1. Tổng quan về loài vượn
Họ Vượn (tên khoa học: Hylobatidae) là một nhóm chứa đựng nhiều loài vượn. Các loài hiện nay được phân loại thành 4 chi: Hylobates, Hoolock, Nomascus, và Symphalangus. Loài Bunopithecus sericus, một loài đã tuyệt chủng, trước đây được xem là giống với vượn mày trắng. Chúng sống chủ yếu trong rừng già nhiệt đới và cận nhiệt đới từ đông bắc Ấn Độ đến Indonesia, bao gồm các đảo như Sumatra, Borneo, và Java, cũng như vùng miền Hoa Nam.


















10. Vượn trong văn hóa đương đại
Việt Nam: Vượn là nguồn cảm hứng cho nền văn hóa dân dụ Việt Nam, xuất hiện trong những bài thơ dân ca như 'Hò kéo quân' ở Huế hay 'Sống giữa rừng' thuộc hát quan họ Bắc Ninh. Trong âm nhạc truyền thống, tiếng hú vượn được coi là âm thanh bí ẩn, gần gũi với tâm linh.
'Má ơi! Đừng gả con đi xa
Chim kêu vượn hú đâu má biết.'
Tục ngữ Việt cũng đặt vượn làm biểu tượng của sự kiên nhẫn và bền bỉ: 'Vượn lìa cây, ngày vượn rũ lá.'
Truyện Kiều và Lục Vân Tiên, hai tác phẩm văn học lớn, đều ghi chép về vượn, đặc biệt là tiếng hú lạ thường được nhắc đến. Trong tín ngưỡng, hình bóng con vượn trở thành biểu tượng của vùng núi hoang vu khi chúng xuất hiện trong lễ dâng hoa quả.
Trung Hoa: Vượn từng là biểu tượng quý phái trong văn hóa cổ Trung Quốc, được ví như linh hồn của rừng xanh, trong khi loài khỉ vàng phải chịu sự mua chuộc từ con người. Đạo Lão thậm chí tin rằng vượn có thể sống đến hàng nghìn năm và biến hình thành người. Nghệ thuật Trung Quốc từ thời nhà Chu đã ghi chép hình dáng của vượn, và nghệ sĩ như Dịch Nguyên Cát và Mục Khê Pháp Thường trong thời nhà Tống và đầu nhà Nguyên đã tái hiện chúng một cách chân thực.
Nhật Bản: Dưới ảnh hưởng từ văn hóa Trung Quốc, hình ảnh vượn chạy trên mặt nước dưới ánh trăng trở nên phổ biến trong nghệ thuật hội họa Nhật Bản, mặc dù không có loài vượn nào tồn tại tự nhiên ở đây.



