1. Chó và người đầu bếp
Một người nhà giàu tổ chức tiệc, và con chó của ông ấy tự mình mời một chú chó bạn đến tham gia. Tuy nhiên, sự ngạc nhiên đã chuyển thành trải nghiệm đau đớn khi người đầu bếp phát hiện ra. Cuộc phiêu lưu ẩm thực này dạy chúng ta bài học quan trọng về sự cẩn trọng khi tham gia vào cơ hội mà chúng ta không biết gì về nó.
Lời bàn: Ai vào nhà cửa không biết dòm ngó thì sẽ gặp rắc rối.
2. Bài học đầu tiên của Gấu con
Ngày chủ nhật Gấu con xin phép mẹ ra đường chơi cùng các bạn. Gấu mẹ dặn:
– Con chơi ngoan nhé. Nếu làm sai điều gì, con phải xin lỗi. Được ai giúp đỡ thì con phải cảm ơn.
Gấu con tung tăng chạy nhảy và mải lắng nghe chim Sơn Ca hót nên va phải bạn Sóc khiến giỏ nấm văng tung toé ra đất. Gấu con vội vàng khoanh tay và lễ phép nói:
– Cảm ơn bạn Sóc!
Nói xong Gấu con cúi xuống nhặt nấm bỏ vào giỏ giúp Sóc. Sóc ngạc nhiên nói:
– Sao Gấu con lại cảm ơn, phải nói xin lỗi chứ!
Mải nhìn Khỉ mẹ ngồi chải lông cho Khỉ con nên Gấu con bị trượt chân, rơi xuống hố sâu. Gấu con sợ quá kêu thất thanh:
– Cứu tôi với! Ai cứu tôi !!!
Bác Voi ở đâu đi tới liền đưa vòi xuống hố và nhấc bổng Gấu con lên mặt đất. Gấu con luôn miệng:
– Cháu xin lỗi bác Voi, Cháu xin lỗi bác Voi!
Bác Voi cũng rất ngạc nhiên liền nói:
– Sao Gấu con lại xin lỗi, phải nói cảm ơn chứ!
Về nhà, Gấu con kể lại chuyện cho mẹ nghe. Gấu mẹ ôn tồn giảng giải:
– Con nói như vậy là sai rồi. Khi làm đổ nấm của bạn Sóc, con phải xin lỗi. Còn khi bác Voi cứu con ra khỏi hố sâu, con phải cảm ơn.
– Con nhớ rồi ạ! – Gấu con vui vẻ nói.
3. Suy bụng ta ra bụng người
Có con quạ tha được xác một con chuột thối về ngồi trên cây rỉa mồi. Diều từ trên cao ngó thấy liền hạ cánh xuống bảo:
– Này anh Quạ ơi, xác con chuột bị ngấm thuốc độc, đừng ăn mà chết đấy anh ạ!
Quạ chẳng nghe mà lại còn la mắng:
– Anh muốn chia phần miếng mồi ngon của tôi đấy hử, chẳng đời nào!
Nói rồi Quạ bấu lấy con mồi, quay lưng lại ăn tiếp. Diều thấy ý tốt của mình bị nghi oan liền bỏ đi không thèm nói nữa. Quạ ăn hết miếng mồi, liền bị đứt ruột chết ngay.
4. Gã Keo Kiệt
Một gã keo kiệt chôn vàng ở một nơi bí mật trong vườn nhà. Hàng ngày, gã ra chỗ đó, đào vàng lên và đếm từng thỏi một để kiểm tra xem có còn đủ hay không. Ngày nào gã cũng làm như vậy nên một tên Trộm để ý thấy, nó theo dõi gã, đoán biết gã chôn cái gì, và vậy là một đêm nó, nó đến đào lên lấy hết vàng và trốn mất. Khi gã keo kiệt phát hiện vàng đã bị mất, gã đau khổ và thất vọng vô hạn. Gã rên rỉ và khóc lóc, bứt đầu bứt tai. Một người đi ngang nghe thấy tiếng gã khóc bèn hỏi có chuyện gì vậy.
“Vàng của tôi! Ô vàng của tôi đâu rồi!” gã càng khóc lớn, điên dại hơn, “đứa nào đã ăn cướp của tao!”
“Vàng của ông ư! Trong cái lỗ ấy à? Sao lại để vàng ở đấy? Sao ông không cất trong nhà để mỗi khi cần lấy bán đi mua đồ có dễ dàng hơn không?”
“Mua đồ ư!” Gã keo kiệt thét lên giận dữ.
“Tại sao à, Tôi đâu có bao giờ đụng đến vàng. Tôi không bao giờ dám nghĩ đến chuyện bán đi tí vàng nào cả.”
Người khách lạ nhặt lấy một hòn đá và ném xuống lỗ.
“Nếu thế thì,” anh ta nói, “ông lấp lỗ lại đi. Nó cũng đáng giá bằng đống vàng ông mất đấy!”
Lời bàn: Một vật mà không dùng được thì chẳng có giá trị gì.
5. Một kẻ hợm hĩnh
Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời.
– Anh đang ngắm bầu trời đấy à? – Chị Vịt thấy thế liền hỏi.
– Bầu trời là cái gì đối với tôi cơ chứ ! – Gà Trống đáp lại và rướn cao đầu hơn – Một khoảng không gian ngu xuẩn chất đầy hành tinh đến nỗi không còn chen vào đâu được. Một sự luân phiên nhàm chán giữa ngày và đêm. Tất cả những cái đó đã quá quen thuộc.
– Thế mà từ lâu em không biết anh là một người thú vị đến thế ! Anh có những ý tưởng mới cao siêu làm sao! Chị Vịt thốt lên.
– Tôi dang đôi cánh của mình – Anh Gà Trống tiếp tục nói – Tôi sẽ bay cao hơn cả bầu trời, sẽ thách thức với tất cả các hành tinh và rồi bí ẩn nhưng kiêu hãnh, tôi sẽ quay trở về với biển xanh khôn cùng và … tôi sẽ chìm.
Nói đến đây, Gà Trống chóng mặt mất thăng bằng, ngã nhào xuống vũng nước.
– Ôi ! – Chị Vịt sợ hãi – Anh đang chìm đấy ư?
– Ừ ! Đang chìm ! – Gà Trống tức giận trả lời, và rồi nhìn thấy một chú giun, anh ta liền mổ, nuốt chửng.
Hệt như tất cả những anh gà khác !
6. Cuộc Phiêu Lưu Của Ếch Và Chuột
Một chú Chuột Nhắt mạo hiểm băng qua bờ ao, nơi một chú Ếch vẫn sống. Ếch nhìn thấy Chuột, bơi tới và cười hỏi:
“Chảy vào chơi với tôi đi! Tôi hứa bạn sẽ thấy rất thú vị đấy.”
Chuột Nhắt không chờ được mời, đang háo hức khám phá thế giới. Tuy nhiên, dù biết bơi một ít, Chuột vẫn sợ nhảy xuống ao một mình.
Ếch nhanh chóng nghĩ ra một ý. Nó lấy một cây sậy chắc chắn và buộc chân Chuột vào chân của mình. Sau đó, Ếch nhảy xuống ao, kéo theo Chuột.
Chuột Nhắt chỉ muốn quay lại bờ ngay lập tức, nhưng Ếch không chịu. Nó kéo Chuột Nhắt xuống nước và giữ cho nó chìm. Khi Chuột Nhắt đã chết đuối, Ếch cởi dây sậy nhưng chưa kịp, một con Diều Hâu lao xuống, bắt lấy Chuột và bay đi, còn Ếch treo lủng lẳng dưới chân.
Đây là bài học: Ăn chặn gặp kẻ cướp.
7. Cáo Cụt Đuôi
Một con Cáo bị bẫy, sau nhiều cố gắng giật mình thoát khỏi nó, nó rời xa. Tuy nhiên, nó phải đánh đổi cái đuôi đẹp đẽ của mình để thoát khỏi bẫy. Lâu dài, nó tránh mặt lũ Cáo khác vì sợ bị chế giễu. Nhưng sống một mình cũng không dễ dàng. Cuối cùng, nó nghĩ ra một giải pháp cho vấn đề này. Nó triệu tập lũ Cáo và thông báo về những vấn đề mà mỗi con Cáo phải đối mặt với cái đuôi của mình.
Nó kể về những rủi ro mà lũ Cáo đã gặp vì đuôi. Một con bị chó săn vồ vì đuôi bị vướng vào bụi gai, con khác không thể chạy nhanh vì đuôi quá nặng. Ngoài ra, con người cũng săn Cáo để lấy đuôi làm kỷ niệm. Với những lẽ luận này, Cáo Cụt Đuôi khuyên lũ Cáo nên cắt đuôi để sống an toàn.
Khi nó nói xong, một cụ Cáo đứng lên và yêu cầu nó quay mặt đi. Khi Cáo Cụt Đuôi quay mặt, lũ Cáo cười và la ó, thể hiện sự chế giễu. Cáo Cụt Đuôi hiểu rằng thuyết phục lũ Cáo làm như vậy là vô ích.
Lời bàn: Đừng nghe lời những người không muốn bạn hơn họ.
8. Người tiêu hoang và con chim Én
Một chàng trai trẻ, nổi tiếng trong đám bạn bè của mình với tính cách tiêu xài hoang phí, chẳng bao lâu đã làm khô túi vì cố gắng duy trì hình ảnh xa hoa. Vào một ngày xuân tươi đẹp, anh ấy phát hiện mình không còn đồng xu nào và cũng không có tài sản để đổi lấy chiếc áo mới thay cho chiếc cũ đã rách.
Anh ấy sẽ gặp gỡ bạn bè vào buổi sáng, nhưng không biết làm sao có tiền để mặc đẹp như mọi khi. Lúc đó, một chú chim Én bay qua, hót líu lo vui vẻ, làm cho chàng trai tưởng rằng mùa hạ đã đến. Anh ấy nhanh chóng mang toàn bộ quần áo cũ đến tiệm và đổi lấy một chiếc áo mới.
Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, thời tiết thay đổi và trở lạnh khủng khiếp. Chú Én vô tội và chàng trai ngơ ngác trong chiếc áo mới mỏng manh ngắn tay và đôi chân trần, đối mặt với cái lạnh buốt và sợ hãi vì không thể tránh khỏi cái chết.
Lời bàn: Một chú Én không làm nên một mùa hạ.
9. Cuộc Trả Thù Của Đại Bàng Và Bọ Cánh Cứng
Một hôm, con Bọ Cánh Cứng cầu xin Đại Bàng tha mạng cho một chú thỏ bị nó rượt chạy đến nói xin che chở. Nhưng Đại Bàng vẫn vồ lấy con mồi, sức vỗ mạnh của đôi cánh hất văng Bọ Cánh Cứng xa hàng chục thước. Tức giận trước sự xem thường của Đại Bàng, Bọ Cánh Cứng lao vào tổ của nó và đẩy những quả trứng xuống đất. Không để lại một quả trứng nào, Đại Bàng đau lòng và tức giận vô hạn, không biết ai đã làm ra điều tàn ác này.
Năm sau, Đại Bàng xây tổ ẩn mình trên đỉnh núi cheo leo, nhưng Bọ Cánh Cứng lại tìm thấy và một lần nữa phá hủy toàn bộ ổ trứng của Đại Bàng. Thất vọng, Đại Bàng quyết định tìm đến thần Jupiter, cầu xin thần ấp trứng giữ cho chúng an toàn. Bọ Cánh Cứng bay quậy đầu thần, khiến thần ngẩng đầu đuổi nó và trứng rơi xuống đất.
Nay Bọ Cánh Cứng kể với thần về lý do tại sao nó đã làm vậy, và thần Jupiter hiểu thông cảm. Từ đó, mỗi khi Đại Bàng đẻ trứng vào mùa xuân, Bọ Cánh Cứng ngủ im trong lòng đất. Bởi thần Jupiter đã quyết định cho chúng làm như vậy.
Lời bàn: Ngay cả những kẻ yếu đuối cũng có thể tìm ra cách để trả thù.
10. Cuộc Đua Giữa Gió Bắc Và Mặt Trời
Gió Bắc và Mặt Trời tranh cãi về ai mạnh mẽ hơn. Trong lúc ấy, có một người du khách đi qua mặc chiếc áo khoác.
“Chúng ta hãy thử thách nhau,” Mặt Trời nói, “Ai có thể làm cho người đó cởi bỏ chiếc áo sẽ thắng.”
“Đồng ý,” Gió Bắc gầm lên, thổi cơn gió lạnh vào người du khách. Áo anh ta như bay nhẹ nhàng vào phía trước. Anh ta giữ chặt chiếc áo và không buông.
Lượt của Mặt Trời, tia nắng ban đầu êm dịu và ấm áp. Anh ta cởi bỏ mũ và mở nút áo. Khi nắng trở nên nóng bức, anh ta quên cả việc giữ áo và cuối cùng là lột sạch áo, chạy đến bóng cây.
Lời bàn: Sự nhẹ nhàng và lịch sự thường thắng hơn bạo lực.