1. An Dương Vương và chuyện nàng Mị Châu
Nắng thu lặng lẽ rơi, hình ảnh xưa cũ trỗi dậy trong tâm hồn như một bức tranh buồn. Chợt nhớ về quá khứ, những kí ức mà tôi cố quên, nhưng mỗi lần nghĩ đến lại làm tim tôi đau đớn. Đó chính là:
Tôi là An Dương Vương, vị vua của nước Âu Lạc trong câu chuyện An Dương Vương và Mị Châu – Trọng Thủy. Khi ấy, tôi được nhân dân khắp nơi tôn vinh, ngợi khen vì công lao xây dựng thành Cổ Loa. Ban đầu, công việc xây dựng gặp nhiều khó khăn, mỗi khi đắp là lại lở, khiến tôi đau lòng. Ngờ đâu, thần linh đã gửi Rùa Vàng từ phương Đông đến, tự xưng là sứ Thanh Giang, hỗ trợ tôi xây dựng thành. Tôi hạnh phúc khi có sự giúp đỡ của thần linh. Thành Loa, hay còn gọi là Quý Long Thành, với hình dáng xoắn như ốc, cao vút, là thành tựu lớn lao nhất của tôi.
Trước khi Rùa Vàng rời đi, nó tặng tôi một chiếc vuốt và nói rằng vận mệnh của quốc gia là do trời định, nhưng con người có thể kéo dài vận mệnh nếu biết lòng tu dưỡng và tận dụng cơ hội. Nó dặn tôi sử dụng chiếc vuốt này làm một chiếc nỏ, để khi có giặc xâm lược, tôi có thể bảo vệ đất nước.
Sau đó, theo lời dặn của Rùa Vàng, tôi sai quần thần Cao Lỗ làm nỏ và đặt tên cho nó là nỏ Linh Quang Kim Quy thần cơ.
Thời gian trôi qua, cuộc sống yên bình. Tôi dường như quên mất câu chuyện về Rùa Vàng và chiếc nỏ thần. Tuy nhiên, đến khi quân Triệu Đà xâm lược, tôi mới nhận ra rằng nỏ thần đã bị đánh cắp. Thất vọng lớn lao, tôi phải chạy trốn với Mị Châu con gái của mình về phương Nam.
Dọc đường đi, Mị Châu theo lời dặn của Trọng Thủy trước khi về nước, rải lông ngỗng để đánh dấu. Quân đội giặc nhanh chóng theo dấu và tìm ra chúng. Sau khi nói chuyện với Rùa Vàng, tôi mới biết được rằng kẻ thù của tôi, của Âu Lạc chính là Mị Châu – thật đau lòng! Rùa Vàng tức giận, vung gươm giết chết Mị Châu. Trước khi qua đời, cô bé nói nếu phản bội cha, cô sẽ trở thành cát bụi, còn trung hiếu thì biến thành châu ngọc để chứng minh lòng trung hiếu. Rồi cô bé nhảy xuống nước, máu chảy thành sông. Nhưng kỳ diệu thay, trai sò ăn máu đó biến thành ngọc trai. Con gái tôi đã không cố ý phản bội cha, phản bội đất nước, không cố ý trao nỏ thần cho giặc. Còn tôi, nhờ lòng thương cảm của Rùa Vàng, đã được dẫn xuống biển mà thoát khỏi cuộc chiến tranh đau buồn ấy.
Câu chuyện của tôi trở thành bài học cảnh tỉnh cho những thế hệ sau này.

2. An Dương Vương kể lại truyện An Dương Vương số 3
An Dương Vương, vua Âu Lạc, nằm dưới đáy biển nhờ sự giúp đỡ của Rùa Vàng. Ta sẽ chia sẻ về thất bại và đau lòng khi mất nước vào tay kẻ thù.
Khi xây thành Cổ Loa, Rùa Vàng giúp ta và trao vuốt để làm nỏ thần chống giặc. Chiến thắng Triệu Đà nhờ nỏ thần giúp ta, nhưng nguy cơ ẩn sau sự thật cay đắng là âm mưu của con rể Trọng Thủy. Mọi sự hi sinh của Mị Châu và Trọng Thủy là bài học quý báu về trung hiếu và sự đau đớn của chiến tranh.
Hãy cẩn trọng với sự tin tưởng và đừng để lòng tham vượt lên trên lợi ích cộng đồng. Đừng mất đi cái quý giá nhất vì quyết định khôn ngoan hơn.

3. An Dương Vương và mảnh đời thăng trầm - Tập 2
Đây là An Dương Vương, vị vua Âu Lạc xưa. Hãy cùng nhìn lại quãng thời gian khó khăn khi ta lập nên mảnh đất Âu Lạc, nhưng cũng chẳng giữ được nó. Bài học ấy đau lòng và khắc sâu trong trí nhớ ta.
Lên ngôi vua, ta quyết tâm xây dựng thành. Thử thách lớn là đất Việt Thường, mỗi khi đắp, lại lở. Điều bí ẩn là tướng lĩnh quá khứ giữ lại linh hồn, chống đối việc xây thành. Ta tìm đến sự giúp đỡ của người hiền tài và đón đc lời đề nghị từ vùng Thanh Giang.
Chính Rùa Vàng, thay lời cụ già, truyền đạt chiêu thức chống giặc - Linh quang Kim Quy thần cơ. Chiến thắng giặc nhờ nỏ thần giúp ta, nhưng đau đớn là nguy cơ âm mưu của con rể Trọng Thủy. Sự hy sinh của Mị Châu và Trọng Thủy là bài học về trung hiếu và đau thương của chiến tranh.
Đừng chủ quan và hãy giữ lòng tin. Đừng để lòng tham làm mất đi cái quý giá, như ta đã làm. Hãy học từ sự đau đớn và tránh những sai lầm không đáng có.

4. An Dương Vương và hồi ức bi thương - Phần 5
Câu chuyện đã trôi qua nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn gặp đau đớn về quyết định làm thế nào mà nước nhà rơi vào tay giặc. Nỗi hối hận và án nộ vẫn luôn làm tôi không yên bền.
Ngày trước, tôi là vị vua của Âu Lạc, tên là Thục Phán. Tôi cố gắng xây dựng thành trên đất Việt Thường, nhưng mọi công sức đều vụt mất khi đất lở liên tục. Thất vọng và tuyệt vọng tràn trề. Tôi lập đàn trai giới, cầu đảo bách thần, hy vọng tìm được giúp đỡ. Mong muốn sự hiện diện của người có tài trợ giúp tôi vượt qua khó khăn này. Ngày mồng bảy tháng ba, một cụ già xuất hiện từ phương đông và thốt lên rằng: 'Xây thành này sẽ thành công khi có sứ Thanh Giang'. Tôi mừng rỡ, tin rằng đã gặp được nhà tài trợ phù hợp.
Sự hiện diện của sứ Thanh Giang đã làm thay đổi mọi thứ. Một con rùa Vàng từ phương đông nổi lên, nói tiếng người và tự xưng là sứ Thanh Giang. Thành công của việc xây dựng thành mới mẻ. Thành được gọi là Quỷ Long Thành, một kiệt tác xoắn ốc rộng lớn, mang lại niềm vui cho tôi. Rùa Vàng ở lại ba năm, sau đó trở về biển Đông. Trước khi rời đi, nó truyền chiêu thức chống giặc - nỏ thần Linh quang Kim Quy thần cơ. Chúng tôi hòa mình vào bình yên, tin rằng nếu có giặc tới, chúng tôi sẽ đối mặt với chúng một cách dễ dàng.
Thời kỳ bình yên không kéo dài được lâu. Triệu Đà, giặc cũ, xuất hiện và đe dọa nước ta. Tôi tự tin với nỏ thần và bắn chúng khiến giặc hoảng sợ và chạy về Trâu Sơn. Cuộc sống yên bình trở lại, tôi có một cô con gái xinh đẹp tên là Mị Châu. Nhưng tình yêu và lòng tin của tôi đã làm mất mát đau đớn.
Triệu Đà đến cầu hôn Mị Châu để thâm nhập và chiếm đoạt nỏ thần. Điều tôi không biết, mối tình của Mị Châu và Trọng Thủy đã làm thay đổi số phận cả nước. Trọng Thủy đã đánh cắp nỏ thần và đưa về phương Bắc. Khi giặc tấn công, tôi tự tin mang nỏ thần ra trận, nhưng lúc đó mới phát hiện nó đã bị thay thế. Mị Châu, con gái yêu quý, chính là kẻ đã đưa mình đến bờ cực. Tôi không thể chấp nhận, lòng tôi đau xé khi phải giết con gái mình để bảo vệ nước nhà.
Tôi và Rùa Vàng lẻn xuống biển, để lại quê hương dang dở. Dưới đáy biển, tôi sống trong hối hận và đau khổ. Cuộc sống có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt, và tôi đã học được bài học quý giá về sự cảnh báo và lòng tin. Hãy trân trọng và bảo vệ những điều quý giá nhất, để không phải hối hận về những quyết định của mình.

5. An Dương Vương và truyền thuyết về thành Ốc - Phần 4
Sau những thành công kế tục từ 18 đời Hùng Vương, An Dương Vương Thục Phán vẫn phải đối mặt với thách thức khó khăn khi xây dựng thành Ốc, nay là Hà Nội. Những cố gắng xây dựng đã gặp nhiều khó khăn, và vị vua đã phải tìm đến sự trợ giúp của thần linh.
Một ngày nọ, trước cổng thành, vua gặp một cụ già tóc bạc phơ, cầm gậy trúc, than rằng: 'Xây dựng thành này biết bao giờ mới xong được!'. Vui mừng, vua rước cụ vào điện và hỏi về bí mật thành công. Cụ già tiết lộ rằng sẽ có sứ Thanh Giang giúp vua xây dựng thành. Ngày hôm sau, một con rùa xuất hiện, tự xưng là sứ Thanh Giang, yêu cầu vua diệt yêu quái để thành công.
Quyết tâm xây dựng thành, An Dương Vương đã nhờ Rùa Vàng giúp đỡ. Thành Ốc nhanh chóng hoàn thành, trở thành biểu tượng kiến trúc vĩ đại. Rùa Vàng rời đi, nhưng để lại nỏ thần Kim Quy, chiếc vuốt quý giá giúp bảo vệ thành.
Triệu Đà tấn công Âu Lạc, nhưng nỏ thần lại có vai trò quan trọng. Quân giặc hoảng sợ trước sức mạnh của nó, và Âu Lạc giữ vững bình yên. Tuy nhiên, âm mưu của Triệu Đà không ngừng, khi hắn đưa con trai qua cầu hôn Mị Châu để chiếm đoạt nỏ thần.
Mị Châu và Trọng Thủy đã đóng vai trò trong kế hoạch này. Trọng Thủy thông minh lấy nỏ thần và thay thế bằng vuốt giả mạo. Khi chiến tranh bùng nổ, An Dương Vương đau khổ khi nỏ thần không còn hiệu quả. Hắn phải bỏ chạy, cầu cứu Rùa Vàng. Nhưng sự phản bội của Mị Châu đã đẩy vua vào bi kịch. An Dương Vương không thể chấp nhận sự thật và đã đánh con gái mình để bảo vệ nước nhà.
Sau những đau khổ, An Dương Vương và Mị Châu chìm sâu xuống biển. Họ để lại câu chuyện đau lòng về lòng trung hiếu và mất mát không lường trước được. Biển cả chứ witness cho những bí mật và bi thương của những nhà vua xưa.

7. Truyền thuyết An Dương Vương - Phần 6
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, nếu cổ tích có 'Sơn Tinh, Thủy Tinh', truyện ngụ ngôn có 'Ngựa Ô, Ngựa Lồ' thì truyền thuyết có 'An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy'. Truyền thuyết không chỉ là sự kể chuyện mà còn là nghệ thuật xây dựng hình tượng, phản ánh lịch sử và tâm lý con người. Câu chuyện này là một bức tranh huyền bí, kết hợp giữa chiến công xây dựng và bi kịch tình yêu, với những bài học sâu sắc về quyết định, tự mãn và đánh đổi trong cuộc sống.
Trong hành trình dựng nước, An Dương Vương không chỉ là người vua tài năng mà còn là người cha hiếu thảo. Việc xây dựng thành Cổ Loa không chỉ là công trình vĩ đại của đất nước mà còn là biểu tượng của lòng trung hiếu và lòng yêu nước. Nhờ sự giúp đỡ của sứ Thanh Giang và lòng nhiệt huyết dành cho nhân dân, thành cuối cùng cũng hoàn thành. Nhưng sự tự mãn đã nhen nhóm trong tâm An Dương Vương, khiến ông lạc quan đến mức không lường trước được hiểm nguy từ cuộc hôn nhân quốc tế.
Quyết định gả con gái Mị Châu cho Trọng Thủy của Triệu Đà không chỉ là sự đồng ý về mặt hôn nhân mà còn là bước đi sai lầm quyết định vận mệnh. Tưởng rằng hành động nhân từ này sẽ mang lại hòa bình, nhưng đó lại là nguồn gốc của bi kịch. 'Một đôi kẻ Việt người Tàu' không chỉ là mối đe dọa về lãnh thổ mà còn là biểu tượng của sự nguy hiểm từ sự đồng lòng bên trong. An Dương Vương đã quá tin tưởng vào sức mạnh của nỏ thần, để rồi khi nguy cấp nhất, ông mới nhận ra sự đánh đổi đắt đỏ của sự tự mãn.
Mị Châu - người con gái ngây thơ và trong sáng, đã trở thành nạn nhân của sự mù quáng trong tình yêu và lòng trung hiếu. Hành động lầm lạc khi trao nỏ thần cho Trọng Thủy đã khiến cuộc sống của nàng biến thành bi kịch. Chiếc áo lông ngỗng trắng trở thành biểu tượng cho tình yêu chân thành và sự hy sinh. Nhưng đồng thời, nó cũng là biểu tượng cho sự ngây thơ đến mức dại dột, khiến Mị Châu trở thành 'lông ngỗng rơi trắng đường chạy nạn'.
Truyền thuyết 'An Dương Vương và Mị Châu - Trọng Thủy' là một câu chuyện đắng ngắt về quyết định, sự tự mãn, và giá trị của sự sáng suốt trong tình yêu và lãnh thổ. Nó là lời nhắc nhở cho chúng ta về nguy cơ của lòng tự mãn và sự đánh đổi đắt khi không nhìn nhận đúng thực tế. Câu chuyện này không chỉ là một phần của quá khứ mà còn là bài học dự báo cho tương lai.

7. Bài văn hóa thân thành An Dương Vương chia sẻ về truyện số 6
Hôm nay, ta thành thật thú nhận lỗi lầm vô tình đẩy đất nước Âu Lạc vào cuộc chiến không cần thiết.
Ta, An Dương Vương, người xây dựng thành Cổ Loa và được thần Kim Quy trao lẫy thần, bảo vệ bình yên cho nhân dân. Dù Triệu Đà tấn công nhiều lần, nỏ thần linh thiêng luôn khiến quân địch phải dừng lại. Tự tin và ngạo mạn, ta không nghĩ đến âm mưu của Triệu Đà.
Một ngày kia, tướng của Triệu Đà đến xin đình chiến. Muốn tránh chiến tranh, ta đồng ý, và từ đó, con trai hắn, Trọng Thủy, kết hôn với con gái ta, Mị Châu. Mọi thứ hòa thuận và hạnh phúc, nhưng Trọng Thủy giữ một bí mật.
Trọng Thủy rời đi một thời gian, rồi quay trở lại. Ta tổ chức yến tiệc, nhưng hắn từ chối uống rượu. Đến lượt hỏi thăm Trọng Thủy, hắn trả lời bằng cách mời ta uống rượu liên tục, khiến ta mất ý thức. Khi tỉnh dậy, ta nhận ra rằng Trọng Thủy đã rời bỏ Mị Châu.
Mị Châu buồn bã và bất ngờ, nhưng sự thật chỉ sáng tỏ khi Triệu Đà đưa quân đánh Cổ Loa. Nỏ thần mất tác dụng, và ta phải chạy trốn cùng Mị Châu. Thần Kim Quy cảnh báo về mối nguy từ sau lưng, nhưng ta chỉ thấy Mị Châu mặc chiếc áo lông ngỗng đã trụi. Đau đớn và tuyệt vọng, ta đâm chết Mị Châu và tự tử.
Đây là câu chuyện thực tế của An Dương Vương, vị vua đã không nhận biết kẻ thù, làm đổ vỡ đất nước. Hy vọng những thế hệ sau sẽ học từ bài học đắt giá này.

8. Bài văn hóa thân thành An Dương Vương chia sẻ về truyện số 9
Ta là An Dương Vương, vị vua đã gieo rắc bi kịch cho đất nước chỉ vì lòng tin sai lầm vào người con gái và con rể của mình. Mặc dù có sự cứu mạng của thần Kim Quy và Thủy Cung, nhưng đau khổ và ân hận vẫn ẩn sau những thành công của ta. Hãy cùng ta kể về cuộc đời đầy bi tráng và đau đớn.
Sau chiến thắng trước quân Tần, ta dời kinh đô về Cổ Loa và khởi công xây dựng thành trì vững chắc để bảo vệ đất nước. Tuy nhiên, công việc xây dựng luôn gặp trắc trở, vì mỗi đêm công trình lại sụp đổ. Nỗ lực không ngừng và sự cầu nguyện đến thần phật không giúp ích gì. Cho đến một ngày, một ông lão xuất hiện và báo rằng sứ Thanh Giang sẽ giúp ta hoàn thành công trình. Ta ngờ nghệch, nhưng ông lão nói đúng.
Một chú rùa vàng tự xưng là sứ Thanh Giang đến và yêu cầu tiêu diệt yêu quái xâm phạm. Hành động nhanh chóng, ta hoàn thành thành quách chỉ trong nửa tháng. Rùa Vàng ở bên ta ba năm rồi quay về biển Đông. Trước khi rời đi, nó trao cho ta một chiếc vuốt, lẫy thần có thể giúp ta chống lại kẻ thù. Nhưng ta không biết rằng sự đau lòng và tội lỗi sắp ập đến vì lòng tin quá mù quáng.
Triệu Đà, với ý đồ xấu xa, muốn xâm lược Âu Lạc. Quân đội lớn của hắn tới, nhưng chỉ cần sử dụng lẫy thần, chúng sẽ bị tiêu diệt. Triệu Đà giật mình và rút quân về nước. Hắn gửi người sang đề nghị hòa bình và kết hôn con trai với con gái ta. Điều này nhằm củng cố mối quan hệ giữa hai quốc gia. Trọng Thủy, con trai hắn, đã làm tan chảy trái tim của Mị Châu, con gái ta. Ta tưởng rằng đã đặt niềm tin đúng chỗ, nhưng thực tế là sai lầm nặng nề.
Trọng Thủy hỏi vợ về bí mật của lẫy thần, và Mị Châu không giữ bí mật. Nàng tiết lộ tất cả về chiếc lẫy thần được làm từ vuốt Kim Quy, và nó đặt ở đâu. Điều khó tin là Trọng Thủy làm một chiếc lẫy thần giống hệt và đưa về cho cha hắn, Triệu Đà.
Sau đó, Trọng Thủy xin phép về nước thăm cha. Ta chẳng nghi ngờ gì, đồng ý và dặn dò chăm sóc cha. Nhưng không ngờ, sau vài ngày, quân giặc lại xuất hiện. Ta gọi lẫy thần, nhưng nó không còn hiệu quả. Ta nhanh chóng tiến về phía Nam, nhưng quân giặc luôn theo sát. Đến bờ biển, ta kêu gọi sứ Thanh Giang, nhưng lần này, Rùa Vàng chỉ vào sau lưng ta và nói rằng 'Kẻ địch ở đằng sau lưng của vua đó!'. Mị Châu, con ta, chính là kẻ đã phản bội.
Trước tình thế tuyệt vọng, ta phải giết con gái và tự rơi xuống biển cùng sứ Thanh Giang. Cuộc đời ta trở nên bi kịch vì một phút tin người quá mà, một phút lơ là chủ quan đã khiến đất nước mất nhà tan. Ta trở thành người cha thất bại khi phải giết chết đứa con yêu thương của mình. Ân hận và đau đớn sẽ làm người bạn đồng hành suốt cuộc đời không bao giờ phai mờ.

9. Bài văn hóa đặc sắc của An Dương Vương kể về truyện số 8 của mình
Sau khi lập nước Âu Lạc và xây dựng đô ở Phong Châu, khi phát hiện Triệu Đà vẫn âm mưu xâm lược, ta ngay lập tức cho xây dựng thành Cổ Loa, một công trình phòng thủ từ xa. Nhờ lòng trung thành của quần thần và nhân dân, trong vài tháng, thành đã cao lớn. Nhưng không ngờ, chỉ sau một đêm, quách thành bí ẩn đổ sập đột ngột. Mỗi lần xây lên là lại đổ xuống, kéo dài mấy năm, thành vẫn chưa hoàn thành, khiến dân chúng gặp nhiều khó khăn. Ta tức giận vô cùng, nghĩ rằng có kẻ nào đó âm thầm phá hoại, ngăn cản việc xây thành. Thông tin từ dân chúng cho biết hàng đêm nghe thấy tiếng bước chân rầm rập như hàng trăm quân lính đang di chuyển. Đó chính là Kê Tinh, một kẻ thù muốn trả thù. Nhờ sự mách bảo của thần Kim Quy, ta đã tiêu diệt được Kê Tinh.
Từ đó, việc xây dựng thành trở nên mạnh mẽ hơn, vững chắc như bàn thạch, kiên cố như núi cao. Sấm chẳng làm sập, mưa không làm sạt, quân giặc dù mạnh đến đâu cũng không thể phá hủy. Thần Kim Quy còn tặng ta một chiếc móng của mình để làm lẫy nỏ giữ thành. Nỏ có lẫy làm từ móng chân thần, có khả năng bắn trăm phát trúng trăm, và chỉ cần một phát có thể tiêu diệt hàng ngàn quân địch. Ta chọn Cao Lỗ, một người trong gia đình quý tộc, để chế tạo chiếc nỏ thần. Chiếc nỏ có kích thước lớn, cứng cáp, khác biệt hoàn toàn so với những cây nỏ thông thường. Ta quý trọng chiếc nỏ thần này, luôn giữ nó gần nơi nằm.
Lúc đó, Triệu Đà là chúa đất Nam Hải, mấy lần hợp kế cướp đất Âu Lạc, nhưng do có nỏ thần, quân Nam Hải nhiều lần thất bại nặng nề, chỉ còn chờ cơ hội. Triệu Đà nhận thức được sức mạnh của nỏ thần, quyết định tìm đến sự hòa giải với Âu Lạc và sai con trai Trọng Thuỷ sang cầu thân. Ta đã từ lâu mong muốn hòa bình giữa hai nước, chấp nhận cầu thân. Hai nước còn hứa hẹn cho Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà và Mị Châu, thành đôi uyên ương để thắt chặt lòng tin và hòa hảo giữa hai quốc gia. Ta và Triệu Đà cam kết không dùng binh để nhân dân được hưởng thời kỳ bình yên.
Nhưng không ngờ, đó lại là quyết định sai lầm, khiến cho đất nước mất nhà tan, triều đại tiêu vong, dân chúng chìm trong đau khổ. Trọng Thủy, khi đến Âu Lạc, mang theo tâm hận, muốn chiếm bí mật của nỏ thần, âm mưu diệt vong quốc gia. Đó là một kế sách hèn nhát của Triệu Đà. Hắn dụ dỗ con gái ta để xem trộm nỏ thần rồi lén chế tạo một lẫy nỏ khác để thay thế vuốt Rùa Vàng, nói dối rằng đang về phương Bắc thăm cha. Con gái ta tin tưởng, không nghi ngờ trước hành động bất thường của Trọng Thủy.
Về Nam Hải, Trọng Thuỷ mang cái móng rùa vàng về cho cha, khiến Triệu Đà mừng rỡ, tưởng rằng đất Âu Lạc sẽ thuộc về mình. Chưa đầy một thời gian, Triệu Đà đã ra lệnh đưa quân đánh Âu Lạc. Nghe tin báo, ta tin tưởng vào nỏ thần, không lo sợ gì cả. Cao Lỗ khuyên ta nên triển khai binh sự, nhưng ta cười và nói rằng có nỏ thần, Triệu Đà còn dám làm điều dại dột này sao. Khi quân địch đã đến tận chân thành, ta mang nỏ thần ra để bắn, nhưng không còn hiệu nghiệm nữa. Quân của Triệu Đà nhanh chóng phá cửa thành và xâm nhập như bão lũ.
Không kịp chuẩn bị, ta phải cưỡi ngựa cùng con gái phi ra cửa sau, hướng biển đông chạy trốn. Mỵ Châu sau lưng ta bắt lông ngỗng áo rồi rải dọc theo đường chạy. Ta nghĩ rằng con gái trong lúc sợ hãi đã làm điều gì đó để cầu an cho ta và đất nước, nhưng không ngờ đó lại là dấu hiệu để Trọng Thủy đuổi theo. Đường núi đầy chông gai và hiểm trở, ngựa chạy liên tục mấy ngày đêm đến Dạ Sơn gần bờ biển. Hai cha con quyết định xuống ngựa nghỉ ngơi, nhưng quân địch đã đến gần. Thấy núi quanh co dốc ngược, bóng chiều đã xuống, không có lối thoát, ta quyết định hướng ra biển và khấn thần Kim Quy phù hộ. Ngay sau lời khấn, một cơn gió lốc cát nổi lên, làm rung chuyển cả núi rừng. Thần Kim Quy hiện ra và bảo ta rằng “quân địch đang ở phía sau lưng nhà vua”. Ngả người nhìn phía sau, mọi thứ yên bình, không có bóng người nào, chỉ có Mỵ Châu khóc lóc bên cạnh, ta tỏ ra tỉnh táo, rút gươm sẵn sàng chiến đấu. Mỵ Châu lúc này đã hiểu rõ tình hình, nói lời oán than và sẵn sàng đối mặt với cái chết. Ta đau lòng, nhưng phải đối mặt với kẻ phản quốc, tội lỗi này không thể tha thứ. Máu của Mỵ Châu cuồn cuộn như sóng nước. Quân địch Triệu Đà đuổi đến kè cận, thần Kim Quy yêu cầu ta cầm sừng tê bảy tấc, rồi rẽ nước dẫn ta xuống biển.
Về Trọng Thủy, sau khi quân Triệu Đà chiếm thành, Thủy, một mình một ngựa, theo dấu lông ngỗng đi tìm Mỵ Châu. Khi đến gần bờ biển, thấy xác vợ nằm trên cỏ, tuy đã chết nhưng vẻ đẹp không hề phai mờ. Thủy đau đớn khóc lóc, sau đó thu nhặt xác vợ đem về chôn trong thành và tự sát bằng cách đâm đầu xuống giếng. Thủy mặc dù có tội với Mỵ Châu, nhưng đó chỉ là theo ý của Triệu Đà. Ông chết cũng để làm trọn nghĩa vợ chồng và hối hận về tội lỗi của mình đối với vợ.

10. Trải nghiệm văn hóa: Hành trình của An Dương Vương kể về sử thần Loa Thành
Đáng lẽ ta là An Dương Vương, vị chúa tể của xứ Âu Lạc trong quá khứ xa xôi. Lặng lẽ dưới bóng cây cổ thụ, ta ngắm những chú cá tung tăng trong nước, lắng nghe tiếng hát của tiên nữ, nhưng lòng ta vẫn còn chất chứa nỗi buồn thương vụt qua từng ký ức.
Vào những ngày khó khăn, khi ta quyết tâm xây dựng thành Loa, mọi sự trở nên phức tạp. Đất Việt Thường nơi ta chọn để xây dựng thành đều trở nên lầy lội, mọi công trình đều bị sụp đổ. Người ta đồn rằng là vì đất này còn giữ lại linh hồn của những vị tướng từng trải qua những trận chiến đau thương, họ không chấp nhận sự phồn thịnh mà thành Loa mang lại. Ta cử hành nghi thức cầu đảo bách thần, và một ngày nọ, một cụ già từ phương Đông xuất hiện trước cổng thành, tiếng than thảm: “Việc xây dựng thành này sẽ không bao giờ thành công.” Hạnh phúc tràn ngập, ta mời cụ vào cung, thắp hương và lắng nghe câu chuyện.
Cụ già giới thiệu mình là đại diện của xứ Thanh Giang, nơi có bí quyết để xây dựng thành công. Hạ hồi thì, sau khi cả cung trang hoàng lễ nghi, cụ già nói lên lời tiên tri: “Sẽ có sự giúp đỡ từ Thanh Giang, hợp tác cùng nhà vua, thành công sẽ thuộc về chúng ta.” Rồi cụ biến mất, để lại một niềm vui lạ lùng.
Hôm sau, ta đứng trước cổng chờ đợi, và bất ngờ, một con Rùa Vàng nổi lên, nói lời người, tự xưng là đại diện của Thanh Giang. Niềm vui tràn đầy khi ta vội vã mời Rùa Vàng vào cung, làm hội trường rộng lớn hùng vĩ, và Loa Thành sau nửa tháng đã hoàn thành. Nhìn ngắm thành công, ta mang tên nó là Loa Thành, hồi tưởng về hành trình khó khăn mà ta và nhân dân đã vượt qua.
Rùa Vàng ở lại vài năm rồi chấp nhận ra đi. Trước khi rời đi, ta thể hiện lòng biết ơn và hỏi Rùa Vàng cách giữ gìn nước non. Rùa Vàng tháo vuốt và nói: “Chế tạo nó thành lẫy nỏ, bắn vào kẻ thù, sẽ không còn lo ngại gì nữa.” Ta làm nỏ từ chiếc vuốt, đặt tên nó là “Linh quang Kim Quy thần cơ”. Trong những thời kỳ đối mặt với quân đội Triệu Đà, nỏ thần đã khiến đối thủ kinh hãi và chấp nhận thất bại, rút quân về Trâu Sơn và thề hòa bình.
Sau thời gian ngắn, Đà cầu hôn. Ta hạnh phúc đồng ý để con gái xinh đẹp Mị Châu kết hôn với Trọng Thuỷ, con trai của Đà. Nhưng, điều này là một sai lầm lớn. Ta không ngờ rằng, con rể sẽ dụ dỗ Mị Châu ngây thơ, chiếm đoạt nỏ thần và mang về phương Bắc.
Có được nỏ thần, Đà đưa quân đến tấn công. Trong khi ta vẫn ung dung chơi cờ, vì nghĩ rằng có nỏ thần trong tay, ta không sợ gì cả. Nhưng thật đáng tiếc, khi ta phát hiện ra chiếc nỏ không phải là nỏ thần, mọi thứ đã quá muộn, quân địch đã đến gần thành. Ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc cùng Mị Châu lên ngựa bỏ chạy về phương Nam.
Nhưng đuổi theo là giặc, càng chạy ta càng cảm thấy sự áp đặt. Khi đến bờ biển, ta nhận ra rằng không còn đường thoát nào khác. Ta gọi lên trời: “Trời ơi, sứ Thanh Giang ơi, mau hãy giúp đỡ.” Rùa Vàng xuất hiện từ dưới biển, thét lớn: “Người ngồi sau ngựa là kẻ thù.” Ta ngạc nhiên quay lại, thấy dải lông ngỗng rải trên đường, áo lông ngỗng trong tay Mị Châu. Ta hiểu ra mọi chuyện và tỏ ra tức giận. Ta tức giận vừa đau lòng khi vung kiếm đưa ra, chém Mị Châu. Mị Châu hối hận và khẩn trương với ta: “Nếu là định mệnh của người phụ nữ, nếu một lần ta làm trái lại, chết đi sẽ trở thành cát, nếu là lòng trung hiếu mà bị người lừa dối, chết đi sẽ trở thành ngọc để rửa sạch mọi ân oán.” Dù lòng đau đớn, nhưng ta không thể tha thứ cho kẻ đã phản bội đất nước.
Ta theo Rùa Vàng xuống biển. Mị Châu nằm chết bên bờ biển, máu chảy vào nước, hóa thành những hạt ngọc sáng lấp lánh. Trọng Thuỷ đến và thấy chị mình đã mất, ôm xác và đưa về Loa Thành để an táng, cơ thể biến thành viên ngọc quý giá. Trọng Thuỷ đau khổ, nhớ mãi mà tự tử ở giếng. Nước giếng đó đưa ngọc ra biển Đông, tạo nên những viên ngọc quý giá nhất.
Câu chuyện này, qua thế hệ truyền lại, là biểu tượng của học thức và nỗi đau cho mọi tầng lớp nhân dân. Phút giây bất cẩn đã khiến ta đánh mất đất nước. Đó là bài học đau thương, nhưng quan trọng nhất là lưu giữ trong lòng.
