Bầu trời xung quanh hành tinh chúng ta là lãnh thổ của những chiến máy đỉnh cao, những thợ săn mồi đáng sợ và nguy hiểm nhất mà Trái Đất từng biết đến. Những pháo đài di động này đạt đến đỉnh điểm của sự tiến bộ khoa học và công nghệ, đòi hỏi hàng thập kỷ và hàng tỷ đô la để phát triển. Chúng giống như những chiếc máy bay X-wings trong thế giới huyền bí của Chiến tranh giữa các vì sao, những tác phẩm công nghệ hiện đại mà con người đã chế tạo. Thậm chí, một số phiên bản thử nghiệm của chúng thường bị nhận nhầm là vật thể bay không xác định (UFO). Một số chỉ dành riêng cho quốc gia mạnh mẽ, trong khi những chiếc khác được bán cho các đồng minh, trở thành chiến máy chủ lực cho nhiều lực lượng không quân khác nhau.
Chiến cơ hư cấu X-wings trong Chiến tranh giữa các Vì sao. Ảnh: StarWars Fandom.
Trước đây, máy bay chiến đấu đóng vai trò riêng lẻ so với máy bay ném bom, nhưng ngày nay, nhiều chiếc máy bay chiến đấu hiện đại đảm nhận nhiều nhiệm vụ đa dạng. Chúng có khả năng thực hiện mọi thứ, từ những trận chiến trên không khốc liệt đến những cuộc ném bom mạnh mẽ, và thậm chí là các cuộc tấn công từ trên cao xuống đất. Nhiều chiếc tích hợp các hệ thống máy tính tiên tiến và mũ bảo hiểm thực tế ảo (AR) để giúp phi công có tầm nhìn toàn diện nhất trên chiến trường. Hiện nay, Mỹ, Châu Âu, Nga và Trung Quốc là những quốc gia sản xuất đa số máy bay chiến đấu trên thế giới, sau đó chúng thường được bán cho các quốc gia đồng minh.
Thượng sĩ Anthony Farnsworth thuộc Phi đội Hỗ trợ Tác chiến 419 đang đeo thử mũ bảo hiểm độ vừa vặn cho chiếc F-35 Lightning II trong quá trình huấn luyện về độ vừa vặn quang học tại Căn cứ Không quân Hill, Utah, ngày 10/7 năm 2021. Mỗi chiếc mũ bảo hiểm được kiểm tra mỗi 105 ngày và đánh giá độ vừa vặn trong 120 ngày để đảm bảo chức năng và an toàn. Ảnh: AirForceTimes.
Trong cuộc đua chế tạo chiếc máy bay chiến đấu phản lực hàng đầu thế giới, khi các quốc gia đầu tư tỷ lệ cao trong tổng nguồn lực nội địa để phát triển chương trình nghiên cứu và phát triển, dưới đây là những chiếc máy bay chiến đấu xuất sắc nhất đang trình diễn trên bầu trời xanh. Những chiếc máy bay trong danh sách này không được sắp xếp theo bất kỳ tiêu chí cụ thể nào và chỉ được nhóm theo quốc tịch.F-35 Lightning II
Chế tạo với mục đích ‘tàng hình’ và tấn công từ xa, F-35 Lightning II là một trong những chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến nhất trên bầu trời hiện nay. Thiết kế của nó chú trọng vào khả năng giảm thiểu khả năng quan sát, tức là khả năng bị nhận biết khó nhìn thấy, bằng cách tích hợp lớp vỏ bóng bẩy bên ngoài giống như lớp gương sáng bóng để phá vỡ khả năng phát hiện cả với mắt và radar, điều này làm nổi bật tính năng ‘tàng hình’ của nó.
Lớp vỏ bóng bẩy trải dài theo thân của F-35. Những lớp vỏ bóng bẩy mạ crôm này có thể được áp dụng lên máy bay nhằm che giấu chúng khỏi phát hiện bằng phổ hồng ngoại. Ảnh: Usasalute.
Có ba phiên bản khác nhau, F-35A là mẫu tiêu chuẩn (cơ bản nhất), trong khi F-35B có khả năng cất cánh và hạ cánh ngắn, đồng thời được thiết kế để hoạt động từ các tàu tấn công đổ bộ. So với máy bay phản lực Harrier, F-35B giúp phi công hạ cánh thẳng đứng dễ dàng hơn nhiều. F-35C chủ yếu dành cho tàu sân bay, với đôi cánh dài hơn có thể gập lại và khả năng tiết kiệm nhiên liệu được tối ưu hóa. F-35 có tốc độ tối đa 1.6 Mach (1,960 km/giờ), thấp hơn nhiều máy bay chiến đấu khác, nhưng đã bù đắp bằng khả năng tàng hình và phạm vi tham chiến vô song.
Các đầu cánh của phiên bản F-35C có thể gập lại để tạo thêm không gian trên boong tàu sân bay khi triển khai, đặc biệt phù hợp với loại tàu này. Ảnh: Lockheed Martin.
F-35 Lightning II được trang bị sức mạnh điện toán và được điều khiển thông qua màn hình cảm ứng. Phi công sử dụng hệ thống hiển thị trên mũ bảo hiểm kết nối với hệ thống khẩu độ phân tán điện-quang học (electro-optical distributed aperture system) của máy bay, cung cấp khả năng hiển thị 360 độ. Điều này đồng nghĩa với việc không thể sử dụng nón bảo hiểm khác trên F-35.
Một chiếc F-35A mẫu cơ bản (cất cánh và hạ cánh theo cách truyền thống) đang bay trên sa mạc Nevada Canyon, hình dạng giống nhất với chiếc F-35B nhưng chứa nhiều nhiên liệu hơn, bù lại nó khó hạ cánh thẳng đứng như chiếc F-35B. Ảnh: Military.
Được xem là biểu tượng của công nghệ chiến đấu, F-35 Lighting II không chỉ là một máy bay chiến đấu, mà là biểu tượng của sự đắt đỏ. Giá xuất phát của nó là khoảng… 80 triệu USD, và chi phí vận hành lên tới hơn 40,000 USD mỗi giờ, mặc dù không đắt như chiếc F-22. Mức giá này thậm chí còn lớn hơn GDP của quốc đảo Tuvalu, nơi có GDP thấp nhất thế giới là 60.3 triệu đô la.
Một chiếc F-35B của Không lực Hoàng gia Anh (RAF). Tháng 6/2019, chiếc F-35B đầu tiên của RAF thực hiện các chuyến bay trinh sát có vũ trang để tìm kiếm mục tiêu IS ở Iraq và Syria. Với kích thước tương tự biến thể F-35A, biến thể B hy sinh khoảng một phần ba lượng nhiên liệu của biến thể A để chứa Hệ thống nâng Rolls-Royce. Ảnh: RAF.Lực lượng Hải quân.F-22 Raptor
Một chiếc F-22 Raptor vượt qua không trung trên Căn cứ Không quân Kadena, thuộc quần đảo Okinawa, Nhật Bản vào năm 2009 trong một cuộc tập trận thường lệ. Ảnh: Wikipedia.
Lần đầu tiên cất cánh gần 26 năm trước, F-22 Raptor vẫn là 'kẻ săn mồi' đáng sợ trong không quân Hoa Kỳ. Được thiết kế với độ linh hoạt cao, tính năng vectơ lực đẩy cho phép nó kiểm soát hướng của động cơ. F-22 có tỷ lệ lực đẩy trên trọng lượng là 1.26 khi nhiên liệu 50%, với lực đẩy lên đến 70,000 pound. Điều này mang lại tốc độ tối đa 2.25 Mach (2,756 km/giờ), biến nó thành một trong những máy bay phản lực nhanh nhất và cùng với tính linh hoạt, F-22 trở thành 'ông vua' trên không chiến.
Một chiếc F-22A Raptor thuộc Căn cứ Không quân Langley, Virginia, phóng một tên lửa tiên tiến tầm trung AIM-120 (AMRAAM) và một tên lửa phụ AIM-9M không tầm nhiệt vào một máy bay không người lái mục tiêu trên Vịnh Mexico. Ảnh: Wikipedia.
F-22 duy trì khả năng tàng hình cao hơn nhiều so với một số máy bay chiến đấu khác mà không làm ảnh hưởng đến vũ khí sẵn có, nhờ vào ba khoang vũ khí riêng biệt. Tương tự như F-35 Lightning II, F-22 trang bị hệ thống tầm nhìn thực tế tăng cường tiên tiến cho phi công.
Một chiếc F-22 Raptor mở cửa khoang chứa vũ khí chính và hai khoang phụ nhỏ hơn ở mép, như được trình bày trong Triển lãm hàng không Oceana. Khoang chính này chứa 2 loại vũ khí, bao gồm bom (GBU-39 SDB) cho chiến đấu xuống đất và tên lửa (AMRAAM) cho chiến đấu trên không. Hai khoang phụ chứa súng, tên lửa khác và các thùng nhiên liệu bổ trợ. Ảnh: Wikimedia.tập trung vào chiến đấu không đối khôngF-15EX Eagle II
Cuộc ra mắt đầu tiên của F-15EX tại Căn cứ Không quân Eglin, Florida. Ảnh: Wikipedia.Là một bổ sung mới cho Không lực Hoa Kỳ, F-15EX Eagle II là phiên bản mới nhất trong dòng máy bay chiến đấu lâu dài và nổi tiếng do Boeing sản xuất. Dòng máy bay F-15 nổi tiếng với việc không bao giờ bị bắn hạ trong chiến đấu và đã hạ gục hơn một trăm máy bay chiến đấu của đối thủ. Những chiến tích ấy chủ yếu được tạo ra bởi các phi công Israel và F-15EX Eagle II nâng cao khả năng của F-15 trước đó với bốn trạm tên lửa mới, cùng với các hệ thống máy tính trên máy bay được cải tiến và một hệ thống điều khiển bay bằng dây (fly-by-wire, hay FBW). Với FBW, một hệ thống thay thế cách kiểm soát truyền thống bằng cách sử dụng giao diện điện tử, giống như hệ thống tự lái trên xe ô-tô.
Chiếc F-15EX tại Căn cứ Không quân Eglin, Florida, tham gia trong chiến dịch tiếp nhiên liệu trên không phía trên bầu trời Bắc California, ngày 14 tháng 5/2021. Vỏ máy bay có cấu trúc nhám, độ bóng thấp, là một điểm yếu của chiến cơ công nghệ cao này. Ảnh: Wikipedia.
Với tốc độ tối đa đáng kinh ngạc là 2.5 Mach (3,062 km/giờ), Eagle II là chiếc máy bay chiến đấu nhanh nhất đang hoạt động hiện nay. Mặc dù không thể tàng hình, nhưng nó được thiết kế để tham gia vào những trận chiến không đối không mạnh mẽ và chớp nhoáng, cũng như các cuộc tấn công không đối đất nhanh chóng.
“Bất khả chiến bại trong không trung, F-15 Eagle là biểu tượng vững chắc về ưu thế trên không trong tâm trí của đối thủ, đồng minh và nhân dân Mỹ trong suốt hơn 45 năm, tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nó sẽ bay mãi mãi,” Trung tướng Duke Richardson, thuộc Bộ Tư lệnh Vật tư Không quân Hoa Kỳ nói vào ngày 7 tháng 4/2021. Ảnh: .
F-15EX Eagle II có hiệu quả kinh tế cao hơn nhiều so với các máy bay chiến đấu Mỹ cùng thời. Giá của nó chỉ là hơn 80 triệu đô la mỗi chiếc và chi phí vận hành 27,000 đô la mỗi giờ, nhưng với tuổi thọ cao, một chiếc F-15EX Eagle II sẽ tồn tại lâu hơn ba lần so với chiếc F-35 Lightning II.Dassault F-4 Rafale
Một chiếc F-4 Rafale tại sân bay Bordeaux–Mérignac năm 2019. Ảnh: Wikipedia.
Được đặt tên theo một cơn gió mạnh, Dassault F-4 Rafale là chiếc máy bay chiến đấu của Pháp được thiết kế đặc biệt để có năng lực cơ động ở mức độ cao. Đây là máy bay chiến đấu đa năng hai động cơ có khả năng hoạt động từ cả tàu sân bay lẫn căn cứ trên đất liền. Rafale đại diện cho một bước tiến đáng kể trong công nghệ so với mẫu tiền nhiệm F-3R, với khả năng kết nối được cải thiện bao gồm cả liên lạc máy chủ và liên lạc vệ tinh.
Rafale F-4 là một loại máy bay chiến đấu mà Không quân UAE (Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất) là lực lượng sử dụng đầu tiên ngoài Pháp. Trong hình là một chiếc F-4 được mua từ Pháp đang bay trên sa mạc Rub' al Khali thuộc UAE. Ảnh: Dassault Aviation.
Với tốc độ tối đa 1.8 Mach (2,205 km/giờ) và độ cao tối đa 50,000 feet (15.24 km), Rafale có đủ sức cạnh tranh với các máy bay chiến đấu phản lực hiện đại khác. Các cánh ở mũi có khả năng di chuyển theo mọi hướng khiến nó trở nên đặc biệt nhanh nhẹn ở độ cao thấp. Mặc dù không phải là mục tiêu chính, Rafale vẫn sở hữu một số tính năng tàng hình. Rafale, ở nhiều khía cạnh, là một chiếc máy bay chiến đấu truyền thống hơn nhiều.
Tổng thống Pháp Emmanuel Macron, theo sau là Bộ trưởng Quốc phòng Pháp Sebastien Lecornu (thứ 2 từ phải sang), đi ngang qua một chiếc máy bay chiến đấu Dassault Rafale trong bài phát biểu mừng Năm Mới tại căn cứ không quân Mont-de-Marsan, tây nam nước Pháp, ngày 20/1/2023. Ảnh: Defense News.
Dassault Rafale có phiên bản một chỗ ngồi và hai chỗ ngồi, với giá hơn 100 triệu USD, biến nó thành một trong những chiến cơ đắt đỏ nhất trên thị trường, mặc dù chi phí vận hành chỉ từ 18,000 - 21,000 USD mỗi giờ bay. Điều này đến một phần là nhờ các tính năng tối ưu hóa bảo trì giúp giảm chi phí vận hành.
Phiên bản B (hai chỗ ngồi) của máy bay F-4 Rafale. Ảnh: Wikipedia.Eurofighter Typhoon
Phần dưới của chiếc Eurofighter, do BAE Systems vận hành, thể hiện màn bay biểu diễn năm 2016, trang bị đầy vũ khí, tại Fairford, Anh quốc. Ảnh: Wikipedia.
Typhoon là chiếc máy bay chủ chốt của NATO được sử dụng rộng rãi trên khắp EU và cả ngoại ô. Nó được thiết kế để trở thành một công cụ không chiến với hiệu suất cao. Hệ thống điều khiển hàng không phức tạp của nó sử dụng các công nghệ tiên tiến như điều khiển bằng giọng nói trực tiếp, giúp phi công có thể yêu cầu máy bay theo lệnh bằng phiên bản 'Alexa' để đối mặt với các tên lửa tấn công.
Đức vừa triển khai 2 máy bay Eurofighter Typhoon nhằm đối mặt với các tiêm kích MiG-31, Su-27 và Il-62M của Nga. Ảnh: Gagadget.
Vì Typhoon là máy bay thuộc NATO, nó được phát triển và sản xuất bởi một số quốc gia châu Âu, mặc dù không ngạc nhiên khi Pháp rút khỏi chương trình do bất đồng thiết kế. Tốc độ tối đa của Typhoon là 2 Mach (2,450 km/giờ) với cánh mũi hướng về phía trước, tương tự như Dassault F-4 Rafale, tăng khả năng cơ động. Tương tự như Rafale, Typhoon không thiết kế để trở thành máy bay tàng hình.
Ảnh trên cùng chiếc Typhoon FGR4 của Không quân Hoàng gia Anh, thể hiện trong sự kiện RIAT Royal International Air Tattoo 2016. Phi công có thể thực hiện nhiều chức năng bằng giọng lệnh hoặc thông qua cần điều khiển và hệ thống ga. Ảnh: Wikipedia.
Sự thiếu vắng khả năng tàng hình phản ánh mục tiêu của Typhoon trong vai trò chiến đấu cho NATO, giống như chiếc xe cảnh sát trên không đắt tiền hơn. Nhiệm vụ chính của nó là bảo vệ bầu trời an toàn cho các quốc gia thành viên, vì vậy khả năng tàng hình không phải là yếu tố quan trọng. Hệ thống vũ khí linh hoạt, bao gồm cả tên lửa không đối đất Storm Shadow và Brimstone.
Một chiếc Typhoon lên đường. Để đối phó với việc thiếu tàng hình, máy bay này được trang bị hai khe lớn ở phía trước để che giấu một phần của động cơ và giảm sóng radar. Nhiều mục tiêu tiềm ẩn trên radar, như mép cánh và mũi máy bay, được chế tạo để giảm sóng radar, làm giảm khả năng phản xạ. Các vũ khí bên ngoài được gắn một cách ẩn mình, giúp che chắn tên lửa khỏi radar. Ngoài ra, vật liệu hấp thụ radar (RAM) bao phủ nhiều bộ phận quan trọng, như cạnh đầu cánh, đầu vào và bánh lái. Ảnh: Reddit.
Chi phí của Eurofighter Typhoon chỉ khoảng 50 triệu đô la cho các quốc gia châu Âu trong khối EU, trong khi những quốc gia ở bên ngoài khối này phải trả gần ba lần nhiều hơn.
Chiếc Eurofighter Typhoon có đến 13 điểm treo vũ khí, thường được gọi là hardpoints, khiến cho nó trông như một chiếc xe chở hàng nhiều vũ khí trên không. Ảnh: Wikipedia.Saab JAS 39 Gripen
Saab Gripen tại Triển lãm Hàng không Kaivopuisto, tháng 6 năm 2017. Ảnh: Wikipedia.
Là một chiến đấu cơ mạnh mẽ được sản xuất tại Thụy Điển, Gripen được biết đến với chi phí vận hành rất hợp lý, chỉ 4,000 USD mỗi giờ. Ban đầu thiết kế cho chiến tranh du kích chống lại Nga, Gripen được xây dựng với sự đơn giản và khả năng duy trì thấp. Có khả năng cất cánh từ đường băng ngắn, thậm chí là ở các điểm đồn xa xôi, Gripen là sự lựa chọn lý tưởng.
Gripen sử dụng 60% nhôm, 6% titan, 5% kim loại khác, và 29% composite cho các bộ phận như hộp cánh, cánh mũi, vây, cửa chính và cửa sập, được sản xuất bởi Saab. Động cơ phản lực cánh quạt ở trung tâm cung cấp năng lượng cho máy bay. Cánh tam giác được gắn giữ ở giữa thân máy bay với các đầu vuông góc cho đường ray lắp tên lửa. Ảnh: Air Framer.
Cánh mũi có thể sử dụng làm phanh không khí và phản lực có thiết bị hạ cánh chống trơn trượt, giúp Gripen hạ cánh trên đường cao tốc và các đường băng ngắn. Hệ thống tự chẩn đoán trên máy bay giúp bảo dưỡng, được theo dõi bởi một đội đất chỉ với sáu người, cung cấp nhiên liệu và tái trang bị vũ khí trong vòng mười phút. Với trọng lượng nhẹ hơn đáng kể so với máy bay chiến đấu hiện đại khác, Gripen có khả năng thay đổi hướng nhanh hơn.
Mặt dưới của một chiếc Gripen đang bay, năm 2012. Ảnh: Wikipedia.
Gripen trang bị khoang trinh sát để giám sát đối thủ, với tốc độ tối đa là 2 Mach và là một chiến binh Viking mạnh mẽ trên bầu trời xanh.SU-35
Chiếc SU-35 (thế hệ 4++) vươn lên trên bầu trời Syria, một phần của nỗ lực lớn của Lực lượng Không quân Nga để tăng cường khả năng phòng không sau khi Thổ Nhĩ Kỳ bắn hạ Su-24 của Nga đầu năm 2016. Ảnh: Military Watch Magazine.
SU-35, mặc dù đã có hơn ba thập kỷ, vẫn là trụ cột không quân Nga và được sử dụng rộng rãi ở Trung Quốc và nhiều quốc gia châu Á khác. Được thiết kế để đối đầu với F-22 Raptor của Hoa Kỳ, SU-35 có tính năng vectơ lực đẩy để tăng cường khả năng cơ động. Với khả năng mang lượng tên lửa không đối không lớn, nó là một chiến thần trong cuộc chiến đấu trên không.
Một chiếc Su-35S (biến thể) của Lực lượng Hàng không vũ trụ Nga chuẩn bị cất cánh. Ảnh: Wikipedia.
Trong chiến đấu hiện đại, SU-35 được trang bị hệ thống tác chiến điện tử tiên tiến, đặc biệt với radar Irbis-E cực mạnh có thể phát hiện máy bay địch ở khoảng 400 km. Nó cũng có khả năng theo dõi máy bay tàng hình ở phạm vi 80 km.
Một Su-35 của Không quân Nga biểu diễn tại triển lãm hàng không MAKS 2009 ở Moscow. Hình dạng cánh thuôn dài giúp SU-35 dễ phân biệt với các chiến cơ khác, đặc trưng của thiết kế đời cũ. Ảnh: Wikipedia.
Với tốc độ tối đa Mach 2.25 (2,756 km/giờ), SU-35 là chiến đấu cơ cực kỳ nhanh và có thể hoạt động ở độ cao lên đến 60,000 feet (18.3 km). Giá khởi điểm khoảng 85 triệu USD, không phải là chiếc máy bay giá rẻ.
Hai chiếc SU-35 của Nga xuất hiện tại Sân bay Qamishli, tỉnh Al-Hasakah, phía đông bắc Syria gần biên giới Thổ Nhĩ Kỳ. Ảnh: Military Watch Magazine.SU-57 Felon
SU-57 nhìn từ một phía, thể hiện lớp ngụy trang ban đầu giống với Su-35. Ảnh: Wikipedia.
Chiếc máy bay chiến đấu hoàn toàn mới này đã chính thức đưa vào sử dụng vào năm 2020 sau quá trình phát triển từ những năm 1970. SU-57 sử dụng các thành phần 'bionic' độc đáo để tạo ra những lợi thế như tăng cường khả năng tàng hình. Chỉ có 12 chiếc đang hoạt động, theo thông tin hiện tại, và Nga đã giữ nó trong phạm vi lãnh thổ quốc gia để tránh rủi ro bị đối phương bắn hạ. Vì vậy, nó được hạn chế trong các nhiệm vụ tầm xa để bảo vệ công nghệ tiên tiến và bí mật của mình.
Su-57 sở hữu khả năng thực hiện nhiều nhiệm vụ, tự động hóa và công nghệ trí tuệ nhân tạo. Với thân máy bay kết hợp phần thân cánh pha trộn, nó tổng hợp chức năng của máy bay chiến đấu và máy bay tấn công. Mặc dù Nga coi nó như đối thủ của F-22 Raptor, nhiều nhà phân tích phương Tây cho rằng SU-57 không thực sự là máy bay tàng hình theo đúng nghĩa của thuật ngữ này. Ảnh: Eurasiantimes.
SU-57 tận dụng động cơ phản lực vectơ lực đẩy để nâng cao khả năng cơ động, có thể bay với tốc độ lên tới 2 Mach (2,450 km/giờ). Chiến cơ này trang bị hệ thống phòng thủ laser có khả năng làm mù tên lửa của kẻ thù bằng tia laser, phá vỡ chúng và khiến chúng nghiêng lệch khỏi mục tiêu. Sáu đĩa radar trải đều trên khung máy bay cho phép nó theo dõi đồng thời 60 mục tiêu từ mọi góc độ. SU-57 có tầm bay siêu âm dài nhất so với bất kỳ máy bay chiến đấu nào, có khả năng bay vượt tốc độ âm thanh trong hơn 1,500 km. Ngoài ra, SU-57 có thể trang bị tên lửa đạn đạo di chuyển nhỏ với tốc độ siêu thanh.
SU-57 chuẩn bị hạ cánh với thiết bị hạ cánh triển khai, năm 2010. Mặt dưới máy bay gọn gàng với ít khả năng móc theo vũ khí, tương phản với chiếc Eurofighter Typhoon. Ảnh: Wikipedia.Mig 35
Mặt dưới của một chiếc Mig 35 khiến người ta say đắm trong buổi ra mắt tại nhà máy của Mig ở Lukhovitsy, Nga ngày 27/1/2017. Ảnh: Vietnam Plus.
Máy bay chiến đấu mới và mạnh mẽ này chưa được sử dụng rộng rãi do các vấn đề sản xuất nội bộ của công ty phát triển nó. Mig 35 có khả năng theo dõi 30 mục tiêu và tấn công 6 mục tiêu cùng một lúc. Điều này được thực hiện bằng hai hệ thống định vị quang học, một phía trước máy bay để tìm kiếm mục tiêu trên không và một dưới thân máy bay để tìm kiếm mục tiêu trên mặt nước. Tuy nhiên, hệ thống nhắm mục tiêu của Mig 35, mặc dù có khả năng, lại không sánh kịp với các máy bay hiện đại tương đương. Mig 35 có thể theo dõi 30 mục tiêu, nhưng SU-57 Felon của Nga lại có khả năng tăng gấp đôi con số đó. Ngoài ra, còn có những lo ngại về khả năng triển khai mạng lưới hỗ trợ hiện đại của quân đội Nga, có giống như quân đội Mỹ và Trung Quốc hay không.
Một chiếc Mig-35D tại Aero India, năm 2007. Ảnh: Wikipedia.
Mig 35 với động cơ vectơ hóa tăng khả năng cơ động, đạt tốc độ tối đa Mach 2.25. Nó được trang bị khẩu pháo 30 mm và có khả năng mang nhiều loại tên lửa và bom.
Một chiếc Mig-35 rực rỡ trong buổi biểu diễn tại triển lãm hàng không MAKS, sân bay Jukovsky, Ramenskoye vào tháng 7/2017. Ảnh: Shutterstock.Thành Đô J-20 Mighty Dragon
Ít thông tin được tiết lộ về Thành Đô (Chengdu) J-20 Mighty Dragon, một chiến đấu机 bí mật với thiết kế nhằm cạnh tranh với máy bay phản lực hiện đại của Mỹ. Tuy nhiên, liệu nó có thể sánh kịp với những chiếc máy bay đó trong một cuộc chiến không là một điều khó nói. Có thể nó không được tối ưu hóa cho những trận chiến truyền thống vì thiếu khẩu súng xoay cần thiết. Thay vào đó, J-20 sử dụng tên lửa để thực hiện chiến đấu từ xa. Với hệ thống cảm biến và màn hình hiển thị trên kính thực tế ảo, J-20 giống như những chiếc máy bay chiến đấu tiên tiến của Hoa Kỳ và nó cũng có khả năng tàng hình.
J-20 biểu diễn tại Triển lãm hàng không Trường Xuân 2022. Ảnh: Wikipedia.
Thành Đô J-20 đạt tốc độ cực đại 2.25 Mach và có thể hoạt động trong phạm vi 4,500 km. Những phiên bản J-20 sau này thậm chí còn có khả năng siêu hành trình, cho phép chúng di chuyển ở tốc độ cao mà không cần thùng chất đốt phụ. Là chiếc máy bay chiến đấu thế hệ thứ năm, J-20 được cho là lấy cảm hứng từ các kế hoạch bị đánh cắp của F-22 Raptor. Giá thành của nó dao động từ 100 đến 120 triệu đô la, biến nó thành một trong những máy bay chiến đấu đắt tiền nhất.
Thành Đô J-20 trưng bày các khoang chứa vũ khí, tên lửa và hệ thống điện tử hàng không tại Airshow China 2018. Ảnh: Wikipedia.Thành Đô J-10 Vigorous Dragon
Chiếc J-10A (biến thể) tại một căn cứ không quân ở Nga. Ảnh: Shutterstock.
Là máy bay chiến đấu đầu tiên được sản xuất tại Trung Quốc, J-10 là đội trưởng trong không trung Trung Quốc. Với tốc độ tối đa 2.2 Mach (2,695 km/giờ), nó ngang bằng với J-20 và được chế tạo để đối đầu với các máy bay chiến đấu thế hệ thứ tư của Liên Xô. Sau sự sụp đổ của Liên Xô, nó đã trở thành máy bay chiến đấu đa năng phản lực khi nhu cầu về máy bay chuyên dụng không đối không giảm sút.
J-10B với các tên lửa PL-12 và PL-8B, cùng cửa hút khí không thể chuyển hướng được trưng bày tại Airshow China 2018. Ảnh: Wikipedia.
J-10 Vigorous Dragon trang bị radar điều khiển hỏa lực xung Doppler, có khả năng theo dõi 10 mục tiêu và tấn công đồng thời 4 trong số chúng. Nó có phiên bản một chỗ và hai chỗ, với chi phí biến động tùy thuộc vào cấu hình. Khác với J-20, J-10 sử dụng pháo 23 mm một nòng để chống máy bay không đối không. Đây là sự kết hợp hoàn hảo giữa radar, tên lửa dẫn đường hồng ngoại và bom dẫn đường. Giá của nó dao động từ 40 đến 65 triệu đô la và đã được bán cho nhiều quốc gia, bao gồm Pakistan.
Một chiếc J-10S (biến thể) của Không quân Trung Quốc tham gia tập trận ở Nga. Ảnh: Wikipedia.Thẩm Dương FC-31
Mặt dưới đơn giản của FC-31. Ảnh: National Interest.
FC-31, hay còn gọi là SAV J-31, là một máy bay chiến đấu bí mật của Trung Quốc, chặt chẽ giữa các dòng máy bay chiến đấu thế hệ thứ 5 của Mỹ. Là chiếc máy bay chiến đấu tàng hình hạng trung, FC-31 không mang vũ khí ngoại vi để bảo vệ khả năng tàng hình. Hình ảnh cho thấy nó treo trên các mô hình tàu sân bay khổng lồ tại Trung Quốc, suggerant rằng FC-31 có thể sẽ hoạt động trong Hải quân Trung Quốc. Chi phí sản xuất dự kiến của FC-31 là khoảng 70 triệu USD.
Shenyang FC-31 tại Triển lãm hàng không Chu Hải 2014. Ảnh: Wikipedia.
Phần đầu của FC-31 thể hiện sự tương đồng mạnh mẽ với F-35 Lightning II, trong khi phần đuôi lại giống với F-22 Raptor. Điều này có thể xuất phát từ chiến lược chế tạo máy bay chiến đấu của Trung Quốc, thường dựa trên thiết kế của Hoa Kỳ. FC-31 có tốc độ tối đa 1.8 Mach (2,205 km/giờ), nặng hơn F-22. Khả năng phóng từ các tàu sân bay cũ của Trung Quốc có thể bị hạn chế, nhưng với tàu sân bay boong phẳng và bệ phóng điện từ, máy bay này có thể triển khai với đầy đủ vũ khí của mình.
Tổng hợp từ [], [2], [3], [4], [5].