


Trước khi ăn cần phải rửa tay, đặc biệt là với những người hằng ngày làm việc với hóa chất. Nhưng có một lần vi phạm quy tắc này lại có ích.
Năm 1878, nhà hóa học Đức Constantin Fahlberg làm thí nghiệm với chất cresolsunfanid do nhà nữ hóa học Ana Vonkova điều chế. Do đãng trí, một hôm ông ngồi vào bàn ăn mà không rửa tay trước. Và khi ăn ông cảm thấy miếng bánh ngọt lạ thường. Ông lập tức chạy vào phòng thí nghiệm và phân tích cẩn thận chất lỏng trong bình mà ông đã đổ các dung dịch vô ích vào đó. Hóa ra trong bỉnh có chất lỏng mà ông không hề biết đến tạo ra trong thí nghiệm. Chất này được gọi là saccarin với độ ngọt gấp 5000 lần đường.
Saccarin không thể thay đường làm thức ăn được vì cơ thể không đồng hóa được nó. Vậy nên nó có thể dùng để pha chế cho người mắc bệnh đường.





9. Hiện tượng phát xạ
Vào năm 1896, Henri Becquerel đã thực hiện những thí nghiệm với huỳnh quang tự nhiên và tia X. Một ngày u ám đã dẫn đến phát hiện ngẫu nhiên của hiện tượng phóng xạ.
Phóng xạ là khi các hạt nhân nguyên tử không bền tự biến đổi và phát ra các bức xạ hạt nhân (gọi là tia phóng xạ). Các nguyên tố hóa học chỉ gồm các đồng vị phóng xạ gọi là nguyên tố phóng xạ.

10. Sự sáng tạo trong lĩnh vực cao su
Năm 1496, cao su xuất hiện lần đầu tiên ở châu Âu nhờ vào các đoàn thám hiểm Tây Ban Nha. Thế kỷ 19, kĩ sư Mackintosh tình cờ phát hiện ra cách làm áo mưa từ cao su, nhưng công nghệ cao su thời đó gặp thách thức với mùi khó chịu và dính bệt. Sự sáng tạo này dẫn đến sự thất bại đầu tiên của ngành công nghiệp cao su.
Goodyear, một tay buôn sắt vụn, đã dành 10 năm lao động và hàng nghìn đô la để tìm ra cách làm cao su lưu hóa - một loại cao su bền chắc và đàn hồi hơn.
Cao su lưu hóa khác biệt với cao su thông thường ở tính bền và đàn hồi, mở ra kỷ nguyên mới trong công nghiệp cao su.

11. Màu sắc nhân tạo
Thành công không ngừng của nhựa đường! Năm 1856, Willian Perkin, thần đồng người Anh, tạo ra một màu thuốc nhuộm mới tinh tế từ nhựa đường. Phát hiện này vô tình mở đường cho công nghiệp thời trang và in ấn. Câu chuyện về sự sáng tạo và thành công của Perkin đã trở thành huyền thoại khoa học.
Năm 1869, Perkin phát hiện thuốc nhuộm màu đỏ, nhưng không tránh khỏi sự cạnh tranh với một nhà khoa học Đức chỉ sau 1 ngày!

12. Đổi mới trong công nghiệp thuốc nhuộm
Ở tuổi 18, William Perkin, nhà hóa học tài năng, trong hành trình chữa trị căn bệnh sốt rét, tình cờ sáng tạo ra thuốc nhuộm tổng hợp đầu tiên. Loại thuốc nhuộm này vượt trội với màu sắc sáng hơn, sống động và không bị phai mờ như thuốc tự nhiên. Phát hiện của Perkin mở ra một nền khoa học mới và truyền cảm hứng cho những khám phá sau này trong y học.

13. Chất độc Tabun
Năm 1936, Gerhard Schrader và đội ngũ nghiên cứu của ông phát hiện ra 'Tabun' - một chất độc thần kinh mới có độc tính khủng khiếp. Làm việc với mục đích tạo ra thuốc trừ sâu, họ không ngờ Tabun sẽ trở thành nỗi ám ảnh khi chỉ một giọt nhỏ cũng đủ để làm họ chóng mặt, co đồng tử và khó thở.
Nguyên nhân khiến nhiều người ngờ vực rằng loại chất độc này có thể làm chết người là không ai khác ngoài Gerhard Schrader và nhóm nghiên cứu của ông, khi họ phải đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng trong quá trình nghiên cứu. Tabun, một khám phá đầy rủi ro của khoa học.

14. Dung dịch chống bám bẩn
Nhà phát minh: Patsy Sherman, Chuyên gia hóa học tại 3M. Mục đích ban đầu: Năm 1953, Sherman đã được nhận vào làm việc cho một dự án phát triển ứng dụng của cao su có khả năng không bị ăn mòn và phân hủy khi tiếp xúc với nhiên liệu của máy bay phản lực.
Một trợ lý của cô vô tình đánh đổ dung dịch thí nghiệm của Sherman lên giày của mình. Sau đó, cô nhận rằng trong khi hầu hết giày của cô trợ lý bị bẩn xung quanh thì chỗ bị đổ vào lại 'miễn nhiễm'. Sau đó, Sherman đã tái kế hoạch dự án và tập trung nghiên cứu hợp chất kháng khuẩn trên, được biết tới với cái tên Scotchgard.

15. Ma túy gây ảo giác LSD
Nhà phát minh: Albert Hofmann, Chuyên gia hóa học. Mục đích ban đầu, ông đang trong quá trình nghiên cứu chất dẫn xu xuất từ nấm cựa lúa mạch (LSD) trong phòng thí nghiệm tại Basel, Thụy Sỹ năm 1938. Hoffman tình cờ nuốt một lượng LSD trong lúc mải xem xét những đặc tính của nó. Sau đó ông đã khởi đầu cho một thời kỳ lan tỏa rộng khắp của loại ma túy này, trở thành một mặt hàng thường xuyên của thế giới ngầm.
Ở liều điều trị, ergotamin gây co mạch ngoại vi (nếu trương lực mạch giảm) chủ yếu do kích thích thụ thể alpha - adrenergic, tuy nhiên, thuốc gây giãn mạch ở các mạch có trương lực rất cao). Một số hiệu ứng cảm giác có thể bao gồm: màu sắc trở nên rực rỡ, các vật thể và bề mặt xuất hiện để gợn sóng hoặc 'như đang thở', xuất hiện những hình ảnh đầy màu sắc khi nhắm mắt, mất khái niệm về thời gian (thời gian dường như kéo dài, lặp đi lặp lại, hoặc dừng lại) và làm biến đổi hình dáng các vật thể. Một số người dùng, bao gồm cả Albert Hofmann ghi nhận rằng có vị kim loại rất rõ trong suốt thời gian sử dụng LSD.
LSD gây ra cảm giác sống động về cảm giác, cảm xúc, ký ức, thời gian và nhận thức trong 6-14 giờ, tùy thuộc vào liều lượng và cách hấp thụ. Nói chung, bắt đầu trong vòng 30 đến 90 phút sau khi ăn phải, người dùng có thể trải nghiệm sự thay đổi nhận thức. Những thay đổi về nhận thức thính giác và thị giác là điển hình. Các hiệu ứng hình ảnh bao gồm ảo giác chuyển động của các bề mặt tĩnh ('bức tường như đang thở'), sự xuất hiện của các mô hình hình học chuyển động với màu sắc sặc sỡ (đặc biệt khi nhắm mắt), tăng cường màu sắc và độ sáng của vật thể được nhìn, xuất hiện các vật thể lạ và tầm nhìn bị mờ.

16. Phốt pho
Một nhà giả kim thuật người Đức, Hennig Brand đã tình cờ ra phát hiện ra 'phốt pho' vào năm 1669 trong khi đang thực hiện thí nghiệm cô cạn nước tiểu để biến những thứ kim loại không quý thành vàng.
Mặc dù Brand không thể hoàn thành mục tiêu ban đầu của mình là chuyển nước tiểu thành vàng song cuối cùng ông cũng đã khiến giới khoa học phải bất ngờ vì đã khám phá ra một chất cặn màu lục có thể phát sáng rực rỡ trong bóng tối, thứ mà chúng ta vẫn thường gọi là phốt pho - nguyên tố thứ 15 trong bảng tuần hoàn hóa học.
Các nhà giả kim thuật đời trước đã thử nghiệm rất nhiều cách điều chế khác nhau với hy vọng có thể biến những thứ không phải vàng thành vàng. Năm 1669, một nhà giả kim của Đức tên là Hennig Brand đã tìm ra phốt pho trong một cuộc tìm kiếm như vậy.
Trong thí nghiệm của mình, ông đã dùng khoảng 1.100 lít nước tiểu, dự trữ chúng trong nhiều ngày cho đến khi phát ra mùi khó chịu. Sau đó, ông cho đun sôi chỗ nước tiểu ở nhiệt độ cao, biến nó thành một hỗn hợp với hy vọng sẽ tạo ra chất có thể biến các kim loại thường thành vàng. Tuy nhiên, thay vì tìm ra được phương thức tinh chế vàng, nhà giả kim thuật Brandlại tìm thấy một chất cặn phát sáng kỳ lạ nằm ở dưới đáy bình cầu trong quá trình cô cặn nước tiểu.

17. Keo siêu bền
Khi Harry Coover Jr. phát hiện ra keo siêu bền qua các thử nghiệm để tìm ống kính trong suốt cho súng trong Thế chiến thứ 2. Ông thử nghiệm với một họ hóa chất gọi là acrylat, nhưng công thức của ông quá dính và ông bỏ qua chất đó.
Vào năm 1951, Coover xem xét lại họ acrylat đó để phát triển một lớp chống nhiệt cho buồng lái máy bay. Một ngày, đồng nghiệp Fred Joyner phết hợp chất acrylat vào giữa hai thấu kính để xét nghiệm bằng một khúc xạ kế, nhưng đột nhiên không thể tách nó ra nữa. Coover nhận ra tiềm năng từ tai nạn này, và sau vài năm, nó được bày bán trên thị trường với tên Super Glue (Keo siêu bền).
