Bài tập: Kể lại những kỷ niệm đáng nhớ về tình bạn
Kết quả
TRẢI QUA ĐÊM TRUNG THU
Mỗi khi nhớ đến hình ảnh các em nhỏ bán vé số hoặc giày dép dọc theo đường phố, tôi không thể không nhớ đến Minh Trang – người bạn thân của tôi. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua không ít kỷ niệm vui buồn. Trong số đó, có một kỷ niệm mà tôi luôn nhớ đến là về một cô bé bán vé số cách đây vài năm.
Vào một đêm trung thu khi tôi còn là học sinh lớp 2, trường mình tổ chức một buổi “Đêm hội trăng rằm”. Khi mặt trăng lên cao trên bầu trời, chúng tôi được tham gia rước đèn, phá cỗ. Tiếng trống và múa lân rộn ràng khắp nơi. Khi buổi hội kết thúc, tôi và Minh Trang đứng ở cổng trường chờ bố mẹ đến đón về. Chúng tôi hạnh phúc với những món đồ chơi trung thu như đèn ông sao, vương miện và cả kẹo, bánh. Tại cổng, chúng tôi bắt gặp một cô bé đứng nhìn vào khu vực hội trường. Cô bé này có thể cùng tuổi hoặc nhỏ hơn chúng tôi một chút. Cô bé ấy gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi hoa đã sờn màu. Cô bé mang theo một túi và giữ trong tay một cuốn sách nhỏ. Khi nhìn thấy chúng tôi, cô bé nhìn chăm chú vào chiếc đèn ông sao tôi đang cầm. Tôi hỏi: “Tại sao cậu lại nhìn tớ?”. Cô bé trả lời một cách ngạc nhiên, ánh mắt vẫn đắm chìm trong chiếc đèn và nói: “Cậu cho tớ mượn chiếc đèn ông sao một chút được không?”. Tôi nhanh chóng từ chối: “Tớ không cho cậu mượn đâu”. “Tớ chỉ mượn một chút thôi mà!” – Cô bé đưa tay vào chiếc đèn. Tôi ngay lập tức giật lại.
Minh Trang nhẹ nhàng đề nghị: “Ánh Dương ơi, hãy cho cô ấy mượn đi, chỉ một lúc thôi mà.” Tôi nhìn bạn của mình với vẻ ngạc nhiên: “Chúng ta không quen biết cô ấy chứ? Cô ấy có vẻ bẩn và hôi. Bạn không sợ người lạ à? Đặc biệt là những người không có bố mẹ đi cùng.”. Cậu ấy mỉm cười: “Tại sao phải sợ? Tôi và bạn có nhau, còn cô ấy chỉ một mình. Tôi tin rằng cô ấy không phải là người xấu.” Tôi nhìn cô bé kia, sau đó lại nhìn Minh Trang, lòng vẫn còn mơ hồ. Bạn tôi đưa chiếc đèn và một chiếc bánh cho cô bé, và nói: “Tặng cô ấy nhé! Chúc cô ấy có một trung thu vui vẻ!”. Cô bé rất vui và biết ơn. Khi đó, mẹ tôi đã đến. Hai chúng tôi lên xe về nhà. Trên đường, Trang kể cho tôi biết rằng, cô bé kia là một cô bé bán vé số. Thường thì những bạn nhỏ như vậy rất đáng thương. Họ thường mồ côi, không có cơ hội đi học, phải tự mình kiếm sống. Ngay cả vào những ngày lễ, họ cũng phải làm việc, không được hát múa, cũng không được phá cỗ. Tôi nghe những lời của bạn và thấu hiểu mình đã sai. Chúng ta không nên phân biệt, không nên xem thường những người có số phận không may mắn, mà hãy yêu thương và giúp đỡ họ. Tôi thật may mắn khi có một người bạn như vậy.
Bây giờ, tôi và Minh Trang không còn học cùng trường nữa. Tôi đã chuyển sang trường mới nhưng không bao giờ quên được cô bạn dễ thương và tốt bụng của mình. Đặc biệt là kỷ niệm về đêm trung thu ấy.