1. Bài viết nhập vai vào những que diêm kể lại câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 4
Đêm cuối năm lạnh lẽo với hơi sương bao phủ, chúng tôi vẫn nằm im trong chiếc giỏ của cô bé tội nghiệp, lạc lõng giữa phố vắng. Đường phố đã vơi dần người qua lại, ánh đèn từ các cửa sổ chiếu xuống đường và mùi ngỗng quay lan tỏa khắp nơi. Trong lúc thời khắc giao thừa gần kề, chúng tôi đều tự hỏi sao cô chủ vẫn chưa về nhà. Dù vậy, chúng tôi chỉ biết nằm im, cầu mong có ai đó sẽ mua và mang chúng tôi về để đón năm mới trong sự ấm cúng.
Nhưng lời cầu nguyện có lẽ không thành hiện thực. Vào đêm ba mươi, ít ai còn ra đường để mua diêm. Mọi người đã sum vầy bên gia đình, thưởng thức bữa ăn cuối năm bên lò sưởi ấm áp và chờ đón năm mới. Chúng tôi và cô chủ nhỏ cũng hiểu điều đó. Những bước chân của cô không ngừng lại, tiếp tục đi giữa gió lạnh với hi vọng ngày càng mờ nhạt. Cô bé tội nghiệp càng lúc càng lo lắng, không gian xung quanh dần tĩnh lặng vì tiếng bước chân người qua lại ngày càng ít. Mùi ngỗng quay càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cô bé bước đi nhanh hơn.
Qua khe hở của bao diêm, chúng tôi thấy sự tuyệt vọng ngày càng hiện rõ trong đôi mắt cô chủ. Cô nhớ lại những kỷ niệm xưa khi còn đón giao thừa với bà nội hiền hậu. Nhưng niềm hạnh phúc ngắn ngủi khi bà mất và gia đình bị tan nát. Từ đó, cô phải sống trong hoàn cảnh đáng thương, phải chịu đựng những lời mắng nhiếc từ người bố. Không còn chăn ấm, nệm êm và những bữa ăn ngon, chỉ còn sự khốn khổ.
Khi đêm đã khuya, đôi tay nhỏ bé của cô chủ dần tê cứng. Tiếng bước chân của cô chậm lại và dừng lại ở góc phố. Cô ngồi xuống, rút một que diêm và quẹt. Que diêm bén lửa rồi vụt tắt, để lại đốm than hồng. Cô chủ mỉm cười, ánh mắt ánh lên niềm vui, nhưng khi que diêm tắt, cô lại thất vọng. Có lẽ cô đang lo lắng về việc sẽ bị cha mắng khi về nhà. Cô rút tiếp một que diêm khác, ánh sáng khiến cô lại mỉm cười.
Nhưng khi que diêm tắt, cô lại hụt hẫng. Phố vắng lạnh lẽo, không còn tiếng bước chân. Cô lo sợ những trận đòn khi trở về nhà. Cô rút tiếp một que diêm và khi nó sáng, cô cười và reo lên:
- Bà ơi! Bà cho cháu đi cùng với! Cháu biết diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en. Xin bà đừng bỏ cháu ở đây! Trước khi bà về với Thượng đế, bà đã hứa sẽ cho cháu gặp bà nếu cháu ngoan. Cháu cầu xin bà, đừng bỏ cháu lại đây!
Khi que diêm thứ tư tắt, ảo ảnh trên khuôn mặt cô bé cũng tắt theo. Cô bé nhanh chóng rút ra những que diêm khác và quẹt liên tục như cố giữ điều gì đó. Khuôn mặt cô hiện lên nụ cười mãn nguyện, và không gian xung quanh bỗng tối đen và lạnh lẽo hơn. Chúng tôi không còn thấy cô rút thêm diêm, chỉ thấy hình như cô đã gục xuống. Chúng tôi cảm nhận được hơi thở yếu ớt của cô và mong đêm giao thừa trôi qua nhanh.
Sáng sớm, khi mặt trời lên, chúng tôi được đánh thức bởi ánh sáng. Xung quanh là màu trắng của tuyết. Một người phụ nữ nhẹ nhàng gọi cô bé và lay cô dậy:
- Cháu ơi, sao lại nằm đây thế này?
Những người qua đường tụ tập quanh cô bé, ngắm nhìn cô với cặp má hồng và nụ cười giữa những que diêm đã cháy. Người phụ nữ cảm nhận hơi thở yếu ớt của cô bé và đưa cô về. Khoảng mười phút sau, chúng tôi được đặt trên một cái kệ gần giường với lò sưởi đang cháy rực. Họ đang cố giúp cô bé hồi tỉnh.
Sau một giờ, cô bé mở mắt và hỏi người phụ nữ:
- Cháu đang ở đâu vậy?
Người phụ nữ trả lời:
- Cháu hãy nghỉ ngơi đi, ta thấy cháu nằm bất tỉnh ở góc phố và đưa cháu về đây.
- Cháu... cảm ơn cô!
- Không có gì đâu! Đợi ta lấy cho cháu ly ngũ cốc nhé.
Người phụ nữ trở lại với ly ngũ cốc và đỡ cô bé uống. Sau khi dùng điểm tâm, cô bé kể chuyện cho người phụ nữ nghe. Sau khi nghe xong, người phụ nữ đã rơi nước mắt thương cảm và nói:
- Hãy ở lại đây với cô, cô sẽ giúp cháu vượt qua khó khăn và cho cháu một cuộc sống tốt hơn. Hãy xem ta như mẹ của cháu!
Cô bé ôm chầm lấy bà, khóc và nói: 'Cám ơn Thượng đế đã đưa người đến với con'.
2. Bài viết nhập vai vào những que diêm kể lại câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 5
Vào đêm giao thừa năm đó, tại một con phố nhỏ ở Đan Mạch, trời lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa trên mái nhà và đường phố. Một cô bé mồ côi mẹ, đầu trần và chân đất, lặng lẽ đi trong đêm tối. Đôi chân nhỏ bé của cô đỏ ửng và tím bầm vì lạnh. Cô bé mang theo chiếc giỏ đầy diêm và còn cần thêm một bao diêm nữa. Trong suốt cả ngày, cô không bán được que diêm nào. Váy áo mỏng manh, bụng đói cồn cào, cô bé vẫn phải lang thang trên đường. Dù là những que diêm nhỏ bé nằm trong bao, chúng tôi vẫn cảm nhận được từng cơn run rẩy của cô trong gió rét. Tuyết đã bám đầy trên tóc và lưng cô bé.
Đêm giao thừa là thời điểm mà mọi người quây quần bên gia đình trong không khí ấm áp và hạnh phúc. Các cửa sổ đều sáng ánh đèn rực rỡ và phố xá ngập tràn mùi ngỗng quay. Qua khe hở của bao diêm, chúng tôi thấy cô bé lộ rõ sự bần thần. Có lẽ cô đang nhớ về những đêm giao thừa hạnh phúc bên bà nội. Nhưng niềm hạnh phúc đó không còn, vì thần Chết đã cướp bà đi. Gia đình cô bé phải rời bỏ ngôi nhà ấm cúng để sống trong một xó tối tăm. Cô thường xuyên phải chịu đựng sự mắng chửi của người cha trở nên thô bạo vì túng quẫn.
Cô bé không thể tiếp tục đi vì đói và lạnh. Cô ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà để tránh gió. Cô co chân lại, nhưng vẫn cảm thấy lạnh hơn. Dù vậy, cô không thể về nhà nếu không bán được diêm hoặc nhận được tiền lẻ, vì cha cô sẽ đánh đòn nếu cô trở về tay không. Cô bé không muốn về nhà vì ở đó cũng chỉ có đói rét như bên ngoài. Hai cha con sống trong căn gác dưới mái nhà, gió vẫn lùa qua các kẽ hở dù đã nhét giẻ vào.
Trong đêm cuối năm lạnh giá, cô bé đơn độc với chiếc giỏ diêm còn nguyên. Đôi tay nhỏ bé của cô cứng đờ vì lạnh. Chúng tôi rất thương cô nhưng không biết phải làm gì. Cô bé có vẻ đang đắn đo, cuối cùng quyết định quẹt một que diêm. Ngọn lửa châm lên, đầu tiên màu xanh lam rồi dần chuyển sang màu trắng và rực hồng. Cô bé hơ tay trên ngọn lửa ấm áp, tưởng như mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với ngọn lửa rực rỡ.
Cô bé nghĩ đến việc được ngồi hàng giờ trước lò sưởi khi tuyết rơi và gió bấc thổi ngoài trời. Nhưng ngọn lửa vụt tắt và lò sưởi biến mất. Cô nhớ ra cha đã giao cho cô nhiệm vụ bán diêm. Đêm nay về nhà, cô chắc chắn sẽ bị mắng. Cô quẹt diêm lần thứ hai, và ánh lửa hiện ra hình ảnh bàn ăn với một con ngỗng quay. Nhưng một cơn gió lại làm ngọn lửa tắt, bức tranh đẹp biến mất, chỉ còn lại sự lạnh lẽo và đói rét.
Cô bé tiếp tục quẹt diêm lần thứ ba, và một cây thông nô-en lấp lánh hiện ra trước mắt. Nhưng ngọn diêm tắt nhanh chóng, những ngọn nến biến thành sao trên trời. Cô nhớ bà nội và cầu nguyện để được gặp bà. Cuối cùng, cô quẹt diêm lần thứ tư, và bà nội hiện ra trong ánh lửa. Cô bé năn nỉ bà đừng bỏ cô lại, xin bà đưa cô đi cùng. Que diêm cháy đến tận tay cô, và ánh sáng biến mất. Cô bé tuyệt vọng nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng tối lạnh lẽo.
Khi cô bé quẹt tất cả những que diêm còn lại, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng như ban ngày. Cô thấy bà mình lớn lao và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Hai bà cháu bay lên cao đến một thế giới không còn đói rét. Sáng hôm sau, tuyết phủ kín mặt đất, mặt trời lên sáng chói. Mọi người ra ngoài đón năm mới và phát hiện cô bé đã chết vì đói rét. Tuy nhiên, đôi má cô vẫn hồng hào và đôi môi mỉm cười. Mọi người nói rằng cô bé đã đốt hết diêm để sưởi ấm, và một người nhặt que diêm còn sót lại trên nắp giỏ rồi vứt xuống đất. Họ không biết về những điều kỳ diệu mà cô bé đã thấy. Đó chính là câu chuyện của cô bé bán diêm tội nghiệp ở Đan Mạch từ thế kỉ XIX. Hãy yêu thương trẻ em và biến những giấc mơ của chúng thành hiện thực ngọt ngào!
3. Bài văn hóa kết hợp với những que diêm kể lại câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 6
Vào đêm Giáng Sinh năm đó, thời tiết rất lạnh. Tuyết đã rơi liên tục trong nhiều ngày, như phủ lên thành phố lớp áo trắng tinh để chào đón ngày sinh của Chúa Cứu Thế.
Em bé ôm một bao giấy đầy diêm, vừa đi vừa rao hàng. Trong khi trời lạnh buốt, bé phải lê những đôi chân trần trên vỉa hè. Đôi dép cũ của bé đã bị lũ trẻ ngoài phố nghịch ngợm lấy đi từ sáng. Thời tiết lạnh như cắt. Đôi chân của bé sưng tím, không còn cảm giác. Bé cố gắng đi gần sát dưới mái hiên để đỡ lạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn đám đông qua lại với ánh mắt vừa cầu khẩn vừa ngại ngùng. Dù bán diêm với giá rẻ như mọi ngày, đêm nay không ai hỏi mua.
Khi đêm càng khuya, trời càng lạnh thêm. Tuyết vẫn rơi đều trên vỉa hè. Em bé bán diêm cảm thấy mệt mỏi và đôi chân giờ đã tê cứng. Bé ước được về nhà, nằm cuộn mình trên chiếc giường cũ kỹ để quên đi cơn đói và cái lạnh. Nhưng những lời mắng nhiếc và roi vọt từ mẹ kế làm bé sợ hãi, khiến bé phải tiếp tục bước đi. Bé nhìn vào những ngôi nhà bên đường, nơi nào cũng ấm cúng và trang trí đẹp đẽ. Có những ánh đèn màu lung linh, cây thông Noel với quà tặng, và những bàn ăn đầy món ngon. Cảnh vật làm bé thèm thuồng, mắt hoa lên, tay chân run rẩy, bé cảm thấy đói và lạnh hơn bao giờ hết. Bé đưa tay ôm mặt, lê bước trong khi tiếng nhạc Giáng Sinh vang vọng khắp nơi và mọi người vui vẻ đón mừng Chúa ra đời.
Khi đêm dần về khuya, tuyết rơi ngày càng dày. Cơn lạnh và đói như quấn chặt lấy hình hài nhỏ bé của bé. Bé vào núp giữa hai dãy nhà cao để tránh gió và tìm chút hơi ấm trong đêm. Nghỉ một lát, bé lấy một que diêm ra, quẹt để sưởi ấm các ngón tay. Ngọn lửa cháy sáng và ấm áp, nhưng chỉ một lúc sau đã tắt, làm bé càng thêm thất vọng. Bé quẹt que diêm thứ hai, và trước mắt bé hiện ra một bàn đầy món ăn Giáng Sinh ngon lành. Bé vui mừng đưa tay ra nhưng khi cây diêm tắt, mọi thứ lại biến mất, để bé trong bóng tối lạnh lẽo. Bé sợ hãi, sợ lạnh và tối, vội vã quẹt hết bao diêm, từng que một. Mỗi lần diêm cháy, bé thấy mình trở về nhà, gặp mẹ yêu thương, được ôm ấp, mặc áo ấm, và ăn những miếng bánh ngon. Nhưng mỗi khi diêm tắt, hình ảnh mẹ lại tan biến, và bé lại vội vã quẹt que diêm khác. Cuối cùng, bé quẹt tất cả que diêm còn lại trong hộp, thấy mẹ bế bé bay lên nơi có âm thanh vui vẻ và những người thân yêu, không còn cảm giác đói và lạnh.
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy em bé đáng thương đã chết bên đống diêm vãi trong ngõ hẻm.
4. Bài văn hóa mô tả câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 7
Tôi vẫn nhớ đêm giáng sinh hôm ấy, tuyết rơi không ngừng, mọi người đều đang sum họp bên lò sưởi, nhưng cô chủ chúng tôi thì lặng lẽ giữa đêm giá lạnh, đôi tay run rẩy khi ôm những hộp diêm, đi khắp phố để bán. Không ai để ý đến cô chủ, trong khi đôi chân trần của cô đã bị tuyết làm tê buốt. Cô chủ phải tiếp tục đi, đối mặt với cái đói và cái lạnh, trong khi những người xung quanh không màng đến sự vất vả của cô.
Những ngôi nhà bên đường sáng rực và ấm cúng, khiến cô chủ không khỏi ước ao được ở trong đó, bên cạnh người bà yêu quý đã mất. Nhưng giờ đây, cô chủ chỉ còn lại sự cô đơn và những đòn roi từ cha. Cô ngồi co ro trong góc tường, ôm chặt đôi tay để giữ ấm. Khi rút một que diêm ra và quẹt, ánh sáng lóe lên mang đến cho cô chút niềm vui, dù chỉ thoáng qua. Cô tiếp tục quẹt thêm nhiều que diêm, ánh sáng rực lên cùng nụ cười mãn nguyện trên môi cô.
Khi que diêm cuối cùng tắt, cô chủ cũng dần biến mất. Nhưng trước khi ra đi, cô đã quẹt hết những que diêm còn lại, để ánh sáng của chúng kéo dài thêm một chút nữa. Cô chủ mỉm cười mãn nguyện trước khi gục xuống vì kiệt sức. Chúng tôi, những que diêm cuối cùng, đã làm hết sức mình để mang lại chút ánh sáng và ấm áp cho cô chủ tội nghiệp.
5. Bài văn hóa mô tả câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 8
Đêm nay là đêm giao thừa! Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc và lạnh buốt, chúng tôi, những que diêm, nằm im lìm trong bao trên một chiếc giỏ, được ôm trong tay một cô bé hiền lành và đáng thương. Đ đáng ra cô bé phải được quây quần bên gia đình trước lò sưởi và bữa tiệc thịnh soạn, nhưng cô lại phải lang thang khắp phố để bán những que diêm như chúng tôi để kiếm tiền mang về. Ôi, cuộc đời ngắn ngủi của chúng tôi không mấy đau khổ, nhưng cuộc sống của nhiều người thật sự là nỗi đau vô tận.
Giữa đêm tuyết trắng xóa và gió lạnh, một cô bé không giày, chân đất, dò dẫm trong đêm tối. Cô bé từng có một đôi giày vải cũ, nhưng nó đã bị mất trong một tai nạn với xe ngựa, và giờ đây cô chỉ còn đi chân trần trên tuyết. Tôi thấy gương mặt cô đỏ ửng, không phải vì sức khỏe tốt mà vì sự lạnh lẽo, đôi tay cô run rẩy khi cầm bao diêm, mời mọi người mua nhưng không ai dừng lại. Có lẽ trời quá lạnh, hay họ bận rộn về nhà, hoặc đã có lò sưởi và không cần đến chúng tôi? Tôi không còn bận tâm về số phận của mình, nhưng tôi lo lắng cho cô bé đáng thương. Cô sống với cha trong một gác nhỏ, dù đã nhét giẻ vào các kẽ hở, gió vẫn lùa vào trong nhà.
Người cha say xỉn luôn đòi tiền để mua rượu, và nếu cô bé không mang tiền về tối nay, chắc chắn sẽ bị đánh đập dã man. Cô bé biết điều đó, và trong cơn đói rét, cô chọn một góc tường, ngồi xuống. Khi cô bé đưa tay vào giỏ, tôi chạm vào bàn tay lạnh giá của cô. Cô chưa ăn gì từ hôm qua, và trong đêm tuyết, đôi chân trần và chiếc váy mỏng manh không đủ chống chọi với giá lạnh. Cô bé ngồi co ro bên tường, đôi môi tím tái và ánh mắt buồn tẻ nhưng vẫn mang vẻ ngây thơ. Thật đáng thương khi những đứa trẻ khác được chăm sóc và ăn ngon trong khi cô bé phải chịu đói lạnh và nỗi sợ hãi trong ngôi nhà tồi tàn của mình.
Cô bé, vì quá lạnh, đã quẹt một que diêm. Ánh lửa ban đầu xanh lam rồi chuyển dần sang đỏ rực, sáng chói. Cô hơ đôi tay trên ngọn lửa, tưởng tượng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những hình đồng lấp lánh. Nhưng thời gian ngắn ngủi của que diêm không đủ lâu, lò sưởi biến mất.
Cô bé tiếp tục quẹt que diêm thứ hai. Ánh sáng hiện lên là một bàn ăn thịnh soạn, với khăn trải trắng tinh, bát đĩa quý giá và một con ngỗng quay. Ngỗng nhảy ra khỏi dĩa và tiến về phía cô, tất cả trong một căn nhà gỗ ấm áp. Nhưng que diêm tắt, cô chỉ còn lại những bức tường lạnh lẽo, không có bữa ăn nào, chỉ có đói và rét.
Cô bé quẹt que diêm thứ ba, một cây thông Noel hiện ra, cao lớn với hàng ngàn ngọn nến sáng lấp lánh. Cô giơ tay về phía cây, nhưng que diêm tắt. Những ngọn nến bay lên thành sao trên trời.
Cô bé thì thầm: – Chắc hẳn có ai mới qua đời. Bà của em, người duy nhất hiền hậu với em, đã chết và thường nói: “Khi có một ngôi sao tắt, một linh hồn bay lên trời cùng Thượng đế.”
Cô bé tiếp tục quẹt que diêm cuối cùng, ánh sáng xanh tỏa ra và bà tiên hiện ra, chính là bà của cô. Đôi mắt cô bé sáng long lanh, quên hết đau khổ và chạy đến bên bà. Que diêm tắt, hình ảnh bà biến mất.
Cô bé quẹt tất cả các que diêm còn lại trong bao. Ánh sáng chiếu sáng như giữa ban ngày. Bà cụ nắm tay cô bé và hai bà cháu bay lên cao, xa khỏi đói rét và đau buồn. Họ về với Thượng đế. Tôi, que diêm cuối cùng, đã mở đường cho họ đến hạnh phúc. Tôi đã đồng hành cùng họ đến nơi vĩnh hằng. Tôi tin rằng mọi đau khổ của cô bé đã qua, và nơi lạnh lẽo ấy không xứng đáng có một thiên thần như cô. Khi ra đi, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ nhất của một thiên thần.
6. Bài văn hóa mô tả câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 9
Đêm giao thừa lạnh buốt, một cô bé bán diêm nghèo khổ, mồ côi mẹ, đang lang thang trong bóng tối với cái bụng đói meo. Cả ngày cô không bán được bao diêm nào... Cô chính là hình ảnh của sự bất hạnh và đáng thương. Cô bé đơn độc chỉ có thể trò chuyện với những que diêm như tôi.
Các ngôi nhà đều sáng lấp lánh ánh đèn và phố xá tràn ngập mùi ngỗng quay. Thế nhưng gió càng lúc càng lạnh hơn. Nằm trong giỏ, tôi cảm nhận được cái lạnh của đêm khuya. Cô chủ của tôi chỉ có một bộ quần áo rách nát, đầu trần chân đất, cô ngồi nép mình trong một góc tường giữa hai ngôi nhà, cố gắng tránh khỏi gió lạnh. Có lẽ cô đang nhớ về những ngày hạnh phúc khi bà nội còn sống, trước khi gia đình cô phải ra đi khỏi ngôi nhà cũ và sống trong cảnh nghèo khổ, phải chịu đựng sự mắng chửi.
Cô ngồi trong góc tường giữa hai ngôi nhà, hy vọng tránh khỏi gió lạnh. Cô co người lại nhưng càng lúc càng cảm thấy lạnh hơn, cơ thể run lên bần bật. Mọi người có thể thắc mắc sao cô không về nhà mà ngồi ngoài đường trong đêm giao thừa lạnh lẽo. Nhưng nếu cô không bán được diêm hay không kiếm được tiền, cha cô sẽ đánh đập cô. Ở nhà cũng lạnh lẽo không kém. Cha con cô sống trên gác, dù đã nhét giẻ vào các kẽ hở, gió vẫn lạnh lẽo tràn vào. Tay cô chủ ngày càng cứng đờ.
- Gió càng lúc càng mạnh. Con bé sẽ chết vì lạnh mất! Có cách nào để giúp nó không? – Mẹ tôi hỏi với giọng đau lòng.
- Mẹ! Chúng ta có thể cháy sáng để sưởi ấm cho cô bé! – Tôi nảy ra ý tưởng.
- Đúng vậy! Nếu chúng ta cháy sáng, sẽ giúp cô bé phần nào, dù chỉ trong chốc lát. Nhưng cô bé sẽ không dám làm điều đó!
- Đừng lo, mẹ!
Tôi ra tín hiệu gọi cô chủ. Cô bé nhìn tôi với ánh mắt cảm động.
- Chị! Chị lạnh lắm đúng không? Hãy quẹt những que Diêm chúng em để sưởi ấm chút ít!
- Không được! Nếu vậy, cha sẽ đánh chị vì không bán được diêm và làm mất mát. Hơn nữa, làm vậy có phải các bạn diêm sẽ chết không?
- Cha chị uống rượu say, sẽ không nhớ số diêm đâu. Còn về việc sống chết của chúng tôi, chúng tôi sinh ra chỉ mong được cháy sáng thôi. Đó là ý nghĩa của chúng tôi! Cháy sáng mới mang lại hạnh phúc cho chúng tôi!
Cô chủ do dự một lúc nhưng rồi hiểu và lấy một que diêm. Chúng tôi sẵn sàng, nhưng mẹ tôi quyết định đi trước. Bà dặn dò và vui vẻ để cô chủ quẹt. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, sau đó đỏ rực, sáng lấp lánh. Có lẽ mẹ tôi đã mong chờ giây phút này lâu lắm rồi.
Cô chủ hơ đôi tay trên que diêm sáng rực như than, đôi môi mỉm cười.
- Chị cảm thấy ấm hơn chứ?- Tôi hỏi.
- Ôi, ánh sáng của mẹ em thật tuyệt vời! Chị cảm giác như đang ngồi trước lò sưởi bằng sắt với hình nổi đồng bóng. Trong lò, lửa cháy vui mắt và tỏa hơi ấm nhẹ nhàng. Thật thoải mái! Khi tuyết phủ đầy, gió bấc thổi vù vù mà được ngồi trước lò sưởi như thế thật tuyệt vời!
Nhưng ánh sáng từ mẹ tôi tắt dần, nụ cười của cô chủ bỗng biến mất. Cô nhìn quanh với sự lo lắng và sợ hãi. Mẹ tôi đã hoàn thành sứ mệnh ngắn ngủi của mình. Diêm tắt rồi, hơi ấm không còn, cô chủ nhận ra sự thật và lo lắng về việc cha sẽ mắng.
Cô chủ quẹt một que diêm khác, ánh sáng rực rỡ lại hiện ra. Cô mỉm cười hạnh phúc và thấy một bức tường được thay thế bằng rèm vải màu, bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng, và có cả một con ngỗng quay. Nhưng điều kỳ diệu nhất là ngỗng nhảy ra khỏi đĩa và tiến về phía cô.
Nhưng que diêm lại tắt, cô chủ quay trở lại với thực tại, cái rét buốt của đêm đông.
- Trước mặt chị chỉ còn bức tường lạnh lẽo, không có rèm vải, không có bàn ăn, chỉ có phố vắng, tuyết phủ trắng và gió bấc. Có lẽ mọi người đang đi đến những nơi hẹn hò.
- Chị! Họ có thể lãnh đạm như thế với tình cảnh của chị không?- Tôi hỏi đầy phẫn nộ.
Nhưng cô chủ chỉ lặng im, ánh mắt xa xăm.
Cô chủ quẹt một que diêm nữa. Ánh sáng khiến cô mơ màng và hạnh phúc, có lẽ cô thấy một cây thông Noel lộng lẫy, với hàng nghìn ngọn nến sáng rực, những bức tranh màu sắc. Cô chủ với tay vào không khí, nhưng que diêm lại tắt.
- Các ngọn nến bay lên, thành những ngôi sao trên trời. Có lẽ ai đó vừa ra đi. Bà chị nói rằng khi có sao băng, một linh hồn bay lên trời với Thượng đế. – Cô chủ thở dài, nói với tôi.
- Chị! Mỗi que diêm cháy sáng mang lại hạnh phúc. Hãy quẹt em đi để em hoàn thành sứ mệnh và sưởi ấm thêm một chút!
Cô chủ nhìn tôi, cười hiền hòa, rồi quẹt vào tường. Ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Tôi thấy một bà lão phúc hậu mỉm cười, có lẽ là bà của cô chủ. Cô nói với bà:
- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt, bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây Noel. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu lại nơi này; trước khi bà về với Thượng đế, bà cháu ta đã từng hạnh phúc lắm! Bà đã hứa rằng nếu cháu ngoan, sẽ gặp lại bà. Xin bà hãy xin Thượng đế cho cháu về với bà. Cháu van bà.
Ánh sáng quanh tôi dần tắt. Tôi đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
- Giỏi lắm con của mẹ!
Tôi nhìn xuống từ thiên đàng, thấy cô chủ quẹt hết các que diêm còn lại. Cô muốn giữ bà của mình ở lại. Một cảnh tượng thần tiên hiện ra, bà cụ cầm tay cô chủ và bay lên trời, không còn đói rét và đau buồn. Họ về với Thượng đế.
Sáng hôm sau, trên mặt đất, cô chủ và tôi hiện lên trong một chiếc váy xinh xắn, gương mặt tươi cười. Tuyết vẫn rơi nhưng mặt trời lên, sáng chói trên bầu trời xanh. Mọi người ra khỏi nhà vui vẻ. Trong buổi sáng lạnh lẽo, người ta thấy một cô bé với đôi má hồng và môi mỉm cười. Cô đã chết vì lạnh trong đêm giao thừa.
Ngày đầu năm, thi thể của cô bé nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã cháy hết. Mọi người đoán rằng cô muốn sưởi ấm, nhưng không ai biết những điều kỳ diệu cô đã thấy, nhất là cảnh tượng hai bà cháu bay lên trời đón năm mới.
7. Bài viết về việc hóa thân vào các que diêm kể lại câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 10
Vào đêm giao thừa, khi mọi người quây quần bên gia đình để tiễn biệt năm cũ và chào đón năm mới trong không khí ấm áp và hạnh phúc, thì cô bé mồ côi mẹ, đầu trần chân đất, với chiếc váy mỏng manh và bụng đói đang lạc lõng trong bóng tối. Suốt cả ngày, cô không bán được bao diêm nào. Cô sợ trở về nhà vì người cha tàn nhẫn sẽ đánh đòn cô.
Quang cảnh xung quanh thật ấm cúng và đẹp đẽ, với cửa sổ các nhà sáng rực và mùi ngỗng quay ngào ngạt. Những hình ảnh này khiến cô bé nhớ lại những năm tháng hạnh phúc khi còn được đón giao thừa cùng bà nội trong ngôi nhà nhỏ xinh xắn bao quanh bởi dây thường xuân. Nhưng mọi thứ đã thay đổi khi tai họa ập đến, khiến gia đình cô tan vỡ.
Hiện tại, cô bé đói khổ và rét buốt, ngồi co ro trong một góc tường giữa hai ngôi nhà, tránh gió lạnh thổi mạnh. Cô không dám về nhà vì ở đó cũng không khá hơn, vẫn đói và rét như ngoài đường. Hai cha con sống trên gác mái, mặc dù đã lấp kín các khe hở bằng giẻ rách, gió vẫn thổi vào trong nhà.
Trong đêm cuối năm lạnh giá, cô bé chỉ có mình với giỏ diêm còn nguyên. Đôi tay nhỏ bé của cô cứng đờ vì lạnh. Cô mong muốn được sưởi ấm, dù chỉ một chút, bằng những que diêm. Cô lấy ra một que diêm, tôi rơi ra và nằm trên mặt giỏ. Cô bé quẹt que diêm vào tường, ngọn lửa bắt đầu xanh lam, sau đó dần chuyển sang đỏ rực, sáng chói và đẹp mắt.
Ngọn lửa mang đến niềm vui trong đôi mắt xanh lấp lánh của cô bé. Khi hơ tay trên que diêm cháy sáng, cô tưởng tượng mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những họa tiết bằng đồng. Trong lò, lửa cháy rực rỡ và tỏa hơi nóng dịu dàng. Cô nghĩ: “Ôi, khi tuyết phủ kín mặt đất và gió bấc thổi vù vù, mà được ngồi hàng giờ trước lò sưởi như thế thì thật tuyệt vời!”. Nhưng khi cô bé duỗi chân ra, ngọn lửa vụt tắt, hình ảnh lò sưởi biến mất, cô bé nhận ra mình vẫn phải bán diêm và cảm thấy sợ hãi.
Những hình ảnh đẹp đẽ từ que diêm đầu tiên đã khiến cô bé muốn đốt que diêm thứ hai để tiếp tục sống trong thế giới kì diệu đó. Khi ánh lửa bập bùng, bức tường như biến thành tấm rèm vải màu. Cô bé nhìn vào trong nhà, thấy bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa bằng sứ quý giá và một con ngỗng quay. Kỳ lạ thay, con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa, mang theo dao và nĩa, tiến về phía cô.
Nhưng một cơn gió thổi qua, que diêm tắt ngấm. Trước mắt cô bé lại là bức tường xám xịt và lạnh lẽo. Những ảo ảnh tươi đẹp chỉ tồn tại trong chốc lát, còn đói rét và bóng tối vẫn bao trùm. Cô bé tiếp tục mơ ước có một cây thông Noel lớn, trang trí lộng lẫy. Khi quẹt que diêm thứ ba, một cây thông rực rỡ hiện ra với hàng ngàn ngọn nến sáng lấp lánh trên cành lá xanh và những bức tranh màu sắc. Nhưng que diêm lại tắt và cô bé thấy mình vẫn còn trong cảnh đói khổ.
Cô bé tiếp tục quẹt que diêm thứ tư, và bà nội hiền hậu hiện ra trong ánh lửa với nụ cười ấm áp. Cô bé cầu xin: “Bà ơi, xin bà cho cháu đi theo bà! Cháu biết rằng que diêm này mà tắt, bà cũng sẽ biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Noel trước đó. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu lại đây! Trước đây, lúc bà chưa về với Thượng Đế, chúng ta đã có những khoảnh khắc hạnh phúc. Bà đã bảo nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi, xin bà hãy cầu xin Thượng Đế cho cháu được về với bà!”
Que diêm cháy đến gần ngón tay cô bé, nóng bỏng. Khi ngọn lửa tắt và ảo ảnh biến mất, cô bé quẹt hết tất cả các que diêm còn lại trong bao. Cô muốn giữ bà ở lại để cùng bà bay lên một thế giới không còn đói rét và đau khổ. Các que diêm cháy sáng như ban ngày. Bà nội giờ đây trông to lớn và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Bà nắm tay cô bé và cùng bay lên cao, không còn đói rét và đau buồn nữa. Họ đã về với Thượng Đế.
Sáng hôm sau, khi mọi người vui vẻ đón chào năm mới, một số người phát hiện cô bé với đôi má hồng và đôi môi mỉm cười. Cô bé đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Họ bảo nhau: “Chắc cô bé đã đốt hết một bao diêm để sưởi ấm!”. Một người khách nhặt que diêm còn lại trên nắp giỏ và nói: “Ôi, còn một que diêm!”. Đúng vậy, đó chính là tôi. Vì thế tôi đã chứng kiến câu chuyện cảm động về cô bé bán diêm đáng thương này.”
8. Bài văn hóa hòa quyện vào những que diêm kể lại câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 11
Ngày cuối năm đã đến, mọi người đều bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc đón năm mới. Trong khi đó, tôi (que diêm) và cô chủ (cô bé bán diêm) vẫn cần mẫn bán hàng, mong sớm bán hết để trở về nhà.
Cô bé có một số phận rất đáng thương. Trước đây, cô đã sống một cuộc đời ấm no như bao bạn nhỏ khác. Nhưng sau khi mẹ và bà qua đời, gia đình sa sút, cô phải sống với người cha vô tâm, say sỉn và sẵn sàng đánh đòn nếu cô không mang tiền về nhà. Đêm đêm, tôi thường nghe tiếng khóc của cô.
Như mọi ngày, cô bé mang chúng tôi đi bán nhưng trời đã tối mà cô vẫn chưa bán được bao diêm nào. Cô lo sợ không dám về nhà. Gió lạnh ngày càng mạnh, bóng tối bao trùm, mưa tuyết rơi dày, phủ trắng phố phường. Cô bé lạc lõng với bộ đồ mỏng manh, không giày, mỗi bước đi run rẩy vì lạnh. Cô tìm một góc tường để tránh gió và lấy từng que diêm ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt cô bé, đôi môi đỏ hồng, nước da trắng xanh và đôi mắt to sáng. Cô cầm chúng tôi, có lẽ định đốt, nhưng cô lo sợ cha sẽ đánh đòn nếu cô đốt thêm.
Cô ngắm chúng tôi một lúc rồi bất ngờ đốt que diêm. Cô vui vẻ khi thấy lò sưởi lớn hiện ra trước mắt, nhưng que diêm vụt tắt. Cô tiếp tục đốt que diêm thứ hai, thấy hình ảnh bàn ăn với ngỗng quay, nhưng niềm vui nhanh chóng tắt ngấm khi que diêm cháy hết. Cô lấy que diêm thứ ba và ánh lửa vàng chiếu sáng, cô reo lên vui mừng khi thấy cây thông Noel rực rỡ. Nhưng cơn gió mạnh thổi qua làm que diêm tắt và cây thông biến mất. Cô bé tiếc nuối nhìn vào khoảng tối vô tận.
Tiếp tục quẹt que diêm thứ tư, cô bé thấy bà nội hiện ra trong ánh sáng rực rỡ. Cô bé gọi bà trong niềm hạnh phúc và sự chờ đợi. Cô ôm chầm lấy bà, mặc dù thực tế là chỉ ôm vào khoảng không. Niềm vui của cô không kéo dài lâu, que diêm tắt. Cô lôi tất cả que diêm còn lại ra và quẹt, ánh sáng lại hiện ra, bà nội hiện về và cô bé được cảm nhận tình yêu thương mà cô đã thiếu thốn. Khi que diêm cuối cùng – chính là tôi – cũng tắt, cô bé đã cùng bà bay về thiên đường.
Khi tôi còn cháy, tôi cố gắng nhìn cô bé. Cảnh vật nơi cô ra đi thật lạnh lẽo và cô đơn, không có người thân bên cạnh. Nhưng khuôn mặt cô vẫn rạng rỡ với nụ cười nhẹ nhàng, như không có oán trách. Cô bé ra đi trong bình yên và thanh thản.
Tôi cảm thấy thương xót cho cô bé. Giá như cha cô quan tâm hơn, hay những người xung quanh mua diêm cho cô thì có lẽ cô đã không phải chết cô đơn như vậy. Cô bé, với tấm lòng trong sáng và nhân hậu, đáng lẽ phải được sống hạnh phúc nhưng lại phải chịu số phận bất hạnh khi thiếu tình yêu thương. Tình yêu có vai trò vô cùng quan trọng, giúp sưởi ấm trái tim và mang lại hạnh phúc.
9. Bài văn hóa hòa quyện vào những que diêm tái hiện câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 12
Đêm giao thừa năm đó, trời rét buốt và gió lạnh thấu xương. Tuyết vẫn rơi liên tục suốt nhiều ngày, như để kết thúc năm cũ và chào đón năm mới. Cô bé và tôi, những que diêm, vẫn lặng lẽ lang thang ngoài phố, cố gắng bán hết số diêm còn lại. Trong khi mọi người đang quây quần, ấm cúng trong ánh đèn lấp lánh của gia đình mình, chúng tôi vẫn nằm trong giỏ của cô bé, cầu mong sao cô có thể bán hết chúng tôi để mang tiền về cho cha kịp giao thừa.
Trong bóng tối và giá lạnh, tôi và các bạn diêm khác cùng cô bé đi dọc theo con phố. Mặc cho tuyết phủ đầy mái tóc cô bé và gió lạnh thấu xương, cô vẫn kiên trì bước đi, dù đôi lúc gió mạnh đến mức làm cô run rẩy. Thật buồn khi cả ngày trôi qua mà không có ai mua diêm của chúng tôi.
Cô bé để tôi trong tay, còn bạn tôi được để trong một chiếc giỏ cũ. Cô bé tìm những nơi đông người, nhưng mọi người đều vội vã đi qua mà không chú ý đến cô. Suốt cả ngày, cô không bán được một que diêm nào và không ai bố thí cho cô một xu. Cô đói rét nhưng vẫn không dám về nhà vì sợ cha sẽ đánh đòn vì không bán được diêm.
Từ khe hở trong bao diêm, tôi thấy ánh đèn sáng rực từ các cửa sổ. Đêm giao thừa, mùi ngỗng quay thơm lừng từ các căn nhà ấm áp làm cô bé thêm buồn. Dù biết hôm nay là giao thừa, cô bé vẫn không dám về nhà vì sợ bị cha mắng, và ở nhà cũng chẳng có gì ngoài mái nhà dột nát và gió lạnh. Tôi thương cô bé vô cùng, muốn hét to để mọi người biết và mua diêm giúp cô. Đôi lúc cô bé còn rưng rưng nước mắt, chắc hẳn cô nhớ bà nội và những ngày tháng hạnh phúc khi bà còn sống. Sau khi bà mất, gia đình cô đã suy sụp, cô phải sống trong hoàn cảnh khổ cực và thường xuyên nghe tiếng chửi rủa của cha.
Cô bé ngồi nép vào góc tường giữa hai ngôi nhà, đôi chân co lại để giữ ấm. Cô không dám về nhà vì ở đó cũng chẳng hơn gì, nơi cha con cô sống chỉ là gác mái lạnh lẽo với gió lùa vào. Cô thì thầm gọi bà nội trong giọng nghẹn ngào, cầu mong bà trở về để cô có thể đón Noel trong ngôi nhà ấm áp. Tôi cảm thấy đau xót, nhưng chỉ biết cầu mong cô bé hãy quẹt diêm để sưởi ấm.
Cô bé thì thầm ước ao có thể quẹt một que diêm để sưởi ấm. Cuối cùng, cô quyết định rút một que diêm từ bao và quẹt nó. Ngọn lửa xanh lam rồi dần chuyển sang đỏ, sáng rực như một lò sưởi bằng sắt. Cô bé hơ tay trên ngọn lửa, cảm nhận sự ấm áp. Tuyết phủ kín và gió lạnh, nhưng ngồi trước ngọn lửa như vậy thật là tuyệt vời. Khi ngọn lửa tắt, lò sưởi cũng biến mất, cô bé cảm thấy buồn vì biết mình sẽ bị mắng khi về nhà.
Tôi cố động viên cô: 'Hãy quẹt thêm diêm để sưởi ấm đi!'. Không biết cô có nghe thấy không, nhưng cô bé vẫn quyết định quẹt que diêm thứ hai. Ánh sáng từ que diêm tạo ra hình ảnh bàn ăn với khăn trắng, bát đĩa quý giá và một con ngỗng quay. Nhưng que diêm lại vụt tắt và mọi thứ biến mất.
Cô bé quẹt que diêm thứ ba, và reo lên: 'Một cây thông Noel!' Ánh sáng từ que diêm hiện lên hình ảnh cây thông Noel rực rỡ với hàng trăm ngọn nến sáng. Cô bé vui mừng đưa tay về phía cây thông, nhưng que diêm lại vụt tắt, cây thông biến mất thành những ngôi sao trên trời.
Khi que diêm thứ tư bùng cháy, cô bé cười và gọi bà nội. Cô biết rằng khi que diêm tắt, bà sẽ biến mất như các hình ảnh trước đó. Cô cầu xin bà đưa cô đi cùng, và khi que diêm cuối cùng được đốt lên, bà xuất hiện và hai bà cháu bay lên cao, nơi không còn đói rét và đau khổ. Cô bé ra đi với nụ cười hạnh phúc trên môi, bên cạnh bà yêu quý, rời xa cuộc sống khổ cực.
Sáng hôm sau, mọi người phát hiện thi thể cô bé nằm giữa các bao diêm và que diêm đã cháy. Họ bàn tán rằng cô bé chắc đã đốt hết diêm để sưởi ấm. Một người phát hiện ra que diêm còn lại trên nắp giỏ và vứt xuống đất. Mọi người thờ ơ, không biết được những điều kỳ diệu cô bé đã trải qua. Đó là câu chuyện về cô bé bán diêm tội nghiệp ở Đan Mạch vào thế kỉ XIX. Thời gian trôi qua, nhưng vẫn còn nhiều em bé cần được chúng ta giúp đỡ. Hãy mở rộng tấm lòng và bảo vệ trẻ em, vì chúng là những mầm non của xã hội và cần được yêu thương. Nhớ rằng: 'Cho đi là còn mãi.'
10. Bài viết giới thiệu về câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - Mẫu 1
Vào đêm giao thừa, thời tiết thật khắc nghiệt, khi mọi người đang tận hưởng không khí ấm áp, hạnh phúc trong những ngôi nhà đầy ánh đèn thì chúng tôi - những que diêm, vẫn nằm im trong bao và trong giỏ của cô bé bán diêm.
Cùng với cô bé đầu trần chân đất, chúng tôi đã rong ruổi khắp các ngõ ngách của thành phố, nhưng thật tiếc, suốt cả ngày, không một bao diêm nào trong chúng tôi được bán đi. Đêm giao thừa với hương thơm của ngỗng quay lan tỏa khắp nơi, chắc chắn cô bé đang nhớ về bà nội của mình rất nhiều. Khoảng thời gian bên bà là những tháng ngày ấm áp. Từ khi bà mất, cuộc sống của gia đình cô đã hoàn toàn sụp đổ, cô phải sống trong một góc tối tăm, suốt ngày nghe lời chửi mắng từ cha. Cô ôm chiếc giỏ chứa chúng tôi vào lòng và nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, cô thu chân sát vào người để chống chọi với cái lạnh. Cô không dám về nhà vì biết chắc sẽ bị cha đánh, mà dù có về thì cũng chẳng có gì hơn, vì nhà cô chỉ là một gác xép với mái dột và gió lùa vào. Nhìn qua bao diêm, tôi thấy tay cô bé đã cứng đờ, và nghe thấy cô thì thầm với chính mình:
- Ơ, giá như có thể quẹt một que diêm để sưởi ấm chút nhỉ? Giá như mình có thể rút một que diêm ra và hơ tay cho ấm nhỉ?
Nhìn thấy cô bé lưỡng lự một hồi, cô đã quyết định rút một bao diêm và quẹt thử. Que diêm nhanh chóng bén lửa, ngọn lửa đầu tiên màu xanh lam rồi dần dần chuyển sang màu trắng và rực đỏ quanh que gỗ, ánh sáng thật rực rỡ. Tôi thấy cô bé hơ tay trên que diêm sáng rực như than hồng, ánh sáng kỳ diệu khiến cô tưởng như đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt với những hình nổi bóng bẩy, lửa cháy trong lò mang lại cảm giác ấm áp. Cô bé duỗi tay ra để cảm nhận hơi ấm, nhưng tay cầm diêm thì nóng bỏng. Trong thời tiết khắc nghiệt với tuyết phủ dày và gió bấc vù vù, được ngồi trước lò sưởi như thế quả là một niềm vui. Khi lửa tắt, lò sưởi biến mất, trên tay cô chỉ còn que diêm đã cháy hết, vẻ mặt cô trống rỗng và cô nhớ đến nhiệm vụ của mình, biết chắc về nhà sẽ bị mắng.
Cô bé quẹt que diêm thứ hai, và lần này, ánh sáng lại bừng lên. Tôi thấy bức tường trước mặt mình biến thành tấm rèm màu, lộ ra một ngôi nhà với bàn ăn đã được dọn sẵn, khăn trải bàn trắng tinh, bát đĩa quý giá và một con ngỗng quay. Điều kỳ diệu là con ngỗng nhảy ra khỏi đĩa, mang theo dao và dĩa, tiến về phía chúng tôi. Nhưng khi que diêm tắt, tất cả chỉ là ảo tưởng, thực tế vẫn là bức tường lạnh lẽo, phố xá vắng lặng, tuyết phủ trắng xoá, và những người đi qua mặc áo ấm không hề để ý đến cảnh nghèo khổ của cô bé bán diêm.
Khi cô bé quẹt que diêm thứ ba, chúng tôi thấy một cây thông Noel rực rỡ với hàng ngàn ngọn nến sáng chói, lấp lánh trên cành lá xanh tươi, và nhiều bức tranh màu sắc. Cô bé vươn tay về phía cây thông, nhưng que diêm vụt tắt, những ngọn nến bay lên thành những ngôi sao trên trời. Cô bé nhớ lại lời bà đã nói: 'Khi một ngôi sao đổi chỗ, có một linh hồn bay lên trời.' Cô bé tiếp tục quẹt que diêm, bà của cô hiện ra trong ánh sáng lung linh với nụ cười hiền hậu, cô bé hân hoan reo lên:
- Bà ơi! Bà cho cháu đi với! Khi que diêm tắt, bà lại biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Noel, nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở lại đây, hồi trước khi bà còn sống, chúng ta đã rất hạnh phúc. Bà đã nói rằng nếu cháu ngoan, cháu sẽ gặp lại bà. Cháu xin bà hãy cầu xin Thượng đế cho cháu được về với bà, chắc chắn Người sẽ không từ chối.
Khi que diêm tắt, cô bé quẹt tất cả que diêm còn lại với hy vọng giữ bà ở lại. Ánh sáng của các que diêm nối tiếp nhau rực sáng như ban ngày, bà của cô bé trở nên to lớn và xinh đẹp hơn bao giờ hết. Tôi là que diêm cuối cùng được đốt, và trong ánh sáng của mình, tôi thấy bà cầm tay cô bé rồi hai bà cháu bay lên cao, đến nơi không còn đói rét hay đau khổ, nơi họ đã trở về với Thượng đế.
Trước khi bị tắt, tôi thấy nụ cười hạnh phúc trên môi cô bé, cô hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã được bên bà thân yêu mãi mãi, rời xa cái lạnh, đói khát và những trận đánh của cha.
11. Bài viết mô tả câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - Mẫu 2
Đêm Giáng sinh năm đó lạnh lẽo đến thấu xương. Tuyết đã rơi không ngừng suốt mấy ngày, như thể đang trang hoàng cho thành phố chào đón ngày Chúa ra đời. Thế nhưng, cô bé và tôi vẫn dạo quanh trên phố, cô bé nỗ lực bán hết những bao diêm chúng tôi đang mang để có tiền về cho cha cô trước giao thừa.
Chiều muộn, trong màn đêm và giá lạnh, cô bé vén mảnh áo rách nát, chân đất cùng chúng tôi dạo bước trên phố, mặc cho tuyết phủ đầy tóc vàng óng. Tôi nằm trong tay cô bé, còn bạn tôi được cô bé cất trong chiếc tạp dề cũ. Cô bé tìm kiếm nơi đông đúc nhưng trời quá lạnh, người qua lại vội vã, không ai dừng lại mua diêm. Cả ngày không bán được gì, cô bé đói lả và rét buốt, vẫn phải lang thang trên đường.
Nhìn qua khe hở của bao diêm, tôi thấy ánh đèn từ các cửa sổ và mùi ngỗng quay thơm lừng từ những ngôi nhà ấm cúng. Cô bé biết hôm nay là giao thừa nhưng không dám về, sợ bị cha đánh vì không bán được diêm, trong khi nhà cô chỉ là một túp lều dột nát. Tôi đau lòng cho cô bé, muốn hét to để mọi người biết và mua diêm giúp cô. Tôi cũng cảm thấy mình bất lực vì chỉ là những que diêm vô tri. Đói rét, cô bé ôm chúng tôi trong góc tường giữa hai ngôi nhà, co ro, và thì thầm tâm sự: “Diêm ơi, tôi nhớ về những giao thừa trước khi bà nội còn sống, chúng tôi đón mừng ở nhà. Nhưng bà đã qua đời, tài sản mất hết, gia đình phải rời bỏ ngôi nhà ấm áp để sống trong một góc tối tăm, bị chửi mắng”. Nghe lời cô bé, tôi không khỏi xót xa mà chỉ biết an ủi: “Cô hãy quẹt diêm để sưởi ấm, ít nhất chúng tôi có thể giúp cô đỡ lạnh”. Cuối cùng, cô bé quyết định quẹt một que diêm. Ngọn lửa đầu tiên xanh lam, sau đó sáng rực lên, cô bé hơ tay trên lửa như than hồng.
Ánh sáng kỳ diệu làm sao! Cô bé mơ màng: “Như thể tôi đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt trang trí bằng đồng, lửa cháy ấm áp và dễ chịu. Thật tuyệt vời khi được ngồi trước lò sưởi trong đêm đông giá lạnh!”. Nhưng khi cô bé duỗi chân ra, lửa vụt tắt, và cô bé kêu lên “Lò sưởi biến mất rồi”. Cô bé thất vọng, lo sợ bị cha mắng khi về nhà vì không bán được diêm. “Quẹt thêm diêm để ấm lên, cô bé ơi!” Tôi thì thầm. Cô bé quẹt que diêm thứ hai, ánh sáng rực rỡ hiện ra: “Một bàn ăn đẹp, bày biện tinh tế với bát đĩa quý giá và con ngỗng quay!”. Nhưng que diêm tắt, cô bé chỉ còn thấy bức tường lạnh lẽo.
Thực tại thay thế giấc mơ: phố xá vắng vẻ, lạnh lẽo, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và người qua lại vội vã. Cô bé quẹt que diêm thứ ba, ánh sáng hiện lên một cây thông Noel lấp lánh hơn năm ngoái, nhưng diêm tắt nhanh chóng. Cô bé nói: “Có lẽ ai đó vừa chết”. Cô nhớ bà nội, người đã qua đời và từng nói: “Khi một vì sao băng qua, một linh hồn bay lên trời”. Cô bé quẹt một que diêm cuối cùng, ánh sáng xanh lan tỏa.
- Bà ơi! Cô bé kêu lên, xin bà đừng bỏ cháu ở đây; trước khi bà lên trời, bà đã nói cháu sẽ được gặp lại bà nếu ngoan. Xin bà cầu xin Thượng đế cho cháu được đi cùng bà. Diêm tắt và ánh sáng trên mặt cô bé biến mất. Cô bé quẹt hết những que diêm còn lại, ánh sáng rực sáng như ban ngày. Cô bé thấy bà to lớn và đẹp, hai bà cháu bay lên cao, rời xa đói rét và đau khổ. Họ đã lên trời với Thượng đế.
Sáng hôm sau, tuyết phủ mặt đất, mặt trời lên sáng chói. Mọi người vui vẻ ra đường. Ở góc tường, cô bé có đôi má hồng và nụ cười trên môi. Cô bé đã chết vì lạnh trong đêm giao thừa, nhưng mang theo những giấc mơ đẹp. Những gì cô bé trải qua là kỳ diệu, đặc biệt là khi hai bà cháu bay lên đón năm mới. Thượng đế đã đưa cô bé ra khỏi cõi đời khổ đau. Tôi không may mắn như các que diêm khác, không thể sưởi ấm cô bé, nhưng tôi chứng kiến niềm vui giản dị của cô. Tôi chúc cô bé hạnh phúc bên bà và mong không phải chứng kiến câu chuyện đau lòng như thế nữa.
12. Phân tích bài văn hóa từ những que diêm về câu chuyện 'Cô bé bán diêm' - mẫu 3
Đêm đã buông xuống, các cửa sổ sáng rực ánh đèn và phố phường ngập tràn mùi ngỗng quay. Giây phút giao thừa đang cận kề. Thế nhưng, cô bé và chúng tôi vẫn cứ lang thang qua từng con phố. Chúng tôi tự nhủ phải kiên nhẫn, cầu nguyện rằng mỗi chúng tôi sẽ tìm được một chủ nhân. Chỉ có như vậy, cô bé mới có thể về nhà và đón năm mới trong ấm cúng.
Thế nhưng, thật trớ trêu, vào đêm ba mươi, chẳng ai còn mua diêm nữa. Họ đã yên ổn ở nhà, ngồi bên lò sưởi, chờ đón giờ pháo nổ. Cô bé tội nghiệp của chúng tôi biết vậy nhưng vẫn tiếp tục đi, bước qua giá lạnh và hy vọng. Hy vọng trong đêm này thật mong manh, chỉ chực chờ tan biến.
Đêm đã khuya, chúng tôi cảm nhận tay cô bé dần trở nên cứng đờ. Cô dừng lại, trầm tư suy nghĩ. Đột ngột, cô rút một que diêm ra và quẹt. Ngọn lửa loé sáng rồi vụt tắt nhanh chóng trên nền than hồng. Dù không biết cô bé nghĩ gì, nhưng ánh mắt vui tươi của cô và nụ cười lấp lánh trên môi khiến chúng tôi cảm thấy chút ấm lòng.
Cô bé duỗi chân ra nhưng nhìn que diêm vụt tắt với vẻ thất vọng. Cô lại chìm vào suy nghĩ, lo lắng về việc không bán được diêm và sợ bị cha mắng. Dù vậy, cô bé mạnh mẽ quẹt que diêm thứ hai. Lửa cháy sáng rực, khuôn mặt cô bé lại bừng lên niềm vui. Nhưng chỉ một phút sau, ngọn lửa tắt. Trước mắt cô bé chỉ còn bức tường lạnh lẽo, vắng vẻ. Phố phường vẫn vắng lặng, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và người qua lại vội vã.
Cô bé không còn lo lắng về cha nữa. Cô quẹt thêm một que diêm khác, lần này lửa cháy lâu hơn và niềm vui trên khuôn mặt cô kéo dài hơn. Không rõ lúc này cô bé nghĩ về điều gì, cây thông Noel hay người bà yêu quý. Cô bé tiếp tục quẹt que diêm, ánh sáng xanh toả ra xung quanh. Cô bé cười và thốt lên hạnh phúc:
- Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Noel. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu lại đây. Trước khi bà về với Thượng đế, bà đã nói nếu cháu ngoan, cháu sẽ gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Que diêm thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Ánh sáng trên khuôn mặt cô bé cũng biến mất. Nhưng cô bé tiếp tục quẹt tất cả chúng tôi. Dường như cô bé muốn níu giữ điều gì. Chúng tôi sáng rực như ban ngày. Khuôn mặt cô bé nở nụ cười mãn nguyện. Một góc tường bỗng sáng lên, nhưng chỉ một phút sau lại trở về bóng tối lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng, còn cô bé thì gục xuống, mệt mỏi vì đói và thiếu sức. Chúng tôi thương cô và chỉ mong đêm giao thừa trôi qua nhanh chóng.
Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ trắng mặt đất, nhưng mặt trời đã lên, sáng chói trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi, những que diêm còn lại trong túi của cô bé, nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:
- Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con của gia đình nào mà ra nông nỗi thế này?
Người đi đường bắt đầu tụ tập. Họ tò mò và ngắm nhìn cô bé với đôi má hồng và nụ cười nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã cháy hết. Người phụ nữ chen vào đám đông, mang theo một cốc sữa nóng và một chiếc áo lông cừu mới. Sau khi uống một vài ngụm sữa, cô bé từ từ tỉnh lại. Những người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô về một ngôi nhà nhỏ rồi tản ra. Cô bé đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.
- Cảm ơn bà! Cô bé nói.
Người phụ nữ mỉm cười đáp:
- Không có gì đâu cháu. Tôi nhìn thấy cháu và đoán được hoàn cảnh của cháu. Tôi cũng buồn như cháu. Trước đây, tôi có một cô cháu gái nhưng đã qua đời. Gặp cháu, tôi cảm thấy như Thượng đế gửi cháu đến để an ủi tôi. Dù tôi nhỏ bé nhưng rất rộng lòng. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với tôi như một người bạn.
Cô bé không đáp ngay, mắt rưng rưng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Nhưng rồi, cô bé quay lại, ôm chầm lấy người phụ nữ và nức nở: Bà ơi! Bà thật sự yêu thương cháu và quay về với cháu sao!