1. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 1
Người tốt là những người không ngại công việc vất vả vẫn cố gắng đóng góp cho mọi người. Cô lao công của trường em, cô Vui, là minh chứng sống cho điều đó. Bài văn mô tả về cô Vui, người phụ nữ tận tụy và hạnh phúc trong sự hi sinh cho công việc và gia đình. Cô không chỉ làm việc chăm chỉ mà còn là người bạn đồng hành vui vẻ của học sinh.
Cô Vui, với mái tóc điểm hoa râm, mỗi nụ cười của cô là nguồn động viên lớn cho chúng em. Dù tuổi đã ngoài 50, nhưng cô vẫn giữ được năng lượng trẻ trung và tình cảm với học sinh. Cô có vẻ như thích đùa giỡn và hát nhảy cùng các em, tạo nên một không khí vui tươi trong lớp học.
Với bộ quần áo công nhân, chiếc nón rộng vành, cô như một hình ảnh quen thuộc, gắn liền với sân trường. Dù vất vả với công việc, những đôi chân chạy bộ qua sân trường nắng nóng hay mưa lạnh, cô vẫn giữ vững bước đi chắc chắn, làm sạch sẽ môi trường học tập cho học sinh.
Cô Vui không chỉ là người lao công, mà còn là người mẹ đầy yêu thương và chăm sóc. Cuộc sống của cô có những khó khăn, nhưng với tình thương và lòng hi sinh, cô luôn tận hưởng niềm vui từ công việc và sự gắn bó với học sinh. Em nhớ mãi những khoảnh khắc ấm áp khi cô ôm em qua những con đường ngập nước và mưa gió.
Dù em đã lên cấp hai và rời xa ngôi trường ấy, nhưng hình ảnh của cô Vui vẫn luôn hiện hữu trong trí nhớ, là nguồn động viên mãi mãi. Em mong rằng cô Vui sẽ luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, là người gương mẫu cho thế hệ học sinh tiếp theo.
2. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 3
Mỗi ngày, trên con đường quen thuộc đến trường, em đã làm quen với chị công nhân chăm chỉ dọn dẹp rác trên đường phố. Chị tên Thanh Hằng, là người công nhân thuộc công ty môi trường thành phố.
Chị Hằng luôn say sưa với công việc. Dù thân hình nhỏ bé, chị vẫn thể hiện sự mạnh mẽ và năng động. Chị, khoảng hai mươi tuổi, dáng người thon thả, cao ráo, khuôn mặt tròn trịa với đôi mắt sáng long lanh và nụ cười tươi tắn.
Công việc đòi hỏi chị phải đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt tròn to và sáng bóng. Mái tóc đen mượt của chị búi gọn dưới chiếc nón bảo hộ. Áo công nhân xanh phai màu nhưng vẫn làm nổi bật vẻ chuyên nghiệp. Chị mang theo chiếc chổi tre và vận động nhanh nhẹn trên đường nhựa, tạo âm thanh sàn sạt.
Chị Hằng không chỉ làm việc một mình. Cùng với một người đồng nghiệp, chị lom khom hốt rác và đưa lên chiếc xe rác kềnh bên cạnh. Mặt đường sau đó trở nên sạch sẽ, thoáng đãng hơn. Dù nắng nóng, chị vẫn miệt mài với công việc, mồ hôi ướt đẫm nhưng tinh thần vẫn luôn lạc quan.
Em thật sự ngưỡng mộ sự chăm chỉ của chị Hằng. Đó là lý do tại sao em luôn giữ gìn vệ sinh, vứt rác đúng nơi để giữ cho đường phố luôn sạch sẽ như công lao của chị lao công đang thực hiện.
3. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 2
Các bạn có lưu ý đến những cô lao công chưa? Họ đã không ngần ngại mưa nắng để giữ cho môi trường luôn xanh - sạch - đẹp. Cô lao công thường xuyên làm việc ở khu vực ngõ nhà tôi, tên là Thu.
Cô Thu gần 40 tuổi, dáng người cân đối, nước da ngăm đen. Mái tóc đen dài buộc gọn phía sau, khuôn mặt tròn trịa với nụ cười tươi tắn. Cô mặc bộ quần áo màu xanh lá, đội nón lá và giày vải mềm. Chiếc khẩu trang màu nâu bảo vệ cô khỏi bụi bẩn. Đôi găng tay giúp bảo vệ đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô làm việc vào buổi sáng và chiều tối, quét dọn đường và thu gom rác. Mọi người quen tiếng chổi và những đường phố sạch sẽ sau mỗi lần cô làm việc. Dù mưa nắng, chị vẫn miệt mài. Công việc của cô và sự hi sinh thầm lặng góp phần làm cho môi trường trở nên sạch sẽ, trong lành hơn.
Em nhìn thấy hình ảnh cô lao công trong những buổi sáng tập thể dục cùng ông nội. Điều đó khiến em nhận ra giá trị quý báu của mọi nghề, đặc biệt là nghề lao công. Công việc của cô không chỉ thầm lặng mà còn mang lại ý nghĩa lớn lao cho cuộc sống của chúng ta.
4. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 5
Trường tiểu học của tôi rộng lớn với nhiều phòng học, nhưng luôn sạch sẽ và mát mẻ nhờ đôi bàn tay chăm chỉ của bác lao công.
'Những đêm hè
khi ve ve đã nghỉ
tôi lắng nghe
trên đường trần phú
tiếng chổi tre
xao xác hàng me…'
Khi đọc bài thơ 'Tiếng Chổi Tre' của nhà thơ Tố Hữu, tưởng tượng về bác lao công cần mẫn, vất vả. Nhưng khi nhìn thấy bác lao công trường tôi làm việc, hình ảnh đó trở nên rõ nét, cụ thể và sinh động hơn.
Bác lao công, ngoài 45 tuổi, vẫn khỏe mạnh và chăm chỉ. Bóng bác luôn hiện diện ở khắp mọi nơi. Bác có thể ở sân trường hoặc vườn cây, nhưng dù ở đâu, bác đều nhanh nhẹn. Một hôm về muộn, tôi thấy bác đang dọn dẹp các phòng học. Bác như một 'vệ sĩ' của môi trường, cẩn thận quét dọn từng lớp sau giờ học.
Bác lao công không chỉ làm cho môi trường trở nên sạch sẽ, mà còn làm cho chúng tôi tự hào. Nhìn bác với chiếc chổi và thùng rác, tôi cảm thấy như đang ngắm một anh hùng lăn xả vào chiến trường. Mỗi lần bước vào là chiến trận hỗn độn, mỗi lần bước ra là thế giới bình yên.
Không có công việc nào là thấp kém, mọi đóng góp nhỏ đều mang lại lợi ích. Như công việc của bác lao công, không lời khen ngợi nhiều, nhưng đã tạo nên không gian thoáng đãng cho chúng tôi.
5. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 4
Trong xã hội, có nhiều nghề nghiệp khác nhau, mỗi công việc đều đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Có một công việc âm thầm nhưng quan trọng, đó là công việc dọn dẹp đường phố của các cô lao công.
Cô mặc bộ quần áo màu xanh tím, đôi giày thấp, búi tóc cao, đội chiếc mũ bảo hộ và khẩu trang chống bụi. Trang phục của cô gọn gàng, phù hợp với công việc lao động vất vả. Công việc của cô không lòe loẹt, nhưng lại góp phần làm đẹp thành phố.
Hàng ngày, công việc của cô bắt đầu lúc 4 giờ chiều. Cô đẩy xe rác qua từng ngõ phố, chuông reo nhắc nhở mọi người đem rác ra. Mọi người nhanh chóng thu gọn rác và cô cảm thấy thương mình. Mỗi chiều, em chào cô và cô gật đầu vui vẻ.
Khi đêm đến, công việc của cô vẫn tiếp tục. Cô quét dọn bằng chiếc chổi dài, chiếc chổi tre xào xạc dù đêm đông giá lạnh hay đêm hè oi ả. Mọi đổ rác đều được cô thu gom và đưa đi. Công việc của cô kết thúc khi ánh nắng bình minh rực rỡ.
Dù ngày lễ hay tết, cô vẫn lặng lẽ làm việc. Nếu thiếu mất cô một ngày, đường phố sẽ trở nên bừa bãi, không khí không còn trong lành. Hãy giữ gìn môi trường và trân trọng công sức của các cô lao công.
Mỗi ngày, các cô lao công vẫn làm công việc của mình. Em cảm ơn họ đã không ngừng vất vả để tạo nên môi trường sống sạch đẹp và trong lành.
6. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 7
Những chiến sĩ ở tiền tuyến chiến đấu đối mặt với quân thù để bảo vệ Tổ quốc. Những chiến sĩ ở mặt trận văn hoá hăng hái dạy và học để đào tạo nhân tài cho đất nước. Cũng vậy, những chiến sĩ thầm lặng của công cuộc xây dựng nước nhà, bảo vệ sức khỏe cho nhân dân, giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp để môi trường thêm đẹp, thêm xinh. Các chiến sĩ trên mặt trận này là các cô, các chú công nhân vệ sinh của công ty Môi trường Đô thị.
Thường xuyên quét dọn đường ở khu phố của em là một cô công nhân tuổi chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Cô có mái tóc đen và dài, kẹp gọn gàng một búi tròn sau gáy. Làn da ngăm ngăm không làm xấu cô một chút nào, nó tôn lên đôi mắt to, sâu, có cặp lông mi cong vút. Có lẽ do cặp mắt và làn da, khuôn mặt cô trông giống một phụ nữ Ấn Độ nhan sắc mặn mà. Dáng cô hơi gầy, người nhỏ nhắn. Cô mang khẩu trang dày màu xanh và mặc bộ đồ công nhân xanh, áo khoác ngắn tay màu cam có in dòng chữ “Công ty Vệ sinh Môi trường Đô thị”. Cô đi đôi găng tay to bè may bằng vải dày. Nhờ đôi găng tay bảo vệ, bàn tay cô không bị trầy xước. Với mái tóc cột gọn trong vành mũ bảo hộ, cô công nhân vệ sinh trông giống như một anh thợ mỏ đang chuẩn bị vào ca.
Từ mờ sáng, cả khu phố đã nghe tiếng chổi của cô quét xoèn xoẹt trên đường. Khi mọi người thức dậy, tíu tít lo công việc buổi sáng thì đường phố đã sạch bóng. Lá cây và rác được quét dọn thành năm, bảy đống. Cũng vào lúc ấy, một chú công nhân vệ sinh đẩy xe rác đi tới, cô dùng ki, hốt rác cho vào thùng xe rồi cùng chú công nhân đẩy xe đến đoạn đường khác. Cô công nhân cần mẫn quét đường giúp phố xá sạch đẹp, giữ gìn môi trường được trong lành, bảo vệ sức khỏe cho mọi người. Công việc của cô thầm lặng nhưng hiệu quả của nó thật lớn.
Góp phần giữ gìn nhà ở, đường phố, nơi công cộng sạch đẹp là bổn phận và trách nhiệm của mỗi người dân. Em nhiệt liệt ủng hộ phong trào giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp, đồng thời kêu gọi các bạn nhỏ đừng xả rác bừa bãi. Chúng ta hãy cùng với các cô chú công nhân giữ gìn đường phố sạch, thực hiện nếp sống văn minh. Đó là việc làm thiết thực tỏ lòng biết ơn các cô chú công nhân vệ sinh.
7. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 6
Bố mẹ em là giáo viên dạy thể dục nên từ nhỏ em đã được bố mẹ rèn luyện cho việc dậy sớm, đi tập thể dục ở công viên. Ngày nào cũng vậy 5h45 sáng đi tập thể dục em đều thấy bác Việt là lao công ở đó chăm chỉ, cần mẫn quét rác.
Em rất ấn tượng với bác lao công ấy. Bác đã ngoài 60 tuổi nhưng vẫn rất khỏe để làm việc. Người bác nhỏ nhỏ, hơi gầy, lưng bác bị gù xuống nhưng không phải chống gậy như bà em. Bộ quần áo lao động của bác màu xanh da trời thêm đôi ủng ngắn màu đen vừa vặn với thân hình. Bác hay đội cái mũ vải để khi mặt trời lên đỡ bị nắng. Mái tóc xoăn, ngắn nhưng vẫn rất đen chắc là bác đã nhuộm để những sợi bạc biến mất. Bác có làn da hơi đen mẹ em gọi là nước da bánh mật, để lộ lên đôi mắt sáng không cần đeo kính lão.
Chân bác vẫn thoăn thoắt đi lại không có dấu hiệu bệnh người già, đôi tay vẫn nhanh nhẹn đưa cái chổi qua qua lại lại quét lá cây và rác đổ vào xe. Nếu có chai nhựa hay lon bia bác thường nhặt riêng vào một cái túi khác treo trên xe rác để bán đồng nát. Ngoài dụng cụ là cái chổi, hót rác và xe đẩy bác còn chuẩn bị cho mình một cái xẻng nhỏ phòng lúc cần đến lại không có. Dù là khi trời nắng hay mưa bác cũng luôn hoàn thành tốt công việc của mình.
Em thích nhất ở bác là nụ cười tươi, thân thiện với tất cả mọi người. Bác hay trò chuyện với các cô, các bác đi thể dục. Em cũng hay chào và nói chuyện với bác thường xuyên. Em rất quý bác lao công, mong bác luôn mạnh khỏe để giữ cho môi trường trong công viên luôn xanh, sạch, đẹp.
8. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 9
Mỗi một ngành nghề lại có một nhiệm vụ và phục vụ ở những mặt khác nhau cho xã hội. Nếu những người thầy, thầy cô ươm mầm tri thức, nâng cao học vấn cho tuổi trẻ, bác sĩ chữa bệnh giúp mọi người, các kĩ sư xây nhà xây dựng những công trình phục vị đất nước, những nghệ sĩ làm tâm hồn con người đẹp đẽ và phong phú hơn,...thì những người lao công lại làm sạch cho cuộc sống này.
Nhiều người thường chê thậm chí khinh bỉ, miệt thị những người lao công vì công việc của họ nhưng tôi cho rằng chúng ta không nên có thái độ như vậy vì mỗi một ngành nghề có những cống hiến riêng, chỉ có điều cách cống hiến của họ là khác nhau.
Ở chỗ tôi ở, tối nào cũng có một cô lao công đi quét rác. Năm nay cô đã ngoài bốn mươi tuổi rồi. Dáng người cô dong dỏng cao và có phần hơi gầy. Nước da của cô đen sạm đi vì nắng, vì gió. Mái tóc cô đã có những sợi điểm bạc- bạc vì tuổi, bạc vì những vất vả, sương gió trong cuộc đời. Nhưng mắt cô lại rất đẹp và sáng, ánh mắt luôn ngập tràn những điều hi vọng và những ước mơ. Đặc biệt là khi cô cười, nụ cười của cô rất rạng rỡ và rất duyên, để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp như những hạt bắp.
Cô lao công ấy không chỉ duyên mà cô còn rất chăm chỉ làm việc. Bao giờ cũng vậy, buổi tối nào cô cũng quét rất đúng giờ và quét rất sạch. Tiếng chổi loẹt quẹt của cô vang lên trong con đường buổi tối yên tĩnh. Lúc cô làm việc, cô rất chú tâm và bao giờ cũng hoàn thành tốt công việc của mình. Cô lao động ấy không chỉ chăm chỉ mà còn rất tốt bụng. Có lần khi cô quét rác, nhặt được tiền của ai đó làm rơi, cô liền mang số tiền đó đến phường công an để trả lại cho người đánh mất.
Có lần, tôi trò chuyện với cô, tôi hỏi cô rằng vì sao cô lại chọn nghề lao công thì cô đã không ngần ngại mà chia sẻ với tôi rằng: cô thấy mỗi nghề đều có lợi ích, đều cống hiến cho xã hội theo những cách riêng và mặc dù nhiều người không thích công việc này, cô vẫn rất vui vẻ và tự hào vì nhờ có cô và những người giống như cô mà mọi người mới có đường phố xanh- sạch- đẹp. Lời chia sẻ của cô khiến tôi càng trân trọng và yêu mến cô cùng bao người lao công khác hơn.
Những người lao công mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Hãy cảm ơn họ vì nhớ có họ, chúng ta mới được sống trong môi trường trong lành.
9. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 8
Trong xã hội, mỗi người làm một nghề, công việc khác nhau. Có những nghề mà ai cũng biết đến và kính trọng như bác sĩ, giáo viên, công an nhưng bên cạnh đó có những người làm công việc mà không mấy ai để ý đến đó là các bác bảo vệ, các cô lao công,… Thực sự thì những người đó, họ rất đáng được coi trọng và được xã hội đề cao.
Trong một buổi chiều đi dạo với mẹ ở công viên thủ lệ, em đã đặc biệt chú ý đến chị công nhân đang dọn vệ sinh ở ven đường. Bởi chị ấy có điểm gì đó rất khác lạ. Trông chị khoảng ngoài 30 tuổi, dáng người đầy đặn phúc hậu. Chị mặc chiếc áo màu xanh công nhân, và chiếc quần bó ống cùng màu. Mặc dù bộ quần áo chị đang mặc đã bạc màu nhưng trông vẫn rất gọn gàng. Mái tóc của chị dài và đen óng giống như các thiếu nữ ngày xưa mà em đã từng xem trên phim ảnh. Chị buộc tóc cao lên đỉnh đầu thật gọn gàng. Trên đầu đội mũ bảo hộ lao động màu vàng tươi tắn. Mặc dù chị đeo khẩu trang nhưng em vẫn nhìn thấy làn da chị ngăm ngăm đen.
Ngày nào chị cũng dọn vệ sinh ngoài đường thì chắc chắn da chị không thể trắng như những người làm việc ở văn phòng. Nhưng da của chị ấy nhìn rất khỏe và đầy sức sống. Khi chị bỏ khẩu trang ra, em được nhìn tận mắt những nét đẹp trên khuôn mặt của chị. Mắt chị to, sáng lấp lánh, cặp lông mày đen và được tỉa gọn gàng. Đôi môi chị lúc nào cũng cười rạng ngời, qua nụ cười ấy em cảm nhận được chị rất thoải mái và vui vẻ với công việc mình đang làm. Bàn tay chị thoăn thoắt cầm chiếc chổi tre đưa đi đưa lại trên mặt đường, chị thu rác gọn vào một góc rồi sau đó hót rác vào thùng. Cứ đi được một đoạn, chị lại kéo cái xe đựng rác đi theo. Từng hành động được chị thực hiện rất nhanh và gọn. Chỉ một lát sau, mặt đường đã sạch sẽ và thoáng mát, không còn vương một chút lá khô hay thứ rác thải nào. Dù trời nắng hay mưa, ngày nào chị cũng cặm cụi, miệt mài với công việc.
Chị công nhân mà em vô tình gặp đã để lại trong em rất nhiều ấn tượng. Công việc chị làm rất có ý nghĩa cho xã hội và chị xứng đáng được mọi người tôn trọng. Em sẽ luôn cố gắng học tập để có thể làm được nhiều việc có ích cho xã hội giống như chị.
10. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 11
“Những đêm đông
Khi cơn dông
Vừa tắt
Tôi đứng trông
Trên đường lạnh ngắt
Chị lao công
Như sắt
Như đồng
Đêm đông
Quét rác.”
Mỗi khi những câu thơ trong bài “Tiếng chổi tre” của Tố Hữu vang lên, em lại nhớ tới hình ảnh những người lao công vẫn luôn lặng lẽ mỗi tối quét dọn trên đường. Hình ảnh người lao công ấy thật đẹp và cao cả. Em bắt gặp hình ảnh người lao công trong một lần đi học thêm về muộn. Khi đó em mới thực sự hiểu được sự vất vả của những con người cao đẹp đó. Dáng hình nhỏ nhắn, hơi gầy trong bộ đồ màu xanh lá đã bạc màu qua gió mưa.
Chiếc mũ nhựa màu vàng bao bọc lấy mái tóc mượt đã điểm vài sợi bạc. Đôi tay gầy xương xương với những vết chai sạn ngày ngày vẫn cần mẫn quét dọn đường phố. Và có lẽ điều khiến em ấn tượng nhất là nụ cười tươi tỏa sáng trong đêm tối cùng đôi mắt đen luôn mang đậm ý cười có thể nó đã giúp cho người lao công có thể vượt qua mọi vất vả của công việc giữa đêm khuya. Đôi mắt ấy đẹp như chính hành động, công việc của họ vậy.
Bất cứ một nghề nào cũng đều là một nghề cao quý. Và người lao công đang làm một công việc cao quý. Từng có người thấy coi thường những người lao công nhỏ bé, coi thường nghề nghiệp mà họ làm. Thế nhưng, trong cuộc sống này có mấy người có thể sẵn sàng làm việc trong đêm tối hiu hắt, mù mịt, ai có thể trong mỗi tối đông lạnh lẽo, chịu đựng những cơn gió buốt giá trong khi mọi người đang ở trong căn nhà ấm áp, vui vẻ bên người thân vẫn đang cố gắng dọn sạch đường phố.
Công việc như thế, con người như thế không phải rất cao quý và đáng được trân trọng hay sao? Thử hỏi nếu như không có những con người ấy liệu có thể có những con đường sạch sẽ chúng ta đi mỗi ngày hay chỉ là những đống rác bẩn thỉu, bốc mùi dọc những con đường.Những khó khăn, khắc nghiệt mà người lao công phải trải qua không bao giờ là ít cả. Sau tất cả họ cũng chỉ nhận được số tiền lương ít ỏi, thế nhưng con đường vắng không tối nào không vang lên tiếng chổi tre quét rác. Họ đâu chỉ vì kiếm tiền mưu sinh mà đó còn là trách nhiệm để cho con đường luôn sạch sẽ, thành phố xanh- sạch- đẹp. Họ chẳng hề lơ là hay làm một cách qua loa công việc, luôn cố gắng thực hiện đúng trách nhiệm của bản thân. Việc làm của họ xứng đáng là một nghề cao quý không hề thua kém bất cứ công việc nào.
Tiếng chổi tre vẫn luôn vang lên bất cứ đêm hè nóng bức hay những đêm đông gió rét. Đó là một công việc mang lại những lợi ích cho cuộc sống, là những con người đáng được tran trọng. Vậy còn bạn thì sao? Bạn đã làm gì cho cuộc đời này và bạn có sẵn sàng hi sinh như họ không ?
11. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 10
Bác Sơn làm công việc quét dọn trường đã mấy chục năm nay. Bao năm qua bác đều làm việc rầt chăm chỉ và cẩn thận. Chưa bao giờ bác để sân trường lớp học bụi bẩn cả.
Vào mỗi buổi sáng, khi ông mặt trời còn chưa chịu mở mắt, bác đã thức dậy bắt đầu công việc của mình. Tay cầm chiếc chổi tre cán dài, bác quét sân nhanh thoăn thoắt. Đường chổi bác vung đến đâu là lá khô và rác rưởi bay hết đến đấy. Chỉ một loáng sau bác đã vun hết rác vào một góc sân. Rồi bác dùng hót rác xúc đổ vào xe rác đặt ở cuối sân trường. Sân trường sạch sẽ rồi, bác đi kiểm tra lại một lượt các phòng đã sạch chưa, ngó xem bình nước uống còn hay hết. Nếu hết bác nhanh chân xuống bếp đổi cho bình khác.
Cuối cùng, khi trời đã sáng rõ, bác trở vào bếp đun nước, rửa và tráng ấm chén rồi pha chè. Khi các cô giáo đến bao giờ cũng, có một ấm chè nóng đang chờ sẵn.
Công việc của bác tuy nhiều nhưng bác làm rất nhanh và khoa học. Chẳng bao giờ bác để ai chê trách gì mình. Bất kể mùa đông rét mướt, mùa hè oi bức, bất kể ngày nắng hay ngày mưa bác đều hoàn thành công việc trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu.
Công việc bác làm tuy thầm lặng nhưng rất cao cả và có ý nghĩa. Em và các bạn luôn thầm cảm ơn bác lao công đã giúp chúng em có được không gian học tập trong sạch và thoáng mát.
12. Bài văn tả một bác lao công đang làm việc số 12
Sớm nay, bố em đánh thức em dậy tập thể dục quanh công viên, vận động để cơ thể khỏe khoắn. Nhưng nhờ thế, em đã có dịp quan sát cô công nhân vệ sinh môi trường.Từ xa, trong màn sương mờ ảo thấp thoáng, em thấy một dáng người dong dỏng mảnh khảnh, mang đậm dáng hình của phụ nữ Việt Nam. Cô mặc một bộ đồ xám, thậm chí đã phai màu, nhìn có phần thô kệch. Bên ngoài, cô khoác chiếc áo phản quang để những người từ xa có thể tránh va phải cô.
Cô đội một chiếc mũ màu xanh lá cây, một dấu hiệu đặc trưng của một công nhân vệ sinh môi trường. Đồ nghề cô mang rất ít ỏi nhưng khá cồng kềnh: chiếc chổi tre đã cũ cao quá bụng cô, chiếc hốt rác với tay cầm dài và một chiếc xe đựng rác to lớn. Bố con em nghỉ ngơi ở gần quãng đường mà cô dọn dẹp. Lúc này, em nhận ra gương mặt khắc khổ, đôi gò má gầy gò lấm tàn nhang của người phụ nữ. Đôi bàn tay chai sạn, lấm lem như minh chứng cho những năm tháng tần tảo sớm hôm chịu thương chịu khó của một người mẹ, người vợ.
Từ tờ mờ sáng, khi mọi vật còn đang chìm trong giấc ngủ êm đềm, hàng cây hai bên đường vẫn đang thở đều đều thì cô công nhân đã tranh thủ dọn dẹp để trả lại cho con đường vẻ tươi sáng, sạch sẽ trước khi ông mặt trời ló rạng. Đôi chân cô di chuyển nhịp nhàng, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt đưa đường chổi đi. Cô đi đến đâu rác rưởi được thu gom gọn gàng đến đó. Ánh mắt cô vô cùng tập trung, trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Tiếng chổi tre quèn quẹt trên mặt đường tưởng chừng phá tan sự yên tĩnh nhưng với em đó là một âm thanh thân thương đến lạ, âm thanh của sự lao động và miệt mài.
Chiếc thùng rác cứ mỗi lúc một đầy lên. Thỉnh thoảng cô đứng lại xoay người vài cái cho đỡ mỏi người Cô cứ say sưa với công việc của mình, khuôn mặt không lộ chút gì là khó chịu, vất vả.Ông mặt trời từ từ chui ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp, vươn những tia nắng đầu tiên xuống thành phố. Mọi người tất bật chuẩn bị cho một ngày mới. Đường phố cũng bắt đầu tấp nập xe cộ đi lại. Cô công nhân vệ sinh lại càng vội vã hoàn thành công việc của mình. Sau khi dọn xong con đường, cô đưa xe rác về nơi tập kết rồi vận chuyển lên chiếc xe rác lớn khác. Cô đi rửa tay chân, kiếm một chiếc ghế đá để ngồi nghỉ ngơi. Cô lau mồ hôi trên trán, tranh thủ uống nước. Dường như cô đá khá khát. Cô nhìn lại thành quả lao động của mình, thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười thật tươi.
Nhờ những người như cô, những công nhân vệ sinh môi trường đầy trách nhiệm mà đường phố lúc nào cũng sáng sủa, không khí cũng trong lành hơn.