1. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 4
Quê em nằm ở miền Trung, nơi thường xuyên phải đối mặt với thiên tai lũ lụt. Trận lũ năm em học lớp bốn là lần mà em nhớ nhất. Mặc dù các trận lũ thường được dự báo trước, nhưng năm đó, lũ đến quá nhanh khiến mọi người không kịp ứng phó.
Vào khoảng mười hai giờ đêm, loa phát thanh thông báo khẩn rằng sáng sớm sẽ có lũ lớn, mọi người cần chuẩn bị khẩn trương. Toàn vùng trở nên hoang mang, nhanh chóng chuẩn bị ứng phó. Cả đêm, gia đình em không thể chợp mắt. Bốn giờ sáng, lũ tràn đến. Bầu trời xám xịt, gió thổi mạnh. Dù bố em đã chốt cửa rất kỹ, vẫn có không khí lạnh lùa qua. Mưa rơi dày đặc, kêu rầm rập trên mái nhà và ngọn cây. Cây cối nghiêng ngả theo cơn gió.
Tiếp theo, nước từ thượng nguồn đổ xuống ào ạt. Mực nước sông, suối, ao hồ dâng cao. Tiếng nước mưa hòa với tiếng nước chảy tràn thật đáng sợ. Nước tràn từ cống rãnh và mương ra đường phố. Nước xâm nhập vào từng thôn xóm, làng mạc. Đồng ruộng bị ngập trắng xóa. Dù các căn nhà đều được xây trên đất cao, nước vẫn bắt đầu dâng vào từng nhà. Gió không ngừng thổi, mưa không ngừng rơi, nước tiếp tục dâng cao. Các lực lượng chức năng cùng dân quân đã chuẩn bị sẵn sàng. Họ dùng bao cát và cọc chắn trên đê để bảo vệ, ngăn chặn sạt lở. Người dân gần sông hồ nhanh chóng di chuyển đồ đạc lên cao hơn.
Dù mọi người đã nỗ lực hết sức, những ngôi nhà cũ ở vùng thấp vẫn không chống nổi lũ và đã bị sập. Sau nhiều giờ mệt mỏi, mọi người vẫn không từ bỏ công cuộc chống lũ. Ngày hôm sau, lũ đã giảm bớt nhưng mưa vẫn tiếp tục. Mọi người bắt đầu dọn dẹp hậu quả. Nhà cửa, vườn tược đều bị hư hỏng. Cánh đồng mất sạch mùa màng. Các trường học phải tạm nghỉ để sửa chữa. Cây cối bị đổ trên đường làm công tác dọn dẹp khó khăn, giao thông bị ùn tắc.
Lũ đã qua, để lại nhiều thiệt hại không mong muốn. Em cảm ơn tất cả mọi người đã đoàn kết bảo vệ quê hương. Dải đất miền Trung nơi quê em chịu nhiều mất mát. Em quyết tâm học tập chăm chỉ để sau này xây dựng quê hương đất nước.
2. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 5
Miền Trung là vùng thường xuyên phải chịu đựng những cơn bão lụt nghiêm trọng nhất trong cả nước. Mỗi khi lũ đi qua, cảnh tượng xơ xác tiêu điều hiện ra, nhà cửa bị phá hủy và nhiều phương tiện sinh hoạt của người dân bị cuốn trôi. Mỗi mùa lũ đến, tôi lại cảm thấy sợ hãi trước những hậu quả nặng nề mà nó mang lại.
Khi bão ập đến, bầu trời trở nên u ám, gió gào thét và cây cối bị gió cuốn nghiêng ngả. Mưa rơi ào ạt, xối xả trên sân nhà, mái ngói và ngọn cây. Cơn bão này chưa qua, cơn khác đã kéo đến, mưa không ngừng suốt ngày đêm. Nước sông dâng cao, nước có màu đỏ đục. Nước tràn qua đê vào thôn xóm, làng mạc và thành phố, làm ngập các con đường. Ruộng đồng chỉ còn một màu trắng xóa. Gió lớn và mưa tiếp nối nhau không ngừng. Nước đổ vào rãnh cống, kênh rạch, cuốn theo cả những khúc gỗ từ xa.
Cơn bão lũ diễn ra rất dữ dội, mọi người và các lực lượng vũ trang cùng nhau chống đỡ. Hàng nghìn người dùng bao cát và cọc tre để bảo vệ đê và bờ sông, ngăn không cho nước tràn vào thành phố và làng mạc. Tiếng mưa rào rào, nước chảy ào ạt và tiếng gọi í ới của những người chống lũ làm thính giác thêm mệt mỏi. Dù vậy, mọi người vẫn kiên quyết chống chọi với bão lũ. Nước dâng cao, tràn mênh mông. Những chiếc thuyền lòa xòa ẩn hiện trong cơn mưa dày đặc. Người dân gần bờ sông di dời tài sản lên nơi an toàn trước khi lũ đến. Thanh niên và lực lượng cứu hộ phải làm việc trong biển nước, từng chiếc thuyền dập dềnh trên sóng nước, mọi người làm việc khẩn trương.
Cơn bão lũ tiếp tục hoành hành, nước từ các sông đổ ra biển, gió biển thổi mạnh vào đất liền, liên tiếp những cơn bão dữ đe dọa. Nhiều ngôi nhà bị hư hỏng, sập mái, còn một số chỉ còn là đống gạch vụn. Tài sản bị cuốn trôi, mạng người cũng không tránh khỏi. Trường học, bệnh viện, nhà máy đều bị hư hại nghiêm trọng. Sau khi cơn bão lũ qua đi, làng mạc, phố phường trở nên hoang tàn, cảnh tượng buồn tẻ và đau lòng khiến mọi người cảm thấy thất vọng và xót xa.
Mùa lũ đến với quê tôi thật khủng khiếp, phá hủy làng mạc, trường học và tài sản của người dân. Nhiều năm qua, người dân miền Trung phải gánh chịu những cơn bão lũ khủng khiếp. Chúng ta cần đoàn kết để hỗ trợ nhau vượt qua khó khăn này.
3. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 6
Tôi lớn lên ở một làng ven biển, nơi được thiên nhiên ưu ái ban tặng nhiều tài nguyên phong phú. Tuy nhiên, hàng năm, những cơn bão vẫn ập đến, và cơn bão số 10 năm ngoái là cơn bão khiến tôi kinh hoàng nhất.
Gió biển và sóng biển đã trở nên quen thuộc với tôi, nhưng trước mỗi cơn bão, biển như thay đổi hoàn toàn, khiến cả làng lo lắng. Trước khi bão đến, bầu trời yên tĩnh và quang đãng hơn, không khí trở nên oi bức. Ti vi và đài thường xuyên cập nhật thông tin về bão để người dân phòng chống kịp thời. Mọi người tất bật gia cố đê biển, chằng chống tàu bè và chặt cành cây to. Dưới sự hối hả ấy, ánh mắt người dân hiện rõ sự lo lắng.
Vài giờ sau, những đám mây đen kéo vào, bầu trời trở nên u tối. Gió bắt đầu thổi mạnh, tiếng gào thét dữ dội. Ngọn tre trước làng nghiêng ngả, cơn gió lớn như muốn thổi bay cả vườn cây trước nhà tôi. Khi bão đến, tiếng sóng biển gầm thét dữ dội hơn. Mưa trút nước xuống mặt đất, làm ngập các con ngõ trong làng. Những ngôi nhà nhỏ trong làng tôi cố gắng chống chọi với sức tàn phá của thiên nhiên. Đây là cơn bão khủng khiếp nhất mà tôi từng chứng kiến. Bố mẹ tôi lo lắng cho những chuyến đi biển tiếp theo.
Cơn bão qua đi để lại hậu quả nặng nề cho ngôi làng nhỏ của tôi. Nhà cửa tốc mái, cây cối đổ ngổn ngang ngoài đường. Nhiều gia đình trong làng đã trắng tay, đầm tôm và bãi ngao chỉ còn một màu nước trắng mênh mông. Ngôi làng ven biển của tôi trở nên tiêu điều và xơ xác.
Mùa bão năm nào cũng đến với làng tôi. Mẹ tôi luôn lo lắng. Tôi chỉ mong cánh rừng ngập mặn ven biển quê tôi luôn được trồng và bảo vệ để làm tấm chắn sóng và gió, giúp giảm thiểu hậu quả của bão.
4. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 7
Thiên nhiên sẽ không bao giờ nương tay nếu chúng ta không tuân thủ quy luật của nó. Dù thế kỷ văn minh đến đâu, con người vẫn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của thiên nhiên. Trận lũ vừa qua là minh chứng rõ ràng cho điều đó.
Một biển nước mênh mông đã chiếm trọn thời gian dự báo thời tiết của đài truyền hình. Dù cơn bão đã được dự báo, người dân vẫn phải chịu đựng sự giận dữ của mẹ thiên nhiên. Cả thành phố chìm trong nước, thuyền cứu hộ chạy giữa các con phố như giữa sông. Chỉ còn vài ngôi nhà nổi lên mặt nước, không biết có bao nhiêu người đang gào khóc cầu cứu. Cảnh tượng thật thảm thương.
Nước trong thành phố đã chuyển màu đen, ô nhiễm nặng nề với nhiều xác người. Thành phố không có điện, thức ăn, nước uống hay thuốc men, tạo điều kiện cho bệnh tật phát sinh. May mắn thay, nước rút và nhờ nỗ lực của quân đội, cảnh sát và tình nguyện viên, nhiều người đã được cứu. Dù phải sống chen chúc trong trại tạm, họ vẫn may mắn hơn những người đã chết đói, chết rét hay bị lũ cuốn trôi.
Thiệt hại vật chất thì không thể kể hết. Nhà cửa bị đổ, ô tô bị cuốn trôi, đường dây điện bị đứt. Nước rút đi, nhưng thành phố vẫn ngập trong bùn đất đen và nhão nhoét. Bão đã qua, nhưng bệnh tật bắt đầu hoành hành. Nỗi đau mất mát của những gia đình mất người thân thật khủng khiếp. Hơn một nửa số gia đình phải chịu cảnh “tan đàn xẻ nghé”. Mặc dù thế giới đang nỗ lực giúp đỡ, nhưng không gì có thể bù đắp những mất mát đó.
Dù chỉ thấy qua màn hình, tôi cảm nhận hậu quả của trận bão thật to lớn. Thiên nhiên không dễ dàng bị nắm bắt và kiểm soát, dù quốc gia đó có mạnh đến đâu.
5. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 8
Trên thế giới, thiên tai như động đất, sóng thần, hạn hán hay lũ lụt đã xảy ra không biết bao lần. Tuy nhiên, lũ lụt có lẽ là thiên tai phổ biến nhất tại những vùng ven biển như quê tôi.
Trận lũ lụt lần này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mọi thứ đều chìm trong biển nước, cảnh tượng xung quanh chỉ toàn một màu nước đục ngầu. Các ngôi nhà bị ngập đến tận nóc, chỉ còn những mái ngói đỏ lấp ló, nhiều mái ngói đã bị tốc. Những cây lớn, nếu không bị gãy hay bật rễ, thì cũng bị ngập đến ngọn, như đang vất vả chống chọi với cơn lũ, hy vọng sống sót. Cánh đồng ngập chìm trong nước, dập tắt giấc mơ mùa màng của người nông dân. Gió thét gào, cây cối ngả nghiêng, như không thể chịu nổi sức mạnh của nước và gió. Mọi sự phân biệt giữa trời và đất đều bị xóa nhòa.
Khi mưa ngừng, các chiến sĩ cứu hộ bắt đầu làm việc trên thuyền, phát đồ cứu trợ như mì tôm và nước cho người dân. Những bàn tay lớn, nhỏ vui mừng nhận từng gói mì, gói bánh. Khi gia đình tôi nhận được đồ cứu trợ, tôi cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trào ra. Cơn lũ như muốn cuốn trôi tất cả, để lại cảnh hoang tàn. Xác gia súc dạt vào bụi lau, ruộng đồng bị nước nhấn chìm. Mùa màng năm nay coi như mất trắng. Nhưng điều quan trọng nhất là con người vẫn an toàn.
Trận lũ lụt này nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của thiên nhiên trong cuộc sống. Chúng ta cần chung tay bảo vệ môi trường sống để giảm thiểu thiệt hại từ thiên tai.
6. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 9
Cơn bão vừa qua đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc cho người dân quê em. Trước đây, đây là một thành phố biển thơ mộng, nhưng chỉ sau vài ngày cơn lũ tấn công, mọi thứ trở nên thảm thương đến mức ai nhìn thấy cũng phải xót xa.
Theo dự báo, cơn bão sẽ đổ bộ vào đất liền từ mười đến mười hai giờ đêm. Trước đó, mọi người đã được cảnh báo và chuẩn bị sẵn sàng. Nhiều gia đình đã gia cố nhà cửa, đưa đồ đạc quan trọng lên cao. Sáng hôm đó, trời vẫn nắng oi bức, nhưng đến nửa đêm, cơn dông bắt đầu nổi lên. Gió thổi rít ngoài trời, mọi người đóng chặt cửa để bảo vệ nhà. Các gia đình sống gần biển đã di chuyển đến nơi an toàn. Không lâu sau, mưa bắt đầu rơi, tiếng mưa hòa với tiếng gió tạo nên âm thanh đáng sợ. Mưa ngày càng nặng hạt, gió mạnh làm cây cối đổ gục, rễ bật khỏi mặt đất.
Mưa kéo dài suốt đêm, đến sáng vẫn chưa tạnh. Bầu trời xám xịt, gió vẫn thổi mạnh. Nước đã tràn ngập ngoài đường và vào những nhà có nền thấp. Nhà tôi cũng bị ngập ở tầng một, nhưng nhờ chuẩn bị từ trước, đồ đạc quan trọng vẫn được bảo toàn. Chỉ có cây cối ngoài vườn là bị thiệt hại nặng nề, nhiều cành gãy rụng khắp nơi, thật đau lòng.
Mưa vẫn không ngừng trong hai ba ngày, nước dâng cao từng lúc. Vào sáng ngày thứ ba, khi tôi còn ngủ, bỗng nghe tiếng kêu hoảng hốt: “Đê vỡ rồi!”. Đoạn đê bị vỡ, nước biển bắt đầu tràn vào bên trong. Mọi người vội vã xếp cát để bịt lỗ thủng, nhưng sức nước quá mạnh, cộng thêm mưa chưa dừng. Chỉ sau một giờ, nước đã dâng đến ngang bụng người, cuốn theo cây cối, gia súc và mọi thứ trên đường đi.
Nhiều người phải dùng thuyền để di chuyển. Những ngôi nhà cao tầng cũng chìm trong biển nước, sinh hoạt trở nên vô cùng khó khăn. Dù vậy, chúng tôi cảm thấy ấm lòng khi nhận được sự hỗ trợ từ các chiến sĩ cứu hộ, họ đã phát lương thực cho từng gia đình. May mắn là tất cả đều an toàn. Vài ngày sau khi mưa tạnh, nước rút hết, mọi người bắt đầu dọn dẹp sau cơn bão. Dù nhiều gia đình mất hết đồ đạc, nhưng họ vẫn cảm thấy may mắn khi người thân đều bình an.
Cơn bão đã để lại hậu quả nặng nề, nhưng cũng giúp chúng ta nhận ra tình cảm tốt đẹp của con người trong lúc khó khăn.
7. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 10
Với đường bờ biển dài, đất nước chúng ta thường xuyên phải đối mặt với những cơn bão lớn và lũ lụt nghiêm trọng. Khu vực miền Trung, nơi có khúc ruột thân thương của đất nước, là nơi gánh chịu nặng nề nhất các thiên tai này. Trong những ngày qua, miền Trung vẫn đang vật lộn với trận lũ dữ dội.
Những video và hình ảnh trên internet đã cho em cái nhìn rõ nét về sự tàn phá của trận lũ nơi đó. Bầu trời u ám, nặng nề như sắp sụp đổ bất cứ lúc nào. Mặt đất bị dòng nước lũ nuốt chửng, con đường, bãi cỏ, và các ngôi nhà nhỏ đều chìm trong biển nước. Dòng sông và biển hòa vào nhau, không còn phân biệt được. Mưa nặng hạt kết hợp với gió lớn, lạnh buốt như xé lòng, cứ thế ập xuống. Trời mưa không ngừng, nước lũ dâng lên, chảy xiết như muốn cuốn trôi tất cả. Tiếng kêu cứu của những người dân hiền lành dường như bị tiếng mưa và lũ nuốt chửng.
Trong cảnh tượng tối tăm và u ám ấy, ánh sáng của tình người và sự đoàn kết dân tộc hiện lên mạnh mẽ, cứu giúp những người đang lâm vào cảnh khốn khó. Những ngày đó, khi lũ không ngừng dâng, trời không ngừng mưa, các đoàn tàu, thuyền, và xe cứu trợ liên tục vào vùng lũ. Những anh hùng không tên, không cần sự quảng bá, âm thầm làm việc ngày đêm để cứu người và cung cấp thực phẩm, đồ dùng cho những khu vực bị cô lập. Sự hy sinh thầm lặng ấy thật cảm động và đáng kính trọng.
Những khoảnh khắc này giúp chúng ta hiểu sâu sắc về tình đồng bào thiêng liêng và chân thành. Tình người sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi thử thách. Nhờ sự sẻ chia và giúp đỡ, người dân vùng lũ sẽ vượt qua khó khăn. Rồi một ngày, khi dòng lũ qua đi, trẻ em sẽ trở lại trường, người lớn sẽ đi làm, và người già sẽ ngồi đọc báo, sưởi nắng. Tất cả rồi sẽ qua, chỉ còn lại hạnh phúc và tình người mãi mãi tồn tại.
8. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 11
Trong những ngày gần đây, các tỉnh miền Trung đang gồng mình chống chọi với cơn bão lũ khủng khiếp. Mặc dù năm nào khúc ruột miền Trung cũng phải đối mặt với thiên tai, nhưng chưa bao giờ cơn bão lũ lại tàn phá nghiêm trọng đến thế.
Qua các video và hình ảnh trên mạng, em cảm nhận được sự khốc liệt mà người dân nơi đây phải trải qua. Bầu trời u ám, như bị bao phủ bởi một lớp màn đen dày đặc. Dòng nước lũ cuồn cuộn, không chỉ ngập tràn mà còn cuốn phăng mọi thứ. Mưa rơi liên tục, dày đặc, tạo nên một lớp màn trắng xóa, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt. Tiếng gió và sấm dữ dội càng làm tăng thêm nỗi hoang mang và sợ hãi.
Nhìn vào những bức ảnh, em hình dung được cảnh tượng dưới biển nước là những cánh đồng, con đường, và ngôi nhà đã bị nhấn chìm. Xen lẫn trong tiếng mưa và gió là tiếng kêu cứu xé lòng của những người dân lương thiện. Trận lũ đã tàn phá nhà cửa, tài sản, và giờ đây, còn đe dọa tính mạng của họ. Những con người nhỏ bé, yếu đuối trước thiên nhiên đang cố gắng tìm cách sống sót bằng cách leo lên mái nhà hoặc ngọn cây, cố gắng giành lấy từng giây để sống sót.
Dù trong cảnh tượng tưởng như không còn hy vọng ấy, vẫn có những tia sáng của tình người hiện lên rực rỡ. Đó là ánh sáng từ tình thương của những người dân, từ hàng triệu trái tim ở khắp mọi miền đất nước. Họ đã thực hiện theo lời dạy của ông cha ta:
Lá lành đùm lá rách
Lá rách ít đùm lá rách nhiều.
Những người dân ở vùng lũ, nhưng sống ở vị trí an toàn, đã cưu mang những người bị ngập lụt, cho họ nơi ở tạm thời và sự chăm sóc tận tình. Họ chia sẻ thức ăn, quần áo một cách tự nhiên và ấm áp, mặc dù trước đó chưa từng quen biết. Đồng thời, hàng triệu người dân Việt Nam đang tích cực quyên góp thực phẩm, nước uống, quần áo và tiền để hỗ trợ miền Trung. Những người có khả năng làm việc không ngừng, từ nấu ăn, chuyển đồ đến vận chuyển hàng hóa. Tất cả đều xuất phát từ lòng nhân ái, không đòi hỏi bất kỳ sự đền đáp nào. Thật đáng quý biết bao!
Thật đúng là trong hoạn nạn mới hiểu rõ lòng nhau. Trong những giờ phút khó khăn của miền Trung, cả nước đã đoàn kết, yêu thương và sẻ chia. Nhờ vậy, bình yên đã trở lại sau cơn bão. Sau cơn mưa, trời lại sáng. Sau nỗi đau, hạnh phúc sẽ trở về.
9. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 12
Việt Nam được thiên nhiên ban tặng nhiều vẻ đẹp và tài nguyên phong phú, nhưng cũng phải chịu đựng nhiều thiên tai khắc nghiệt, đặc biệt là miền Trung. Cơn bão số 2 vừa qua đã để lại cảnh tượng quê hương tan hoang, xơ xác và cướp đi nhiều sinh mạng.
Khi cơn bão còn chưa đến, làng quê bình yên đến lạ. Gió nhẹ nhàng lùa qua những tán lá, bầu trời trong xanh rực rỡ ánh nắng chiều. Nhưng tất cả chỉ là sự chuẩn bị cho một cơn bão dữ dội sắp ập đến. Mọi người vội vã chuẩn bị, đặt bao cát và hòn đá để bảo vệ con đê, dùng dây thừng buộc chặt những cành cây lớn. Trên bầu trời xanh, đàn chim bay về nơi trú ẩn, chuẩn bị cho cơn bão sắp tới.
Chỉ sau vài giờ, bầu trời tối sầm lại, những đám mây đen từ biển tràn vào, che khuất ánh mặt trời và phủ một màu xám u ám lên làng quê. Gió bắt đầu gào rít, làm cây cối nghiêng ngả, bụi cát bay mù mịt. Mọi người vội vã trở về nhà, chỉ còn lại bác trưởng thôn, bác bí thư và một số thanh niên dũng cảm ra ngoài kiểm tra. Đột ngột, mưa bắt đầu rơi nặng hạt, lạnh buốt. Mưa xối xả, trút xuống sân, mái ngói, và làm cho cành cây, ngọn lá rơi rụng. Mưa kéo dài suốt ngày đêm, nước lũ dâng cao, ngập tràn đồng ruộng, cuốn trôi mọi thứ trên đường đi.
Gió càng lúc càng mạnh, vỗ vào cửa các nhà như muốn vào bên trong. Những cành cây yếu ớt và mái ngói không vững đã bị cuốn bay. Cảnh tượng nước ngập tràn khắp nơi, cây cối bị tàn phá khiến lòng người như bị lửa đốt. Cơn bão vẫn chưa dừng lại, tiếp tục thổi gió và mưa, làm cho cảnh tượng càng thêm đáng sợ.
Khi cơn bão đi qua, hậu quả để lại là vô cùng nặng nề. Nhiều ngôi nhà bị sập, mái bay loảng xoảng. Một số ngôi nhà chỉ còn là đống gạch vụn. Tài sản bị mất mát, nhiều trường học, bệnh viện, và nhà máy bị hư hại nghiêm trọng. Sau cơn bão, làng mạc trở nên đơn điệu, quang cảnh u ám, người dân nhìn cảnh tan hoang mà lòng đầy đau xót và thất vọng.
Mùa lũ đến thật khủng khiếp, tàn phá làng mạc, trường học, và tài sản của người dân. Miền Trung đã phải hứng chịu nhiều đợt bão lũ nghiệt ngã trong nhiều năm. Tôi luôn nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập để có thể góp sức xây dựng quê hương phát triển hơn trong tương lai.
10. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 13
Đồng Tháp, vùng đất trũng của đồng bằng miền Tây Nam Bộ, thường bị lũ lụt vào khoảng tháng bảy, tháng tám Âm lịch hàng năm. Lũ từ thượng nguồn sông Mêkông đổ về, biến nơi đây thành biển nước mênh mông. Như câu dân gian thường nói: Tháng bảy nước nhảy lên bờ.
Mưa kéo dài liên tục làm nước dâng cao. Gió lốc và sóng lớn tấn công, làm sập những căn nhà đơn sơ giữa đồng hoang. Các làng mạc, trường học, bệnh xá và hàng ngàn hécta lúa sắp chín, rừng tràm, đầm sen, vườn cây... đều bị nước lũ nhấn chìm. Công sức của bà con nông dân bị thiên tai cướp đi một cách tàn nhẫn.
Trong lúc này, hàng ngàn người phải sống trong cảnh thiếu thốn trầm trọng. Các em nhỏ không còn được vui chơi, chỉ co ro trong lều tạm, mắt nhìn ra xa với vẻ buồn bã. Có những bé chỉ mới một, hai tuổi bị buộc vào giường hay cột lều vì sợ bị nước cuốn trôi. Cha mẹ các em phải dầm mình ngoài ruộng để thu hoạch những đám lúa chín non. Cuộc sống đầy nguy hiểm, nhưng quê em đã nhận được sự giúp đỡ kịp thời từ cả nước. Những chuyến xe tải chở lương thực, thuốc men, quần áo, lưới đánh cá và xuồng nối tiếp nhau đến từng gia đình bằng thuyền và ca nô.
Ngày đoàn nghệ sĩ cải lương từ thành phố đến cứu trợ là một kỷ niệm đáng nhớ. Lần đầu tiên người dân quê em được gặp mặt những nghệ sĩ nổi tiếng mà họ chỉ thấy qua tivi và băng đĩa. Bà trưởng đoàn phát biểu, chia sẻ nỗi khó khăn và động viên mọi người vượt qua thử thách. Bà nói rằng món quà tuy nhỏ nhưng chứa đựng tình cảm chân thành. Quả thực, một miếng khi đói bằng một gói khi no. Nhờ nhiều năm đối mặt với lũ, chính quyền và người dân địa phương đã có kinh nghiệm ứng phó, như mở rộng kênh mương, đắp đê bao, và chuẩn bị khu vực cao ráo để dựng lán trại cho bà con, từ đó giảm thiểu thiệt hại do lũ lụt.
Lũ lụt kéo dài hàng tháng, gây khó khăn cho đời sống của người dân. Chúng em, học sinh vùng lũ, chỉ mơ ước được đến trường vào ngày khai giảng đầu tháng 9 như bạn bè khắp cả nước.
11. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 14
Đất nước ta hiện đã yên bình, người dân sống tự do và hạnh phúc, tập trung vào công cuộc xây dựng. Tuy nhiên, cuộc sống vẫn bị ảnh hưởng bởi thiên tai như hạn hán, cháy rừng, sạt lở đất và đặc biệt là bão lũ. Những tỉnh miền Trung vừa trải qua cơn bão lũ dữ dội, để lại hậu quả nghiêm trọng.
Ngày hôm đó, bầu trời tối sầm, gió xoáy và gào thét. Cây cối bị nghiêng ngả trước cơn gió dữ dội. Mưa rơi liên tục, xối xả xuống sân, mái ngói và cành cây. Cơn bão chưa qua thì cơn mưa khác đã đến, mưa liên tục suốt ngày đêm. Nước sông dâng cao, chuyển màu đỏ lừ, tràn vào thôn xóm, làng mạc, phố phường. Các con đường bị ngập, ruộng đồng biến thành màu trắng xóa. Nước ồ ạt đổ vào các rãnh cống, kênh rạch, cuốn theo những khúc gỗ từ xa.
Cơn bão lũ vẫn tiếp tục hoành hành, mọi người và lực lượng vũ trang cùng nhau chống đỡ. Hàng nghìn người dùng bao cát và cọc tre để bảo vệ đê, bờ sông, ngăn không cho nước tràn vào thành phố và làng mạc. Tiếng mưa, nước chảy và tiếng gọi í ới làm tai người mệt mỏi. Tuy nhiên, họ vẫn kiên quyết chống chọi. Nước tiếp tục dâng cao, tràn ngập, các thuyền lẫn vào trong mưa. Người dân gần bờ sông và tài sản của họ được di dời đến nơi an toàn.
Thanh niên và các lực lượng cứu hộ phải làm việc trong biển nước. Thuyền dập dềnh trên sóng, mọi người làm việc khẩn trương. Cơn bão lũ vẫn tiếp tục, nước ở các sông ầm ầm đổ ra biển, gió biển thổi mạnh vào đất liền, và các cơn bão dữ tiếp tục đe dọa. Nhiều ngôi nhà bị tốc mái, bay loang xoảng. Hàng loạt nhà bị sạt móng, đổ vách. Có những ngôi nhà chỉ còn là đống gạch vụn, mặc dù chúng là nơi mọi người đã vất vả xây dựng. Tài sản bị mất mát, và mạng người cũng không tránh khỏi. Các trường học, bệnh viện, nhà máy bị hư hại nặng nề trong nhiều ngày. Sau bão, làng mạc và phố phường trở nên đơn điệu, quang cảnh u ám và mọi người cảm thấy thất vọng khi nhìn thấy cảnh mất mát.
Cơn bão lũ đã để lại nhiều cảnh màn trời, chiếu đất, thiếu thốn lương thực và quần áo. Cả nước đang hướng về miền Trung, mở rộng vòng tay nhân ái để giúp đồng bào vượt qua khó khăn và phục hồi sau thiên tai.
12. Bài văn tả cảnh bão lụt ở quê em số 15
Miền Trung, quê em, là phần quan trọng của tổ quốc, nhưng mỗi năm lại phải chịu đựng những trận thiên tai khốc liệt. Người dân nơi đây vẫn chưa hết bàng hoàng sau trận lũ vừa qua.
Quê em có những vùng đất đá sỏi khô cằn và những cồn cát nằm sát biển. Mảnh đất nhỏ bé ấy như gồng mình chống chọi với thiên tai. Dù chính quyền đã đưa ra cảnh báo và biện pháp phòng chống, nhưng cơn lũ đã vượt xa dự đoán. Bầu trời luôn u ám, mưa không ngừng rơi, làm nước dâng cao nhanh chóng. Lũ từ thượng nguồn đổ về, biến quê em thành biển nước mênh mông. Dòng nước đục ngầu cuốn trôi mọi thứ trên đường đi. Gió lốc cũng không ngừng quật mạnh vào những mái nhà và cây cối đứng cô đơn trên cánh đồng.
Cơn lũ như muốn xóa sổ sự sống của con người. Nước dâng cao đến tận mái nhà, cuốn phăng nhà cửa và mùa màng, cướp đi bao công sức của người dân. Cảnh tượng thật tàn khốc. Những cây cổ thụ bị gió làm bật rễ, mái tôn bị thổi bay để lại chỉ những bức tường trơ trọi. Gia súc nổi trôi trên dòng nước dữ. Mùa lúa thu hoạch sắp đến mà thiên nhiên vẫn tàn nhẫn cướp đi. Vườn cây ăn quả, cánh đồng lúa chín bị lũ tàn phá. Nỗi lo lắng và đau đớn trước cơn thịnh nộ của thiên nhiên khiến lòng em quặn thắt.
Người dân được sơ tán nhiều nơi, những người còn lại chỉ có mái nhà làm nơi trú ẩn duy nhất. Hàng nghìn khó khăn đè nặng trên vai họ, in hằn trong ánh mắt xa xăm. Vừa mới trải qua cơn bão lớn, cuộc sống còn chưa kịp ổn định thì trận lũ lại ập đến. Như bà em thường nói, “họa vô đơn chí”, nếp nhăn và nỗi lo âu trên gương mặt bà hiện rõ. Trẻ em không còn được tự do đến trường, tiếng khóc thương tâm vang lên khắp nơi. Người dân vẫn kiên trì dầm mình trong nước để thu hoạch những bó lúa chín dở. Mỗi người đều phải đối mặt với hiểm nguy không ngừng.
May mắn thay, quê em đã nhận được sự hỗ trợ từ toàn quốc. Với tinh thần “lá lành đùm lá rách” và “một miếng khi đói bằng một gói khi no”, các đoàn thuyền vẫn liên tục vận chuyển thuốc men, lương thực... giúp đỡ người dân vượt qua khó khăn. Dù đường xá bị chia cắt, thuyền cứu trợ gặp nhiều khó khăn, nhưng nhờ kinh nghiệm “sống chung với lũ”, người dân đã chuẩn bị sẵn khu vực cao ráo để dựng lều, giúp giảm thiểu thiệt hại do lũ lụt.
Suốt một tháng trời nước mới rút và hậu quả để lại khiến cuộc sống quê em càng thêm khó khăn. Thiên nhiên không ưu đãi nhưng đã rèn luyện cho người dân quê em nghị lực sống mạnh mẽ. Những trận thiên tai là lúc chúng ta nhìn lại và nhận thức rõ hơn về những tổn hại đối với môi trường sống.
13. Bài văn tả cảnh bão lụt ở quê em số 16
Ngày qua ngày, miền Trung đang chịu đựng những hậu quả nghiêm trọng từ bão lũ. Trận lũ năm hai nghìn là một trong những trận lũ tàn phá mạnh mẽ nhất trong nhiều năm qua.
Bầu trời u ám, mưa không ngừng, bao trùm xung quanh là một biển nước trắng xóa. Cảnh tượng tại những nơi bị lũ tấn công là một màu trắng của nước và xanh của cây cối, những cây cổ thụ chống chọi với dòng nước lũ, cùng những mái ngói nổi lên - nơi duy nhất người dân có thể bám víu. Mọi người từ già đến trẻ đều sống trong lo âu, hoang mang, làn da nhợt nhạt vì lạnh. Những đứa trẻ mới sinh yếu ớt, cơ thể như kiệt sức. Họ sống trong cảnh thiếu thốn, không có điện, thức ăn hay nước uống. Nhiều thanh niên mò mẫm trong nước để tìm kiếm những cây lúa còn sót lại một cách tuyệt vọng.
Chính phủ đã kêu gọi tinh thần “lá lành đùm lá rách”. Những chiếc xuồng cứu trợ màu cam tươi, cùng với trực thăng, đã tiếp cận nhân dân. Dù chỉ là những gói mì nhỏ bé, nhưng chúng chứa đựng tình cảm chân thành của cả nước hướng về miền Trung yêu dấu. Màu xanh của bộ đội và thanh niên tình nguyện, màu vàng của các chiến sĩ công an không ngừng đồng hành với bà con vùng lũ. Nhân dân dần lấy lại tinh thần, sức lực, vượt qua những ngày khó khăn. Trên những mái nhà ẩm ướt, khói đã bốc lên nhờ những gói mì và hạt gạo ít ỏi, và những đôi môi trẻ em dần trở nên hồng hào. Những chiếc bè đỏ dập dềnh chờ đợi điều kỳ diệu.
Trận lũ đã qua, nhưng nó để lại nhiều cảnh thương tâm. Những người nông dân, vốn đã vất vả với cuộc sống, giờ đây tay trắng. Nhà cửa, ruộng vườn, trâu bò bị cuốn trôi theo dòng lũ. Chỉ mới tháng trước, nơi đây còn là khu dân cư đông đúc, giờ đã trở thành bãi đất trống. Trận lũ không chỉ cướp đi tài sản mà còn lấy đi nhiều sinh mạng vô tội. Gia đình lâm vào cảnh “tan đàn sẻ nghé”, trẻ con khóc gọi cha, vợ mất chồng, mẹ mất con. Tôi cảm nhận rõ sự tàn ác của Thủy Tinh, kẻ cười trên nỗi đau của người khác, tiếng cười ghê rợn. Những hòm cứu trợ vẫn được gửi đến để giảm bớt đau khổ, nhưng nỗi đau mất người thân là không thể bù đắp.
Cơn lũ dữ đã qua, cuộc sống dần trở lại bình thường nhưng lo âu vẫn còn đó. Tôi tự hỏi, trí thông minh của con người có thể dùng để chế ngự thiên nhiên, nhưng đến khi nào chúng ta mới không phải chịu đựng hậu quả của lũ lụt, và khi nào những trận lũ như năm 2000 mới không tái diễn?
14. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt tại quê em số 17
“Bão lũ đến, ôi đau xót quá em ơi”
“Đường đến trường giờ chắc xa lắm”
“Khi bữa no vẫn còn thấy lạ lẫm”
“Đánh cược mình giữa biển mênh mông”
Mỗi khi nghe những câu thơ này qua truyền thông, tôi lại nhớ về trận lũ kinh hoàng của quê tôi cách đây ba năm. Đó là trận lũ lớn nhất tôi từng thấy, đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống người dân trong vùng.
Năm đó, vào cuối tháng bảy và đầu tháng tám âm lịch, thời điểm xảy ra nhiều bão nhất. Chiều tối, bầu trời bắt đầu vần vũ, gió mạnh kéo về, bụi bay tứ tung, lá cây rụng xào xạc. Cơn bão từ từ đến, sấm chớp gầm thét làm bầu trời rung chuyển. Khác với những ngày bầu trời xanh cao vợi, hôm đó bầu trời u ám, xám xịt như đang tức giận. Cây cối nghiêng ngả, những cây nhỏ bị quật ngã. Mưa kéo đến nhanh chóng, không kịp chuẩn bị, mưa ào ạt rơi lộp độp trên mái nhà, xối xả vào cây cỏ. Nước sông dâng cao, tràn ngập con đường, nước bẩn ngập đầy rác thải và xác động thực vật hôi thối. Tôi từng thấy trên ti vi những trận bão ở miền Trung còn khủng khiếp hơn nhiều. Nhà cửa bị cuốn trôi, có những cảnh tượng đau lòng như mất bố, mất chồng… Những hình ảnh đó thật sự đáng thương.
Khi bão lũ qua đi, cuộc sống không trở lại bình thường ngay lập tức mà phải đối mặt với nhiều hậu quả. Các ngôi nhà bị hư hại nghiêm trọng, cổng bê tông, mái tôn cần phải sửa chữa hoàn toàn. Chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát, cây cối bên đường đổ ngả vào cột điện rất nguy hiểm. Bão lũ không chỉ gây hại cho môi trường mà còn làm ô nhiễm và gia tăng biến đổi khí hậu. Đây là một bi kịch lớn của nhân loại. Trong những lúc như thế này, chúng ta cần chung tay bảo vệ môi trường và giúp đỡ lẫn nhau. Tình cảm con người trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Những hòm ủng hộ vẫn được duy trì để giúp giảm bớt phần nào đau khổ của người dân, nhưng không gì có thể bù đắp nỗi mất mát người thân.
Dù cơn lũ đã qua, cuộc sống dần trở lại bình thường, nhưng tôi vẫn bị ám ảnh bởi trận lũ kinh hoàng đó. Trận bão ấy như một hồi chuông thức tỉnh để chúng ta cần chú ý và bảo vệ môi trường vì sự bình yên và cuộc sống của chúng ta.
15. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt tại quê em số 18
Nhắc đến hai từ “lũ lụt” là người ta vẫn cảm thấy rùng mình. Còn riêng tôi, hình ảnh trận lũ lụt kinh hoàng ở miền Trung vừa qua vẫn không thể nào phai mờ.
Khi đó, tôi đang xem ti vi và bị sốc trước diễn biến của trận lũ lụt tại miền Trung. Trận lũ này thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Mọi thứ đều chìm trong biển nước. Bốn phía là một màu nước đục ngầu. Các ngôi nhà bị ngập đến tận nóc, chỉ còn thấy mái ngói đỏ nổi lên, nhiều mái ngói đã bị thổi bay. Những cây lớn không bị gãy hay bật gốc cũng bị ngập đến ngọn, như đang vật lộn để sống sót qua cơn lũ. Ruộng đồng bị ngập nước, giấc mơ một mùa màng bội thu của nông dân tan thành mây khói. Gió gào thét làm cây cối ngả nghiêng, không thể chống chọi nổi sức mạnh của nước và gió. Không thể phân biệt được trời và đất, như thể bầu trời sắp hòa vào mặt nước.
Hình ảnh thuyền cứu hộ và người dân trên thuyền, đôi khi chỉ là những chiếc lốp xe nổi lềnh bềnh, khiến tôi vô cùng xúc động. Những bàn tay, lớn nhỏ, vui mừng nhận gói mì, gói bánh… Tôi cảm thấy sống mũi cay cay và nước mắt không ngừng rơi.
Cơn lũ dường như muốn xóa sổ mọi thứ, để lại một cảnh tượng hoang tàn. Xác gia súc bị dạt vào bụi lau sậy. Tôi cảm thấy đau xót hơn là sợ hãi. Mưa vẫn tiếp tục rơi, như thiên nhiên đang trừng phạt con người vì đã phá hủy rừng và làm ô nhiễm nguồn nước. Bao nhiêu người đã mất đi người thân trong trận lũ tồi tệ này.
Các bạn ơi! Chúng ta phải bảo vệ rừng, bảo vệ thiên nhiên để thiên nhiên có thể sống hòa hợp với chúng ta.
16. Bài văn miêu tả cảnh bão lụt ở quê em số 19
Cơn bão số 7 vừa qua không chỉ là nỗi kinh hoàng của riêng tôi mà còn của toàn bộ người dân thành phố ven biển nơi tôi sống. Chỉ mới ngày hôm qua, thành phố tôi còn đẹp như tranh vẽ. Thế nhưng sau một đêm, nó trở nên xơ xác, chìm trong muôn vàn sóng dữ. Nếu bạn xem ti vi, bạn sẽ thấy cảnh tượng khủng khiếp của cơn bão.
Tối hôm đó, khi đồng hồ điểm 22 giờ, tôi đã lên giường trong căn phòng cấp bốn mới xây. Bỗng nhiên nửa đêm, cơn bão ập vào đất liền, mang theo mảng mây đen như cái chảo úp xuống mặt đất. Mọi người vội vàng đưa người già và trẻ em lên vùng an toàn. Tiếng gọi nhau, tiếng bước chân hối hả vang lên. Gió ngày càng mạnh, làm cây cối không chịu nổi, gốc bật ra và đổ rầm rầm. Dù rất nguy hiểm, bà con vẫn đổ xô ra bờ đê để cùng nhau chống chọi với bão lụt. Một số ngôi nhà lá đã bị gió quật đổ.
Sáng hôm sau, bão đã giảm nhưng nước vẫn trút xuống từ những mảng mây đen. Chỉ sau vài giờ, nước đã ngập khắp nền nhà. Gần đó, có người hô lớn: “Đê vỡ! Đê vỡ!”. Mọi người hoảng hốt khi thấy đoạn đê bị vỡ, nước biển sắp tràn vào phía bên kia chân đê. Tôi nhìn thấy dòng nước lớn cuồn cuộn đổ về. Sóng ngoài biển cao như nóc nhà, dập dềnh muốn nhấn chìm thành phố ven biển của tôi.
Mọi người cố gắng xếp các tải cát để bịt lỗ thủng bên chân đê, nhưng không thể chống lại sức nước khủng khiếp. Một con sóng cao gần ba mét đã húc vào đê làm vỡ một đoạn đê nữa. Chỉ nửa giờ sau, nước đã dâng cao ngang bụng, cuốn trôi tất cả cây cối, lợn, gà và mọi thứ trên đường. Ngay lập tức, một đội cứu hộ đến bằng xuồng, mọi người lóp ngóp trèo lên xuồng. Trên trời, một chiếc phi cơ bay qua thả thang dây để cứu những người còn trên nhà cao tầng. Ngồi trên xuồng, tôi run bần bật.
Thật may mắn, tôi đã được cứu thoát. Mong sao mọi người cũng được may mắn như tôi. Những tiếng khóc than của những người mẹ mất con làm tôi vô cùng bàng hoàng. Tôi chỉ cầu mong cơn bão không bao giờ quay lại với thành phố của tôi nữa.
17. Bài viết mô tả cảnh bão lụt ở quê em số 1
Thiên tai đã mang đến biết bao khó khăn cho con người. Trận bão vừa qua, cách đây một tháng, đã để lại những hậu quả nặng nề cho quê hương em cả về người lẫn tài sản.
Em vẫn nhớ như in, trước khi bão đến, trời mưa lớn liên tục suốt một tuần. Bầu trời lúc nào cũng u ám. Thỉnh thoảng có những tia chớp sáng rực và sấm sét vang dội. Gió đã làm đổ nát nhiều vườn chuối và ngô xanh tốt. Mực nước lũ đã dâng đến mức cảnh báo số 3, tình hình rất nghiêm trọng.
Nhờ có dự báo trước, mọi người trong thôn đã kịp thời gia cố nhà cửa. Những đồ đạc quan trọng được đưa lên nơi cao nhất trong nhà. Khi bão đến, tất cả đều ở yên trong nhà, cửa đóng kín. Đội thanh niên xung kích của thôn phải đi tuần tra liên tục để kiểm tra những điểm rò rỉ trên đê. Mưa tiếp tục trong hai ba ngày nữa rồi mới ngừng. Bầu trời dần trở nên trong sáng hơn. Nhưng nước lũ vẫn chưa rút hết, các con đường bị ngập sâu, nhiều người phải di chuyển bằng thuyền và bè.
Hậu quả của cơn bão thật đáng buồn. Đồng ruộng bị ngập nước mênh mông. Vụ mùa vừa cấy coi như mất trắng. Nhiều ngôi nhà cấp bốn bị chìm trong biển nước. Nhiều gia đình mất hết đồ đạc trong nhà do nước cuốn trôi. Các hoạt động sinh hoạt hàng ngày trở nên rất khó khăn. Tuy vậy, trong khó khăn đó, tình nghĩa xóm giềng trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Mọi người chia sẻ từng chút gạo, bát ngô, mớ củi, bó rau, con cá… Sau đó, nhiều đoàn cứu trợ đến hỗ trợ. Trong hoàn cảnh khó khăn, em càng hiểu rõ giá trị của những câu tục ngữ như: “Lá lành đùm lá rách” và “Thương người như thể thương thân” mà ông cha ta đã truyền lại. Tinh thần đoàn kết, yêu thương, sẵn sàng giúp đỡ nhau trong lúc hiểm nguy đã trở thành một truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam.
Dù cơn bão đã qua, nhưng hậu quả của nó vẫn còn hiện hữu. Tuy nhiên, người dân quê em luôn tin rằng có thể dựa vào chính sức lực của mình để vượt qua khó khăn và trở lại cuộc sống bình thường. Điều đó khiến em cảm thấy vô cùng tự hào về quê hương của mình.
18. Bài viết mô tả cảnh bão lụt ở quê em số 2
Mùa mưa đã đến, mang theo những cơn lũ lụt và bão tố. Trên tivi, cảnh tượng chết chóc và đau thương khiến em không khỏi xúc động. Quê em cũng không còn lạ lẫm với cảnh này. Dư âm của trận lũ lụt mới đây vẫn còn in dấu trong tâm trí mỗi người dân nơi đây.
Trước đây, quê em hiếm khi xảy ra bão lụt, vì vậy khi có thông báo bão, mọi người vẫn chưa chuẩn bị kịp. Chỉ vài ngày sau thông báo, bầu trời bị mây đen bao phủ và mưa lớn bắt đầu. Cơn mưa đến bất ngờ, từ nắng ráo chuyển sang mưa ngay trong ngày. Mưa to kết hợp với gió bão khiến người dân không kịp ứng phó. Chỉ sau một ngày, nước đã ngập trắng cả đồng ruộng. Đêm đó, cả gia đình em không dám ngủ. Mất điện, trong ánh đèn dầu mờ mịt, mọi người hiện lên với vẻ mặt lo lắng. Bỗng nhiên, một cơn gió mạnh đã thổi bay tấm tôn mái bếp. Em hoảng sợ, mẹ loay hoay tìm cách chống đỡ nước vào nhà vì nhà không có mái gác. Trong khi đó, bố vẫn bình tĩnh lập kế hoạch và cả nhà cùng nhau thực hiện.
Chỉ sau vài giờ, nước đã tràn vào nhà em. Nhà em dù cao hơn nhiều nhà khác nhưng cũng bị nước vào, còn những nhà thấp hơn chắc đã ngập tới đầu gối. Vào lúc sáu giờ sáng, mưa giảm nhưng nước lũ vẫn tiếp tục dâng cao. Trong nhà, nước đã ngập khắp nơi. Mọi người phải leo lên giường nằm, còn mẹ mang ủng xuống bếp nấu ăn cho cả gia đình. Không thể đi chợ vì mưa lũ, nhà em chỉ có vài chén cơm và ít nước mắm. Em chưa bao giờ trải qua sự kham khổ như vậy. Khi cầm chén cơm, em mới cảm nhận rõ giá trị của thức ăn và nỗi đói cồn cào. Đang nghĩ ngợi, có tiếng gõ cửa, bố ra mở thì thấy các chú trưởng thôn và phó thôn đến phát mì cho các gia đình.
Nhà em có bốn người, các chú phát cho mười hai gói, nói vài câu rồi đi phát tiếp. Bố cảm ơn và vội chạy vào báo cho mọi người biết tin xả lũ: các đập trong tỉnh đang xả nước lớn. Cả nhà hoảng loạn, và việc xả lũ được chứng minh ngay khi nước tiếp tục tràn vào. Từ giường, mọi người phải lên đầu tủ ngồi và ngủ trên đó ban đêm. Thực ra chỉ có em và bà ngủ, còn bố mẹ phải canh mực nước. Cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cho đến năm ngày sau, nước bắt đầu rút dần và sau hai ngày nữa thì hết hẳn. Cả nhà vui mừng khôn xiết khi dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp lại đồ đạc.
Trận lũ kinh hoàng đã qua, nhưng em biết rằng với ô nhiễm môi trường và biến đổi khí hậu, còn nhiều trận lũ khác đang chờ đợi. Em cũng hiểu rằng để sống tốt, cần yêu thiên nhiên và không phá hoại nó, vì thiên nhiên là trái tim quyết định sự sống còn của con người và hành tinh này.
19. Bài viết mô tả cảnh bão lụt ở quê em số 3
Giữa tháng bảy Âm lịch năm nay, nước từ thượng nguồn sông Hồng đổ về, gây nên tình trạng ngập lụt kéo dài. Ruộng vườn, nhà cửa, trường học, trạm y tế của nhiều làng xóm ven sông đều bị nhấn chìm trong biển nước. Quê em nằm ngoài đê, nên thường phải chịu những hậu quả nặng nề nhất của mùa lũ. Từ trên đê nhìn xuống, sông Hồng đỏ ngầu, cuồn cuộn chảy, cuốn theo đủ loại đồ vật như cây rừng bật gốc, mảnh thuyền vỡ, và cả những căn nhà tre nứa, cùng với bè lau sậy. Mặt sông lúc này thật đáng sợ, bờ bãi bên kia sông bị đẩy lùi xa tít tắp.
Hơn một tuần qua, mưa tầm tã không ngớt. Bầu trời xám xịt, chớp sáng loáng, sấm sét vang rền. Gió thổi mạnh làm hư hại các vườn chuối, ngô xanh tốt. Nước lũ dâng cao đến mức báo động số 3, tình hình rất nghiêm trọng. Chính quyền xã đã kịp thời sơ tán dân vào phía trong đê, dựng hàng chục dãy lán tạm cho bà con trú ẩn. Trâu bò cũng được đưa lên gò đất cao gần trạm canh. Đội thanh niên xung kích liên tục tuần tra để phát hiện các chỗ rò rỉ trên đê. Người dân chỉ còn biết đứng nhìn những ngôi nhà ngập trong nước và thành quả lao động bị lũ cuốn trôi, lòng xót xa và lo lắng.
Trong những ngày này, tình nghĩa xóm giềng trở nên gắn bó hơn bao giờ hết. Mọi người chia sẻ từng cân gạo, bát ngô, mớ củi, bó rau, con cá… Sau khi tình hình lụt lội ở xã em được chiếu trên tivi, nhiều đoàn từ thiện và những tấm lòng hảo tâm đã mang hàng cứu trợ đến tận nơi. Quần áo, sách vở, lương thực, thuốc men được đưa tận tay từng người, từng nhà, giúp sinh hoạt hàng ngày đỡ khó khăn hơn. Bác Đức - Bí thư Đảng ủy xã và bác Dương - Chủ tịch xã đã thay mặt bà con cảm ơn sự hỗ trợ quý báu của mọi người.
Trong hoàn cảnh thiên tai khắc nghiệt như vậy, em càng thấm thía giá trị của những câu tục ngữ như: “Lá lành đùm lá rách”, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Tinh thần đoàn kết, yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau trong lúc hiểm nguy đã trở thành truyền thống tốt đẹp của dân tộc Việt Nam.