1. Hồi ức về Quê hương
Tác giả: Tế Hanh
Làng tôi nằm dọc theo bờ biển xanh:
Nước mặn bao la, sóng trắng muôn dặm.
Khi bình minh nở, gió nhè nhẹ lay động,
Ngư dân trông trận đánh cá đầu ngày:
Chiếc thuyền nhỏ chạy như đàn ngựa hoang
Phô diễn sức mạnh vượt qua trường cảng.
Cánh buồm vươn mình, lớn như tấm lòng
Mở rộng, ôm trọn cả không gian biển...
Mỗi bình minh, sôi động trên bờ bến
Cả làng ra đón ghe về tràn đầy hứng khởi.
“May mắn quá, biển nước bao la tặng cá”,
Những con cá tươi ngon trắng bóng nơi tay.
Người chài lưới, làn da sẫm mực nắng,
Thân hình đồng đều sức sống từ biển cả;
Chiếc thuyền yên bình, đậu bến trở về,
Mùi muối biển ngấm đều trong từng sợi tóc.
Nay cách xa, lòng tôi luôn ôm nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, chiếc buồm trắng,
Ánh mắt xa lạc trôi theo con sóng biển,
Tôi ngửi thấy hương biển mặn đậm đà!
2. Cơn lạnh của Nàng Bân
Tác giả: Tế Hanh
Khi em bện chiếc áo ấm cho anh
Gió se lạnh còn thổi qua bàn tay lạnh
Những đôi chim hòa cánh mơ tìm nhau
Mây trôi bên trời, rơi rơi nắng mong manh
Em nhanh tay đan thời gian qua những sợi thắm
Những giờ trưa dài không nghỉ những đêm thâu
Sợi len mịn so sánh sợi lòng rối bời
Áo đan xong rồi, mùa lạnh giờ còn đâu!
Em gửi áo, lo anh giận dỗi
Nhận áo em, anh lại lo âu phiền muộn
Đời công việc ít giờ nhàn rỗi
Vì công ơn chung, lúc nhẹ lúc nặng
Hoa bắt đầu hé mở cuối đường xuân
Cành cây sum suê, lá đậm như tình yêu
Tháng ba đến, nắng ấm bên hiên nhà
Và bất chợt, mùa đông trở lại, rét nàng Bân
Nàng Bân xưa may chiếc áo ấm cho chồng
Áo may xong, không còn chút gió lạnh nữa
Nàng Bân khóc, đất trời thương lệ tuôn trào
Đền đáp nỗi chờ mong, rét nàng Bân
Anh mặc chiếc áo của em, cảm nhận
Bàn tay yêu nhân ấm áp gấp đôi lần
Thời gian hiểu rõ lòng, ta biết mấy:
Có tình người nên mới có rét nàng Bân.
3. Gửi Gắm Sông Quê Hương
Tác giả: Tế Hanh
Quê hương tôi có con sông mát lành
Nước trong xanh, soi bóng cỏ cây mềm
Lòng tôi là một buổi trưa êm đềm
Nắng vàng ôm sông, hương cây biến dạng
Không biết nước giữ bao kỷ niệm ngọt ngào
Bao năm tháng kia giữa dòng trôi biến chuyển?
Hỡi con sông đã đồng hành cùng tôi!
Tôi ghi sâu mối tình tươi mới mẻ
Sông quê hương, làn nước của tuổi trẻ
Sông êm đềm của miền Nam yêu dấu
Bờ tre reo rắt, tiếng hót nhịp nhàng
Mặt nước yên bình, cá nhảy múa vui
Bạn bè tôi tụ tập, hòa mình trong sông
Đàn chim non bay lượn trên bờ cây
Tay tôi ôm nước, đẫm mình trong dạ
Sông ôm tôi, như làn da mềm mại
Chúng tôi lớn lên, mỗi người có một lối
Có người chài lưới, bên bờ sông dài
Có người cày cấy, mùa mưa nắng thay đổi
Tôi cầm súng, xa quê hương tham chiến
Nhưng con tim tôi như là biển lớn, gió biển
Vẫn luôn về, lưu luyến bên sông
Hình ảnh quê nhà, đôi má ửng hồng...
Hôm nay tôi sống giữa miền Bắc
Chạm vào ngực nghe trái tim reo rộ
Hai tiếng thiêng liêng, hai tiếng 'miền Nam'
Tôi nhớ mãi ánh sáng màu vàng
Tôi quên không được bức tranh xanh biếc
Tôi nhớ cả những góc nhỏ quê nhà...
Có những trưa, tôi đứng dưới bóng cây
Bỗng nghe đâu đó, một nỗi nhớ tràn đầy
Hình ảnh sông quê hương, mát rượi
Lai láng chảy, lòng tôi như suối trào
Quê hương ơi! tôi như là sông
Tình Bắc Nam chung một dòng máu
Không có ranh giới nào ngăn cản được
Tôi sẽ quay về nơi tôi luôn mơ ước
Tôi sẽ về bên sông nước quê hương
Tôi sẽ về bên sông nước, nơi tình thương bắt đầu.
4. Tình Khúc Hàng Châu
Tác giả: Tế Hanh
Em ở xa quê nên lòng thêm quê
Em ở xa anh càng nhớ thêm em
Ánh trăng Tây Hồ soi bóng êm đềm
Bầu trời Hàng Châu êm đẹp muôn màu
Mùa thu đã trôi, lại để lại
Một chút vàng nồng trong nắng cây
Một chút buồn thương trong gió mây
Một chút vui tươi trên đôi môi xinh xắn...
Anh đến những nơi lịch sử nổi tiếng
Đèo Tô Đông Pha hùng vĩ phú quý
Đường Bạch Cư Dị trải thơ ca
Hồn người xưa vẫn hòa mình trong không gian
Còn lang thang giữa dòng thơ vàng, đào và liễu
Phong cảnh tuyệt vời, nhưng lòng anh thấy thiếu sót
Bức tranh đẹp ấy anh muốn thêm điểm màu
Cùng nhau đứng dưới góc cầu ngóng trông
Mặt nước Tây Hồ trong xanh trải rộ
Lá phong đỏ như tình yêu đậm đà
Hoa cúc vàng như những kỷ niệm ngọt ngào
Làn nước trôi qua, ánh mắt em tỏa sáng
Cơn gió nhẹ, đưa bàn tay anh vẫy chào
Chúng ta đã yêu nhau từ thời xa xưa
Có núi, có sông, có trăng và sao
Có những cảm xúc, giận hờn và chiêm bao
Có niềm vui, có đắng ngắt, có tình yêu mãi mãi...
Những ngày buồn, những suy tư lặng lẽ
Những ngày vui, những kỷ niệm dịu dàng
Anh không muốn đàm đạo về quá khứ
Ngày đẹp nhất là ngày gặp nhau
Rời Hàng Châu, về vùng đất Bắc Cao Phong
Chỉ có anh và bóng tĩnh lặng trong phòng
Anh nhìn bức tranh trên tường:
Hai hình bóng dọc theo hàng cây cổ thụ
Bàn tay nào đã kể lể nỗi niềm ấy?
Tiếng xuân đưa sóng vỗ dịu dàng bên kia
Tình yêu lững lờ như những giấc mơ êm đềm
Anh mơ thấy Hàng Châu biến thành Hà Nội
Và dòng nước Tây Hồ hóa thành Hồ Tây.
Hai ta bước chậm dưới góc cầu cây.
5. Cơn Bão
Tác giả: Tế Hanh
Bão đêm nghiêng gập cây
Nhành lá bay đi bay
Tay anh nắm chặt tay em
Đi qua con đường không làm em ngã
Bão đi, đêm vẫn trôi
Cây xanh mọc lá mới
Nhưng em giờ xa xôi
Và trong tim anh, bão mãi không dứt.
6. Anh yêu em
Tác giả: Tế Hanh
Yêu em như hoa khai đến khi bình minh
Yêu em như trăng hòa mình vào đêm tròn
Yêu em như người chìm đắm trong bữa tiệc
Không nghĩ đến giây phút cuối cùng.
7. Đến bên em là sự tất yếu
Tác giả: Tế Hanh
Đến bên em là sự tất yếu
Như dòng sông trở về với biển
Như mùa đông trôi qua, xuân lại về
Như cơn mưa qua, nắng hồi sinh
Đến bên em là sự tất yếu
Như bông hoa khoe sắc tới hồi kết quả
Như con chim chiều về tổ ấm
Như máu chảy trở lại trái tim
Đến bên em là sự tất yếu
Như cây kim địa quay về phương bắc
Cuộc đời anh hướng đến cuộc đời em
Đến bên em là sự tất yếu
8. Hồi ức năm 1966
Tác giả: Tế Hanh
Hà Nội giảm bớt sự ồn ào
Hà Nội lắng nghe ánh đèn mờ
Hà Nội biến mình thành quê nhà
Hà Nội đóng vai trò tiên phong
Hà Nội hiện thân màu xanh, nâu
Đeo trên vai khẩu súng như bức tranh
Hà Nội vẫn giữ lửa tình yêu
Cười tươi, bước đi vững chắc
Hà Nội bay lượn giữa bản dạng mây
Cánh thiên thần phản lực mạnh mẽ
Hà Nội kế thừa vẻ đẹp nghìn năm
Nước sông Hồng chảy rì rào
Hà Nội tỏa sáng ở mọi ngóc ngách
Như trái tim hồng nóng chảy
Một góc Hà Nội chốn bình yên
Bước chân vững chắc, tâm hồn tỏa sáng
Tên lửa Hà Nội là điệu nhạc vang vọng
Trái tim Sài Gòn đập rộn ràng
Ơi hình ảnh Bác Hồ truyền cảm hứng
Nước hồ Gươm lung linh ánh đèn
Hà Nội vẫn là thủ đô vĩ đại
Hà Nội mãi mãi là Hà Nội...
9. Hương sắc hoa hồng Bun-ga-ri
Tác giả: Tế Hanh
Hương sắc Hoa hồng Bun-ga-ri
Ôi! Loài hoa thần kỳ
Hoa nở khắp mọi nơi
Theo bước chân, theo gió bay
Từ thời kỳ xa xưa
Hương sắc nở rộ mọi ngày.
Giữa bốn phía núi đồi,
Thung lũng hòa quyện hồng thắm
Mỗi năm đều hóa mình
Trời đất chào đón bản hòa ca.
Nhớ những kỷ niệm xa vời
Chúa vua cướp hết hương sắc
Bàn tay chính trị gai góc
Nhưng dân chúng vẫn kiên định.
Thời kỳ biến động lịch sử
Chúng ngăn cản hoa nở tàn
Muốn diệt chất tự nhiên tinh tế
Nhưng hương sắc vẫn bền vững.
Và cuối cùng, trong ánh sáng tinh khôi
Thung lũng hoa hồng trở nên quyến rũ hơn bao giờ
Ôi! Loài hoa thần kỳ
Hoa hồng Bun-ga-ri.
10. Bóng Mẹ
Tác giả: Tế Hanh
Mẹ - hiện hữu từ ký ức non trẻ,
Đẹp đẽ như hình ảnh bình minh,
Tình mẹ trao dạt dào như suối nguồn
Đời con lên như sóng biển bồi hồi.
Tình thương nguyên bản chất tốt lành
Đọng mãi trong trái tim bất diệt
Chuyển hóa từ con thành mẹ yêu
Mặc kệ thời gian, mối tình đẹp.
Con nhỏ xinh, mái tóc êm đềm
Mẹ ôm thắm, trái tim đong đầy
Chia sẻ niềm vui, nỗi buồn nhỏ
Mẹ là bình yên giữa cuộc đời.
Mẹ giữ con trong ánh sáng hiền
Ngọt ngào tình mẹ, sự sống mãi
Người đứng vững, cao quý như đỉnh núi
Tình mẹ bền vững, huy hoàng như ánh dương.
11. Hoa Mai Vàng
Tác giả: Tế Hanh
Mai vàng nở, Tết Tân Biên tới
Hương xuân phả hương, nồng thắm như tình mẹ
Em gái múc nước bên giếng rừng
Chợt bồi hồi nhớ quê, mai vàng rực rỡ
Mẹ ơi, có thấy con nhớ nhà không?
Đám mai kia, mẹ cắm làm vàng thêm bức tranh
12. Quy Nhơn Trong Tôi
Tác giả: Tế Hanh
Lại một lần nữa, lòng ta hướng về Quy Nhơn
Tâm trí rộn ràng, bừng tỉnh
Bình Định êm đềm, em sẽ trở về khi nào?
Cây dừa nghiêng trong gió, gọi nhấp nhô từng nhịp.
13. Hoàng Hôn
Tác giả: Tế Hanh
Trái tim ngủ say dưới ánh tàn
Nước mắt hòa mình, len lỏi khắp nơi
Ở nơi đỉnh trời, lòng trầm ngâm
Cúi xuống ôm đất, đỡ lạnh buốt
Chẳng phải vì tôi kiểu cách đâu!
Hiện hữu, cảnh đẹp mê hoặc
U tịch, ý thức mất trong gió
Hồn lang thang giữa vực sâu
Lẻ loi, đến cả bóng chân
Có bóng trung trinh cũng mất hút
Tay trái vô tâm, tay phải lạnh lùng
Hững hờ, buông thõng, hết tương thân.
Một con gà con lạc trong thôn
Mất mẹ, bi thương, gọi đứt hồn
Có phải lòng tôi đau đớn quằn quại?
Kêu gọi tìm bạn giữa hoàng hôn?