1. Vua Felipe VI của Tây Ban Nha
Felipe VI là Quốc vương của Tây Ban Nha, con trai của cựu Quốc vương Juan Carlos I và Nữ hoàng Sofía, có hai chị gái là Infanta Elena, Nữ công tước xứ Lugo và Infanta Cristina. Theo Hiến pháp Tây Ban Nha, ông giữ chức vụ nguyên thủ quốc gia và là tổng tư lệnh Lực lượng vũ trang Tây Ban Nha với quân hàm Đại tướng, đồng thời là đại diện tối cao của Tây Ban Nha trong quan hệ quốc tế. Felipe lên ngôi vào ngày 19 tháng 6 năm 2014, sau khi cha ông thoái vị.
Triều đại của ông được ghi nhận với việc giải tán Quốc hội Tây Ban Nha vào năm 2016 (để tổ chức bầu cử mới), lên án mạnh mẽ cuộc trưng cầu dân ý về độc lập của Catalonia, và đối phó với đại dịch COVID-19, đồng thời hướng tới sự minh bạch hơn trong các vấn đề hoàng gia. Một nghiên cứu năm 2021 cho thấy người dân Tây Ban Nha, đặc biệt là cánh tả, vẫn không tin tưởng vào thể chế quân chủ và cho rằng Felipe VI đã không đáp ứng được kỳ vọng về tính trung lập chính trị. Ngoài các hoạt động chính thức, Felipe còn là chủ tịch danh dự của nhiều hiệp hội và quỹ, như Quỹ Codespa, tổ chức hỗ trợ phát triển kinh tế và xã hội tại Ibero-Mỹ và các nước khác,...


2. Vua Salman của Ả Rập Xê Út
Salman bin Abdulaziz Al Saud là Quốc vương Ả Rập Xê Út, lên ngôi từ năm 2015 và đã giữ chức Thủ tướng từ năm 2015 đến 2022. Ông là con trai thứ 25 của Quốc vương Abdulaziz, người sáng lập ra Ả Rập Xê Út, và chính thức trở thành vua vào ngày 23 tháng 1 năm 2015. Vua Salman là nguyên thủ quốc gia lớn tuổi thứ ba và là quốc vương đang sống lâu nhất. Trước khi lên ngôi, ông từng là phó thống đốc và sau đó là thống đốc Riyadh trong 48 năm từ 1963 đến 2011, rồi được bổ nhiệm làm bộ trưởng quốc phòng. Ông cũng được phong làm thái tử vào năm 2012, và chính thức trở thành vua sau cái chết của người anh cùng cha khác mẹ, Vua Abdullah.
Vua Salman đã thực hiện nhiều chuyến công du quốc tế khi còn là thống đốc. Một số chính sách nổi bật của ông bao gồm can thiệp vào Nội chiến Yemen, Tầm nhìn Ả Rập Xê Út 2030, và một sắc lệnh vào năm 2017 cho phép phụ nữ Ả Rập Xê Út được lái xe. Nhà vua cùng con trai, Mohammed bin Salman, đã thực hiện cải cách bộ máy hành chính của chính phủ. Con trai ông, Thái tử Mohammed bin Salman, được xem là người lãnh đạo thực tế của Ả Rập Xê Út do sức khỏe yếu của Nhà vua và sự điều động chính trị của chính ông.


3. Vua Harald V của Na Uy
Harald là hoàng tử đầu tiên được sinh ra ở Na Uy sau 567 năm. Thái tử Olav và Công nương Märtha có thêm hai con gái là Công chúa Ragnhild và Công chúa Astrid, cả hai đều sinh ra trước Thái tử. Khi đó, Hiến pháp Na Uy năm 1814 quy định rằng chỉ có nam giới mới được thừa kế ngai vàng, vì vậy sự ra đời của Hoàng tử Harald đã bảo đảm quyền kế vị cho ông. Vua Harald giữ cấp bậc Đại tướng trong Lục quân và Không quân, cũng như Đô đốc trong Hải quân, trở thành sĩ quan cao nhất của quốc gia. Hiến pháp đã được sửa đổi vào năm 1990, cho phép đứa trẻ lớn nhất trong Hoàng gia Na Uy, bất kể giới tính, có thể lên ngôi.
Kể từ khi chế độ nghị viện được thiết lập vào năm 1884, vai trò chính thức của Nhà vua chủ yếu mang tính nghi lễ với tư cách là người bảo trợ truyền thống. Vua Harald đứng đầu Hội đồng Nhà nước vào các ngày thứ Sáu và chính thức khai mạc phiên họp mới của Storting mỗi năm vào tháng 10. Không có đạo luật hay quyết định nào được Hội đồng Nhà nước phê duyệt có hiệu lực cho đến khi được Nhà vua phê chuẩn và được thủ tướng ký. Nhà vua đóng một vai trò quan trọng trong quá trình chuyển giao chính phủ, thường thì thủ tướng mãn nhiệm sẽ tư vấn cho Nhà vua về người kế nhiệm.


4. Nữ hoàng Margrethe II của Đan Mạch
Margrethe II là Nữ hoàng Đan Mạch, bà đã trị vì hơn 50 năm, hiện là nguyên thủ quốc gia tại vị lâu nhất ở châu Âu. Nữ hoàng Margrethe nổi bật với niềm đam mê khảo cổ và đã tham gia nhiều cuộc khai quật tại Ý, Ai Cập, Đan Mạch và Nam Mỹ. Đến năm 2022, với tư cách là người đứng đầu quốc gia, bà đã thực hiện 42 chuyến thăm chính thức cấp nhà nước và tự mình thực hiện 55 chuyến thăm cấp nhà nước ra nước ngoài.
Khi bà sinh ra, chỉ có nam giới mới có quyền lên ngôi Đan Mạch. Vì Margrethe không có anh trai, người ta nghĩ rằng chú của bà, Hoàng tử Knud, sẽ trở thành vua. Tuy nhiên, vào năm 1953, Công chúa Margrethe đã chính thức trở thành người thừa kế của cha mình khi hiến pháp được sửa đổi để cho phép phụ nữ thừa kế ngai vàng. Bà kế vị cha sau khi ông qua đời vào ngày 14 tháng 1 năm 1972, trở thành nữ quân vương đầu tiên của Đan Mạch kể từ Margrethe I, người từng cai trị các vương quốc Scandinavia từ năm 1375 đến 1412 trong Liên minh Kalmar. Sự ủng hộ của người dân đối với chế độ quân chủ ở Đan Mạch luôn duy trì ở mức cao khoảng 82%, cùng với sự nổi tiếng của Margrethe.


5. Vua Jigme Khesar Namgyal Wangchukin của Butan
Butan được thành lập bởi Shabdrung Ngawang Namgyel, người đã thống nhất đất nước thành một quốc gia tôn giáo vào năm 1616. Vua Jigme Khesar Namgyal Wangchukin là vị vua thứ năm của Butan và cũng là nguyên thủ quốc gia trẻ nhất thế giới, kế nhiệm vị vua thứ tư, Jigme Singye Wangchuk. Vào ngày 14 tháng 12 năm 2006, ông đã tuyên bố thoái vị ngay lập tức và chuyển giao ngai vàng cho Jigme Khesar Namgyel Wangchuck. Lễ đăng quang chính thức của vua thứ năm được tổ chức vào năm 2008, đánh dấu 100 năm chế độ quân chủ ở Butan.
Dưới sự trị vì của Vua Jigme Khesar Namgyal Wangchukin, ông giám sát việc thực hiện Hiến pháp của Butan, ban tặng cho người dân nền dân chủ mà cha ông luôn mong muốn. Sau khi đăng quang, dự án đầu tiên mang tính bước ngoặt của Nhà vua là Khảo sát Địa chính Quốc gia vào tháng 3 năm 2009, nhằm cải thiện đời sống của người dân ở các vùng xa xôi của Butan. Năm 2011, nhà vua thành lập Quỹ Kidu để hỗ trợ người dân, đặc biệt là trẻ em, người già, người khuyết tật và những người đang bệnh. Quỹ Kidu có vai trò phối hợp với các nỗ lực của chính phủ để giải quyết các vấn đề quan trọng trong giáo dục, pháp quyền, dân chủ và truyền thông, phát triển kinh tế bền vững, cũng như bảo tồn di sản văn hóa và môi trường của đất nước.


6. Tiểu vương Sheikh Tamim ibn Hamad Al Thani của Qatar
Có tổng cộng tám người cai trị Qatar, tất cả đều là thành viên trong gia đình Al Thani. Sheikh Mohammed bin Thani được công nhận là người cai trị đầu tiên từ năm 1851 khi ông thống nhất các bộ lạc dưới sự lãnh đạo của mình. Qatar chính thức trở thành một quốc gia độc lập vào ngày 3 tháng 9 năm 1971 và từ đó, người cai trị được phong làm Emir (Amir). Hiến pháp vĩnh viễn của Qatar, được công bố vào năm 2005, quy định rằng quyền lực sẽ được truyền từ cha sang con và chỉ giới hạn ở hậu duệ của Hamad bin Khalifa Al Thani.
Hiện nay, Sheikh Tamim bin Hamad Al Thani là Tiểu vương của Qatar. Ông đã trở thành người thừa kế ngai vàng vào ngày 5 tháng 8 năm 2003, khi anh trai ông, Sheikh Jassim, từ bỏ yêu cầu này. Ông giữ vai trò quốc vương và nguyên thủ quốc gia của Qatar, đồng thời là tổng tư lệnh của Lực lượng Vũ trang và là người bảo đảm Hiến pháp. Ông nắm giữ vị trí quyền lực tối cao và có vai trò quan trọng trong quan hệ đối ngoại. Gia đình Al Thani, nơi Sheikh Tamim thuộc về, có nguồn gốc từ bộ lạc Bani Tamim, một trong những bộ lạc lớn nhất ở Bán đảo Ả Rập. Sheikh Tamim đã tích cực nâng cao vị thế quốc tế của Qatar thông qua việc tổ chức các sự kiện thể thao và đầu tư vào câu lạc bộ bóng đá Paris Saint-Germain FC.


7. Vua Mohammed VI, Maroc
Mohammed VI là Quốc vương của Maroc, thuộc triều đại Alawi. Ông lên ngôi vào ngày 23 tháng 7 năm 1999, sau khi cha ông, Vua Hassan II qua đời. Ngay từ khi lên ngôi, Mohammed đã thực hiện nhiều cải cách và điều chỉnh mã gia đình, nhằm trao quyền nhiều hơn cho phụ nữ. Theo hiến pháp, ông còn được gọi là Amir Al-Mu'minun, tức Chỉ huy của những người trung thành, kết hợp giữa quyền lực tôn giáo và chính trị. Quốc vương Mohammed VI được khen ngợi vì những chính sách cải cách trong nước và những nỗ lực tiên phong nhằm hiện đại hóa Maroc cũng như chống lại chủ nghĩa khủng bố.
Ông cũng tập trung giải quyết các vấn đề về nghèo đói, dễ bị tổn thương và loại trừ xã hội trong nước, đồng thời cải thiện quan hệ quốc tế. Vua Mohammed VI có tầm ảnh hưởng lớn đến cộng đồng Hồi giáo theo trường phái luật học Maliki, và được xem là một trong những quốc vương hàng đầu ở châu Phi. Ông có cổ phần lớn trong nhiều lĩnh vực kinh tế ở Maroc, với giá trị tài sản ròng ước tính từ 2,1 tỷ đến hơn 8,2 tỷ đô la Mỹ. Theo Forbes, ông là vị vua giàu nhất châu Phi và đứng thứ năm trên toàn lục địa. Năm 2022, Mohammed được Trung tâm Nghiên cứu Chiến lược Hồi giáo Hoàng gia xếp hạng là người Hồi giáo có ảnh hưởng lớn thứ bảy trên thế giới.


8. Vua Charles III, Vương quốc Anh
Vua Charles III, trước đây được biết đến với danh xưng Thái tử Charles, có tên đầy đủ là Charles Philip Arthur George, hiện giữ nhiều tước hiệu như Hoàng tử xứ Wales và Bá tước Chester, Công tước xứ Cornwall, Công tước xứ Rothesay, Bá tước Carrick, Nam tước Renfrew, và Lãnh chúa Quần đảo, là vua của Vương quốc Liên hiệp Anh và Bắc Ireland kể từ ngày 8 tháng 9 năm 2022. Ông là con cả của Nữ hoàng Elizabeth II và Hoàng tử Philip, Công tước xứ Edinburgh, và có hai người con là Hoàng tử William và Harry cùng năm đứa cháu. Hoàng tử William là người kế vị tiếp theo.
Tại tuổi 73, Charles trở thành người thừa kế lâu đời nhất trong lịch sử nước Anh chính thức lên ngôi trong một buổi lễ tại Cung điện St. James gần Cung điện Buckingham, trở thành người lớn tuổi nhất đảm nhận vai trò này. Vua Charles III cũng là người thừa kế vương miện đầu tiên có bằng cử nhân, theo học tại Cao đẳng Trinity, Đại học Cambridge từ năm 1967 đến 1970, chuyên sâu về khảo cổ học, nhân chủng học và lịch sử. Là hoàng tử tại vị lâu nhất của xứ Wales, Charles đã khởi xướng nhiều dự án và hoạt động từ thiện, đặc biệt chú trọng vào sự bền vững toàn cầu.


9. Vua Carl XVI Gustaf, Thụy Điển
Vua Carl XVI Gustaf là con trai duy nhất và là con út trong gia đình có năm anh chị em. Cha ông, Hoàng tử Gustaf Adolf, đã qua đời trong một vụ tai nạn máy bay tại sân bay Kastrup vào năm 1947, khi Carl Gustaf mới 9 tháng tuổi. Ông chính thức trở thành vua vào năm 1973, ở tuổi 27, khi kế vị ông nội, Vua Gustav VI Adolf. Ông đã trị vì lâu nhất trong số các vị vua Thụy Điển. Hiện nay, Thụy Điển có chế độ quân chủ lập hiến, với vai trò của Carl XVI Gustaf chủ yếu là đại diện, như một biểu tượng thống nhất cho đất nước.
Thụy Điển được coi là một trong những nền dân chủ bình đẳng và ổn định nhất thế giới, với chế độ quân chủ vững chắc và được người dân ủng hộ. Là nguyên thủ quốc gia, Vua Carl XVI Gustaf là biểu tượng thống nhất hàng đầu của Thụy Điển. Theo hiến pháp năm 1974, quốc vương không can thiệp vào chính trị và không nắm giữ quyền lực chính thức. Nhiệm vụ của nhà vua chủ yếu mang tính nghi lễ và đại diện. Ông cũng rất quan tâm đến các vấn đề tự nhiên và môi trường, và hiện đang là Chủ tịch Quỹ Động vật Hoang dã Thế giới cùng Chủ tịch Danh dự của Tổ chức Hướng đạo Thế giới. Thứ tự kế vị đã được điều chỉnh vào năm 1980, khiến con gái lớn nhất của ông, Công chúa Victoria, sẽ là người kế vị ngai vàng. Công chúa hiện là đại diện của nhà vua khi ông không có mặt, như khi đi công tác nước ngoài.


10. Vua Mswati III, Swaziland
Vua Mswati III là vị vua của Swaziland và là người đứng đầu dòng tộc Hoàng gia Swazi. Ông kế vị cha là Sobhuza II vào năm 1986, trở thành người cai trị vương quốc ở miền nam châu Phi. Được coi là một vị vua có quyền lực tuyệt đối, ông có quyền bổ nhiệm Thủ tướng, các thành viên trong nội các và thẩm phán của hệ thống tư pháp. Tuy nhiên, ông cũng bị ràng buộc bởi các truyền thống Swazi và không thể tự do chọn người thừa kế cho ngai vàng. Mswati được tuyên bố là thái tử vào tháng 9 năm 1983 và chính thức lên ngôi vua vào ngày 25 tháng 4 năm 1986, khi mới 18 tuổi, trở thành một trong những vị vua trẻ nhất vào cuối thế kỷ 20.
Ngày nay, Vua Mswati III được xem là vị vua chuyên chế cuối cùng của châu Phi, với quyền lực lớn trong việc bổ nhiệm thủ tướng và các chức vụ quan trọng khác trong chính phủ. Dù có quyền quyết định, ông vẫn phải lắng nghe lời khuyên từ thái hậu và hội đồng, đặc biệt khi chọn thủ tướng. Trong vấn đề bổ nhiệm nội các, ông nhận tư vấn từ thủ tướng. Ông quản lý vương quốc qua các sắc lệnh, nhưng đã khôi phục Nghị viện, cơ quan trước đây đã bị cha ông giải tán để giữ quyền lực trong tay nhà vua. Các nghị sĩ chủ yếu do ông bổ nhiệm (hai phần ba thượng nghị sĩ và mười hạ nghị sĩ) hoặc được bầu bởi các thủ lĩnh truyền thống gần gũi với ông.

