1. Bài văn về một kỉ niệm khó quên về tình bạn số 4
Trong tâm trí mỗi người đều lưu giữ những kỉ niệm đẹp, và em cũng không phải ngoại lệ. Một trong những kỉ niệm không thể quên của em là chuyến đi biển Nha Trang cùng My, người bạn thân thiết của em.
Chuyến đi đó thật tuyệt vời, chúng em đã đóng gói hành lý và bay đến Nha Trang. Biển ở đó thật tuyệt đẹp! Những hàng dừa xanh rì xào xạc trong gió, những con sóng vỗ về bờ với bọt trắng xóa. Biển có lúc nhẹ nhàng, yên ả, nhưng đôi khi lại dâng trào, dữ dội, cuốn tất cả ra xa. Từ bờ biển, có thể thấy những con thuyền đánh cá lướt trên mặt nước, trở về với đầy ắp cá tươi.
Trên bờ, người tắm biển rất đông. Em và My đã cùng nhau xây những lâu đài cát và thu thập rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,... Sau khi tắm biển xong, hai gia đình của chúng em cùng nhau đến một nhà hàng sang trọng để thưởng thức đặc sản Nha Trang và nhiều món ăn ngon khác. Buổi tối, chúng em lại ra biển tận hưởng không khí mát mẻ và dạo chơi. Khi nghỉ ngơi, chúng em thường kể nhau những câu chuyện huyền bí và cười đùa vui vẻ. Tiếng cười của chúng em hòa quyện với tiếng dế đêm tạo nên một bản giao hưởng tuyệt vời, đêm biển thật thanh bình...
Đã ba năm trôi qua kể từ chuyến đi đó, nhưng kỉ niệm với My vẫn luôn sống mãi trong tâm trí em. Đó là một trải nghiệm không thể quên, một kỉ niệm tình bạn tuyệt vời.
2. Bài văn về một kỉ niệm khó quên với tình bạn số 5
Tôi lớn lên trong một gia đình khó khăn, và từ nhỏ, bố mẹ đã luôn nhắc nhở tôi phải học hành chăm chỉ để không phải chịu khổ như họ. Tôi đã chăm chỉ học tập, không giao tiếp với ai vì tôi cho rằng đó là lãng phí thời gian. Tôi luôn đứng đầu lớp nhưng không có bạn bè nào. Nhiệm vụ của tôi là học tập, và tôi đã nghĩ vậy!
Rồi một ngày, lớp tôi có một bạn mới tên Trang chuyển đến. Trang trông hiền lành và tôi tự hỏi không biết bạn ấy có học giỏi không, vì tôi không thích ai hơn mình. Cô giáo đã chỉ định Trang ngồi gần tôi và nhờ tôi giúp đỡ bạn ấy. Trong giờ ra chơi, tôi tiếp tục đọc sách thì thấy Trang ngồi bên cạnh nhìn tôi. Tôi hỏi bạn ấy, Trang mỉm cười và nói rằng đó là quyển sách bạn ấy yêu thích và từng mơ ước được đọc.
Tôi quyết định cho Trang mượn sách và bạn ấy rất vui. Sáng hôm sau, Trang kể cho tôi về quyển sách và hoàn cảnh gia đình khó khăn của bạn. Trang sống với bà nội và sách vở của bạn đều do hàng xóm tặng. Trang rất thích đọc sách nhưng không có điều kiện mua.
Từ đó, chúng tôi trở nên thân thiết. Tôi dạy Trang học và cho bạn mượn sách, còn Trang chia sẻ với tôi nhiều điều về cuộc sống. Cuối tuần, tôi thường sang nhà Trang chơi và giúp đỡ bà nội của bạn. Chúng tôi cùng yêu thích nhiều sở thích chung như đọc sách và nghe nhạc. Trang đã làm tôi thay đổi, tôi trở nên cởi mở hơn và thấy cuộc sống vui vẻ hơn. Tôi rất biết ơn vì Trang là bạn của tôi.
Tình bạn quý giá là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Tôi trân trọng tình bạn với Trang và hy vọng chúng tôi sẽ cùng nhau học tập và giữ gìn tình bạn bền chặt.
3. Bài văn về một kỉ niệm khó quên về tình bạn số 6
Kí ức của mỗi người, đặc biệt là học sinh như em, không thể thiếu hình bóng của một người bạn thân. Đan - cô bạn đồng hành từ lớp 1 đến giờ, vẫn luôn ở bên em, là một phần đặc biệt trong cuộc đời em.
Đan là một cô bé nhỏ nhắn với làn da trắng mịn và gương mặt trái xoan đáng yêu. Đôi mắt ngây thơ của bạn luôn làm tan chảy trái tim mọi người, cùng với nụ cười tươi sáng và hàm răng trắng như ngọc trai. Đan có dáng đi nhẹ nhàng và giọng nói ngọt ngào, khiến bạn luôn nổi bật trong các cuộc thi hát của trường, mang về nhiều giải thưởng cho lớp và trường.
Ở lớp, Đan rất hiền lành và dễ gần, nhưng trong học tập lại rất nghiêm túc. Bạn luôn đứng đầu trong các hoạt động của trường và lớp, và học toán rất xuất sắc. Đan được thầy cô và bạn bè yêu mến vì sự thông minh và sự giúp đỡ của mình. Ở nhà, ngoài việc học, Đan còn giúp đỡ cha mẹ và có sở thích đọc sách, đặc biệt là phim ma. Khi em bị ốm và nghỉ học hai tuần, Đan đã đến nhà em, tận tình giảng bài cho em và làm em cảm động. Khi em hồi phục, chúng em lại cùng nhau đi học, chia sẻ những kỉ niệm vui buồn trên con đường đến trường.
Đan là một người bạn tuyệt vời không chỉ với em mà với tất cả mọi người. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để hai đứa mãi là bạn thân và cùng nhau tiến bộ.
4. Bài văn về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 7
Trong những năm học tiểu học, mình có rất nhiều bạn thân, nhưng bạn Phương Thảo luôn là người mình quý nhất. Mình nhớ mãi một lần suýt nữa chúng mình giận nhau chỉ vì Phương Thảo không cho mượn bộ đồ dùng học tập.
Vào đầu năm học lớp 3, cô giáo kiểm tra đồ dùng học tập của lớp. Phương Thảo đã được kiểm tra tuần trước, còn tổ của mình thì tuần sau. Vì về quê chơi vào cuối tuần, sáng thứ hai mình không kịp lấy bộ đồ dùng học tập, nên khi kiểm tra mình đã nhờ Phương Thảo cho mượn nhưng bạn không đồng ý, khiến mình bị cô phê bình. Mình cảm thấy xấu hổ và nghĩ không muốn chơi với Phương Thảo nữa – người mà mình nghĩ là đáng ghét. Thấy mình xa lánh, Phương Thảo đã đến hỏi chuyện vào giờ ra chơi.
- Thu Hằng giận mình à? - Phương Thảo hỏi.
- Ừ. Sao không cho mình mượn đồ, muốn mình bị phê bình chứ gì?
- Không phải vậy đâu. Bạn không hiểu ý mình rồi. Cô giáo luôn dạy chúng ta phải trung thực. Nếu mình cho bạn mượn, có thể cô không biết bạn thiếu đồ, nhưng thực ra cả hai chúng ta đều phạm lỗi về sự trung thực. Bố mẹ mình luôn nhắc nhở rằng để trở thành người tốt, trước tiên phải là người trung thực. - Phương Thảo giải thích. Mình nghe thấy có lý nhưng vẫn chưa hài lòng.
Cuối tuần, bố mình hỏi về điểm số và mình kể lại chuyện mâu thuẫn với Phương Thảo. Bố mình vuốt tóc mình và nói: 'Bạn Phương Thảo nói đúng. Trung thực là một đức tính tốt, và đó cũng là một trong những điều Bác Hồ dạy. Ngay cả khẩu hiệu ở cổng trường cũng là 'Tiên học Lễ - hậu học văn'.' Nghe bố nói, mình nhận ra mình đã sai. Sáng hôm sau, mình đến lớp sớm và xin lỗi Phương Thảo.
Hai năm đã trôi qua, và giờ chúng mình đã lên lớp 5. Sau sự cố đó, chúng mình càng hiểu nhau hơn và thân thiết hơn. Chúng mình luôn động viên nhau học tập và thi đua đạt điểm cao.
5. Bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn số 8
Hôm nay, khi tôi đi dạo trên con đường quen thuộc, thời tiết thật tuyệt vời. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng vàng ấm áp làm tôi nhớ đến Mai rất nhiều.
Mai không học cùng trường, cũng không học cùng lớp với tôi, mà chúng tôi gặp nhau trong một hoàn cảnh đặc biệt. Mỗi chiều khi tan học, tôi thường thấy một cô bé ăn mặc rách rưới bán bỏng ngô. Một hôm trời mưa to, dù cô bé vẫn tiếp tục bán hàng, tôi không thể không cảm thấy thương xót. Tôi đã tiến lại gần, che ô cho cô bé và hỏi:
- Bạn tên là gì? Sao ngày nào bạn cũng bán bỏng như vậy?
Cô bé đáp:
- Mình tên là Mai. Vì gia đình mình rất nghèo, mình phải bán bỏng để kiếm tiền mua sách vở và đồ dùng học tập.
Thực tế, hoàn cảnh của gia đình tôi cũng không khá hơn Mai là bao. Ngay lập tức, tôi nghĩ đến chiếc áo mà ông nội tặng cho tôi năm ngoái. Tôi muốn tặng cho Mai, nhưng cô bé từ chối:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để kiếm tiền mua những thứ mình cần.
Kể từ hôm đó, tôi không thấy Mai bán bỏng nữa. Một thời gian sau, tôi tình cờ gặp lại Mai trong một kỳ thi học sinh giỏi. Chúng tôi vui mừng ôm nhau và cùng vào phòng thi. Tôi ngồi ngay dưới bàn của Mai. Khi giờ thi bắt đầu, tôi hoàn thành phần đầu bài thi, nhưng khi gặp bài toán khó, tôi không thể giải được. Nhìn lên, tôi thấy Mai viết liên tục trên giấy thi. Bất ngờ, một viên giấy vo tròn được ném về phía tôi. Tôi thấy Mai ra dấu, nhưng tôi nhớ lại lời Mai đã nói:
- Cảm ơn bạn, nhưng mình muốn tự lao động để mua mọi thứ.
Tôi quyết định không xem viên giấy mà tập trung vào đề bài, cuối cùng tôi cũng tìm ra đáp án và hoàn thành bài thi đúng giờ. Khi ra khỏi phòng thi, Mai tiến lại gần tôi và nói:
- Mình thấy bạn gặp khó khăn, nên định giúp nhưng giờ mình thật sự ân hận. Chúng ta hãy tự lực và lao động bằng trí tuệ và sức lực của chính mình.
Tôi và Mai cùng sánh bước, cảm thấy bầu trời còn trong xanh và đẹp hơn.
6. Bài văn kể về một kỉ niệm đáng nhớ về tình bạn số 9
Sau khi bố tôi qua đời, mẹ tôi đưa tôi về sống cùng bà ngoại. Năm đó, tôi vừa lên lớp Ba. Bà ngoại đã nghỉ hưu gần 20 năm, trước đây là công nhân nhà máy dệt. Mẹ tôi làm công nhân tại Công ty công viên thị xã, thường xuyên làm việc từ sáng sớm đến tối muộn.
Trường tiểu học gần nhà bà ngoại không nhận học sinh ngoại tuyến như tôi, vì vậy tôi phải đi học xa, hơn hai cây số. Những ngày mưa gió, việc đi học trở nên cực nhọc với tôi. Mẹ luôn động viên: 'Dù hoàn cảnh khó khăn, mẹ con ta cùng cố gắng.' Mỗi lần nghe mẹ nói, tôi lại thấy nước mắt mẹ rơi, lòng tôi rất thương mẹ và bà. Trong học kì I lớp Ba, tôi nỗ lực trở thành học sinh giỏi.
Vào một chủ nhật, khi tôi đang học bài, cô bạn hàng xóm đến chơi. Mặc dù đã nhiều lần gặp, nhưng tôi vẫn ngại ngần không dám bắt chuyện. Bạn mới cao hơn tôi một chút, có gương mặt bầu bĩnh và làn da trắng mịn. Bạn nhìn những trang vở của tôi, cười tươi và khen: 'Chữ của cậu đẹp quá!'
Chúng tôi cùng cười và bạn tự giới thiệu tên là Lê Thị Hương Lan, rồi hỏi tôi: 'Bạn tên là gì?'. Khi tôi trả lời, bạn lặp lại tên tôi: 'Nguyễn Thị Quỳnh'. Chúng tôi đã có những phút giây vui vẻ cùng nhau.
Từ đó, hầu như chủ nhật nào Hương Lan cũng sang nhà tôi. Chúng tôi trò chuyện vui vẻ, trao đổi bài tập Tiếng Việt và các bài toán khó. Hương Lan nhiều lần mời tôi đến nhà bạn chơi, nhưng tôi chỉ hứa mà chưa thực hiện được vì hoàn cảnh khó khăn. Bố mẹ của Lan đều làm nghề dạy học: bố dạy Toán ở trường Trung học cơ sở Chu Văn An, mẹ là Hiệu phó trường Tiểu học Kim Đồng. Ngày 1-6, khi tôi về từ trường, tôi thấy bố mẹ Lan đang trò chuyện với bà ngoại. Tôi cúi đầu chào:
- Cháu chào ông bà.
- Chào cháu. Cháu vừa dự lễ 1-6 ở trường về à?
- Vâng ạ!
Bố mẹ Lan xem giấy khen và phần thưởng của tôi, sau đó nói với bà ngoại: 'Con bé học giỏi và rất ngoan. Thương nó vất vả quá!' Họ đã tặng tôi một số quà, trong đó có một bộ quần áo đẹp, sách vở và một cái ba-lô màu xanh mà tôi luôn ao ước. Tôi cảm ơn, tay run rẩy nhận quà. Bà ngoại nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và nói: 'Thỉnh thoảng cháu hãy sang chơi với bác. Cháu và Hương Lan cùng tuổi, cùng lớp.' Có lẽ Hương Lan đã kể với bố mẹ về hoàn cảnh của tôi, nên họ đã giúp tôi chuyển trường về học tại Tiểu học Kim Đồng, gần nhà bà hơn nửa cây số. Mọi thủ tục chuyển trường đều được bố mẹ Lan lo liệu cho tôi.
Trong lớp Bốn, cả tôi và Hương Lan đều đạt danh hiệu học sinh giỏi và tham gia thi học sinh giỏi môn Toán toàn quận. Lan đạt giải Nhì, còn tôi đạt giải Ba. Chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết. Bố mẹ Lan coi tôi như con cháu trong nhà và tôi không còn phải đi học xa nữa. Những lúc mưa gió, tôi thường nhớ lại kỉ niệm lần đầu gặp Hương Lan.
7. Bài văn kể về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 10
Tôi không có nhiều bạn bè vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà do công việc của bố không ổn định. Năm ngoái, trong chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm rất đáng nhớ và thú vị.
Chuyện là, tôi đi cùng anh trai và một đứa em họ của dì. Ba chúng tôi lên tàu từ sớm để kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga đông đúc và ồn ào với người và hàng hóa. Chúng tôi lên toa mà không lo lắng vì vé đã mua từ trước. Trong toa chúng tôi ngồi, ngoài ba anh em tôi ra còn có một nhân vật bí ẩn khác. Khi tàu chuẩn bị khởi hành, nhân vật ấy mới xuất hiện. Tôi không mấy chú ý vì đang tập trung vào quyển truyện Conan yêu thích. Anh trai và em họ tôi, hai tín đồ của game điện tử, cũng chẳng thèm ngẩng mặt lên.
Tàu bắt đầu lăn bánh, tôi thảnh thơi ngắm cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ và thỉnh thoảng thưởng thức bim bim. Đến miếng thứ ba, tôi cảm nhận có ánh mắt soi mói từ bên cạnh. Tôi phồng mồm tỏ vẻ khó chịu. Ông anh và em họ tôi không quan tâm, chỉ có người bạn ngồi cạnh nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Sau một lúc chỉ nhìn, bạn ấy không ngần ngại nhấp lấy miếng bim bim của tôi và ăn ngon lành. Thật sự không lịch sự, tôi chưa thấy ai vô duyên như thế. Tuy nhiên, tôi không muốn tỏ ra keo kiệt, vì mẹ đã dạy chúng tôi phải lịch sự. Cuối cùng, tôi nhường bim bim cho bạn ấy với tâm trạng không hề hối tiếc.
Sau khi ăn xong, tôi tiếp tục đọc truyện và bỏ qua suy nghĩ vẩn vơ. Đến điểm dừng, anh trai đánh thức tôi và chúng tôi thu dọn đồ đạc. Tôi nhận ra cô bạn vô duyên đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không bận tâm và định sẽ kể chuyện này với mọi người trong bữa trưa. Nhưng ôi, khi đứng dậy, tôi phát hiện gói bim bim chưa mở nằm trong góc dưới khăn của tôi. Thực tế là tôi đã lầm gói bim bim của bạn ấy là của mình và tự ý ăn. Tôi vội vã tìm kiếm cô bạn tóc đuôi bò nhưng vô ích.
Kể lại chuyện này cho anh trai và em họ, cả hai cười nghiêng ngả, còn tôi thì đỏ mặt vì xấu hổ. Về đến nhà bà, tôi vẫn cảm thấy buồn. Đêm đó tôi hối hận nhưng không biết làm sao. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng động ngoài sân. Khi nhìn ra, tôi thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt tinh nghịch rất quen thuộc. Không ai khác chính là cô bạn trước đây, Hiền, người sống gần nhà bà ngoại tôi. Bà ngoại nghe chuyện cũng cười tôi vì hay quên.
Chuyến tàu ấy đã mang đến cho tôi một người bạn mới ở quê. Chúng tôi ngày càng hiểu nhau và hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hạn. Tình bạn của chúng tôi bắt đầu trong hoàn cảnh đặc biệt và đầy ấn tượng như thế.
8. Bài văn kể về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 11
Khi trưởng thành, mỗi người đều để lại sau lưng những kỉ niệm về thời thơ ấu với nhiều vui buồn. Đối với em, ký ức về tình bạn với Mai trong một lần em không làm bài tập về nhà khi học lớp 3 là một kỉ niệm khó quên trong đời.
Em vẫn nhớ rõ sự việc đã xảy ra vào ngày hôm đó. Cô giáo giao bài tập về nhà là viết một đoạn văn miêu tả không khí của một ngày hội ở quê em. Vì ham chơi, cả buổi chiều em đã cùng bạn bè trong khu phố tham gia các trò chơi như nhảy dây và bịt mắt bắt dê. Khi về đến nhà buổi tối, em mới nhớ ra bài tập nhưng vì quá mệt và buồn ngủ, em không có tâm trạng làm. Lúc đó, em nghĩ ngay đến Mai, người bạn thân thiết nhất của em ở lớp, luôn chăm chỉ và làm bài tập rất cẩn thận. Em quyết định sáng hôm sau sẽ mượn bài của Mai để chép.
Sáng hôm sau, em đến lớp sớm và thấy Mai vừa đến. Em liền nhờ Mai cho mượn vở để chép bài. Khi thấy Mai có chút do dự, em đã nói:
- Cậu yên tâm, nếu cô có kiểm tra thì chắc chỉ chấm một số bạn. Nếu có gọi tớ, chắc chắn sẽ không gọi cậu lên bảng đâu.
Mai đồng ý và đưa vở cho em. Trong thời gian còn lại trước giờ vào lớp, em vội vàng chép bài. Tiếng trống trường vang lên, cô giáo bước vào với nụ cười thân thiện. Khi đến phần kiểm tra bài cũ, cô gọi em và Mai lên bảng, và chúng em đều lo lắng nhìn nhau.
Sau khi đọc xong bài của cả hai, cô nghiêm nghị hỏi:
- Các con hãy cho cô biết, ai là người chép bài của bạn?
Mai nhìn em với ánh mắt như muốn em thừa nhận sự thật. Tuy nhiên, em lo sợ nếu bố mẹ biết em không làm bài sẽ thế nào, và cứ đứng im. Cuối cùng, Mai lên tiếng: “Thưa cô, là em ạ!”
Cô giáo nhìn Mai và nói:
- Con hãy về viết bản kiểm điểm và xin chữ ký của phụ huynh cho cô.
Cả tiết học, Mai im lặng. Trong khi đó, em cảm thấy rất hối hận vì sự ích kỉ của mình đã ảnh hưởng đến Mai. Cuối tiết học, em đã gặp cô giáo và thừa nhận sự thật. Cô giáo sau đó nhắc nhở cả hai: “Việc giúp nhau trong học tập là tốt, nhưng cho bạn chép bài khiến bạn phụ thuộc vào người khác. Bạn Vy đã dũng cảm nhận lỗi của mình. Lần này cô sẽ bỏ qua và mong các con rút kinh nghiệm”.
Em xin lỗi Mai. Tình bạn gắn bó của chúng em suýt nữa bị phá vỡ vì sự ích kỉ của em. Chúng em nhìn nhau và cười thật tươi. Trong nhiều kỉ niệm, có những lúc tình bạn của chúng em trải qua những khoảnh khắc không vui như vậy.
Tình bạn của chúng em ngày càng khăng khít. Cả hai luôn nỗ lực học tập tốt, cùng nhau thảo luận các bài tập khó và tự làm bài của mình. Mỗi khi nhớ lại kỉ niệm đó, em tự nhắc nhở mình phải trung thực và cố gắng học tập bằng công sức của chính mình.
9. Bài văn kể về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 12
Tình bạn là một trong những điều quý giá nhất trong cuộc sống. Nó đồng hành cùng chúng ta qua từng giai đoạn và khi trưởng thành, em mới thực sự nhận ra giá trị của tình bạn trong cuộc sống của mỗi người. Đối với em, tình bạn đẹp nhất là tình bạn thời học sinh, khi mà chúng ta còn là những đứa trẻ ngây thơ, không bị chi phối bởi bất kỳ điều gì. Lúc đó, tình bạn là sự gắn bó chân thành, không tính toán và hoàn toàn xuất phát từ trái tim. Em cũng có rất nhiều kỉ niệm không thể quên với Linh, người bạn thân thiết trong suốt thời gian học tập của mình.
Linh và em đã trở thành bạn thân từ khi còn học lớp bốn. Chúng em luôn đồng hành cùng nhau trên mọi nẻo đường, từ việc đi học đến việc đi ăn quà, và thậm chí là trốn bố mẹ để đi chơi. Một kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với em là lần chúng em cùng nhau tổ chức một buổi tụ tập tại nhà một người bạn, cùng với hai người bạn khác trong lớp. Buổi sáng hôm đó, em và Linh cùng nhau đi trên một chiếc xe đạp, mỗi người mang theo một thứ: em mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Khi đến nơi, hai người bạn kia đã có mặt từ trước, và chúng em cùng nhau mở đĩa nhạc mới và tập nhảy theo các điệu nhảy trên màn hình, đồng thời ghi âm những bài hát mà chúng em hát theo. Đó là một ngày thật vui, bởi những điều đơn giản nhưng có thể làm cùng bạn bè thân thiết, những điều mà có thể ta không thể làm một mình.
Sau khi hát hò xong, cả nhóm cùng nhau nấu ăn. Chúng em chỉ là những đứa trẻ, nên món ăn cũng rất đơn giản: khoai lang tẩm bột và bánh đa chấm tương ớt. Những món ăn này không chỉ làm chúng em gần gũi hơn mà còn là lần đầu tiên chúng em chia sẻ những ước mơ của mình với nhau. Những ước mơ giản dị mà không phải lúc nào cũng dễ dàng chia sẻ với cha mẹ, chỉ có thể tâm sự cùng bạn bè. Đến giờ, dù có người đã thực hiện đúng ước mơ của mình, có người không theo con đường đó, mỗi khi nhớ lại em vẫn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất khi nó xuất phát từ trái tim và tấm lòng chân thành. Dù thời gian có trôi qua, chúng ta vẫn giữ lại những kỉ niệm đáng quý đó. Vì vậy, mỗi người nên học cách trân trọng và gìn giữ những kỉ niệm để không hối tiếc vì để thời gian trôi qua mà không để lại dấu ấn gì đáng nhớ.
10. Bài văn kể một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 13
Tình bạn là một trong những giá trị quý báu nhất trong cuộc sống của mỗi người. Nó đồng hành với ta qua bao năm tháng, và chỉ khi trưởng thành, em mới thật sự hiểu được giá trị sâu sắc mà tình bạn mang lại. Tình bạn đẹp nhất đối với em chính là tình bạn thời học sinh, khi mà chúng ta còn là những đứa trẻ trong sáng, không bị ảnh hưởng bởi những toan tính hay áp lực cuộc sống. Những mối quan hệ lúc đó thật sự xuất phát từ trái tim và tình cảm chân thành. Và em có rất nhiều kỉ niệm không thể quên với Linh - người bạn thân thiết của em trong suốt thời học sinh.
Linh và em đã trở thành bạn thân từ khi học lớp bốn. Chúng em luôn cùng nhau trên mọi nẻo đường, từ việc đến lớp, ăn quà, đến cả những lần trốn bố mẹ để đi chơi. Một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất là lần chúng em cùng nhau tụ tập tại nhà một người bạn cùng lớp cả ngày, cùng với hai người bạn khác. Vào buổi sáng hôm đó, em và Linh đi chung trên một chiếc xe đạp, mỗi người mang một thứ: em mang khoai lang, Linh mang bột mỳ. Khi đến nơi, hai người bạn kia đã có mặt trước và chúng em đã cùng nhau mở đĩa nhạc mới, tập nhảy theo các nhóm nhảy trên màn hình và thu âm những bài hát mà chúng em hát theo. Cảm giác vui sướng thật khó tả, bởi những điều mà chúng ta muốn làm nhưng không thể làm một mình chỉ có thể thực hiện khi có những người bạn thân thiết bên cạnh.
Sau khi hát hò, cả nhóm cùng nhau nấu ăn. Chúng em chỉ là những đứa trẻ nên làm những món ăn đơn giản như khoai lang tẩm bột và bánh đa với tương ớt. Những món ăn này đã giúp chúng em gần gũi hơn và đó là lần đầu tiên chúng em chia sẻ ước mơ của mình với nhau. Những ước mơ đó tuy giản dị nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng chia sẻ với cha mẹ, mà chỉ có thể tâm sự cùng bạn bè. Đến giờ, dù có người đã theo đuổi ước mơ của mình, có người không còn trên con đường đó, mỗi khi nhớ lại em vẫn cảm thấy xúc động.
Tình bạn đẹp nhất khi nó xuất phát từ trái tim và tấm lòng chân thành. Thời gian có trôi đi, nhưng những kỉ niệm vẫn mãi tồn tại. Vì vậy, mỗi người nên biết trân trọng những kỉ niệm để không hối tiếc vì để thời gian trôi qua mà không để lại dấu ấn nào.
11. Bài văn kể một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 14
Từ khi sinh ra, em luôn được cha mẹ giáo dục những giá trị tốt đẹp. Khi đi học, cha mẹ luôn nhắc nhở em phải học tập chăm chỉ để tiếp thu nhiều kiến thức, yêu thương mọi người và trân trọng những người xung quanh. Đặc biệt, họ dặn em phải coi bạn bè như người thân thiết. Nhờ vậy, em đã có một người bạn mà em sẽ không bao giờ quên.
Ngày hôm đó là một thứ Hai bình thường như mọi ngày khác. Em vui vẻ đến trường sớm, ngồi vào bàn học và chuẩn bị cho một ngày mới. Khi tiếng trống vang lên, cô giáo bước vào lớp cùng một bạn mới, cô giới thiệu bạn tên là Ánh, chuyển từ lớp 5B sang. Ánh là một người rất hiền lành và dễ mến. Cô đã xếp Ánh ngồi cạnh em và yêu cầu em giúp đỡ bạn làm quen với môi trường mới.
Hai tiết học trôi qua thật vui vẻ, và khi tiếng trống báo giờ ra chơi vang lên, cả lớp đổ ra ngoài như ong vỡ tổ. Hôm đó, em quyết định ở lại trong lớp đọc nốt quyển truyện tranh mới. Nhìn sang bên cạnh, em thấy Ánh đang chăm chú nhìn mình, em mỉm cười và Ánh hỏi “Đó là quyển truyện tớ rất muốn đọc, cậu có thể cho tớ xem cùng không?”. Thì ra đây là quyển truyện Ánh thích, nên em và Ánh đã cùng nhau đọc.
Chúng em cùng nhau đọc quyển truyện với sự tập trung cao độ, thỉnh thoảng lại cười phá lên vì những tình tiết hài hước. Từ đó, chúng em không còn ngần ngại như trước, nói chuyện với nhau nhiều hơn, chia sẻ về bản thân cho đến khi tiết học tiếp theo bắt đầu. Khi hết tiết học, em chào Ánh ra về, cảm thấy rất vui vì đã có thêm một người bạn cùng sở thích.
Ngày hôm sau đến lớp, em thấy Ánh đã ngồi sẵn. Ánh vẫy tay chào mừng em ngay khi em vừa bước vào, và chúng em trò chuyện rất nhiều. Ánh kể về gia đình của bạn ấy, và em cảm thấy rất cảm động khi nghe những tâm sự đó. Em vỗ vai an ủi và hứa sẽ luôn là bạn tốt của nhau.
Chúng em hỗ trợ nhau rất nhiều trong học tập. Em yếu môn Văn, nên Ánh đã hướng dẫn em cách lập dàn ý và viết bài. Ngược lại, em đã giúp Ánh với môn Toán bằng cách phân tích bài toán và đưa ra giải pháp nhanh chóng. Chúng em cũng thường xuyên qua nhà nhau chơi, làm việc nhà và chăm sóc vật nuôi. Em còn được nghe bà của Ánh kể nhiều câu chuyện thú vị từ xưa, hai đứa cười thích thú.
Ánh là một người bạn tuyệt vời mà em rất quý mến. Kể từ khi có Ánh, em không còn ngồi một mình trong lớp nữa, tham gia nhiều trò chơi hơn và cảm thấy vui vẻ hơn. Ánh đã làm cho cuộc sống của em trở nên thú vị hơn. Trong cuộc sống, ai cũng cần có một người bạn tri kỷ.
Em luôn trân trọng tình bạn này. Em cảm ơn Ánh đã trở thành người bạn thân thiết và luôn bên em chia sẻ niềm vui và nỗi buồn. Hy vọng chúng ta mãi là những người bạn tốt nhé Ánh.
12. Bài văn kể về một kỉ niệm khó quên trong tình bạn số 1
Tuấn và em đã là đôi bạn thân từ khi mới học lớp 2 và vẫn giữ tình bạn ấy cho đến bây giờ. Trong nhiều kỉ niệm của chúng em, một kỉ niệm đặc biệt mà em nhớ mãi là vào một ngày mưa cuối năm lớp 3.
Đó là buổi tổng kết cuối năm học. Sau một năm học tập chăm chỉ, cả em và Tuấn đều đạt thành tích học sinh giỏi. Khi cầm giấy khen và phần thưởng trên tay, chúng em cảm thấy vô cùng vui sướng. Trên đường về nhà, chúng em trò chuyện hào hứng về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè sắp đến.
Đột nhiên, trời tối sầm lại, mây đen kéo đến, báo hiệu một cơn dông sắp ập đến. Nhận ra điều đó, cả em và Tuấn đã cố gắng chạy thật nhanh để về nhà trước khi trời mưa. Do không có áo mưa, chúng em càng phải chạy nhanh hơn. Tuy nhiên, khi về đến nhà thì trời đã mưa rất to. Chúng em đã cởi áo khoác ra và dùng chúng để bảo vệ phần thưởng và giấy khen khỏi bị ướt, rồi tiếp tục chạy về nhà. Về đến nơi, người chúng em ướt sũng nhưng phần thưởng vẫn an toàn. Chúng em nhìn nhau và cùng cười, dù trông rất thảm hại như những chú gà mắc mưa. May mắn là không ai trong chúng em bị ốm, nếu không, đây sẽ là một kỉ niệm có kết thúc buồn.
Kể từ đó đã gần hai năm trôi qua, nhưng niềm vui và hình ảnh của ngày hôm đó vẫn luôn rõ nét trong trí nhớ em. Mong rằng, dù thời gian có trôi qua, tình bạn của em và Tuấn vẫn luôn giản dị và tuyệt vời như vậy.
13. Bài văn kể về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 2
Tôi và Hân đã là bạn thân từ thời mẫu giáo. Chúng tôi gắn bó và cùng nhau trưởng thành qua từng năm học. Mối quan hệ của chúng tôi rất thân thiết và đầy kỷ niệm, trong đó có một kỷ niệm không thể quên là cuộc cãi vã của chúng tôi vào giờ ra chơi ở trường.
Kể từ 5 năm trước, vào một buổi sáng xuân tươi đẹp, chúng tôi đi dạo trong vườn hoa trường. Vườn hoa tràn ngập sắc cúc vàng và hương thơm nhẹ nhàng. Tôi nói với Hân:
- Hân ơi, nhìn hoa cúc đẹp quá nhỉ!
Hân khẽ bĩu môi:
- Bình thường thôi. Hoa hồng mới là vua của các loài hoa.
Chúng tôi tiếp tục tranh luận mãi không dứt, và từ tranh luận chuyển sang cãi nhau ồn ào. Bác bảo vệ nghe thấy, liền đến gần và nói:
“Hai cháu à, hoa nào cũng có vẻ đẹp riêng, không thể so sánh hoa nào đẹp hơn. Chúng ta nên cùng nhau chăm sóc để hoa luôn tươi đẹp.”
Sau lời nhắc nhở của bác, chúng tôi im lặng, nhận ra lỗi của mình nhưng không biết cách thể hiện cảm xúc. Hân quay sang cười và nói:
- Mình xin lỗi nhé, mình hơi nóng tính.
Tôi mỉm cười đáp:
- Không sao đâu, mình cũng đã sai. Lẽ ra mình nên suy nghĩ kỹ trước khi nói.
Trước mắt chúng tôi là vườn hoa rực rỡ với nhiều màu sắc khác nhau. Chúng tôi vui vẻ và cùng cười đùa. Dù tình bạn có thân thiết đến đâu, cũng không thể tránh khỏi mâu thuẫn. Quan trọng là chúng ta biết kiềm chế và học cách tha thứ để giữ gìn tình bạn đẹp.
14. Bài văn kể về một kỉ niệm không thể quên về tình bạn số 3
Hôm đó, về nhà muộn hơn thường lệ, mẹ tôi hỏi: 'Sao hôm nay con về muộn vậy? Bình thường con về lúc khoảng 11 giờ hoặc trễ hơn một chút. Có chuyện gì ở lớp không?' 'Chút nữa con sẽ kể mẹ nghe.' Sau khi trả lời mẹ, tôi cất cặp rồi vào rửa mặt mũi tay chân sạch sẽ trước khi ngồi cạnh mẹ và bắt đầu kể chuyện.
- Mẹ ơi, chuyện là thế này: Sau khi tan học, con và Phương (con của dì Tư) là hai người về cuối cùng. Các bạn khác đều đã về bằng xe, chỉ còn chúng con đi bộ. Trời nắng quá, chúng con phải đi nép vào lề đường. Đến ngã tư đầu làng, khi vừa qua đường, cả hai chúng con nghe thấy tiếng rên rất nhỏ. Con bảo Phương dừng lại:
- Phương ơi, hình như có tiếng ai đó kêu rên?
- Mình cũng nghe thấy vậy.
Chúng tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy ai. Đột nhiên, tiếng rên lại vang lên. Chúng tôi xác định tiếng rên phát ra từ gần gốc cây me nằm sâu trong lề đường.
- Ôi, là một bà cụ.
Phương phát hiện ra trước và kéo tôi cùng chạy tới. Bà cụ nằm gối đầu lên rễ me, quần áo màu nâu sẫm đầy bụi đường. Gậy tre nằm cạnh chân bà. Tóc bà đã bạc trắng và khuôn mặt nhăn nheo, xanh nhợt. Tôi sờ trán bà thấy lạnh toát.
- Phương ơi, làm thế nào bây giờ?
Phương nhanh chóng đặt cặp xuống và lo lắng hỏi:
- Cậu có mang theo dầu không?
Lúc đó, tôi mới nhớ ra và nhanh chóng lấy một lọ dầu gió Kim từ cặp ra. Phương thấm dầu lên trán, mũi, thái dương của bà và xoa đều. Sau khoảng mười lăm phút, bà cụ ấm dần lên và hơi thở đều hơn. Bà mở mắt nhìn chúng tôi và nói yếu ớt:
- Cho bà chút nước.
Phương quay sang tôi và nói:
- Cậu ở đây với bà, mình chạy đi mua nước nhé!
Phương chạy ra quán cô Lựu gần đó, mua một túi nước chanh có ống hút rồi trở lại ngay. Tôi từ từ cho bà uống nước. Sau khi uống nửa túi, bà yêu cầu nghỉ ngơi một chút. Phương ngồi bên cạnh để bà tựa vào. Một lúc sau, bà uống hết túi nước và nhìn chúng tôi:
- Bà đi thăm cháu gái ở xóm Đông. Trời nắng quá, bà dừng nghỉ ở gốc me này. Không ngờ lại bị ngất xỉu mà không có ai giúp.
- Bà có cảm thấy khá hơn chưa ạ?
- Bà đỡ hơn rồi nhưng vẫn còn mệt.
Chúng tôi bàn bạc và quyết định một người đứng chờ xe, người còn lại đưa bà vào bệnh viện và thông báo cho người nhà của bà. Tôi đứng chờ ở đường và vẫy tay ra hiệu cho một chiếc xe Honda dừng lại. Bác tài, có vẻ trạc tuổi với bố, dừng xe và hỏi:
- Cháu đi đâu vậy?
- Thưa bác, cháu không đi đâu. Bà cụ này bị ngất xỉu, chúng cháu thấy bà ở đây và nhờ bác đưa bà vào bệnh viện giúp ạ!
Bác tài xuống xe, đi cùng tôi đến gốc me. Thấy bà cụ nằm tựa vào Phương, bác nói:
- Một cháu đứng ở đây, cháu còn lại theo bác đưa bà vào bệnh viện.
Bác bế bà cụ lên và cùng Phương lên xe. Hai mươi phút sau, bác đưa Phương trở lại và nói:
- Hai cháu thật đáng khen. Bác rất vui vì hành động của hai cháu. Giờ hai cháu về đi, bác sẽ thông báo cho cháu gái bà đến bệnh viện ngay.
Bác còn mỉm cười chào chúng tôi trước khi lên xe. Đó là lý do tôi về muộn, mẹ ạ!
Hiện tại, Phương - người bạn thân thiết của tôi, đã chuyển đến Thành phố Hồ Chí Minh cùng gia đình. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Kỷ niệm này là một phần không thể quên trong tình bạn của chúng tôi.