1. Hồi ức về quê nhà
Quê hương của tôi không phải là nơi đâu xa xôi, hẻo lánh và cũng không phải là nơi thưa thớt dân cư như những nơi khác. Những ngôi nhà gần nhau tụ tập, tạo thành những khoảnh khắc như một bức tranh thôn quê. Mỗi sáng mai mới bắt đầu, tiếng chuông chùa vang lên xua tan bóng tối, đánh thức tất cả những sinh linh, chuẩn bị cho một ngày mới. Người lớn đi vào chùa, cầu nguyện cho sự an lành của làng quê, mang theo những ước mơ mới cho cuộc sống. Còn những người khác bận rộn chuẩn bị cho một mùa vụ mới sắp bắt đầu. Cuộc sống hàng ngày ở quê, “rất nghèo mà đời người thì rất giàu tình cảm”, thực sự là một cuộc sống đáng yêu.
Bên cạnh những công việc hàng ngày, cơn gió nhẹ từ đồng lúa mang theo hơi thở của đất, làm cho tâm hồn trở nên sảng khoái. Ánh nắng mặt trời buổi sáng len lỏi qua những cây cổ thụ, tạo nên không khí trong lành. Và tôi, trải qua những ẩn sau những chiều tối, giữa những ký ức đã in sâu trong tâm trí.
Cuộc sống nay đã tươi đẹp hơn, nhưng tôi không thể quên những kỷ niệm xưa. Những cảnh đẹp từ quá khứ mở ra trước tôi, khiến tôi cười và rơi nước mắt. Tiếc nuối và tìm lại, nhưng không gặp nó ở bất cứ nơi nào. Chỉ có những vật dụng quen thuộc, một chiếc cối xay lúa thủ công, một cái chày giã gạo, làm tôi cảm thấy trân trọng. Những đồ vật đó là những kí ức đặc biệt, giữ lại từ những ngày xa xưa. Những chiếc nón, chiếc gáo, cái cày, bừa, đôi quang gánh... tất cả mang đậm chất làng quê. Ngày nay, chúng ta có những công nghệ mới, những thay đổi đã xảy ra.
Chính những vật dụng ngày xưa giờ đã trở nên quá cũ, nhưng giữa làng quê tôi, chúng vẫn giữ được vẻ đẹp của quá khứ. Làng quê với bốn mùa xoay vần như mọi khi. Sông Chu hiền hoà nước chảy về xuôi, gặp sông Mã rồi cùng nhau hòa mình vào biển cả. Cây gạo khổng lồ đầu làng, mỗi khi xuân về, hè đến, bông hoa đỏ rực bung nở và rơi xuống, tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời. Làng quê, đầy âm thanh của tiếng gà gáy trưa, làm lòng người nao nao không lẽ được.
Đồng đội sau giờ học, chúng tôi như những con đồng ẩn hiện không biết bao nhiêu cánh đồng, ruộng đồng, kênh, mương, ao, vàng nắng, nước lạnh. Không có ai bảo chúng tôi, nhưng chúng tôi tự nhau rủ nhau đi đánh giậm, làm sạch mương, bắt cá, hái tép, và nhảy múa quanh những con ao. Làm việc như một, từ sáng đến tối, chẳng quan tâm đến thời tiết, nắng nóng hay mưa dầm. Cuộc sống thật sự mến thương!
Những người đã trải qua những năm tháng đó sẽ không bao giờ quên bữa cơm nhà quê, giản dị mà ấm cúng! Cơm có thêm sắn, khoai, nối dài bao nhiêu tháng, nhiều năm, nhưng kỷ niệm ấy không bao giờ nhạt phai. Tôi tưởng như mình đã sống một đời người. Đúng, đã một đời người rồi. Tóc đã trắng, gặp lại những người quen, những người thân thiết.
Thời gian trôi đi, làng quê vẫn giữ nguyên vẻ đẹp của mình. Ruộng đồng trải dài vẫn là một khung cảnh tuyệt vời. Hai vụ lúa mỗi năm, bên cạnh vụ hoa và rau Grap mới, mang lại cuộc sống sung túc và giàu có hơn cho làng quê. Cuộc sống đã khác hơn, nhưng dấu vết quê hương vẫn hiện hữu. Cuộc sống với những môi trường tự nhiên lành mạnh, với con đê kiên cường bảo vệ làng quê, đem lại cảm giác an toàn và bình yên cho mọi người.
Mỗi sáng, tiếng chuông chùa vang lên, ánh nắng mặt trời len lỏi qua cây cỏ, tạo nên bức tranh sống động. Mọi người, mọi vật dậy sớm, chuẩn bị cho một ngày mới. Tôi mong muốn cuộc sống luôn bình yên, để làng quê luôn mở lòng chào đón những người con xa quê về, để tất cả cùng xây dựng quê hương đẹp hơn. Trong tôi, vẫn còn vang vọng bài hát ngọt ngào, sâu lắng, niềm xúc tràn đầy “Quê hương. Mỗi người một quê hương. Nhưng chỉ một mà thôi. Quê hương. Nếu không nhớ, sẽ không lớn lên...được...người.”
Quê hương ơi! Tạm biệt người, nhưng ta vẫn giữ trong tim mình.
Bài viết của Nguyễn Thị Anh


2. Góc ký ức
Quê hương, chỉ cần hai tiếng ấy thôi là đủ để khơi gợi bao cảm xúc dâng trào. Với tôi, quê hương là nơi tôi trải qua những tháng ngày thơ bé êm đềm, nơi có biết bao yêu thương. Niềm vui, nỗi buồn, tất cả đã được gói gọn trong Góc ký ức của tôi.
Góc ký ức của tôi chính là chiếc đơm cá của ba. Mỗi khi nhìn những cơn mưa đầu mùa làm nước suối dâng chảy xiết, hoặc chiêm ngưỡng những con cá đồng đua nước, tôi lại nhớ về những ngày thơ ngây bu quanh chiếc đơm, nhìn ba gỡ cá. Ngôi nhà bên bờ một con mương, không điện, không ti vi, nhưng niềm vui của trẻ con tụi tôi là lời khích lệ mỗi khi mưa rơi. Bữa cơm với cá đồng, mùi thơm ngon đến giờ vẫn theo tôi mãi.
Góc quê là gian bếp của má, nơi chất đầy củi được ba má chặt từ rừng nhỏ ở những ngọn đồi gần nhà. Mùa mưa, khói bếp mù mịt, nhưng những bữa canh rau cá thịt với hương vị giản dị vẫn là điều khiến chúng tôi hạnh phúc. Má với đôi mắt lấp lánh, nụ cười hiền lành là hình ảnh không thể nào quên.
Trên cánh đồng lúa mênh mông giữa núi đồi là nơi tôi có những ngày tập làm nông dân, hiểu rõ về vất vả của một người mẹ nuôi con ăn học. Mùa hè, chúng tôi ra đồng cùng má, cày cấy, làm những công việc nông dân truyền thống. Góc quê chính là nơi giáo dục tâm hồn, nơi nuôi dưỡng những kỷ niệm đẹp.
Góc quê, là con đường đi học bóng mát bên dưới những hàng cây, thoang thoảng mùi hoa lài, hoa ngâu, hay mùi cà phê mỗi sớm. Nhớ những ngày học trên bàn ghế đơn sơ, trước cánh đồng mênh mông. Nhớ thầy cô giáo với tình thần cao cả, dạy dỗ chúng tôi vượt qua khó khăn. Góc quê là nơi bình yên, nơi trái tim trở về khi mệt mỏi!
Nguyễn Thị Thúy Ái


3. Trở về bữa cơm quê hương
Sinh ra và lớn lên tại vùng quê, lòng không thể nào không tràn đầy tình yêu thương và nhớ mong. Tình yêu quê hương hiện vẫn qua từng bữa ăn mẹ nấu, từ mâm cơm giản dị nhưng ấm áp; mộc mạc nhưng xa xôi, lại thèm muốn trở về bên má, hòa mình trong hương thơm của bữa cơm quê.
Cả một bữa ăn quê, thứ khiến những đứa con của làng như tôi mãi nhớ nhung là chiếc nồi cơm bếp củi. Trời bắt đầu chuyển từ nắng về tây, những tia nắng cuối ngày chiếu vào góc bếp nhỏ trên sân nhà, mẹ bắt đầu châm lửa từ củi, từ rơm để nấu cơm cho bữa chiều. Khói lam bồng bềnh lên trên mái tranh nghèo khi bình minh buông bàn tay, quấn quýt từng tầng, từng lớp. Bãng lãng đậu lại trên lá chuối, tạo nên “mồ hông” riêng của mỗi gian nhà.
Các con nhỏ như chúng tôi khéo léo trong việc nhận biết mùi của bữa cơm chiều. Nồi cơm gạo mới đặc biệt, chỉ cần đi qua làng là đã ngửi thấy. Mùi thơm của gạo mới làm bùng lên cảm giác. Gạo mới nhất là khi nồi cơm sôi sục, bùng nổ trên bếp. Khi mở nắp nồi, hương thơm thoang thoảng, làm tan chảy tim người. Nồi cơm đầu mùa với những hạt cơm trắng mịn, đều nhau. Cơm cháy đáy nồi, giòn ngon, hương vị của quê hương kết hợp với mùi khói, tạo nên hương vị đặc trưng ở một số điểm.
Bữa cơm quê của mẹ không có gì sang trọng. Chỉ là dĩa rau từ vườn luộc chấm nước mắm, nhưng lại ngon lành. Nước mắm pha cùng muối đậu, muối mè, được bọc cẩn thận trong lá chuối. Nước mắm phải cay, có lớp màng đỏ và khi ăn, mùi cay nồng, đắng của miền Trung mới đúng. Bữa cơm quê vào mùa hè thì không thể thiếu tô canh rau, canh bầu, canh bí nấu với cá lóc đồng, hương vị ngọt ngào của cá đồng quyện với vị canh ngon, tạo nên bữa trưa ngon miệng giữa những ngày nắng nóng. Những chiều vào mùa mưa, chúng tôi thường ra đồng bắt cá. Cá rô là một niềm vui lớn. Mẹ kho nồi cá rô đồng với tiêu, mùi thơm của cá, hương vị the the, tê đầu lưỡi, làm tăng sự ngon miệng trong những ngày đông ẩm ướt.
Bữa cơm chiều thanh bình trước nhà, khi mặt trời dần chìm sau hàng tre, trải chiếc chiếu là cả gia đình ngồi lại bên nhau. Bao chuyện đời, chuyện nhà tròn trên chiếc bàn ăn quê. Tiếng cười, tiếng nói chan chứa trong hương thơm của mâm cơm quê. Những kí ức đó chìm sâu vào lòng tự nhiên, để khi xa quê, nhớ mãi vị ngọt của tình thân.
Nhớ nhất và thương nhất là bữa cơm trưa trong mùa gặt. Ra đồng sớm, mẹ nấu cơm và mang theo để trưa ăn. Cơm được gói trong lá chuối, giữ ẩm và hơi nóng. Khi muối đậu, muối mè được gói cẩn thận trong lá chuối. Ngồi ăn cơm dưới bóng cây, gió đồng mát lành, mơn man lên da thịt. Bữa cơm mùa gặt ngoài đồng, giữa trưa nắng hạ chang chang chỉ có cơm trắng muối đậu, nhưng lại ngon và hạnh phúc hơn những bữa ăn xa xỉ.
Trong cuộc sống nhanh chóng, để tìm lại hương vị của bữa cơm quê không khó, nhưng khó khăn hơn là tìm được bữa ăn bên gia đình. Những món như vậy, cơm trắng nóng hổi trong nồi đất nung, không thể thay thế. Có lẽ vì bữa cơm quê được nấu từ nồi đất đen, từ bếp củi của mẹ. Và hơn nữa, những món ăn quê được nấu từ đôi bàn tay gian dối của mẹ, là sự hi sinh và tình thương. Khi nhớ đến bữa cơm, mình không chỉ nhớ đến hương vị mà còn nhớ đến sự đoàn kết, tình nghĩa trong làng xóm. Bởi vì mỗi bữa cơm quê đều là cơ hội để chia sẻ, để tạo nên những mối quan hệ mạnh mẽ trong làng xóm. Đó chính là tình yêu và lòng biết ơn đặc biệt của những người con của nền nông nghiệp, người sống và trưởng thành từ mảnh đất mẹ sinh ra mình.
Sinh ra từ những luống rau, từ những cánh đồng ruộng nơi cha đổ mồ hôi, lớn lên từ những bữa cơm nhà mẹ nấu, nên mùi vị của quê hương ấy vẫn hiện hữu trong mỗi hơi thở, trong từng miếng thịt. Dù có đi xa đến đâu, nghe tiếng cơm sôi, lòng như nhảy múa, như có điều gì đó gọi về, gọi về mái ấm quê hương.
Sưu tầm


4. Hương hoa gạo quê nhà
Không có cuộc hẹn trước, nhưng mỗi năm, lòng tôi lại hướng về hồi quê hương. Mong muốn được ôm trọn bóng cổ kính của làng, nơi thời gian trôi êm đềm như màu sắc in đậm. Muốn đắm chìm trong hồn quê, ngắm nhìn sắc đỏ tinh khôi như ánh mặt trời chói lọi trong chiếc mũ thời gian, khắc sâu vào cây gạo tháng ba khi bóng chiều buông.
Dù ai đi nữa, xa xôi quê hương, niềm nhớ và tình yêu với quê luôn như lửa cháy bỏng nhất. Thích thú hòa mình trong những chuyến đi dọc theo sông Hồng, ghé thăm những làng cổ ven sông. Đặc biệt là tháng ba, thời điểm mà hoa gạo khoe sắc rực rỡ. Hoa gạo, hay còn gọi là hoa pơ lang, là biểu tượng đặc trưng của miền Bắc, mỗi năm lại khiến lòng người như đắm say.
Thời thơ ấu, khi người ta nhắc đến hoa gạo, tôi thường tưởng đó là loài cây mang hạt gạo mà bà nội thường nấu cơm cho tôi. Một sự nhầm lẫn nhỏ, nhưng đã tạo nên câu chuyện. Cây gạo, giống như cây đa, là biểu tượng gắn liền với làng xóm, là nguồn bóng mát cho cuộc sống. Bà nội giữ nguyên trạng thái nhai trầu và giải thích rằng cây gạo chỉ là người nhắc nhở mọi người quay về với làng xóm.
Cây gạo không chỉ là biểu tượng của người nông dân, mà còn là hình ảnh của tâm hồn hiền lành, chất phác, rắn rỏi và kiên cường. Đối với tôi, cây gạo không chỉ là một loài cây, mà còn là biểu tượng của tình yêu quê hương.
“Tháng Ba hoa gạo gọi hè
Lập loè lửa đỏ đường quê đầu làng
Xa lâu gặp lại ngỡ ngàng
Ai mang lửa đỏ vãi ngang lưng trời...”
Mỗi khi hoa gạo nở, màu đỏ rực trên những cành nhỏ như tình yêu bùng cháy. Tôi luôn mê mải nhìn những bông hoa đỏ rơi xuống đất, tự hỏi liệu tên gọi 'hoa gạo' có phải là vì sự trân quý của nó. Mặc dù không mềm mại như hoa sưa, không thơm như hoa bưởi, nhưng nó gần gũi và là biểu tượng của làng quê Việt Nam.
“Thần cây đa, mãi cây gạo.” Những truyền thuyết về tình yêu của đôi trai gái đã tạo nên hoa gạo. Màu đỏ rực của hoa là từ cô gái hoá thân. Mỗi khi nhìn chàng trai, người ta luôn thấy người yêu mình đẹp rực rỡ trong ánh đỏ của hoa gạo.
Có những lúc mệt mỏi, buồn bã, tôi thường muốn trở về với con đê yên bình, thảm cỏ xanh, nắng trong veo cùng hoa gạo rực rỡ. Đó là nơi tôi muốn được ôm lấy, bay cao trong khát khao của yên bình và tình yêu.
Người ta nhớ quê hương, nhớ làng, và sắc đỏ của hoa gạo luôn là một phần của cuộc sống, để gom hoài niệm, ký ức đẹp đẽ cho chính mình. Mỗi lần trở về quê hương vào tháng ba, tôi luôn tìm kiếm những góc nhỏ để thưởng thức vẻ đẹp của hoa gạo.
Có những lúc muốn thầm gọi, bà ơi...!
Không biết cây gạo còn nở hoa cùng sự thay đổi của làng quê không. Bây giờ, hoa gạo chuẩn bị nở, nhớ sao! Muốn trở về mà chưa thể. Lỡ một mùa hoa gạo nữa trong tôi.
Không có hẹn trước, nhưng mỗi năm, lòng tôi vẫn khao khát trở về quê hương. Mong muốn đắm chì
trong bóng rêu phong cổ kính của làng, nơi mà thời gian vẫn giữ lại những dấu vết của quá khứ. Muốn nghe hồn mình hòa mình trong không khí dịu dàng của quê hương, ngắm nhìn sắc đỏ rực như ánh mặt trời trong chiếc mũ thời gian đang bao phủ lên cây gạo tháng ba, nơi triền đê dịu dàng khi hoàng hôn buông.
Tôi ngả đầu vào tháng ba với nỗi buồn dịu dàng... Ngồi tựa vào chiều nhìn những mùa xuân trôi...
Lê Minh


5. Hương vị quê xưa
Luôn khao khát trở về với hương vị quê xưa, dù là trong những khoảnh khắc mệt mỏi, buồn bã hay những thời điểm hạnh phúc. Hương vị quê xưa mang lại sự dễ chịu, thư thái cho tâm hồn. Muốn đặt mình vào đó, hòa mình vào không khí ấm áp, gần gũi, cảm nhận yêu thương thời xa xưa...
Trong ký ức của tôi, tuổi thơ trải dài, những khoảnh khắc vui đùa với bạn bè trên con đường làng quê thân thương, hay bước chân trên triền đê nơi dòng sông Luộc êm đềm chảy qua. Giấc mơ của tôi đơn giản như bao đứa trẻ ở làng quê, nơi tôi đã trưởng thành...
Nơi giấc mơ thơm mùi rơm rạ, mùi lúa mới, mùi của những giọt nắng vàng. Nơi giấc mơ mênh mang, lang thang như mây, bồng bềnh phiêu du, dềnh gió ngây trời. Hương của đêm, hương cỏ triền đê, mùi của phù sa, hương cỏ mật. Mọi thứ ngọt ngào, quấn quýt lại, hòa mình với ánh trăng thanh thảm đẫm cả không gian, đặt vào tâm hồn một hương vị rất riêng, VỊ QUÊ...
Không biết đối với người khác thế nào, nhưng tôi tin rằng, ai từng sống ở những miền quê không thể nào quên được hương vị, vị quê của một thời đã nuôi dưỡng tâm hồn, nuôi dưỡng tuổi thơ của mình. Cho dù là ai, cho dù ở đâu, trái tim vẫn hướng về quê hương, về nguồn cội. Nơi dòng sữa mẹ nuôi ta khôn lớn, nơi dòng máu nóng luôn chảy về tim...
Tôi thèm trở lại như một cậu bé ngày nào. Khi bình minh thức giấc với tiếng chim hò hẹn ở vườn sau nhà, trước nhà, tiếng gà con chiếp chiếp gọi mẹ chạy theo kiếm ăn... Quên không được những sáng mai thức dậy, hoa cau ngát hương dìu dịu, hoa bưởi nồng nàn dìu dặt đưa hương cùng với ánh ban mai tràn ngập ngoài ngõ, ngoài sân. Nơi khu vườn rộng xanh ngát, biết bao cây ăn quả cứ âm thầm toả hương theo từng mùa, từng tháng...
Tôi muốn hít thở sâu hương vị quê xưa, dịu dàng, thân thương. Đi đâu bây giờ mới thấy được vị hương quê đấy, khi đang sống nơi thành phố với những bộn bề lo toan, bon chen, xô bồ ầm ĩ...
Tôi thèm hít một hơi thật sâu. Muốn nghe tiếng lá cây lượn sóng, lá dừa chạm vào thân cây loà xoà mơ màng dưới ánh nắng, mỗi lần cơn gió nhẹ nhàng thổi tới...Tôi muốn thấy mùa đông về, thèm thấy bà tôi gầy guộc ngồi co ro bên bếp lửa, không thể rời xa căn bếp ấm mùa đông. Nơi tro tàn trấu ủ, phảng phất làn khói cay nồng đượm, hương vị quê tuổi thơ tôi. Thèm ăn những củ khoai tây nướng của bà mỗi sáng mùa đông khi tôi chuẩn bị đến trường, mùi khoai cứ mãi thơm phức. Muốn nghe tiếng gió bấc đập vào hiên nhà ào ào. Muốn thêm một lần cảm nhận sự ấm áp yêu thương vỗ về từ bà, từ mẹ trong những ngày đông lạnh xưa qua...
Tôi muốn thấy bà tôi nhiều lần nữa, ở nơi mỗi chiều về hoang hoải triền đê, nơi mải mê đồng xa rã rời thân cò cõng nắng. Nơi dáng bà tôi hòa mình bên từng gốc rạ, vấn vít nắng thơm, ngái nồng của rơm khi mưa về ngập nước.
Tôi như đi lạc giữa thực, giữa hư, giữa chiêm bao, để chạy vào cơn mơ...mong muốn mình bé nhỏ, để hong khô một tâm hồn. Cần những trưa hè êm ả nơi miền quê xưa. Để nghe tiếng gió thì thào như thầm mách bảo, những đoá sen hồng nhạt nơi giữa hồ cũng đang lặng lẽ tỏa hương...
Tôi nhớ mùi sắn của bà, mùi của khoai, nhớ hương lúa sữa còn vương nơi áo bà, áo mẹ... Dòng sông quê mang theo vị phù sa, nơi khói đồng đốt rơm làm cay cả mắt đàn cò cõng nắng. Quê tôi mặn mà từ từng hạt gạo bát cơm, từng giọt mồ hôi trên đồng của bà, của mẹ.
Quê hương ơi...Tôi nợ những buổi chiều đi mót khoai đồng xa, mùi nồng ngai ngái dâng lên từ đất. Nợ những ngày theo ông ra đồng đi cày, vương bùn bám gót vẫn còn tanh. Nợ cả vầng trăng non lên bên ngoài cửa nhỏ...Nợ nhiều quê hương ơi..! Quê hương ơi...Tôi còn nợ những ngày bắt cào châu chấu, nợ những ngày nghễu nghện lưng trâu chơi trò trận giả...Nợ cả những ngày rét về run run trong mắt...khi giờ đây tiếng thân thương của bà đã vắng mãi...
HƯƠNG VỊ QUÊ XƯA ấy đã ghi sâu trong ký ức, trong tâm hồn tôi. Khi mệt mỏi, buồn bã, chính là lúc tôi muốn trở lại. Như làm dịu đi, như hong khô một tâm hồn giống cậu bé con ngày xưa cần những trưa hè êm ả. Cần tâm hồn bay bổng như cánh diều, đôi khi ngay cả trong giấc mơ, cánh chuồn chuồn vẫn bay lượn quanh mặt ao quê xưa...
Muốn thấy mùi khói bếp của bà ngày xưa, còn vương vương nắng thơm rạ. Muốn hít thở thứ rơm thơm cùng nắng kia, thơm mùi những món ăn dân dã của bà luôn ngon trong lòng tôi.
Vâng, chỉ có quê hương là nơi mang lại yên bình, giản dị, mộc mạc, rất thân quen. Bởi chỉ có quê hương mới khiến tôi nhìn thấy vầng trăng sáng nhất, nơi đêm khuya nghe được cả tiếng côn trùng rỉ rả hát từ ngàn năm...
Lê Minh


6. Bức tranh áo dài Việt Nam...
Vẻ đẹp của áo dài: Tình yêu và truyền thống
Áo dài, không chỉ là trang phục truyền thống, mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp, sự duyên dáng của phụ nữ Việt Nam. Mỗi bước chân trong chiếc áo dài là sự kết nối với quá khứ, là tình yêu sâu đậm với đất nước. Trong từng đường may, áo dài kể lên câu chuyện của những thế hệ phụ nữ Việt, làm nên một bức tranh tuyệt vời về nét đẹp truyền thống và hiện đại.
Người con gái Việt và tình yêu với áo dài
Với người con gái Việt Nam, chiếc áo dài không chỉ là một bộ trang phục, mà còn là biểu tượng của vẻ đẹp thanh lịch và tinh tế. Mỗi khi khoác lên mình chiếc áo dài, họ tự hào là những người mang truyền thống và văn hóa Việt Nam. Áo dài không chỉ làm tôn lên vẻ đẹp của họ mà còn là nguồn cảm hứng không ngừng cho nghệ sĩ và những người yêu thủ công nghệ.
Áo dài trắng - Mảnh ghép tinh khôi của tuổi trẻ
Nhìn thấy chiếc áo dài trắng, nhiều người sẽ liên tưởng đến tuổi trẻ ngọt ngào, trong sáng. Đó là màu sắc của những kỷ niệm học trò, của những buổi lễ tốt nghiệp. Mỗi chiếc đường may trắng trên áo dài như một mảnh ghép tinh khôi, làm nổi bật vẻ đẹp trong trắng và thuần khiết của người con gái Việt.
Áo dài đỏ - Màu của hạnh phúc và tình yêu
Trong những dịp lễ, tết, người con gái Việt thường chọn lựa áo dài đỏ để thể hiện sự may mắn và hạnh phúc. Đây là màu sắc của tình yêu và niềm vui. Mỗi chiếc áo dài đỏ là một biểu tượng của những khoảnh khắc hạnh phúc, là lời chúc phúc cho tương lai.
Áo dài và văn hóa Việt Nam
Qua bức tranh áo dài, chúng ta nhìn thấy sự pha trộn hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Áo dài không chỉ là trang phục, mà còn là ngôn ngữ của văn hóa Việt Nam. Vẻ đẹp của áo dài không ngừng trascend thời gian, gắn kết thế hệ và tạo nên một di sản văn hóa độc đáo.
Tác giả: Phương Uyên


7. Hồi ức từ chiếc áo dài
Những ký ức về quê hương, những ngóc ngách xa xôi, lòng bồi hồi với những kí ức đẹp tựa như những tia nắng mặt trời ánh sáng vào lòng. Khi trở lại, mặc dù vẫn là cảnh quen thuộc, nhưng nỗi nhớ chẳng thể nào 'chạm' đến đỉnh cao. Nỗi nhớ, hình ảnh quê hương hiện hữu, in sâu, tràn ngập trong trí não, nhưng khi quay về, lòng lại trống rỗng khó diễn đạt. Có lẽ chỉ có ai xa xôi quê nhà mới hiểu được nỗi niềm này, hiểu được sự day dứt, trống trải của những kỷ niệm thơ ấu, tuổi trẻ đã trôi qua.
Từ ngôn từ 'chạm', nó không còn chỉ là một ý tưởng mà nó đã trở thành hiện thực, là đặc điểm đặc trưng, là điều hiện hữu và in sâu trong tâm hồn. Khi trở về, mọi chi tiết, dù là nhỏ nhất, là một bước chạm, một va quệt nhỏ, một thanh âm nhỏ cũng đều làm nảy lên nỗi nhớ mãnh liệt, gợi lên âm nhạc tha thiết. Nhưng thật khó để 'chạm' vào tận cùng của sự mong đợi, của giấc mơ về quê hương. Bên dòng sông, những cảm xúc chưa bao giờ mất đi, nhưng con đò quen thuộc đã biến mất. Đứng dưới bóng cây cầu, dòng người vội vã, cuộc sống bận rộn, không gặp lại con đò chở người đi xa. Bên đầu làng, những cây đa cổ thụ xa xưa cũng đã không còn. Bóng tre, cánh cò, rêu phong... tất cả đã xa ngái lâu rồi.
Chạm vào quê hương, có lẽ đầu tiên là chạm vào đường đất, những dấu chân trần chạm nhẹ mặt đất. Nhưng bây giờ, đó không còn là đường đất, làng quê đã thay áo mới với đường bê tông, nhựa láng bóng. Chạm, không còn cảm nhận được sự mát lạnh của đất, không còn thấy được cái râm ran của sỏi đá, gai tre cũng không còn khắp nơi để làm trái lòng bàn chân. Điều này khiến mất đi sự lấm lem, sự dơ bẩn để ra bờ cỏ, bên mảnh ao làng gột rửa. Chạm mặt nước, bóng hình loang xa, ánh sáng mặt trời phản chiếu. Những kỷ niệm tuổi thơ, những vòng xoáy nước nhỏ bé trong lòng ao... tất cả như là những hình ảnh xa xôi, khó nắm bắt. Tất cả giống như vòng đời, cuốn đi mọi thứ, khiến cho những hình ảnh quen thuộc trở nên khó nhận biết, mất đi sự nguyên sơ và trọn vẹn. Cứ như là cuộc sống cuốn đi và trả lại, nhưng trả lại không còn nguyên sơ, không còn trọn vẹn. Càng nhiều xoáy, càng sâu, càng khiến cho mất mát trở nên lớn lao hơn. Có những hình ảnh mất đi mãi mãi, không tìm thấy nơi nào nữa.
Chạm vào những góc vườn quê nhà, những cây cỏ, cây cây đã ngập lối xanh tốt, là nơi che chở, là nơi chôn giấu mưa nắng. Những dấu chân bé nhỏ đã mất đi, những cây cảnh trĩu cành bên kia, cây na, cây mít, cây bưởi, cây ổi... tất cả đều như là những kí ức mờ nhạt, khó định hình. Nhưng những cây xanh, những khoảnh khắc xanh tươi vẫn còn nguyên, như những kỷ niệm của thời thơ ấu. Mỗi góc vườn, mỗi chiếc lá, mỗi đám cỏ vẫn là bức tranh sống động. Nhưng có những thứ đã mất dấu, không còn trở lại. Là những hình ảnh mơ hồ, nhưng vẫn giữ lại những kỷ niệm dẫn lối, những dấu vết của thời gian đã trôi qua.
Chạm vào khu vực của ông nội, những câu chuyện về ông nội mà tôi chưa bao giờ gặp mặt. Chỉ nghe bà nội kể lại, nhưng chú có khuôn mặt giống ông, có nụ cười giống ông. Ảnh ông vẫn đọng lại trong tâm trí tôi, mặc dù chưa bao giờ tôi đã đụng chạm. Tôi muốn ngồi dưới góc cửa, ngắm nhìn bức tranh về quá khứ, ngắm nhìn bức tranh về thời gian đã qua. Muốn chạm vào những khoảnh khắc của ông, nhưng giờ đây nó như là khó khăn, mơ hồ. Những giọng nói, những tiếng cười, những hình ảnh đã mất đi mãi mãi khi tôi không đủ sức mạnh để chạm vào từng chi tiết, từng kí ức. Cảm giác mất mát khiến cho những kí ức dễ dàng vỡ vụn, khó khăn để giữ gìn khi không thể chạm vào từng giọt sương buổi sớm, từng bức tranh đẹp của thời thơ ấu, từng hơi thở của quá khứ.
Dương Thắng


8. Hương tết ngọt ngào
Những lời thì thầm của đất trời bắt đầu từ hương cỏ và gió, như là ai đó vuốt nhẹ tóc ta, làm lòng thêm phần hồi hộp. Trong sự hồi tưởng, ta hát những giai điệu...
Một sáng, bình minh vọng lên, ánh mắt mở ra nhìn thấy bầu trời cao xanh. Hơi thở của đất trời, khoảnh khắc mùa xuân chuẩn bị đến. Những đám mây trắng bạc dường như đang hội tụ, không còn lang thang như mùa đông.
Trên hàng cây, tiếng sáo hòa mình vào nhịp nhàng, ngàn cây xanh tươi mới, không còn uể oải và lạnh buốt như chiều đông. Khắp nơi, màu sắc của hoa và lá rực rỡ, tươi tắn dưới bức tranh ánh nắng bình minh...
Đám cỏ dại bên hàng rào bắt đầu hé nở, đám dâm bụt đỏ rực, gió nhẹ nhàng quấn quýt quanh những chậu lan, tương tư với những đám hoa cúc rạng ngời, bên những cành đào bắt đầu bung nở dưới mái hiên...
Những bước chân hối hả, những chiếc xe náo nhiệt, âm thanh vui tai của một buổi sáng mới. Trên cao, đàn én lượn vút, tạo nên âm nhạc mừng rộn. Tất cả đang xua đi mùa đông giá buốt. Không còn tiếng gió lạnh làm tai buốt, không còn tiếng gió hú hiu buồn bã khi mùa đông rời đi.
Cây cỏ hòa mình vào bài hát của gió, ta đắm chìm trong vẻ đẹp của bầu trời xanh thẳm. Xuân đã trở lại! Tết đang đến gần, rất gần! Mọi thứ như đang đưa ta về quãng thời gian của những kỷ niệm đẹp...
Màu xanh ve kết hợp với sự tươi mới của các phòng, màu vàng nhẹ nhàng làm đẹp cho chiếc cổng mà ta thường đứng chờ mẹ về từ chợ... Gần như mọi góc nhà đều được trang trí lại. Đồ dùng được sắp xếp gọn gàng, lau chùi kỹ lưỡng để sẵn sàng đón Tết. Mùi hương của nén nhang đầu tiên trên bàn thờ tổ tiên lan tỏa trong không gian.
MÙI TẾT! Ta tự nhiên reo lên trong lòng hứng khởi. Nhìn ra sân, bố và các chú đang hăng say gói bánh. Những chiếc bánh chưng xanh đậm của lá dong dần trở nên vuông vức dưới đôi bàn tay khéo léo. Những thanh giò cũng được làm đẹp dưới đôi bàn tay của bà. Tiếng cười và niềm vui từ gia đình in đậm trong tâm hồn.
Chiều tối, mọi thứ đã sắp xếp xong, ta ngồi bên bếp lửa lớn đợi nồi bánh chưng xanh. Tiếng lửa reo vui, âm thanh của củi, tiếng nồi bánh sôi, vài giọt nước rơi vào bếp. Khói bếp bay lên tạo thành không gian huyền bí. Mùi thơm của lá dong, mùi của nước mùi già mẹ nấu, làm ấm lòng ta. Mẹ nói rằng như vậy sẽ mang lại may mắn cho năm mới. Hương của lá mùi già là lời gọi nhớ về Tết.
Lòng ta hòa mình vào đêm tối, khi bầu trời đen kịt... Ta tỉnh giấc khi tiếng pháo giao thừa vang lên khắp nơi. Ngôi nhà, người nhà, tiếng reo hò, âm thanh của pháo đàn đùng rộn tai. Ánh sáng của pháo nô lệ cùng với mùi khói đậm lại trong không trung, khiến đôi mắt của ta nhoè đi. Nhưng vẫn muốn hít thở sâu để cảm nhận Tết đã về...
Trong hương Tết, có mùi của pháo nổ, có hương của nến thắp, hương của bánh chưng xanh đậm lá, của nước mùi già mẹ nấu, hương của hoa đào, cúc, lay ơn...Cảm giác ngào ngạt của mùi hương, có lẽ đó chính là mùi hương chung của Tết? Ta lắng nghe từng giọt xuân rơi rất nhẹ bên tai...
Mỗi khi Xuân về, lòng ta bồi hồi nhớ nhung, thương thế. Mong muốn được đón Tết ấm cúng bên gia đình, cùng ông bà, cha mẹ, và những người thân yêu. Mong muốn Tết sẽ đầy đủ và vui vẻ...
Ta muốn quay lại với hương Tết ngọt ngào của quê nhà…
Lê Thị Minh


9. Nụ Hồng Của Tuổi Thơ
Tháng tư mang theo những tia nắng vàng óng ánh. Khi dừng lại giữa khu vườn rực rỡ hương hoa cỏ dại, trái tim tôi bỗng tràn ngập niềm vui. Ở đó, những cành đào, cành mai như đang tỏa hương cuốn hút, chỉ còn lại vài nhánh lộc tàn của mùa xuân. Tiếng tu hú của chàng gọi nàng hè vang vọng. Hương sương mai thơm lồng lộng.
Cây cau đã trải qua năm mùa thay lá. Nhưng mỗi lần hoa nở vẫn lan tỏa hương thơm quen thuộc. Từng bông hoa trắng, bé nhỏ, như cô gái tuổi mười lăm dịu dàng, tinh khôi. Khi hoa tàn, những trái cau xanh non thay thế. Một ngày nào đó, những trái cau ấy sẽ làm đẹp cho 'đám cưới trên đường quê' lộng lẫy.
Hương quê trải mình trong làn gió, không lẫn lộn như nước hoa Pháp, cũng không đậm đà như tinh chất Dubai. Nhưng nó khiến ta bị cuốn hút, say đắm, và nhớ mãi. Hương quê hòa quyện trong cánh đồng lúa, ven dòng sông dâu. Lẫn trong khói lam chiều bay bay mơ mộng. Nằm trong từng bông cỏ dại, từng mớ rau hay búi rong riềng tím biếc. Hương nồng của nước mẹ múc từ giếng sâu, không mùi vị nhưng vẫn ngọt ngào, say đắm lòng người.
Hương quê, gắn liền với những bài hát ru dịu dàng của mẹ, 'à à ơi...tối qua tát nước sân đình, bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen...'. Chẳng phải là hương sen thơm phức sao? Chẳng phải là hương vị quê hương trong từng câu chuyện của sân đình cổ kính sao?
Hương quê, lồng ghép vào âm thanh của chày giã gạo vang dội qua đêm. Tiếng cuốc kêu buồn, tiếng chảo tràng day dứt, nỉ non. Tiếng ve trưa hè hòa mình vào không gian, tiếng bò gọi bạn từ xa.
Sau đó, những bông hoa xoan tím biếc như muốn chìm xuống và sau đó lại cố gắng bật dậy, từng nụ, từng bông nở rộ như tuyết mùa đông. Chẳng toả hương thơm nồng nhưng đủ làm cho trái tim ta say đắm. Tím trời, tím ước mơ của những người con xa quê lập nghiệp.
Phải chăng, vì chút hương quê thanh khiết dịu dàng, cho dù ai đó đi đến nơi nào, cũng đều muốn quay về để hít thở thoải mái. Có lẽ vì vị quê hương ẩn sau làn gió, che khuất trong chiếc bánh rong mẹ làm, khiến ai đó ở xa nhớ mãi, khao khát từng khoảnh khắc sum vầy. Rồi có phải, vì bông lúa, bông cau, mà lòng ai đó luôn đau đáu nhớ về nơi gọi là 'cố hương'.
Chính vậy, quê hương ơi, 'Quê hương là chùm khế ngọt, là chuối ba hương, là xôi nếp một, là đường mía lau'. Là con đường tuổi thơ vui tươi đến trường, là dòng sông chảy qua với đám bạn bơi lội. Là không gian chú gà trống đỏ đi kiếm ăn xung quanh vườn. Là chiếc mẹt bà mang ra chợ bán. Là tiếng gõ thước đều đều vang lên từ ông giáo trường làng.
Chẳng phải bất kỳ ai cũng có những ký ức như thế. Bởi không thương, không nhớ sao có thể quên được nguồn nước ngọt ngào ở quê mẹ, không thể quên những lụy tre xanh ngắt ven đê. Càng yêu thêm mùi hương quê trong bánh chưng, bánh tét. Thêm một chút yêu thương cho hương cốm đầu mùa.
Quê hương, hai từ thân thương đến thế sao có thể kể hết. Chỉ biết rằng, dù có đi đến đâu, rời làng thì tất cả đều không thể quên được nơi được gọi là 'một thoáng hương quê' sâu đậm trong tiềm thức.
Sưu Tầm


10. Góc Nhìn Quê Nhà
Nhiều năm xa cách, lòng tôi vẫn hằn lên những kỷ niệm về quê nhà. Nơi chất chứa những kí ức ngọt ngào và đầy yêu thương. Nơi mà vòng tay mẹ mãi mãi mở rộng, tha thứ cho những đứa con đã bỏ mặc quê hương mình.
Nhớ lại, thuở thơ ấu, mỗi sáng mẹ tôi thức dậy sớm nhóm lửa bằng bếp củi để nấu cháo sưởi ấm bữa sáng cho chị em tôi, trong khi mẹ nhịn đói đi đồng. Quanh năm, bà luôn giữ lại những công việc khó khăn nhất cho chính mình, để nhường cho chị em tôi những điều tốt nhất. Trước mặt chúng tôi, bà luôn giữ kín những nỗi buồn, luôn che giấu những khó khăn trong lòng. Một mình mẹ chịu đựng, chỉ khi đêm về, bà mới chia sẻ với sương gió, mở lời về những nỗi nhớ về bố, về những khó khăn khi mẹ phải làm đơn vị nuôi sống đám con thơ dại. Và lúc ấy, tôi tỉnh giấc, lần đầu tiên nhìn thấy mẹ khóc, bà nhanh chóng lau những giọt nước mắt, nhưng không kịp, vì trên khuôn mặt phúc hậu của bà, những vết thương của thời gian đã khắc sâu.
Nghe mẹ kể, bố tôi hi sinh trong một trận chiến dữ dội trên đường Trường Sơn khi tôi mới 2 tuổi. Do đó, những hình ảnh về bố tôi mờ nhạt, tôi hầu như không thể tưởng tượng được ông là người như thế nào. Tôi chỉ biết về bố qua câu chuyện đầy tự hào và tình yêu thương của mẹ, qua một vài bức ảnh đen trắng mà bà đã cẩn thận bảo quản. Khi tôi hỏi, bà nói bố tôi là người hoà nhã, hiền lành. Là người làng trên, bà là người làng dưới. Mọi nhà đều nghèo, nhưng tình thương đầy ắp. Bà yêu ông ấy bởi ông có tình yêu nồng nàn với quê hương. Bố tôi có làn da nâu, nụ cười tươi tắn, thương yêu vợ con hết mực.
Ông ra đi để lại mẹ với 5 đứa con nhỏ. Ông hi sinh để lại nỗi đau lớn cho mẹ tôi, nhưng cũng để lại niềm tự hào lớn lao cho gia đình vì ông đã chiến đấu dũng cảm vì Tổ quốc. Trong nhà, bằng khen Tổ quốc là niềm tự hào lớn nhất được mẹ treo ở nơi quan trọng nhất. Bà luôn dùng những chiến công, hình ảnh của bố tôi làm gương để dạy bảo chúng tôi sống không xấu hổ với lòng, với gia đình, với làng xóm, với Tổ quốc.
Bây giờ tôi đã có một gia đình nhỏ. Một người vợ tốt và 2 đứa con thông minh, học giỏi. Khi tôi trở thành cha, tôi mới hiểu hết nỗi lòng của một người làm cha làm mẹ. Tôi yêu thương con cái mình như thế nào, tôi cảm nhận được tình thương của bố mẹ tôi dành cho chị em tôi ngày xưa. Dù có bị ốm, tôi vẫn đi làm vì sợ nghỉ một ngày sẽ làm mất một công việc. Tôi muốn kiếm nhiều tiền để nuôi con cái, để đảm bảo rằng chúng có đủ ăn học, không thua kém bạn bè. Tôi nghĩ về cuộc sống khó khăn của ông bà, bố mẹ nó đã trải qua, nên tôi phải cố gắng hết sức để đời con mình sống tốt hơn. Tình thương của tôi được dành hết cho con, cho gia đình.
Sau nhiều năm đi bạt phố rợp biển, giờ trở về đứng trên mảnh đất quen thuộc, ngôi nhà mà tôi đã sinh ra và lớn lên, tôi ngỡ như mình đang mơ. Tôi chạm nhẹ đôi chân vào từng hạt cát, lúc này tôi nghe trái tim mình đầy những vết thương, lòng tôi tràn đầy nỗi buồn lẫn niềm hạnh phúc khó diễn đạt thành lời. Hình ảnh của những ngày xưa, chị em quây quần bên mẹ, bên bữa cơm chỉ toàn rau, làm tôi bồi hồi. Thỉnh thoảng có một vài con cá rô, cá sặc mùa đồng ngập nước, mẹ vất vả đi săn khuya sớm nhưng đêm về đầm ấm, tràn đầy tình mẹ. Và bất ngờ tôi cảm thấy nóng ran cay nồng trong mũi.
Hoàng hôn rơi từng tia nắng vàng nhạt nhòa len lỏi qua bụi tre già sau cánh đồng, thoáng hương gió rì rào. Tiếng gà con kêu chao chát tìm mẹ khi bóng đêm buông dài từng vạt lạnh lùng. Lần trở về này, tôi mong bố mẹ tha thứ cho thằng con nghịch đã bỏ đi, để nhà cửa trở nên ấm áp, mẹ không còn đợi chờ mỏi mòn hơn 20 năm xa xôi. Để nói lên điều này trong lòng: 'Con xin lỗi bố mẹ. Bố mẹ hãy tha thứ cho đứa con vô tâm này.'
Nguyễn Hữu Phú

