1. Tản văn yêu đơn phương số 1
Yêu một người thầm lặng cũng giống như đeo tai nghe, bật nhạc lên âm lớn nhất. Người ta ngoại trừ bạn, còn lại chỉ thấy sự yên bình, nhưng bên trong đang đổ sập như một cuộc hỗn loạn âm thanh.
Yêu đơn phương là một sự thất bại. Trong thời gian dài như vậy, bạn tự mình vui vẻ, tự mình đau đớn, và rồi tự mình trách bản thân. Yêu đơn phương, ngay cả khi có kết quả tốt, vẫn là một cảm giác mất mát... Đau đớn là khi trái tim đập nhanh, nhưng trí óc lại chẳng thể nhìn nhận đúng vấn đề. Bạn tự thấy tội lỗi nhưng lại không biết tại sao.
Yêu một người không phải là điều đáng sợ, nhưng điều đáng sợ là khi yêu người đó mà tự tin của bạn tan nát. Sợ không phải là trái tim không còn, mà là trái tim của họ không bao giờ đặt vào bạn.
Kết quả lý tưởng của tình yêu thầm kín là người bạn thích cũng thích bạn, nhưng bi kịch nhất là khi họ không biết bạn tồn tại. Đó là một sự hi sinh vô nghĩa.
Mỗi cô gái trong thời kỳ mơ mộng đều có một hình mẫu nam tính mà họ yêu thầm. Nhưng theo thời gian, họ hiểu rằng những cảm xúc đó nhỏ bé đến mức nào. Chỉ có bản thân họ hiểu về niềm vui, nỗi buồn và cảm giác tự ái khi ở gần người đó. Thậm chí, tình cảm đó chưa từng phải đối mặt với sự thử thách nào.
Thích một người không thích lại mình, tức là dù bạn có cố gắng đến mức nào, trong tâm trí họ, bạn vẫn chỉ là một điểm nhỏ không đáng chú ý. Có hoặc không họ, cuộc sống vẫn trôi qua bình thường.
Yêu đơn phương là một hình thức tình yêu tuyệt vời nhất, bởi vì bạn không bao giờ phải đối mặt với thất bại. Nhưng chỉ có những người thực sự trải qua mới hiểu: Đó là một hình thức tình yêu yếu đuối nhất trên thế giới này.
Yêu một người trong im lặng, đáng mừng nhưng cũng đáng buồn. Mừng là vì sẽ không bao giờ phải đối mặt với sự từ chối, nhưng buồn là vì mãi mãi bạn cũng sẽ không thấy sự chấp nhận.


2. Tản văn về tình yêu đơn phương số 3
Yêu đơn phương là như một bản tình ca tĩnh lặng. Tình yêu mà ta gửi đi, nhưng không bao giờ được đáp lại. Đôi khi, chúng ta yêu một người không phải vì họ yêu ta, mà chỉ vì ta muốn yêu. Cuộc sống luôn tồn tại những mối quan hệ không thành, những tình cảm không được đáp lại, và những xót xa không thể nói ra. Nhưng có lẽ, chính những cảm xúc ẩn sau đó mới làm cho cuộc sống trở nên đặc biệt.
Cuốn sách này, như một bức tranh, ghi lại những cảm xúc, suy nghĩ, và những kỷ niệm về tình yêu đơn phương. Những trải nghiệm về những lời thổ lộ không được người khác nghe, những nỗi đau không lẽ ra phải chịu, và những khoảnh khắc đẹp đẽ dù chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng. Cuốn sách như một người bạn, lắng nghe và hiểu những khía cạnh tinh tế nhất của trái tim.


2. Tản văn yêu đơn phương số 3
Tình yêu, một ẩn số không lời giải. Người ta trải qua nó nhưng chẳng bao giờ biết được đáp án. Em đắm chìm trong tình yêu, nhưng một khi trái tim em đã bắt đầu nhịp, em sẽ không kiểm soát được nữa. Đó chính là bắt đầu của yêu đơn phương.
Yêu đơn phương là những ngày em tự mình gói ghém hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng là những ngày em tự mình chống chọi với sự cô đơn.
Đó là những cảm xúc dâng trào, những ghen tỵ em phải giữ cho mình, và những lời trách móc em nuốt chửng.
Và cuối cùng, yêu đơn phương là sự khép kín, bắt đầu và kết thúc đều nằm trong tay em.
Tuổi trẻ của chúng ta, mỗi người ít nhất một lần phải đối diện với cảm giác thất vọng, đau đớn khi thấy người mình yêu bước đi theo hướng khác. Dù em có thể bày tỏ tình cảm của mình hay giữ nó trong lòng, yêu đơn phương vẫn là yêu đơn phương, vì người ta không yêu em, dù em cố gắng thế nào đi chăng nữa.


4. Tản văn về tình yêu đơn phương số 5
Nhân gian có hai điều mà con người không thể tránh khỏi:
Một là bệnh tật, hai là tình yêu. Đôi khi, cả hai hợp nhất, người ta gọi đó là bệnh tương tư.
Yêu là một trải nghiệm đau đớn, nhưng yêu một người không hề quan tâm đến ta, đó mới là nỗi đau sâu sắc hơn. Mọi cố gắng để tiến gần họ đều trở nên vô nghĩa, chỉ có mình ta trả giá, mình ta trải qua cảm xúc. Muốn tin rằng chờ đợi tình yêu là đáng giá, nhưng trong lòng vẫn nảy lên câu hỏi: phải chờ đến bao giờ?
Tương tư như một loại thuốc đắng, nhưng cho dù nó có là độc dược, trái tim vẫn không kiềm chế được ham muốn. Yêu thì chỉ là yêu, như con suối nhỏ nước chảy, hồn nhiên đợi đến khi gặp đá mềm. Cuộc đời dài lắm, chẳng ai biết ngày mai sẽ như thế nào, vì vậy không cần lo lắng về sự thay đổi trong tình cảm của người khác. Ngày mai thức dậy, có thể sẽ là ngày chân tình hồi đáp bằng chân tình.
“Cả một đời dài”, không ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nên nếu đã yêu, hãy yêu mạnh mẽ. Cuộc đời chỉ có mấy lần gặp nhau, sao lại để nhau lạc lõng? Có lẽ, ông trời sẽ không để lòng người phải đau khổ, và tình yêu sẽ mỉm cười trong một sớm mai bất ngờ?
“Cả một đời dài” là tác phẩm đầu tay của Leo, chàng trai trẻ chia sẻ về những suy nghĩ chân thành về tình yêu đơn phương và cuộc sống lãng mạn với một chút cô đơn.


5. Tản văn về tình yêu đơn phương số 4
Chẳng qua cuộc đời này, chỉ cần ta thương người là đủ? Vậy thì thương bao nhiêu ta cũng có thể thương được, đem hết cả ruột gan tâm can cho người ta cũng chẳng nề chi.
Chẳng qua cứ thả lòng đắm say một người, đừng bao giờ là kẻ đến muộn hay đến sau trong một mối tình đã chật chỗ từ lâu, chẳng phải ngửa tay xin một chút tình rơi sót buồn bã đến vậy?
Chẳng qua gặp được là duyên, yêu nhau là nợ. Nếu có duyên xin hãy có nợ và xin hãy vì chữ duyên ấy mà trọn lòng ở bên nhau đừng như những hạt cát nắm chặt trong lòng tay.
Ừ thì! Ta không thương người? Là chưa từng thương hay là hết thương?
Ta không biết, người lại càng không. Người chỉ hiểu rằng mùa đông này chỉ còn mình người xiêu mình trong những chiều gió buốt, chỉ còn mình người lặng thinh nơi đêm giáng sinh lấp lánh.
Hạ Vũ là kẻ nói hộ lòng người. Mỗi trang sách “Anh không thương” chỉ mong như ngọn lửa nhỏ sửa ấm cho bạn trong mùa Giáng sinh này. Bởi bạn biết không: Giáng sinh ai cũng xứng đáng được yêu thương.
Có những yêu thương thật khó nói thành lời nhưng gửi cho ai đó hay chỉ là cô bạn thân cuốn giftbooks nhỏ và một chiếc ôm thật khẽ có lẽ cũng đủ thay cho mọi lời ủ ấm khác.


7. Tản văn yêu đơn phương số 6
Với chủ đề “yêu xa”, “tình đơn phương” và “người yêu cũ”, ba chủ đề hoàn toàn không lạ trong tình yêu và được khai thác nhiều trong các tập tản văn của nhiều tác giả trước đó. Thế nhưng bằng sự đa dạng trong cảm xúc và cách viết, Hòa mình vào những khoảnh khắc không giống nhau sẽ là một luồng gió mới giữa những điều đã quá đỗi thân quen.
Tình yêu luôn là chủ đề yêu thích của nhiều cây bút trẻ - những người dám nghĩ, dám làm và dám sống. Đối với họ, yêu không chỉ đơn thuần là trao gửi tình cảm và đón nhận lại mà còn là vô vàn những cung bậc cảm xúc không thể nói thành lời. Vậy nên những con người trẻ ấy đã gửi gắm mọi tâm tư tình cảm của riêng mình vào một cuốn sách mang tên Hòa mình vào những khoảnh khắc không giống nhau. 12 tác giả - họ là những người trẻ đam mê viết lách, nuôi dưỡng cảm xúc mình trong từng câu từng chữ. Họ bắt đầu viết chỉ vì sở thích và mong mỏi có thể đưa giọng văn của mình vào tâm hồn người đọc qua những trang văn học xã hội. Nhưng cũng chính nhờ những đam mê đó, họ từ một người viết lách đơn thuần trở thành các tác giả trẻ khi tác phẩm của chính mình được xuất hiện trong quyển sách.
Mỗi câu chuyện trong cuốn sách là một trải nghiệm hoàn toàn riêng biệt của tác giả, thế nhưng lại đem đến cho người đọc thứ cảm giác quen thuộc như thể chính mình đang đọc lại những dòng nhật ký của bản thân. Đó cũng chính là điều tạo nên sự khác biệt của cuốn sách này: sự đồng cảm.


8. Tản văn yêu đơn phương số 7
Viết cho những mối tình dang dở, cho đi rất nhiều nhận lại chẳng bao nhiêu!
Viết cho những tháng ngày tuổi trẻ em đã yêu không toan tính không hờn giận. Và hôm nay em mạnh mẽ buông bỏ, kiêu hãnh đứng dậy và bước tiếp…
Viết cho cô gái cũng như em, cô đơn trong chính tình yêu của mình, cô đơn cả những ngày đã rời xa anh. Nhưng thanh xuân có bao nhiêu để em cứ ôm mãi một mối tình đơn độc và chẳng có hồi hết.
Phải không anh?
Là đánh mất hay chưa từng có, tập truyện ngắn - tản văn của Gari mở đầu bằng những điều như thế cũng kết thúc bằng những điều như vậy. Cuốn sách là tuyển tập những câu chuyện tình không hoặc chưa trọn vẹn. Là câu chuyện của những người lớn lên cùng nhau, trải qua nhiều năm tháng cùng nhau, chia sẻ cho nhau rất nhiều điều trong cuộc sống nhưng số mệnh không xếp đặt cho họ được ở bên nhau, theo đúng nghĩa tình yêu. Cô gái yêu đơn phương chàng trai rất nhiều năm. Chàng trai không biết rằng mình đã yêu cô bạn thân của mình cho đến khi nhận tin về đám cưới của cô. Những nuối tiếc, những ân hận về tình yêu và những nỗi buồn vì tình yêu bất thành khiến cuốn sách mang một màu buồn man mác.
Nhưng Gari bằng cách nào đó vẫn thổi vào đó ít nhiều niềm lạc quan, hy vọng. Rằng tình yêu chưa phải là tất cả và trong cuộc đời này, còn rất nhiều điều quan trọng với mỗi người. Rằng mỗi cánh cửa đóng lại thì đâu đó vẫn sẽ có cánh cửa khác mở ra chờ đón bạn. Một ai đó ra đi là cơ hội cho một ai đó sẽ đến bên và ở lại. Điều quan trọng là thời gian và duyên nợ. Chấp nhận buông bỏ một tình yêu dù có đau cũng chưa bao giờ là điều quá tồi tệ.
Là đánh mất hay chưa từng có sẽ chỉ dẫn bạn cách buông bỏ một người không xứng đáng với tình yêu của bản thân.


10. Tản văn yêu đơn phương số 9
Yêu đơn phương là một cuộc hành trình đầy những cảm xúc, vừa hạnh phúc đến mức không thể kiềm chế, vừa mang theo đau khổ tận cùng tâm can không ai hiểu được. Có biết bao người dành cả thanh xuân để trao tình cảm cho một người, nhưng cuối cùng không được kết quả “Happy Ending” nào. Em cũng là một trong số họ, theo đuổi một điều không chắc chắn mà không quan trọng đến kết quả.
Bắt đầu từ những khoảnh khắc đơn giản đến kì diệu, tình yêu thường làm cho mọi tiêu chuẩn trước đó trở nên vô nghĩa, bị đánh gục bởi hai chữ “rung động”. Dù em từng tự nhủ sẽ không bao giờ thích kiểu người như anh, nhưng từ lần gặp đầu tiên, em đã phải lòng anh.
Khi bên cạnh anh, em thấy bản thân ngốc nghếch, rõ ràng thích anh đến chết đi sống lại, nhưng khi anh chú ý vẫn giả vờ không quan tâm. Trái tim loạn nhịp, nhưng em vẫn không dám thổ lộ. Nhờ vả để anh quan tâm đã trở thành cách duy nhất.
Tình cảm không phải lúc nào cũng đơn giản, chỉ cần đối xử tốt sẽ nhận được tình cảm đáp lại. Câu chuyện tình kết thúc không Happy Ending cũng là điều bình thường. Ít nhất, chúng ta đã...
Cuộc sống đầy bất ngờ, giống như cách gặp anh. Nó đến một cách tự nhiên, thầm thương và nhớ là một loại tình cảm...
Yêu anh là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc sống. Cho dù chỉ là tưởng tượng, anh trở thành một phần quan trọng trong ký ức thanh xuân của em.


10. Tản văn yêu đơn phương số 11
Thanh xuân hừng hực, những kỷ niệm phai nhòa - đó là tuyển tập 365 trích dẫn về tình yêu đầu, những năm tháng thanh xuân, và những cảm xúc đơn phương,… Những trích dẫn trong cuốn sách được lựa chọn từ những tác phẩm của Văn Việt books, như Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu, Ai hiểu được lòng em, Giá lại có một người như em, Chẳng thể nói lời yêu, Chưa từng hẹn ước, Câu chuyện mà anh không biết, Đáng tiếc không phải anh, Thời niên thiếu không thể quay lại ấy, Truy tìm ký ức, Ngang qua thế giới của em…
Những đoạn trích mang đến cảm giác nhẹ nhàng như chính những năm tháng thanh xuân, cũng như nuối tiếc buồn về một tình yêu đã qua. Đồng thời, chúng cũng đậm chất niềm tin để bạn vững bước vào tương lai. Hãy để cuốn sách nhỏ này làm bạn đồng hành trên hành trình, hoặc làm người bạn đặc biệt trong những ngày nghỉ dưỡng nhẹ nhàng.


11. Tản văn yêu đơn phương số 12
Thanh xuân của mình gắn bó với hình bóng của chàng trai ấy, người chưa từng biết rằng tôi thích anh ấy đến như vậy. Có lẽ, hiện tại, anh ấy không giữ bất kỳ ký ức nào về tôi, nhưng với tôi, bức tranh về anh ấy đứng làm việc một cách nghiêm túc vẫn ngầu mãi trong trái tim.
Năm nhất đại học, tôi mê đắm thầm thương một chàng trai làm việc tại quán cà phê. Mỗi ngày, tôi đến đó để ngắm nhìn anh ấy. Mặc dù trước đó tôi là một người không thích nơi đông người, nhưng anh ấy đã trở thành động lực để tôi ra khỏi nhà và ngồi viết mỗi ngày.
Trong thời gian dài đó, mỗi khi đến và gọi món, anh ấy cũng nhớ mặt tôi. Một hôm, anh ấy nói với tôi với vẻ bất ngờ: “Ồ, tôi nhớ bạn rồi. Mỗi lần bạn đến, bạn luôn gọi món giống vậy đấy.”
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ngực, cuối cùng anh ấy cũng biết đến tôi. Bề ngoài, tôi giả vờ như không có phản ứng gì, chỉ lạnh lùng đáp: “Thói quen của mình thôi mà.”
Anh ấy cười và nói nhẹ nhàng: “Vậy mà bạn lại đến đây mỗi ngày, có phải là thói quen không?”
Lần đầu tiên nói chuyện với anh ấy, dù chỉ là vài câu vô nghĩa, nhưng tôi vừa hạnh phúc vừa lo lắng, quên cầm thẻ bàn. Tôi vừa sung sướng vì thương anh ấy nên đến đây mỗi ngày để ngắm nhìn anh ấy làm việc, rồi bất ngờ biến thành một thói quen không lý do.
Thầm thương trộm nhớ là một loại tình cảm, mình đã thích anh ấy một cách âm thầm. Trải qua 2 năm như thế, thậm chí tôi muốn chạy đến bày tỏ tình cảm, nhưng liệu tình cảm hờn dỗi của tôi có làm anh ấy sợ hãi không? Mỗi khi nghĩ về điều đó, tôi lại nghĩ rằng hiện tại, việc được nhìn thấy anh ấy mỗi ngày là đủ rồi.
Thanh xuân của chúng ta ngốc nghếch như thế đấy, thích một người mà lại ngần ngại không dám thổ lộ. Lo sợ mất đi người đó, nên mãi chỉ biết im lặng, nhưng tình cảm đó vẫn đẹp một cách buồn. Ngày nay, khi nhớ lại, tôi cười vì thanh xuân của mình, dù không thổ lộ tình cảm, nhưng yêu thầm cũng có vẻ đẹp riêng của nó.
Sau này, tôi gặp lại anh ấy, anh ấy đang đi cùng người yêu ở Trung tâm thương mại. Bất giác, tôi chỉ cười nhẹ. Có lẽ anh ấy không nhớ tôi là ai, nhưng tôi vẫn nhớ rõ khoảnh khắc lần đầu gặp anh ấy, nụ cười ấy đã làm tôi loạn nhịp cả thanh xuân.

