1. Quê hương
Quê hương là điều gì cha ơi?
Khắc sâu những nỗi nhớ mãi mãi yêu thương
Đâu ai không nhớ quê hương
Trồng rau, cắt cỏ, ấp ủ suốt cuộc đời
Dù bước chân ra biển trời
Có ai có thể quên lời thầy dạy
Hương cốm trên chiều mùa thu
Thôn nữ đưa nắng, ru lời dịu dàng
Quê hương, quê mình yêu dấu
Dòng sông, ngọn núi hòa vào bài thơ
Lịch sử như một điệu nhạc
Bài ca, nước mắt, lòng cha lừng lẫy
Tự hào Bà Triệu, Bà Trưng
Chống giặc Nam Hán, đất nước Nam phồn thịnh
Nhà Trần, bảo vệ non sông
Ba lần chiến thắng, giặc thù tan tác
Lời nói trong sáng của thu
Ba Đình, gió lộng ru cõi trời đất
Quê hương, đất nước muôn đời
Tự do, độc lập, mãi mãi bình yên
Yêu quê hương, những bài ca
Đôi bạn hò hẹn trên dòng sông
Nắng mưa gió trên cánh đồng
Bóng cha, bóng mẹ dẫu xa vẫn vương mãi
Dòng sông vẫn chảy mênh mông
Trong lòng đất Việt, yêu thương không ngừng nghỉ
Quê hương biết bao vấn vương
Càng xa, càng nhớ, càng yêu thương...
Tác giả: Trần Đức Hiếu
2. Hương sắc quê hương
Tháng ngày xa xôi vẫn lòng trung tâm hương quê
Miếng canh cua nấu với lá khế chua chát
Bên hàng rào, bên đường, tôi nhớ ngóng về mẹ
Kẹo cu đơ ăn vừa bùi vừa ngọt
Bánh lạ thưởng cho con từ cha mẹ
Chiếc khăn ấm, em đành nhường anh sớm nay
Tình gia đình cao thêm với lòng trung thành
Dù ở đâu, lòng vẫn vương mãi hương sắc
Mẹ đã ngóng nhiều lần, đợi con bước về quê hương
Tết đã đến, con xa xôi vẫn vắng nhà
Mất cha mẹ, giữa những lúc bất ngờ
Nỗi buồn hiện lên, không gì che chắn
Hôm nay con quay trở lại nơi này
Nhà cũ nay trống trơn, không còn dấu vết người
Trái tim con tràn đầy nỗi xót xa
Nhớ quê hương, nhớ những người thân yêu.
Tác giả: Phạm Tuyết
3. Hành trình trở về
Lối đi quen thuộc, hoa gạo nở rộ
Quay về bến đò cũ, thăm người yêu dấu
Giữ lời hứa, không đổi thay
Dù bước đi trăm ngã, vẫn về lối xưa
Con đường sáng rực, bóng chiều tà
Đây là con đường từng bước đi trong tuổi trẻ đầy mơ mộng
Thời thanh xuân, đam mê cháy bỏng
Học hành, rèn nghề, chinh phục cuộc sống
Dù ở xa xôi thành phố ồn ào
Trái tim vẫn thổn thức, nhớ về quê hương
Nhớ mùi khế ngọt, những con đường quen thuộc
Đôi cây gạo, ngày nào vẫn đứng chờ đón chúng ta về
Đỗ Ngọc Hải