1. Những ký ức tháng bảy đong đầy
Thời gian trôi như những dòng sông không ngừng chảy. Chỉ mới bước sang tháng Bảy mà cảm giác nửa năm đã trôi qua như giấc mơ. Sống giữa những ngày tháng Bảy, lòng bỗng tràn về ký ức ngọt ngào của tuổi thơ, nơi quê hương yêu dấu. Những ngày tháng Bảy ấm áp, nắng vàng rực rỡ, là khoảnh khắc trữ tình, là thời khắc ôm trọn nỗi nhớ.
Những ngày tháng Bảy của tuổi thơ là những kí ức ngọt ngào về quê nhà. Ánh nắng mặt trời đỏ lửa, mẹ với chiếc áo trắng dài che mình trước tia nắng gay gắt. Mẹ về từ cánh đồng, làn da ửng hồng, gương mặt hạnh phúc dù vất vả. Tháng Bảy là những ngày mẹ đau đầu với nắng hạn, là những buổi tối dài ngày lo lắng cho đồng ruộng.
Nhớ cha với đôi bàn tay chai sạn từng gắp lấy cuộc sống. Cha là người hùng cô độc giữa đồng lúa mênh mông. Những lúc tháng Bảy, cha dành trọn cho cánh đồng, làm việc từ sáng đến tối để đảm bảo mọi việc thuận lợi. Tháng Bảy như là khoảnh khắc ông trời thưởng thức hương sắc của đất trời. Cả gia đình quây quần dưới bóng cây, mâm cơm giản dị đầy ắp tình thương.
Tháng Bảy còn là ký ức của những đêm mất điện. Bàn tay cha nâng bật đèn dầu, ánh sáng yếu ớt làm lung linh cả gian nhà. Tình thân gia đình bùng cháy giữa bóng tối, những câu chuyện cổ tích được kể lại. Cha mẹ gửi gắm những giá trị tinh thần trong đôi mắt sáng ngời của con. Tháng Bảy là thời khắc của tình thân và trách nhiệm.
Ngày tháng Bảy, con nhớ đến ánh mắt của bà và ông, những người còn lại. Bàn tay già nâng ly trà nồng hổi, những chiếc áo dài truyền thống, giọng hát êm đềm của bài hát quê hương. Cảm xúc tràn về như làn sóng êm đềm của biển cả, là niềm tự hào về nguồn cội, là tình yêu thương không ngừng.
Những ghi chú của NGUYÊN TÌNH


2. Dòng ký ức tháng bảy
Trái ngược với cái nắng oi bức của tháng 7, chiều hôm nay gió trở gió. Triền đê nghiêng theo những sợi mưa trắng nhẹ, hòa mình vào không khí se lạnh của chiều hạ. Đám sen già bên mép đê rơi cánh mùa, hương thơm thoảng thoảng. Lối mòn đê nhỏ bắt đầu rơi vào tình yêu của ký ức. Lịch trình bận rộn biến thành những chuyến đi tìm lại tháng 7.
Xé lịch trang điểm của thời gian để tận hưởng mùa hè của tháng 7, nơi bắt đầu bởi lăng nơi đầu ngõ, nơi bông sen rơi đầy. Đóa phượng rụng từng cánh, tiếng ve ngân trong lá lặng dần. Mưa nhẹ làm dịu đi cái nồng oi bức của hạ, làm nổi bật hương thơm của ổi chín, và làm ướt nhẹ gót chân trong từng cơn mưa. Tháng 7 đưa ta trở về quê nghèo, nơi cha cày cấy với bàn tay nứt nhẹ, và mẹ vẫn nâng đèn dầu trong đêm tối dài.
Tháng 7 là ký ức của những đêm mất điện, ánh sáng yếu ớt làm bừng sáng bàn nhà. Tình thân gia đình bùng cháy giữa bóng tối, những câu chuyện cổ tích được kể lại. Cha mẹ gửi gắm những giá trị tinh thần trong đôi mắt sáng ngời của con. Tháng 7 là thời khắc của tình thân và trách nhiệm.
Tháng 7, con nhớ ánh mắt của ông bất khuất khi nhắc về những kỷ niệm của ông, những chiến công từng bước. Những lần cùng ông đi thăm nghĩa trang, thắp hương cho đồng đội của ông, là những hành động trang nghiêm để tưởng nhớ và tri ân. Bản lĩnh của ông hiện hữu trong mỗi tấm huy chương, minh chứng cho những năm tháng lịch sử hào hùng.
Tháng 7 của con, của mẹ, vẫn là những ngày thật dài, đong đầy kỷ niệm. Giây phút hoài niệm giữa bầu trời tháng 7 trong xanh, con chỉ mong nhanh chóng được trở về bên cha mẹ, để cùng quây quần bên mâm cơm gia đình ấm cúng với những khoảnh khắc bình yên trải dài vô tận…
Trương Vân


3. Trầm tư cùng bóng tháng bảy
Bước vào tháng bảy, ta đắm chìm trong mênh mông suy tư, đan vào những kí ức xa xôi. Đi qua những ngày nắng oi bức, hy vọng chờ đợi những cơn mưa bất chợt làm dịu đi không khí, lòng người trở nên nhẹ nhõm. Tháng bảy trầm lắng dưới những cơn mưa, nhưng ta cũng mong chờ những tia nắng để làm khô những nỗi buồn. Khí trời tháng bảy với sự pha trộn của nắng và mưa, tạo nên bức tranh hòa mình giữa cuối hạ và chớm thu. Những cảm xúc lẻ loi, lòng người bắt đầu chìm đắm, trầm tư.
Tháng bảy, âm nhạc của lòng biết ơn những anh hùng liệt sĩ vang lên. Ngắm nhìn, nghe nhạc, đọc sách, tâm hồn tôi không ngừng suy nghĩ về những người lính già, thanh niên xung phong mở đường… họ ôm nhau, mừng rỡ nhưng cũng đau lòng, tiễn biệt đồng đội mà lòng xao xuyến, nước mắt nhỏ dài nhớ mãi. Đau lòng vì những đồng đội đã nằm yên dưới lòng đất lạnh lẽo, không thể quay về quê hương. Bản tin tìm kiếm đồng đội vẫn làm nổi lên những xót xa, những gia đình nhói đau phải gọi hồn trong lễ cầu siêu diễn ra khắp cả nước. Tình cảm của mọi người lan tỏa, lòng biết ơn không ngừng mà họ đã hy sinh cả, để lại cho chúng ta cuộc sống tự do hạnh phúc ngày nay. Những khoảnh khắc đau lòng, lưu luyến của mọi người.
Tháng bảy (âm lịch) là lúc tôi nhắc nhở về hi vọng xa xưa. Tháng này mang theo tội lỗi của nhân loại, là lúc Diêm Vương mở cửa Quỷ Môn Quan để những linh hồn được tự do trở về thế giới ánh sáng, đồng thời là mùa Vu Lan báo hiếu (rằm tháng bảy). Nảy sinh từ câu chuyện huyền bí về Mục Kiền Liên cứu mẹ khỏi kiếp quỷ đói từ 18 tầng địa ngục. Điều này nhắc nhở về lòng hiếu kính của con cái đối với cha mẹ. Tôi bất chợt nghĩ đến tháng bảy trong Văn Chiêu Hồn của Nguyễn Du: Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt/ toát hơi may lạnh buốt xương da/ …Thương thay thập loại chúng sinh/ Hồn đơn phách chiếc lênh đênh quê người. Từ Mục Kiền Liên đến Nguyễn Du, từ lễ Vu Lan đến Thập loại chúng sinh, hai tấm lòng đều có chung tâm phật, vượt qua không gian, thời gian và truyền mãi đến muôn đời sau. Tháng bảy là lúc tâm hồn được làm mới, hướng đến suy nghĩ và việc làm có ý nghĩa hơn, trở nên nhân ái và tốt bụng hơn. Tôi gửi những đoá hồng trắng đến những người không còn cha mẹ, cùng với những người đang chăm sóc cha mẹ, để tất cả chúng ta nhớ những ơn lành của sự sinh thành.
Tháng bảy với những cơn mưa ngâu, cây cầu Ô Thước, là biểu tượng của tình yêu vượt qua mọi rào cản, vượt qua giới hạn để tìm thấy nhau (theo bản dịch khác: Ngưu Lang cõi trần - Chức Nữ cõi tiên). Câu chuyện về Ngưu Lang - Chức Nữ, chịu cảnh chia cách và chỉ gặp nhau một lần trong năm (mồng bảy tháng bảy), được coi là ngày của tình yêu phương Đông. Những giọt nước mắt của trời hay là những giọt lệ của sự chia cách, luôn neo lại trong lòng người nỗi nhớ, nỗi u hoài vô hạn!
Đối với tôi, tháng bảy là thời kỳ tâm linh. Tôi gửi những trầm tư và suy niệm của mình đến tháng bảy (âm dương).
Trang Lộc


4. Hồi tưởng về tháng bảy
Tháng bảy này tôi lạc trôi ở xứ xa. Là sinh viên năm thứ hai, tôi cảm nhận được những đặc điểm “đã trải”. Nhớ về tháng bảy ấu thơ hay những ngày học trò với chiếc áo trắng, mực tím, tâm hồn như đầy hồn nhiên, vô tư. Có lẽ tháng bảy mang theo những trải nghiệm về tuổi già và những lo âu của cuộc sống. Tôi nhắm mắt nhìn lên bầu trời đêm, với những vì sao xa xôi, tưởng nhớ về những tháng bảy trong cuộc đời...
Tháng bảy, bóng phượng đỏ quyến rũ trái tim của cô gái mơ mộng. Tháng bảy trở thành hồi ức trong ký ức. Tháng bảy, nhớ về một người xa lạ như sợi mưa giăng trên cánh đồng. Chiều, đạp xe một mình trên con đường quê, bánh xe quay chậm, êm đềm. Gần hồ, nước trong veo, chiếc thuyền lá tre nheo nhóp mang theo tuổi thơ về miền đất hoa cỏ. Dừng lại, ngước mắt nhìn lên, tưởng thấy mảnh trăng trẻo giữa bầu trời hè. Gió thổi nhẹ nhàng qua từng cành cây, đột nhiên cảm thấy lòng xao xuyến giữa sắc đỏ rực rỡ của hoa gạo. Con đường trống vắng đến không ngờ khiến tâm hồn ta nhớ mãi...
Tháng bảy, tiếng ve hòa quyện giữa sân trường. Tôi nhớ cửa lớp học, những dòng tên bạn bè, trong đó có tên tôi, được ai đó viết vào ngày chia tay. Âm nhạc ve hát một bài ca quen thuộc nhưng gặp lại, lòng bỗng nhớ về quá khứ. Một gương mặt hiện về, nước mưa bám ướt tóc, trán, đôi mắt buồn nhìn theo bông phượng bay bay. Đôi mắt ấy tràn đầy buồn bã, mơ về một bầu trời yên bình, không còn bão tố. Nhưng hiện thực, cuộc sống còn trở ngại, làm sao chứa đựng những giấc mơ? Ghế đá cũ kỹ, cảm giác thiếu đi một câu nói thân thuộc: 'Tháng bảy đã trở lại, bạn ơi!'. Tháng bảy, mưa rơi ở cuối vườn. Mưa phủ kín con đường về. Tiếng gánh mẹ kêu đầy đều chìm trong mưa. Rồi những buổi sáng, ánh nắng mặt trời mở mắt, thấy mẹ đã thức, ngồi nhặt lá khô ở cuối vườn, tôi cảm thấy lòng nhói đau.
Tâm hồn trẻ trung và vô tư quá, chỉ thấy lá úa mà không hiểu tuổi mẹ ngày một già? Những đám phượng ngọt ngào nở trên con đường đến trường, có một cảm xúc giữa trái tim; nhưng rồi đột ngột cảm thấy run rẩy trước bánh xe không thương tiếc của thời gian và cảm thấy lòng chìm sâu trong những ngày mưa nặng nề. Tháng bảy, hoa cúc quỳ nở muộn, sương rơi dày đặc trên những chiếc cỏ xanh mượt, tràn đầy sức sống. Tiếng côn trùng hát đêm ngày càng rõ ràng, sâu sắc, buồn bã...
Tháng bảy, ngồi một mình nhìn lại tuổi thơ, những truyền thuyết hay câu chuyện cổ tích, để chứng minh cho những khó khăn có thể xảy ra trong cuộc đời. Tháng bảy hát bản ca buồn, tháng bảy với bao nỗi hồi tưởng. Bất chợt nhận ra một nụ cười quen thuộc chạy qua trong ký ức... Nụ cười của anh, có phải không anh?
Tháng bảy lại trôi qua. Tháng bảy vẫn mang theo chiếc áo mùa hạ rực rỡ và sắc màu u buồn đứng bên bờ sông suy tư về cuộc sống. Vẫn là những âm thanh quen thuộc nhưng tâm trạng trở nên không bình yên như thuở nào, vẫn cảm nhận những đám hoa mưa nở khắp trên mái trời quê hương, thấy nước mắt lợi lời, mặn hơn và nhói đau trong lòng sâu hơn...
Tháng bảy dần trôi qua!
Hương Nguyễn


5. Tháng bảy, tiếng mưa
Tháng bảy. Mưa. Cả Tây Nguyên mênh mang trong những cơn mưa dày đặc kéo dài. Bầu trời xám đen hạ thấp. Tấm mưa trắng như làm nối liền bầu trời với mặt đất. Cơn mưa khiến những bóng người trên đường bước đi vội vã hơn, không khí ảm đạm và u ám hơn. Và, mưa đánh thức những kí ức cho người dân quê hương tôi. Trời vẫn gửi những cơn mưa dài làm gieo vào lòng người những nỗi nhớ về mưa tháng bảy…
Thời xưa, mỗi cơn mưa tháng bảy, những con đường làng trở nên bùn lầy. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng nhưng cũng làm chuyện lòng người. Lo lũ lụt về, lo mái tranh nghèo dột ướt giấc ngủ của trẻ con … mưa tháng bảy làm nổi bật nhiều kỉ niệm vui buồn trong mỗi lần nghe tiếng mưa.
Thời xưa, mỗi cơn mưa chiều là niềm hạnh phúc của bọn trẻ nông thôn như chúng tôi. Tắm mưa là dịp để tha hồ vui đùa. Những giọt mưa rơi nhẹ nhàng lên làn da như là bàn tay xoa bóp. Trò chơi dưới mưa đơn giản nhưng vô cùng vui, như tạo những chiếc thuyền nhỏ bằng lá chuối cắt ngắn, gắn vài cánh hoa dại và thả chúng trôi theo dòng nước mưa, hoặc đơn giản chỉ là trò bắt nhau dưới mưa đã đủ để in sâu vào ký ức. Mưa dần chuyển sang đêm, niềm vui ấy cũng chuyển thành những cảm xúc khác. Đó là nỗi lo lắng về mái tranh nghèo dột, lo lắng về việc gió núi mang hơi nước vào giấc ngủ lạnh buốt. Trong ký ức của tuổi thơ, mưa tháng bảy gắn liền với những kỉ niệm về cuộc sống nghèo đó.
Có những cơn mưa tháng bảy, sau khi tắt đèn sách, tôi lẻn vào mưa để thu hoạch những bông lúa chín còn đọng dở. Trên cánh đồng mở rộng, có nhiều người mò mẫm, tìm kiếm từng nắm lúa bông khi cơn lũ tràn qua. Một ngày đầy nước, dầm mình trong lưng chảy là cách tốt để kiếm được vài bao lúa dẫm ướt. Những người nông dân mộc mạc của quê hương, niềm vui của họ cũng chân chất và giản dị. Tiếng sóng nước lớn vỗ vào thuyền chứa lúa là tiếng cười sảng khoái. Những cô gái làng, tận hưởng giọt mưa lũ, ánh mắt chạy nhau như thoáng qua như tháng bảy không có mưa…
Sau đó, tôi bước đi để tiếp tục hành trình chinh phục giấc mơ học vấn chưa hoàn thành. Tôi mang theo bao kỉ niệm về những cơn mưa tháng bảy với những hình ảnh và cảm xúc phong phú. Hôm nay, khi nghe tiếng mưa, những kí ức ẩm ướt ấy quay về. Nhớ những buổi tắm mưa, niềm vui ướt sũng trong mưa tháng bảy. Nhớ giấc ngủ không trọn vẹn vì mưa đêm ướt nhẹ. Và nhớ ánh mắt trong trẻo gợn sóng nước mùa lũ tháng bảy của cô gái làng, với niềm vui tìm lúa ngày xưa. Gọi điện thoại hỏi người bạn cũ ở quê hương, liệu họ còn nhớ những cơn mưa tháng bảy và liệu tháng bảy nay có giống như ngày xưa không? Bạn cười, nhắc nhở tôi giữ chặt những kí ức về ngày xưa vì những hình ảnh đó không còn lặp lại. Đường phố đã được trải nhựa, các đê chống lũ đã không còn là nơi để tìm kiếm những cơn mưa xưa. Mưa tháng bảy làm tươi tốt vườn cây và làm sạch đường phố. Nghe tiếng mưa tháng bảy, như một lời hòa mình vào tiếng cười của những người bạn xưa.
Dù sao, mưa tháng bảy cũng mang đến nhiều kí ức để nhớ, để yêu thương những cơn mưa tháng bảy…
Quốc Thọ Lê


6. Bình yên trong tháng Bảy
Khi những bông hoa xinh đẹp nở rộ như bông tuyết, và lá chúng đậy lại vì cơn mưa, đó chính là lúc tháng bảy trở lại mang theo bình yên khó tả.
Tháng bảy ấm áp của tuổi thơ, những ngày lang thang ngoại ô, những buổi tắm mưa ướt đẫm mà vẫn rộn ràng cười đùa. Nhìn thấy cơn mưa tháng bảy, những kí ức bất chợt hồi sinh. Nhớ những đêm mưa giông, nằm bên trong lòng mẹ như chú chó trung thành, nhớ những ngày theo chị ra đồng bắt cua về nấu canh rau nồng nàn, tuy giản dị nhưng đầy ấm áp.
Tháng bảy trôi qua không quá vội vã, mặc kệ những gì xung quanh, chậm rãi như những viên bong bóng mưa nhẹ nhàng trên mặt nước, giống như những chiếc thuyền giấy trôi nổi được chị em tôi thả vào trong những ngày mưa. Tuổi thơ chúng tôi, khó khăn nhưng những niềm vui nhỏ bé như vậy là một bầu trời mới, và những hình ảnh đó cứ thế chìm vào giấc mơ của tuổi thơ tôi.
Đến khi lớn lên, những hồi ức đẹp đẽ về tháng bảy vẫn hiện hữu trong tôi. Đối với tôi, tháng bảy là tháng của sự tươi mới, xanh tốt, mang lại cảm giác dễ chịu. Bình yên là khi sáng sớm tháng bảy, mở cửa ra, hít thở sâu bầu không khí trong lành với hương cỏ dại thoang thoảng, cảm nhận làn gió mát nhẹ nhàng, len lỏi qua từng sợi tóc, và ngồi ngắm những giọt nước trong suốt rơi xuống như còn lưu luyến gì đó trên lá cây sau cơn mưa đêm qua. Bình yên là trong những chuyến đạp xe chậm rãi trên con đường rợp cây xanh mát, thưởng thức niềm vui khi giọt nước còn đọng trên lá rơi xuống mát lành khuôn mặt.
Bầu trời tháng bảy tràn ngập đám mây. Những đám mây đậm dày, nhẹ nhàng bồng bềnh giống như bông. Rồi, chúng tan ra như viên kẹo bông ngọt ngào tan chảy trong miệng, những đám mây ấy dần biến mất khi trời chuẩn bị chuyển sang mùa thu, để lại chỗ cho bầu trời xanh trong vắt và cao vút.
Thảo Nguyên


7. Tháng Bảy gọi về ký ức
Mẹ thở dài qua điện thoại, than thở về thời gian trôi nhanh chóng. Mới hôm nào, giờ đây đã là tháng Bảy. Đúng vậy, có chút xao xuyến khi thấy một tháng Bảy nữa lại về, đất trời chuyển sang những ngày cuối cùng của mùa hạ. Tháng Bảy nói lên những cảm xúc sâu thẳm, trong một buổi chiều khi ta tạm rời xa những bận rộn, lắng nghe từng hơi thở nhỏ bé của những kí ức, của quê hương da diết ân tình...
Tháng Bảy trong ký ức của tôi là những nụ cười vui tươi, ngây ngô. Là sự yên bình với những buổi chiều lang thang trên con đường làng quanh co, lồi lõm. Ánh nắng tháng Bảy như ai nấu nước lên, nhưng nhóm trẻ vẫn chạy đùa trên cánh đồng quê nứt nẻ. Tóc tôi hóa vàng cháy, nhưng bà ngoại vẫn khen cháu thơm. Tiếng gọi nhau, những bài hát vang lên, chùm trái cây dại còn tên, đã dẫn tôi qua những thời kỳ khó khăn đầy tình thương, để tuổi trẻ trôi qua mà lòng vẫn ghi nhớ.
Tháng Bảy, có lẽ là thời kỳ bận rộn nhất trong năm đối với người nông dân. Mùa cấy xong là đến lượt thắp ngô, phơi hạt... có bao nhiêu công việc đang đợi họ. Bất ngờ lòng tôi trào dâng tình cảm với những người nông dân quê mình, thương cha mẹ mặc áo gụ nâu chống nắng, đắm mình trong mùa nắng để cấy lúa. Cha mẹ tôi đã dành gần 20 năm cho nghề ruộng. Năm tháng đã khắc sâu thanh xuân của cha mẹ, làm da chúng đen sạm. Tôi yêu thương cha mẹ và yêu tháng Bảy quê nhà, lòng bật tung khi nhớ về...
Ngày đầu tháng Bảy, các em tôi đang căng thẳng cho kì thi lớn trong đời. Nắng tháng Bảy theo dõi em đến phòng thi, mồ hôi ẩm vào giấy thi, đựng đầy tình yêu thương và sự nhọc nhằn của cha mẹ.
Qua nhiều mùa mưa nắng, lòng mong muốn trở về nơi bình yên sau những thăng trầm. Tháng Bảy quê nhà lại mời gọi tôi vào lòng. Đó vẫn là mẹ - người bao dung vị tha của lòng con. Mẹ vẫn đứng chờ ở cổng, câu hát. Lòng tôi như được hòa mình trong hơi ấm của mẹ, cảm nhận sự an yên kỳ lạ...
Tháng Bảy, lặng lẽ đọng lại những kí ức ngọt ngào. Quá khứ vẫn sống mãi trong mỗi độ tháng Bảy, giữa không khí trầm lắng. Mặc dù đã sống trong thời bình nhưng ai có thể quên ngày Thương binh liệt sĩ, ngày mà mỗi người con Nam bất giác chạm vào lòng biết ơn. Tháng Bảy về, nhắc nhở không quên những câu chuyện hùng vĩ về ông cha. Cánh chim tự do bay cao cuối trời, con đường xanh mát, bãi bồi thắm tươi hoa dại,... đó là hết lòng của những thế hệ đi trước. Tháng Bảy làm hòa mình vào khúc tưởng niệm chân thành.
Giống như một bản hòa âm, tháng Bảy dệt nên những nốt nhạc lặng lẽ, khoảnh khắc chậm rãi suy tư. Tôi vẫn mong mỗi tháng Bảy qua đi sẽ mang lại bình yên cho mẹ, quê nhà và chính mình. Để tháng Bảy năm sau, năm sau nữa, mỗi khi nhớ về quá khứ, lòng sẽ nhẹ nhàng, an lành. Bước qua những ngày tháng Bảy yên bình, nhớ về những ngày xưa thân thương.
Tháng Bảy... gọi về nỗi nhớ!
NGỌC HƯƠNG


8. Trong chiều tháng 7 ấm áp
Câu thơ của nhà thơ Phạm Ngọc Cảnh viết về “Mẹ” luôn ảo ảnh trong tâm hồn tôi: “Nắng chiều mong muốn hắt tia xa...”.
Trong những ngày tháng bảy, tôi thường ngắm nhìn bầu trời. Những đám mây tháng bảy mang màu bạc xốp, bạc trắng, nhẹ nhàng che phủ như để giấu sau đó những cơn giông ầm ĩ cuối chân trời. Có vẻ như thiên nhiên cùng cảm nhận lòng người khi tháng bảy về, tràn ngập những kí ức, những kỷ niệm về những người đã ra đi.
Bất chợt, trong tôi vang lên những dòng nhạc của bài hát Màu hoa đỏ: “Có người lính ra đi từ đó không trở về...”. Màu hoa đỏ là biểu tượng cho những ánh lửa chói lọi giữa chiến trận. Và máu của những người lính đã nấm vào đất Tổ quốc, biến nó thành một thứ thiêng liêng.
Trong chiều tháng bảy, trời dường như càng oi ả hơn, không khí nặng nề. Những cơn giông của chiến tranh đã trôi qua, nhưng vẫn còn lại những cơn giông của cuộc sống hàng ngày. Những cơn sốt rét vẫn âm ỉ, nhấm nhoáng trong từng tế bào, từng hồng cầu. Những vết thương vẫn đau nhức khi gió thổi, mặc dù không còn những cơn bão đe dọa. Nhưng các anh đã quay trở lại, được đón nhận trong vòng tay yêu thương của cộng đồng. Những mái nhà của lòng nhân ái được xây dựng. Những sợi dây, những cột, kết nối lại với nhau để chia sẻ niềm vui nhỏ bé.
Trong chiều tháng bảy, những kí ức trỗi dậy với những hiện vật của những người lính. Chiếc ba lô con cóc, vết đạn, những chiếc võng dù, tất cả đều làm trỗi lên trong tôi những nỗi nhớ như mây khói. Có chút đắng cay ẩn sau đôi mắt. Có chút xúc động khắc sâu vào lòng. Rồi tất cả những cảm xúc ấy hòa quyện vào chiều tháng bảy, cái màu vàng cuối ngày kết hợp với nhiều gam màu khác nhau. Tất cả là cảm giác của sự đánh đổi, cho và nhận...
Trong chiều tháng bảy, bất ngờ, một cầu vồng rực rỡ nở rộ trên bầu trời. Ánh cầu vồng kết hợp những cảm xúc khác nhau, là sự hồi sinh của những hy sinh. Dù cầu vồng chỉ là hiện tượng nhưng nó truyền đạt một thông điệp, một ước ao, một tình cảm của những người đã ra đi tới những người đang sống hôm nay...
Nguyễn Phúc Ngọc


9. Tháng bảy bồi hồi...
Có lẽ tôi và tháng Bảy có một mối liên kết đặc biệt, bắt đầu từ đoạn nhạc tràn ngập: “Tháng Bảy nồng, em rời quê đi thành phố hiên ngang – Nhịp xe vội vã lên đường nhựa mặt – Tiếng hát buổi sớm…” đưa tôi về những khoảnh khắc tĩnh lặng và thanh thoát như giấc mơ ngày nào...
Tháng Bảy ngày xưa, là những ngày mưa nhè nhẹ trên cánh đồng quen thuộc. Trong tâm trí người quê tôi, tháng Bảy là thời kỳ những rủi ro thường xuyên đặt chân tới, nhưng với tôi, tháng Bảy trở nên đẹp đẽ đến kỳ lạ. Mùa hè, bọn tôi không còn phải thức dậy sớm, ăn nhanh để kịp giờ đạp xe đến trường. Mẹ không còn là người đánh thức tôi để chuẩn bị đi học, tiếng chuông báo thức như đã lặng yên, tôi có thể cuộn mình trong chăn ấm áp trong khi tai vẫn nghe tiếng gà gáy o o từ xa, tiếng người nông dân bắt đầu công việc khi bình minh ban mai…
Thuở ấy, tháng Bảy mang đến hòa bình như nụ cười thuở nhỏ. Tháng Bảy năm xưa gọi tôi về những kỷ niệm hạnh phúc ẩn sau vẻ ngoài tinh tế của quê hương. Ở đó, tôi (và những người bạn của tôi), ăn khi đói, uống khi khát, đắp mình trên đồng cỏ ngắm những chiếc diều bay lượn trên bầu trời. Âm nhạc của sáo của bà làm nên bản hòa nhạc quê hương. Tháng Bảy, mẹ ngồi gần bếp nướng cơm, khói rơm bay lên và hòa quyện vào bóng chiều dịu dàng. Trong những ngày êm đềm và hạnh phúc của tháng Bảy, đôi khi tôi lại hồi tưởng về con đường dẫn lối đi học, những người bạn, tiếng cô giáo đọc bài trong không khí thanh bình của mái trường thân thuộc. Tháng Bảy thật tuyệt vời, thật vui vẻ! Nhưng tôi không muốn giữ lại, cũng không nuối tiếc khi tháng Bảy nhẹ nhàng trôi qua.
Những kí ức của tháng Bảy trong giai đoạn đầu của cuộc sống trôi qua những năm trẻ thơ đẹp đẽ, định hình bản lĩnh và tư duy của chúng tôi...
Tháng Bảy hiện tại, những bông phượng cuối cùng rơi xuống đường như những bản nhạc cuối cùng, cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống như lời tạm biệt. Có lúc đi ngang qua con đường ngoại ô có hoa, tôi cảm thấy như tôi là một đứa trẻ vô tư, nhặt một cánh hoa và nhấn nó vào trang sách học. Thật đáng tiếc là giờ đây, tôi không giữ lại được bất kỳ cánh hoa nào mang hình dáng của quá khứ, qua bao thăng trầm. Tháng Bảy trong tôi, là sự kết hợp của hạnh phúc và mất mát, âm nhạc của cuộc sống. Tại sao những dấu vết đẹp lại chọn tháng Bảy làm nơi lưu giữ. Cha tôi đã rời đi vào một chiều tháng Bảy, khi cơn gió nhẹ nhàng luồn qua cánh đồng xanh mênh mông. Tháng Bảy – tôi nhận tờ giấy trúng tuyển Đại học trong bàn tay, hạnh phúc đem đi khoe khắp xóm như một đứa trẻ. Những chuyến phiêu lưu đầy nhiệt huyết và những lần trở về yên bình đều diễn ra vào tháng Bảy, cả năm xưa và hiện tại. Một chiều cuối tháng Bảy, tôi rời quê hương để học Đại học, mẹ đứng im dưới tán mướp hương trước nhà, bóng tôi nổi bật trên con đường nhỏ băng qua cánh đồng khi gió lùa ve vuốt nhẹ.
Tháng Bảy – những nỗi vỡ đầu đời nằm yên trong trái tim, những nhịp nhàng không đúng.
Tháng Bảy – tôi thức tỉnh tại một thành phố xa lạ, uống trà, đọc sách, rồi nhìn những bông hoa phượng bay trong không trung từ ban công đầy hoa. Đôi khi, tôi mong mỏi có thể quay trở lại những ngày tháng Bảy xưa, để miền kí ức xanh tươi đủ sức phủ lên tâm hồn những chiều êm đềm như hơi thở của gió…
NGUYỄN HỮU DUY


10. Tháng bảy nhớ đến tình thương
Tháng 7 trì hoãn một ngày đặc biệt, một dịp để cả nước dành sự kính trọng cho những anh hùng liệt sĩ, thương binh, bệnh binh và những gia đình có công với cách mạng. Con số 7 như một cầu vồng bắc qua cơn mưa, toả sáng lịch sử. Số 7 như những nốt âm đậm trong bản nhạc, với những giai điệu trầm buồn diệu kỳ. Là số 7 của đạo Phật, với bảy bông sen hồng tinh khôi đặt lên đài hương...
Những ngày này, chúng ta gặp lại những đoàn cựu chiến binh đến thăm quê hương xưa. Áo quần của họ đã bạc, da tái mét vì thời tiết khắc nghiệt, những vết thương trên cơ thể từ khi gió trở lên đau đớn. Chiến tranh đã kết thúc lâu nhưng cảnh báo nguy hiểm vẫn tiếp tục.
Những thách thức của cuộc sống hàng ngày vẫn hiện hữu. Biên cương, hải đảo vẫn đang chờ đợi để bảo vệ sự yên bình. Trong mỗi người lính, tinh thần “kéo pháo” qua dốc núi, vượt qua mọi cám dỗ để không bao giờ lăn xuống vực sâu như ngày xưa ở Điện Biên Phủ. Bản hò “Hò dô ta nào…” vẫn vang vọng, nhấn mạnh bước chân quân đội. Những người lính, dù đã nằm xuống, vẫn tiếp tục tiến công, vẫn là những chiến sĩ trong hàng ngũ đánh giặc.
Cảm động khi thấy một nhà thơ chiến sĩ đứng trước nghĩa trang với bó nhang trong tay. Hình ảnh này thực sự chạm lòng: “Xin hương thơm đến nơi gió đưa/Hương khói, đừng quên những ngôi mộ” (Thăm mộ chiều cuối năm - Nguyễn Thái Sơn). Hoặc hình ảnh người vợ đến thăm chồng với vòng hoa, khu rừng chỉ có hai ngôi mộ. Chị ấy đặt vòng hoa trên mộ người lính, với cử chỉ thân thiết: “Cho chị đặt hoa bên mộ này/Cả khu rừng chỉ có hai ngôi mộ/Chị đến viếng mộ anh từ đó!” (Viếng chồng - Trần Ninh Hồ).
Và còn những ngôi “Mộ gió”: “Chạm vào gió như chạm vào da thịt/Chạm vào buốt nhói Hoàng Sa” (Mộ gió - Trịnh Công Lộc). Đau đớn nhất có lẽ là nỗi đau của người mẹ. Mẹ từng mang thai chín tháng mười ngày, bế bồng và nuôi mớm con từng bước chập chững. Các con là niềm tự hào của mẹ khi già lên, lưng còng, tóc bạc. Bông lúa chín đầy trĩu là khi lúa uốn cong mình, còn đứng đầu làng như một chiếc đê vững chãi.
Âm thanh của Tháng Bảy vang vọng từ những cánh rừng Trường Sơn, những đóa hoa bướm trắng, ánh nắng vàng rực rỡ với những ước mơ. Từ những ngọn núi đá vôi cháy trắng ở mặt trận Vị Xuyên; từ những bức tường gạch đỏ và cỏ xanh nảy mọc giữa thành cổ Quảng Trị, hứng chịu 81 ngày kháng chiến. Từ màu tím của hoa sim và sự xanh ngời của rừng thông tại Ngã ba Đồng Lộc, Truông Bồn; Hang 8 Cô. Bất tử với những bè hoa nối kết, nhiều sắc màu và hương thơm trong những ngôi làng quê hương thả xuống dòng sông Thạch Hãn “Đò lên Thạch Hãn xin chèo nhẹ/Đáy sống còn đó bạn tôi nằm” (Lê Bá Dương).
Tháng Bảy là tháng linh thiêng, tháng của tình cảm và ký ức dân tộc. “Đền ơn đáp nghĩa” không chỉ là một sự kiện thường niên mà còn là biểu hiện cao quý của sự sống sót với người đã khuất. Chúng ta không nên gọi họ là “vô danh” vì sự hy sinh im lặng đó đã tôn vinh đất nước. Như nhà thơ Chế Lan Viên đã viết: “Ôi Tổ quốc ta yêu như máu thịt/Như mẹ cha ta như vợ, như chồng/Ôi Tổ quốc nếu cần ta chết/Cho mỗi ngôi nhà ngọn núi, dòng sông...”.
LÊ NGỌC PHONG

