1. Bậc thầy của tuổi thơ
Tôi ra đời tại một ngôi làng nhỏ. Trường tiểu học của tôi nằm ở ngôi làng bé nhỏ đó. Nơi đó, trường tôi mỗi ngày chào đón những học sinh nghèo tay trần chân. Dù nghèo đến đâu, nhưng tôi đã tìm thấy niềm vui và những kỷ niệm đẹp về bậc thầy thân thương, đầy lòng biết ơn sâu sắc.
Hơn 10 năm trôi qua, hình ảnh và lời dạy của thầy vẫn hiện hữu trong kí ức của tôi. Năm lớp 5, khi tôi chuyển sang lớp mới, tôi đứng ngần ngại ở cửa lớp, lo lắng vì thầy là người mới, bạn không quen. Thầy nhìn thấy và đối xử với tôi với sự tận tâm. Ánh mắt trìu mến và bàn tay ấm áp của thầy đã giúp tôi bước vào lớp với sự an tâm lạ thường. Từ đó, tôi hiểu và yêu quý thầy hơn. Với thầy, tôi có thể diễn đạt bằng hai từ “yêu thương” và “tận tụy”. Thầy tận tụy trong từng bài giảng, từng giờ dạy. Ngày nắng, ngày mưa, thầy vẫn đến lớp để mang lại cho chúng tôi những điều mới mẻ.
Nhớ đến mùa nước nổi, khắp nẻo đường, trường học ngập tràn nước. Thế mà thầy và chúng tôi vẫn đến lớp đều đặn, học giữa dòng nước mà vẫn thấy vui. Bài giảng của thầy như “vượt qua” cả mùa nước lũ. Khi không ở trường, thầy đến nhà học sinh để hiểu rõ hơn về hoàn cảnh gia đình, tạo điều kiện tốt nhất cho chúng tôi đi học. Thầy là người như vậy, tận tâm với nghề, yêu thương tất cả học sinh. Tôi từng được ghé thăm nhà thầy – một căn nhà mái lá giản dị nhưng sạch sẽ. Trong căn nhà nhỏ đó chứa đựng tấm lòng yêu thương bao la của thầy tôi.
Thầy không chỉ là người dạy chữ, mà còn dạy chúng tôi về cuộc sống. Thầy luôn nhắc nhở chúng tôi phải cố gắng học tập, không bao giờ chấp nhận sự chùn bước trước khó khăn. Thầy tin rằng những học trò của mình sẽ xây dựng một tương lai tươi sáng. Niềm tin đó đã truyền đến chúng tôi – những đứa học trò nghèo đầy ước mơ. Lời dạy của thầy đã đồng hành với tôi suốt những năm tháng dài.
Với tôi, nhớ mãi những lần thầy đưa đến trường. Con đường đá đến trường ướt đẫm mồ hôi thầy. Nhưng chỉ cần ngồi sau lưng thầy, con đường dài dường như trở ngắn; cái nóng của buổi trưa nắng cũng trở nên dễ chịu hơn. Nhìn lưng thầy ướt mồ hôi mà trái tim tôi lại cảm động. Ôi, thật sự nhớ thầy đến thế!
Trên đoạn đường dài, qua bao gian truân, thầy và tôi đã chia sẻ nhiều điều thú vị. Đột nhiên tôi cảm thấy thầy gần gũi và thân thiết như một người bạn lớn. Một lần, thầy hỏi tôi: “Nếu chỉ có một lần đi qua con đường đầy hoa dại, con sẽ chọn một bông hoa nào là đẹp nhất?!”.
Lúc đó, tôi còn bé, không hiểu những gì thầy nói, chỉ biết cười và im lặng. Thầy nói tiếp rằng “trên đoạn đường của con sau này sẽ có nhiều “bông hoa” như vậy. Con đừng chờ đến cuối đoạn đường, hãy nắm bắt cơ hội để đi xa hơn”. Lúc đó, tôi mới hiểu ý thầy muốn nói, lời dạy của thầy là động viên tôi có đủ can đảm để bước ra khỏi làng quê nhỏ, học hành tốt hơn ở thành phố. Thật sự, thầy tôi, lời khuyên nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, làm lòng người yên bình.
Đến ngày hôm nay, tôi bất ngờ nhớ lại những câu chuyện về người thầy năm xưa. Lặng lẽ cảm ơn thầy về những điều tốt lành thầy mang lại cho tôi. Những lời dạy dỗ quý báu của thầy đã động viên tôi qua những tháng năm dài. Gần 10 năm không gặp thầy, ngôi trường ngày xưa giờ đã phai mờ hơi. Mỗi lần quay trở lại, tôi thấy mái tóc của thầy bạc trắng nhiều hơn. Nhưng thời gian có trôi qua bao nhiêu, tấm lòng của thầy vẫn nguyên như ngày nào, vẫn tận tâm và đầy yêu thương.
Đối với tôi, “người thầy năm xưa” là biểu tượng của một nhà giáo Việt Nam xuất sắc. Thầy đã hy sinh vì nghề, vì yêu trẻ. Đến ngày nay, tôi vẫn kính trọng và biết ơn “người thầy giáo năm xưa”.

2. Lời Xin Lỗi Đến Thầy
Mùa thu trôi qua, cái gió se lạnh. Những chiếc lá cuối cùng rơi theo làn gió. Bầu trời cao, màu xanh thẳm, những đám mây trắng nhẹ nhàng bay lên. Cảnh vật yên bình đến lạ thường! Màn sương bao phủ nhẹ nhàng vài giọt sương trắng, làm mờ đi sự cô đơn đang hiện hữu trong lòng tôi.
Người ta thường nói mưa làm buồn lòng. Nhưng đối với tôi, khoảnh khắc này lại có ý nghĩa hơn! Mỗi lần như thế, đôi mắt tôi tự nhiên nhìn về những kí ức thời thơ ấu, những chuyến đi đến trường! Trong những chuyến đó, có một câu chuyện tôi nhớ mãi. Đó là một lần khiến người tôi kính trọng cảm thấy thất vọng!... Có lẽ là lúc lên lớp 5. Lúc đó, tôi rất giỏi môn toán! Mỗi kì kiểm tra, điểm 10 là của tôi. Thầy toán yêu quý tôi. Tôi cũng thích môn toán! Không biết có phải do yếu tố di truyền hay không, hay là tôi chỉ thích con số tròn xoe kia!
Nhưng dần dần, tôi mất đi niềm đam mê. Bài tập ngày càng làm tôi cảm thấy chán chường. Ngoài thời gian ở trường, bố mẹ tôi còn gánh cho tôi hàng tấn bài tập! Nhiều đến nỗi, đôi khi, tôi cảm thấy đầu óc mình như sắp nổ tung, như một quả bom hẹn giờ! Rồi đến một đêm, là chủ nhật. Trong khi các đứa trẻ khác đang tận hưởng niềm vui của ngày nghỉ, tôi lại ngồi làm bài tập như mọi ngày: một đống bài tập. Hàng giờ, tôi nghĩ, tôi viết, lặp lại theo một trình tự như một cỗ máy! Hoàn thành bài tập của bố mẹ, tâm trí tôi cảm thấy mệt mỏi. Tay tôi bắt đầu viết lủng củng một cách thiếu tự chủ! Tôi mạnh mẽ quăng cây bút xuống. Ngã ra sau, tôi nhìn đồng hồ, đã khuya rồi. Mắt tôi như đang mất đi sức sống, nhòe đi. 'Muốn làm gì thì làm đi!'
Sau cùng, tôi đã chấp nhận! Tôi nhanh chóng gập lại tập vở, cuộn tròn trong chăn. Giữa sự ấm áp và kỳ diệu của giấc ngủ, tôi nghiêm túc lo sợ. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả biến mất... Sáng hôm sau, tôi dậy trễ. Nhét vài miếng bánh nhanh chóng rồi đi học. Đến lớp, tôi rất lo lắng! Tay và trán tôi ướt mồ hôi. Cảm giác lo sợ trở lại! Tôi thở hổn hển, mỗi hơi như cố gắng lắm. Có bạn bè hỏi tôi sao không làm bài tập. Tôi trả lời nên tự làm sẽ tốt hơn. Nếu đó là ngày bình thường, tôi sẽ giúp bạn bè, nhưng hôm nay, thậm chí đề tôi còn chưa đọc! Sau khi điểm danh, thầy bắt đầu chấm bài. Tim tôi đập nhanh theo từng mi-li-mét thầy dò trên danh sách lớp. Bề ngoài, tôi cười nói, nhưng bên trong, tôi cảm thấy hồi hộp, cùng tiếng tim đập! Rồi thầy dừng lại, nhìn chăm chú vào tôi. Thầy mỉm cười, làm tôi cảm thấy lạnh run lưng: 'Em lên làm bài đi!'
Những lời đó như làm tan nát nỗi sợ hãi ban đầu, nhưng lại mang đến một loại sợ khác. Tôi chấp nhận lên làm bài. Tôi thú nhận mọi thứ trước cả sự ngạc nhiên. Đứng đó, cúi đầu, che giấu đôi mắt cay xè của mình, tôi không dám nhìn thầy! Tay tôi nắm chặt nhau. Một giọt nước mắt rơi xuống quyển vở, rồi 2, rồi 3 và một bàn tay nhẹ nhàng nhấc lên quyển vở của tôi. Tôi lén nhìn lên, thấy thầy! Thầy trông khác biệt! Khuôn mặt thầy không biểu lộ cảm xúc. Nhưng tôi có thể đọc được: thầy đang buồn bã! Rồi thầy đặt quyển vở xuống, quay về bảng. Thầy lấy bút chì và viết gì đó. Tôi đoán đó chắc chắn là điểm của tôi! Suốt tiết học, tôi vẫn đứng đấy, im lặng. Tôi hối hận lắm! Tôi đã khóc, làm xong bài tập khó chịu này. Giá như tôi không lười biếng, giá như tôi đã làm bài, tôi không khiến thầy buồn bã! Cảm giác khi làm thất vọng người mình kính trọng, người tin tưởng vào mình, là đau lòng! Tôi ước rằng trái đất sẽ dừng quay, thời gian sẽ dừng lại, để tôi không phải chứng kiến vẻ buồn của thầy nữa! Tôi ngửa mặt lên, để nước mắt chảy trên bàn tay, để chúng làm sạch tội lỗi... Bất ngờ, một bàn tay xuất hiện, lau sạch nước mắt cho tôi, một bàn tay chai sạn! Tôi biết đó là bàn tay của thầy. Thầy đã ngồi bên tôi từ lúc nào. Tôi lặng người xin lỗi, và một lần nữa cúi đầu. Nhưng bàn tay của thầy lại nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, để tôi nhìn thấy đôi mắt của thầy. 'Em đã làm xong bài tập chưa?', thầy hỏi. Tôi không trả lời, chỉ biết lắng nghe và gật đầu. Thầy mỉm cười, nụ cười khiến trái tim tôi ấm áp, như một cách nói 'tốt lắm!'. Thầy dùng bút bi và viết điểm, nâng một con mười đỏ lên, làm nó nổi bật. Ngay cả khi tôi khiến thầy buồn, thầy vẫn tin tưởng tôi!
Đã lâu rồi! Nhưng tất cả vẫn đi theo tôi mãi. Đó là một bài học quý giá dành cho tôi, một bài học mang ý nghĩa sâu sắc. Tôi nhớ rõ bàn tay của thầy, nụ cười của thầy và con mười bút chì đỏ đó! Hãy cố gắng để không khiến người khác thất vọng. Nếu không, thế giới sẽ trở thành một nơi đầy nỗi buồn!

3. Câu Chuyện Đầy Cảm Xúc Về Nghề Giáo
Tôi là một học sinh… không dạy nổi. Tất cả các thầy cô giáo đã dạy tôi đều nhận xét như vậy với ba mẹ tôi. Chưa có lớp học nào chịu thu nhận tôi quá một tháng. Mẹ tôi khóc. Bố thở dài: thằng này vậy là coi như xong...
Chuyển qua trường mới. Nhìn sơ qua học bạ, thầy hiệu trưởng đã muốn đuổi tôi đi nhưng nể tiếng ngoại tôi là giám đốc ty giáo dục cũ, thầy đành nhận. “Tôi sẽ xếp em vào lớp thầy Tiến”. Thầy dạy lớp tập hợp toàn học sinh cá biệt của trường. Ngày đầu tiên vào lớp, bố đích thân dẫn tôi đến “trao tận tay thầy”. Tôi lén quan sát “đối thủ” của mình. Thầy gầy gò, mang cặp kính gọng đen nặng trịch, mắt nhướng lên nhìn sát mặt tôi “A, con trai, để xem thầy làm được gì cho con không, khá đây”. Thầy xếp tôi ngồi với một con nhóc tóc tém mặt mũi lanh lẹ. Nó khẽ hích vào vai tôi giành chỗ ngồi rộng hơn. Tôi đành chịu vậy, chưa bao giờ tôi đánh con gái cả. Thầy thắng tôi 1-0 rồi. “Thầy biết tại sao em dây mực vào áo bạn”, thầy nói với tôi khi Tú còm mếu máo mách chuyện. Sao ông ấy lại biết nhỉ? Mình đã khai gì đâu.
Trước đây, mỗi lần tôi dây mực vào hầu hết các trò trong lớp các cô đều hỏi tại sao, các thầy thì ngay lập tức thi hành hình phạt. Bao giờ tôi cũng bịa ra một chuyện mà mình là nạn nhân. Tôi mặc sức bịa dù chẳng ai tin. Tôi cũng chẳng quan tâm hình phạt là gì và có ai tin hay không. Vậy mà hôm nay thầy bảo là thầy biết. Ngạc nhiên hơn là thầy chẳng phạt tôi gì cả. Thầy chỉ nhỏ nhẹ bảo tôi: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn”. Mấy hôm sau nữa tôi lại vẩy mực lên áo 3 nạn nhân nữa. Thầy vẫn bảo biết rồi và không phạt. Tôi đâm chán trò vẩy mực cũ rích chẳng ấn tượng này. Thời ấy chúng tôi đứa nào cũng mang kè kè tấm bảng và mấy mẩu phấn. Ra chơi, tôi gom hết phấn ném vào lũ con gái nhảy dây trước sân. Hết buổi học tôi xô lũ bạn ngã dúi dụi, chạy ngay ra cổng trước. Đứa nào xấu số đi qua chỗ tôi đều bị tịch thu hết phấn thừa. Hôm sau thầy gọi tôi lên phòng họp. Thầy mở tủ ra, ấn vào tay tôi hộp phấn to đùng mà không nói gì. Tôi xấu hổ quay mặt đi tránh ánh nhìn của thầy. Tôi nhớ mình đã lì mặt ra như thế nào khi cô giáo cũ mắng tôi, hôm sau tôi càng lấy phấn nhiều hơn nữa. Vậy mà khi cầm hộp phấn thầy cho trong tay, tôi thấy xấu hổ quá chừng. Ôm hộp phấn lên trả cho thầy, tôi lí nhí: “Lần sau em không làm thế nữa”. Thầy mỉm cười bảo: “Em ngoan lắm!”.
Lần đầu tiên tôi được người lớn khen ngoan. Tôi nằm nghĩ cả đêm. Từ nay mình sẽ ngoan mãi, để không ai mắng mình nữa. Nhưng ngoan chưa chắc đã giỏi. Quả thật tôi đúng với trường hợp ấy. Tôi có thể bắn bi, chơi bắn bàng cả ngày không chán. Nhưng hễ cứ ngồi vào bàn học là tôi chán ngay. Ba mẹ có đánh, có mắng thế nào cũng chịu. Môn toán còn đỡ, có tí gì dính đến văn chương là tôi mù tịt. Vào học được một tháng, tôi thấy thầy đạp xe qua nhà. Chiếc xe của thầy chẳng biết trước đây sơn màu gì, giờ chỉ còn trơ ra màu gỉ sét xấu xí. Thầy vào nhà, ba mẹ tôi đều đi vắng cả. Ngó qua căn nhà tồi tàn của tôi, thầy hẹn ngày mai quay lại. Tôi lo hết cả một ngày. Chẳng biết mình làm gì sai. Hôm sau thầy đến. Thầy đứng luôn ngoài sân “bàn chuyện” với ba tôi. Thầy bảo cần một người đọc và ghi chép lại tài liệu giúp thầy. Nhất thiết phải là chữ trẻ con. Thầy đang nghiên cứu gì đó. Ba mẹ tôi mừng rỡ vì không phải khản cổ quản tôi nửa ngày không đến trường. Tôi vùng vằng mãi mới chịu đến nhà thầy. Thầy ở một mình. Ngoài giá sách ra cũng chẳng có gì đáng giá.
Mỗi ngày một buổi, tôi gò lưng ghi chép lại những gì đọc được. Thầy bắt tôi viết những dòng cảm nhận ngắn sau mỗi tác phẩm. Sau đó tôi đọc to lên và thầy chỉnh sửa những điều tôi nghĩ lệch lạc, thêm vào một số ý. Thỉnh thoảng thầy bảo tôi dừng ghi, chuyển qua tính toán giúp thầy vài việc. Tôi về nhà cố luyện cách tính toán sao cho nhanh nhất để không bị mất mặt trước thầy. Dần dần, kiến thức “tự nhiên” đến với tôi lúc nào không biết. Lần đầu tiên cầm tờ giấy khen của tôi trên tay, mẹ tôi đã khóc, khóc to hơn lúc tôi bị đuổi học. Ba tôi thì chẳng nói gì, chỉ gật gù cười. Năm học qua đi nhanh chóng. Tôi nghỉ hè vẫn không quên đọc và ghi chép lại một chồng sách cao ngất ngưởng thầy giao trước khi nghỉ học. Ngày khai trường, tôi tìm mãi vẫn không thấy thầy đâu. Linh tính điều không hay, tôi bỏ cả buổi lễ chạy đến nhà thầy. Căn nhà trống hoác. Bác hàng xóm nghe chó sủa ran chạy sang xem xét. “Cậu là Phong hử?”. “Dạ”. “Thầy Tiến gửi cái này cho cậu. Thầy ấy bảo chuyển vào Nam ở với con trai”. Tôi vội vàng mở ra, bức thư rất ngắn. “Thầy mong em cố gắng học thật tốt. Em luôn là học trò ngoan của thầy”. Mười năm qua đi, tôi mới hiểu hết những gì thầy muốn nhắn. Có những điều không hay nhưng không thể thay đổi bằng sự giận dữ. Tình yêu thương và sự sáng tạo mới là thứ giúp bạn thay đổi mình, thay đổi mọi người. Cảm ơn thầy với phương pháp dạy đặc biệt đã giúp em trưởng thành. Cám ơn Thầy của em!

4. Bức Thư Cho Thầy
Thưa thầy thân mến! Đến lúc này, em dám bắt đầu viết thư cho thầy. Không phải vì em bận (em thậm chí không có bận gì cả!), không phải vì em lười, mà là vì em muốn dành thời gian để khám phá con đường của mình.
Như thầy đã biết, em đã phải đối mặt với nhiều khó khăn trong kỳ thi tốt nghiệp phổ thông. Thậm chí, em suýt chết, suýt trượt. Nhưng may mắn, em vẫn vượt qua được. Em nhận ra rằng phần lớn thành công này là nhờ công của thầy, người đã tận tâm hướng dẫn em, một học trò kém nhưng đầy nhiệt huyết. Em mãi không quên ơn đó. Tuy nhiên, khi đến kỳ thi đại học, em trượt. Điều này là tất yếu, là sự thật không thể thay đổi sau những thời gian chơi game và những đêm dạo phố. Trước kỳ thi, em đã không tin là mình có thể đậu, và sau kỳ thi, niềm tin đó trở nên mạnh mẽ hơn.
Thầy ơi!
Đột nhiên, một chàng trai 17 tuổi như em, buổi sáng thức dậy không biết phải làm gì. Không có công việc, không có trường học, và không phải lúc nào cũng có tiền để đi chơi. Nếu nhìn theo góc độ thông thường, em phải lo lắng. Nhưng thầy yên tâm, em cũng lo, bởi dù có khó khăn đến đâu, em hiểu rằng con người phải có cách sống. Cách sống đó có thể là học, có thể là di truyền, hoặc có thể tự mày mò.
Và thầy ơi, kỳ diệu ở chỗ nào, hạnh phúc ở chỗ nào khi em đã tự mày mò ra được con đường của mình. Sau một tuần không có công việc, ngồi trước ti vi, em phát hiện ra rằng mình có khả năng trở thành một công dân tốt, một chàng trai tuyệt vời mà không cần đến đèn sách, không cần tu dưỡng. Đọc đến đây, chắc thầy sẽ hỏi ngay: em có ý định trở thành kẻ phi pháp, lừa đảo hay buôn lậu không? Không bao giờ, thưa thầy, vì có điều thầy dạy em là luôn phải là người lương thiện. Cách để thành công và lương thiện là rất đơn giản, thậm chí luôn nhận được sự cổ vũ. Đó chỉ là việc làm theo những lời khuyên trong quảng cáo, thưa thầy. Sau khi theo dõi quảng cáo mê mệt suốt một tuần, em hiểu sâu sắc rằng để thông minh, chỉ cần chọn đúng loại sữa; để vui khỏe, chỉ cần chọn đúng loại tã lót; và để có làn da đẹp, chỉ cần chọn đúng loại sữa tắm. Rồi khi lớn lên, nhiệm vụ của em là tìm ra loại thuốc bổ hoặc bột nào đó. Nếu chọn đúng, em sẽ trở thành cầu thủ bóng đá xuất sắc như Maradona hoặc ít nhất là như Công Minh. Khi mệt mỏi, không nên nghỉ ngơi, phải sử dụng nước tăng lực, còn khi bị chấn thương, không cần lo lắng về bác sĩ, chỉ cần biết loại keo dán nào sử dụng. Nhưng thầy cũng đồng ý rằng con người cần phải phát triển không chỉ về cơ bắp mà còn về tác phong và thái độ. An tâm đi, thầy, em cũng đã khám phá ra điều đó nhờ ti vi.
Lời dạy của thầy hồi ấy.
'Những lời dạy của người thầy như một phần không thể thiếu trong cuộc sống, mỗi học trò đều khắc cốt ghi tâm. Những bài học đơn giản dưới đây sẽ khiến người đọc suy ngẫm. Hãy cùng đọc và cảm nhận nhé!'
Gửi những người chèo đò giữa dòng sông xưa.
Gửi thầy con, người chèo lái trong những dòng đời xoay chuyển…
Con vẫn nhớ rõ hình bóng thầy trên bục giảng năm xưa. Mái tóc pha sương, chiếc cặp sách cũ, nụ cười hằn những dấu chân của thời gian trên khuôn mặt đã theo chúng con qua những năm tháng học trò, không chỉ lớn lên mà còn trưởng thành…
Bụi phấn rơi từ từ theo từng dòng chữ thầy viết, rơi vào tâm hồn nhỏ bé của chúng con, những bài học về cuộc sống. Lúc ấy, chúng con không biết rằng để trở thành người, chúng ta cần một ước mơ, dù nhỏ bé, đơn giản hay lớn lao. Bảng đen, tờ giấy trắng, những bài giảng của thầy đã là con đường dẫn lối chúng con đến những ước mơ đầu đời! Lúc ấy, chúng con không hiểu rằng cuộc sống không chỉ có nàng tiên và chú lùn, rằng Lý Thông, mụ gì ghẻ, hay quỷ dữ chỉ xuất hiện trong truyện. Cuộc đời này vẫn là một bài toán khó, mà qua hết quãng đường, chúng ta mới nhận ra rằng không có giải pháp nào tốt hơn từ hai từ 'trải nghiệm'. Thầy dạy rằng khi bước vào cuộc sống, chúng con cần một đôi mắt sáng và một trái tim biết yêu thương, để đối xử tốt với những người xung quanh và tránh xa những kế hoạch đen tối, sự ích kỷ của những kẻ ác.
Lúc ấy, chúng con không biết 'tha thứ' là một động từ đẹp nhất chỉ sau 'yêu thương'. Thầy dạy chúng con không quay lưng khi người khác nhận lỗi, không đổ lỗi cho những người đã nhận tội, và không nghiêm túc với những người đã hối cải. Thầy dạy rằng trái tim không biết tha thứ là trái tim đã chết, và con người không biết tha thứ chỉ là một khối đá bình thường.
Lúc ấy, chúng con không biết rằng người bạn bên cạnh có thể lấm lem bùn chỉ để giúp gia đình cày ruộng, hoặc rằng cô bạn ngủ gật trong lớp có thể đêm qua thức khuya để trông nom cho mẹ bệnh. Chúng con cũng không biết rằng người bạn bên cạnh có người thân ốm nặng nên thường xuyên nghỉ học. Chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, nhìn nhận cuộc sống một cách đơn giản. Thầy dạy chúng con phải chú ý và quan tâm đến những người xung quanh, biết trân trọng những điều tưởng chừng bình thường nhưng lại vô cùng quý giá. Vì có một ngày, yêu thương có thể trở nên quá muộn... khi sự không nhẫn tâm và lạnh lùng đã làm mất đi khoảng cách giữa chúng ta.
Lúc ấy, chúng con không biết cuộc đời là một chuỗi vòng tròn. Những khúc quanh, những quanh co, những thác nước luôn là một phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng về cuộc sống như một đường thẳng... Nếu cuộc đời chúng ta không có những bước ngoặt, thì nó đã không còn ý nghĩa nhiều. Thầy còn dạy chúng con phải ngẩng đầu khi đối diện với thất bại, và không ngừng tiến lên khi trước mắt còn rất nhiều thách thức... Quá nửa cuộc đời em đã sống theo những lời thầy dạy, em đã lớn lên một chút, thầy ơi...

5. Hành Trình Hòa Mình Trong Bài Học Sử
Sau những năm tháng xa cách, tôi quay trở lại quê hương học đường. Mọi thứ vẫn giữ nguyên, sân trường bóng mát với bóng cây, những chiếc ghế đá yên bình và kiên nhẫn. Tiếng giảng của thầy cô vẫn vang vọng trên lớp, và ánh mắt trong trẻo của những học trò như những kí ức của thời học trò.
Tôi nhìn thấy hình ảnh của cô giáo từ phòng học, vẫn giữ bóng dáng ngày xưa khi gieo mầm kiến thức cho chúng tôi. Cô là người chèo lái con thuyền ước mơ của những học trò nhỏ, hướng chúng tôi đến bến bờ hạnh phúc. Giọng của cô nhẹ nhàng, truyền đạt những sự kiện lịch sử đặc sắc, những chiến công hùng vĩ của quê hương trên các chiến trường. Có những lúc cô dừng lại, nhìn chúng tôi với ánh mắt sâu lắng, không ngờ rằng những thế hệ học trò này vẫn giữ mãi lòng biết ơn từng ngày.
Cô đã dành cả cuộc đời tới trường từ khi nơi này chỉ có mái lá xanh. Ngày mưa hay ngày nắng, cô vẫn đạp chiếc xe đạp cũ đến lớp. Có những lúc mưa bão cực lớn, nhưng cô vẫn cố đạp hơn chục cây số để đến lớp, lo sợ học sinh phải chờ đợi. Đôi khi nước lụt cao, bánh xe lấp lánh trong nước, nhưng cô vẫn bước đi, đến lớp thì thầy trò ai cũng ướt sũng. Phòng học dơ bẩn, không thể học. Những ngày mưa như vậy, cô nhớ về quê Bình Lục, nơi mà 'cưỡi trâu đi họp huyện' vẫn là cảnh quen thuộc, cô cảm thấy xót xa. Câu chuyện về quê hương và gia đình của cô thường xuyên được kể, vùng đất chiêm trũng, ngập nước, nhưng lại chứa đựng tinh thần phi thường.
Bây giờ, khi mọi thứ đã thay đổi, cô vẫn tiếp tục dạy học. Với tư cách là giáo viên môn sử, tính cách của cô rất nghiêm túc. Cô khuyến khích chúng tôi phấn đấu và vươn lên. Cô thường nói, lịch sử là gốc rễ của một dân tộc, khi hiểu biết về lịch sử, chúng ta cũng hiểu truyền thống quý báu của tổ tiên, học hỏi và phát huy những giá trị ấy. Chúng tôi, theo lời dạy của cô, luôn cố gắng trở thành những học sinh xuất sắc trong tâm hồn cô. 27 năm trôi qua với những thế hệ học trò đến và đi, nhưng bóng dáng cô mỗi ngày vẫn là nguyên vẹn. Những học trò đầu tiên của cô giờ đã trở thành người trưởng thành, nhưng họ vẫn không quên những lời dạy và kiến thức mà cô đã truyền đạt. Cô luôn khuyến khích chúng tôi hiểu rõ về nguyên nhân và giải thích sự kiện lịch sử, những ràng buộc đó, để từ đó chúng tôi có thể học tốt môn lịch sử.
Những kỷ niệm về cô khi tôi còn học phổ thông vẫn còn đọng mãi. Là học sinh chuyên văn, tôi đam mê môn xã hội, đặc biệt là lịch sử. Khi còn ở trung học cơ sở, tôi đã nghe nhiều về cô với phong cách giảng dạy xuất sắc. Và khi học môn của cô, tôi thực sự bị thuyết phục bởi sự ân cần và chu đáo trong giảng dạy.
Trong những buổi giảng, cô luôn nhấn mạnh vào những sự kiện quan trọng nhất, những khía cạnh quyết định trong lịch sử. Cô thường bảo chúng tôi: 'để hiểu rõ về lịch sử, cần có hệ thống kiến thức, tóm tắt vấn đề rồi phân tích chi tiết. Như vậy, sẽ nhớ lâu và không bị mất ý'. Theo lời khuyên đó, mỗi chúng tôi đều nhớ kỹ những vấn đề lịch sử, không để sót lỗi nào trong các bài kiểm tra.
Không chỉ giảng dạy lịch sử, cô còn dạy chúng tôi cách đối nhân xử thế trong cuộc sống. Cô cho chúng tôi hiểu rằng thực tại cuộc sống không màu hồng, cũng không trải đầy thảm đỏ như chúng tôi tưởng. Cô mô tả cuộc sống như một cuộc chiến đấu, nếu kiên cường, chúng ta sẽ không bao giờ thất bại, nhưng chỉ cần một chút sơ xuất, có thể đánh mất tất cả. Lời dạy đó, giờ đây, là bài học quý báu theo đuổi suốt cuộc đời của tôi.
Mỗi năm, cô đón nhận thế hệ mới, hướng dẫn họ khám phá những điều mới trong sách vở lịch sử. Nhưng đồng thời, cô cũng chia tay thế hệ học trò cũ. 40 năm qua, trong 27 năm cầm bút chì, tay lái của cô vẫn chắc chắn. Cô không còn đạp xe đến lớp như xưa, cũng không giảng bài khi trời mưa, nhưng tiếng giảng của cô vẫn nguyên nét và dịu dàng. Hàng ngày, cô vẫn dẫn dắt những thế hệ mới đến những chân trời mới. Cô trang bị cho chúng tôi đầy đủ kiến thức và tư duy của cô để khi bước chân ra đời, chúng tôi không còn lạ lẫm và ngần ngại. Những đồng nghiệp của cô tự hỏi vì sao cô có tình cảm mãnh liệt với học trò. Cô chỉ cười và nói: 'Nghề này mất rồi, nhưng không có học sinh như không có chân tay vậy. Không sao, chịu thôi'.
Có lẽ nhờ cô mà lịch sử vẫn đọng mãi trong tôi. Mỗi khi tiếp cận một sự kiện, tôi luôn tìm hiểu về nguyên nhân của nó. Hiểu về nghề để làm nghề, như cô dạy. Những kỷ niệm về cô, thời học trò và những bài giảng quý báu của cô sẽ mãi là món quà quý giá nhất của cuộc đời chúng tôi.

6. Người Thầy Đặc Biệt
Đến tuổi 10, chúng tôi được trải nghiệm bài học tiếng Anh đầu tiên, không tại trường mà là ở ngôi nhà của thầy giáo ở làng lá cạnh. Trong ngôi nhà cấp 4 nhỏ nằm bên bờ đê, thầy và bốn học trò nồng nàn với những bài học tiếng Anh sôi động. Mỗi buổi học tiếng Anh chỉ với giá 500 đồng, cách đây 12 năm. Lúc ấy, chúng tôi chỉ biết học, không bận tâm giá 500 đồng là đắt hay rẻ cho một buổi học tiếng Anh sôi động. Thầy là một người thầy đặc biệt, trong một lớp học đặc biệt và một ngôi nhà đặc biệt. Ngôi nhà chỉ có một phòng nhỏ được xây hoàn toàn từ xi măng. Ngay cả bàn ghế cũng làm từ xi măng. Từ xa, ngôi nhà trông như một tổ chim bồ câu nằm bên bờ đê. Thầy viết trên một tấm bảng đen nhỏ treo trên tường, chúng tôi ngồi trên những tấm xi măng. Những từ 'hello', 'goodbye'... được thầy viết và đọc cùng một lúc.
Tôi nhớ câu chuyện thầy kể về Nga, nơi thầy từng học, với một câu chuyện tình buồn khiến chúng tôi cảm động. Thầy chia sẻ về những kí ức trẻ trung, những giấc mơ nơi đất tuyết... Trong câu chuyện, có điều gì đó tan vỡ, chia lìa, và bây giờ thầy ở đây, trước mặt chúng tôi... Thầy sống lặng lẽ và hơi lập dị trong ánh nhìn của người làng. Đôi mắt thầy nếp nhăn, nhìn về một nơi xa xăm. Thầy có nụ cười lạ, trước mặt chúng tôi thì ấm áp, nhưng khi quay đi là ngay lập tức trở nên khó hiểu, khiến tôi muốn thấy thêm nụ cười của thầy.
Giống như nhiều nông dân khác, thầy cũng trồng lúa và đặt rớ tôm để kiếm tiền trang trải cuộc sống. Trên bờ đê, thầy xếp bao rất nhiều. Tôm được chăm sóc, thầy vừa ăn vừa bán. Những con tôm lớn hơn được đưa vào bể xi măng để nuôi. Mỗi ngày đến học, chúng tôi thường ghé qua bể tôm của thầy, chơi và làm loạn, khiến cho tôm nhảy loạn xạ. Lúc đó, thầy rối rít và la mắng chúng tôi. Nhưng ánh nhìn rối rít của thầy trông thật hiền lành, không làm chúng tôi sợ hãi, và trò nghịch dại đó lại được lặp lại mỗi ngày.
Thầy nói, có chúng tôi đến học, thầy cảm thấy vui. Thầy nhiệt tình dạy cho chúng tôi ngoại ngữ mà thầy yêu thích. Có chúng tôi, thầy bận rộn hơn vì phải lo lắng về những trò nghịch dại, và lo cho việc học của chúng tôi. Khi không còn là học trò của thầy, tôi vẫn thường đạp xe qua nhà thầy. Vẫn thấy bóng dáng cao gầy ấy, xếp rớ tôm dọc theo triền đê, bước đi nhẹ nhàng. Mỗi lần đi qua, tôi vẫn yên tâm khi thấy bóng dáng của thầy nổi lên dọc bờ sóng. Rồi ký ức, giống như những con sóng, mất đi một cách nhanh chóng. Tôi không còn thấy bóng dáng của người thầy ấy nữa. Hôm nay, như bao học trò khác, tôi lại ngồi kể về những ký niệm xa xưa. Tôi nhớ thầy khi thả những con tôm vào bể xi măng và hy vọng chúng sẽ lớn. Tôi luôn mong thầy tìm được đường đi xa từ căn nhà ấy, ngôi làng ấy, và đến với xứ sở mới. Nơi có nhiều ước mơ hơn, có thể thầy sẽ gặp lại người con gái thầy từng yêu. Tôi mong điều đó vì gương mặt ấy, nụ cười ấy, dường như không thuộc về nơi này, không nên ở lại nơi này.

7. Người Thầy, Người Cha Thứ Hai Trong Cuộc Đời!
Khi viết những dòng này, có lẽ thầy của con đang sáng tạo bài giảng tuyệt vời trên bảng đen cho học sinh của mình. Con biết có thể thầy sẽ không bao giờ đọc được những dòng này, nhưng con vẫn muốn gửi gắm tất cả tình cảm, lòng kính trọng của mình để tri ân thầy - người cha thứ hai trong cuộc đời của con.
Thầy là một người giáo viên tận tụy ở tỉnh lẻ, một người giáo viên trên những miền quê sâu xa của đất Đồng Nai. Mặc dù nhiều người nghĩ về Đồng Nai là một tỉnh giàu có, nhưng cũng có những vùng quê nghèo như quê của chúng ta và thầy. Con viết những dòng này trong giờ nghỉ trưa tại cơ quan, khi con bất chợt đọc được những lời tri ân trên báo Tuổi trẻ. Cảm xúc của con lúc này mãnh liệt và dâng trào, con cũng không biết viết từ đâu, viết như thế nào. Cuộc sống của con, thầy không sinh ra nhưng đã giúp con nhận thức giá trị của cuộc sống, giá trị của đồng tiền, giá trị của sự lao động và là điểm tựa để con bắt đầu một cuộc đời mới sau những vấp ngã đầy cay đắng và tủi nhục.
Con lớn lên trong gia đình nông dân nghèo, nghèo khiến con trải qua những điều đau khổ và đau thương. Chính vì thế ngay từ nhỏ, con đã quen với cuộc sống thiếu thốn, quen với những bộ quần áo cũ nhàm chán khi nhìn bạn bè mặc những bộ trang phục tây sáng bóng, quen với những đôi dép nhựa rách nát, ngược lại với những đôi xăng đan Bitis mới mẻ, quen với những bữa cơm đơn điệu chỉ có nước mắm ăn với rau muống luộc, không có thịt cá như bữa cơm của bạn bè, quen với việc cắp sách đi học và cắp sách đi làm thuê để kiếm bát cơm no lòng.
Cha mẹ luôn khuyến khích con cố gắng học để có bằng cấp, để thoát khỏi cảnh nghèo. Vì thế, con cố gắng học, mặc dù có thể con sẽ nghèo hơn, ăn mặc kém sang hơn, nhưng con sẽ học giỏi hơn bạn bè của mình. Con luôn xác định như vậy để vươn lên. Con rất hạnh phúc khi làm lớp trưởng suốt mười hai năm liền, đạt được nhiều thành tích cao, tự hào với giấy khen từ trường và sở đào tạo về kết quả học tập, với danh hiệu 'Học sinh nghèo vượt khó, học giỏi'... Ngày con tốt nghiệp cấp ba và thi đậu đại học, con đã khóc như một đứa trẻ, khóc vì đã thực hiện được điều tưởng như không thể. Con là điểm sáng của cả xã nghèo này trong mười hai năm đó, và thầy là người đã giúp con nhiều để con có thể củng cố kiến thức và ôn tập cho kì thi đại học.
Khi bước vào đại học, con thấy sự chênh lệch lớn giữa cuộc sống ở Sài Gòn và cuộc sống ở quê nghèo. Con phải tiết kiệm lắm mới có thể đủ sống để đi học, nhưng con luôn ốm yếu vì thiếu thức ăn. Chỉ có thầy là hiểu rõ nhất về điều này, như những bức thư mà thầy và con gửi nhau nói rõ. Thầy đã động viên con, khuyến khích con từng ngày để con duy trì ước mơ thoát khỏi nghèo, thầy nói rằng ước mơ của con cũng là ước mơ của cả đời thầy.
Năm cuối đại học, khi con bị cuốn vào cờ bạc và game online, dẫn đến nợ nần, con phải đối mặt với sự thất bại và bị buộc phải rời khỏi trường. Con mất hết phương hướng và căm thù mọi sự giúp đỡ. Nhưng một lần nữa, thầy lại ở bên cạnh con, động viên và chia sẻ. Thầy giúp con vượt qua những tâm lý tiêu cực và hướng con vào con đường mới, khó khăn hơn nhưng phản ánh đúng tình hình của con. Bây giờ, con đã trưởng thành hơn, có công việc với thu nhập ổn định, và con biết ơn thầy hơn. Thầy đã xác định cho con hướng đi trong việc học nghề, để con có công việc với thu nhập ổn định và có cơ hội học lên cao hơn.
Con sẽ nghe theo lời thầy, cố gắng làm việc và theo học đại học tại chức vào buổi tối. Con sẽ làm được vì con có lòng tin, và vì luôn có thầy bên cạnh. Dù đã phạm sai lầm, mọi người coi thường con, nhưng thầy vẫn thương con. Thầy giúp con khôi phục lòng tự tôn và đưa ra những lời khuyên đúng đắn. Con hạnh phúc vì em gái con lại được thầy chủ nhiệm, thầy giảng dạy miễn phí cho em mà không lấy một đồng tiền công nữa. Ơn nghĩa của thầy với con là không thể nào trả đủ. Thầy sống và làm theo lời dạy của Bác Hồ, là tấm gương sáng của một Đảng viên Cộng sản Việt Nam quang vinh.
Ned nay lang thang trên internet, con tìm thấy những bài giảng và phần mềm toán ấn tượng của một thầy giáo tên Nguyễn Quốc Phong tại trường THPT Định Quán. Con rất xúc động, vì thầy đó chính là người thầy kính yêu của con. Thầy đã bắt đầu làm quen với máy tính ở tuổi trung niên và tạo ra những phần mềm toán học hữu ích cho cộng đồng mạng. Điều này thật là hiếm hoi ở cái tuổi và môi trường như của thầy và chúng ta, thầy ạ!
Con lại rơi nước mắt, nhưng lần này không phải là nước mắt hối hận, tự ti hay xấu hổ về quá khứ, mà là nước mắt xúc động, hạnh phúc. Thầy ạ, nếu con viết về thầy, con chắc chắn sẽ viết mãi mãi, bởi thầy trò ta có quá nhiều tình cảm và những điều đặc biệt.
Con dừng lại ở đây và con sẽ mãi nhớ câu nói của thầy: “Sống trên đời, mọi thứ có thể mất đi, nhưng tương lai vẫn còn. Người sống lâu nhất là người cảm nhận cuộc sống nhiều nhất, không phải người tồn tại với thời gian lâu nhất.” Vâng, con sẽ cố gắng, thầy yên tâm nhé!

8. Người mẹ thứ hai
Tuổi thơ của tôi không như những đứa trẻ khác. Ngay từ khi mới sinh, tôi đã không được gặp mặt ông bà nội, ngoại. Sáu tuổi, mẹ tôi ra đi vì căn bệnh nặng. Nhà đông anh em, cha phải đi làm xa, chúng tôi sống bao bọc lẫn nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn. Dù khó khăn, nhưng chị em tôi luôn là những tấm gương học tập xuất sắc trong lớp và trường. Điều đó không chỉ là nhờ sự dạy dỗ của cha mà còn là nhờ sự tận tâm chỉ bảo của các thầy cô giáo. Trong suốt cuộc đời, tôi không bao giờ quên cô Lịch - cô giáo chủ nhiệm lớp 3, người mẹ thứ hai đã là nguồn động viên lớn nhất cho ước mơ của tôi ngay từ những ngày thơ ấu.
Chúng tôi chuyển từ quê nghèo lên thị trấn, mồ côi mẹ, tôi thuộc vào số học sinh nghèo nhất lớp. Dù các bạn trong lớp đều có quần áo đẹp, sách vở, giày dép đắt tiền, tôi chỉ có mỗi bộ đồng phục và chiếc áo ấm mùa đông. Nhưng nhờ thành tích học tập xuất sắc, tôi đứng đầu lớp. Tuy tôi giỏi nhưng luôn cảm thấy tự ti và nhút nhát vì hoàn cảnh gia đình. Tôi sống khép mình ở cuối góc lớp, không chơi thân với ai. Cô Lịch - cô giáo mới của lớp, đã thay đổi tất cả.
- Chào các em, cô là Lịch, chủ nhiệm mới của các em. Cô sẽ rất hạnh phúc nếu các em coi cô như người bạn, chia sẻ mọi khó khăn trong học tập và cuộc sống.
Cô nhiệt tình hỏi thăm từng học sinh. Tôi theo dõi cô từ khi cô bước vào lớp, cảm thấy hồi hộp khi cô lại gần và thăm hỏi về gia đình tôi. Cô xoa đầu tôi, mỉm cười:
- Cô đã xem học bạ của em. Em giỏi lắm, hãy cố gắng phát huy thêm nhé. Nếu có khó khăn, hãy nói với cô, đừng ngần ngại. Cô nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, tạo nên một nụ cười thân thiện, gần gũi. Ngay từ lúc đó, tôi biết mình sẽ gắn bó với cô.
Từ khi cô Lịch là chủ nhiệm, lớp tôi trở nên hoàn toàn khác. Từ lớp trung bình, chúng tôi leo lên đứng đầu trường về thành tích học tập. Cô giáo không dạy cứng nhắc theo sách giáo trình, nhưng sự linh hoạt trong cách truyền đạt khiến mọi người hứng thú. Cô biết tận tâm với hoàn cảnh gia đình từng học sinh. Nếu có bạn nào học kém, cô sắp xếp học kèm để giúp họ. Phong trào học tập trong lớp trở nên sôi động. Ngay cả những học sinh cá biệt trở nên yêu thích học tập. Cô Lịch là 'cô tiên' tạo nên điều kỳ diệu đó.
Trong kỳ thi vở sạch đẹp của huyện, cô chọn tôi làm đại diện cho lớp và khối. Mặc dù vật liệu của tôi không đẹp bằng những người khác, nhưng chữ đẹp và sạch sẽ đã khiến vở tôi nổi bật. Cuối giờ học, cô nhắc nhở tôi:
- Chiều Hằng, mang vở đến nhà cô nhé. Chúng ta sẽ cùng 'tu bổ' nó một chút.
Tôi ngạc nhiên khi thấy nhà cô cũng giản dị như nhà tôi. Vợ chồng cô không có con, nhưng họ sống hạnh phúc. 'Chúng tôi quyết định ở với nhau suốt đời vì không có con' - cô chia sẻ. Cô ân cần bọc lại sách vở, thay nhãn vở mới cho tôi và hướng dẫn về những điểm mà ban giám khảo có thể chú ý. Cô khuyến khích tôi phấn đấu học tập để thoát khỏi địa vị nghèo đói. Rồi cô hỏi về hoàn cảnh gia đình tôi. Biết tôi mồ côi mẹ từ bé, cô nói:
- Hãy coi cô như người mẹ thứ hai nếu em muốn.
Trong vòng tay của cô, tôi cảm thấy ấm áp và gần gũi như chưa bao giờ có. Có điều gì đó trong lòng tôi bừng tỉnh... như tình mẫu tử thiêng liêng mà tôi đã lâu không trải nghiệm...
Sau kỳ thi, tôi không đạt giải nhất. Nhưng cầm bằng khen giải nhì, tôi ứa nước mắt. Tôi không làm được điều tôi hứa, mang giải nhất về tặng cô. Trong buổi học, tôi ngượng ngùng, không dám nhìn cô. Nhưng bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai và giọng cô nhỏ nhẹ:
- Thôi nào, cô bé. Cô biết em đã cố gắng hết sức rồi.
Tôi ngước lên, mắt nhòe lệ nhưng tràn ngập tình thương...
Cô Lịch chủ nhiệm lớp tôi cho đến khi chúng tôi tốt nghiệp. Lớp tôi là lớp duy nhất đạt 100% học sinh thi vượt cấp. Buổi chia tay, cô và chúng tôi ôm nhau khóc. Mỗi người đều mong thời gian dừng lại... lưu luyến, bịn rịn không muốn chia xa.
Nay, tôi đã trưởng thành, đã có công việc ổn định ở thành phố. Mỗi khi về quê, tôi ghé thăm cô, mua tặng cô những bông hồng mà cô thích. Cô giờ đã già, mái tóc 'pha sương', nhưng ánh mắt vẫn rạng ngời. Vợ chồng cô vẫn sống giản dị. Mười bốn năm đã trôi qua, cô vẫn như ngày nào, dịu dàng và nhân hậu với đôi mắt tràn đầy yêu thương... Dù cuộc đời có đưa tôi đi đâu, tôi sẽ không bao giờ quên đôi mắt ấy...

9. Bài học từ người thầy và những tờ tiền già cỗi
Trong cái nghèo, tấp nập cuộc sống, nó chìm đắm vào những tờ tiền 10.000 đồng cũ, như là một góc riêng để khóc than. Khi nó vượt qua kỳ thi đại học, người đầu tiên nhận tin này không phải là ba mẹ, mà là người thầy tận tâm của nó...
Gia đình nó nghèo, nhiều anh em, và quê hương nó cũng khó khăn. Ông bà nó không dám nghĩ đến việc đưa con vào đại học, phần vì nghèo, phần vì lo lắng về điều kiện khó khăn. Nhưng người thầy là người duy nhất đứng về phía nó, truyền đạt niềm tin rằng 'có thể làm được'. Niềm vui không kéo dài lâu, lo lắng tràn ngập nó...
Hàng năm, những đồng tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó. Rồi ngày thầy đến, mang theo một lô sách, vở và một gói nhỏ được gọi là 'bí kíp'. Thầy dặn rằng chỉ khi nào khó khăn nhất, nó mới nên mở gói đó. Nó đã không 'cảnh giác' thừa. Mở ra, đó là những tờ tiền 10.000 đồng được bọc kín trong hai lớp nilon cũ, những tờ tiền nhàu nát mà nó tin rằng thầy để dành từ lâu! 900.000 đồng, nó lại mê mải những tờ tiền 10.000 cũ, nhưng giờ không còn góc nào để khóc. Hai năm sau, thầy chuyển công tác, nhưng những đồng 10.000 vẫn đến với nó (lạ thật, lại vào những thời điểm nó cảm thấy bế tắc nhất!)...
Hai năm trôi qua, nó chưa một lần quay lại thăm thầy. Đến khi mẹ điện báo: 'Thầy H. đã ra đi!'. Nó chỉ nói ba chữ: 'Sao thầy mất?', rồi sụp xuống khi mẹ nói rằng thầy bệnh nặng, không kịp thăm thầy đã ra đi. Nó thất thần, nhớ lại những tờ 10.000 đồng mỗi khi khó khăn mà thầy đã trao. Trái tim nó gào lên: 'Thầy ơi... tại sao không chờ con về!?'. Vì nó tin rằng, nếu những tờ tiền ấy có thể đổi thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó trở về.

10. Dù thầy không phải là cha.
Lúc ấy, tôi chỉ là một đứa bé 6 tuổi sống với cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là giáo viên văn ở một trường trung học.
Một chiều, cha trở về nhà với khuôn mặt u ám. Ngồi xuống bàn ăn, ông im lặng, mẹ tôi không thể nhịn không hỏi: “Có chuyện gì ở trường vậy?”. Ông trầm ngâm một lúc, rồi trả lời nhẹ nhàng: “David, học sinh ở lớp anh, bị bắt vì mang cocain vào trường... Nó trước đây là đứa trẻ ngoan, tại sao giờ lại thay đổi như vậy…”.
Ghen tị vì bị người khác chia sẻ tình cảm, tôi đã nói một câu mà giờ đây tôi vẫn hổ thẹn khi nhớ lại: “Anh ấy không phải là con của bố, mà bố lại buồn bã như thế?”. Ông quay sang nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc: “Con không nên nói như vậy... Bố cảm thấy bất lực vì không thể hoàn thành vai trò của mình, những giáo lý văn chương mà bố truyền đạt cho học sinh dường như không có tác dụng…”.
Sau đó, giọng ông trầm xuống như đang nói chuyện với chính bản thân mình: “David mất mẹ, bố nó làm việc ở nước ngoài, ít khi thăm con, nó thiếu tình thương… Năm nay là năm cuối học, không ai chăm sóc, nó rơi vào tình cảnh khó khăn…”. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, ông đã rời đi. Mẹ nói: “Bố đến đồn cảnh sát”.

11. Thầy ơi, giờ này hoa lau trắng nở
Sau 10 năm, em lại gặp Thầy. Kỷ niệm về thời thơ bé, những bài học về lịch sử và tình yêu đất nước vẫn sống mãi trong trí nhớ. Thầy, người thương binh, từng để lại một cánh tay trên chiến trường. Mỗi chi tiết về Thầy, từ cách giảng dạy đến mỗi dòng chữ trên bảng, đều tạo nên những ấn tượng sâu sắc.
Em nhớ món quà nhỏ của nhóm học sinh giỏi Văn, bó hoa lau trắng, đã làm Thầy xúc động. Thầy châm phấn trắng làm chữ 0 trên bảng bằng tay trái, là hình ảnh đậm nét trong kí ức của em. Mẹ Thầy, người thầy đầu tiên, đã dạy Thầy những bài học đơn giản nhưng sâu sắc về cuộc sống.
Thầy đã truyền đạt cho chúng em không chỉ kiến thức mà còn là những giá trị về lòng nhân ái, tình yêu thương, và lòng kiên trì. Hình ảnh chiếc lá lau trắng bên triền sông, sự bền bỉ và diệu kỳ của nó, là nguồn cảm hứng cho cuộc sống của chúng em.
Trong giấc mơ, em thấy mình trở về với bình yên thơ mộng, nhưng cũng là lời nhắc nhở về những giá trị mà Thầy đã truyền đạt. Hình ảnh Thầy giống như một ngọn núi, bảo vệ và chở che cho chúng em trong mọi thăng trầm. Mỗi bước tiến trong cuộc đời, chúng em luôn nhớ đến những bài học của Thầy.
Thầy dạy chúng em về tình thương, sự hiểu biết và lòng nhân ái. Cuộc đời không phải là đường thẳng, nhưng nhờ những khúc quanh và thách thức, chúng em mới trưởng thành. Thất bại không phải là điểm dừng, mà là bài học để chúng em ngẩng đầu lên và tiếp tục.
Cuộc đời chúng em vẫn tiếp tục như những người chèo đò mải miết qua sông. Dù gió lạnh hay đèn tắt, chúng em vẫn tiếp tục chèo đời, nhớ mãi những bài học và tình thương mà Thầy đã truyền đạt. Cảm ơn Thầy, người thầy của chúng em!
Gửi tới những người chèo đò mỗi đêm qua sông cuộc đời.
Gửi tới Thầy, người mải miết chèo lái những dòng đời xuôi ngược…
Chúng con nhớ rõ hình bóng Thầy trên bục giảng. Mái tóc hơi sương, chiếc cặp sách cũ, và nụ cười hằn những vết chân chim đượm màu thời gian. Những bài học về cuộc đời vẫn rơi bụi phấn vào tâm hồn chúng con.
Thầy dạy chúng con nhìn nhận cuộc đời với đôi mắt sáng và trái tim biết yêu thương. Thưở ấy, chúng con không biết nhiều về thế giới xung quanh, nhưng bây giờ, chúng con đã trưởng thành và nhìn thấy ý nghĩa đằng sau những khó khăn.
Chúng con nhớ những lời dạy của Thầy về sự tha thứ và tâm hồn lương thiện. Cuộc đời có thể gập ghềnh nhưng đó chính là hành trình để chúng con trưởng thành. Thầy, dù giờ có lớn thêm, chúng con vẫn giữ trong trái tim những bài học và tình cảm sâu sắc nhất. Cảm ơn Thầy!

12. Một Người Thầy và Những Bài Học
Thầy dạy trò những bài học sâu sắc qua áng văn, vần thơ, giọng ấm áp. Mỗi giờ văn trở nên thú vị với cách giảng của Thầy. Trò ngưỡng mộ và mong muốn học hỏi tất cả những kiến thức mà Thầy chia sẻ.
Thầy không chỉ giỏi trong việc giảng dạy mà còn có tính cách đặc biệt. Trò nhận ra rằng lời khoe của Thầy ẩn chứa niềm vui và tự hào về thành công của học trò. Trò hiểu rằng, những lời đó là nguồn động lực giúp học trò phấn đấu hơn.
Thầy là nguồn cảm hứng với vóc dáng nghệ sỹ, mái tóc dài và cặp kính. Hình ảnh Thầy đọc sách với ánh mắt đầy tâm huyết luôn ấn tượng với trò. Các ký ức về Thầy sẽ mãi là những hình ảnh tươi đẹp trong tâm trí trò.
Có một người Thầy dạy tôi như thế…
Và cuối cùng, tình yêu của một học trò và người con đối với Thầy là vô tận. Trò luôn cảm thấy ấm áp với sự quan tâm và ân cần của Thầy. Mỗi lời dạy bảo của Thầy đều chứa đựng tình yêu thương như một người cha.
Thầy ơi, con xin lỗi nếu con làm Thầy buồn. Con hứa sẽ cố gắng hơn để không làm Thầy lo lắng. Mùa 20/11 này, con muốn gửi lời tri ân sâu sắc đến Thầy, người đã luôn là nguồn động viên lớn cho con.
Cảm ơn Thầy vì những bài học và tình yêu thầy dành cho học trò. Chúng con sẽ luôn ghi nhớ và trân trọng những giá trị mà Thầy đã truyền đạt.

13. Bài Học Vô Giá từ Người Thầy
Trong từng chặng đường của cuộc sống, chúng ta luôn kết tinh những kí ức, có những kí ức vui vẻ muốn in sâu, nhưng cũng có những kí ức buồn muốn quên đi. Với tôi, kí ức đáng nhớ nhất là thời học trò ở cấp hai. Mỗi năm, tôi có thêm những người thầy, người cô để khắc sâu trong trái tim, và năm nay cũng vậy. Chỉ trong vài tháng, người cô giáo văn đã để lại trong tôi những dấu ấn đậm nét.
Có lẽ mọi người sẽ thắc mắc tại sao tôi viết về người cô trong năm học này khi tôi đang ở lớp chín. Nhưng với tôi, người cô đã gắn bó với tôi hơn sáu tháng.
Cô đã dạy văn cho tôi trong suốt ba tháng hè. Đó là thời kỳ tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là người tận tụy, giọng nói ấm áp, truyền đạt mọi kiến thức một cách hấp dẫn. Cô giảng giải từng chi tiết nhỏ, giúp chúng tôi hiểu sâu hơn về bài học và phát triển thành những bài văn ý nghĩa. Cô khiến chúng tôi yêu văn hơn, cảm nhận sâu sắc hơn về những tác phẩm văn học.
Khi trở thành chủ nhiệm, cô trở nên nghiêm túc hơn. Cô khuyến khích và động viên lớp học, tạo không khí tích cực. Dù tôi thất bại trong kì thi học sinh giỏi, nhưng cô không trách móc, chỉ động viên tôi tiếp tục nỗ lực. Cô là nguồn động viên và niềm tin cho tôi trên con đường học tập.
Một ngày, khi lớp tổ chức sinh nhật cho bạn khó khăn, cô chia sẻ về ý nghĩa của sự chia sẻ và khiến cả lớp cảm động. Cô không chỉ là một giáo viên, mà còn là người đồng cảm với học sinh, luôn chia sẻ những giá trị nhân văn.
Bài văn của tôi không hoàn hảo, nhưng đây là tấm lòng yêu thương và kính trọng đối với người cô đã là nguồn cảm hứng cho tôi. Cô không chỉ là giáo viên, mà còn là người mẹ thứ hai trong cuộc sống của tôi. Cô ơi, con trân trọng những gì cô dành cho con, và con hứa sẽ cố gắng hết mình trên con đường học vấn của mình.

14. Hồn Nhiên Học Trò
Mùa thu mang theo bao kỷ niệm đẹp, là thời kỳ của những câu chuyện tình yêu, của những ngày tụ tập bên bàn học. Nhưng đối với tôi, mùa hè mới là thời điểm tuyệt vời nhất. Tôi yêu cái nắng hè, âm thanh vang lên của ve kêu, và những bông phượng đỏ rực trên sân trường. Mùa hè là thời gian của những trận cười, những chia sẻ cùng bạn bè. Và hơn tất cả, mùa hè gợi nhớ về thầy.
Thầy tôi, đã ở tuổi trên năm chục nhưng vẻ ngoại hình của thầy vẫn trẻ trung. Áo sơ mi xanh, quần đen là bộ trang phục quen thuộc của thầy, với mái tóc bạc phơ nhưng trông rất tinh tế. Lúc nào thấy thầy cười, đó là nụ cười hạnh phúc, nụ cười đẹp nhất mà tôi từng thấy. Nhưng điều khiến tôi ấn tượng nhất là đôi mắt của thầy, chứa đựng nhiều trải nghiệm cuộc sống. Mỗi lần nhìn vào đó, tôi cảm nhận được tình thương và sự tin tưởng lớn lao.
Ngày đầu tiên bước chân vào lớp 1, tôi cảm thấy lạ lẫm và sợ hãi. Thầy đã xuất hiện như một người cha, giúp tôi vượt qua những khó khăn. Thậm chí, khi tôi ngồi gục xuống, thầy đã nói những lời ôn hòa và khích lệ, đưa tôi bước vào thế giới mới. Thầy dạy tôi cách nhìn xa hơn, như những chú chim bay xa khỏi tổ để khám phá thế giới mới. Mỗi giọt nước mắt của tôi giờ đây trở thành những ký ức đẹp của tình thầy trò.
Thời gian trôi qua, thầy đã dạy tôi vô số kiến thức. Những buổi hát của thầy là niềm vui của cả lớp, giọng hát ấm áp và đầy tình yêu. Thầy giảng về đạo đức và cách xử lý mâu thuẫn, để lại trong tôi những bài học quý giá về cuộc sống. Nhưng đẹp nhất, là những buổi giảng bài, thầy như một chuyên viên lái thuyền đưa chúng tôi đi khám phá biển tri thức. Hình ảnh thầy đứng trước bảng, tay cầm sách và bút, giảng giải một cách dễ hiểu là hình ảnh đẹp nhất tôi từng thấy.
Nhưng tôi chỉ học thầy đến lớp 3, sau đó, do lý do gia đình, chúng tôi phải chuyển đến một huyện khác ở Hà Nội. Tôi buồn và nhớ những giờ giảng của thầy. Ngày nay, tôi là sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học Sư phạm Hà Nội. Trở lại thăm trường cũ, tôi chợt nhận được một tin sốc, thầy đã mất. Trái đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi hối hận vì đã không trở về thăm thầy khi thầy còn sống, để thể hiện lòng biết ơn. Con đã về, nhưng thầy ơi, ngôi trường xưa vẫn thế, lớp học kia vẫn đó, nhưng thầy đã đi mãi mãi. Tôi nhìn theo chiều gió, mong rằng nếu gió gặp thầy ở nơi xa xôi, nó sẽ đưa lời thân thương từ con trò này đến thầy: 'Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm.'

15. Kí ức về Người Thầy
Những chiều mưa màu hạ mang theo hương thơm của đất ẩm xông lên, làm dịu đi cái nắng oi ả mùa hè. Những cành bằng lăng tím trước cửa chịu đựng trước hơi mưa, trĩu nặng quẹo đầu xuống, trải qua bao ký ức về một thời xa xăm. Chiều mưa nhìn ra phố vắng, người ta vội vã tìm chỗ trú hay một góc cây để che mưa, chiếc áo mưa tiện lợi mới mua vẫn còn thơm phức. Lòng tôi chợt nhớ về một mùa mưa nhiều năm trước, ký ức về trường, về lớp, và về thầy, như một thước phim chậm, mờ nhạt nhưng đầy cảm xúc...
Đó là năm tôi học lớp sáu, bước chân đầu tiên vào trường mới. Thầy giáo dạy Toán tên là Hùng. Thầy khác biệt với những thầy giáo khác, với vóc dáng thấp, đôi mắt sáng quắc và ánh nhìn ấm áp. Đôi khi, trong đôi mắt ấy, có một nỗi buồn thầm lặng, hiện lên khi thầy nhìn xa xăm. Giọng thầy trầm, ấm, và truyền cảm. Người nghe có thể tưởng thầy đang giảng bài Văn. Thầy giản dị, chỉ mặc quần đen và áo nâu sờn, nhưng luôn gọn gàng. Nét chữ không đẹp nhưng thẳng, ngắn, và đều. Học trò kính trọng thầy vì sự giản dị, chân chất của thầy.
Thầy thường đi dạy trên chiếc xe máy cũ, lỗi thời. Có những lúc thầy vất vả đạp xe đến trường, bất chợt xe chết máy, thầy phải dắt bộ đi một quãng xa. Chúng tôi thường thấy thầy trên chiếc xe cà tàng đó, chở thùng trái cây đi giao hàng cho vợ thầy, người bán trái cây ở chợ. Chúng tôi cười chào thầy, thầy luôn gật đầu hay vẫy tay chào lại.
Năm đó, gần kì thi học kì Một, trời bão, lụt lớn. Ba mẹ bảo nghỉ học, nhưng chúng tôi đòi lên lớp. Một số giáo viên vắng mặt, chỉ có thầy Hùng đến lớp. Mặc dù xe bị hỏng, thầy vẫn đến đúng giờ. Chúng tôi thương thầy, nhất là khi thấy thầy đang làm việc vất vả giữa cơn mưa lớn. Chúng tôi hiểu rằng thầy yêu quý chúng tôi như con của mình.
Chuyển sang học kỳ Hai, thầy trở nên khó tính hơn, nhưng vẫn dạy rất nhiệt tình. Đôi khi thầy nhăn nhó hơn, và chúng tôi hiểu rằng thầy đã phải đối mặt với nhiều khó khăn. Một ngày, thầy cho chúng tôi ôn tập và hẹn giải đề vào tuần sau. Nhưng sau đó, thấy không thấy thầy lên lớp nữa. Thông tin đến chúng tôi là thầy Hùng đã mất vì tai biến. Niềm tiếc thương lớn lao trong lòng chúng tôi.
Những ký ức về thầy vẫn hiện hữu trong tâm trí, như những viên ngọc quý. Chúng tôi nhận ra rằng thầy không chỉ là người dạy bài mà còn là người cha thân thiện, lương thiện. Dù thầy không còn ở bên chúng tôi, nhưng tình thương và sự dạy dỗ của thầy vẫn đọng mãi. Chúng tôi trân trọng những gì thầy đã dạy và mang theo những giá trị ấy trong cuộc sống. Thầy Hùng, người thầy hiền lành, ấm áp, sẽ mãi sống đọng trong tâm trí chúng tôi.

16. Bổ sung tình cảm đối với thầy cô
“Không có người thầy, có lẽ chẳng bao giờ tôi đạt được những gì tôi có được ngày hôm nay”, một triết lý cá nhân đã đi sâu vào tâm hồn tôi từ thời thơ ấu. Điều này làm nổi bật vai trò quan trọng của những người hướng dẫn trong hành trình học tập và trưởng thành của mỗi học trò. Đồng thời, đó cũng là lời nhắc nhở rằng, chúng ta phải biết ơn và trân trọng những người giáo dục.
Sự nghiệp, thành công, tất cả đều gắn liền với sự đóng góp của thầy cô. Ngay cả những chiến sĩ trên chiến trường cũng mang theo những lời khuyên và dạy bảo của thầy cô. Có những câu chuyện đằng sau những gương mặt anh hùng, và đó là những câu chuyện về lòng biết ơn thầy cô.
Thầy cô giáo không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là những người định hình con người chúng ta. Từ bảng chữ cái đầu tiên cho đến những bài học về đạo đức và tri thức cao cấp, thầy cô là những người hướng dẫn chúng ta qua mọi giai đoạn của cuộc sống. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng, không chỉ vì kiến thức mà tôi đạt được, mà còn vì những giáo viên đã giúp tôi trở thành người có đạo đức và tri thức.
Điều quan trọng là không chỉ biết ơn bằng lời nói mà còn bằng hành động. Để biểu hiện lòng biết ơn của chúng ta, chúng ta cần phải nỗ lực học tập, đạt được những thành tích cao. Điều này không chỉ là nghĩa vụ của chúng ta mà còn là cách tốt nhất để trả ơn những người đã dành cả thanh xuân để dạy bảo chúng ta. Hãy nhớ rằng, để hướng dẫn đúng đắn thì cảm xúc và lòng biết ơn cần phải được thể hiện bằng cảm xúc và lòng biết ơn đúng cách. Điều này sẽ giúp chúng ta duy trì và phát triển tốt nhất những giá trị truyền thống.
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, uống nước nhớ nguồn. Đó là những đạo lý mà chúng ta đã được truyền đạt từ nhỏ. Thầy cô chính là những người trồng mầm tri thức, giúp chúng ta phát triển và mạnh mẽ hơn. Hãy biết trân trọng và giữ gìn tình cảm đặc biệt này suốt cuộc đời.

17. Bí mật cà phê và ông giáo
Một nhóm bạn thành đạt quay trở lại thăm ông giáo xưa, và cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang những khía cạnh của cuộc sống và công việc…
Khi tất cả mọi người cầm cốc cà phê trong tay, ông giáo nhẹ nhàng nói: “Các bạn có lưu ý không, những chiếc cốc đẹp và đắt tiền thường được chọn trước, để lại những chiếc đơn giản và rẻ tiền.
Mặc dù có vẻ đơn giản và dễ hiểu khi muốn điều tốt đẹp nhất cho bản thân, nhưng đó cũng là nguồn gốc, nguyên nhân của mọi vấn đề căng thẳng trong cuộc sống của chúng ta.
Một điều rõ ràng là cái cốc không quyết định chất lượng của cà phê bên trong. Đôi khi, nó chỉ là cái vỏ đắt tiền hơn, và một số trường hợp thậm chí che giấu đi cái mà nó đang chứa đựng.
Chúng ta thật sự mong muốn là cà phê, không phải chỉ là cái cốc. Nhưng chúng ta vẫn thường chọn lựa cái cốc tốt nhất. Rồi sau đó, chúng ta mới để ý đến những chiếc cốc khác.
Đời sống của chúng ta cũng giống như cà phê, công việc, tiền bạc và vị trí xã hội là những chiếc cốc. Chúng chỉ là lớp bao phủ cuộc sống. Loại cốc mà chúng ta có không làm nên cuộc sống, cũng như không làm thay đổi số phận mà chúng ta đang trải qua…”.
Đôi khi, chúng ta chỉ quan tâm đến cái cốc mà quên điều thú vị nhất, thưởng thức hương vị cà phê mà ông trời đã tặng chúng ta. Người hạnh phúc nhất không phải là người có những thứ tốt nhất, mà là người biết biến những thứ chúng ta đã có thành những điều tốt nhất.

18. Em tri ân đến những thầy cô dạy bảo con…
Hai năm học cấp ba, khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời đang trôi qua nhưng vẫn giữ nguyên vẻ trầm lặng. Bốn mùa vẫn thay đổi, thời gian vẫn trôi đi không dừng lại. Có phải thời gian đang chậm lại không? Không, thời gian vẫn trôi qua vô hình, nhưng nó để lại trong con biển cảm xúc sâu thẳm. Trong chiếc áo học sinh trắng, mười một năm đã trôi qua, hình ảnh quen thuộc nhưng tâm trạng con người đã thay đổi. Mười một năm học, nhiều thầy cô để lại những kỷ niệm sâu sắc, và người để lại ấn tượng tốt nhất trong con là cô giáo Lê Hải Vân – người dạy môn ngữ văn. Con gửi lời cảm ơn sâu sắc đến cô, người mẹ thứ hai trong trái tim con!
“Ngày ngày cắp sách đến trường
Cơm cha áo mẹ tình thương cô thầy.”
Khi con ra đời, cha mẹ trao cho con hình hài và dòng sữa ấm áp để nuôi con lớn lên. Thời gian trôi đi, con lớn lên dưới sự bảo bọc của cha mẹ. Một ngày, con bước chân vào con đường tri thức, và đó là lúc con gặp người mẹ thứ hai, cô giáo trên ngưỡng cửa cuộc đời. Cô không cho con sữa ngọt ngào, nhưng cô dạy con nguồn tri thức vô tận. Con nhớ những ngày đầu tiên ở trường THPT Mai Châu, mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ. Nhưng khi cô bước vào lớp, nụ cười, ánh nhìn trìu mến và tình thương của cô đã làm ấm áp trái tim con. Con học văn không nổi bật ở cấp hai, nhưng khi bước vào cấp ba dưới sự hướng dẫn của cô, con đã tiến bộ nhanh chóng hơn. Cô không chỉ giảng bài mà còn khơi dậy niềm đam mê với văn học. Đối với con, cô là người mẹ vĩ đại trong trái tim con. Là giáo viên dạy văn, cô mang lại cho con nhiều bài học quý giá về cuộc sống, những thử thách mà cuộc sống đưa ra, và những kinh nghiệm quý báu cô chia sẻ. Công ơn của cô không đếm xuể, cô đã chấp cánh cho nhiều thế hệ học sinh. Con cũng may mắn là một trong số đó, được cô chuẩn bị cho cuộc hành trình tri thức và tự do.
Cuộc sống có những thử thách, có những lúc con tưởng như sẽ vấp ngã. Nhưng giờ đây, con không sợ nữa. Con sẽ đứng dậy nếu vấp ngã, tự chùi nước mắt nếu thất bại, để cô thấy một học trò mạnh mẽ và kiên cường. Nắng vẫn sáng sau cơn mưa, và thời gian vẫn trôi qua nhẹ nhàng. Nhưng công ơn của cô là không thể đếm được. Cô đã giúp con trưởng thành, và con sẽ không bao giờ quên những bài học của cô. Con chúc cô mạnh khỏe, vui vẻ và hạnh phúc, và hãy tiếp tục là ngọn đuốc chiếu sáng cho thế hệ học sinh tiếp theo. Con cảm ơn cô nhiều lắm!

19. Hồn của người thầy
”Băng qua sông phải qua cầu Kiều,
Yêu chữ viết phải hiểu lòng thầy.”
Những từ ngữ đơn giản nhưng lại khiến tôi xúc động. Có lẽ trong tâm hồn tôi hiện lên hình ảnh một người thầy đặc biệt, một người mà tôi trân trọng và không bao giờ có dịp nghe lời thầy dạy thêm lần nữa. Đó là người thầy đầu tiên giúp tôi hiểu về giá trị của những dòng văn tôi viết và là người thầy cuối cùng động viên tôi trước kỳ thi quyết định cả cuộc đời.
Ấn tượng đầu tiên mà thầy để lại trong tôi là sự giản dị. Ba năm học văn với thầy, tôi chưa bao giờ thấy thầy không mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen và đôi xan đan luôn được thầy lau bóng loáng. Ngày đầu tiên học văn thầy, tôi tình cờ hỏi vì sao thầy lại chọn dạy môn Văn, vì tôi nghĩ rằng một giáo viên nữ sẽ dạy văn tốt hơn. Nhưng câu trả lời của thầy làm tôi suy nghĩ. Thầy nói: “Không có nghề nào là tốt nhất, quan trọng là khi bạn làm việc với nó, bạn cảm thấy hài lòng và nó là lẽ sống của bạn.” Câu nói đó tới giờ tôi vẫn nhớ mãi. Đó là lời chia sẻ từ tận trái tim, từ tâm huyết của thầy đối với nghề.
Là học sinh giỏi văn trong lớp, tôi tự tin rằng những bài văn của mình luôn vượt trội. Nhưng thầy lại là người giúp tôi nhận ra một điều quan trọng. Một lần, khi tôi không có thời gian ôn bài, tôi quyết định sao chép một bài văn được điểm cao từ chị tôi. Tưởng rằng đó sẽ là bí quyết để có điểm cao, nhưng khi thầy trả bài, tôi bất ngờ khi thấy điểm chỉ là hai. Tôi hỏi thầy tại sao lại như vậy, vì tôi nghĩ bài viết của mình không có gì sai. Thầy nhẹ nhàng giải thích rằng ông khuyến khích sự chân thành và tâm hồn trong việc viết. Viết từ trái tim của mình, không phải của người khác. Từ lúc đó, tôi luôn viết bằng tâm hồn của mình, dù điểm cao hay thấp, tôi hạnh phúc vì đó là giá trị tâm hồn của tôi.
Thời gian trôi đi, và không còn nhiều tháng nữa là đến kỳ thi quyết định. Nhưng một tin shock khiến tôi đau lòng. Thầy, người cha thứ hai của tôi, đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh tim. Tôi cảm thấy mất mát và hối tiếc, vì không còn cơ hội nữa để nghe những lời dạy của thầy. Điều đó khiến tôi nhớ đến những lời dặn dò của thầy: “Hãy tin vào khả năng của mình, hãy dốc hết nhiệt huyết vào bài thi, vào con đường bạn đã chọn.” Tôi hứa sẽ sống như những gì thầy đã dạy, để có cơ hội một lần nữa được gặp trái tim của thầy!

20. Kỷ Niệm Ngày 20-11 Cùng Thầy Cô
Mỗi khi tháng 11 về, đến ngày mà chỉ có một lần trong năm để học trò nhớ về người thầy của mình, những kí ức học sinh trỗi dậy. Những lời dạy bảo, những cử chỉ ôn tồn, hay thậm chí là những lời la mắng nghiêm túc của thầy cô khi học trò phạm lỗi.
Thầy cô luôn dành hết tình thương cho học trò, kể cả những đứa học trò gây phiền toái và thậm chí có thể bị đuổi học môn một thời gian. Họ là những người phải chịu đựng mọi trò quậy phá của học trò, cũng như là những người giải cứu khi học sinh bị bắt nạt. Thầy cô như những vị thần, những người cha mẹ thứ hai của học trò.
Người thầy là người đã chỉ dạy con viết chữ đầu tiên, và khi lớn lên hơn, con mới hiểu giá trị của sự ân cần đó. Khi thầy cô nắm tay con vẽ từng nét chữ, điều đó không chỉ là việc dạy con biết viết, mà còn là hình ảnh của sự hình thành tính cách con, bắt đầu từ những chữ cái A, B, C. Họ viết bài phê 'cảm nhận còn hời hợt' với tất cả tâm huyết, trải nghiệm của mình. Mọi hành động của thầy cô chỉ mong muốn học sinh của mình sẽ trở nên tốt hơn, trưởng thành hơn.
Nhớ ngày 20/11 năm xưa, mỗi đứa trẻ đều trải qua những thời khắc cố gắng thuyết phục mẹ mua quà để tặng thầy cô, nhưng cũng lo sợ đi một mình, luôn cần có mẹ đi cùng. Quà 20/11 thường chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa, cuốn sổ và bút. Những gia đình khác có điều kiện hơn có thể tặng cả xấp vải để thầy cô may đồ. Khi lớn lên, việc mua quà trở nên dễ dàng hơn, nhưng lúc tặng vẫn cảm thấy hồi hộp, khiến con chỉ muốn chạy ra ngoài ngay sau khi nói lời chúc: 'Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11'.
Ở cấp 3, ngày 20/11 trở thành một ngày học nhẹ nhàng, vì thầy cô thường không kiểm tra bài, và học sinh được nghỉ môn đó. Thường có lớp trưởng tặng hoa cho thầy cô, rồi mọi thứ kết thúc sau ngày 20/11.
Nhưng ngày 20/11 không chỉ là niềm vui của thầy cô khi nhận hoa và quà từ học trò, mà còn là niềm vui khi thấy học trò của mình trưởng thành. Họ tự hào khi thấy những thành quả của mình, điều làm cho họ hạnh phúc nhất là khi nhận ra họ đã giúp đỡ học trò trưởng thành. Đó là niềm tự hào lớn nhất của một người làm nghề giáo.
Ngày 20/11 của tôi, dù ở xa không thể tới thăm thầy cô, nhưng thầy cô vẫn nhớ tới tôi. Mỗi lần gọi điện, thầy cô nhận ra tôi ngay trước khi tôi nói tên, điều này làm tôi vui mừng và đôi khi làm tôi khóc. Dù tôi từng là học sinh nghịch ngợm nhất, nhưng thầy cô vẫn nhớ và cười nói: 'Thằng học trò phá nhất của cô bây giờ làm ở đâu rồi? Còn khỏe không? Năm nay có gọi điện thoại, nhưng năm sau phải về nhà thăm cô nhé!'. Qua bao năm, thầy cô vẫn nhớ học trò của mình, điều này chứng minh rằng họ luôn dành tâm huyết cho những đứa trẻ, dù có khó khăn đến đâu. Điều đó làm tôi cảm nhận sâu sắc, và nếu không có những người như thầy cô, tôi không thể đạt được những điều tốt đẹp như ngày hôm nay.
Khi viết những dòng này, tôi nhớ lại những trò nghịch ngợm của mình đã mang lại cho thầy cô. Làm sao có thể làm những điều đó được nhỉ? Nhưng quan trọng nhất là hãy nhớ đến ngày 20/11, dành thời gian để thăm thầy cô. Họ sẽ không quên bạn đâu, và nếu không thể đến, hãy gọi điện thoại ít nhất một lần trong năm. Đừng chỉ đăng một bức ảnh lên mạng xã hội với dòng chúc mừng, hãy dành thời gian thực sự để tặng điều đặc biệt nhất cho những người đã dạy dỗ chúng ta. Chúc thầy cô luôn khỏe mạnh và hạnh phúc, là nguồn động viên không ngừng cho sự phát triển của chúng ta.
