1. Cảm nhận của em khi chuẩn bị rời xa trường Tiểu học bài 4
Lần cuối cùng con rời khỏi cổng trường Lê Quý Đôn, khoảnh khắc ấy sẽ mãi in đậm trong trái tim con, như thể con không bao giờ quay lại được nữa.
Sáng nay, khi mọi người cùng tung mũ, con không ngờ rằng mình có thể khóc trong lúc đó! Một cảm xúc nào đó đã làm con rơi nước mắt! Con khóc như không có lý do gì cả! Con cảm thấy như lần tung mũ ấy là lần cuối cùng ở mái trường này! Cảm giác ùa về những ngày đầu vào trường, những lúc bỡ ngỡ trước thầy cô và bạn bè! Cô và các bạn đã động viên con trong học tập!….
5 năm trôi qua…… Thời gian sao trôi nhanh quá! Con chỉ ước thời gian chậm lại và dừng lại. Con không thể ngăn được nước mắt khi khoác lên mình bộ áo cử nhân. Thầy đã thả từng quả bóng bay với những ước mơ học trò! Những quả bóng bay cao, nhiều màu sắc, mang theo những điều ước bay xa và cao. Ôi! Đây là khoảnh khắc con không thể nào quên dù trí nhớ của con có kém thế nào.
Trong suốt ngày hôm ấy, con đã đếm từng phút từng giây. Hôm nay, dường như thời gian trôi nhanh hơn mọi ngày. Chỉ trong chớp mắt đã trôi qua 8 tiếng cuối cùng. Khoảnh khắc chia tay thật đáng nhớ. Những bạn nam trong lớp thì vẫn vui vẻ như thường lệ, còn bọn con thì khóc như mưa, như bão, như muốn cuốn trôi tất cả. Con sẽ mãi nhớ các bạn trong lớp, nhớ những buổi cãi nhau, đùa giỡn và khóc. Đặc biệt, con sẽ nhớ người mẹ của 26 đứa con (cộng thêm em Hà Anh là 27) người đã tận tâm dạy dỗ chúng con, chỉ cho chúng con những bước đi đúng đắn để bước vào cuộc sống. Con xin cảm ơn tất cả các thầy cô, những người đã chăm sóc chúng con.
Ngày hôm nay sẽ là ngày con không bao giờ quên!
2. Những cảm xúc của em khi chuẩn bị rời xa mái trường Tiểu học bài 5
Thời gian trôi qua thật nhanh. Đã 5 năm rồi. Em vẫn nhớ như in những ngày hè giống như hôm nay, khi mẹ đưa em đến trường Tiểu học Lê Quý Đôn lần đầu, vào lớp dành cho học sinh mới tốt nghiệp mẫu giáo.
Em ấn tượng ngay với sân trường rộng lớn và thư viện đầy sách. Trong ngày khai giảng đầu tiên, chúng em còn rụt rè, lạ lẫm trong môi trường mới. Nhưng ngay từ những ngày đầu, sự trìu mến và gần gũi của các thầy cô đã giúp chúng em cảm thấy tự tin hơn. Thầy cô đã đồng hành cùng chúng em qua từng thử thách, dìu dắt từng nét chữ đầu tiên. Lời giảng của thầy thật dễ hiểu, giọng đọc của cô thì ấm áp. Những lần chúng em điểm kém, hay nghịch ngợm gây phiền toái, thầy cô vẫn nhẹ nhàng động viên, khuyến khích.
Chúng em cảm nhận được rằng mỗi bài giảng của thầy cô không chỉ là kiến thức mà còn là sự tận tâm và tình cảm sâu sắc dành cho học sinh. Các giải thưởng và thành tích mà chúng em đạt được đều là kết quả của công sức và tâm huyết của thầy cô. Từ những chữ cái đầu tiên mà thầy cô dạy, giờ đây chúng em đã có hành trang kiến thức vững vàng để tiếp tục hành trình học tập. Chúng em xin gửi lời cảm ơn sâu sắc tới các thầy cô! Mỗi khoảnh khắc hiện tại đều khiến em muốn níu giữ. Năm năm học tại mái trường Lê Quý Đôn đã để lại những kỷ niệm không thể quên.
Thầy cô ơi! Chúng em thật sự phải rời xa thầy cô sao? Hành trang khi bước vào trường cấp hai và trong cuộc sống sẽ luôn có hình ảnh thân thương của các thầy cô. Chúng em sẽ nhớ mãi những cái xoa đầu của thầy, giọng nói trìu mến của cô. Chúng em sẽ nhớ mãi hình ảnh thầy cô đứng trên bục giảng. Chúng em không thể quên những lễ khai giảng rộn ràng, những hoạt động ngoại khóa thú vị và những tiếng cười, giọt nước mắt của bạn bè và thầy cô. Chúng em nhớ và không thể nào quên…
Các bạn học sinh thân mến! Còn nhiều điều mới mẻ và thú vị đang chờ đón chúng ta ở phía trước. Nhưng hình ảnh của các thầy cô và những năm tháng đầu tiên tại trường Tiểu học Lê Quý Đôn sẽ luôn ở trong trái tim chúng ta, đúng không các bạn? Chúng em cũng xin gửi lời tri ân tới các bậc phụ huynh, những người đã yêu thương và tin tưởng, mang đến cho chúng em những điều tốt đẹp nhất!
Khi hoa phượng nở
Ve kêu râm ran
Tiếng trống vang lên
Năm học kết thúc.
Ngày đầu vào lớp
Lạ lẫm, ngỡ ngàng
Giờ lại xốn xang
Xa thầy, xa bạn.
Khi vào trường mới
Con sẽ không quên
Những bài toán hay
Những con chữ đẹp
Nhớ mãi dáng thầy
Nhớ mãi lời cô
Bao kỷ niệm đẹp
Một thời ấu thơ!
Con chúc các thầy cô sức khỏe dồi dào, tiếp tục chèo chống con thuyền tri thức đến những chân trời mới. Chúc các em học sinh khối 1, 2, 3, 4 chăm ngoan, học giỏi và làm rạng danh ngôi trường mang tên nhà bác học Lê Quý Đôn.
3. Những cảm xúc của em khi chuẩn bị rời xa mái trường Tiểu học bài 6
Chỉ còn vài tháng nữa là tôi phải rời xa mái trường cấp một yêu quý, dù không ai nhắc đến nhưng tôi không hiểu sao cảnh chia tay lại khiến tôi buồn đến vậy. Tôi không thể kiềm chế cảm xúc khi nghĩ đến việc phải chia xa ngôi trường gắn bó suốt năm năm, xa thầy cô và bạn bè khi lên cấp hai, mỗi người một nơi khác nhau. Chúng tôi sẽ không còn học chung nữa.
Rời trường là rời xa những thầy cô yêu dấu, những năm tháng học tập đã giúp tôi cảm nhận được tình cảm mà thầy cô dành cho mình. Cấp một không chỉ là giai đoạn học tập đầu tiên mà còn là bài học về cuộc sống. Những người thầy cô như những người lái đò, dẫn dắt chúng tôi bước đi đúng hướng và phát triển. Họ không chỉ truyền đạt kiến thức mà còn những bài học quý giá về cuộc sống. Nghĩ đến việc phải chia tay những người như cha mẹ thứ hai, tôi thấy lòng mình nặng trĩu.
Khi lên cấp hai, không biết liệu tôi có thời gian trở về thăm thầy cô không, và khi trưởng thành, nếu thầy cô chuyển trường thì tôi sẽ ra sao? Những thầy cô chủ nhiệm đã dẫn dắt lớp và cá nhân tôi phát triển, nếu phải chia xa họ, tôi cảm thấy như mất đi một phần trong cuộc sống dù biết sẽ còn gặp nhiều thầy cô khác. Thầy cô ở đây là những người đầu tiên trong đời tôi, nên việc chia tay thật sự làm tôi cảm thấy tiếc nuối.
Khi rời trường, tôi sẽ nhớ rất nhiều bạn bè, những giờ học với những cánh tay nhỏ nhắn phát biểu, những lúc không hiểu bài nhờ bạn giảng giải. Có câu nói “học thầy không bằng học bạn” thật đúng. Bạn không chỉ là người học cùng mà còn là nơi chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Những giờ ra chơi thật vui, chúng tôi thường trò chuyện về mọi thứ trong cuộc sống, những nụ cười hồn nhiên làm tan đi mệt mỏi của tiết học. Giờ đây phải chia tay, nhìn ai cũng thấy đáng yêu, những người mà ngày thường có lúc cãi cọ, giờ lại trở nên quý giá. Kể cả cậu bạn thường xuyên trêu chọc tôi, giờ tôi cũng không muốn xa cậu ấy.
Rời xa trường, tôi không chỉ nhớ con người mà còn nhớ những đồ vật, cảnh vật ở trường, từng tiết học, buổi sinh hoạt ngoại khóa, giờ chào cờ đầu tuần và những buổi lao động lấm lem. Tôi lặng lẽ đi qua các hành lang nắng, nhìn lại từng góc lớp quen thuộc. Dãy nhà ba tầng giờ đây như cao vời vợi so với tầm nhìn của tôi, và tôi biết rằng sau này còn nhiều điều lớn lao hơn dãy nhà này nữa. Cuộc sống sẽ để lại những kỷ niệm không phai, và đây là cuộc chia tay đầu tiên trong cuộc đời học sinh của tôi. Mấy dãy ghế đá ngoài sân là nơi chúng tôi thường ngồi trò chuyện, đợi bạn hoặc ăn quà vặt. Những món quà vặt mà chúng tôi phải tích góp tiền mới có, và những hàng cây xanh mát trước gió, tôi muốn ở lại đây mãi mãi.
Tạm biệt những kỷ niệm yêu dấu, thời gian trôi đi và tôi lo lắng một ngày trở lại mái trường này, thầy cô sẽ không còn ở đây nữa, hàng cây có còn đứng đó không? Khi trở về liệu có ai nhận ra tôi không? Ôi mái trường yêu quý, tôi yêu bạn đến mức không thể rời xa. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục và tôi không thể tránh khỏi quy luật ấy.
Tháng năm sân trường đầy nắng
Nhuộm vàng tiếng ve râm ran
Tháng năm từng chùm hoa phượng
Bất ngờ đỏ rực mênh mang
Tháng năm – mùa hè cuối cùng
Một mùa hè chia li
Cổng trường nghiêng nghiêng im lặng
Dịu dàng nói tạm biệt em…
4. Suy nghĩ của em khi sắp rời mái trường Tiểu học bài 7
Năm nay tôi hoàn thành lớp 5! Đây là năm kết thúc hành trình học tập tại Tiểu học, và cũng là lúc tôi phải nói lời chia tay với cô giáo và các bạn cùng lớp. Ngày rời trường, tôi cảm thấy tràn ngập những cảm xúc.
5 năm học là khởi đầu cho hành trình học tập suốt đời, và với tôi cũng không ngoại lệ. Đây là khoảng thời gian để tôi ghi nhớ từng khuôn mặt của thầy cô, bạn bè. Tôi đã hiểu được tính cách của những người bạn thân thiết, học cách nhường nhịn và yêu thương lẫn nhau. 5 năm là thời gian lưu giữ nhiều kỷ niệm. Tôi không thể quên những lần lén lút vào lớp mà không xin phép cô, những lần tranh giành thước kẻ với bạn để rồi cả hai cùng khóc. Tôi cũng không quên các bạn đã đến thăm tôi khi tôi bị ốm... Những kỷ niệm ấy cứ níu kéo tôi lại khi nghĩ đến việc phải rời khỏi ngôi trường này!
Ngày chia tay, cô chủ nhiệm nhắc nhở chúng tôi phải luôn yêu thương, đoàn kết và giữ gìn những kỷ niệm. Chúng tôi không kìm được xúc động, nhiều bạn đã rơi nước mắt, có bạn không thể kiềm chế mà khóc nức nở. Các bạn nam chúng tôi thì nghẹn ngào, nhưng ai cũng quyết tâm không phụ lòng mong mỏi của cô.
Khi nghĩ về việc chia tay, có lẽ ai cũng cảm thấy buồn như tôi! Một số bạn sẽ gặp lại nhau ở trường mới, một số bạn sẽ học xa nhà, còn có bạn học ở trường chuyên. Những điều đó đủ khiến tôi luyến tiếc, muốn giữ lại tất cả, không muốn rời xa nhau, và cũng mong nhận được sự chỉ bảo ân tình như tình mẹ của cô chủ nhiệm.
Tuy nhiên, chia tay không chỉ là nỗi buồn, mà còn là cơ hội để chúng tôi bước vào môi trường học tập mới, gặp lại nhau và cùng nhau cố gắng. Chia tay cũng là lúc chúng tôi hoàn thành một cấp học, và sự chuyển cấp đem lại niềm vui cho cha mẹ, thầy cô. Như cô chủ nhiệm đã nói: Các em hãy vui lên, vì ngày mai các em vẫn có thể đồng hành cùng nhau.
Qua bao cảm xúc, chúng tôi trở nên trưởng thành hơn. Chưa bao giờ tôi cảm nhận tình thầy trò, bạn bè lại sâu sắc đến vậy! Chúng tôi chia tay hôm nay để hướng đến tương lai, tiến gần hơn đến ước mơ của mình. Vì thế, tôi và các bạn sẽ luôn trân trọng những tháng ngày học tập cùng nhau và cả những thời gian sắp tới.
5. Cảm nghĩ của em khi sắp phải xa mái trường Tiểu học bài 8
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào em còn bỡ ngỡ đứng sau lưng mẹ để dự lễ khai giảng năm học mới khi vào lớp 1; giờ đây em đã phải nói lời tạm biệt với mái trường này.
Năm năm trôi qua với bao kỷ niệm vui buồn cùng bạn bè và thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm hết những bước chân của thời gian, lo sợ một ngày nào đó sẽ không còn được học ở đây, không còn nghe tiếng cô giảng bài, không còn được tham gia những trò chơi mà chỉ học sinh tiểu học mới có cơ hội trải nghiệm.
Khi tiếng ve sắp kêu và mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm, chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Khi bước ra khỏi cổng trường, em sẽ đến với một môi trường học tập mới. Nhưng em không thể chia tay, không thể xa rời mọi thứ đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.
Mọi kỷ niệm cứ dâng trào không thể kìm nén. Em nhớ năm năm trước, cũng vào mùa thu, khi mọi bạn đều bỡ ngỡ, nhút nhát, ngồi lặng lẽ lắng nghe cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi đó chúng em mới bước vào lớp 1, và mọi thứ còn quá mới mẻ. Còn bây giờ, khi mọi thứ đã trở nên quen thuộc thì chúng em lại phải rời xa.
Em sẽ nhớ những lần trốn học để đi chơi bị cô phạt đứng góc bảng bê chậu nước. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn trèo lên cây phượng hái hoa cho các bạn gái. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài vang vọng nhưng ngày mai em không còn được nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước, chia tay vẫn gặp lại nhau nơi đây. Nhưng sau mùa hè này, chúng em có thể gặp lại nhau ở một nơi khác, một môi trường học tập khác.
Có lẽ bạn nào cũng có tâm trạng như em khi sắp phải chia tay nơi này. Khi bước vào môi trường mới, em sẽ phải cố gắng học tập nhiều hơn nữa. Nếu có cơ hội, em sẽ quay lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em nhiều kiến thức và giúp em hiểu được tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ mãi ghi nhớ những kỷ niệm đẹp đó.
6. Cảm xúc của em khi sắp phải rời xa mái trường Tiểu học bài 9
Thời gian trôi nhanh như chớp, năm năm học đã dần trôi qua. Giờ đây, tôi lại sắp phải chia tay ngôi trường yêu dấu. Những buổi học cuối càng đến gần, tôi càng cảm thấy gắn bó với từng góc sân, từng hàng cây nơi đây. Sáng nay, tôi đến trường sớm hơn để tận hưởng cảnh vật một lần nữa.
Ôi, cảnh trường đẹp tuyệt vời! Dù còn sớm, mặt trời vừa mới thức dậy, ánh sáng đỏ rực như quả cầu lửa lấp ló sau hàng tre. Sương sớm vẫn lảng vảng trên cây. Trường đã mở cửa đón chúng tôi vào lớp. Tôi bước vào sân trường, lòng trào dâng một cảm xúc khó tả. Một cơn gió nhẹ mang theo hương hoa từ vườn hoa làm tôi cảm thấy muốn chào tạm biệt. Tôi ngồi dưới gốc bàng, ngước nhìn bầu trời xanh, hồi tưởng lại bao kỷ niệm. Dưới gốc bàng này, chúng tôi đã có rất nhiều trò chơi thú vị.
Mặt trời vẫn tươi cười, chiếu những tia nắng vàng, làm cho sương mỏng vội tan đi, chỉ còn lại những giọt sương long lanh trên lá và cỏ. Cảnh vật trở nên rõ nét và rực rỡ hơn bao giờ hết. Cây phượng già như trẻ lại với những bông hoa đỏ rực rỡ. Gió nhẹ làm những cánh hoa bay lượn như những con bướm màu sắc. Cây bàng bên cạnh cũng lấp lánh với tấm áo xanh mượt mà. Ánh nắng xuyên qua lá như đang chơi trò trốn tìm. Tất cả dường như không biết tôi sắp phải rời xa ngôi trường này. Tôi đứng trước lớp học của mình, cảm thấy thật gần gũi và thân thương.
Trước mắt tôi, hai mươi tám gương mặt bạn bè đang trò chuyện và học bài hiện ra rõ nét. Tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của cô giáo. Tất cả như đang bên cạnh tôi. Lòng tôi xao xuyến, bâng khuâng. Tôi chỉ ước rằng lớp 5B và cô giáo yêu quý sẽ không bao giờ phải chia xa. Cảnh trường lúc này thật tươi đẹp nhưng lòng tôi cảm thấy trống trải. Dù không muốn, nhưng chỉ mai đây thôi, tôi phải rời xa tất cả những gì tôi đã gắn bó trong năm năm qua. Tôi ước thời gian quay trở lại để tôi vẫn là cô bé ngơ ngác ngày nào.
Mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi. Ở đây có thầy cô như mẹ và bạn bè như anh em. Dù biết rằng tôi phải chia tay, hình ảnh ngôi trường tiểu học cùng thầy cô và bạn bè sẽ mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.
7. Những cảm xúc của em khi sắp phải chia tay mái trường Tiểu học bài 10
Ngôi trường gắn bó với em suốt năm năm học qua là Trường Tiểu học Lê Hồng Phong. Hôm nay, em đến trường sớm hơn bình thường để thực hiện công việc trực nhật, nên có dịp chiêm ngưỡng vẻ đẹp của trường trước khi buổi học bắt đầu.
Khi em đến trường, cánh cổng lớn màu xanh đã hơi phai màu, mở rộng từ lúc nào không biết. Lớp học, bàn ghế và các bạn học sinh thân quen như lặng lẽ chờ đợi chúng em. Bầu trời hôm nay thật đẹp, không khí se lạnh. Từ tầng cao nhìn xuống, ngôi trường hiện ra khang trang và sạch sẽ. Trường có ba dãy: hai dãy lớp học và một dãy văn phòng giáo viên. Các lớp học nằm san sát, mỗi lớp có bốn cửa sổ và một cửa ra vào.
Nhìn vào bên trong lớp học, bàn ghế được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ. Mỗi lớp đều có ảnh Bác Hồ, năm điều Bác Hồ dạy thiếu niên nhi đồng và nội quy lớp học để chúng em luôn nhớ các quy định của trường. Khu văn phòng nằm ở giữa, đối diện là vườn sinh thái với các loại hoa tạo nên vẻ đẹp thanh bình. Đây là nơi các thầy cô làm việc và họp. Bên cạnh là phòng Ban giám hiệu và thư viện của trường, nơi có rất nhiều sách để chúng em tìm đọc và khám phá. Sân trường, nơi giúp chúng em thư giãn sau giờ học, được làm bằng xi măng và chính giữa là cột cờ cao khoảng 10m với lá cờ đỏ sao vàng tung bay trước gió.
Khi các bạn đến trường đông đủ, sự yên tĩnh của buổi sáng dần mất đi. Quang cảnh trường trở nên nhộn nhịp với tiếng cười nói của học sinh. Trên cây, những chú chim hót líu lo. Bỗng dưng, tiếng trống vang lên ba hồi, không gian như rung chuyển. Các bạn vội vàng xếp hàng vào lớp, buổi học mới bắt đầu. Lúc này, sân trường lại trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng gió thổi và tiếng chim lích chích trong tán lá phượng.
Em rất yêu ngôi trường của mình, nơi đã để lại cho em nhiều kỷ niệm quý báu của những năm tháng học trò, tình cảm với thầy cô và bạn bè. Dù sau này có đi đâu, em sẽ luôn nhớ về ngôi trường Tiểu học Lê Hồng Phong thân thương này.
8. Cảm xúc của em khi sắp phải chia tay mái trường Tiểu học bài 11
Trường em là THCS Phương Mai, một cái tên giản dị nhưng gắn liền với phường Phương Mai nơi em sống. Ngôi trường nằm ẩn mình trong khu tập thể của phường.
Khi nhìn từ xa, em đã thấy cánh cổng trường màu xanh, luôn mở rộng chào đón học sinh đến trường. Tuy nhiên, chỉ những học sinh đến đúng giờ mới được vào, còn những ai đến muộn sẽ phải đứng ngoài cổng. Cánh cổng lúc đó trở nên nghiêm khắc, đóng kín như những bức tượng đá. Chính vì thế, chúng em luôn cố gắng đến đúng giờ để tránh bị ghi tên và phê bình vào mỗi sáng thứ hai hàng tuần.
Sân trường hình chữ nhật, nhỏ hẹp. Vào mỗi sáng thứ hai đầu tuần, khi giờ chào cờ đến, chúng em xếp hàng sát nhau, cả sân trường chật kín, không còn chỗ trống. Tuy nhiên, điều này cũng không khó khăn bằng những giờ thể dục, khi chúng em phải tập mà không thể duỗi tay thoải mái vì chạm vào nhau. Trường em có bài tập thể dục riêng, khác với các trường khác. Chúng em đã quen với điều kiện của trường nên không ai phàn nàn. Những cây bàng và cây phượng luôn tỏa bóng mát, che chở chúng em khỏi cái nắng oi ả mùa hè. Trường em còn có khu vườn sinh thái phục vụ môn sinh học.
Nhìn sâu vào trong, hai dãy nhà tầng quét vôi vàng hiện ra sáng sủa. Trường được chia thành khu A và khu B. Khu A có tầng một là phòng hội đồng và phòng ban giám hiệu, tầng hai là phòng máy. Phòng máy trang bị thiết bị hiện đại để phục vụ những giờ học thú vị trên máy. Bên cạnh phòng máy là phòng vi tính và thư viện. Trong những giờ trống và giờ nghỉ, chúng em thường lên thư viện đọc sách, báo và truyện.
Khu B là các phòng học được trang bị quạt và đèn chiếu sáng. Phòng học rất đẹp với các bức tranh và bảng hoa điểm tốt để khuyến khích thi đua học tập. Mỗi lớp đều treo khẩu hiệu như 'Thi đua dạy tốt, học tốt', '5 điều Bác Hồ dạy' và 'Tiên học lễ hậu học văn'. Dù trường em nhỏ bé, nhưng luôn dẫn đầu phong trào thi đua 'dạy tốt học tốt' của quận. Các thầy cô rất quan tâm, nhiệt tình và hết lòng vì học sinh, luôn tạo điều kiện tốt nhất để chúng em học tập.
Dù sau này có xa mái trường Phương Mai thân yêu, em vẫn sẽ luôn nhớ mãi nơi đây, nơi em đã học tập, vui chơi và trưởng thành dưới sự dìu dắt của thầy cô và bạn bè.
9. Cảm xúc của em khi sắp phải chia tay mái trường Tiểu học bài 12
Âm thanh của tiếng ve râm ran khắp sân trường báo hiệu mùa hè đã đến. Mùa hè thường là thời điểm được học sinh yêu thích vì đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi sau một năm học căng thẳng. Mặc dù năm nay cũng có hoa phượng đỏ, bằng lăng tím và tiếng ve kêu như mọi năm, em lại cảm thấy tiếc nuối vì sắp phải rời xa mái trường Tiểu học thân yêu.
Nhớ lại ngày đầu tiên bước vào lớp 1, em còn bỡ ngỡ và lo lắng giữa bao người. Sáng hôm đó, mẹ đưa em đến trường, gặp cô giáo chủ nhiệm và ngồi đợi ở hàng ghế dành cho phụ huynh. Không có mẹ bên cạnh, em òa khóc. Cô Hiền chủ nhiệm đến an ủi và nói: 'Cô ở đây rồi, em đừng lo.' Nhờ sự động viên của cô, em đã yên tâm và ngừng khóc. Đó là kỷ niệm đầu tiên đi học mà em mãi không quên.
Thời gian trôi qua nhanh, giờ đã đến mùa hè cuối cùng ở trường Tiểu học. Năm năm trôi qua, chúng em lớn lên dưới sự dạy dỗ của các thầy cô. Cô Hiền như người mẹ thứ hai, dõi theo chúng em từ lớp 1 đến lớp 5, luôn nhiệt tình và quan tâm. Chúng em có nhiều kỷ niệm với cô, đặc biệt là hôm sinh nhật cô, cả lớp đã hát 'Happy birthday' khiến cô rất xúc động.
Khi nghĩ về mái trường Tiểu học, em không chỉ nhớ cô giáo chủ nhiệm tận tâm mà còn nhớ thầy Hải dạy Mỹ thuật vui tính, cô Hòa dạy Âm nhạc với giọng hát ấm áp, và các thầy cô khác. Nhớ bác bảo vệ điềm đạm, cô lao công cần mẫn, cùng những trò chơi nhảy dây, trốn tìm với bạn bè. Nhớ những lần chạy đuổi nhau khắp sân trường, những cuộc trò chuyện ngoài hành lang và những giờ ra chơi nhặt cánh phượng rơi xếp thành hình con bướm. Tất cả những kỷ niệm đó giờ đây chỉ còn là những hồi ức khó phai mờ trong cuộc đời học sinh.
Mới ngày nào, ngôi trường ba dãy nhà hai tầng quét vôi màu vàng còn xa lạ, giờ đây lại trở nên thân thuộc. Các thầy cô rất thân thiện, bạn bè luôn đoàn kết như một gia đình. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, em phải tạm biệt ngôi trường yêu dấu. Sẽ nhớ lắm những giờ học với giọng nói ấm áp của cô Hiền, những cuộc thi văn nghệ, thể thao của trường. Dưới mái trường này, thầy cô đã dạy chúng em nhiều bài học quý giá về lễ phép, lòng biết ơn...
Em xin gửi lời cảm ơn chân thành đến những người cha mẹ thứ hai của em vì đã hết lòng dạy dỗ. Dù sắp phải rời xa mái trường này để lên cấp Trung học cơ sở, em sẽ không bao giờ quên những kỷ niệm với thầy cô và bạn bè ở đây!
10. Cảm nghĩ của em khi sắp phải chia tay mái trường Tiểu học bài 1
Trong những ngày cuối cùng làm học sinh tại trường Tiểu học Kim Đồng yêu dấu, em đang sống với đầy cảm xúc khó tả. Chỉ ít ngày nữa thôi, em sẽ rời xa nơi này để đến với một trường mới.
Trước thời điểm ấy, em cảm thấy vui sướng vì đã vượt qua những giờ thi căng thẳng để đỗ vào trường cấp 2 yêu thích. Niềm vui vỡ òa trong em khi ước mơ đã thành hiện thực. Tuy nhiên, phần lớn là nỗi buồn vì phải xa mái trường, thầy cô và bạn bè đã gắn bó suốt năm năm. Dù biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng khi nó đến gần, cảm giác buồn vẫn tràn ngập.
Em sẽ không còn học những giờ Toán với thầy Bình khó tính, không được nghe cô Mi kể chuyện mỗi tuần, và không còn cùng bạn bè tưới cây, lau bảng. Mỗi chiều tan học sẽ không còn cảnh tụ tập ở quán ăn vặt trước cổng trường. Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Em sẽ nhớ hàng ghế đá, cây cao che mưa gió những giờ ra chơi, sân trường rộng với những bồn hoa rực rỡ, lá cờ đỏ sao vàng và mùa hoa phượng đỏ. Và quan trọng nhất, em sẽ nhớ những thầy cô luôn yêu thương và bạn bè luôn bên cạnh dù vui hay buồn.
Em chắc chắn sẽ mãi giữ những kỷ niệm này và sẽ trở về thăm trường, thầy cô, bạn bè. Dù không còn học cùng nhau, tình cảm chân thành giữa chúng em sẽ không bao giờ phai mờ.
11. Suy nghĩ của em khi chuẩn bị rời xa trường Tiểu học bài 2
Thời gian trôi qua nhanh quá, mới đây mà đã 5 năm. Giờ đây, em sắp phải rời xa trường Tiểu học mà em yêu quý. Những kỷ niệm về ngày đầu tiên đi học và những ngày đầu vào trường vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ. Giờ em đã là anh chị cả trong trường, trở thành tấm gương cho các em nhỏ.
Những cảm xúc khi chuẩn bị chia tay ngôi trường rất hỗn độn. Em nghĩ rất nhiều về thầy cô, bạn bè... Việc không còn gặp lại thầy giáo đã gắn bó suốt 5 năm học và không còn nghe những bài giảng của thầy khiến em cảm thấy trống trải. Em nhớ những khoảnh khắc thầy dạy từng nét chữ, chỉ bảo từng phép toán và những lúc thầy đến tận nhà khi em ốm để giảng bài. Em đã không kìm được nước mắt khi ôm thầy, nói rằng em nhớ thầy và các bạn quá, mong chóng khỏi bệnh để trở lại lớp. Thầy đã an ủi và kể chuyện làm em cười. Không biết khi nào em mới tìm được một người thầy như thế nữa trong đời. Nhờ thầy, lớp học như là ngôi nhà thứ hai, thầy như người cha và các bạn là anh em. Chúng ta thực sự yêu thương và đùm bọc nhau. Tình cảm tuy giản dị nhưng rất chân thành.
Với các bạn, em nhớ nhất các hoạt động tập thể của lớp, những chuyến tham quan và tham gia văn nghệ. Cả lớp cùng nhau làm việc, vui chơi và đoàn kết. Chi Đội lúc nào cũng đạt giải xuất sắc, đó không phải là nỗ lực cá nhân mà là sức mạnh của tinh thần đồng đội. Em nhớ những giờ ra chơi cùng nhau nhảy dây, đá cầu và trốn tìm. Thời gian trôi nhanh quá, em còn muốn chơi và học cùng các bạn lâu hơn nữa.
Cuối kỳ học này, chúng ta sẽ chia tay, mỗi người sẽ đi một hướng. Có thể một số bạn sẽ học cùng lớp 6, nhưng còn đại gia đình 5A1 thì sao? Ôi, khoảnh khắc chia ly thật khó nghĩ. Trường lớp mới sẽ thế nào khi thiếu vắng những người bạn thân thiết? Nhớ phấn trắng, bảng đen, bộ bàn ghế, bút máy và mực tím. Nhớ tất cả mọi thứ, thật không dễ dàng. Em muốn khóc òa lên như ngày đầu đi học, như lúc mẹ buông tay và bảo em tự bước đi.
Còn một chút thời gian, em muốn cùng các bạn tạo ra những kỷ niệm thật đẹp để sau này nhìn lại vẫn cảm thấy hạnh phúc.
12. Suy nghĩ của em khi chuẩn bị rời xa trường Tiểu học bài 3
Chỉ còn vài ngày nữa là em phải rời xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu quý, nơi đã chào đón em năm năm trước. Cảm giác thật buồn! Buồn vì phải chia tay thầy cô và những kỷ niệm thân thiết suốt những năm qua.
Mọi thứ đang dần rời xa, đưa em đến trường mới: trường Trung học cơ sở. Nhưng hình ảnh đẹp đẽ của mái trường này sẽ mãi không phai trong tâm trí em. Em nhớ như in ngày đầu tiên đến trường, mẹ đưa em đến từ rất sớm, em háo hức khoác chiếc cặp lớn trên vai nhỏ. Trường thì rộng lớn và mọi người đều lạ lẫm. Em cảm thấy bỡ ngỡ, nép mình sau lưng mẹ, còn mấy bạn mới khác cũng đứng bên người thân. Các cậu con trai thì lại vui vẻ, đùa nghịch khắp nơi.
Khi vào lớp Một, em học với cô Hoa. Cô là một giáo viên dạy giỏi, vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng và yêu thương học sinh. Cô như một người mẹ thứ hai của em. Cô đã mở ra cho em một thế giới mới với nhiều kiến thức, từ đọc viết đến toán học và văn học, những điều mà em không biết khi còn ở mẫu giáo, chỉ biết vui cười hoặc khóc nhè.
Ký ức về những ngày ấy làm em cảm thấy xao xuyến. Em đã trưởng thành nhiều và sắp trở thành học sinh cấp 2. Khi phải chia tay mái trường đầu tiên chứa đầy kỷ niệm, em cảm thấy lưu luyến. Em sẽ không còn thấy các bạn khoác vai nhau, vui đùa trên sân trường, cũng không còn tham gia các trò chơi tuổi mới lớn. Và cánh cổng xanh – nơi em thường đợi mẹ sau mỗi buổi học – giờ đây cũng sắp phải rời xa. Tất cả những điều này… tất cả… em phải nói lời chia tay.
Trước khi lên lớp Sáu, em muốn gửi một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’ đến thầy cô. Cảm ơn thầy cô đã dạy dỗ chúng em, và xin lỗi vì đã làm thầy cô phải nhắc nhở và lo lắng. Chúng em giờ mới nhận ra sự vất vả của thầy cô và điều đó thật đáng quý.
‘‘Mái trường ơi, xin cho em gửi lại một phần nhớ nhung và yêu thương. Những bài học của thầy cô sẽ mãi là hành trang quý giá trong hành trình học tập sắp tới. Tạm biệt thầy cô và các em lớp 1, 2, 3, 4. Một ngày nào đó, em sẽ trở lại đây…’’