1. Bài văn kể lại câu chuyện về việc Trọng Thuỷ sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung và gặp Mị Châu - mẫu 4
Sau nhiều ngày tìm kiếm Mị Châu mà không thấy, một hôm tại thành Cổ Loa bên giếng ngọc, tôi phát hiện thi thể vợ mình bị vua An Dương Vương xử án. Đau xót trước cái chết của nàng, tôi quyết định nhảy xuống giếng tự vẫn.
Sau khi chết, tôi lạc vào thủy cung lộng lẫy với vô vàn ngọc trai và châu báu, nơi phản chiếu cung điện rực rỡ như cầu vồng. Âm thanh của những nàng tiên cá đang hát múa vui vẻ vang lên xung quanh.
Trong lúc buồn chán, tôi phát hiện một cô gái xinh đẹp ngồi trong phòng riêng, bao quanh bởi nhiều người hầu. Nàng mặc trang phục vàng lấp lánh và nhiều ngọc trai, vẻ đẹp kiêu sa của nàng khiến tôi kinh ngạc. Khi nàng quay mặt về phía tôi, tôi nhận ra đó chính là Mị Châu. Nàng trang điểm lại và thay xiêm y trước khi lên một chiếc kiệu rực rỡ. Tôi quyết định theo dõi nàng.
Tôi thấy nàng dự tiệc với vua Thủy Tề, nơi có nhiều món ăn ngon lành mà tôi chưa từng thấy. Sau bữa tiệc, nàng trở về phòng riêng, và khi người hầu đã rời đi, tôi bất ngờ xuất hiện, khiến Mị Châu hoảng hốt kêu lên.
Mấy nữ hầu hốt hoảng hỏi thăm, nhưng nàng đuổi họ ra ngoài. Tôi vui mừng gặp lại vợ, định ôm nàng để bù đắp cho những ngày xa cách. Nhưng Mị Châu tránh né và hỏi với giọng khinh miệt:
- Chàng ở đây làm gì? Chàng định lợi dụng ta thêm lần nữa à?
Câu hỏi của nàng khiến tôi đau lòng. Tôi đáp:
- Ta biết mình sai khi lừa dối nàng để chiếm nỏ thần cho cha mình. Nhưng tình cảm vợ chồng dành cho nàng là chân thành. Chính vì yêu nàng, ta đã tự vẫn để được gặp nàng hôm nay.
Mị Châu lạnh lùng nói:
- Ta không tin chàng nữa. Nếu không rời khỏi đây, ta sẽ gọi người lôi chàng đi.
Nhìn thái độ kiên quyết của nàng, tôi hiểu rằng nàng vẫn còn giận và chưa thể tha thứ cho tôi ngay lập tức. Tôi xin làm người hầu của vua Thủy Tề để gần gũi nàng hơn. Hàng ngày, tôi chỉ dám từ xa nhìn nàng, vui khi thấy nàng khỏe mạnh và vui vẻ. Tôi âm thầm bảo vệ nàng. Một ngày, khi vua Thủy Tề tổ chức cuộc đi săn và Mị Châu được mời dự tiệc, tôi thấy một mũi tên lạc hướng về phía nàng. Tôi vội lao ra đỡ và bị trúng tên, máu chảy nhiều khiến tôi ngất xỉu. Khi tỉnh dậy, tôi thấy Mị Châu đang ngủ bên cạnh và hỏi:
- Sao chàng lại đỡ tên cho ta?
Tôi ân cần đáp:
- Vì ta sợ nàng bị thương.
Mị Châu nghiêm giọng:
- Dù ta có bị thương cũng không liên quan đến chàng. Đừng mong làm như vậy sẽ khiến ta mềm lòng.
Tôi buồn rầu nói:
- Ta biết nàng oán hận ta. Ta cũng oán hận mình. Ta chỉ muốn bảo vệ nàng mà không đòi hỏi gì. Nàng yên tâm.
Mị Châu lén lau nước mắt và bước ra ngoài, gọi người hầu mang cháo nóng cho tôi.
Ngày hôm sau, Mị Châu không tới thăm tôi nữa. Tôi nghe tin nàng sắp thành thân với Thái tử nước láng giềng. Tim tôi tan vỡ. Tôi nhanh chóng đi tìm nàng và gặp được nàng. Mị Châu nói:
- Chàng tới làm gì? Ta sắp thành thân, cuộc sống mới đang chờ. Hãy khép lại ân oán kiếp trước. Chàng hãy tìm cho mình một người xứng đáng. Ta đã tìm được phu quân thích hợp.
Nói xong, nàng bước lên kiệu hoa. Tôi nhìn theo cho đến khi chỉ còn là một điểm nhỏ. Dù trái tim đau đớn, tôi vẫn cầu chúc Mị Châu hạnh phúc với tình duyên mới và hy vọng nàng không gặp người chồng như tôi ở kiếp trước.
2. Bài văn tả lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và tìm gặp Mị Châu - mẫu 5
Sau khi Mị Châu qua đời, Trọng Thủy cảm thấy hối hận sâu sắc và nhảy xuống giếng nơi Mị Châu thường tắm để tự vẫn. Nhờ sự cứu giúp của trời, Mị Châu được vua Thủy Tề nhận làm con nuôi. Linh hồn Trọng Thủy sau khi lang thang khắp nơi, cuối cùng đến được thủy cung của Mị Châu. Trọng Thủy đến nơi đúng lúc vua Thủy Tề tổ chức tiệc mừng thọ. Khi thấy có người lạ, vua ra lệnh bắt giữ và hỏi tội. Trọng Thủy được đưa vào, nhìn thấy Mị Châu đang ngồi bên vua, khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Vua Thủy Tề hỏi:
- Ngươi là ai? Từ đâu đến đây?
Trọng Thủy trả lời:
- Thần là Trọng Thủy, con trai vua Triệu Đà. Vì làm nhiều việc sai trái, thần đã tự tử. Trên đường tìm vợ là Mị Châu, thần đã lạc vào đây, xin vua thứ tội.
Vua Thủy Tề quay sang hỏi Mị Châu:
- Mị Châu, con có biết người này không?
Mị Châu lau nước mắt và đáp:
- Thưa phụ vương, con biết hắn. Hắn đã lừa dối con, đánh cắp bảo vật quốc gia và gây chiến với đất nước con. Nay gặp lại, con xin phụ vương cho phép gặp riêng để giải quyết ân oán.
Vua Thủy Tề ra lệnh thả Trọng Thủy và cử người theo dõi. Mị Châu và Trọng Thủy im lặng một lúc, rồi Mị Châu nói:
- Khi còn sống, ngươi đã lừa dối và hãm hại ta chưa đủ sao mà còn theo ta đến đây?
Trọng Thủy đáp với vẻ ăn năn:
- Mị Châu, nàng hiểu lầm ta rồi. Từ khi nàng mất, ta luôn tự trách mình. Nay gặp lại, ta chỉ muốn xin lỗi nàng.
Mị Châu giận dữ:
- Một lời xin lỗi có thể xóa đi nỗi đau mất nước, bất nghĩa, và bị lừa dối sao? Mỗi đêm, nỗi đau ấy như hàng ngàn mũi tên đâm vào trái tim ta.
Trọng Thủy nắm tay Mị Châu và nói:
- Ta biết lỗi lầm của mình không thể xóa hết bằng ngàn nhát kiếm. Nay ta xin tự hủy linh hồn để chuộc lỗi với nàng.
Trọng Thủy tự hủy linh hồn. Mị Châu hoảng hốt đỡ lấy hắn, nước mắt nàng rơi xuống. Mị Châu khóc và nói:
- Chàng không cần làm vậy. Chúng ta không thể trở về như xưa.
Trọng Thủy mỉm cười và nói:
- Ta biết chúng ta không thể trở lại. Sau khi chết, ta đã tìm nàng khắp nơi. Nay đã gặp và xin lỗi, ta không còn ân hận gì. Chỉ mong nàng sống tốt.
Mị Châu hứa với Trọng Thủy. Chẳng bao lâu sau, linh hồn Trọng Thủy tan biến cùng với những bọt nước của thủy cung.
3. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và tìm thấy Mị Châu - mẫu 6
Trọng Thủy nhảy xuống giếng sâu để tự vẫn nhưng không chết. Khi tỉnh dậy, chàng thấy mình ở một vùng đất lạ. Sau khi đi bộ một thời gian dài, chàng mệt mỏi và tình cờ thấy một ngôi nhà nhỏ. Chàng gõ cửa, bà lão mở ra và hỏi:
- Cậu là ai? Đến đây có việc gì?
Trọng Thủy trả lời:
- Tôi chỉ là người qua đường, không may lạc đến đây. Xin bà cho phép tôi vào nhà nghỉ ngơi một lát.
Bà lão mời Trọng Thủy vào và cho chàng nước uống. Chàng thấy một chiếc áo lông ngỗng giống của Mị Châu trên ghế và hỏi bà lão về người sống cùng bà. Khi biết bà có con gái, Trọng Thủy xin được gặp mặt và bà lão gọi con gái ra.
Trọng Thủy thấy Mị Châu, chàng ngạc nhiên và đau lòng. Mị Châu cũng ngạc nhiên và cảm xúc đau khổ trong mắt nàng khiến Trọng Thủy không kìm nổi nước mắt. Chàng quỳ xuống và van xin Mị Châu tha thứ:
- Nàng ơi! Xin nàng tha lỗi cho ta. Ta không còn lựa chọn nào khác vì lệnh của vua cha. Ta biết nàng yêu ta và không giấu giếm gì, nhưng ta đã lợi dụng tình yêu ấy để phản bội nàng.
Mị Châu im lặng, Trọng Thủy càng đau khổ và tiếp tục nói:
- Ban đầu, ta lừa dối nàng và cả đất Âu Lạc, nhưng sau thời gian chung sống, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta chân thành, thần linh có thể chứng giám. Ta ân hận vì đã nghe theo vua cha. Nhưng xin nàng hiểu, ta không thể làm khác, và trong lúc hỗn loạn, ta đã quyết định sai lầm. Ta đã chịu dằn vặt và nhận ra sự nghiệt ngã của chiến tranh quá muộn. Ta đã chọn cái chết để chuộc tội. Nghe đến đây, Mị Châu đã rơi nước mắt và nói với giọng nghẹn ngào:
- Ta đã tin tưởng vào tình yêu của chàng, nhưng chàng đã lừa dối ta. Mối thù giết cha và cướp nước không thể xóa bỏ. Chúng ta không thể quay lại như trước.
Trọng Thủy đau xót và nói:
- Ta đã tìm đến cái chết và may mắn sống sót để gặp lại nàng và xin lỗi. Ta chỉ mong nàng tiếp tục sống và quên đi quá khứ đau buồn.
Mị Châu cảm thấy mềm lòng nhưng vẫn không quên nỗi đau mất nước, nói:
- Dù ta có thể tha thứ cho lỗi lầm của chàng, chúng ta không thể trở lại như trước. Mong chàng hãy rời đi và không gặp lại nữa.
Trọng Thủy hiểu ý Mị Châu, nhận được sự tha thứ và nói lời từ biệt. Từ đó, hai người không còn gặp nhau nữa.
4. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự vẫn ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và gặp lại Mị Châu - mẫu 7
Kể từ khi Mị Châu bị vua cha An Dương Vương chém đầu, mỗi đêm Trọng Thủy đều nhớ nhung vợ cũ. Mỗi lần nhìn xuống giếng, chàng đều thấy hình ảnh Mị Châu. Đau khổ và ân hận, Trọng Thủy quyết định lao đầu xuống giếng tự vẫn. Không ngờ, chàng lại được đưa xuống Thủy Cung. Liệu ông Trời có cho họ cơ hội để bắt đầu lại?
Thủy Cung nằm giữa đại dương rộng lớn, nổi bật với cung điện Long Vương lấp lánh như cầu vồng. Trọng Thủy nghe thấy tiếng hát du dương của nàng tiên cá vọng đến. Khi chàng đang tìm đường vào cung điện của Long Vương thì thấy một đoàn kiệu, võng, cờ quạt đang tiến lại. Trọng Thủy vội trốn vào đám rêu, nhường đường cho kiệu. Trong kiệu, chàng thấy một công chúa đẹp đẽ, mặt buồn rầu và vương miện đầy ngọc trai. Nhận ra Mị Châu, chàng theo đám rước vào cung điện và xin được gặp nàng.
Gặp lại Mị Châu, Trọng Thủy xúc động vô cùng. Chàng muốn ôm nàng nhưng Mị Châu lùi lại. Dù vẫn yêu Trọng Thủy, nàng không thể quên sự phản bội trong quá khứ. Nàng ngồi xuống và trách móc:
- Tại sao chàng lại dám đến đây? Tại sao chàng lừa dối thiếp? Tại sao chàng giả vờ yêu để thiếp giúp chàng truy đuổi phụ vương và thiếp đến tận cùng? Ai đã gây ra kết cục bi thảm cho đất nước Âu Lạc? Chàng hãy trả lời đi!
Trọng Thủy đau đớn, chỉ biết cúi đầu im lặng, lòng tràn đầy ân hận. Sau một lúc, chàng mới lên tiếng:
- Ta rất ân hận và mong nàng hiểu. Ta không biết phải làm thế nào giữa vận mệnh quốc gia và tình nghĩa vợ chồng. Ta biết mình là kẻ phản bội và xứng đáng bị trừng phạt. Nhưng ta vẫn không thể quên nàng, quên những kỷ niệm của chúng ta. Ta hối hận vì đã nghe lời vua cha. Mong nàng hãy tha thứ cho ta và cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu.
Mị Châu suy nghĩ một lúc và nói:
- Thiếp vui vì chàng đã nhận ra lỗi lầm, nhưng thiếp không thể làm trái với vua cha và đất nước Âu Lạc. Tình yêu của chúng ta kết thúc từ đây. Xin vĩnh biệt.
Lời của Mị Châu như hàng ngàn mũi tên đâm vào trái tim Trọng Thủy. Chàng đau khổ, nói:
- Mị Châu, sao nàng có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy? Nàng đã quên những lần hẹn hò bên sông, thề non hẹn biển sao? Tại sao nàng đối xử với ta như người dưng? Những kỷ niệm của chúng ta không đáng để nàng quên đi sao?
Mị Châu xúc động, cố gắng giấu nước mắt nhưng không thành. Cả hai cùng khóc. Mị Châu lau nước mắt và nói bằng giọng nghẹn ngào:
- Duyên phận đã an bài, chúng ta không thể nối lại tình xưa. Mong chàng hãy ra đi.
Trọng Thủy không thể rời đi ngay. Chàng khóc, nước mắt như mưa, hóa thành bọt biển loang ra khắp đại dương. Câu chuyện bi kịch của tình yêu bị lừa dối như vẫn vang lên từ những cơn sóng biển.
'Tôi kể chuyện xưa về Mị Châu
Trái tim lầm lỡ đặt trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nước Âu Lạc đắm biển sâu.'
Sau khi Trọng Thủy ra đi, lòng Mị Châu đau đớn. Dù yêu thật lòng, nhưng vì chàng, nước Âu Lạc đã mất. Duyên phận đã an bài, họ không thể bên nhau nữa. Mối oan tình của họ đã được hóa giải.
5. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và tìm thấy Mị Châu - mẫu 8
Sau cái chết của Mị Châu, Trọng Thủy sống trong nỗi buồn sâu thẳm, day dứt không nguôi. Nỗi nhớ vợ ám ảnh khiến chàng quyết định nhảy xuống giếng để tìm đường vào Thủy Cung gặp lại Mị Châu.
Thủy Cung là một thế giới lung linh, với các lớp san hô rực rỡ màu sắc và những dải rong biển mềm mại. Cung điện Long Vương lấp lánh, nguy nga. Những sinh vật như tôm và ốc bơi lội khắp nơi, còn các nàng tiên cá cất tiếng hát du dương khắp không gian. Khi Trọng Thủy đang mải mê ngắm cảnh, chàng phải tránh sang bên để nhường đường cho kiệu của công chúa. Công chúa trong kiệu có vẻ đẹp mĩ miều nhưng gương mặt đầy nỗi buồn. Trọng Thủy nhận ra đó là Mị Châu và lập tức theo đám rước để xin gặp nàng tại cung điện của nàng.
Gặp lại Mị Châu, Trọng Thủy không thể giấu được niềm vui sướng. Bao nỗi nhớ thương, ân hận bộc phát ra. Chàng tiến lại định ôm chầm lấy Mị Châu, nhưng nàng lùi lại. Dù vẫn còn tình cảm, nàng không thể quên sự phản bội. Nàng lạnh lùng chất vấn:
- Sao chàng dám đến gặp ta? Ai là kẻ đã lợi dụng sự cả tin của ta để chiếm lấy nỏ thần? Ai giả vờ yêu thương để ta giúp chàng truy đuổi cha ta và làm tan vỡ nước Âu Lạc?
Trọng Thủy chỉ biết cúi đầu im lặng, nỗi ân hận trào dâng trong lòng. Sau một lúc, chàng mới cất tiếng:
- Xin nàng hãy hiểu cho ta. Ta biết làm sao giữa lệnh vua cha và tình yêu với nàng. Ta biết mình là kẻ phản bội và xứng đáng bị trừng phạt. Ta đã chịu đựng đau khổ vì mất nàng. Xin nàng tha thứ và trở lại với ta.
- Thiếp vui vì chàng đã nhận lỗi, nhưng thiếp không thể chống lại vua cha và nhân dân Âu Lạc một lần nữa.
Trọng Thủy đau đớn chia tay, nước mắt rơi không ngừng. Trong tâm trí chàng, hình ảnh của Triệu Đà, Âu Lạc và nỏ thần mờ dần, chỉ còn đậm nét là hình ảnh Mị Châu và nỗi khắc khoải không nguôi. Chàng tan thành những bọt nước biển, mang hình giọt lệ, để mãi mãi ở lại đại dương, gần gũi Mị Châu, hát mãi giữa biển rộng.
Những bọt nước biển hình giọt lệ du hành khắp đại dương rộng lớn, để gần Mị Châu và hòa mình vào biển lớn, mãi mãi vang lên khúc ca bi thương.
6. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và gặp lại Mị Châu - mẫu 9
Vì tin tưởng lời chồng, Mị Châu đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng khiến vua cha tức giận và ra lệnh xử án nàng. Sau khi tìm thấy xác vợ dọc theo con đường lông ngỗng, Trọng Thủy đau đớn đưa nàng về thành Cổ Loa để chôn cất. Nỗi đau dằn vặt mỗi đêm khi nhìn xuống giếng làm chàng không còn cách nào khác ngoài việc tự vẫn. Tuy nhiên, cái chết đã mở ra cơ hội cho chàng gặp lại người vợ yêu quý của mình.
Khi đến Thủy Cung, Trọng Thủy bị lạc trong một thế giới đầy sắc màu của san hô và hoa lá. Đột nhiên, hai lính canh dẫn chàng đến trước mặt một tảng đá lớn, nơi công chúa xinh đẹp đang đứng. Chàng nhận ra đó là Mị Châu. Long Vương đã nhận Mị Châu làm con nuôi vì sự xót thương đối với nàng. Nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt Mị Châu, Trọng Thủy chỉ biết khóc nức nở và quỳ xuống xin lỗi:
- Mị Châu, nàng ơi! Khó khăn lắm ta mới tìm được nàng. Xin nàng tha lỗi cho ta. Ta không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tuân lệnh vua cha. Ta biết rằng ta đã phản bội nàng và niềm tin của nàng.
Mị Châu lắc đầu nói:
- Thiếp đã muốn gặp chàng, nhớ về chàng qua mỗi kỉ vật. Nhưng sự tin tưởng mù quáng của chàng đã khiến thiếp bị mang tiếng phản bội dân tộc. Thiếp không thể chung sống với kẻ thù của tổ quốc. Tại sao chàng lại phản bội lòng tin của thiếp và lừa dối thiếp?
Trọng Thủy đau đớn hơn khi nghe những lời của vợ:
- Ban đầu ta có thể đã lừa dối nàng, nhưng sau thời gian chung sống, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta có thần linh chứng giám. Ta vô cùng ân hận vì nghe theo vua cha. Ta đã chịu đựng dằn vặt và dày vò, và khi nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Ta chọn cái chết để tạ tội. Mị Châu ơi, xin nàng hãy tha thứ cho ta.
Cảnh vật dường như động lòng, dòng nước nhẹ nhàng hơn. Mị Châu nghẹn ngào đáp:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, nhưng chung sống là điều không thể. Thiếp đã mang tội với đất nước và vua cha, không còn mặt mũi nào sống trên đời hoặc bên kẻ đã lừa dối đất nước. Thiếp mong chàng trở thành một vị vua tốt và quan tâm đến bách tính.
Trọng Thủy hiểu rằng không thể thuyết phục được Mị Châu. Chàng chấp nhận không ích kỉ, và Mị Châu xin Long Vương đưa chàng trở lại trần gian. Từ đó, Trọng Thủy không lập gia đình, trung thành với vợ đã khuất và trở thành một vị vua sáng suốt và lỗi lạc.
7. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và gặp lại Mị Châu - mẫu 10
Tôi là Trọng Thủy, con trai vua Triệu Đà. Sau cuộc chinh phạt Âu Lạc cùng cha, tôi đã phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng với người vợ hiền lành của mình, Mị Châu. Chính vì lỗi lầm đó, Mị Châu đã bị vua cha xử án. Linh hồn nàng theo cha xuống biển, trở thành chị em với công chúa của vua Thủy Tề. Để chuộc lỗi, tôi quyết định sẽ xuống Long Cung một lần.
Giờ đây, tôi đã chết và chỉ còn là một linh hồn nhỏ bé. Tôi không thể gặp vợ vào ban ngày vì sợ ánh sáng, nên chỉ có thể đến vào ban đêm. Đêm xuống, rừng cây trở nên u ám và đáng sợ. Tôi tận dụng bóng tối để tránh sự chú ý. Đã hơn nửa đêm, lòng tôi đầy lo lắng, không biết Mị Châu có tha thứ cho mình hay không, nhưng gió vẫn đưa linh hồn tôi đi xa. Dù xa, tôi không cảm thấy mệt mỏi. Cuối cùng, biển Đông hiện ra trước mắt tôi.
Khi đến gần, tôi cảm thấy có chút hèn nhát vì đã lưỡng lự. Nhưng nỗi đau vì cái chết của Mị Châu và tình yêu vợ chồng đã thúc đẩy tôi. Tôi bước xuống biển, dù lạnh lẽo nhưng không làm tổn thương linh hồn tôi. Tôi bơi xuống đáy biển và thủy cung lộng lẫy hiện ra. Một cọng rêu xanh giữ chân tôi, điều này khiến tôi nghĩ đó là sợi tơ hồng giữ tôi và Mị Châu gặp lại.
Cửa thủy cung mở ra, Mị Châu bước ra với khuôn mặt không còn nụ cười. Mị Châu ra thu hoạch rong biển và khi thấy cọng rêu cuốn chân tôi, nàng thảng thốt kêu lên:
- Trọng...Thủy...là chàng?
Nước mắt nàng hòa với nước biển, nàng ôm tôi. Tôi lắp bắp:
- Nàng... nàng có tha lỗi cho ta không?
Mị Châu lắc đầu, mắt nàng đẫm lệ, nàng nói:
- Chàng đối xử với thiếp như thế vì chữ hiếu, nhưng nếu thiếp chấp nhận chàng thì chẳng phải thiếp sẽ là kẻ bất hiếu sao?
Tôi đau đớn, biết rằng lỗi lầm của tôi phải gánh chịu kết cục này. Tôi không biết liệu một lời xin lỗi có thể làm giảm nỗi đau của nàng không. Tôi nói lời từ biệt:
- Xin lỗi Mị Châu, ta đã phụ nàng vì chữ hiếu. Khi thấy xác nàng qua chiếc áo lông ngỗng, ta nhận ra tình yêu của mình. Nay nàng từ chối, ta đành trở về Diêm Phủ để chuộc tội.
Mị Châu không nói thêm gì, nhưng đôi mắt đượm sầu của nàng cho thấy sự khó xử. Nàng quay hướng mặt trời mọc, ánh nắng đầu tiên tô hồng Long Cung. Nàng vội vã nói:
- Chàng nên đi mau!
Nhưng đã muộn, ánh mặt trời đã lên cao, những chiếc tàu trên mặt biển trở nên nhỏ bé. Tôi dần tan biến trong ánh sáng mặt trời. Cảm giác đau đớn và tan vỡ, linh hồn tôi không còn nguyên vẹn, và tôi vẫn chưa nghe được hai từ 'tha thứ' từ Mị Châu.
8. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thủy cung và gặp lại Mị Châu - mẫu 11
Theo lời hẹn ước với Mị Châu, Trọng Thủy lần theo dấu lông ngỗng mà vợ mình đã rải để tìm đến. Nhưng đau đớn thay, khi đến nơi, chàng chỉ thấy xác Mị Châu nằm im lìm trên vũng máu đỏ thẫm. Một thanh gươm nằm bên cạnh, đôi mắt nàng còn đẫm lệ đau thương. Trọng Thủy khóc lóc, rồi từ từ ôm xác vợ yêu về an táng tại thành Cổ Loa. Sau cái chết của Mị Châu, Trọng Thủy chìm đắm trong dằn vặt, đau đớn, trách mình và trách người, càng nghĩ càng xót xa, đau đớn nhớ thương vợ. Một hôm, khi nhìn vào giếng, chàng thấy bóng dáng Mị Châu trong mặt nước, vì thế chàng đã nhảy xuống giếng tự vẫn.
Hồn Trọng Thủy tìm đến thủy cung, xin Long Vương cho gặp lại Mị Châu để bày tỏ nỗi lòng. Thương tình, Long Vương sai người gọi Mị Châu ra gặp Trọng Thủy. Mị Châu bước ra với đôi mắt còn đọng lệ, có lẽ nàng đã chịu đựng những đau đớn cùng cực vì sự phản bội từ người mà nàng yêu thương. Mị Châu nhìn Trọng Thủy với vẻ tức giận:
- Ngươi còn xứng đáng gặp ta sao?
Trọng Thủy thấy vợ mình ngày càng tiều tụy, chàng đau xót vô cùng. Những lời trách móc của nàng khiến trái tim chàng thêm đau đớn. Chàng bật khóc nức nở, tiếng khóc vang vọng khắp long cung, khiến mọi người đều cảm thấy xót xa.
Chàng quỳ xuống dưới chân Mị Châu, nghẹn ngào trong tiếng nấc:
- Nàng yêu dấu, ta biết lỗi lầm của mình không gì có thể bù đắp. Ta biết ta đã sai, xin nàng hãy rộng lòng tha thứ cho kẻ tội nhân này. Ta lạy nàng, ta van nàng đấy!
Mị Châu rưng rưng nước mắt, nàng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng lòng nàng vẫn đau như cắt, bởi tình yêu dành cho Trọng Thủy vẫn nguyên vẹn.
Nàng nhìn xuống người đang quỳ trước mặt, nói:
- Hành động tàn nhẫn của ngươi đã khiến gia đình ta tan nát, nhân dân ta lâm vào cảnh khốn cùng. Ngươi có gì để giải thích cho những đau khổ đó?
Trọng Thủy đáp với sự đau khổ:
- Nàng biết không, ta cũng đã phải chịu đựng nỗi đau khi phải chọn giữa tình yêu và nghĩa vụ. Ta yêu nàng thật lòng, không ngờ rằng mình lại yêu nàng đến vậy. Trái tim ta đã rung động vì nàng, đau khổ vì nàng và hạnh phúc vì nàng. Nhưng nàng ơi, làm sao ta có thể phụ lòng cha, người đã sinh ra và nuôi dưỡng ta, xin nàng hãy hiểu cho ta.
Mị Châu có chút lay động, nhưng vẫn buông lời trách móc:
- Ta đã yêu chàng sâu đậm, lẽ nào chàng không biết? Ta đã tin chàng, sao chàng lại lừa dối lòng tin của ta, hãm hại đất nước và gia đình ta? Chàng có biết không, lòng ta đau đớn từng đêm vì lỗi lầm của mình, hại cha hại nước. Chàng có hiểu nỗi đau này không?
Trọng Thủy từ từ đứng dậy, nắm tay Mị Châu mà giãi bày:
- Mị Châu, ta không ngờ chiến tranh lại tàn nhẫn đến thế. Ta không ngờ chúng ta phải chia lìa. Vì sự ngu muội của ta mà nhân dân phải chịu khổ, khiến mọi người đẫm lệ. Ta đáng bị chỉ trích, đáng bị khinh miệt. Ta là kẻ thất bại, không có niềm vui hay vinh quang như ta từng nghĩ. Ta đã mất nàng, nàng không còn tin ta nữa. Giờ đây, ta chỉ mong nàng thương xót cho số phận của ta và tha thứ cho lỗi lầm của ta.
Mị Châu nghe những lời từ tận đáy lòng của Trọng Thủy, vừa giận, vừa thương. Nàng nhận ra Trọng Thủy cũng chỉ là nạn nhân của chiến tranh phi nghĩa. Nàng ôm Trọng Thủy vào lòng, ngầm đồng ý với sự tha thứ của mình. Hai người ôm nhau và khóc, những giọt nước mắt hòa lẫn niềm vui, đau khổ và hạnh phúc.
Sau đó, họ xin Long Vương cho sống lại. Xúc động trước tình cảm chân thành của Mị Châu và Trọng Thủy, Long Vương đã đồng ý. Hai vợ chồng trở về nhân gian, sống một cuộc sống hạnh phúc và bình yên như bao người khác.
9. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu - mẫu 12
Sau khi tiếp nối sự nghiệp của 18 đời Hùng Vương, An Dương Vương Thục Phán đã chiến thắng quân Tần xâm lược với năm mươi vạn binh sĩ; đổi tên nước Văn Lang thành Âu Lạc và chuyển đô từ vùng núi Nghĩa Lĩnh, Phong Châu xuống vùng Phong Khê, tức là thành Cổ Loa, Đông Anh, Hà Nội hiện nay.
Nhà vua bắt tay vào việc xây thành nhưng công trình cứ xây lên thì lại bị sụp đổ. Vua bèn sai các quan lập đàn cúng tế thần linh để cầu mong sự giúp đỡ. Ngày mồng bảy tháng ba năm đó, nhà vua tình cờ thấy một cụ già tóc bạc, tay chống gậy trúc, thong thả đến trước cổng thành, ngửa cổ than thở: “Xây dựng thành này biết bao giờ mới xong?”. Vui mừng, An Dương Vương mời cụ vào cung và hỏi: “Chúng tôi xây thành đã lâu mà vẫn chưa xong, nguyên nhân là gì?”. Cụ già từ tốn đáp: “Sẽ có sứ Thanh Giang đến giúp nhà vua thì mới hoàn thành”. Nói xong, cụ già từ biệt và ra đi.
Sáng hôm sau, một con rùa lớn nổi lên mặt nước, tự xưng là sứ Thanh Giang, báo cho An Dương Vương rằng muốn xây thành được, cần phải diệt trừ hết lũ yêu quái thường quấy phá. Sau khi Rùa Vàng giúp nhà vua tiêu diệt yêu quái, chỉ trong nửa tháng, thành đã hoàn tất. Thành được xây theo hình trôn ốc, rộng hơn ngàn trượng, nên được gọi là thành Ốc hay Loa Thành. Rùa Vàng ở lại ba năm rồi ra đi. Khi chia tay, An Dương Vương cảm ơn và hỏi: “Nếu có giặc đến, ta phải làm gì?”. Rùa Vàng tháo một chiếc vuốt trao cho nhà vua, dặn rằng dùng làm lẫy nỏ. Khi giặc đến, bắn nỏ sẽ không lo gì nữa. Nói xong, Rùa Vàng trở về biển Đông. Nhà vua sai một tướng tài là Cao Lỗ chế tạo chiếc nỏ lớn dùng vuốt của Rùa Vàng làm lẫy. Đó là nỏ thần Kim Quy.
Ít lâu sau, Triệu Đà đem quân sang xâm lược Âu Lạc. An Dương Vương sử dụng nỏ thần, mỗi phát bắn đều tiêu diệt hàng vạn quân giặc. Chúng hoảng sợ, rút lui về núi Trâu, rồi rút về nước. Dân Âu Lạc vui mừng vì chiến thắng vẻ vang của nhà vua. Thấy không thể đánh bại Âu Lạc bằng cách tấn công, Triệu Đà nghĩ ra kế hoạch khác. Hắn cho con trai Trọng Thủy đến cầu hôn Mị Châu, con gái yêu của An Dương Vương. Không nghi ngờ gì, nhà vua vui vẻ gả con gái và cho Trọng Thủy ở lại Loa Thành.
Trọng Thủy theo lời cha, âm thầm dò xét và phát hiện bí mật của nỏ thần. Mị Châu, vì yêu thương chồng, đã đưa Trọng Thủy đến nơi cất giấu nỏ thần. Trọng Thủy đã làm giả một chiếc lẫy giống hệt rồi thay thế vuốt Rùa Vàng. Sau khi hoàn tất, Trọng Thủy nói với vợ: “Tình vợ chồng không thể lãng quên, nghĩa cha mẹ không thể dứt bỏ. Ta về thăm cha, nếu hai nước xảy ra chiến tranh, ta sẽ trở lại tìm nàng, làm thế nào để nhận ra nhau?”. Mị Châu ngây thơ đáp: “Thiếp có chiếc áo lông ngỗng thường mặc, khi gặp khó khăn, sẽ rắc lông ngỗng ở các ngã ba đường để tìm nhau”.
Khi Trọng Thủy trở về, Triệu Đà lập tức tấn công Âu Lạc. Dù có nỏ thần, An Dương Vương vẫn ung dung đánh cờ và nói: “Triệu Đà không sợ nỏ thần sao?”. Khi quân giặc tiến sát thành, vua mới sai lấy nỏ thần ra bắn, nhưng không còn hiệu quả.
Hai cha con đành phải chạy về phương Nam, nhưng quân giặc vẫn theo dấu lông ngỗng đuổi kịp. Khi đến bờ biển, An Dương Vương kêu lớn: “Sứ Thanh Giang ở đâu, hãy cứu ta!”. Ngay lập tức, Rùa Vàng hiện lên, chỉ tay vào Mị Châu và nói: “Kẻ ngồi sau lưng chính là giặc!”. Hiểu rõ sự tình, An Dương Vương nổi giận, định chém Mị Châu thì Trọng Thủy xuất hiện. Chàng lao vào đỡ nhát kiếm thay vợ. Đúng lúc đó, mặt nước mở ra, Rùa Vàng đón An Dương Vương xuống biển. Mị Châu, nước mắt chan hòa, vùng chạy theo cha nhưng sóng biển dữ dội đã ngăn bước nàng. Nàng gục xuống bên xác chồng, nức nở.
10. Bài văn kể lại câu chuyện sau khi Trọng Thủy tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thủy đã tìm gặp lại Mị Châu - mẫu 13
Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng bàng hoàng nhận ra mình đang ở giữa đại dương mênh mông. Những rạn san hô nối tiếp nhau làm che khuất tầm nhìn. Xung quanh chàng chỉ có nước và những đàn cá bơi lội vui vẻ.
Trọng Thủy vẫn còn bối rối. Chàng bước đi không mục đích và không biết đường. Ngay khi ra khỏi đám san hô, chàng bị bốn năm sinh vật kỳ quái, hình người nhưng đầu giống tôm cá, kéo đến trói chặt và đưa đi. Chàng được đưa đến một cung điện lấp lánh, hùng vĩ mà chàng chưa bao giờ thấy trên mặt đất. Các công trình nguy nga, sáng rực màu ngọc, có lính gác và hầu cận đi lại tấp nập. Qua bốn lần cửa canh, Trọng Thủy bị bắt quỳ trong đại điện. Một lính quỳ xuống và báo cáo:
– Thưa công chúa! Chúng tôi đã bắt được kẻ này ở cổng điện. Có vẻ hắn có ý đồ xấu, xin công chúa xét xử hắn.
Người ngồi trên cao lên tiếng, giọng nói quen thuộc nhưng mặt bị che khuất nên Trọng Thủy không thấy rõ.
– Này, anh kia! Anh từ đâu đến mà lại lạc vào đây?
– Dạ thưa! Tôi là người trần, vì nghi người yêu đang ở trong giếng nước nên tôi nhảy xuống giếng và lạc đến đây.
– Anh tên gì?
– Tôi là Trọng Thủy, con trai của Triệu Đà Vương.
– Ta nghe nói ở trên mặt đất, anh đã gây nhiều tội ác cho nhân dân Âu Lạc, khiến họ đau khổ. Điều đó có đúng không?
Trọng Thủy sửng sốt. Không ngờ một người hoàn toàn xa lạ lại biết rõ về mình. Không thể chối cãi, chàng nói:
– Thực ra tôi chỉ làm theo lệnh của vua cha.
– Anh còn muốn chối tội nữa sao? Người ngồi trên điện nổi giận. Anh giả vờ cầu hòa Âu Lạc, xin cưới công chúa Mị Châu để đánh cắp nỏ thần đã là một tội. Tàn ác hơn, anh mang quân sang tàn phá nước Nam, làm cho dân chúng đau khổ. Không chỉ vậy, anh còn ép vua Âu Lạc chết, và giết người vợ trung thành và ngây thơ của mình. Với những tội danh đó, anh còn muốn đổ lỗi cho ai?
Trọng Thủy tái mặt, không biết người trên điện là ai. Nhưng sợ hãi, chàng cúi đầu nhận tội:
- Thưa công chúa! Tôi biết mình phạm tội lớn nhưng tôi thật lòng yêu Mị Châu, ngày đêm mong gặp nàng để bày tỏ sự hối hận.
– Bây giờ anh mới hối hận thì có ích gì?
– Tôi biết vậy. Nhưng ngày xưa, Mị Châu yêu tôi rất nhiều, nên tôi đã lừa dối nàng. Tôi cảm thấy day dứt. Khi nàng mất đi, tôi nhận ra dù là vua Âu Lạc mà không có Mị Châu, cuộc sống của tôi chẳng có ý nghĩa. Tôi rất muốn gặp nàng để ít nhất được nói lời hối hận.
– Trọng Thủy! Hãy ngẩng lên và nhìn xem thiếp là ai?
– Nàng là… Mị Châu!
– Đúng vậy, thiếp là Mị Châu. Sau khi thiếp chết, vua Thủy Tề đã nhận thiếp làm con gái, nên thiếp mới được ở đây.
– Mị Châu! Ta xin lỗi nàng. Vì ta mà nàng chịu bao khổ đau. Ta đã luôn ước gặp nàng, sẵn sàng từ bỏ tất cả để được sống hạnh phúc bên nàng. Xin nàng tha thứ cho ta.
– Thiếp vui vì chàng nhận ra lỗi lầm. Nhưng chúng ta không thể sống cùng nhau. Nếu làm vậy, người đời sẽ cười chê mãi mãi. Việc không sống cùng nhau là một hình phạt xứng đáng với những lỗi lầm lớn của chúng ta trên hạ giới. Thiếp đã đợi ngày này lâu rồi, chỉ để nói với chàng một câu: hãy sống tốt để bù đắp những gì chúng ta đã gây ra.
Mị Châu vừa dứt lời thì cả cung điện biến mất. Xung quanh chỉ còn Trọng Thủy đơn độc. Chàng ân hận, không thể nói được lời nào. Tội lỗi của chàng có lẽ chỉ có biển Đông mới có thể cuốn trôi.
Trọng Thủy ngồi đó hàng chục ngày đêm. Rồi không biết từ bao giờ, chàng đã hóa thành đá. Sau này, nhiều năm sau, những người lặn xuống biển Đông tìm ngọc quý vẫn thấy một tảng đá hình người âu sầu, hai tay giơ ra như cầu xin một điều gì đó.
11. Bài văn kể lại chuyện sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, xuống thuỷ cung, Trọng Thuỷ đã tìm gặp lại Mị Châu - mẫu 14
Thời gian trôi qua nhanh chóng, và dù đã vài năm, Mị Châu vẫn không thể nguôi ngoai nỗi ân hận vì sự nhẹ dạ và cả tin đã dẫn đến “cơ đồ đắm biển sâu”. Mỗi khi nhớ lại, lòng nàng lại nhói đau khi nghĩ về những ngày tháng hạnh phúc bên Trọng Thủy, mà không hề hay biết rằng đó chỉ là một cái bẫy tham vọng.
Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng cam hồng của mặt trời chiều nhuộm đỏ mặt biển. Những tia nắng cuối ngày dần yếu ớt và tắt dần, đám mây bồng bềnh từ từ rời xa mặt biển. Không khí tĩnh lặng bao trùm bầu trời chiều. Thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng chim ríu rít gọi nhau về tổ. Mị Châu, người con gái xinh đẹp, vẫn ngồi đơn độc bên rặng san hô, lặng lẽ và ngày càng mong manh. Nàng nhìn ra bờ biển nơi nàng và cha nàng đã nằm lại, cùng với tiếng hò reo chiến thắng của kẻ thù. Những ký ức đau thương ấy không bao giờ phai nhạt. Bất ngờ, hình bóng quen thuộc của Trọng Thủy hiện ra trước mắt nàng, với nụ cười xót xa và buồn bã. Dù đã tưởng tượng hàng ngàn lần cảnh gặp lại để trách móc và trả thù, nhưng giờ đây chỉ còn lại nỗi đau nghẹn ngào không thể nói thành lời. Trọng Thủy vẫn như thói quen cũ, vươn tay ra nắm lấy tay nàng trìu mến. Nhưng tất cả đã thay đổi, đôi tay quen thuộc giờ đây chỉ gạt nhẹ, đôi mắt long lanh không còn nhìn nàng nữa. Trọng Thủy cúi đầu, ngậm ngùi nói:
- Mị Châu, ta thật lòng xin lỗi nàng.
Mị Châu không trả lời, quay lưng chuẩn bị trở về long cung. Trọng Thủy níu lấy tay áo nàng, nói:
- Đừng đi vội. Ta đã tìm nàng suốt bao ngày tháng, khắp chân trời góc bể. Mỗi ngày tìm kiếm nàng là mỗi ngày ta khao khát một cuộc đoàn tụ như xưa.
Mị Châu thu tay áo về, nhìn Trọng Thủy với đôi mắt ướt lệ, cố kìm nén những giọt nước mắt yếu đuối, đau thương nói:
- Ta cũng từng giây phút mong được gặp chàng...
- Thật sao? - Trọng Thủy với vẻ mặt u sầu ánh lên chút hy vọng.
- Ta không biết phải trả lời thế nào. Ta từng nghĩ chàng yêu thương ta chân thành, không ngờ chỉ là một âm mưu. Chàng đã chiếm được thành đô, sao lại còn lừa dối ta, giả vờ tìm kiếm ta và giết cha ta?
Trọng Thủy buồn bã giải thích:
- Ta xin lỗi nàng. Ta thực sự đã yêu nàng chân thành, nhưng trách nhiệm của ta không thể lẩn tránh. Ta tưởng rằng chiếm được thành sẽ cùng nàng sống hạnh phúc, nhưng... nhưng...
- Chỉ có chàng nhớ mà ta đã quên trách nhiệm của mình. Cha ta không trách chàng, đất nước chàng đầy tham vọng, cha ta chỉ tiếc rằng khi ấy đã quá tự mãn với nỏ thần. Còn ta, ta không thể quên nỗi đau...
- Tình cảm ta dành cho nàng là thật, nhưng lòng tham và trách nhiệm nặng nề đã làm mờ mắt ta. Nhưng sau này chúng ta có thể bù đắp được, có thể...
Mị Châu nhìn về phía ánh dương sắp lặn xuống mặt biển. Quá khứ đau thương lại trào dâng trong lòng. Tiếng lễ hội, tiếng vó ngựa giẫm nát bình yên, cảnh máu chảy đầu rơi hiện về khốc liệt. Chỉ còn lại tiếng thét gào của người dân trong khói lửa và ánh mắt thất vọng của cha nàng, một vị vua anh dũng. Nàng bất chợt hỏi:
- Nếu có thể quay lại, liệu chàng có thể...?
- Ta nhất định sẽ thay đổi. Hiện tại ta đã khác xưa. Nàng hãy nhìn xem. Tha thứ cho ta và chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.
- Ta, với tư cách công chúa, đã mù quáng chối bỏ trách nhiệm vì chàng và hại nước nhà. Lỗi lầm lớn nhất là do ta chứ không phải chàng. Có thể gặp lại và nói chuyện với chàng, tháo gỡ khúc mắc trong lòng thật là tốt. Giờ ta có thể yên lòng đi tìm cha ta.
Bóng dáng Mị Châu dần mờ nhạt, xa dần, nàng nhoẻn miệng cười, gương mặt có phần nhẹ nhõm hơn:
- Giá như thời gian có thể quay lại...
Cuối cùng, bóng nàng biến mất vào đại dương, hòa vào những đợt sóng êm dịu, lan rộng ra khắp mặt biển. Chỉ còn lại tiếng nói dịu dàng của nàng vang vọng, dặn dò chàng đừng trách mình, buông bỏ nỗi ân hận, và tìm cho mình một thế giới yên bình khác. Trọng Thủy cảm thấy sống mũi cay cay, chỉ còn biết mỉm cười cảm ơn và từ biệt người vợ yêu thương mãi mãi. Nàng cũng gửi lời cảm ơn đến mọi người ở thủy cung đã chăm sóc nàng suốt thời gian qua. Mọi người vội vã lên mặt biển, nhìn từng đợt sóng vỡ, tiễn biệt người con gái dịu dàng, mong nàng tìm được hạnh phúc và gặp lại vua An Dương Vương.
Dù không thể sống bên nhau và hoàn thành mối tình đẹp, nhưng cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đã giúp cả Mị Châu và Trọng Thủy phần nào giải tỏa nỗi lòng, giảm bớt nỗi day dứt và đau khổ vì những sai lầm đã gây ra.
12. Bài viết kể lại câu chuyện sau khi tự vẫn ở giếng Loa Thành, Trọng Thủy xuống thủy cung tìm gặp Mị Châu - mẫu 15
Nhớ lại lời dặn dò của Mị Châu trước khi Trọng Thủy trở về nước, chàng dẫn theo một đội quân lần theo dấu lông ngỗng. Khi biết rằng vợ mình đã qua đời, Trọng Thủy đau đớn và quyết định tìm đến nơi Mị Châu đang ở. Tại thủy cung, hai người đã có cuộc gặp gỡ...
Ngay khi bước vào thủy cung, Trọng Thủy không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp kỳ lạ của nơi này. Những đàn cá nhiều hình dáng và màu sắc bơi lội, những cọng rêu xanh mọc khắp nơi, những tảng đá cao thấp đan xen khiến việc di chuyển trở nên khó khăn. Mặc dù cảnh vật ở đây khác xa với thế giới trên cạn, nhưng lại vô cùng đẹp. Sau những phút đầu choáng ngợp, chàng ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm Mị Châu. Chàng gặp một nàng tiên cá xinh đẹp và hỏi:
- Nàng tiên cá, có thấy một cô gái xinh đẹp nào từ hạ giới ở đây không?
- Xin lỗi, ta không thấy ai như vậy!
Trọng Thủy cảm thấy chút thất vọng, cảm ơn nàng tiên cá rồi tiếp tục hành trình tìm vợ. Sau khi vượt qua nhiều tảng đá, cuối cùng chàng cũng tìm thấy Mị Châu đang ngồi bên một tảng đá lớn. Nét mặt nàng thể hiện sự mệt mỏi và lo lắng, nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp. Thấy Trọng Thủy, Mị Châu định rời đi, nhưng chàng đã kịp gọi nàng lại. Nàng nói:
- Dù chúng ta trở thành vợ chồng không phải từ tình yêu mà từ sự sắp đặt của vua cha, nhưng trong những năm tháng sống cùng chàng, thiếp đã hết lòng vì hạnh phúc chung và không dám làm phật ý chàng. Tại sao chàng lại lừa dối thiếp?
Trọng Thủy, dù đã chuẩn bị tinh thần cho câu hỏi này, vẫn cảm thấy khó khăn khi đối diện. Giọng chàng run rẩy:
- Ta không muốn lừa dối nàng và cha nàng. Nhưng ta phải vì cha ta và dân tộc của ta. Ta biết hành động của mình là có lỗi với nàng, nhưng trách nhiệm quá nặng nề khiến ta khó lựa chọn giữa tình và nghĩa.
Nước mắt Mị Châu rơi xuống. Trọng Thủy tiếp tục giải thích:
- Hãy tin ta! Trong suốt thời gian sống bên nàng, ta hoàn toàn chân thành, không lừa dối tình yêu của mình dành cho nàng! Nàng là công chúa của một đất nước, còn ta là hoàng tử của một vương quốc, chúng ta đều mang trách nhiệm riêng. Nàng có thể hiểu cho ta không?
- Thiếp hiểu rằng cả hai chúng ta đều có trách nhiệm riêng. Nhưng nếu phụ vương chàng muốn trả thù, vẫn còn nhiều cách khác, sao phải chọn con đường làm chúng ta đau đớn như vậy?
Trọng Thủy cảm thấy bối rối và tiếp tục:
- Ta biết giờ ta có thanh minh cũng khó để nàng tin. Nhưng liệu nàng có thể hiểu và nghĩ đến những khoảnh khắc tình yêu, và cùng ta rời khỏi nơi này để bắt đầu một cuộc sống mới? Ở đó, chúng ta không còn là công chúa hay hoàng tử, không phải lo lắng cho dân tộc, ta sẽ có cuộc sống không bị ràng buộc...
- Có câu rằng: tu trăm năm mới nên vợ chồng, tu ngàn kiếp mới chung chăn gối. Đất nước cha thiếp xây dựng giờ đã mất, thiếp không dám đối diện với nhân dân và bản thân mình vì quá xấu hổ. Chàng nghĩ xem, liệu thiếp có dám bắt đầu cuộc sống mới khi dân tộc thiếp còn đang chịu đựng...
Trọng Thủy im lặng, hiểu rằng đây là sự lựa chọn khó khăn cho Mị Châu. Mị Châu tiếp tục:
- Có lẽ duyên phận của chúng ta nên dừng lại ở đây. Chàng hãy trở về nhân gian, nơi giang sơn và xã tắc còn cần chàng. Hãy trở thành người cai trị vì dân. Thiếp sẽ đi con đường của mình. Mong chàng luôn bình tâm vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời!
Trọng Thủy van nài:
- Hãy đi cùng ta!
Tuy nhiên, khi lời vừa dứt, Mị Châu lập tức biến mất. Trọng Thủy chỉ còn lại một mình, nước mắt rơi vì người con gái đã không còn bên mình nữa...
Dù mỗi người đã chọn con đường riêng, nhưng hy vọng rằng ở nơi nào đó, họ sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Xã hội thời đó đã quá khắt khe khiến họ không thể tìm thấy hạnh phúc trọn vẹn.
13. Câu chuyện kể về việc sau khi tự vẫn ở giếng Loa Thành, Trọng Thủy xuống thủy cung và tái ngộ Mị Châu - mẫu 1
Như đã hứa trước lúc chia tay, Trọng Thủy theo dấu lông ngỗng đến bờ biển và cảm thấy đau đớn khi nhìn thấy xác Mị Châu nằm bên vũng máu. Chàng mang thi thể nàng về Loa Thành để an táng và từ đó luôn cảm thấy ân hận, dằn vặt, và thương nhớ vợ. Một thời gian sau, khi nhìn vào giếng, chàng tưởng chừng thấy bóng dáng Mị Châu trên mặt nước nên đã nhảy xuống mà chết. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, Trọng Thủy thấy mình đứng trước một lối đi dài và quyết định bước qua. Bên kia lối đi là một thế giới rộng lớn đầy nước và những sinh vật kỳ lạ.
Chàng khám phá khắp nơi, lâu lắm mới nhận ra nơi mình đang đứng là thủy cung và phát hiện Mị Châu đang ngồi bên một tảng đá lớn trang trí bởi hoa lá, san hô và cá vàng. Long Vương, biết Mị Châu hiền lành, đã nhận nàng làm con nuôi. Mị Châu cũng ngạc nhiên khi gặp lại Trọng Thủy. Nhìn vào đôi mắt đầy đau khổ và nước mắt của Mị Châu, Trọng Thủy không kìm nổi nước mắt, tiếng khóc của chàng khiến sỏi đá cũng phải cảm động. Chàng quỳ xuống và cầu xin Mị Châu tha thứ:
- Nàng ơi! Cuối cùng ta cũng tìm thấy nàng. Xin nàng tha lỗi cho ta, ta không thể làm khác được, đó là lệnh của vua cha! Ta biết nàng yêu ta và không giấu diếm điều gì, nhưng ta đã lạm dụng lòng tin đó và phản bội nàng.
Mị Châu có vẻ vẫn còn rất giận Trọng Thủy và trách chồng:
- Thiếp cũng mong mỏi gặp chàng, hằng ngày ra đây ngắm cảnh, nhìn hoa tươi và cá bơi mà nhớ về những ngày chúng ta vui vẻ bên nhau. Nhưng giờ đây, thiếp mang danh tội đồ của dân tộc, không thể sống với kẻ thù của đất nước. Sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối thiếp, khiến thiếp đau khổ? Thiếp thật ngốc nghếch vì tình yêu mà nghe theo chàng!
Trọng Thủy càng đau đớn hơn khi nghe những lời này, chàng bày tỏ nỗi lòng:
- Ban đầu, ta có ý lừa dối cha con nàng, nhưng sau thời gian sống chung, ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta, thần linh chứng giám, và mọi thần dân cũng biết. Ta rất ân hận vì nghe theo lệnh vua cha. Mong nàng hiểu và tha thứ cho ta, lòng ta rất bối rối và trong lúc tâm trí hỗn loạn, ta đã quyết định sai lầm. Nàng có biết ta đã chịu dày vò thế nào không? Khi nhận ra sự tàn khốc của chiến tranh phi nghĩa thì đã quá muộn. Ta đã chọn cái chết để tạ tội. Mị Châu ơi! Ta cầu xin nàng rộng lòng tha thứ!
Quang cảnh xung quanh dần yên tĩnh, dòng nước chảy nhẹ nhàng, hoa ngừng đung đưa. Mị Châu rưng rưng lệ, giọng nghẹn ngào:
- Thiếp tin vào tình yêu của chàng, tin rằng những tình cảm trước kia là chân thật. Thiếp hiểu rằng một người đàn ông phải đặt sự nghiệp, giang sơn lên hàng đầu. Thiếp cũng biết cả hai chúng ta không có lỗi, tất cả đều do cuộc chiến tranh phi nghĩa.
Khi Mị Châu dứt lời, hai người ôm nhau và khóc. Mị Châu xin Long Vương cho phép họ được sống lại để xây dựng cuộc sống mới. Long Vương cảm động trước tình yêu của họ:
- Dù các con đã mắc lỗi, nhưng đã biết hối cải. Ta cũng cảm động trước tình cảm của các con. Nhưng nếu sau này các con còn mắc lỗi và phản bội nhau, ta sẽ không bao giờ để các con gặp lại nữa.
Trọng Thủy và Mị Châu vui mừng, cảm tạ Long Vương và trở lại trần gian. Họ không trở về Âu Lạc mà đến một vùng đất xa lạ, nơi người dân hiền lành, có hoa lá, không khí trong lành. Họ tổ chức đám cưới, làm việc chăm chỉ, sinh một trai, một gái và sống hạnh phúc mãi mãi.
14. Câu chuyện kể về việc sau khi tự vẫn ở giếng Loa Thành, Trọng Thủy xuống thủy cung và tái ngộ Mị Châu - mẫu 2
Trọng Thủy, sau khi biết vợ mình đã chết một cách bi thảm, chìm trong đau đớn và hối hận vì chính mình đã gây ra cái chết của Mị Châu. Chàng sống trong tình trạng mơ hồ, như người mất hồn. Một ngày nọ, chàng thấy bóng dáng Mị Châu trên mặt nước giếng Loa Thành và đã lao xuống giếng mà chết.
Giếng Loa Thành nổi tiếng sâu, Trọng Thủy rơi mãi mà không thấy đáy. Trong khi rơi, đầu chàng va vào đá và bất tỉnh. Khi tỉnh lại, chàng thấy mình ở một nơi hoàn toàn lạ lẫm. Trong lúc bối rối, một con cá chép vàng to lớn, cầm giáo bằng hai vây, tiến lại gần và nói:
- Thưa ngài, Long Vương đã thấy xác ngài trôi ra biển Đông và đã dùng nước thần cứu sống ngài. Nay ngài đã khỏe lại, Long Vương mời ngài đến gặp mặt.
Trọng Thủy đáp:
- Thế à! Ta đang bối rối không biết mình đang ở đâu. Hãy dẫn ta đến gặp Long Vương.
Con cá chép vàng dẫn chàng đến trước Long Vương. Trọng Thủy thấy một thế giới rộng lớn dưới nước với tảo biển, san hô và sinh vật tuyệt đẹp mà chưa bao giờ thấy. Có những đàn cá vui chơi, nhảy múa. Trọng Thủy cảm ơn Long Vương vì đã cứu mạng và xin gặp Mị Châu. Long Vương cảm thông và sắp xếp cho họ gặp nhau. Khi gặp lại, Trọng Thủy nắm tay Mị Châu. Nàng rất bất ngờ nhưng cố gắng giữ bình tĩnh và gạt tay chàng ra:
- Sao ngươi, người đã hoàn thành nhiệm vụ của Triệu Đà, lại xuống đây tìm ta làm gì? Người có thể sống cuộc đời vinh hoa phú quý trên mặt đất mà.
Từng câu từng chữ của Mị Châu như dao cứa vào tim Trọng Thủy, chàng đau đớn:
- Mị Châu yêu quý, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy? Ta biết mình đã sai, nhưng xin nàng hãy hiểu cho hoàn cảnh của ta.
Mị Châu rất đau khổ, nhưng nhớ đến tội lỗi của mình với nước và cha, nàng cất tiếng:
- Tại sao chàng lại lừa dối ta và khiến ta đau khổ? Thiếp ngây thơ vì tình yêu mà nghe theo chàng.
Trọng Thủy đau đớn và ân hận:
- Nàng ơi, xin nàng hiểu cho ta, ta không thể làm khác. Lúc đầu ta có ý lừa dối, nhưng sau đó ta yêu nàng thật lòng. Khi nhận ra sự tàn bạo của chiến tranh thì đã quá muộn. Ta đã trở thành tội đồ vì làm theo lệnh vua cha. Mị Châu ơi, ta cầu xin nàng tha thứ cho ta.
Mọi vật xung quanh như đồng cảm với nỗi đau của đôi vợ chồng. Mị Châu vừa giận vừa thương, nhưng vẫn quyết định:
- Cảm ơn tình cảm chân thành của chàng, nhưng thiếp không thể tha thứ cho chàng vì tội đồ của nước Âu Lạc. Từ nay, đừng tìm gặp thiếp nữa.
Trái tim Trọng Thủy tan vỡ, chàng đau khổ cầu xin:
- Mị Châu ơi, xin nàng tha thứ. Ta đã nhận ra lỗi lầm của mình rồi. Dù phải chịu bao khổ cực, ta vẫn mong nàng tha thứ và được gặp lại nàng.
Mị Châu cự tuyệt và cả nàng và cung điện biến mất. Trọng Thủy còn lại một mình, đau khổ và hy vọng biển cả sẽ xóa bỏ lỗi lầm của mình.
- Mị Châu, ta mong một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại ở nơi không còn chiến tranh, nơi tình yêu giữa chúng ta sẽ được hồi sinh.
Vừa dứt lời, Trọng Thủy hóa thành tượng đá và nằm vĩnh viễn dưới đáy đại dương.
15. Câu chuyện kể về việc sau khi tự tử ở giếng Loa Thành, Trọng Thủy xuống thủy cung và gặp lại Mị Châu - mẫu 3
Dẫu câu chuyện về An Dương Vương, Mị Châu và Trọng Thủy đã kết thúc một cách bi thảm với cái chết của Mị Châu do vua cha xử án để gỡ bỏ mối thù nhà, còn Trọng Thủy vì hối lỗi và dằn vặt trước cái chết của Mị Châu đã tự vẫn trong giếng mà Mị Châu thường tắm trước kia. Tuy nhiên, số phận của họ vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt. Sau cái chết, Mị Châu được vua Thủy Tề nhận làm con nuôi, còn Trọng Thủy, sau thời gian lang thang ở thủy cung, đã tìm được Mị Châu.
Trọng Thủy lạc xuống Thủy cung, lẽ ra phải đến âm phủ để nhận chén canh của Mạnh Bà để quên hết mọi chuyện và đầu thai sang kiếp khác. Nhưng vì còn mang nỗi ân hận với Mị Châu, chàng đã từ chối uống canh và muốn trở thành cô hồn để tìm kiếm Mị Châu và xin lỗi nàng. Mạnh Bà nghe xong chỉ thở dài và nói:
- Kiếp người thật bất hạnh, cả hai đều mang trong mình nỗi hận và từ chối chén canh. Quên đi là đặc ân trời ban, nếu không muốn thì ta cũng không ép. Ta từng gặp Mị Châu, nàng ấy cho biết tội lỗi của mình chưa thể chuộc lại, vì vậy nàng ta chọn làm cô hồn để dằn vặt mình mãi mãi. Nếu ngươi đã nhận ra lỗi lầm, hãy tìm nàng mà xin lỗi, nàng hiện ở Thủy cung Đông Hải.
Mạnh Bà rồi biến mất, chỉ để lại một rừng hoa Bỉ Ngạn đỏ. Trọng Thủy đau đớn, cảm tạ Mạnh Bà và tiếp tục hành trình tìm Mị Châu. Sau nhiều năm, chàng đến bờ Đông Hải và vào Thủy cung. Cung điện ở đây không xây bằng gạch mà giống như những hang động trang trí tinh xảo với ánh sáng từ hàng triệu viên minh châu. Trọng Thủy đang ngơ ngẩn thì bị thủy quân bắt và đưa đến trước vua Thủy Tề.
Đúng lúc đó, Thủy cung tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa. Long Vương thấy kẻ lạ đột nhập, liền nổi giận:
- Kẻ nào làm loạn tiệc của bổn vương và công chúa, thật là vô phép!
Người dẫn đầu cận vệ quỳ tâu:
- Bẩm bệ hạ, chúng thần bắt được tên này đang hành động khả nghi, không khai báo được gì, nên đưa đến để bệ hạ quyết định.
- Lui ra, ngươi đứng lên cho bổn vương xem.
Trọng Thủy ngẩng đầu lên, đối diện Long Vương thì nghe thấy tiếng chén rơi vỡ. Long Vương nhìn công chúa đang giận dữ, mắt rưng rưng và yêu cầu:
- Mị Châu, con có quen hắn không? Sao hắn lại dám vào đây?
Công chúa lau nước mắt, đáp:
- Thưa phụ vương, hắn là người mà con có mối ân oán sâu nặng khi còn sống. Xin vương cho con gặp riêng hắn để giải quyết dứt điểm, rồi con sẽ báo cáo mọi chuyện với người.
- Được rồi, con đi đi, hãy từ từ giải quyết, không nên ảnh hưởng đến sức khỏe, con vừa khỏi bệnh. Nếu hắn có gì bất kính, ta sẽ xử lý thích đáng.
Long Vương ra lệnh thả Trọng Thủy và cho người hầu theo sau. Mị Châu cúi đầu cảm ơn Long Vương rồi lặng lẽ rời đi với Trọng Thủy. Đến một nơi vắng vẻ, Mị Châu quay lưng và hỏi:
- Ngươi còn muốn gì nữa? Đã khiến ta đau khổ, còn tìm đến đây để làm gì? Phải chăng ngươi muốn thêm lần nữa khiến ta đau đớn?
Trọng Thủy quỳ xuống, đau khổ nói:
- Không phải vậy đâu, nàng đã hiểu lầm. Từ khi nàng chết, ta đã hối hận. Ta từ chối chén canh Mạnh Bà để tìm nàng và xin lỗi. Ta chỉ muốn mối hối hận trong lòng được nguôi ngoai.
Mị Châu quay lại, mày nhíu chặt, mắt đỏ hoe, nói:
- Cầu xin tha thứ? Lừa dối ta, khiến ta chịu nước mất nhà tan, bị cha ruột xử án. Trong mắt ngươi, ta chỉ là quân cờ. Điều ta mong muốn là không bao giờ gặp lại ngươi nữa, đừng có mơ tưởng.
- Mị Châu, dù nàng đâm ta trăm ngàn nhát cũng không đủ, nhưng ta thực sự ngu muội. Chính ta đã làm nàng chịu đau khổ. Chỉ cần nàng tha thứ, ta nguyện làm bất cứ điều gì để chuộc lỗi, dù có phải làm trâu ngựa trăm kiếp cũng không nề hà.
- Tha thứ không dễ, nỗi đau mất nước, bất nghĩa, lừa dối luôn dằn vặt ta. Dù ta được nhận làm con nuôi ở đây, nhưng không thể quên. Lúc ở bờ biển, ta từ chối chén canh để trừng phạt chính mình.
Trọng Thủy nắm tay Mị Châu, nói:
- Sao nàng tự hành hạ mình? Nỗi đau đáng lẽ phải để ta gánh chịu. Xin nàng tha thứ cho ta. Dù nàng muốn ta không được siêu sinh, ta cũng không oán trách.
Mị Châu hoảng hốt, giữ tay Trọng Thủy, nói:
- Đừng làm vậy. Chúng ta không thể thay đổi gì nữa. Ta không thể tha thứ, lương tâm không cho phép. Hãy cùng quên đi, ta và ngươi đã chịu đủ đau khổ.
Trọng Thủy ngỡ ngàng, cười chua xót:
- Vâng, chúng ta đã phải đối đầu. Nhưng đừng tự dằn vặt. Hãy cùng gặp Mạnh Bà, xin chén canh quên đi mọi đau khổ để kiếp sau không gặp lại nhau. Được không, Mị Châu?
- Được, hãy quên hết đau khổ và hận thù. Nguyện kiếp sau không gặp lại. Đó là cách trừng phạt chúng ta.
- Được, ta đồng ý.
Trọng Thủy và Mị Châu cùng đi gặp Mạnh Bà, trên đường hoa Bỉ Ngạn nở đỏ rực, tượng trưng cho mối tình bi thảm của họ. Trọng Thủy đã lén xin Mạnh Bà cho đầu thai mà không uống chén canh, để tiếp tục mang nỗi ân hận và đau khổ. Chàng âm thầm tìm và bảo vệ Mị Châu trong các kiếp sau, lặng lẽ nhìn nàng sống hạnh phúc bên người khác, còn bản thân tiếp tục chịu đựng đau khổ và ân hận.