1. Bài văn kể cho bố mẹ về những câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 4
“Tùng! Tùng! Tùng!”‐ tiếng trống báo tan học vang lên, tôi nhanh chóng chạy về nhà với hộp quà trong tay. Con đường hôm nay dài thật là dài, đi mãi tôi mới về đến nhà.
Khi tôi bước vào phòng khách, mẹ đang chăm chú đọc báo. Thấy tôi về, mẹ ngạc nhiên hỏi:
‐ Ơ, sao hôm nay con về muộn thế? Có quà gì vậy?
‐ Mẹ ơi, hôm nay cô giáo đã tạo ra một bất ngờ cảm động cho chúng con trong tiết sinh hoạt lớp! Để con kể cho mẹ nghe nhé!
‐ Ừ, con kể đi!
Mẹ tôi vui vẻ đáp.
‐ Dạ, vào tiết tư hôm nay, khi chúng con đang học thực hành môn Tin ở phòng máy tính, một số bạn xin phép thầy cho về lớp sớm. Chúng con còn đang ngạc nhiên thì tiết học kết thúc. Khi tất cả chúng tôi trở lại lớp, không khí trong lớp đã được trang trí rất đẹp: những quả bóng nhỏ xinh treo khắp cửa sổ và những dải kim tuyến lấp lánh. Trên bảng, dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật” được viết bằng phấn màu rất đẹp. Con rất bất ngờ vì không biết các bạn đang tổ chức sinh nhật cho ai mà lại vào tháng mười này là sinh nhật của con.
‐ Wow, thật là thú vị, con hãy kể tiếp đi! –Mẹ tôi hào hứng nói.
‐ Vâng ạ. Sau đó, cô giáo bước vào lớp và dẫn dắt cả lớp hát bài “Happy birthday”. Cô và các bạn cùng hát và vỗ tay rất nhịp nhàng. Cô giáo thay mặt lớp chúc mừng các bạn Uyên Phương, Bảo Khánh và Như Ngọc, những người có sinh nhật trong tháng Mười. Cô và ban cán sự lớp đã bí mật tổ chức sinh nhật cho các bạn. Cô chúc các bạn có một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ và hy vọng các bạn sẽ luôn chăm ngoan, học giỏi để làm ba mẹ và thầy cô vui lòng. Cả lớp vỗ tay chúc mừng. Cô cho chúng con lên bảng nhận quà sinh nhật từ lớp. Sau đó, chúng con thưởng thức những tiết mục văn nghệ tuyệt vời của các bạn. Chúng con rất xúc động. Tôi được đại diện cho các bạn phát biểu. Mọi thứ diễn ra quá bất ngờ khiến tôi lúng túng, phải mất một lúc tôi mới nói được lời cảm ơn: “Chúng con xin cảm ơn cô giáo và các bạn trong lớp đã tổ chức sinh nhật cho chúng con. Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất mà chúng con sẽ không bao giờ quên. Chúng con hứa sẽ cố gắng chăm ngoan, học giỏi để không phụ lòng cô giáo và các bạn.”. Cả lớp vỗ tay rào rào làm tôi cảm thấy rất vui. Thật sự là một trải nghiệm thú vị và cảm động, phải không mẹ?
‐ Ừ, từ giờ con phải cố gắng học tập và chăm ngoan để xứng đáng với tình cảm mà cô và các bạn đã dành cho con!
‐ Vâng ạ! Con hứa sẽ làm vậy! Sau bữa tiệc sinh nhật đó, tình cảm giữa cô trò chúng tôi càng thêm gắn bó. Tập thể lớp 7/3 chúng tôi sẽ luôn đoàn kết, yêu thương và hỗ trợ nhau. Cảm ơn cô giáo và các bạn đã mang đến cho chúng tôi một bữa tiệc sinh nhật tuyệt vời và đầy ý nghĩa.

2. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 5
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những người thân yêu để trò chuyện và chia sẻ. Đối với em, bố mẹ chính là những người em không chỉ yêu quý mà còn kính trọng sâu sắc. Những câu chuyện thú vị và cảm động ở trường, em thường xuyên kể cho bố mẹ nghe.
Tiếng trống báo giờ học kết thúc vang lên, học sinh rời lớp như những chú chim bay ra tổ. Em cũng vội vàng trở về nhà sau một ngày học tập căng thẳng. Nhưng hôm nay, em đạp xe về nhanh hơn mọi khi, trong lòng háo hức kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện đặc biệt xảy ra ở trường. Khi xe dừng lại trước cổng, em gọi thật to: “Con chào bố mẹ, con đã về!”. Nghe thấy tiếng gọi, bố mẹ vội vã vào nhà để lắng nghe câu chuyện từ con gái nhỏ của họ.
Hôm nay, trường em đón đoàn trẻ em khuyết tật từ tỉnh đến giao lưu và biểu diễn. Được gặp gỡ các bạn, các anh chị có hoàn cảnh giống như mình nhưng gặp khó khăn về cơ thể, em và các bạn cảm thấy rất xúc động và yêu thương. Trưởng đoàn mở đầu bằng một bài giới thiệu về các thành viên trong đoàn. Họ đều còn rất trẻ nhưng không may mắn như chúng em, nhiều người không được sống trọn vẹn và có bạn còn bị bỏ rơi từ khi còn nhỏ. Tuy nhiên, những con người tưởng như bé nhỏ ấy đã mang đến cho chúng em bài học về khát vọng và nghị lực sống mạnh mẽ, khiến ai cũng phải ngưỡng mộ và học hỏi. Buổi giao lưu bắt đầu với tiết mục thổi sáo của một chàng trai điển trai, mặc dù không còn ánh sáng và âm thanh của cuộc sống, anh vẫn tạo ra những giai điệu du dương làm cả sân trường lắng nghe.
Tiếng sáo của anh vừa trầm vừa bổng, anh như một nghệ sĩ tài ba làm đẹp cho từng giai điệu. Sau đó là tiết mục ảo thuật của một thành viên khác trong đoàn, đôi tay khéo léo của anh biến hóa tạo ra những tràng cười không ngớt. Từ một chiếc ống, anh biến thành tiền, chim, hoa hồng... Dù khéo léo như vậy, mọi người đều biết rằng đằng sau đó là những tháng ngày tập luyện vất vả. Cuối cùng, các thành viên trong đoàn và đội văn nghệ cùng hát bài “Nối vòng tay lớn”, mọi người cùng nắm tay tạo thành một vòng tròn lớn, tạo nên sức mạnh to lớn để động viên nhau. Tiếng hát của những con người phi thường làm em xúc động, nước mắt lăn dài.
Buổi giao lưu kết thúc trong không khí lưu luyến. Bố mẹ ôm em vào lòng và nói: “Con gái của bố mẹ đã trưởng thành. Con đã biết cảm thông, yêu thương và chia sẻ với những số phận không may. Bố mẹ hy vọng rằng qua buổi giao lưu, con sẽ có thêm nghị lực và sức mạnh trên con đường đời, vì còn nhiều người không may mắn nhưng họ vẫn sống can đảm và tỏa sáng. Con cũng có thể làm được như vậy, phải không?”
Em ôm chặt bố mẹ, cảm thấy câu chuyện thật sự rất xúc động và ý nghĩa.

3. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 6
Câu chuyện bắt đầu vào buổi trưa hôm đó. Sau khi ăn cơm trưa xong, thầy hiệu trưởng ở lại trường để chuẩn bị cho cuộc họp lãnh đạo vào buổi chiều. Trời Sài Gòn lúc đó nắng như đổ lửa, thiêu đốt tất cả mọi thứ. Các lá cây, ngọn cỏ đứng im lìm bên đường như đang khát nước. Trong khuôn viên trường, giờ này không còn học sinh nào nữa.
Chỉ có cái nắng gay gắt nhảy múa, đùa giỡn trên sân trường. Cái oi ả của buổi trưa khiến thầy hiệu trưởng phải mở hết hai cánh cửa sổ ở tầng hai để đón chút gió vào. Thầy nhìn xuống sân trường và thấy một cậu học trò nhỏ đang đi qua đi lại. Với cặp kính dày, thầy không nhìn rõ cậu bé. Thầy xuống tầng trệt và gọi cậu học sinh vào. Đó là một cậu bé da hơi ngăm đen nhưng đôi mắt ánh lên nghị lực. Cậu mặc chiếc áo cũ nhưng sạch sẽ và quần xanh đã bạc màu.
Thầy hỏi cậu học trò:
- Sao con không về nhà mà lại đứng ngoài nắng như vậy? Nhà con ở đâu? Con tên gì và học lớp mấy?
Cậu bé lí nhí đáp:
- Thưa thầy, nhà con ở quận 4. Từ trường về nhà rất xa nên con ở lại trường đến chiều mới về. Con tên Trần Phú Tài, học lớp 7A7.
Thầy tiếp tục hỏi:
- Tại sao con không đăng ký học bán trú như các bạn khác để tiện việc đi lại?
Cậu học trò trả lời:
- Thưa thầy, bố mẹ con đều là công nhân, làm việc từ sáng đến tối mới về. Gia đình con khó khăn nên không đủ khả năng chi trả tiền học bán trú.
- Vậy con ăn trưa ở đâu? Con có ở nhờ nhà người quen không?
- Thưa thầy, không ạ. Mỗi sáng, bố mẹ đưa con đến trường và cho con năm nghìn đồng. Một nghìn con dùng để mua xôi ăn sáng, còn bốn nghìn còn lại để ăn cơm trưa.
Nghe Tài kể, thầy cảm thấy xót xa khi nghĩ đến bữa cơm trưa đạm bạc của cậu học trò nghèo có thể chỉ có rau và cá vụn. Thầy xoa đầu Tài và nói:
- Hoàn cảnh gia đình khó khăn mà con vẫn cố gắng đến trường thật đáng quý. Thầy tin rằng con học rất giỏi. Thầy rất vui khi có một học trò như con. Hãy tiếp tục cố gắng nhé. Mà này, sao con lại đi lang thang giữa trưa nắng như vậy?
Tài mỉm cười đáp:
- Thưa thầy, sau khi ăn trưa xong, con không biết làm gì nên đi nhặt rác để sân trường sạch sẽ hơn.
Nói xong, Tài cúi chào thầy rồi tiếp tục nhặt từng chiếc bao ni lông, từng chiếc lá trên sân trường. Dưới cái nắng, sân trường như dịu lại. Thầy hiệu trưởng trở lại phòng làm việc với bao suy nghĩ nhưng niềm vui vẫn rạng rỡ trên khuôn mặt suốt cả ngày hôm đó.
Trong buổi sinh hoạt dưới cờ tuần sau, thầy hiệu trưởng khen ngợi và tuyên dương tinh thần vượt khó của Tài và trao học bổng của trường cho cậu. Thầy còn cho Tài học bán trú miễn phí.

4. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 7
Ngày nào đến trường cũng là một ngày vui với em. Không chỉ vì được gặp bạn bè và thầy cô mà còn vì chứng kiến nhiều câu chuyện ý nghĩa và rút ra bài học quý giá từ đó. Hôm trước, em đã chứng kiến một câu chuyện đầy cảm động và không thể chờ để về nhà kể cho bố mẹ nghe ngay.
Trong bữa cơm tối hôm đó, em kể cho bố mẹ về Chiến, bạn cùng lớp với em.
- Bố mẹ ơi, Chiến là một cậu bạn gầy gò, nhỏ hơn nhiều so với các bạn trai khác trong lớp. Chúng em học cùng nhau đã hơn hai năm mà bạn ấy vẫn rất kín đáo. Trong lớp, Chiến không chơi thân với ai và không ai biết nhà bạn ấy ở đâu. Ban đầu, chúng em không ưa bạn ấy lắm.
- Tại sao vậy con? - Bố em hỏi.
- Vì bạn ấy không hòa đồng với lớp, bố ạ - Em trả lời rồi tiếp tục câu chuyện, nhưng mấy hôm trước, Chiến đột ngột nghỉ học hơn một tuần. Ban đầu chúng em không để ý lắm, nhưng khi gần một tuần không thấy Chiến đến lớp, chúng em quyết định hỏi cô giáo xem có chuyện gì không. Dù không thích, nhưng chúng em cũng là bạn cùng lớp.
- Ừ, con làm đúng đấy - mẹ em mỉm cười và lắng nghe câu chuyện của em.
- Cô giáo rất vui khi nghe chúng em hỏi về Chiến. Cô cho biết Chiến bị ốm và chưa khỏi nên chưa đến lớp được. Chúng em xin cô địa chỉ nhà để đến thăm, ban đầu cô còn do dự nhưng vì chúng em năn nỉ nhiều quá, cuối cùng cô cũng đồng ý.
Em uống một ngụm nước rồi tiếp tục:
- Bố mẹ biết không? Khi chúng em đến nhà bạn ấy, ai cũng ngạc nhiên. Nhà bạn ấy gần nhà mình lắm, chỉ là một ngôi nhà đất cũ kỹ, tối tăm. Tường gạch bên ngoài đã đầy rêu, chứng tỏ nó đã rất cũ. Chúng em đứng nhìn nhau, không chắc có vào đúng nhà không. Nhưng không, đây chính là nhà của Chiến. Chúng em vào nhà và thấy Chiến nằm co quắp trên chiếc giường cũ. Khi nghe tiếng chào, Chiến tỉnh dậy, mắt mơ màng và mặt đỏ vì sốt. Thấy chúng em, bạn ấy rất bất ngờ. Chiến cố gắng ngồi dậy để trò chuyện nhưng vì sốt nên chóng mặt, không thể ngồi dậy được. Chúng em ngồi cạnh giường trò chuyện với bạn ấy. Hoàn cảnh của Chiến thật đáng thương, bố mẹ ạ.
- Nhà bạn ấy như thế nào, con? - Bố mẹ em hỏi, đôi mắt chờ đợi.
- Bạn ấy kể, bố đã mất sớm, chỉ còn lại mẹ và bạn ấy. Mẹ bạn ấy cũng ốm thường xuyên, nên không thể làm việc đều đặn. Chiến sinh non, cơ thể yếu từ nhỏ, lại không được chăm sóc tốt nên sức khỏe vẫn chưa cải thiện. Bạn ấy phải vừa học vừa giúp mẹ làm việc, lại còn tự lo cho bản thân và duy trì việc học. Gần đây, đi về muộn, bị dính mưa nên ốm nặng. Mẹ không thể chăm sóc vì phải đi làm. Chiến kể cho chúng em nhiều lắm, bố mẹ ạ. Bạn ấy làm mọi việc để giúp mẹ, tự lo cho mình và vẫn học rất giỏi.
- Thật đáng thương - mẹ tôi nói.
- Chúng con muốn giúp đỡ bạn ấy - em băn khoăn và hỏi ý kiến bố mẹ. Con thấy cuộc sống của mình tốt hơn bạn ấy nhiều, muốn chia sẻ một chút.
Bố mẹ cười và xoa đầu em, khen em đã trưởng thành không chỉ biết lắng nghe mà còn quan tâm và chia sẻ. Bố mẹ đồng ý giúp em thực hiện kế hoạch. Em rất vui. Dù sự giúp đỡ của em có thể nhỏ, nhưng em hy vọng sẽ giúp Chiến có cuộc sống tốt hơn.
Câu chuyện của Chiến giúp em nhận ra rằng không nên chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà cần tìm hiểu kỹ lưỡng. Em cũng hiểu rằng mình rất may mắn khi có bố mẹ yêu thương, chứ không phải một mình như Chiến. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để làm bố mẹ vui lòng.

5. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 8
Tại trường con, có rất nhiều sự kiện diễn ra hàng ngày, từ niềm vui đến nỗi buồn, từ những câu chuyện lý thú cho đến các mối quan hệ giữa học trò và thầy cô. Tuy nhiên, điều khiến con nhớ mãi chính là buổi chia tay đầy xúc động với thầy Nam, hiệu trưởng của trường.
Buổi chia tay ấy thực sự cảm động, khiến cả trường tràn ngập nước mắt của học sinh và giáo viên. Mỗi người thể hiện cảm xúc theo cách riêng, nhưng tất cả đều có chung một cảm giác buồn trước sự ra đi của người thầy gương mẫu. Dù thầy Nam chỉ ở trường ba năm, khoảng thời gian quá ngắn để tạo ra những thay đổi lớn như các thầy hiệu trưởng khác, nhưng đối với thầy, đó là một khoảng thời gian dài, đủ để tạo nên sự khác biệt. Ba năm trước, trường con chưa biết đến phòng sinh hoạt chuyên môn, còn những học sinh thì nhuộm tóc xanh đỏ như người nước ngoài.
Giờ đây, nhờ có thầy, phòng sinh hoạt chuyên môn đã trở nên quen thuộc, và không còn ai nhuộm tóc như vậy nữa. Thầy Nam đã là người cha tận tụy dẫn dắt trường trong suốt ba năm qua, lời cô Phương, tổng phụ trách của trường, đã làm sâu sắc thêm cảm xúc của tất cả học sinh. Chúng con rơi nước mắt khi nhận quà từ các anh chị lớp 8A và khi nghe bài hát chia tay cùng những dòng thơ lắng đọng viết về thầy. Nhưng có lẽ các anh chị lớp 9 là những người buồn nhất, vì họ đã trải qua cảm giác bỡ ngỡ khi đón thầy về trường và giờ đây là nỗi xúc động khi thầy ra đi. Dù chỉ diễn ra trong bốn mươi lăm phút, buổi chia tay đã giúp chúng con hiểu thêm về con người thầy Nam, thể hiện tình cảm của chúng con và bày tỏ lòng cảm ơn sâu sắc về người thầy đã dìu dắt chúng con đến ngày hôm nay, đưa trường chúng con tiến gần hơn tới sự hiện đại.
Kỷ niệm đó thật đáng nhớ phải không mẹ? Một kỷ niệm buồn nhưng sẽ mãi nằm trong trái tim con, không bao giờ quên về người thầy hiệu trưởng, người cha đã đưa chúng con đến ngày hôm nay.

6. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 9
Trường học không chỉ là nơi tiếp thu kiến thức mà còn là nơi chứa đựng nhiều câu chuyện cảm động. Tôi thường kể cho bố mẹ về những điều xảy ra ở trường, dù họ không chứng kiến trực tiếp nhưng qua những câu chuyện của tôi, họ có thể hình dung được những gì tôi học hỏi. Hôm nay, tôi có một câu chuyện đặc biệt làm cho bố mẹ không khỏi xúc động.
Hôm nay, tôi kể cho ba mẹ nghe về tiết toán đáng nhớ. Hoàng là một học sinh cá biệt, thường xuyên nghịch ngợm và không chú tâm vào học, vì vậy điểm số của cậu ấy thường xuyên đứng cuối lớp. Dù thầy cô đã cố gắng giúp đỡ, Hoàng vẫn không có dấu hiệu tiến bộ. Thế mà hôm nay, trong tiết toán, khi thầy đọc kết quả bài kiểm tra, tên Hoàng được xướng lên với điểm mười. Điều này khiến thầy và cả lớp đều bất ngờ. Thầy bước xuống gần Hoàng và nghiêm khắc hỏi:
- Hoàng! Em hãy nói thật cho thầy biết, điểm mười này là sao?
Hoàng chỉ im lặng, cúi mặt giữ chặt bài kiểm tra. Thầy tiếp tục:
- Thầy mong em sẽ là một học sinh trung thực, không phải là kẻ gian lận.
Cả lớp nhìn Hoàng với vẻ nghi ngờ và xì xào bàn tán. Thầy quay lại bục giảng và tiếp tục bài học, để lại Hoàng ngồi im lặng. Mẹ tôi hỏi:
- Hoàng không giải thích gì với thầy sao con?
- Không mẹ ạ, - Tôi đáp.
Nhưng hôm nay, khi lên văn phòng để nộp sổ, tôi đã nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoàng và thầy. Hoàng đứng lén lút ngoài cửa, cầm theo quyển vở. Khi vào văn phòng, Hoàng xin thầy một cuộc nói chuyện và nói:
- Thầy ơi, em không phải là học trò gian lận đâu! Cha mẹ em ly thân, em sống với bà nội đang ốm nặng. Em đã rất cố gắng học tập để làm bà vui. Em không gian lận đâu.
Hoàng bật khóc, thầy mở quyển vở và nhìn Hoàng với sự kinh ngạc. Thầy xoa đầu Hoàng, mỉm cười và nói:
- Em đã cố gắng rất nhiều. Thầy xin lỗi vì đã hiểu lầm em. Em làm rất tốt, cứ tiếp tục học như vậy nhé. Thầy tin bà em sẽ sớm hồi phục. Ngày mai thầy sẽ giải thích với cả lớp và cùng các bạn đến thăm gia đình em. Thầy rất tự hào về em, Hoàng.
Con rất khâm phục Hoàng, bạn ấy thực sự là một người cháu hiếu thảo và nỗ lực đáng học hỏi.

7. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 10
Sáng thứ sáu tuần trước, tại lớp 7C trường Trung học cơ sở Hoàng Hoa Thám, quận Tân Bình, đã xảy ra một câu chuyện cảm động.
Chúng em vừa vào tiết văn của cô chủ nhiệm được mười phút thì thầy giám thị gọi Thúy ra cổng trường có người cần gặp. Một lát sau, Thúy trở lại với gương mặt tái nhợt và đôi mắt đỏ hoe. Cô Thanh hỏi, Thúy run run, cắn chặt môi và thông báo rằng cha em vừa bị tai nạn giao thông.
Cả lớp lặng đi vì xúc động và thương xót cho Thúy. Gia đình Thúy rất nghèo, cha mẹ rời quê hương Quảng Ngãi để vào đây lập nghiệp mới vài năm. Mẹ Thúy bán xôi dạo còn cha em chạy xích lô kiếm tiền nuôi con cái học hành. Thúy là chị cả, vừa học tập vừa giúp đỡ gia đình. Chúng em đi học bằng xe đạp, còn Thúy đi bộ. Em để ý Thúy chỉ có hai bộ quần áo để thay đổi hàng ngày. Dù vậy, tinh thần vượt khó và kết quả học tập của Thúy thật đáng ngưỡng mộ. Tai nạn đột ngột của cha Thúy quả là một thảm họa với gia đình bạn ấy. Họ sẽ dựa vào ai để vượt qua khó khăn này?
Khi Thúy thu dọn sách vở, cô Thanh đã nhanh chóng họp với ban cán bộ lớp và cử bạn Quốc, lớp trưởng, đưa Thúy đến bệnh viện cùng bạn Liên để đảm bảo an toàn. Cô cũng kêu gọi cả lớp quyên góp tiền để giúp đỡ gia đình Thúy. Mọi người đều đồng ý, góp ít góp nhiều, ai không có thì hẹn đến hôm sau.
Số tiền không nhiều nhưng đó là tấm lòng chân thành của chúng em, mong chia sẻ khó khăn cùng Thúy. Chúng em càng cảm thấy thương Thúy và hy vọng bạn vượt qua thử thách này. Em thấm thía câu dạy của ông cha: Thương người như thể thương thân và muốn nói với Thúy rằng: 'Thúy ơi! Hãy đứng vững! Bên cạnh bạn đã có chúng tôi!'.

8. Bài văn kể cho bố mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 11
Cuộc sống quanh ta thật đầy những điều kỳ thú và đáng khám phá. Hôm nay, tôi đã chứng kiến một hiện tượng đặc biệt khiến tôi rất hào hứng và muốn chia sẻ với bố mẹ ngay lập tức. Tan trường, tôi đạp xe nhanh về nhà để kể lại câu chuyện này cho bố mẹ, tôi nghĩ họ sẽ rất thích thú khi nghe.
Vừa về đến cổng, tôi chạy ngay vào nhà và thấy bố mẹ đang ngồi trong phòng khách. Tôi bắt đầu kể ngay: “Hôm nay, khi lớp chúng con đang học tiết thể dục ngoài trời, trời bỗng nhiên tối sầm lại như đêm khuya. Mọi người đều bất ngờ và có bạn còn cảm thấy lo sợ. Tôi nghĩ có thể trời sắp mưa, nhưng không phải, vì thời tiết vẫn oi ả và không có mây đen hay gió lớn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy hiện tượng kỳ lạ như vậy!”
Tôi không nói cho bố mẹ biết, nhưng lúc đó tôi nghĩ đến bộ phim Tây Du Kí, khi bầu trời tối lại khi yêu quái xuất hiện. Suy nghĩ đó thoáng qua và tôi cười về sự tưởng tượng của mình. Đây thực sự là một hiện tượng lạ mà tôi và các bạn chưa từng thấy. Bố mẹ lắng nghe rất chăm chú, tôi tiếp tục câu chuyện: “Chỉ khoảng mười phút sau, trời sáng trở lại, khối đen từ từ di chuyển và mặt trời lại hiện ra. Chúng tôi hò reo vui mừng khi thấy trời sáng lại.”
Bố mẹ tôi cười rất vui vẻ khi nghe câu chuyện của tôi. Tôi cảm thấy tự hào vì mình đã chứng kiến hiện tượng lạ. Tuy nhiên, bố tôi giải thích rằng đó là hiện tượng nhật thực, xảy ra khi mặt trăng che khuất mặt trời. Tôi ngạc nhiên khi biết rằng đây là hiện tượng thiên nhiên mà bố mẹ đã biết. Tôi hỏi thêm nhiều điều về nhật thực, và thấy bố cũng rất đam mê thiên văn học.
Nhờ được chứng kiến hiện tượng thiên nhiên kỳ thú, tôi đã nuôi dưỡng ước mơ khám phá những điều bí ẩn của vũ trụ. Tôi khẳng định với bố mẹ rằng sau này tôi sẽ trở thành nhà thiên văn học. Bố mẹ rất vui và ủng hộ ước mơ của tôi. Dù cuộc sống có thể đưa ra nhiều lựa chọn sau này, tôi tin rằng đam mê khám phá thiên nhiên của tôi sẽ không thay đổi. Câu chuyện về nhật thực hôm nay sẽ luôn là một ký ức đẹp và quan trọng trong cuộc đời tôi.
Chúng tôi kết thúc câu chuyện bằng niềm vui, và cùng nhau ăn bữa trưa ấm cúng. Tôi vẫn nghĩ về hiện tượng thiên nhiên sáng nay và tự hỏi khi nào con người mới khám phá hết những bí ẩn của vũ trụ.

9. Bài văn kể cho bố mẹ nghe về một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 12
Vào một sáng thứ hai, tiết học đầu tiên của lớp em là môn Văn. Cả lớp mong chờ cô Tám sẽ tiếp tục dạy chúng em, nhưng thật bất ngờ, một cô giáo lạ bước vào lớp. Mọi người đều ngạc nhiên và một bạn hỏi: 'Cô ơi, cô giáo cũ của chúng em đâu rồi ạ?' Cô giáo mới đáp: 'Cô của các em đã chuyển trường và từ giờ cô sẽ dạy môn Văn của các em.' Cả lớp cảm thấy rất buồn. Về nhà, em lập tức kể lại cho mẹ nghe.
Tiết học hôm đó trở nên buồn tẻ, không còn vui vẻ như trước. Sau giờ học, nhiều bạn khóc vì lo lắng không biết cô giáo cũ đang làm gì và có vui không. Mẹ ơi, con cảm thấy rất đau lòng, mỗi khi nghĩ về cô, con lại không kìm được nước mắt!
Cô Văn của chúng con là một người nhỏ nhắn, tóc dài uốn rất đẹp, và thường mặc áo dài duyên dáng. Cô có đôi mắt hiền từ như bà tiên. Khi cô ngồi dưới gốc phượng, cô thường chia sẻ với chúng con về học hành, bạn bè và gia đình. Cô trở nên dịu dàng hơn khi những lá phượng vàng rơi lả tả.
Con nhớ giọng nói ấm áp của cô khi giảng bài, khiến bài học dễ tiếp thu hơn. Sau giờ học, cô kể cho chúng con những câu chuyện cổ tích, hài hước, và cả những câu chuyện của riêng cô. Giờ đây, giọng nói ấm áp ấy không còn nữa. Dù cô giáo mới giảng bài rất hay, nhưng không thể thay thế cô cũ. Con rất yêu cô cũ, người không làm con lo lắng khi kiểm tra và luôn khen thưởng những bạn học tốt. Cô như một người bạn khi trò chuyện và như một người mẹ khi con buồn. Cô đối xử tốt với mọi người và được nhiều phụ huynh quý mến.
Con nhớ vào ngày sinh nhật của cô, chúng con đã cùng nhau mua một chiếc bánh sinh nhật nhỏ và viết lời chúc mừng lên bảng, vẽ bánh kem và hoa, dù có bạn vẽ chân dung cô khá xấu. Khi cô vào lớp, chúng con tổ chức một buổi tiệc nhỏ, hát chúc mừng sinh nhật cô. Cô rất xúc động và khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Chúng con còn chụp hình và trét bánh kem lên mặt nhau, rất vui nhưng giờ đây không còn cơ hội nữa!
Ngày khai giảng năm học, chúng con rất buồn và không ai cười. Nhưng bất ngờ, chúng con thấy cô giáo cũ trở lại. Thay vì nước mắt, chúng con tràn ngập nụ cười hạnh phúc khi cô trở lại. Chúng con chạy đến ôm cô và cảm giác thật tuyệt vời mà không có từ ngữ nào diễn tả hết được!
Chúng con tưởng không bao giờ được nghe giọng nói ấm áp của cô nữa, nhưng giờ đây cô đứng trước chúng con, hỏi thăm sức khỏe và học hành của từng người. Không chỉ chúng con, mà các anh chị lớp trên cũng ra đón cô và khóc. Dù cô không muốn, chúng con vẫn cố gắng cười khi tiễn cô đi. Cô rơi nước mắt khi chia tay, nhưng con không muốn thấy cô khóc. Các bạn cũng cố gắng cười, và dần dần bóng dáng cô mờ xa khỏi tầm mắt.
Kể xong, mẹ con khuyên: 'Con đừng buồn nữa, nếu cô Tám biết con buồn thì cô có vui không? Cô sẽ trở lại mà! Cô đi không phải vì cô muốn đâu, mà do nhà trường điều đi. Cô đã dạy trường SD 17 năm rồi. Con hãy thông cảm cho cô và cố gắng học tập nhé!' Nghe lời mẹ, con không khóc nữa, nhưng hình bóng của cô sẽ mãi mãi in đậm trong tim con và các bạn. Cô ơi...

10. Bài văn kể lại cho bố mẹ một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 1
Hôm nay quả là một ngày đặc biệt. Khi tiếng trống trường vang lên “Tùng…Tùng…Tùng” báo hiệu tan học, tôi vội vàng lấy xe ở nhà xe và phóng về nhà, cảm giác vui sướng như mình vừa trải qua một câu chuyện cảm động. Trên con đường quen thuộc, tôi đạp xe với tâm trạng phấn khởi hơn, háo hức muốn chia sẻ câu chuyện ấn tượng mà tôi vừa chứng kiến ở trường.
Như thường lệ, sau bữa cơm tối ấm cúng bên gia đình, khi mọi người quây quần xem phim và đọc báo, bố mẹ kể về những chuyện xảy ra ở công ty. Tôi cũng góp vào câu chuyện một tình huống đầy cảm xúc về bạn Tú.
- Bố mẹ có nhớ bạn Tú, người học giỏi nhất lớp con không? Tôi hỏi.
- Rõ ràng rồi. Có chuyện gì mới về bạn ấy không con? Bố tôi đáp.
- Dạ, bình thường con không ưa Tú lắm vì bạn ấy luôn đứng đầu lớp còn con chỉ đứng thứ hai. Dù cố gắng học tập chăm chỉ, kết quả không như con mong muốn. Con nghĩ Tú chỉ là mọt sách, không năng động và ít nói, nên không thể thành công. Nhưng hôm nay, con đã có cái nhìn khác về bạn ấy, và nhận ra thái độ tiêu cực của mình.
- Được rồi con trai, kể cho bố mẹ nghe đi. Có vẻ đó là một câu chuyện ý nghĩa.
- Con kể ngay đây. Tú thường đến lớp sớm để ôn bài và chuẩn bị cho tiết học mới. Nhưng hôm nay, dù đã gần 7h sáng, Tú vẫn chưa đến lớp. Ban đầu, chúng con nghĩ Tú có thể đã xin nghỉ. Nhưng Tú không phải là loại học sinh hay nghỉ không phép. Một số bạn lo lắng, trong khi tôi thì thầm vui mừng vì nghĩ mình sẽ có cơ hội đứng đầu lớp. Khi tiếng trống báo vào lớp vang lên mà Tú vẫn chưa đến, có vẻ như bạn ấy thực sự vắng mặt.
Trong giờ kiểm tra, đề bài đều là những dạng đã ôn. Tôi đã làm xong mấy câu đầu, còn hai câu cuối thì đang suy nghĩ thì Tú chạy vội vào lớp, mặt đỏ bừng và mồ hôi đầm đìa. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên và dừng làm bài.
- Có chuyện gì vậy? Sao em lại đến muộn và mệt mỏi thế? Cô hỏi.
- Em thưa cô, em gặp sự cố trên đường đến trường. Nhưng cô ơi, em có thể về chỗ làm bài ngay được không ạ? Thời gian không còn nhiều.
- Được rồi, chúng ta còn có tiết sau. Cô sẽ cho lớp thêm thời gian, em yên tâm làm bài. Sau đó, em kể cho cả lớp nghe chuyện gì đã xảy ra.
- Vâng ạ. Em cảm ơn cô. Sáng nay, em thấy một cô bé khoảng 10 tuổi đang bán vé số bên đường thì bất ngờ ngã quỵ và ngất xỉu. Mọi người đi qua không để ý vì họ vội vã. Em lập tức đến, lay cô bé mà không tỉnh. Cô bé rất gầy và xanh xao, có lẽ vì nắng nóng và không được chăm sóc. Một cậu bé chạy đến, và nhờ sự chỉ dẫn của cậu ấy, em đưa cô bé về nhà. Nhà cô bé nằm sâu trong hẻm, phải hỏi thăm nhiều lần mới tìm ra. Nhà cô bé rất nghèo, chỉ có vài đồ dùng đơn sơ. Em và một bà cụ hàng xóm đã cùng nhau chăm sóc cô bé. Em cũng muốn giúp đỡ gia đình cô bé. Cô bé dần hồi phục sau khi được chăm sóc và uống thuốc.
- Ôi, câu chuyện của em thật cảm động và hành động của em rất đáng khen. Em không chỉ là học sinh giỏi mà còn là một người nghĩa hiệp và đầy lòng nhân ái. Đúng là gương sáng cho mọi người. Sau buổi học ngày mai, cả lớp chúng ta sẽ đến thăm nhà cô bé và giúp đỡ gia đình.
Câu chuyện hôm nay sẽ mãi là kỉ niệm đáng nhớ và bài học quý giá về lòng nhân ái, cũng như sự quý trọng đối với bạn Tú. Con sẽ không bao giờ quên được.

11. Bài viết kể cho cha mẹ nghe một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 2
Vào các buổi tối cuối tuần, sau bữa cơm, gia đình tôi thường quây quần và chia sẻ những câu chuyện cuộc sống. Hôm nay không phải cuối tuần nhưng lại là ngày 8 tháng 3, gia đình tôi tổ chức một bữa tiệc nhỏ dành cho mẹ. Trong bữa cơm ấm cúng, tôi vui mừng kể cho bố mẹ nghe câu chuyện xảy ra trong buổi lễ mít tinh.
Ngày mùng 8 tháng 3, trường tôi tổ chức hội thi cắm hoa. Mọi người đều rất háo hức và đến trường sớm để chuẩn bị. Công việc cắm hoa năm nay được giao cho các bạn nam trong lớp, họ nhận nhiệm vụ với sự tự tin và hứa sẽ mang giải nhất về. Mọi người đều rất phấn khởi. Tuy nhiên, lớp cũng cảm thấy buồn vì gần đến ngày thi thì cô giáo chủ nhiệm bị ốm không thể đến cổ vũ và chung vui với chúng tôi.
Hội thi bắt đầu, ba bạn nam trong lớp tôi hăng hái cắt hoa và cắm vào lẵng. Mặc dù những động tác còn vụng về và hoa đôi khi bị gẫy, nhưng khuôn mặt ai cũng nghiêm túc và căng thẳng. Trong mắt họ, tôi thấy niềm vui và hạnh phúc. Lẵng hoa hoàn thành không quá đẹp nhưng chứa đựng cả tâm huyết của các bạn. Sau đó, chúng tôi đi tham quan các lớp khác, dưới bàn tay khéo léo của các bạn nữ, lẵng hoa của các lớp khác đều rất đẹp và sáng tạo. Tuy nhiên, tôi vẫn tự hào và hạnh phúc với thành quả của lớp mình. Trong mắt tôi, lẵng hoa của chúng tôi đẹp nhất và ấm áp nhất.
Khi công bố giải thưởng, ai cũng hồi hộp. Các giải khuyến khích, giải ba, giải nhì đều được công bố nhưng lớp tôi không được xướng tên. Giải nhất cũng có vẻ ngoài tầm với. Mọi người đều buồn bã dù hiểu rằng thành phẩm của lớp không thực sự xuất sắc. Nhưng bất ngờ xảy ra, khi giải nhất được trao, thầy phụ trách đọc thêm giải đặc biệt dành cho lớp có bài thuyết trình cảm động nhất và cái tên 7A2 được gọi. Chúng tôi vỡ òa trong sự sung sướng, cả lớp nhảy cẫng và hét lên, các bạn nam vui vẻ nhận giải. Bài thuyết trình của chúng tôi là lời cảm ơn cô giáo chủ nhiệm. Bằng ngôn ngữ cảm xúc, chúng tôi đã làm lay động ban giám khảo.
Ngay sau khi nhận giải, cả lớp mang lẵng hoa và phần thưởng đến thăm cô giáo. Cô ốm, mắt trũng sâu, làn da tái đi, chúng tôi phải vào tận giường để thăm cô. Cô rất vui khi thấy chúng tôi, nghe về giải thưởng và bài thuyết trình, cô ứa nước mắt cảm ơn. Cô giáo của chúng tôi rất nhân hậu và hiền từ, món quà nhỏ này là sự cố gắng của chúng tôi để dâng tặng cô và gửi lời cảm ơn vì sự dìu dắt và chăm sóc.
Khi ra về, ai cũng vui sướng và xúc động. Chúng tôi không chỉ đạt được giải thưởng mà còn làm cô giáo vui lòng. Có lẽ, cô không vui vì hoa hay giải thưởng, mà vì thấy sự chân thành và trưởng thành của chúng tôi.
Từ hội thi này, tôi nhận ra rằng món quà ý nghĩa và đẹp nhất là món quà xuất phát từ sự chân thành và tình cảm thật sự. Chúng tôi hứa sẽ học tập thật tốt để đền đáp công ơn của cô.

12. Bài viết kể cho cha mẹ về một câu chuyện thú vị và cảm động - mẫu 3
Chiều qua, khi tiếng trống tan học vừa vang lên, tôi vội vàng chạy về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi đạp xe với tốc độ nhanh hơn. Tôi về nhà với sự háo hức tột cùng. Trong lòng tôi vừa xúc động, vừa vui mừng vì tôi muốn kể ngay cho cả gia đình nghe câu chuyện cảm động mà tôi vừa chứng kiến ở trường.
Tuần tới, trường tôi sẽ tổ chức một buổi biểu diễn của đoàn ca nhạc. Điều đặc biệt là các ca sĩ đều là những người đã chịu đựng những di chứng nặng nề của chất độc màu da cam. Có người mất chân, có người mất thị giác, và có những người dường như chỉ còn sót lại vài bộ phận cơ thể. Tuy nhiên, tất cả họ đã khiến cả trường tôi phải nể phục vì ý chí và sự kiên cường của họ.
Ban đầu, chúng tôi xem buổi biểu diễn với sự háo hức và tò mò. Nhưng khi màn nhung khép lại, mọi người đều cảm thấy xúc động sâu sắc. Buổi diễn bắt đầu với những lời giới thiệu chân thành và cảm động của trưởng đoàn, giống như một bài diễn thuyết được chuẩn bị công phu. Khi những con người đau khổ ấy bắt đầu chia sẻ, tất cả mọi người đều rơi nước mắt. Những câu chuyện về quê hương, cuộc đời và những lý do của họ đều bắt đầu từ những ước mơ và khát khao về bình yên và hạnh phúc, nhưng chiến tranh đã cướp đi tất cả. Mười ca sĩ là mười cảnh đời tàn tật khác nhau, mười lý do bất hạnh khác nhau. Đằng sau họ còn rất nhiều người khác đang âm thầm chịu đựng những nỗi đau đớn.
Khác hẳn với phần giới thiệu, chương trình biểu diễn không hề gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều bài hát với nhiều chất giọng khác nhau được trình bày, tất cả đều ca ngợi ước mơ, lòng bác ái và sự công bằng; ca ngợi những ước mơ và khát khao của tuổi thơ của những người sống và cả những người đã khuất. Chương trình đã cuốn hút tất cả khán giả, nhiều bạn, trong đó có tôi, đã lên sân khấu để tặng hoa và hát cùng để chia sẻ cảm xúc.
Khán giả đều xúc động sâu sắc. Buổi biểu diễn đã vượt ngoài sự tưởng tượng của chúng tôi. Nghe câu chuyện này, bố tôi còn dặn dò: “Các con còn nhỏ, nhưng hiểu được như vậy là rất quý. Tuy nhiên, những gì các con đã làm vẫn chưa đủ lớn. Các con cần phải làm nhiều việc tốt hơn để đền đáp công ơn của những người đã hy sinh để mang lại hạnh phúc cho cuộc sống của mình”.
