1. Bài phân tích nhân vật viên quản ngục số 1
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm xuất sắc của Nguyễn Tuân, đặc sắc trong sự nghiệp sáng tác. Truyện là điểm đặc sắc nhất trong tập “Vang bóng một thời” của ông. Nguyễn Tuân với niềm đam mê về cái đẹp, tập trung khám phá con người ở khía cạnh tài hoa và nghệ sĩ. Viên quản ngục trong truyện, tượng trưng cho sự sáng tạo và tư duy nghệ thuật của Nguyễn Tuân, là một nhân vật đặc sắc với vẻ đẹp diệu kỳ.
Trong câu chuyện, Huấn Cao, người tử tù có tài viết chữ đẹp, được viên quản ngục tôn trọng và ngưỡng mộ. Hình ảnh viên quản ngục, một con người tư lự, điều độ, và giàu trải nghiệm, đặc trưng bởi “băn khoăn ngồi bóp thái dương”, “đều đã điểm hoa râm, râu đã ngả màu”. Điều lạ kỳ là người này, mặc dù là người coi tù, nhưng lại trân trọng và hậu hĩnh với Huấn Cao.
Nguyễn Tuân thông qua nhân vật này đã tạo ra một sự đối lập giữa vị thế của người thống trị và cách ứng xử tốt lành của viên quản ngục. Việc này làm nổi bật giá trị của cái tài và cái đẹp trong môi trường tối tăm của ngục tù. Hình ảnh viên quản ngục là biểu tượng của cái đẹp và nhân cách trong hoàn cảnh khó khăn, là một viên ngọc quý giữa đống cặn bã ngục tù.
Vẻ đẹp của viên quản ngục không chỉ nằm ở diện mạo bề ngoài mà còn ở tâm hồn trong sáng, khát khao và trân quý cái đẹp. Viên quản ngục như một nghệ sĩ thực thụ, đánh giá cao tài hoa và chân thành trước nét chữ đẹp của Huấn Cao. Mặc dù ở vị thế thấp kém, nhưng ông ta tự ý thức và tự trọng, hiểu rõ về bản thân mình.
Nhân vật này còn là biểu tượng của sự đẹp đặt trên cái trần tục, vượt lên trên tầm thường. Tài năng xây dựng nhân vật của Nguyễn Tuân đã làm nổi bật viên quản ngục như một nguồn đẹp tinh khôi trong cuộc sống khắc nghiệt. Đây là một trong những tác phẩm nổi bật của văn học Việt Nam, thể hiện sự tôn trọng và khát khao với cái đẹp ngay cả trong những điều kiện khó khăn nhất.
3. Bài văn phân tích nhân vật viên quản ngục số 2
Nguyễn Tuân, với những nhân vật anh hùng dũng liệt, hiện lên trong lớp ngôn ngữ dân tộc và chuẩn mực, cố gắng làm sống dậy một thời quá khứ rực rỡ. Truyện 'Chữ người tử tù' là một ví dụ điển hình khiến người đọc hiểu được sự mâu thuẫn và đẹp đẽ trong nhân vật viên quản ngục.
Quản ngục không phải anh hùng cao đẹp như Huấn Cao, mà còn mang dáng vóc, tính cách của một người đao phủ khát máu. Dưới bút tài hoa của Nguyễn Tuân, hình ảnh trung gian giữa cái đẹp và cái không đẹp trở nên mập mờ, không rõ ràng. Quản ngục, dù cam chịu và yên phận, vẫn chịu ảnh hưởng của khuôn khổ phong kiến, gặp phải những thách thức và nhận thức về sự hạn chế của mình.
Tuy nhiên, bên trong con người đó vẫn tồn tại một mầm sống tươi xanh của cái đẹp. Mầm sống ấy không ngừng vươn lên, đấu tranh âm thầm, thể hiện sự chiến thắng của niềm đam mê và khát khao cái đẹp. Quản ngục, trước sự xuất hiện của Huấn Cao, bắt đầu trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm gay go. Sự đấu tranh ấy là biểu hiện rõ nét của tính 'hướng nội' mà Nguyễn Tuân thường thể hiện trong tác phẩm của mình.
Đam mê cái đẹp đã chiến thắng, biến đổi viên quản ngục thành một con người mới. 'Bấy nhiêu âm thanh phức tạp bay cao lên khỏi mặt đất, nâng đỡ lấy một ngôi sao chính vị muốn từ biệt vũ trụ', ám chỉ sự nổi bật của Huấn Cao. Quản ngục, bất ngờ trước tâm trạng của mình, trải qua một quá trình chuyển biến đầy phức tạp và đầy ý nghĩa.
Tình yêu và sợ hãi trước cái đẹp, niềm khao khát sở hữu nó, những mâu thuẫn tinh tế đã làm nổi bật nhân vật quản ngục. Sự kết thúc của truyện là một nghệ thuật tài hoa, vừa lãng mạn vừa hiện thực, thể hiện sự đẹp đẽ toàn diện của cả người xin chữ và người cho chữ.
Qua nhân vật quản ngục, Nguyễn Tuân đã truyền đạt những ý nghĩa sâu sắc, là tiếng nói của thiên lương và tinh thần dân tộc, là sự 'yêu mến và than tiếc những cái đã qua và có sức làm sống lại một thời xưa cũ'.
3. Phân tích nhân vật viên quản ngục thứ 2
Một xã hội văn hóa phát triển là nơi mà nghệ thuật biểu hiện đa dạng, và mỗi tác giả lớn đều xây dựng cho mình một phong cách văn hóa độc đáo. Nguyễn Tuân, một nhà văn tài năng, không ngoại lệ. Phong cách nghệ thuật độc đáo của ông chủ yếu là sự tinh tế và niềm đam mê với vẻ đẹp. Chính điều này làm cho các tác phẩm của ông trở nên đặc sắc. Trong số đó, chữ người tử tù là một câu chuyện đáng chú ý, nơi nhân vật chính Huấn Cao và viên quản ngục trở thành những nhân vật không thể quên.
Chữ người tử tù là một trong những tác phẩm thuộc bộ sưu tập về những thói quen của Nguyễn Tuân, những điều đã cũ nhưng vẫn còn đọng lại. Câu chuyện kể về cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ giữa Huấn Cao, người bị tử hình, và viên quản ngục. Cuộc gặp gỡ diễn ra trong không gian tối tăm của nhà tù, nơi đậm chất bóng tối và là kẻ thù của vẻ đẹp. Thời gian đặt ra trong những ngày cuối cùng của Huấn Cao, tạo ra một bối cảnh éo le và làm nổi bật số phận éo le của họ.
Viên quản ngục đại diện cho triều đình, trong khi Huấn Cao lại đối đầu với triều đình. Tuy nhiên, ở tầm nhìn nghệ thuật, họ không còn là kẻ thù mà trở thành những tri kỉ. Huấn Cao tạo ra những bức chữ đẹp, trong khi viên quản ngục lại mê mẩn với vẻ đẹp. Trên bình diện nghệ thuật, họ là những người đồng minh. Từ tình huống của câu chuyện, ta cảm nhận được vẻ đẹp của viên quản ngục như những nốt nhạc thanh thót trong bản nhạc xô bồ.
Viên quản ngục không chỉ là người có sở thích và sở nguyện cao quý, đó là niềm đam mê với chữ đẹp của Huấn Cao. Khác biệt với sở thích của những viên quan thông thường như vàng bạc, quyền lực, viên quản ngục trong câu chuyện lại theo đuổi một cái gì đó ngược lại hoàn toàn. Ông có tầm nhìn rộng và tâm hồn thoát khỏi cám dỗ vật chất và bóng tối của nhà tù. Ông không chỉ đơn thuần làm quan, mà còn thực hiện nhiệm vụ của mình một cách trọn vẹn. Ông như một âm thanh trong trẻo giữa bản nhạc xô bồ. Ước mơ của ông là có một ngày sở hữu một bức tranh chữ của Huấn Cao, đó là ước mơ cao quý của một người đam mê vẻ đẹp.
Việc yêu chuộng giá trị văn hóa truyền thống thể hiện tâm hồn trong trẻo của viên quản ngục. Mặc dù là quan cai ngục, ông không làm mất đi lòng lương thiện. Ông không phụ thuộc vào triều đình. Khi biết Huấn Cao đến, ông đã dũng cảm xin chữ của Huấn Cao, ngay cả khi rủi ro mất mạng. Tâm hồn ông vẫn giữ sự trong trắng như viên ngọc quý trong đêm tối khốc liệt của nhà tù. Ngay cả khi Huấn Cao không hiểu lòng ông, ông vẫn giữ niềm hy vọng và ước mơ cao quý của mình. Việc biết đến viên quản ngục là cách để hiểu rõ hơn về bản thân chúng ta. Thỉnh thoảng, chức vụ và thân phận không quyết định đến cuộc sống và tâm hồn của chúng ta.
Không chỉ là người yêu chuộng vẻ đẹp và có ước mơ cao quý, viên quản ngục còn là người biết trân trọng những tài năng xuất chúng như Huấn Cao. Khi nghe tin tên tội phạm nguy hiểm sắp đến, ông vui mừng và đồng thời tiếc nuối cho người tài năng ấy có thể phải đối mặt với sự chết chóc. Mặc dù Huấn Cao có khả năng vượt ngục, nhưng viên quản ngục không quan tâm đến điều đó, mà chỉ quan tâm đến cách tiếp cận với người anh hùng để xin chữ. Ông tôn trọng và thiết đãi Huấn Cao cùng đồng bọn hàng ngày. Thái độ này thể hiện sự trân trọng đối với những người có tài năng của viên quản ngục. Rồi ông thậm chí nói với Huấn Cao rằng nếu cần gì, hãy nói, ông sẽ thiết đãi. Mặc dù ông là quản ngục, nhưng khi muốn xin chữ và trân trọng người tài, viên quản ngục khiêm tốn xuống dưới và kính trọng như một người bình thường. Khi Huấn Cao mắng mỏ ông, ông không tức giận, vì ông hiểu rằng những kẻ chỉ biết ngồi trên đầu người khác thì không đáng trách.
Thái độ này của viên quan coi ngục là sự thể hiện của việc trân trọng và đánh giá cao những giá trị văn hóa. Tôn trọng nghệ thuật thư pháp chính là tôn trọng những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc. Trong ngục tối, bóng tối không làm cho tâm hồn của viên quản ngục mất đi sự trong sáng. Sức mạnh của vẻ đẹp giữ cho tâm hồn của viên quản ngục sáng lạng như viên ngọc quý giữa đêm tối. Kết thúc câu chuyện, viên quản ngục trở về quê nhà với tâm hồn trong sáng của mình.
4. Phân Tích Nhân Vật Viên Quản Ngục Số 5
Với cuộc hành trình suốt đời tìm kiếm vẻ đẹp riêng, Nguyễn Tuân đã trở thành biểu tượng của văn hóa hiện đại. Tâm hồn uyên bác và tài năng nghệ thuật của ông đã để lại nhiều tác phẩm văn học quý giá cho văn hóa Việt Nam, trong đó có 'Chữ người tử tù'. Trong câu chuyện, Huấn Cao - một tù nhân tài năng, uyên bác, và viên quản ngục với phẩm chất đáng quý là những nhân vật đáng chú ý.
Truyện 'Chữ người tử tù' được trích từ 'Vang bóng một thời' và trước đó có tên là 'Dòng chữ cuối cùng' khi được đăng trên tạp chí Tao Đàn vào năm 1938. Tác phẩm kể về cuộc gặp gỡ đầy éo le giữa Huấn Cao, người tử tù tài năng, và viên quản ngục. Bằng sự đối đãi tử tế và tấm lòng, viên quản ngục đã thuyết phục Huấn Cao đồng ý viết chữ.
Người quản ngục, trung niên với khuôn mặt điềm đạm, phúc hậu, đã trở thành nhân vật đặc biệt giữa trại giam. Sự nền nã và tính cách dịu dàng của ông đã tạo ra sự tương phản với những người khác trong trại. Viên quản ngục cũng có cuộc sống nội tâm sâu sắc, đau khổ khi biết về thân phận của Huấn Cao, một tù nhân trọng phạm triều đình.
Viên quản ngục yêu cái đẹp và tấm lòng biệt nhỡn liên tài. Ông biệt đãi Huấn Cao với sự kính trọng và yêu quý, thậm chí khi bị xua đuổi. Ông luôn mong muốn có được chữ của Huấn Cao để thể hiện sở nguyện của mình. Tình yêu đối với cái đẹp của viên quản ngục đã kết nối họ với nhau, tạo ra một cảnh đẹp hiếm có trong trại giam tăm tối.
Khả năng khắc họa vẻ đẹp độc đáo của viên quản ngục giữa chốn ngục tù đã làm nổi bật tâm hồn 'suốt đời đi tìm cái đẹp' của Nguyễn Tuân. Thủ pháp tương phản, nghệ thuật hội họa và điêu khắc của ông đã tạo ra sức hấp dẫn cho tác phẩm. Nguyễn Tuân không chỉ làm nổi bật chủ đề về cái đẹp mà còn thể hiện rằng cái đẹp và cái thiện luôn chiến thắng mọi xấu xa, bẩn thỉu trong cuộc sống.
5. Phân tích nhân vật viên quản ngục số 4
Trong năm 1939, Nguyên Tuân sáng tác truyện 'Chữ người tử tù', được đăng trên tạp chí 'Tao Đàn'. Năm 1940, truyện được in trong tác phẩm 'Vang bóng một thời'. Đoản thiên tiểu thuyết này có khoảng 2800 chữ, xứng đáng là một tác phẩm nổi bật với tâm huyết của tác giả. Trong truyện, Huấn Cao, tử tù cho chữ, đối mặt với người quản ngục có ngoại hình và tâm hồn đặc sắc. Nguyễn Tuân mô tả một cách tinh tế, làm nổi bật nhân cách và tâm hồn cao quý của quản ngục.
Quản ngục không chỉ là một nhân vật có hình thể dễ nhìn mà còn sở hữu một tâm hồn sâu sắc. Nguyên Tuân mô tả đặc điểm ngoại hình, như đầu đã điểm hoa râm, râu ngả màu, tạo nên vẻ ngoại hình tư lự nhưng đầy ấn tượng. Quản ngục có đời sống nội tâm phong phú, đặc biệt sau khi đọc phiến trát về Huấn Cao. Hình ảnh quản ngục thao thức giữa đêm khuya khi đĩa dầu sở vẫn chưa cạn mực dầu làm nổi bật sự kín đáo, êm nhẹ của ông.
Nguyên Tuân không chỉ tập trung miêu tả về vẻ bề ngoài, mà còn chú trọng đến tâm hồn và tính cách của quản ngục. Quản ngục không phải là kẻ tàn nhẫn, hung thần với đôi bàn tay vấy máu. Ngược lại, ông ta là một nhà nho biết đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền. Tính cách dịu dàng, thận trọng trong cử chỉ, ngôn ngữ là những phẩm chất tốt của quản ngục, làm nổi bật sự nhân hậu và tôn trọng người khác.
Văn chương của Nguyễn Tuân thường sử dụng thủ pháp tương phản để làm nổi bật nghịch lí của hoàn cảnh và số phận. Trong truyện, sự đối lập giữa quản ngục và lũ lính ngục, giữa 'cái thuần khiết' và 'đống cặn bã' được thể hiện một cách tinh tế. Quản ngục không chỉ là người có vị thế uy nghiêm mà còn là biểu tượng của sự đẹp và cao quý trong tình cảm nhân bản.
Một điểm đặc biệt trong truyện là cảnh xin chữ giữa Huấn Cao và quản ngục. Nguyên Tuân tạo nên một bức tranh cảm động, làm nổi bật sự hiểu biết và tôn trọng giữa hai nhân vật. Quản ngục không chỉ là người giữ tù mà còn là người hiểu và trân trọng tài năng văn chương của Huấn Cao. Hình ảnh quản ngục biệt nhỡn liên tài, lắng nghe lời khuyên của tử tù và tỏ ra thấu hiểu tâm lý của Huấn Cao, tất cả đã tạo nên một bức tranh đẹp về lòng nhân ái và tâm hồn cao quý trong hoàn cảnh khó khăn.
6. Phân tích nhân vật quản ngục số 7
Nguyễn Tuân, một văn sĩ vĩ đại, một nghệ sĩ dành cả cuộc đời tìm kiếm vẻ đẹp. Ông để lại dấu ấn quan trọng và đóng góp không nhỏ cho văn hóa Việt Nam hiện đại. Trong những tác phẩm xuất sắc, truyện ngắn 'Chữ người tử tù' nổi bật trong sự nghiệp văn chương của Nguyễn Tuân. Truyện mô tả nhân vật Huấn Cao - con người tài năng, hùng biện, kiên cường và trong sáng. Tuy nhiên, không thể không nhắc đến một nhân vật đặc biệt khác - viên quản ngục.
Quản ngục, mặc dù không phải anh hùng nhưng cũng không mang hình ảnh độc ác, tham lam như một đao phủ. Ngoại hình ưa nhìn, đầu râm hoa, tư lự, nghệ sĩ ẩn sau vẻ ngoại lệ của mình. Khi nhận được phiến trát của Sơn Hưng Tuyên, ngục quan 'nghĩ ngợi' về sự thay đổi sắp xảy ra.
Trong những đêm tĩnh lặng, hình ảnh ngục quan thao thức trước đĩa dầu đã 'vợi lần mực dầu' làm cho bức tranh thêm phần tĩnh lặng và tràn ngập sự êm đềm. Người này, dù có tính cách dịu dàng, không giống những kẻ khác sống bằng tàn nhẫn và lừa lọc. Nguyễn Tuân tôn vinh nhân cách nhưng nhất, biểu tượng cho lòng nhân ái và tình thương đối với những người tài năng.
Quản ngục tôn trọng Huấn Cao và thể hiện sự khâm phục trước tài năng. Ngày nhận tù nhân, ngục quan khác biệt bằng ánh nhìn hiền lành và tôn trọng. Mặc dù có những lời nói trái chiều, ngục quan vẫn giữ vững thái độ của mình. Họ không rơi vào trận lôi đình hay trả thù. Ngục quan tỏ ra lễ độ và kiên nhẫn, làm nổi bật phẩm chất tốt đẹp của mình trong cuộc sống giam cầm.
Hình ảnh quản ngục là một trong những thành công của Nguyễn Tuân trong việc mô tả và xây dựng nhân vật. Từ ngoại hình đến tâm tư, hành động, Nguyễn Tuân tạo ra một con người có phẩm chất cao quý. Quản ngục không chỉ là biểu tượng cho lòng nhân ái mà còn là minh chứng cho sự đẹp đẽ và trí tuệ.
7. Phân Tích Nhân Vật: Người Quản Ngục Số 6
'Chữ người tử tù' là một tác phẩm tuyệt vời của Nguyễn Tuân, tác phẩm này đặc biệt được tôi ưa thích. Tôi không đồng ý với quan điểm của Trần Hà Nam về tác phẩm và nhân vật viên quản ngục. Mặc dù kiến thức và tuổi tác của tôi có thể không sánh kịp với tác giả đó, nhưng tôi muốn chia sẻ một số ý kiến của mình. Theo tác giả, viên quản ngục là người đã từng 'đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền', có tâm hồn và âm nhạc trong trẻo như là một giai điệu trong một bản nhạc đồng đều và hỗn loạn. Điều này đã được tác giả khẳng định.
Viên quản ngục không phải là người đứng đầu máy đàn áp. Khi thầy thơ nói về chuyện triều đình quốc gia, ông đã lên tiếng vì sợ rằng nếu bị tiết lộ, ông sẽ chết. Ông chỉ là một viên quan coi ngục - một vị trí khiêm tốn và tầm thường. Ông có thể buộc phải hành động như vậy vì chức vụ của mình, nhưng tác giả đã tạo dựng hình ảnh một người quản ngục có tâm hồn nhân ái.
Tuy nhiên, tác giả cũng mô tả viên quản ngục là 'người có tính cách dịu dàng và biết giá trị của con người'. Trong đối xử với Huấn Cao, ông không thực hiện hành động 'để tâm', không phải vì Huấn Cao sở hữu báu vật, mà bởi ông kính trọng Huấn Cao. Hành động hằng ngày của ông là dâng rượu thịt cho Huấn Cao, là sự thể hiện tâm hồn nhân ái và mong muốn giảm nhẹ khổ đau cho Huấn Cao. Hành động này vượt qua phép tắc của triều đình phong kiến.
Việc ông muốn có chữ của Huấn Cao không phải là thèm khát, mà là ước nguyện của ông. 'Ước nguyện' và 'thèm khát' là hai khái niệm khác nhau. Tác giả đã xây dựng hình ảnh một người quản ngục với ước nguyện cao cả như vậy.
Ông là quản ngục, nhưng không có nghĩa là ông có quyền sinh sát. Khi mở cùm gông cho Huấn Cao viết chữ, ông không chỉ chứng minh sự bất tử của tài năng và đẹp mỹ mà còn thể hiện ý nghĩa tư duy tự do và hoài bão. Việc viết chữ trong tình trạng cảnh gông cùm không có nghĩa là sự 'thỏa chí tung hoành', nhưng trong tư tưởng, đó vẫn là sự tự do của con người. Huấn Cao đã dành những giây phút cuối cùng để sáng tạo cái đẹp và chia sẻ lời khuyên cuối cùng với người bạn tri kỉ của mình.
8. Phân tích nhân vật viên quản ngục số 9
Bức tranh về nhân vật quản ngục trong 'Chữ người tử tù' của Nguyễn Tuân hiện lên rực rỡ và đặc sắc. Người này, mặc dù sống trong hoàn cảnh đau khổ và bi kịch, nhưng vẫn giữ vững tấm lòng cao thượng. Với khuôn mặt nhăn nheo, ông ta tỏ ra là một người trải qua nhiều sóng gió, sâu sắc và phong cách.
Quản ngục không chỉ là một viên chức vụ trong nhà tù mà còn là một thanh âm trong trẻo giữa thế giới loạn lạc. Ông ta biết trọng người, biết giá người và đặt lòng tôn trọng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tính cách dịu dàng, lòng nhân ái của ông ta được khắc họa một cách tinh tế qua từng chi tiết.
Số phận của quản ngục trở nên bi kịch khi ông phải đối mặt với sự đau khổ và tàn nhẫn trong chính công việc của mình. Tuy nhiên, ông vẫn giữ được phẩm chất và tâm hồn cao quý. Điều này làm cho nhân vật trở nên đặc biệt, vượt lên trên bản chất của một viên quản ngục thông thường.
Mối quan hệ giữa quản ngục và Huấn Cao mang đến nhiều cung bậc cảm xúc. Sự nhún nhường, lòng biết giá người và thái độ nhân văn của quản ngục được thể hiện rõ qua việc ông ta quyết định biệt đãi Huấn Cao. Ngay cả khi nhận được sự coi thường từ phía Huấn Cao, quản ngục vẫn giữ vững lòng lương thiện và tôn trọng.
Một điểm đặc biệt là niềm đam mê nghệ thuật và lòng trân trọng tài năng. Quản ngục không chỉ muốn biệt đãi Huấn Cao vì sự xuất sắc của ông ta trong việc viết chữ mà còn bởi lòng trân trọng người tài. Điều này làm cho mối quan hệ giữa họ trở nên độc đáo và cảm động.
Nhân vật quản ngục trong bức tranh của Nguyễn Tuân không chỉ là một viên chức vụ trong hệ thống nhà tù mà còn là biểu tượng của lòng nhân ái và sự cao quý trong tình cảm con người. Bằng nghệ thuật tinh tế, Nguyễn Tuân đã tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ, góp phần làm nổi bật tác phẩm 'Chữ người tử tù'.
9. Phân Tích Nhân Vật Quản Ngục số 8
Mở đầu với hồi ức về Nguyễn Tuân trong giai đoạn 1930-1945, tác phẩm nổi tiếng 'Chữ người tử tù' tạo nên một câu chuyện lãng mạn độc đáo, nơi nhân vật Huấn Cao, anh hùng và nghệ sĩ tài năng, gặp gỡ trong nhà tù chật chội với những biến cố bất ngờ. Điều đặc biệt chú ý là hình ảnh của viên quản ngục, một thanh âm trong trẻo giữa chốn lao tù.
Viên Quản Ngục xuất hiện khi thầy thơ lại đề cập đến tên Huấn Cao trong phiến trát, khiến ông ta quan tâm và mến mộ. Mặc dù có chức vị không cao, nhưng ông ta là người có danh phận, đại diện cho luật lệ triều đình. Tác giả đã khéo léo giới thiệu nhân vật, làm cho độc giả hiểu rõ hơn về những khía cạnh của viên quản ngục.
Hình ảnh đầu tiên của Quản Ngục là trong đêm đầu tiên, với dáng ngồi tư lự, khuôn mặt băn khoăn, tiết lộ sự lo lắng trước sự xuất hiện của Huấn Cao, một tài năng chuẩn bị đối mặt với tử hình. Viên quản ngục mang trong mình nỗi tiếc nuối trước một ngôi sao chấp nhận kết thúc.
Nguyễn Tuân khắc họa viên quản ngục không theo định kiến phổ biến, mà là một người có lòng biệt nhỡn, tôn trọng tài năng. Quản Ngục thậm chí còn có ước nguyện treo chữ của Huấn Cao ở nhà mình. Tâm hồn nhạy bén trong hoàn cảnh cô đơn và đối mặt với quyết định khó khăn.
Khi Huấn Cao đến, Quản Ngục không chỉ có thái độ lễ phép mà còn đối xử với sự kiện đầy chân thành, khiến những người xung quanh bất ngờ. Viên quản ngục thậm chí biệt đãi cả bạn bè của Huấn Cao, một hành động đầy lòng nhân ái.
Trong những cuộc gặp, quản ngục luôn diễn đạt thái độ điều đắc và sự tôn trọng. Ngay cả khi bị mắng mỏ và khinh bạc bởi Huấn Cao, Quản Ngục vẫn giữ thái độ điềm đạm, nhấn mạnh tình cảm và lòng biệt nhỡn. Sự chuẩn bị cẩn thận cho việc xin chữ Huấn Cao là minh chứng cho sự tôn trọng của viên quản ngục đối với cái đẹp và tài năng.
Nguyễn Tuân thông qua bút pháp lãng mạn đã xây dựng một hình tượng viên quản ngục mới lạ, một người yêu cái đẹp, tôn trọng người tài, sống không bị ràng buộc bởi định kiến xã hội. Một con người đẹp về tâm hồn giữa chốn lao tù u ám.
10. Phân Tích Nhân Vật Viên Quản Ngục Số 11
Trong bối cảnh khốn khó, người ta sống bằng tàn nhẫn, lừa lọc, và trong bản đàn nhạc luật đều hỗn loạn, ngọc ngạo, âm thanh trong trẻo của viên quản ngục trở nên đặc biệt giữa đám đông. Nhân vật này đã được Nguyễn Tuân tận dụng một cách đặc sắc trong tác phẩm Chữ Người Tử Tù, nơi ông tận dụng mọi chi tiết để làm nổi bật tâm hồn cao quý của viên quản ngục. Người có vẻ ngoại hình ưa nhìn, tư lự, tâm tư sâu sắc, là nhà Nho biết đọc vỡ nghĩa sách thánh hiền. Sự đối lập giữa ngục quan và đám lính ngục làm nổi bật cái thuần khiết và đẹp đẽ của người quản ngục, như 'âm thanh trong trẻo chen giữa một bản đàn đều hỗn loạn, xô bồ'.
Quản ngục không phải là kẻ tàn nhẫn với bàn tay vấy máu, mà là người biết trọng người, biết giá người. Ông ta không chỉ là một viên quản ngục thông thái mà còn là người có tâm hồn trong sáng và tình cảm biệt nhỡn liên tài. Trước tình huống khó khăn, ông biểu hiện sự lễ độ và thận trọng, không nổi trận lôi đình để trả thù. Quản ngục đầy nhân hậu, khao khát vì cái đẹp của chữ, và ông ao ước có một ngày nào đó được treo ở nhà câu đối do chính tay Huấn Cao viết.
Nhân vật này đã được xây dựng vô cùng độc đáo trong tác phẩm của Nguyễn Tuân, là biểu tượng cho cái tốt đẹp và cao quý giữa bối cảnh đen tối của những năm 1930-1940. Quản ngục, với tâm hồn nhân hậu, là một trong những thành công nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
11. Phân tích nhân vật viên quản ngục số 10
Nguyễn Tuân - nhà văn suốt cuộc đời dành để theo đuổi vẻ đẹp. Trước Cuộc cách mạng Tháng Tám, những nhân vật trong trang văn của ông là những biểu tượng của vẻ đẹp. Không ai có thể quên Huấn Cao - một người tài năng và dung nhan anh dũng, mạnh mẽ. Ngoài ra, người quản ngục, một nhân vật được mô tả bởi tác giả, là một người trung dung, biết yêu thương và trân trọng vẻ đẹp, điều này làm nổi bật nhân cách tốt đẹp của ông.
Về mặt xã hội, người quản ngục là người đại diện cho quyền lực và pháp luật của triều đình, là biểu tượng của cái xấu và ác. Tuy nhiên, về mặt nghệ thuật, ông lại là người đam mê, mê mải với vẻ đẹp và say mê với những dòng chữ của Huấn Cao. Ông muốn sở hữu một bức chữ của Huấn Cao với niềm đam mê lớn, coi đó như một kho báu trên đời. Sự mong đợi này còn thể hiện qua niềm vui hạnh phúc khi biết một phạm nhân sắp được áp giải về có tên là Huấn Cao.
Người quản ngục thể hiện tâm hồn nghệ sĩ qua sở thích chơi chữ. Thường người ta nghĩ về quan lại như những người hùng hổ, uy nghi, nhưng người quản ngục lại là một người yêu thích nghệ thuật với thú chơi tinh tế. Ông luôn muốn có bức chữ của Huấn Cao treo trong nhà, vì ông coi đó như một vật phẩm quý giá trên thế gian. Niềm mong đợi này còn thể hiện qua sự hồ hởi và vui mừng khi biết rằng Huấn Cao sẽ đến.
Ông lo lắng vì không biết cách để có được bức chữ của Huấn, đồng thời tiếc nuối cho tài năng mà sắp phải chịu đựng án tử. Ông chỉ biết lo lắng rằng nếu không kịp thời xin được chữ của Huấn Cao, đó sẽ là một ân hận suốt đời. Nguyễn Tuân đánh giá cao vẻ đẹp nhân cách của người quản ngục trong khía cạnh văn học và nghệ thuật.
Người quản ngục là người có đôi mắt tinh tường, biết đánh giá và tôn trọng những người tài năng, đồng thời là người có tấm lòng rộng lớn. Trong cuộc trò chuyện với thầy thơ, ông luôn thể hiện sự tôn trọng chân thành đối với Huấn Cao. Hàng ngày, ông phục vụ Huấn Cao và các đồng tù bằng những bữa ăn ngon lành. Ngay cả khi bị Huấn Cao coi thường, ông không tỏ ra tức giận hay muốn trả thù, mà thậm chí còn thể hiện sự kính trọng, lễ độ và hiểu biết sâu sắc: “Những người như chúng ta, dù có được bất cứ điều gì, cũng không biết có ai để ý đến. Huống chi là khi bị những kẻ cao ngạo làm phiền phức”. Thật là một người quản ngục có trái tim đáng kính.
Ông còn là người mang đức tính thanh lương, biết trọng đại vẻ đẹp. Trong buổi tối đầu tiên khi Huấn Cao đến ngục, ông suy ngẫm về sự chọn lựa nghề nghiệp của mình với vẻ mặt trầm ngâm vì “chọn sai nghề mất rồi”. Nguyễn Tuân đã mô tả ông quản ngục như “âm thanh trong trẻo chen vào giữa một bản nhạc hỗn loạn và hỗn loạn”. Khi được cho phép sở hữu bức chữ của Huấn Cao, ông rất hạnh phúc. Ông cúi đầu trước vẻ đẹp hiển hiện trong tư thế và tâm trạng khi nhận bức chữ trong không gian tối tăm và bẩn thỉu của ngục tù. Viên quản ngục “khúm núm cất những đồng tiền kẽm đánh dấu ô chữ trên mặt phiến lụa óng”.
Khúm núm đó không phải là sự nhún nhường mà là sự tôn trọng vẻ đẹp cao quý của một nhân cách đẹp đẽ. Đặc biệt khi được Huấn Cao tư vấn để giữ vững đức tính thanh lương, ông thể hiện lòng biết ơn và sự chân thành bằng lời nói: “Người có lòng đẹp như chú này xin tận kính”. Điều này chứng tỏ vẻ đẹp thanh lương của viên quan ngục đáng được trọng trọng trong hoàn cảnh khó khăn, nơi mà người ta sống bằng sự tàn bạo và lừa dối.
Với tài năng kết hợp hài hòa giữa lối viết lãng mạn và tả thực, Nguyễn Tuân tạo ra ngôn ngữ nghệ thuật sống động, sử dụng từ Hán Việt xen kẽ với từ ngữ Nôm, những câu văn nhẹ nhàng và sâu sắc đã vẽ nên hình ảnh của người quản ngục trung dung và trọng nghĩa, tương đương với Huấn Cao - anh hùng tài hoa, làm nên những biểu tượng nhân vật thể hiện vẻ đẹp trong trang văn của Nguyễn Tuân.
Qua nhân vật của viên quan ngục, chúng ta học được cách nhìn nhận và quan niệm về con người. Trong mỗi người chúng ta, luôn tồn tại một tâm hồn nghệ sĩ, yêu thương vẻ đẹp và tôn trọng tài năng, không phải tất cả mọi người đều xấu xa. Bạn có thể tìm thấy những tấm lòng lương thiện và thanh lương trong những con người không hoàn hảo. Điều này cũng là minh chứng cho quan điểm mới về nghệ thuật, rằng vẻ đẹp có thể nảy sinh từ trong môi trường đen tối, không làm cho nó mất đi sự rực rỡ và ý nghĩa nhân văn.
12. Phân Tích Nhân Vật Viên Quản Ngục Thứ 12
Nguyễn Tuân, với những hình ảnh anh hùng dũng mãnh, hiện lên dưới lớp ngôn ngữ dân tộc trong sáng và chuẩn mực, luôn cố gắng hết sức để tái hiện một thời quá khứ rực rỡ. Nhưng dường như ông cảm thấy không đủ sức. Nguyễn Tuân kéo theo những nhân vật của mình theo hướng đó. Một trong những trường hợp đó là viên quản ngục trong truyện ngắn “Chữ người tử tù” (trong tập Vang bóng một thời).
Quản ngục: không phải là anh hùng đẹp trai như Huấn Cao, lại càng không mang vẻ ngoại hình và tính cách của một tên đao phủ máu lạnh. Nhân vật này là sự trung gian giữa cái đẹp và cái không đẹp. Dưới bàn tay tài năng của Nguyễn Tuân, hình ảnh trung gian đó trở nên mập mờ, không rõ ràng.
Tuy nhiên, viên quản ngục có vẻ là người kiên nhẫn, thấu hiểu và không khác gì những kẻ đồng đẳng ở thời đại đó: “Chuyện triều đình quốc gia chúng ta biết gì mà nói thêm về nó”. Cái hình mẫu phong kiến, cái “phép nước” khiến quản ngục quen với việc nhận tù và thân quen với 'những mánh khóe hành hạ thường lệ”. Những lúc đó, viên quản ngục trở nên lạnh lùng như cỏ may, ngoan ngoãn như một tên nô lệ trung thành với vai trò của mình.
Nhưng không ai ngờ, bên trong con người đó vẫn tồn tại một lửa hồng của cái đẹp. Lửa hồng đó bị áp đè nhưng vẫn sống sót như chờ đợi một ngày nào đó để nở rộ. Rồi lúc đó cũng đến. Huấn Cao, người văn võ song toàn xuất hiện với “cái tài viết chữ rất nhanh và rất đẹp”. Quản ngục bắt đầu trải qua một cuộc chiến đấu âm thầm. Một cuộc chiến đấu trở thành biểu tượng cho sự thay đổi trong truyện, đồng thời là biểu hiện cho “hướng nội” mà chúng ta thường thấy trong tác phẩm của Nguyễn Tuân.
Cuối cùng, niềm đam mê với cái đẹp đã chiến thắng. Mặc dù chiến thắng này chưa hoàn toàn, nhưng đủ để biến viên quản ngục thành một con người khác. “Bấy nhiêu âm thanh phức tạp bay cao lên khỏi mặt đất, nâng đỡ lấy một ngôi sao chính vị muốn từ biệt vũ trụ”, “Ngôi sao chính trị' dĩ nhiên là ám chỉ Huấn Cao. Còn “thanh âm phức tạp” ngầm chỉ ai? Đó là con người của viên quản ngục. Quản ngục muốn nâng niu cái đẹp nhưng lại sợ hãi. Vì thế, Nguyễn Tuân để cho nhân vật này biến thành một cái gì đó không hình thù, hư ảo. Chi tiết này vừa làm nổi bật vẻ mạnh mẽ của Vang bóng một thời lãng mạn và khát khao đánh thức cái đẹp, vừa tiết lộ sự yếu đuối và niềm tin xa xôi của Nguyễn Tuân. Điều này khiến Nguyễn Tuân như né tránh, trách móc ông trời: '‘Ông trời nhiều khi chơi ác đem đày ải những cái thuần khiết giữa một đống cặn bã”.
Cũng từ ý niệm đó, quản ngục nghĩ rằng mình “chọn nhầm nghề mất rồi', Nguyễn Tuân đi tìm cái đẹp và đã tìm thấy nó lung linh, mong manh giữa một bầu trời đen tối. Miễn là không áp đặt những mánh khóe hành hạ, không phân biệt đối xử với những người tử tù, sau đó dám mơ ước và xin chữ một cách tinh tế từng chút một, quản ngục đã thêm nét đẹp vào bản thân mình vì: “Biết người tài, không phải là người xấu'. Mặc dù đã làm những hành động đó, quản ngục vẫn còn sợ hãi, vẫn nhắc nhở viên thơ rằng: “Miễn là ngài giữ kín cho”. Một chi tiết nhỏ nhưng không thể thiếu. Một chi tiết vừa lãng mạn vừa hiện thực. Mến tài năng của Huấn Cao nhưng sợ “phép vua”. Phải rất tinh tế. Nguyễn Tuân mới nhận ra điều đó. Phải tài năng lắm Nguyễn Tuân mới thể hiện được điều đó. Nếu không viết về nỗi sợ ngấm ngầm, sẽ làm gián đoạn sự thay đổi đang diễn ra, đang cuồn cuộn và sôi động trong nhân vật.
Mến tài năng của Huấn Cao, khao khát “có được chữ ông Huấn mà treo là có một báu vật trên đời”, đến lúc này, quản ngục dường như không còn là quản ngục mà là hình ảnh của Nguyễn Tuân với nhịp tim và hơi thở dành trọn cho sự nuôi dưỡng cái đẹp. “Một buổi chiều lạnh, viên quản ngực tái nhặt người đi sau khi đọc xong công văn”. Không còn là sự thương tiếc và đau xót mà đã đạt đến đỉnh điểm của niềm đau, sự hụt hẫng. Việc nhận công văn, quản ngục biết trước nhưng vẫn cảm thấy bất ngờ và bối rối. Thiên lương bắt đầu tỉnh thức trong một con người đã thúc đẩy quản ngục hành động. Một hành động ngược lại với những gì quản ngục nói: “Ta biết rồi, công việc quan ta đã có phép trước”.
Tình yêu đối với cái đẹp, sự đam mê đã đánh thức sức mạnh tiềm ẩn nằm im suốt nhiều năm. Trong cảnh viết chữ hùng vĩ, có một chi tiết đáng nhớ: “Người tù viết xong một chữ, viên quản ngục lại nhanh chóng cất những đồng tiền xèng đánh dấu ô chữ đặt lên phiến lục ông”, “khúm núm” không chỉ vì sự nịnh bợ mà còn là vì sự kính trọng. Khi sự kính trọng đạt đến đỉnh điểm, cũng là lúc kết thúc truyện. “Kẻ mê muội này xin bái lĩnh”. Một nghệ thuật tài năng, kết thúc truyện ở đỉnh điểm. Chính nghệ thuật độc đáo đó đã làm nổi bật cái đẹp toàn diện, toàn vẹn và rất đặc sắc của cả người xin chữ và người cho chữ.
Suốt chiều dài của câu chuyện, nhân vật quản ngục luôn mang một ý nghĩa đặc biệt. Quản ngục không chỉ là một hình ảnh độc đáo mà còn là nhân vật hội tụ đặc điểm chung nhất của Vang bóng một thời, của triết lý và phong cách của Nguyễn Tuân: lãng mạn mà vẫn thực tế, là tiếng nói của thiên lương, của tinh thần dân tộc, là biểu hiện của sự “yêu mến và luyến tiếc những cái đã qua và có sức làm sống lại một thời xưa cũ”.