1. Đàn bầu hòa mình trong niềm hạnh phúc
Dưới bóng mát của những chiếc lá bầu, mỗi bước chân tôi như dạo chơi trong một bức tranh sống động của mùa xuân. Khóm bầu xanh tươi mát như làn gió nhẹ, quả bầu đầy ắp trên cành như những bông hoa tinh khôi nở rộ, làm cho ngôi nhà bình dị trở nên tràn ngập niềm hạnh phúc. Kỷ niệm về những bữa cơm ấm áp, những buổi hái bầu vui vẻ với gia đình, tất cả hòa quyện lại tạo nên bức tranh đẹp yên bình nhưng tràn đầy tình thương.
Tôi nhìn thấy cha mình, tay cầm dao cẩn thận cắt những quả bầu chín mơn mởn. Mẹ tôi, với đôi bàn tay khéo léo, sắp xếp những quả bầu tinh tế trong giỏ. Tiếng cười của anh em, tiếng reo hòa quyện với nhịp nhàng của cây bầu khi gió thổi qua, tất cả như là một bản hòa nhạc thiên nhiên, đánh thức những kí ức đẹp nhất về mùa xuân.
Gương mặt hồn nhiên của cha khi nhắc nhở về quy luật trồng bầu, tình yêu thương không điều kiện của mẹ khi chia sẻ những quả bầu với hàng xóm, tôi nhận ra rằng giá trị của mùa xuân không chỉ là trong những quả bầu mà còn là trong những khoảnh khắc đong đầy tình thương trong gia đình.
Bên cạnh những giọt nước mắt khi nhìn thấy giàn bầu gặp phải cơn giông mạnh, tôi cảm nhận sâu sắc hơn về ý nghĩa của sự kiên nhẫn và bền bỉ. Cha tôi, bằng đôi bàn tay già nua, đã làm cho giàn bầu không chỉ là nơi cho trái ngọt ngào mà còn là biểu tượng của sự kiên trì và lòng nhân ái.
Vào mỗi mùa xuân, khi giàn bầu lại tràn đầy quả ngọt, tôi thấu hiểu rằng hạnh phúc không chỉ đến từ những thứ xa xôi mơ hồ, mà còn từ những điều giản dị như mùa xuân, những quả bầu và tình thương chan chứa trong những góc nhỏ của cuộc sống.
Mộc Nhiên


2. Nón lá mùa Xuân
Người mẹ của tôi, một nông dân chân chất, dành cả cuộc đời với ruộng đồng. Hình ảnh của bà bước đi trên con dốc gần lô sở luôn hiện về trong tâm trí tôi. Đôi chân trần nhẹ nhàng bước trên đất, dáng vẻ bé nhỏ, bộ đồ lao động kín đáo, và bất kể nắng hay mưa, bà luôn đội một chiếc nón lá trên đầu.
Trong những năm tháng trưởng thành, tôi thường cùng bà đi làm. Mẹ không bao giờ biết đến xe đạp hay xe máy, luôn bước bộ từng bước. Mỗi chiếc nón bà đeo trên đầu giống như biểu tượng của sự bền bỉ và kiên trì. Đôi khi, tôi cầm lấy chiếc nón của bà, đặt lên đầu mình và cảm nhận mùi hương của mồ hôi và công lao của mẹ.
Cuộc sống của mẹ là một bài học về sức mạnh và lòng kiên nhẫn. Chiếc nón của bà không chỉ là để che mưa che nắng mà còn là nơi lưu giữ những giọt mồ hôi, những kí ức về những ngày khó khăn và hạnh phúc. Bao mùa đông lạnh giá, bao mùa hạ nắng cháy, chiếc nón lá đã đồng hành với bà qua từng chặng đường, từng khúc quanh.
Mỗi nét của chiếc nón là một câu chuyện về cuộc đời của bà, về những cống hiến không ngừng, về những đêm trắng trải qua để lo lắng cho gia đình. Chiếc nón đã làm chứng nhân cho những cung bậc cảm xúc trong bài hát cuộc đời của mẹ. Hơn bảy mươi mùa vụ đã qua, chiếc nón giờ đã cũ kỹ, nhưng vẫn đựng đầy tình yêu và hy sinh.
Hôm nay, tôi đưa bà đến chợ, và bà chọn một chiếc nón lá mới, mộc mạc và tinh tế. Mẹ thong thả bước đi trong không khí rộn ràng của mùa xuân, chiếc nón mới như làm tươi sáng tâm hồn bà, là biểu tượng cho sức sống và hy vọng.
Nguyễn Hà


3. Hương thơ mùa ngải đắng
Mùa xuân êm đềm bắt đầu khẽ khàng. Những tia nắng ấm áp kèm theo làn gió nhẹ hòa quyện làm tan đi cái giá lạnh buốt của mùa đông. Những giọt mưa nhỏ tung tăng rơi trải dài trên đỉnh núi, đồng cỏ. Mưa rơi như lụa, mưa nhẹ như giấc mơ. Giọt mưa thấm bề mặt đất sét non bao quanh ruộng đồng, làm cho những mầm rau ngải đắng sau giấc ngủ dài bừng tỉnh. Chúng mở to đôi lá, ngẩng đầu nhìn những đám mây trắng bồng bềnh vài giọt mưa đọng trên lá, tôi lại nhớ đến những mùa rau ngải đắng trôi qua cuộc đời, nhớ đến hương vị đắng chua của bát canh mẹ thường nấu trong những ngày ấu thơ.
Tại quê tôi, khi mùa xuân đến, các loại rau dại nảy mầm khắp nơi với đủ màu sắc. Những đám dền cơm, dền chấu mọc um tùm với lá đỏ, lá xanh tạo nên bát canh thơm ngon. Rau sam thảo, lá mọng nước màu tím nhạt. Rau xương cá nhỏ xinh, vị ngon, bò quấn quýt quanh các bãi suối… Tuy nhiên, loại rau có sức sống mãnh liệt, kiên trì nhất là rau ngải đắng. Thân cây dẫn rễ bí mật trải dài trong lòng đất, trong đá, vươn xa, lấy từng chút dầu mỡ để tạo nên những mầm rau non mát mẻ quanh năm.
Ngày xưa, quê tôi giống như bao làng quê khác. Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn. Khu xóm nhỏ của tôi với những ngôi nhà nhỏ bé nằm dọc theo dãy núi đá vôi hùng vĩ, im lì, bốn mùa mây trắng phủ. Con đường đất uốn lượn chạy qua làng nghèo. Nơi này vừa hẻo lánh vừa xa bệnh viện, thuốc men khan hiếm nên rau ngải đắng trở thành loại thảo mộc mẹ thường xuyên sử dụng trong gia đình. Mẹ trồng một góc ngải đắng gần nhà. Mỗi ngày, bà phân công anh em tôi chăm sóc vuốt ve những hàng rau xanh tốt. Vườn ngải đắng không chỉ là nguồn thực phẩm hàng ngày, mà còn là nguồn thuốc cho cả xóm người nghèo xung quanh.
Bọn trẻ con chúng tôi luôn tràn đầy năng động, đầy trò nghịch ngợm, vui đùa. Bao lần chạy trốn cha, mẹ, nhảy múa, giả mạo trận đánh để rồi nhiều lần chân tay bị thương, máu chảy và những trận sốt cao. Những lúc như vậy, mẹ lại nhanh chóng đi hái một bó ngải đắng từ vườn rồi đem về đặt nóng cùng chút cám gạo để chườm vết thương, làm dịu cảm giác đau nhức cho các con. Nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn khắc sâu hình ảnh mẹ ngồi bên ánh đèn dầu yếu ớt, nhìn chăm chú đứa con đau ốm và cảm giác ấm áp khi được nằm đầu gối mẹ. Cảm nhận hơi ấm từ đôi bàn tay dịu dàng qua bóng túi ngải đắng. Rồi không biết có phải do túi thuốc mẹ chườm hay do tình yêu thương, chỉ sau một giấc ngủ, sáng sớm hôm sau những cơn đau nhức kìm lại như phép màu.
Mùa đông miền sơn cước nghiêm trọng. Những ngày gió rét, sương muối bám đọng, làm trắng núi đồi. Cây cỏ dần héo úa theo những đợt sương lạnh. Những đám rau củ, rau khoai lá cứ co rút, úa vàng, khô héo rồi chết khô, chỉ có rau ngải đắng vẫn tươi tắn, xanh ngắt giữa sương mù lạnh. Mầm rau dường như không ngừng phát triển, len lỏi vào mọi ngóc ngách, vươn tới gần nhà. Những mầm rau nhỏ bé đó được mẹ, được bà hái về rồi chế biến với chút dầu mỡ và vài quả trứng gà. Ban đầu, khi thưởng thức, chắc chắn sẽ có nét mặt nhăn nhó vì vị đắng đặc trưng, nhưng sau cùng, hương vị ngon ngọt, thơm phức lại lưu lại mãi không phai. Món canh ngải đắng không phải ai cũng biết ăn, nhưng sau khi thử, người ta lại trở nên nghiện, và mỗi lần ăn, tình cảm thương nhớ một thời tuổi thơ không ngừng trỗi dậy.
Cha tôi trở về từ chiến trường mang theo chiếc ba lô đen và những vết thương khó chịu bên trong lồng ngực. Tôi nhớ những ngày mưa gió hoặc khi trời lạnh, những vết thương trên ngực cha lại đau nhức, khiến ông ăn không ngon, ngủ không yên. Những cơn đau kéo dài làm cho ông trở nên ốm yếu. Những lúc như vậy, mẹ lại nhanh chóng hành động. Bà đi hái một nắm ngải đắng từ vườn, trộn với chút đậu xanh và nấu cùng gạo nếp. Cuộc sống bận rộn, nhưng mẹ vẫn dành thời gian hầm chế biến món canh tốt bổ cho cha. Khi mùi thơm của ngải đắng lan tỏa trong nhà, mẹ đưa ấm canh ấm lên và bắt đầu từng thìa nhỏ chở vào miệng cha. Nhờ vào bát canh ngải đắng mà cha tôi đã vượt qua những cơn đau đớn.
Buổi chiều, trong nồi nước tắm gội, mẹ thường cho thêm một nắm ngải đắng. Bà thường nói: “Tắm nước ngải đắng sẽ giúp cả gia đình thư giãn và tránh bệnh tật.” Có lẽ nhờ nước tắm từ những lá ngải đắng mà căn nhà nhỏ của chúng tôi luôn tràn ngập mùi thơm. Cả năm anh em tôi lớn lên khỏe mạnh, không gặp nhiều bệnh tật, cũng không cần dùng đến thuốc tây.
Sau này, khi mẹ tôi bất ngờ qua đời vì căn bệnh nặng, cha tôi trầm trồ suốt tháng ngày. Tóc cha bạc phai thêm trắng. Tôi biết một nửa tâm hồn của cha đã theo mẹ về bên kia. Có lẽ nỗi đau này không gì sánh kịp với việc mất đi người đồng hành suốt cuộc đời. Có những lúc chúng tôi bắt gặp cha đứng một mình giữa vườn ngải đắng mẹ trồng, có lẽ cha đang nhớ hương vị của canh ngải đắng mẹ đã từng nấu cho ông khi bà còn sống. Nhớ những thời kì ấm áp mà mẹ dành cho cha qua những bữa ăn ngon. Ngải đắng vẫn mãi xanh, vẫn phát ra mùi thơm đặc trưng, chỉ có người ở lại trầm trồ thương nhớ người đã ra đi về phương trời xa.
Mùa xuân trở lại. Cơn mưa phùn đến và đi bất chợt, để lại những giọt nước tươi mát trên những mầm ngải đắng. Những mầm rau non nảy mầm trong lòng tôi như đang kể lại câu chuyện của mình. Tôi như cảm nhận được bóng dáng mẹ tôi khuất sau những hàng ngải đắng. Khi nào mới có thể được gối đầu vào lòng mẹ, hít thở mùi hương của loại rau quen thuộc tỏa ra từ đôi bàn tay nhẹ nhàng ấy.
Hồng Vân


4. Hồn hương khói lam chiều
Đào phai dưới ánh nắng xuân phơi phới, những đóa hoa rực rỡ tô điểm cho khung cảnh hân hoan của ngày Tết. Dòng người đan xen, tay trong tay dạo bước qua con phố sôi động, nhưng lòng tôi bồi hồi muốn trở về quê nhỏ, ngắm nhìn bóng cảnh hồi sinh của nơi cũ.
Chặng đường dài đã đưa tôi đi qua nhiều ga, nhưng từ khi rời xa quê hương, hình ảnh chái bếp ấm cúng của gia đình vẫn luôn in sâu trong trí nhớ. Từ những đêm đông rét buốt, mẹ luôn kể chuyện ấm áp bên chái bếp, khiến tôi khao khát được ôm trọn trong vòng tay thân thương, như một chút hương vị quê nhà.
Chuyến tàu cuộc đời mang tôi đến những nơi mới lạ, nhưng không bao giờ tôi quên được hình ảnh những chiếc bánh chưng truyền thống nấu chín bên chái bếp quê nhà. Hương vị quê hương không chỉ ở cái ấm áp của gia đình mà còn là hương vị của những truyền thống gắn bó với từng bước chân, từng đợt gió, và từng nụ cười của những người thân yêu.
Bước chân mỏi mệt trên con đường đầy gian nan, nhưng khi ngắm nhìn những đóa hoa đào phai rực rỡ, tôi cảm thấy lòng bình yên. Bức tranh quê hương hòa mình trong làn khói lam chiều, tôi nghe thấu lời ru êm đềm, như là lời ru của mẹ dành cho những ngày xuân yêu dấu.
Chái bếp giản dị, nơi bắt đầu những bí mật của cuộc sống, những bài học về tình thương và lòng nhân ái. Những bữa cơm đoàn viên ngọt ngào, và mùi hương của đất trời quê hương, tất cả góp phần làm cho ngày Tết thêm trọn vẹn, làm cho những khoảnh khắc gia đình trở nên quý giá biết bao.
Mùa xuân về, tôi trở về bên chái bếp quê nhà. Khói lam chiều vấn vương giữa không gian yên bình, như là tình thân ôm trọn tâm hồn. Đào phai là bản hòa nhạc, lam chiều là cánh diều bay, cảm giác như tôi đang trở về những ngày thơ ấu, trở về với những kí ức ngọt ngào và hạnh phúc bên chái bếp quê nhà.
Ngọn khói lam chiều như là lời ru của quê hương, một lời ru êm đềm đưa ta trở về với nguồn cội, trở về với những giây phút bình yên nhất. Mùa xuân thắp lên trong tôi niềm vui hạnh phúc, làm cho những nếp nhà trở nên ấm cúng hơn, làm cho chái bếp trở thành trái tim của ngôi nhà, nơi chứa đựng tình thương và ký ức.
Chái bếp là nơi gắn bó với tuổi thơ, là nguồn cảm hứng của tôi. Mùa xuân về, khói lam chiều vẫn vấn vương, như là lời hòa nhạc của quê hương, làm cho tôi nhớ về những kí ức đẹp nhất, những khoảnh khắc tràn ngập tình thân và hạnh phúc gia đình.
Tặng người bạn thân


5. Mừng Xuân yêu thương
Lúc bông lê mở trắng như tuyết ngoại vườn, trong sáng tinh sương, mùa xuân tràn ngập trên bản quê Sơn La - vùng đất Thái heo hút nhỏ bé. Những ngôi nhà sàn nhỏ như những chiếc nấm đáng yêu.
Ánh sáng ban mai xen lẫn hơi gió từ khe núi làm Êm bước đi chợ Tết. Sương mỏng lướt qua đỉnh núi cao, nơi Êm đi qua, hạt sương tan chảy, ngấm sâu vào thịt da, tạo cảm giác hồi hộp. Tôi theo kịp Êm, đeo một chiếc lược nhỏ bên hông. Con Đốm thở ra màn sương, chạy vượt lên phía trước, giữa không khí tinh khiết.
Ngọn gió thấm qua lớp áo mỏng manh, cắt da bằng cái rét. Chợ phiên, đặc biệt là chợ cuối năm, tạo nên sự hứng khởi không tưởng. Khi ở nhà, khi bóng tối buông xuống, tôi thường nhìn xuống 'thị trấn' mà Êm thường nhắc đến.
Ở đó, ánh sáng không tắt suốt đêm. Trong những ngày gần Tết, dải sáng mở rộng không ngừng. Tôi luôn thắc mắc, với sự sáng suốt đó, người ta làm thế nào để ngủ? Càng về khuya, đám sáng trở nên rõ nét hơn, như người dân đang mang toàn bộ sao trên trời rải ra. Điều này thật kỳ lạ! Tôi giữ nguyên thắc mắc ấy suốt những năm tháng thơ ấu... Khi đến chợ, sương tan, nắng lan tỏa qua lớp voan mỏng như mật ong, tô điểm cho không khí xuân trên bản quê nghèo của tôi.
Những quầy bán dao, giấy dán cây nêu, dép, dầu, muối, rượu ngô... hàng thắng cố đông đúc, khói bốc lên từ chiếc nồi lớn, tiếng cười và tiếng rít của thuốc lào tạo nên không khí vui tươi. Mùi thơm của quả thảo, mắc khén, rượu ngô hoà quyện với mùi khói từ những gốc củi đang cháy dưới chiếc nồi lớn, tạo nên hương thơm nồng nàn.
Ấm áp, tiếng dao gặt lên thớt, tiếng cười kèm theo tiếng rít của thuốc lào khiến mọi người hân hoan... Người dân trên bản quê tôi thân thiện như những đốt ngón tay. Gặp nhau tại chợ Tết, nếu quen nhau, họ sẽ mời nhau uống một bát rượu, nếu mới quen, một hai bát cũng đủ để tạo nên sự thân thiện. Mỗi năm chỉ có một lần chợ Tết, nam giới không uống rượu, không gặp bạn, giống như một tảng đá lớn ngăn chặn sự giao tiếp giữa con người. Gặp nhau, họ bắt tay chặt, hỏi thăm nhau về kế hoạch Tết, mừng vì nhau nếu kế hoạch lớn. Mời nhau ghé nhà nhau vào đầu năm mới, uống rượu ngô mới, thưởng thức miếng thịt mỡ lợn thơm ngon. Sự vui vẻ tràn ngập!
Ải tôi và khách đi thăm những ngôi nhà khác trên bản, chúc Tết:
- Chúc mọi người sức khỏe! Tiền vào như nước chảy cửa trước, ngựa dê chen chân đầy cửa sau. Chúc nhiều lúa nhiều thóc, cả nhà tràn đầy ca lếp. Chúc mừng! Chúc mừng!
Mọi người đều cười, bụng đầy hạnh phúc! Rượu ngô mới trong bát, thịt trâu nướng thơm phức, cơm nếp dẻo, cá pỉnh tộp hấp dẫn! Sự hạnh phúc tràn ngập!
Ải tôi và khách rời nhà, về đến nhà gần nửa đêm. Tôi nghe tiếng nước rơi nhẹ dưới sàn nhà:
- Con gái chưa ngủ à?
- Chúc mừng năm mới!
- Chúc cho ngày càng nhiều lúa, nhiều thóc!
Ải tôi xoa nhẹ hai tay, hơi ấm từ lửa. Êm giữ nụ cười, mang theo không khí vui tươi từ đêm xoè về. Sau Tết, các lễ hội như ném còn, đẩy gậy, kéo co kéo dài cho đến hết tháng giêng.
Mưa xuân làm cho đất trở nên mềm mại, cỏ mọc xanh, đàn ngựa, đàn dê béo bở, nước chảy trong máng, mặt trẻ con như tôi giảm đi những nếp nhăn, bước chân nhẹ nhàng hơn trên con dốc quen thuộc trên đường tới trường để học chữ. Hoa mận, hoa ban nở rộ trắng muốt. Mùa xuân là ký ức trong veo, ngọt ngào như một câu chuyện cổ tích. Nói bao nhiêu cũng không đủ, chỉ có thể thốt lên rằng, mùa xuân ở bản quê tôi, dù nghèo đói, vẫn là đẹp vô cùng.


6. Hẹn Xuân Về
Cuộc sống những ngày cuối năm trôi qua mỗi người một cách, chậm rãi đối với người này nhưng vội vã với người khác. Có người muốn gìn giữ kỷ niệm Tết xưa, còn người lại trông đợi những điều mới mẻ phía trước. Tôi tin rằng, “người già cần ký ức giống như người trẻ cần tương lai”. Dẫu thế, chúng ta đều cần một chút mùa xuân để ghi nhớ và hy vọng, để sống đầy ý nghĩa.
Tháng Chạp, mùi hương của những ngày cuối năm tràn ngập trong nhà, ngoài ngõ, bắt đầu từ những bình minh thoang thoảng gió. Trước cửa nhà, bông hồng đầu tiên đã nở trong hương sương sớm sau những ngày được chăm sóc và tưới tắm. Trong niềm hứng khởi đó, từng thềm rêu, khóm cỏ cũng tràn đầy hương thơm để làm đẹp cho cuộc sống.
Không phải tình cờ mà câu chuyện về hoa cỏ luôn được kể đến mỗi khi mùa xuân về. Mười hai tháng, với những bận rộn và lo lắng, cũng đã đến lúc mọi người tạm dừng lại, thư giãn bên lá cây, hoa cỏ để sắp xếp lại cuộc sống. Bởi mùa xuân là sự bắt đầu của những điều mới mẻ. Nơi nào có cây cỏ, tâm hồn con người sẽ mở rộng và tràn ngập niềm vui.
Liệu có phải mùa xuân đến từ ánh nhìn chờ đợi? Cha mẹ chờ đón con cái về, ông bà chờ mong cháu chắt để tận hưởng niềm vui trong gia đình. Mùa xuân được gọi là Tết đoàn viên vì thế. Tấm lụa đã được gấp lại, cất giữ trong tủ để tạm biệt mùa đông. Một chiều nào đó, trong ngõ vắng, nhà ai đó náo nức mang rèm cửa ra để phơi dưới ánh nắng, bên cạnh đó là việc quét dọn, sơn sửa để cổng tường trở nên rạng ngời. Mùi vôi và mùi khói bếp trộn lẫn. Mùa xuân là lúc cuộc sống trở nên trầm lắng. Tôi nghĩ về những người trẻ nơi nào đó phải xa quê nhà để chuẩn bị cho một Tết mới và đột nhiên tôi cảm thấy thương cảm.
Mùa xuân quá đặc biệt, không biết phải kể như thế nào để diễn đạt hết những cảm xúc. Khi phố phường trở nên ấm áp, hương xuân tràn ngập trong tâm trí mỗi người. Dù là năm dài hay tháng rộng, chúng ta chỉ có một lần để sống. Vì vậy, hãy dành những khoảnh khắc tươi mới này với tâm trạng nhẹ nhàng nhất, tự do nhất. Chắc chắn không ai muốn lấy đi sự bình yên của mùa xuân. Đó là suy nghĩ của tôi.
Chúng ta đang háo hức chờ đón hương vị ngọt ngào của Tết đoàn viên: ấm áp trong tình thân, hồn nhiên trong làn hoa cỏ. Mỗi mùa xuân sẽ ghi nhớ đầy kỷ niệm. Để khi già dặn, chúng ta vẫn cảm nhận được hơi ấm của tình xuân trong ký ức. Năm mới mang theo nhiều ước mơ mới, những dự định mới, con người hẹn gặp mùa xuân để tin rằng những điều tưởng như chỉ có trong cổ tích sẽ thành hiện thực.
LỮ HỒNG


7. Mùa xuân và hương thơm của quê mẹ
Bên mái hiên, nắng xuân nhẹ nhàng len lỏi, làm bừng sáng những nhành lộc biếc. Cơn mưa phùn về đêm rơi nhè nhẹ, chỉ đủ ẩm ướt áo ánh sáng. Mùa xuân của thiên nhiên và mùa xuân của đời người dần trôi qua, những ngày xanh thắm trong dòng thời gian. Tôi tự hỏi lòng mình, liệu niềm vui hay nỗi buồn sẽ là chủ đạo?
Tết về, tôi quay về quê hương, nơi ngôi nhà cũ vẫn giữ mãi nỗi nhớ riêng. Cánh cổng xanh đã phai màu theo năm tháng. Ngày xưa, mẹ phải bán lợn để trang trải cho mùa Tết, chú Hưởng thợ hàn sửa lại cổng sắt thay thế cho cổng tre. Nhà tôi, nghèo đó, không nhiều thứ ngoại trừ chiếc cổng tre ọp ẹp, bụi cúc tần bay phơ phất theo gió. Lạ là lá cúc tần vẫn xanh dù đã đông, có lẽ là do tâm hồn mùa đông ấm áp. Khi chúng tôi nhảy dây chơi trò mừng Tết, mấy đứa con trai nhìn qua cổng, ánh mắt rạng ngời, nụ cười trong veo.
Mẹ tôi biết Tết sắp đến, sau mỗi đợt gặt lúa từ tháng Mười, mẹ chạy xe sang làng láng giềng để kiếm đồng nát. Một hôm, mẹ mang về một món quà mới, chiếc ti vi đen trắng được bán lại giá rẻ. Tôi vui mừng vì có ti vi mới, nhà tôi có ti vi cũ để xem. Ăng ten hướng về phía tây, ti vi rõ nét. Bữa cơm hôm đó, cả nhà tôi quây quần xem chương trình ca nhạc, nghe những bài hát về mùa xuân. Trong tâm hồn tôi, niềm vui bừng lên như làn hương mới, tôi nhanh chóng ăn xong để kịp chạy sang chúc mừng với hàng xóm về chiếc ti vi mới. Niềm vui trong tôi tràn ngập, chân tôi đánh nhảy mừng, như mở màn cho mùa xuân. Và nhiều năm sau, khi tôi đã trưởng thành, khoảnh khắc ấy vẫn ấn sâu trong ký ức, niềm vui của trẻ con thật đơn giản và trong sáng, kéo dài đến khi mùa xuân không còn gì trẻ trung.
Những ngày trước Tết, mẹ lên đồng tưới nước cho lúa non tránh rét. Tôi đứng bên cạnh, chơi đùa với đám cải vàng cuối đông. Cải trổ hoa, nở ra những bông vàng rực rỡ như nắng. Cải lạ, chắc chắn là đến mùa đông mới nở, để những tia nắng mỏng manh trải dài trên đồng làm nổi bật màu vàng tươi. Mẹ nói rằng đất đã được tưới nước và phơi nắng đủ tháng ngày, đất tơi xốp, hy vọng mùa chiêm sang năm sẽ mạnh mẽ. Lúa chiêm được tạo nên từ cây mạ non mùa đông, mùa xuân gần kề để giọt sương mỏng manh tưới ướt, để đến mùa hè, lúa chín rực rỡ. Mẹ cùng bà con nông dân mỉm cười, câu chuyện trên đồng không còn rét, tan biến vào đám mây chiều cuối đông.
Những đồng đất mẹ thu gom, đối với tôi, đó là kho đồ chơi vô tận. Đối với mẹ, đó là tiền dành dụm cho những ngày đón mùa xuân. Bọn trẻ xung quanh tập trung, sửa sang cho con búp bê bằng nhựa bị gãy chân. Nhà chị Huyền bên cạnh, mẹ tôi tặng em trai chị chiếc xe ba bánh. Xe không thể đạp bằng chân nữa, bàn đạp mất rồi. Nhưng điều đó không làm mất vui của bọn trẻ, họ đẩy chiếc xe quanh sân, cười đùa. Tôi thích nhất những quyển sách cũ, đọc những câu chuyện về loài dơi thông minh và đôi tai siêu nhạy của chúng. Hành trình của gia đình Aliolis, quyển sách nhỏ bé, cũ kỹ, nhưng tôi đọc nó ngay cả khi tối tăm và đèn dầu chiếu nhòe, như một cuộc phiêu lưu vào thế giới kỳ bí của hang dơi.
Mẹ bán sắt vụn, có tiền rồi mẹ đạp xe lên chợ phiên, mua lá dong và măng miến. Lá dong mẹ luộc, buộc chặt vào cột khô ráo để chuẩn bị gói bánh chưng. Tôi đứng đó, hít thở mùi thơm của lá bánh, một hương thơm tinh tế, giống như hương của mùa xuân. Sân nhà, bầu trời xám xịt mát lành, chúng tôi mặc áo rét, tay đan vào nhau, hát những bài đồng dao. “Năm, mười, mười lăm, hai mươi” - trò chơi trốn tìm, ú tim ẩn nấp. Mẹ ngâm thau gạo nếp, đỗ xanh xay nhuyễn, hạt vàng rực rỡ. Bánh vuông vức trong từng lớp lá, mềm mại buộc chặt, mẹ đặt nồi lên bếp, đốt cháy đống củi nhanh chóng.
Hương vị Tết, mùi của bếp lửa, không khí se lạnh của buổi chiều đông, những đám bóng bay của lũ trẻ con xóm tôi. Và cả nỗi buồn nhìn lên bàn thờ, nhìn nén nhang thơm lừng, bà ở đó với nụ cười hiền bên di ảnh. Mẹ lau chùi khung kính sáng bóng, như đang tâm sự với bà ngày xưa.
Nhiều mùa xuân trôi qua, tóc mẹ không còn xanh, gương mặt nhăn nheo. Tôi đi qua những thăng trầm và thường quay về để lắng nghe những thì thầm yêu thương của mẹ. Mẹ nói cuộc sống như dòng sông trôi, không ai đo nỗi buồn chờ đợi mùa xuân mãi mãi. Nhưng khi còn sống, hãy tin vào tương lai, tin vào ngày mai với tia nắng rạng rỡ. Tôi hiểu những điều mẹ chia sẻ, tôi trân trọng những kí ức về những tháng ngày đầu năm. Tại đây, chúng tôi ngồi bên nhau, ôn lại những câu chuyện về mùa xuân.
Thanh Nga


8. Trong khúc mùa xuân
Ngồi im, nhớ về những kỷ niệm năm cũ, tôi chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng sau đêm giao thừa. Đêm đầu xuân tràn đầy suy ngẫm về những thành tựu và dự định cho năm mới. Tâm hồn tôi bình yên và hứng khởi trước bước ngoặt mới của thời gian.
Gần 30 năm trôi qua, tôi luôn dành những khoảnh khắc sáng sớm đầu năm để tận hưởng không khí dịu dàng của mùa xuân. Năm nay, một sớm mùa xuân đặc biệt khi sương mù nhẹ phủ lên vùng cao nguyên Tây Nguyên. Điều kỳ diệu là cơn mưa nhỏ vào đêm cuối cùng của năm đã làm cho không khí ngày đầu năm trở nên tươi mới như mưa xuân ở miền Bắc. Đây là một biến cố hiếm thấy ở Tây Nguyên, nơi mà nắng và gió là đặc trưng chủ đạo. Năm nay, mùa xuân đến với đất nước cũng mang theo không ít thay đổi. Dịch bệnh phức tạp đã khiến nhiều gia đình phải điều chỉnh kế hoạch Tết, chuyển từ Tết sum vầy sang Tết an toàn. Những thói quen quen thuộc như đi chùa hay gặp gỡ bạn bè đã trở nên xa lạ. Tết năm nay chứng kiến sự thay đổi đáng kể trong cách mọi người chúc Tết, thay vì gặp trực tiếp, họ chọn gửi lời chúc qua điện thoại, tin nhắn. Hình ảnh Tết độc đáo được chia sẻ qua mạng xã hội là một hình ảnh đặc biệt của mùa xuân.
Phố phường hiên ngang trước ngày Tết. Tôi yêu thích những buổi sớm đầu năm, khi mọi người tỏ ra nhẹ nhàng, lịch lãm trong bộ trang phục mới. Nam giới mặc vest, có người kỹ lưỡng thắt nơ, phụ nữ diện chiếc áo dài tinh tế, còn trẻ con thì rực rỡ trong những bộ đồ mới nhất. Những gia đình đã mất người thân thì sớm đi thắp hương tại nghĩa trang, sau đó là lễ chùa. Người Việt luôn tuân theo tinh thần 'lá rụng về cội', dù giàu có hay khó khăn, ngày cuối năm vẫn là dịp quây quần bên bữa cơm ấm cúng để 'mời' ông bà tổ tiên về thăm. Thậm chí, dù ở xa nhà, trong suốt cả năm, nhưng ngày Tết, tâm trí mọi người đều hướng về quê hương, nơi có những bữa cơm ấm áp.
Nhìn thấy những cụ già đi lễ chùa với chiếc áo lam hay áo gụ, tôi nhớ ngay đến bà nội của mình. Ngày xưa, khi còn là một đứa trẻ, tôi thường được bà dẫn đi lễ chùa vào những ngày đầu năm mới. Bà, với mái tóc bạc phơ, miệng luôn nhai trầu. Bà nắm tay tôi, dẫn đi qua con đường xanh mướt, giữa không khí sạch sẽ sau cơn mưa xuân. Bà mở ra cho tôi một thế giới mới, nơi mà với đứa trẻ như tôi, mọi thứ đều mới mẻ và hấp dẫn. Giờ đây, bà đã về với thế giới bên kia, nhưng hình ảnh bà vẫn hiện hữu, vẫn chăm sóc chúng tôi từ xa.
Tôi bước dọc theo con đường ngoại ô. Cây pơlang cổ thụ mỗi mùa xuân đều khoe sắc với những bông hoa đỏ rực. Những cây mai vàng từ núi được trồng trước cổng nhà cũng nở rộ. Trên đồi, hoa cà phê trắng bao phủ lên màu đất bazan, hứa hẹn một mùa vụ ngọt ngào. Những chồi non nở rộ, tươi tắn, đánh thức mọi sinh linh, tạo nên bức tranh xuân tươi sáng.
Mùa xuân là thời kỳ bắt đầu của những ước mơ mới. Trong những ngày đầu xuân này, mọi người mong muốn nhất là thế giới sẽ kiểm soát được dịch bệnh, để mọi người có thể trở lại với cuộc sống bình thường, với những hoạt động hàng ngày đã thay đổi vì dịch bệnh. Mọi người chúc nhau một cái Tết đặc biệt, nơi mọi người hướng về nhau, cầu chúc cho nhau những điều tốt lành. Thời gian trôi đi bình lặng, hoa vẫn nở, nắng vẫn chiếu rọi, mùa xuân vẫn hiện hữu trong tất cả mọi vật. Vì vậy, tôi luôn tin vào những điều tươi sáng mà mùa xuân mang lại.
Nhà văn trẻ Đào An Duyên


9. Huyền bí của mùa Xuân
Thiên nhiên ban tặng con người bốn mùa với những sắc màu tươi đẹp: Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa Xuân, được tôn vinh hơn cả, là thời kỳ của tuổi trẻ, của niềm hạnh phúc tươi mới, là thời điểm mà lòng bao tràn sự sôi động và ngọt ngào của tình yêu thương.
Với tôi, mùa Xuân không chỉ là sự kỳ diệu mà còn là nguồn cảm hứng vô tận! Sự kỳ diệu bắt nguồn từ khu rừng bạch đàn phía sau ngôi nhà. Ai cũng bất ngờ khi lá cây, mới chỉ rụt chân vào đầu Xuân, đột nhiên bừng tỉnh, trở nên đầy sức sống. Đàn chim trở lại từ những chuyến di cư, tạo nên bức tranh huyền bí giữa khu rừng tĩnh lặng. Ngay cả tôi, một người thích giấc ngủ, cũng không thể chối từ cảnh đẹp hùng vĩ của mùa Xuân, mỗi sáng thức dậy để hít thở không khí trong lành, mát mẻ. Xuân về, mang theo những tia nắng ấm áp, làm bừng tỉnh những ký ức xanh tươi trong tâm hồn, như những giọt nước mắt ngọt ngào trong đôi mắt mẹ nhớ con út, vẫn mãi ở lại trong chiến trận xưa. Những con ngõ yên bình, mẹ cày cấy đất, tự tay sắp xếp gọn gàng để chào đón con cái về. Xuân đến, tình yêu thương rơi vào từng ôm đầy xúc động, những giọt nước mắt nhẹ nhàng trải qua vai bà thân yêu. Trong hương nắng mới, tỏa hương mùi thơm nhẹ của tâm hương trầm, quấn lấy bàn thờ tổ tiên. Các con xa quê trở về, dựa vai vào chiếc ví, từng bước chậm rãi, nhẹ nhàng chạm vào mùa mới.
Mùa Xuân còn là Tết. Và Tết luôn là thời khắc đặc biệt, đánh dấu những kỷ niệm đẹp trong lòng mỗi người, bất kể giàu có hay nghèo đói. Khi lớn lên, mỗi kỳ Tết đều gợi lên những hình ảnh quý giá trong tim. Là những lần giữ lấy tay mẹ qua chợ Tết quê. Là chiếc bánh tét nhỏ bé cha gói cẩn thận, đưa theo trên đường phố nhộn nhịp. Là chiếc áo mới mẹ mua bằng số tiền bán gà nhặt nhạnh. Bình dị nhưng hạnh phúc, những khoảnh khắc ấy, giờ đây khó mà tìm lại. Tết là lúc mọi người đặt công việc qua một bên, dành thời gian cho gia đình. Mùa Xuân tạo điều kỳ diệu này. Xuân là thời gian hòa mình vào không khí ấm áp gia đình. Trong những ngày cuối năm, con cái hỗ trợ mẹ cha, chuốc lư hương, lau chùi gọn gàng. Rửa áo ấm mới trên bàn thờ, hay lư hương thơm nồng quấn lấy lò sưởi khi trời lạnh. Tôi muốn thời gian chầm chậm lại, để có những phút giây như thế với gia đình. Khi mưa nhỏ rơi, làm dịu đi không khí, tâm hồn nhẹ nhàng, thoải mái, giải toả mọi căng thẳng của một năm lao động và mưu sinh.
Khi đồng hồ điểm giao thừa, điện thoại kết nối, tin nhắn thay nhau tràn đầy tình yêu thương. Nếu không có mùa Xuân, nếu không có Tết, chắc hẳn những tình cảm ấy khó có thể hiện lên, ngay cả với những người khó mở lòng nhất. Tin nhắn chúc Tết, lời chúc mừng năm mới, như là những tia nước mát dịu, làm tươi mới tâm hồn, làm đẹp cho một năm mới tốt lành. Mỗi cuộc gọi, mỗi lời chúc, là những tia nắng chiếu sáng đầu năm, đem lại niềm vui và hạnh phúc. Điều kỳ diệu của mùa Xuân là những khoảnh khắc ấy, là tình yêu thương, là sự hiểu biết và khoan dung vô tận. Xuân là thời điểm tạo ra những trải nghiệm đẹp đẽ trong lòng mỗi người, là thời kỳ tận hưởng sự bình yên và hạnh phúc. Xuân mang theo sức sống mới, đắm chìm trong bao ước mơ, chờ đợi một tương lai tươi sáng hơn.
Quyền Văn


10. Khi bố trở về, mùa Xuân cũng quay về
Những ngày cuối năm, không khí trong nhà tôi trở nên ấm áp và tràn ngập niềm vui. Dù mọi người khác chạy đua mua sắm, dọn dẹp nhà cửa để chờ đón Xuân mới, nhà tôi vẫn giữ nguyên mỗi người một nơi. Mẹ tôi bận rộn với công việc tại cửa hàng ăn gia đình từ sáng đến tối, chị em tôi vẫn tiếp tục với đống bài vở hẹn trả thầy cô ngay sau Tết. Bố tôi vẫn đang ở xa và chưa xác định lịch về nhà. Tết là thời khắc đoàn viên, là lúc sum họp, nhưng với tôi, những ngày Tết chỉ là những ngày nghỉ dài, không có gì đặc biệt.
– Năm nay nhà mình mua cành đào và một ít bánh kẹo Tết thôi, có lẽ không cần quá nhiều phải không, mẹ nhỉ?
Mẹ tôi gọn gàng trả lời, vừa ghi chép sổ sách bán hàng vừa nhắc nhở tôi. Hai mươi bảy Tết, nhà tôi vẫn giữ nguyên như thường. Bởi hai mươi tám, mẹ tôi mới bắt đầu nghỉ công việc ở cửa hàng để chăm sóc gia đình. Những ngày mẹ tôi làm lụng một mình và nuôi nấng hai đứa con tuổi ăn tuổi lớn không có sự hỗ trợ từ bố, cuộc sống vẫn trôi qua bình thường nhưng chăm sóc và yêu thương nhau nhiều hơn. Tôi từng nghĩ, bố tôi có lẽ không bao giờ quay về để hòa nhập vào cuộc sống bình yên của gia đình nhỏ này. Từ khi bố tôi đi, mỗi lần Tết đến, lòng tôi lại trở nên xôn xao nhớ về những ký ức xưa. Những lúc níu giữ tay mẹ đi chợ Tết, chiếc bánh tét nhỏ xinh trên vai bố, chiếc áo mới mua từ những đồng gà bán vội. Những khoảnh khắc giản đơn nhưng luôn làm cho tâm hồn tôi bồi hồi và hạnh phúc. Trong lòng Xuân, Tết đến như một lời yêu thương và ưu ái hơn. Khoảnh khắc ấm áp và đẹp đẽ ấy, bây giờ trở nên khó tìm lại được.
Những ngày Tết giúp mọi người tránh xa đi cuộc sống bận rộn, công việc, và lo toan hàng ngày. Ý nghĩa của gia đình trong mùa Xuân không phải ai cũng có thể hiểu được. Mùa Xuân là thời kỳ kết nối và làm ấm áp tình cảm gia đình. Trong những ngày cuối năm, chúng tôi, những đứa con xa nhà, quay trở về để cùng gia đình làm sạch nhà cửa, chăm sóc sân vườn, và tận hưởng không khí trong lành. Mỗi sáng, khi bình minh len lỏi qua những tia nắng vàng ươm, tôi thức dậy sớm để hít thở không khí trong lành và tận hưởng cảm giác an lành. Xuân đưa đến cho chúng tôi những tia nắng ấm áp, làm tỉnh thức tâm hồn mỗi buổi sáng. Rừng cây trước nhà, sau mùa đông lạnh giá, bắt đầu nảy mầm, màu xanh tươi tràn ngập mọi ngóc ngách. Cảnh đẹp tinh khôi và tràn đầy sinh lực của thiên nhiên như một thông điệp lạc quan, cho chúng tôi thấy hy vọng và niềm tin mới mẻ.
– Mẹ, con thấy nhà mình nhỏ bé quá giữa không khí Tết ồn ào này, sao mọi người lại không chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nhỉ?
Giọng của tôi phản ánh sự kỳ vọng và khao khát có một Tết trọn vẹn và ấm áp. Mẹ tôi, người phụ nữ mạnh mẽ và quả cảm, đáp lại bằng sự tươi cười ấm áp.
– Dù nhà cửa có lớn hay nhỏ, Tết nên được chào đón bằng trái tim ấm áp và tình cảm của mỗi thành viên trong gia đình. Ý nghĩa của Tết không chỉ là trong việc trang trí ngoại thất, mà còn nằm ở trái tim của chúng ta. Tình cảm và sự hiểu biết lẫn nhau là nguồn động viên lớn nhất trong mọi gia đình. Tết là dịp để chúng ta quay về bản nguyên, tìm lại những giá trị truyền thống và tận hưởng không khí ấm áp bên gia đình.
Chúng tôi tiếp tục chuẩn bị cho Tết. Mẹ tôi, bằng sự khéo léo và tâm huyết, biến căn nhà nhỏ bé thành một không gian tràn ngập sắc xuân. Bàn ăn đủ đầy với những món ngon truyền thống, bức tranh gia đình hạnh phúc được vẽ lên từng chi tiết nhỏ. Cảm giác an lành và ấm cúng hiện diện trong từng khoảnh khắc, tôi cảm nhận sự quan trọng của việc đoàn tụ và chia sẻ trong gia đình. Tết là thời gian quý báu, để chúng ta dành thời gian cho những người thân yêu và tận hưởng niềm vui chung bên nhau. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng ý nghĩa thực sự của Tết không phải nằm trong những thứ xa xôi, sang trọng, mà là ở tình cảm và sự chia sẻ chân thành trong trái tim mỗi người.
Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhau cười vui, những đêm giữa khung cảnh trang trí lung linh. Mỗi bước chân, mỗi cử chỉ, mỗi tiếng cười, đều là những khoảnh khắc quý báu, đánh thức những tình cảm chân thành nhất. Xuân đến, Tết đến, không chỉ là dịp để chúng tôi chờ đón một năm mới tràn đầy hy vọng, mà còn là thời khắc để nhìn nhận và trân trọng những giá trị gia đình. Trong bản hội thoại ấm áp, chúng tôi chia sẻ niềm vui, ý nghĩa và tâm tư của mình. Mỗi người trong gia đình, dù ở gần hay xa, đều là một phần quan trọng, tạo nên bức tranh tình thân đẹp đẽ của chúng tôi.
Tết đến, không chỉ là một dịp để thay đổi không gian sống, trang trí ngôi nhà hay thay đổi phong cách, mà còn là cơ hội để thay đổi tâm hồn. Tất cả mọi người trong gia đình, từ những người lớn đến những đứa trẻ, đều hòa mình vào không khí truyền thống và tận hưởng những niềm vui đơn giản nhất. Cảm giác hạnh phúc bắt nguồn từ sự hiểu biết, quan tâm và tình cảm chân thành. Chúng tôi không chỉ là những người sống chung dưới một mái nhà, mà còn là những người đồng lòng, chia sẻ những giây phút trọn vẹn nhất của cuộc sống.
Ngày bố về, không gian nhỏ bé của nhà tôi trở nên ấm áp và tràn ngập niềm vui của mùa Xuân...
Trang Dimble

