1. GẶP NHAU GIỮA ĐẢO XA
Thơ: NGA LÊ.
Đêm nay, bài thơ của em dành cho anh.
Trên đảo xa, gió đêm lạnh buốt chăng?
Sóng vẫn trắng bờ cát, như nỗi nhớ thương.
Biển hát lên khúc tình yêu ngọt ngào.
Đôi mí kín đáo, em thấu hiểu biển rất nhiều.
Anh, biển và đàn chim hải đảo hòa quyện.
Vầng trăng khuya lang thang bên bờ cát mịn màng.
Chân anh in dấu trên bãi cát êm đềm.
Sóng kể chuyện, thầm thì với gió biển.
Những tâm sự của anh, hòa mình vào gió.
Ở đất liền, em thức cùng anh
Bệnh viện là nơi anh tạ temporarya.
Đồng đội và em, từng đêm trăn trở.
Quyết chiến giữa đại dịch, hy sinh cho mọi người.
Bạn bè anh, đồng lòng vượt qua khó khăn.
Lán trại, chia sẻ giường ấm áp cho đồng đội.
Tổ quốc gọi, tuổi trẻ đáp lời nguyện thề.
Đồng lòng gìn giữ đất nước yêu thương.
Giông tố qua đi, sóng biển dịu dàng.
Em đón anh về, mùa Phượng nở hoa.
Ngày 14/3/2020.

2. NGÀY HỒI THÁNG BA
Thơ: NGA LÊ.
Ngày hồi tháng Ba, nắng sưởi hồn Thơ.
Mộc Miên đào đáo, mầu đỏ đào nở.
Anh về trong nhung nhớ, lòng bồi hồi.
Hương hoa Bưởi, gió Xuân thả diều.
Tháng Ba đem đến kỳ thú thiên nhiên.
Cây cỏ hòa quyện, mầm mống nảy mầm.
Trăng non nâng niu, mộng vẫy cánh biển.
Hoa quả trĩu bên đường, nắng ấm lòng.
Anh không quên hoa Bưởi trắng tinh khôi.
Hương thơm ấm áp trải lên mái tóc.
Đôi mắt em, theo anh bước qua tháng ngày.
Hình bóng anh, trong vẻ đẹp trời cao.
Tháng Ba trôi, anh vẫn chưa kịp về.
Hứa hẹn ngọt ngào, như lời anh nói.
Mùa trôi vùa đi, lòng hẹn ước.
Anh đành lỗi hẹn, bước đi biên cương.
Những bước quân xanh, hành quân giữa đêm.
Lời hứa trăm năm, vẫn còn bất tận.
Bên đường biên giới, nghĩ về em.
Tháng Ba sẽ về, hẹn ước năm xanh.
Em tin, một ngày anh sẽ trở về.
Đoàn quân hồng trần, trong ánh Xuân tươi.
Anh và em, bên nhau mùa Xuân yêu thương.
Ngày 5/3/2020.

3. HẢI PHÒNG YÊN BÌNH
Thơ: NGA LÊ.
Chiến hạm Việt Nam chèo qua đại dương.
Con tàu chống bão, sóng vỗ hiên ngang.
Hải Phòng ơi! Đừng lo, hãy bình tâm.
Với Thuyền trưởng tài năng, chúng ta an lành.
Đâu phải là lần đầu Tổ Quốc chịu thử thách.
Nhìn đám mây đen, tin tưởng chiến thắng.
Bão tố đến, lòng đồng lòng kiên cường.
Tinh thần đoàn kết, vững vàng mỗi bước.
Mỗi người đều chịu trách nhiệm với đất nước.
Xây thành lũy để bảo vệ chốn yên bình.
Nhớ những lời khuyên, hạn chế gặp gỡ.
Rửa tay sạch sẽ, bảo vệ bản thân và gia đình.
Bài học từ Vũ Hán còn đây, làm đề phòng.
Đề phòng và chống dịch, chúng ta làm được.
Quê hương ta bên bờ biển cả rộng lớn.
Đối mặt với gió bão, ta không sợ hãi.
Covid-19 đến, cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Vượt qua khó khăn để hòa bình trở lại.
Tin tưởng vào những người lãnh đạo tài năng.
Hãy vượt qua khó khăn, chúng ta sẽ thắng.
Hải Phòng đẹp như những bản thơ tươi sáng.
Mùa hè, hoa Phượng rực rỡ khắp nẻo đường.
Tàu thuyền lướt sóng, bến Cảng nhộn nhịp.
Âm nhạc của còi hò cảng, hòa mình vào mùa hoa.
Hải Phòng ngày 9/3/2020.

4. NẮNG MÙA
Thơ: NGA LÊ
Nắng như giọt vàng trên lá.
Đưa anh về những chốn tâm hồn dịu dàng.
Chập chờn ánh nắng bên hàng cây.
Em ơi! Tôi đợi nắng, chờ mãi.
Lạy trời, gió nhẹ thoảng qua đồng.
Thổi bên tai hát ru khúc tình yêu.
Nắng đẹp như nụ cười trẻ thơ.
Mắt em long lanh, làm tim tôi xiết bao.
Xua đi mọi buồn phiền hôm qua.
Như làn mây trắng, bay lượn bên trời.
Tình yêu thắm thiết, không phai mờ.
Mặt trời khuất sau những đỉnh núi.
Trăng vẫn tỏa sáng giữa bầu trời.
Đã thương thì trăng tròn, trăng khuyết cũng thương.
Dù bao nỗi đau, thăng trầm của cuộc sống.
Mỗi chiều hoàng hôn, tôi nhớ về những bãi biển.

5. HỒN QUÀ TẶNG
Thơ: NGA LÊ.
Anh gửi tặng em người vợ yêu dấu.
Quà 8/3 tràn ngập trong lòng biên giới.
Hương hoa Tím kỷ niệm đậm đà vơi vẹn.
Nguyện Mẹ hiền...con nhỏ...người yêu thương.
Cuộc sống em đồng lòng nghị lực vững.
Vượt khó khăn, bên Mẹ, con, và công việc.
Ngày nào em cũng tỏa sáng năng động.
Đẹp như Mẹ Việt Nam, kiêu sa và trẻ trung.
Nụ cười em như làn gió mát dịu dàng.
Luôn hạnh phúc bên Mẹ và đôi con yêu.
Màu hoa Tím biên cương trang nhã.
Gửi tặng em, quà 8/3, tình thương êm đềm.
Cho cuộc sống xanh tươi, đẹp như tranh.
Cho hạnh phúc sum vầy trong tim em.
Hương hoa Tím bay cao, tha thiết.
Trọn đời anh yêu, không giới hạn.
Ngày 6/3/2020.

6. HÒA MÌNH TRONG YÊU THƯƠNG
Thơ: NGA LÊ.
Con bước chân nhẹ cõng Mẹ trên vai.
Đôi dép bé xíu sợ làm Mẹ ngã.
Một thế kỷ trôi qua, Mẹ vẫn vất vả.
Cõng Mẹ đi chơi, thắm thiết và an lành.
Cuộc đời nhiều gian nan, mưa nắng khó khăn.
Mẹ gánh vác, đôi vai bé nhỏ không nản.
Nuôi con lớn khôn, những nỗ lực vất vả.
Dành dụm từng đồng cho đàn con thơ.
Nhà nghèo nhưng trái tim Mẹ ấm áp.
Tình Mẹ dịu dàng như dòng sông trôi êm.
Chúng con lớn lên trong bồn chồn yêu thương.
Lưng Mẹ cong dẹp theo năm tháng qua.
Mỗi lần con cõng Mẹ đi chơi,
Lòng con tràn ngập tình yêu thương.
Để rồi mai này khi Mẹ già dần,
Kỷ niệm này sẽ mãi mãi trong tim.
Ngày 3/1/2020.

7. TÌNH YÊU LÍNH ĐAN
Thơ : NGA LÊ.
Họ yêu nhau trong những cảm xúc xa xôi.
Vì lẽ một dặm hai phương trời ngăn cách.
Nơi biên cương, chiều buông, mắc môi cười.
Rừng già khói lam trắng bóng khuất khuất.
Những đồi Sim, hoa nở, tim nhịp đập.
Khói lam bay, nhà sàn thoáng mái đầu đêm.
Tiền đồn vắng, anh đợi chờ đêm buông.
Điện thoại là cầu nối của đôi ta.
Gặp nhau hạnh phúc tràn ngập lòng.
Anh kể em nghe về biên giới xa lạ.
Những đêm gác cùng trăng đầu núi.
Nhớ em da diết, liệu em có biết không?
Ngoại kia sương rơi, êm đềm lăng lẽ.
Mỗi lần gặp, thấy mình thương quá.
Ánh mắt em, đôi môi ấy nữa.
Nửa đợi chờ, nửa hờn dỗi, em ơi!
Nhớ em nhiều, xa quá, đành chờ đợi.
Bởi nơi đây còn nhiều gian khó.
Tổ Quốc cần anh, cần những người lính.
Nếu yêu anh, em hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Anh trở về, mình dệt thêm vần thơ.
Tình yêu đó, mãi mãi là vầng trăng sáng.
Ngày 1/3/2020.

8. BÓNG ĐÊM TUỔI 60
Thơ: NGA LÊ
Người phụ nữ bước sang tuổi 60.
Đằng sau cánh cửa, nỗi buồn tìm đến.
Quỹ thời gian giảm sút, nhưng lòng nhớ.
Chất chứa kí ức của những tháng năm qua.
Hành trình dài đã đi qua nhiều thăng trầm.
Nước mắt dần cạn khi trái tim mong manh.
Không còn kỳ vọng nhiều cho tương lai.
Lang thang lặng lẽ đến cuối con đường.
Trái tim không còn hứng khởi tình yêu.
Tình cảm với họ có giá trị to lớn.
Họ sống giữa những cơn mưa và gió bão.
Vượt qua tất cả những thử thách cuộc đời.
Ôm lấy nỗi buồn, họ tự mỉm cười.
Tuổi trẻ đã qua, sáu mươi năm trôi qua.
Với tuổi 60, họ không mong chờ gì nhiều.
Ngoại trừ nỗi buồn lặng lẽ trong lòng.
Họ không còn muốn khám phá thêm.
Họ chấp nhận cuộc sống hiện tại.
Mỗi chiều, khi cơn mưa bắt đầu,
Họ thấy lòng trôi bồng bềnh như hoàng hôn.

9. ĐÊM SÔNG HƯƠNG NGHE HÁT
Thơ: LÊ NGA.
Sông Hương hát vang trong mênh mông
Đêm buông thuyền trôi, gió thổi bài ca.
Trôi giữa dòng đời, thuyền mộng lả lơi.
Tràng Tiền hò hẹn, giọng hát như sóng vo vọng.
Tiếng đàn dịu dàng như chiều mơ.
Em hát như làn gió thoảng êm đềm.
Lời ca ôm lấy hồn tôi, da diết như tình yêu xưa.
Trăng treo cao, ánh sáng mờ sương.
Nón lá thơ, buồn mắt ai nhìn.
Huế đẹp như bức tranh tình khúc.
Nhớ em nhiều lắm, Huế ơi!
Ao Tím vẫn còn đọng hương tình.
Đêm sông Hương, lòng e ấp tình quê.
Nắng mưa, xa cách vẫn như cũ không nhạt phai.
Huế là thơ, là tình yêu của lòng tôi.
Huế là tất cả, là một trời kỷ niệm và nhớ thương.

10. CHIỀU TRƯỜNG SƠN
Tác giả: NGA LÊ.
Đón tay anh trước lúc chia xa.
Ba lô gánh đời, nụ cười rạng ngời.
Để lại dấu vết trong vành mũ thân thương.
Đôi mắt buồn tiễn biệt, chia ly ngọt ngào.
Chiến tranh cuốn anh đi như cơn lốc.
Xa mãi mãi, không bao giờ trở về.
Những lá thư đậm nồng hương tình.
Đêm quân hành, anh viết vội: 'Em ơi!'.
Cánh Sim rừng anh ép tặng cho tôi.
Vẫn nguyên nằm trong ký ức đẹp biết bao.
Hoa Tím rực rỡ trên chiều biền biệt.
Đợi, mong, chờ, và nỗi nhớ anh ơi.
Da diết theo em suốt cả cuộc đời.
Và hôm nay, Trường Sơn, em đến đây.
Nắng chiều nghiêng, lạnh bờ vai, sương đổ.
Các anh nằm yên lặng đến nao lòng.
Đất nước hòa bình, anh có biết không?.
Máu anh đổ, không bao giờ vô nghĩa.
Nén hương thơm, em tặng cho tất cả.
Từng người, từng người đau xót lắm, anh ơi!
Đất nước đã thay đổi rất lâu rồi.
Xương máu các anh hòa mình trong đó.
Tiếng chim 'Bắt Cô' vọng về êm ả.
Tiếng Ve Rừng vẫn rộn rã ngân vang.
Chiều nay, em đứng giữa Trường Sơn.
Hoa Sim đỏ, tím một trời thương nhớ.
Tặng cho anh và tặng cho tất cả.
Kỷ niệm chiều, em nhớ mãi Trường Sơn.
Trường Sơn, tháng 10/2017.

11. GỬI LỜI THƯƠNG ĐẾN VŨ HÁN
Thơ: NGA LÊ.
Tôi lang thang trong đau thương của Vũ Hán.
Mỗi ngày, gánh nặng khổ đau ngập tràn.
Quê hương đang đối mặt với thử thách khó khăn.
Dịch bệnh làm mất đi bao sinh linh.
Hạnh phúc mà tôi sắp đạt được giờ trở nên xa vời.
Tôi chấp nhận hy sinh để bảo vệ mọi người.
Người vợ và đứa con yêu thương trong tương lai.
Cánh thiếp hồng chưa kịp gửi đi, lại phải chờ đợi.
Trận chiến này, đau đớn không tả nổi, em ơi.
Tôi không thể bỏ qua khi thấy người khác gục ngã.
Nhiệm vụ thiêng liêng của những chiến sĩ áo trắng.
Họ hy sinh vì mọi người, dù giá là tính mạng.
Em đừng buồn, nghe câu chuyện đầy bi thương này.
Cơn bão sẽ qua đi và chúng ta sẽ lại được hạnh phúc.
Nhưng, em ơi, anh không thể tin được.
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, lại bị cướp đi.
Hãy chiến đấu cho anh, để chúng ta có tương lai.
Trong đội ngũ những người chiến đấu áo trắng.
Sau này, khi con chúng ta trưởng thành.
Nó sẽ tự hào về cha, người đã hy sinh vì mọi người.
Ngày 24/2/2020.

12. TÌNH YÊU NHỎ
Thơ: NGA LẺ.
Em là bông hoa nhỏ.
Nở giữa rừng hoa cuộc đời.
Trái tim nhỏ bé, đầy yêu thương.
Em là vầng Trăng nhỏ, ánh sáng riêng tôi.
Và em là gió nhẹ nhàng.
Thổi bồi hồi vào tâm hồn tôi.
Những đêm dài trôi qua không ngủ.
Làm xao lạc trái tim đang mong chờ.
Trăng ơi, hãy nghỉ ngơi đi!
Hoa ơi, xin nằm xuống và ngủ thôi!
Gió ơi, xin đừng thổi nữa!
Để tình yêu nhỏ bé không lời.
Ngày 19/3/2020.

13. MÙA XUÂN TƯƠI
THƠ: NGA LÊ.
Ta chào em cô gái trong nắng mai.
Bừng tỉnh giấc khi bình minh xen lẫn.
Em kiêu sa, huy hoàng như bức tranh.
Cả thiên nhiên hân hoan chào đón em.
Tuổi xuân hai mươi, tuổi của những ước mơ.
Trái tim trẻ tràn đầy năng lượng.
Đất nước hân hoan với những điều mới mẻ.
Em làm đẹp thêm bức tranh quê hương.
Yêu thương nồng thắm dành cho tuổi hai mươi.
Chào đón em với mùa xuân tươi sáng.
Nắng lung linh, muôn hoa rực rỡ nở.
Đàn chim hòa nhạc chào đón em về.
Quê hương hân hoan chào đón tuổi mới.
Cùng em xây dựng những ước mơ lớn lao.
Bên đàn ông biên cương gác ngày đêm.
Mùa xuân tươi trẻ, hạnh phúc bao la.
Ngày đầu năm mới, hạnh phúc tràn đầy.
Cùng nhau bước vào năm hai mươi.
Nụ cười tươi, đôi mắt trẻ trung.
Chúc mừng năm mới, mùa xuân tươi đẹp!
1/1/2020.

14. CHỜ MONG
Thơ: NGA LÊ.
Mùa hè Phượng đỏ rực trời.
Nhặt bông hoa rụng, nhớ người ơi xa xôi.
Liệu rằng người còn nhớ ta?
Năm tháng trôi qua, tận cùng lòng nhớ người.
Sân trường Ve vẫn hát khúc ca.
Nỉ non, da diết, gọi người về quê hương.
Hoàng hôn tô điểm chân đê.
Nhớ lối về năm xưa, liệu người còn nhớ không?
Cái năm của những ký ức thuở học trò.
Ngây thơ, dại khờ, làm người nhớ mãi.
Nhặt bông hoa Phượng vừa rơi.
Ép vào trang sách, để tặng người yêu thương.
Bao năm qua, cách xa phương trời.
Bông hoa Phượng ấy, liệu còn đâu?
Đợi chờ, mong đợi, lòng mỏi mòn.
Lời thề xưa ấy, liệu người còn nhớ không?
Xa xôi, bóng hình nhòa nhạt.
Bông hoa Phượng rơi vẫn vô tâm.
Nhặt bông hoa cuối trời biếc.
Ép vào trang sách, chờ đến khi người về...
6/5/2019.

15. ƯỚC MƠ HÒA QUYỆN
Thơ: NGA LẺ.
Tiếng đồng hồ như dừng lại.
Thời gian ơi, hãy giữ chặt.
Em muốn mãi bên anh.
Trong vòng tay ấm êm.
Sao thấy tâm hồn ấm áp.
Ngoại kia mưa vẫn rơi lạnh lẽo.
Nhưng em không cảm thấy lạnh lẽo.
Vì trái tim anh ấm áp bên em.
Nụ hôn xa xôi nhưng gần gũi.
Môi anh chạm nhẹ nhàng nhưng sâu đậm.
Đó là tình yêu, không cần lời nói.
Thời gian và khoảng cách không còn quan trọng.
Mơ ước nhưng trái tim thấu hiểu.
Không phải xa cách, yêu thương là gần gũi.
Chỉ là giấc mơ nhưng lòng ấm áp.
Hai trái tim hướng về nhau mênh mông.
Ngày 22/3/2020.

16. HOA CẢI VÀ ANH
.Thơ: NGA LÊ.
Tháng 12 đã về, anh có hay không?.
Hoa Cải nở vẻ đẹp chúc mừng anh đấy.
Tháng 12, mưa Đông rơi nhè nhẹ.
Ươm tươi cỏ cây, hoa thắm hơn.
Ngày anh ra đời giữa mùa Hoa Cải vàng rực.
Mẹ đặt tên Hoàng, để kỷ niệm ngày này.
Màu vàng ấy, em thấy thật thương mến.
Nhìn hoa, em lại nhớ đến anh.
Ở nơi xa xôi, với nhiệm vụ anh hùng.
Chắc tay súng giữ gìn bình yên cho đất nước.
Ngày sinh nhật anh, em đợi chờ sắp tới.
Tặng anh yêu bó Hoa Cải, màu làng quê.
Đơn sơ nhưng ấm áp như tình yêu thương.
Quê hương và em, trong trái tim anh.
Em vẫn chờ đợi mùa Hoa Cải nở.
Tháng 12 đến, ngọt ngào những tình yêu...
Dù chúng ta xa cách, hãy cùng mừng sinh nhật.
Mùa Hoa Cải vẫn huy hoàng rực rỡ.
Ngày 4/12/2019.

17. HOA QUỲNH NGẪU HỨNG
Thơ: NGA LÊ.
Chỉ một bông, lại là toàn bộ vườn hoa.
Cánh hoa rung nhẹ, như cửa lâu đài hé mở.
Công Chúa bước ra, kiêu sa, rực rỡ.
Để Đời nhận biết một loài hoa...
Tinh khiết, trắng ngần, tươi mát, thơm tho.
Hương Xuân ngan ngát, tuổi đời đôi tám.
Nét trinh nguyên của nụ hoa phong kín.
Mở bâng khuâng, lặng lẽ hiến dâng Đời.
Thật tuyệt vời, kiêu hãnh thế nào Quỳnh ơi!
Ngẩng đầu cao, nở nụ cười hàm tiếu.
Những giọt sương của trời đêm dìu dịu.
Tắm cho em như gột rửa bụi trần.
Dù chỉ một đêm, khoe nét thanh xuân.
Vẫn đọng lại trong tâm hồn nhân thế.
Kiếp sống phù du, bồng bềnh, tục lụy.
Nhưng có em, ta vẫn thấy yêu thêm.
Dù biết rằng đời đầy nỗi tủi hờn.
Nhìn hoa nở, thấy lòng mình trẻ lại.
Ta bắt gặp những tâm hồn nhân ái,
Và hiểu rằng, cuộc sống vẫn còn hoa.
Hoa của Đời và Hoa của riêng ta.
Đẹp mãi mãi trong đêm hè nhung nhớ.

18. CHIỀU NAY XỨ ẤY
.Thơ: NGA LÊ.
Chiều nay xứ ấy mưa hay nắng?.
Trong gió trường chinh vẫn xa xôi.
Mây về bên ấy... xanh mơn mở.
Thương cánh chim bằng ướt phong ba.
Hoa Phượng chiều nay rơi lặng lẽ.
Giăng mắc đầy trời... mưa êm đềm.
Thương chùm hoa Tím nhòa giọt nước.
Tiếc cánh hoa rơi... mắt lệ nhòa.
Phố vắng chiều nay... ai đón ai?.
Sân ga hiu hắt... nhớ vẫn đầy.
Con đường ngơ ngác... tìm dấu cũ.
Em ngắm mưa buồn.. nhớ không nguôi.
Xứ ấy chiều nay... mưa có rơi?.
Có màu hoa thắm tựa màu môi?.
Có màu chung thủy như màu tím?.
Hay chỉ có màu trắng mà thôi?.
Em về cuối phố nhặt hoa rơi...
Ở mãi chân mây phía cuối trời.
Có một cánh chim.. bay lẻ bạn.
Như kẻ chiều nay... ngóng trông ai???.

19. TỰ SỰ
Thơ NGA LÊ.
Có thể là của tôi... hay của chúng ta?.
Một chút suy tư.. khi hồi tưởng về quá khứ...
Một chút mưa bay... Một chiều Thu lãng đãng...
Một con đò buồn... nhìn giòng nước êm trôi.
Một cánh chim bay... mải miết phía cuối trời.
Hoàng hôn tím... phía chân mây rực đỏ.
Mùa hoa Phượng... gợi một miền thương nhớ.
Mùa hoa Soan ...tim tím nhẹ vơi đầy.
Lãng đãng sương chiều... biêng biếc đâu đây?.
Một phút buồn.. vui một khung trời kỷ niệm
Ta chợt nhớ về.. một miền quê lưu luyến.
Có hàng Tre..xanh ngát ngả nghiêng cười.
Một cánh Diều bay trong gió chơi với.
Tiếng sáo dặt dìu.. những chiều sương đổ.
Cứ như thế... ta thấy sao là nhớ.
Chỉ muốn tìm về.. một chốn bình yên.
Ngắm hoàng hôn rơi lặng lẽ bên thềm.
Được nghe tiếng ru con của người mẹ trẻ.
Ta cứ muốn...được mãi là như thế.
Cho tâm hồn thanh thản chẳng ưu tư.
Cho đời không sầu muộn thế bao giờ.
Cho mãi mãi...là mùa Xuân vĩnh viễn.

20. HỘI CHÙA HƯƠNG
Thơ: NGA LÊ.
Bến Đục dẫn bước vào con thuyền.
Dòng Suối Yến, tô đẹp như thơ.
Núi lồng bóng nước đò trôi ngược.
Huyền bí như mơ, cõi mơ mênh mông.
Nhẹ bước lên Đền Trình thiêng liêng.
Mùi hương thiên nhiên, tiếng cầu kinh.
Mình quỳ lạy, van xin Phật chứng.
Nén hương thơm, tấm lòng tràn đầy.
Thiên Trù tiếp đến Giải Oan linh thiêng.
Mây khoác áo cho Núi phủ ngàn.
Khói hương mờ xa, tiếng nguyện cao.
Cầu cho quốc thái, dân an bình yên.
Bước vào chốn Phật đài thiêng liêng.
Xin giải ách trần ai khổ đau.
Bao nhiêu khổ hạnh trên đường nhân thế.
Phật ơi, giang tay cứu chúng sanh.
A Di Đà Phật, tiếng chào hòa mình.
Lạ quen, quen lạ, cảm giác như thế.
Chúng sinh, Phật tử, đều là anh em.
Vui tươi rộn ràng, tiếng cười sum vầy.
Cứ như thế, đường đèo leo xuống lên.
Chùa lớn tới nỗi chẳng nhớ tên.
Một vùng Non Nước xanh mượt như mơ.
Thoát khỏi thế gian đến cửa Thiền.
Động Chính cao vút, tiếng reo vang.
Vượt chông gai, bậc thang trèo cao.
Như Suối Kiến trôi xuống Động.
Cảm giác nhỏ bé giữa bản dạng rộng lớn.
Thăm thẳm cửa hang, hương Tích huyền bí.
Sừng sững Đụn Gạo, cây Vàng, Cây Bạc đẹp vời.
Giọt nước thời gian rơi từ Bầu Sữa Mẹ.
Mãi bên nhau, tình thân mãi trường tồn.
Núi Cô, Núi Cậu đứng hai bên song song.
Ai muốn cầu cho Con, Cháu, tất cả đều chấp nhận.
Xoa đầu Cô, Cậu, rồi xin Lộc phát đạt.
Thương thân, tình thế sẽ thành công.
Khói hương mơ màng trong cửa Thiền.
Cầu tài, cầu lộc, cầu duyên thịnh.
Phật thương, Phật độ, ban cho mọi người.
Em như lạc cõi tiên trong cảm giác.
Đầu Xuân trẩy hội tại Chùa Hương.
Cho dù có đi xa mấy dặm.
Muốn một lần thăm nơi ấy.
Để lòng thanh thản, tinh thần thoải mái.
Viết ngày 16/1/2019.
