đời người có bao nhiêu? Khi người thân ra đi, không ở cạnh nhau những giây phút cuối cùng, người ở lại day dứt biết bao! Lúc này, tôi thấy màu của mùa thu là màu tiếc nuối, xót xa, màu của sự chia biệt vĩnh viễn.
Khi hạ vắt mình sang thu, không khí ở quê tôi vẫn chẳng hề dễ chịu. Sau những ngày mưa là nắng nên đám trẻ con ở làng vẫn hay vẫy vùng sông, tắm biển. Và có những đửa trẻ đã gửi mình cho chốn ấy. Để rồi tôi thương đến thắt lòng những người phụ nữ đi dọc bến sông, dọc bãi biển để gọi tên con. Những tiếng kêu cứ lịm dần, lịm dần. Sau nữa họ chỉ có thể gọi tên con bằng hơi thở.
Nhưng những tiếng gọi ấy cũng thoảng theo gió bay, cũng theo dòng sông trôi về biển cả. Những tiếng gọi đầy ám ảnh với bao nhiêu cuộc đời đã từng chứng kiến những câu chuyện đó. Bao năm là bao tiếng gọi! Trong số những người phụ nữ ấy có cô tôi. Cô cũng đã từng như chết đi sống dậy khi mất 2 đứa con trong vòng 3 tháng, đứa giữa mùa hạ, đứa đầu mùa thu. Đứa vì bạo bệnh, đứa vì đi theo tiếng gọi của đại dương! Nhìn cô, tôi thấy sự nghiệt ngã tận cùng của số phận!
Ngày trước, khi những quả thị tỏa hương khắp làng, nhất là vào độ tháng 7 âm lịch cũng là thời điểm trẻ em làng tôi bị đuối nước nhiều nhất. Người làng tôi lý giải rằng, tháng cô hồn hà bá hay bắt trẻ con! Có chăng đó chỉ là một lời lý giải để ủi an cho những niềm đau. Tôi không thể gọi tên được niềm đau của cô tôi, của những người mẹ ấy. Nếu như có một sự so sánh thì tôi nghĩ nỗi đau ấy cũng dài như sông, rộng như bể! Lúc này, màu của thu trong tôi là màu bất lực, tuyệt vọng, đớn đau!
Mùa thu miền Trung không dịu nhẹ như thu miền Bắc. Người làng hay nói “nắng tháng tám rám trái bưởi”. Quả đúng là như thế. Mùa thu gì mà gió thì ran rát, nắng thì chan chát. Giữa cái nắng khiến cỏ cây như chạnh lòng, con người như buồn giận tôi thấy thương hơn những người phụ nữ ở làng biển của tôi.
Những chiếc thuyền đánh cá trở về không kể ngày nào, giờ nào. Họ về khi cá đầy khoang hoặc nhiên liệu đã cạn. Bởi thế mà có những khi thuyền về giữa lúc cuối buối sáng hoặc chiều muộn, những người phụ nữ vội vàng gánh cá để kịp bán phiên chợ quê. Những bước chân xiêu vẹo nơi bến sông hay ngoài bãi biển vì gánh nặng, vì bùn trơn, vì cát choãi. Bước thấp, bước cao, họ đi như chạy cho kịp giờ bán. Lúc ấy mồ hôi của họ cứ chảy, chảy mãi trên những khuôn mặt đã phai nắng phai sương. Tôi có cảm giác hơi thở của họ lúc đó cũng mang vị mặn mòi. Vị mặn của mồ hôi, vị mặn của gió biển, vị mặn của những toan lo.
Nhiều cuộc đời phụ nữ đều như thế, đôi vai của họ ngày càng gầy đi, quang gánh của họ ngày càng nặng hơn. Họ gánh cuộc sống của gia đình mình, gánh tương lai của những đứa con, gánh cả thời gian, gánh cả những mùa thu đi qua. Nhìn họ, tôi thấy mùa thu mang trong mình màu của sự cay cực, nhọc nhằn.
Tôi thấy cuộc đời dài dằng dặc của những người phụ nữ ấy cơ bản là buồn, là khổ. Nhìn những mùa thu đi, nhìn những người phụ nữ lặng lẽ đi qua những cùng cực, đi qua những đớn đau, tôi chỉ thấy cảm thương, trân quý. Ừ thì đời buồn đó, nhưng những người phụ nữ ấy cũng đã chắt chiu những niềm vui, niềm hi vọng. Vì không có niềm vui, không có hi vọng, sao có thể sống tiếp?
Trên con đường ta đi, nhiều khi cũng phải dừng lại một chút, lặng mình một chút để ru lòng, để nghĩ về những người quanh ta. Giữa những mùa thu rất lặng, mang trong mình nốt trầm, tôi vẫn thấy chan chứa những tin yêu. Bởi tôi biết mình vịn vào những người phụ nữ ấy để có thêm những nghị lực, những yêu thương, những sẻ chia. Chỉ từng đó thôi, cũng giúp tôi bình tâm, đi tiếp…
Nguyễn Hương