1. Một Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ
Một lần đầu mùa Xuân năm 1963, sau khi thăm xong cơ sở, trên đường về Hà Nội, Bác thấy một ngọn đồi xanh mướt, nơi đó Bác quyết định nghỉ lại. Trong trưa yên bình, mấy Bác cháu đã chuẩn bị cơm nắm và ngắm nhìn cảnh đẹp.
Sau bữa ăn, khi đang thư giãn, họ nghe thấy tiếng đám trẻ vui đùa. Mấy đồng chí đi theo Bác ra ngoài, họ thấy hàng chục thiếu nhi cầm cào cỏ và rổ rau, đang hướng về phía Bác. Bác gọi mời các em lại gần, nhưng nhấn mạnh rằng đừng làm các em sợ hãi. Các em hân hoan chạy đến và vui mừng quây quần xung quanh Bác.
Bác nhìn quanh và hỏi vui:
– Các em đông thế này làm gì vậy? Một cậu bé trả lời:
– Bác ơi, khi thấy Bác xuống xe, một người bạn của chúng tôi bảo chúng tôi ra đây để nhìn Bác!
Bác cười rất vui:
– Vậy à? Bác ngồi đây, các em cứ nhìn Bác cho kỹ nhé!
Cả Bác, các cháu và mấy đồng chí cùng điều ra ngoài, tất cả đều vui vẻ. Bác tiếp tục hỏi:
– Các em đều đi học đúng không? Ở đây có ai không được học không?
– Không, chúng tôi đều đi học hết ạ!
Bác mỉm cười hài lòng:
– Thế thì tốt. Vậy các em học có giỏi không? Có ngoan không?
Nhiều em hào hứng trả lời Bác.
– Chúng tôi học giỏi ạ, và cũng ngoan ạ!
Bác gật đầu hài lòng và yêu cầu các em hát. Các em đồng thanh hát bài “Ai Yêu Bác Hồ Chí Minh Hơn Thiếu Niên Nhi Đồng”. Và giữa thiên nhiên bao la, một buổi biểu diễn tình thương được tiến hành dưới sự hướng dẫn của Bác Hồ yêu quý.
Khi hát xong, Bác nhìn các em với vẻ mến mộ và nói nhẹ nhàng:
– Bác cảm ơn các em đã đến thăm Bác và hát cho Bác nghe. Bác mong các em hãy học chăm hơn, học giỏi hơn, tuân theo lời dạy của thầy cô và cha mẹ. Giờ Bác phải đi rồi, chúng ta tạm biệt ở đây nhé.
Lời Bình:Qua câu chuyện về học tập và làm theo lời dạy của Bác: Một Cuộc Gặp Gỡ Bất Ngờ, chúng ta rút ra được nhiều bài học quý giá:Sinh thời, Bác Hồ là người rất yêu quý thiếu niên. Người luôn dành tình cảm đặc biệt cho thế hệ trẻ của dân tộc. Những lời dạy và bài viết của Người dành cho lứa tuổi thiếu niên được xem như một di sản vô giá của dân tộc và thế hệ trẻ của nước ta:Trẻ em như búp trên cành Biết ăn ngủ biết học hành là ngoan


2. Dành Cho Các Em Nhỏ
Về trước khi xây dựng ngôi nhà sàn gỗ của Bác tại Phủ Chủ tịch (tầng trên có hai phòng, một phòng Bác sử dụng cho công việc, một phòng nghỉ. Còn tầng dưới là nơi Bác họp và tiếp khách). Bác có nhận xét:
– Khách của Bác thường đông, có lúc Bác phải tiếp đón nhiều trẻ em, vì vậy chú ta hãy thiết kế cho Bác một hàng ghế xi măng bao quanh.
Đồng ý với ý kiến của Bác, các đồng chí đã tiến hành thiết kế hàng ghế đó. Mỗi khi có trẻ em đến, họ đều tụ tập xung quanh Bác và được Bác chia sẻ bánh kẹo.
Một ngày kia, Bác nói với một đồng chí phụ tá:
– Chú xem, khách nhỏ của Bác khá nhiều, để các em vui vẻ, phải có cảnh cho các em xem, chú hãy tìm một chiếc bể cá để nuôi cá vàng làm cảnh cho các em.
Chấp nhận yêu cầu của Bác, đồng chí phụ tá đã tìm mua một bể cá để đặt tại hành lang của tầng dưới ngôi nhà sàn và thả ba con cá vàng rất đẹp vào.
Mỗi ngày, sau giờ làm việc, Bác thường cho cá vàng ăn. Người dành riêng những mảnh bánh mì để làm thức ăn cho cá. Dưới sự chăm sóc của Bác, ba con cá vàng ngày một phát triển và to lớn.
Vào mùa đông, khi trời lạnh, Bác bảo:
– Cá cũng cần được giữ ấm trong mùa đông. Chú nên làm một cái nắp đậy cho bể cá để bảo vệ cá khỏi cái lạnh.
Khi có khách đến thăm nhà Bác, đặc biệt là các em nhỏ, họ thường rất hứng thú đứng nhìn cá vàng trong bể. Những con cá với màu sắc rực rỡ, tung tăng, long lanh, bơi lội trong bể nước.


3. Bác Hồ thăm vườn hoa nghìn việc làm tốt
Vào buổi sáng mồng một Tết Đinh Mùi (9-2-1967), Bác Hồ đến Tam Sơn gặp gỡ các đại biểu các dân tộc tỉnh Hà Bắc tụ tại chùa Cảm Ứng.
Khi chiếc xe của Bác vừa đến, Nguyễn Thế Hải, một học sinh lớp một đang vui vẻ nô đùa cùng bạn bè, bất ngờ reo lên:
– Bác Hồ! Bác Hồ!
– Bác Hồ đã trở về quê hương để thăm vườn hoa nghìn việc làm tốt.
Đám thiếu nhi dừng lại, đông lại quanh chiếc xe của Bác.
Một người trong đoàn cần vụ từ bên trong xe bước ra, nhắc nhở các em rồi mở cửa, mời Bác xuống.
Bác tươi cười nhìn các em và hỏi:
– Các em đang vui chơi dịp Tết à?
– Thưa Bác, vâng ạ!
– Thưa Bác, năm mới này, chúng em kính chúc Bác luôn mạnh khoẻ, sống lâu!…
Các em tranh nhau nói những điều từ lâu mong được nói với Bác, nhưng vì hồi hộp nên không thể nói nhiều…
Bác Hồ rất vui mừng. Nghe các em nói xong, Bác bảo:
– Các em đã làm nhiều việc tốt, nhớ và làm theo những điều Bác dạy có được không?
– Thưa Bác có ạ! – Nguyễn Thế Hải đứng nghiêm túc như đang đọc bài học ở trường.
Mọi người cười vui. Nhưng ai cũng hạnh phúc vì Hải đã trả lời đúng.
Khi Bác và các đồng chí lãnh đạo bước vào chùa, đội thiếu nhi danh dự đã mang hoa đến tặng Bác, Bác nhận hoa từ tay Liên đội trưởng Nguyễn Toàn Thắng rồi trao cho cần vụ.
Bác hỏi Thắng:
– Cháu học giỏi không? Có được phần thưởng của Bác không?
– Thưa Bác, cháu được nhận phần thưởng của Bác hai lần: Một lần là một cuốn sổ và một lần là hai quả cam.
Cháu đã nhận phần thưởng của Bác, cháu phải giúp đỡ các bạn học giỏi, làm việc siêng năng… để nhiều người cùng được phần thưởng của Bác, thế mới tốt.
– Thưa Bác, vâng ạ!


4. Với các em nhỏ
Nhớ lại thời kỳ cách mạng mới chiến thắng, Bác Hồ luôn phấn khích khi nghe tiếng trống trẻ con vang vọng, nhìn các bước chân vụng về, vẫn toát lên vẻ đẹp uy nghiêm nhưng cũng đầy tinh nghịch của các em.
Có những lúc từ phòng làm việc trên tầng cao của Phủ Bắc Bộ, Bác phải đứng nhìn qua vai người khác để không để các em nhìn thấy Bác, và Bác được tự do quan sát các em. Trong những ngày vui đó, các em thường mặc đồng phục quần xanh, áo sơ mi trắng, đội mũ nồi. Bác đứng nhìn các em mãi, mãi. Bác đang suy nghĩ điều gì?
Vào buổi tối, khi đang làm việc, có tiếng hát từ các em nhỏ, Bác ra lệnh dừng lại để cùng lắng nghe. Rồi Bác hỏi:
– Chú đoán xem, em bé này bao nhiêu tuổi?
– Thưa Bác, năm tuổi.
– Bác nghĩ là ít hơn.
– Khi tôi hỏi lại các đồng chí ở Đài phát thanh, tôi thấy Bác thường đoán đúng hơn. Không gì khó hiểu cả, vì Bác đã nghe rất nhiều, nghe rất chăm chú. Và chắc là, trong khi nghe, Bác đang tưởng tượng ra cô bé hoặc chú bé nhỏ nhắn ấy!
Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Bác vẫn để đài phát thanh làm phiền khi đang làm việc? Có một lần tôi hỏi có nên tắt đài đi không, Bác nhìn tôi một cách trầm ngâm và nói:
– Hãy để đó chú ạ. Để nghe tiếng người. Khi chú ở nhà, dù con cái khóc lóc hoặc vợ cáu kỉnh, có khi nói lời nặng nề, nhưng đó đều là tình cảm gia đình…


5. Các em luôn sạch sẽ và ngoan ngoãn!
Vào đầu năm 1967, Bác Hồ đến thăm tỉnh Thái Bình. Các em nhỏ ở xóm Dân Chủ hát vang bài “Giải phóng miền Nam” chào đón Bác. Bác hỏi:
– Các em có ngoan không?
– Thưa Bác, có ạ!
– Các em có vâng lời cha mẹ không?
– Thưa Bác, có ạ!
– Các em ăn ở có sạch sẽ không?
– Thưa Bác, có ạ!
– Chịu khó chìa tay ra đây để Bác xem nào?
Những bàn tay xinh xắn của các em được chìa ra trước mặt Bác. Bác gật đầu hài lòng khi thấy cuộc sống của các em nhỏ ở nông thôn đã dần thay đổi và cải thiện.
Các em thật sạch sẽ và ngoan ngoãn. Bác Hồ lấy kẹo chia cho các em rồi tiếp tục bước đi.


6. Kỷ niệm về dũng sĩ miền Nam
Vào tháng chạp năm 1968, các dũng sĩ thiếu niên miền Nam tại khu Tả Ngạn được đưa về Hà Nội. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến khi đến Phủ Chủ tịch và nhìn thấy Bác Hồ ngồi trước cửa nhà. Tất cả chạy đến chào Bác.
Bác nói chuyện với các em và mời chúng vào ăn cơm cùng.
Bữa ăn đơn giản nhưng ấm cúng. Bác gắp thức ăn cho các em, thậm chí còn chia sẻ những lời khuyên.
Sau bữa ăn, Bác tặng mỗi em một bông hồng, một quả táo, một quả lê và ba quyển sách “Người tốt việc tốt”.
Trước khi các em rời đi, Bác nhắc nhở chúng học tập chăm chỉ.
Các em cảm động và biết ơn sự quan tâm của Bác.


7. Tôn trọng thiếu nhi
Vào mùa hè năm 1961, Phủ Chủ tịch trở thành nơi tổ chức triển lãm “Thiếu nhi với 5 điều Bác Hồ dạy”. Các em thiếu nhi từ khắp nơi đến tham quan và thưởng ngoạn triển lãm. Bác Hồ và Bác Tôn thậm chí còn tham gia dự buổi bế mạc, giao lưu với 2.000 thiếu nhi.
Trong buổi triển lãm, các em được thưởng thức không chỉ kiến thức mà còn có cơ hội vui chơi, trò chuyện cùng Bác Hồ. Bác luôn quan tâm tới việc tổ chức và chăm sóc các em, từ việc cung cấp đồ ăn, đồ uống cho đến việc đảm bảo sự thoải mái trong việc nghỉ ngơi.
Bác cảm thấy vui khi thấy các em vui chơi và học hỏi. Ngay sau đó, Bác còn đề xuất cung cấp giường ngủ cho các em nghỉ ngơi thoải mái hơn.
Điều này cho thấy sự quan tâm và tôn trọng đặc biệt của Bác Hồ đối với thiếu nhi.


8. Món quà đặc biệt từ Bác
Vào năm 1946, Bác Hồ sang Pháp để tham gia đàm phán với Chính phủ Pháp về những vấn đề quan trọng của đất nước. Tại một buổi tiệc tổ chức long trọng bởi thị trưởng thành phố Paris, Bác đã nhận được một quả táo và đặt nó vào túi một cách khá bí ẩn. Mọi người đều tò mò về hành động này của Bác.
Khi rời khỏi buổi tiệc, Bác thấy một đám đông bà con Việt kiều và người Pháp đang đứng chờ đón Bác. Khi thấy một bà mẹ đang bế một đứa bé, Bác lại tiến gần và cất tay lấy bé. Lúc đó, Bác lấy quả táo từ túi ra và trao cho đứa bé. Cả bà mẹ và mọi người khác đều cảm động trước tấm lòng yêu thương dành cho trẻ em của Bác Hồ.
Ngày sau đó, câu chuyện về “quả táo của Bác Hồ” lan tỏa trên các báo ở Pháp. Họ kể rằng khi đứa bé gái nhận được quả táo, cô bé giữ nó cẩn thận trong tay, không cho ai nhặt. Khi về nhà, cô bé đặt quả táo trên bàn học và từ chối ăn nó. Bố mẹ cô cố gắng thuyết phục: “Hãy ăn đi, quả táo sẽ hỏng nếu để lâu”. Nhưng cô bé từ chối và nói: “Đây là quả táo mà Bác Hồ tặng cho con, con sẽ giữ nó làm kỷ niệm”.
Nhận xét:
Bác Hồ không chỉ có tình yêu thương dành cho trẻ em trong nước mà còn dành cho trẻ em trên toàn thế giới. Và những trẻ em này cũng đã đáp lại tình cảm đó bằng sự kính trọng và yêu mến.


9. Khoảnh khắc bên Bác Hồ
“Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên nhi đồng. Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu nhi Việt Nam”…
Đó là giai điệu lúc nào cũng sôi động trong lòng các em học sinh tại Nhạc viện Hà Nội trong buổi biểu diễn trước Bác Hồ vào ngày 1-6-1969, chỉ vài tháng trước khi Bác ra đi.
Bất chấp sức khỏe suy yếu, Bác Hồ rất vui khi thấy các em biểu diễn các nhạc cụ như đàn vĩ cầm, đàn dương cầm một cách xuất sắc. Bác gọi các em là “những nghệ sĩ nhí”, “những nghệ sĩ tương lai” và dặn dò:
– Các em hãy học giỏi để sau này phục vụ đất nước nhé!
Bác ôm các em vào lòng, hỏi từng em:
– Em chơi nhạc cụ gì?
– Bố mẹ em làm nghề gì?
Khi các em giới thiệu về đàn thập lục và đàn tam thập lục, Bác cười và bảo:
“Ta có tiếng ta, sao các em không gọi là đàn 16 dây và đàn 36 dây có phải tên nó đơn giản hơn không?”
Từ đó, hai cây đàn này được gọi bằng tên mới mẻ theo ngôn ngữ dân tộc, mỗi khi nhắc đến, các em lại nhớ đến Bác.
Sau mỗi tiết mục, Bác vỗ tay lớn và nói:
– Hãy vỗ tay lớn để ủng hộ bạn đánh nhạc đấy nhé!
Khi phát kẹo cho các em, Bác nói:
– Cho em bé này thêm một viên vì em bé nhỏ nhất.
Và trong khoảnh khắc đó, các em đến từ thành thị, nông thôn, là con của cán bộ, công nhân, nông dân, và các dân tộc miền núi cả ở miền Bắc lẫn miền Nam, đều quây quần bên Bác Hồ.


10. Bác Hồ và trại trẻ mồ côi Kim Đồng
Khi ghé thăm trại trẻ mồ côi Kim Đồng, Bác Hồ nhìn thấy hàng rào dây thép gai xung quanh cổng trại. Người phụ trách lý giải đây là di sản của thời kỳ trước đây, nhưng Bác không đồng ý. Bác yêu cầu tháo bỏ hàng rào đó ngay lập tức, vì Bác muốn trại là nơi nuôi dạy các cháu mồ côi, không phải như nhà tù. Bác đi qua từng phòng ăn, phòng ở, phòng học của các cháu, khen ngợi sự gọn gàng và sạch sẽ, nhưng cũng lưu ý đến khó khăn trong không gian sống của các cháu. Bác nhấn mạnh rằng, điều quan trọng nhất đối với các cháu không phải là không gian sống, mà là tình thương và sự chăm sóc từ những người phụ trách. Bác nói rằng các cô, các chú phải làm cho các cháu cảm thấy như ở nhà, không nên biến trại thành nhà tù. Bác cũng yêu cầu người quản lý phải biết rõ từng cháu một, để có thể giáo dục và hướng dẫn tốt nhất cho họ. Bác cũng dành thời gian trò chuyện với em Quốc, một em nhỏ trong trại, và khuyến khích em phải thay đổi tư duy và hành động của mình.
Bác chia sẻ về quãng thời niên thiếu của mình và những khó khăn đã trải qua, để làm gương cho các em. Cuối cùng, Bác nhắc nhở các em phải nghe lời và trở thành những công dân tốt cho đất nước.
Ngày đó, Bác để lại nhiều quà cho các em, nhưng nhiều em không ăn mà giữ làm kỷ niệm. Từ đó, trong ánh mắt của các em, lóe sáng niềm vui và hy vọng về tương lai.


