Tuyển tập hơn 30 câu chuyện ngụ ngôn xuất sắc nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
Top 30 Câu chuyện ngụ ngôn
Kể lại câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 1
Xin chào thầy cô và các bạn.
Tôi là một thầy bói lâu năm nhưng ít người biết đến, do đó công việc của tôi không được nhiều người tin tưởng. Cùng với tôi là bốn người đồng nghiệp cũng với tình trạng tương tự. Với một khu chợ nhỏ nhưng lại có đến năm thầy bói, thị trường không mấy sôi động. Trong một buổi tối buồn chán, khi mà khách hàng hiếm hoi, chúng tôi ngồi lại bàn tròn nói chuyện với nhau. Tôi than phiền về việc không biết con voi trông như thế nào, và các đồng nghiệp cũng đồng tình. Đột nhiên, có tiếng nói bên ngoài nói rằng có con voi đi ngang qua. Chúng tôi quyết định góp tiền để xin người quản lý cho con voi đứng lại, mong muốn được nhìn thấy và sờ thử con voi để có thể tưởng tượng hình dáng của nó.
Tôi và bốn người đồng nghiệp thì háo hức chờ đợi sự đồng ý của người quản lý để chạy ra và chạm vào con voi, hi vọng có thể tạo ra một hình ảnh về nó.
Khi tôi vẫn đang tìm kiếm, thì đã nghe tiếng của ông thầy bói từ làng Đoài:
- Ôi! Tưởng như con voi đấy! Nhưng hóa ra nó dễ dàng như con đỉa.
Tôi chưa nói gì, ông thầy từ làng Đông nhanh chóng bác bỏ:
- Sai rồi! Nó bước chầm chậm như một đòn càn chứ.
Ông thầy từ làng Hạ lớn giọng nói ngay lập tức:
- Ai nói vậy! Nó nhẹ nhàng như một chiếc quạt thóc. Không sai đâu.
- Sai! Hoàn toàn sai! Nó giống như một cột đình – Thầy từ làng Thượng gào lên.
Nghe mấy ông phát ngôn vô căn cứ, tôi tức giận, nắm gậy lên hét to:
- Bốn ông đều nói sai cả. Nó lớn lên như cái chổi gạt mới đúng!
Sau đó, chúng tôi không ai chịu nhường nhịn. Không kiềm chế được mới xô vào đánh nhau, đầu gãy xương rơi. Khi người đi chợ chạy lại can ngăn chúng tôi thì mới ngừng lại. Bây giờ tôi nhớ lại thì thấy xấu hổ hơn. Chúng tôi đều nói sai. Mỗi người chỉ chạm vào một phần của con voi nhưng đã tưởng là con voi. Vòi, chân, tai, ngà, đuôi đúng là của con voi nhưng chỉ là một phần, chưa phải là toàn bộ con. Chắc chúng tôi tỉnh táo, lắng nghe ý kiến của nhau và hỏi ông quản lý thì không đến nỗi xấu hổ và đau lòng như thế này. Thật là một bài học đáng nhớ.
Cảm ơn các thầy cô và các bạn đã lắng nghe câu chuyện của tôi.
Dàn ý Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn
+ Mở đầu: Giới thiệu câu chuyện, nhân vật và đặt câu hỏi dự đoán bài học sau khi kể.
+ Thân thể: Kể diễn biến chính của câu chuyện kết hợp với giọng điệu phù hợp, thể hiện đúng nội dung của truyện.
+ Kết luận: Tự đánh giá và nhận xét tổng quan về câu chuyện là điều mà tôi muốn chia sẻ.
Câu chuyện về hai người bạn thân
Một lần nọ, có hai người bạn, một chú thỏ và một chú rùa, đã có một cuộc tranh luận về việc ai nhanh hơn. Cuối cùng, họ quyết định tổ chức một cuộc đua để giải quyết tranh cãi của họ.
Khi cuộc đua bắt đầu, chú thỏ nhanh chóng tiến xa trước, tự tin rằng chú ta sẽ dễ dàng chiến thắng. Trong khi đó, chú rùa vẫn đi chậm rãi nhưng kiên nhẫn.
Khi thỏ ngủ quên dưới gốc cây, rùa vẫn tiếp tục bước đi một cách kiên trì. Khi chú thỏ tỉnh dậy, đã quá muộn để gặp kịp chú rùa.
Câu chuyện về bài học từ con voi
Một ngày, khi thị trấn trống rỗng, năm nhà tiên tri ngồi lại và thảo luận về hình dạng của con voi. Họ quyết định cùng xin người quản lý voi dừng lại để họ có cơ hội quan sát.
Mỗi người thầy đều sờ một phần khác nhau của con voi. Một người sờ vòi, một người sờ ngà, một người sờ tai, một người sờ chân, một người sờ đuôi. Sau đó, họ ngồi lại và thảo luận rất nhiệt tình về những gì họ đã trải qua.
Đầu tiên, người thầy sờ vòi, phấn khích nói:
- Ban đầu tưởng vòi của con voi như thế nào, nhưng nó lại mềm mại như con đỉa.
Tiếp theo, người thầy sờ ngà nói:
- Ngà của nó cứng nhắc như cây cần câu.
Trong khi đó, người thầy sờ tai lại nói:
- Không phải vậy! Tai của nó mềm như cái quạt lúa.
Khi thầy sờ chân, anh ta tranh cãi:
- Không đúng! Chân của nó cứ cứng nhắc như cái cột đình.
Cuối cùng, khi thầy sờ đuôi phát biểu:
- Các người thầy đều sai. Đuôi của nó mềm như cái chổi sể cùn.
Mỗi người thầy đều tự cho rằng mình đúng, không ai chịu nhường nhịn, dẫn đến cuộc xung đột đầy máu và tổn thương. Truyện về những người thầy bói xem voi đã chỉ ra sự phiến diện và chủ quan trong cách họ đánh giá sự vật. Từ đó, chúng ta hãy nhớ rằng khi muốn hiểu biết một sự vật, chúng ta cần nhìn nhận một cách toàn diện.
Câu chuyện về việc hiểu biết con voi
Một ngày nọ, trong lúc thị trấn yên bình, năm ông thầy bói ngồi lại trò chuyện. Tất cả đều than phiền về việc không biết con voi như thế nào. Bất ngờ, có người nói rằng có con voi đi ngang qua. Năm ông thầy liền chung tay tiền biếu người quản lý voi, mong con voi dừng lại để họ có cơ hội quan sát.
Mỗi thầy bói đều sờ vào một phần khác nhau của con voi. Một thầy sờ vào vòi, một thầy sờ vào ngà, một thầy sờ vào tai, một thầy sờ vào chân, một thầy sờ vào đuôi. Sau đó, họ ngồi lại để thảo luận về những gì họ đã trải qua.
Thầy sờ vào vòi nói:
- Vòi của con voi mềm như con đỉa.
Thầy sờ vào ngà phản bác:
- Không, ngà của nó cứng nhắc như cái đòn càn.
Đến lượt thầy sờ vào tai phát biểu:
- Tôi thấy tai của nó mềm như cái quạt thóc.
Khi thầy sờ vào chân, anh ta cãi:
- Không, rõ ràng chân của nó sừng sững như cái cột đình.
Cuối cùng, thầy rút ra kết luận:
- Tất cả các thầy đều sai hết. Đuôi của nó mềm như cái chổi sể cùn.
Năm ông thầy đều tự cho rằng mình đúng, không ai nhường nhịn, kết quả là họ đánh nhau đến khi toác đầu chảy máu.
Câu chuyện về con ếch tự phụ
Ở một cái giếng nào đó, có một con ếch sống. Xung quanh giếng chỉ có vài con nhái, con cua và con ốc. Mỗi khi con ếch kêu lên, tiếng ồn vang vọng khắp giếng, khiến các con vật nhỏ xung quanh hoảng sợ. Con ếch cảm thấy hài lòng với điều đó, tự cho rằng mình là chúa tể, bầu trời chỉ nhỏ như cái vung. Một năm, trời mưa suốt mấy ngày, nước mưa đổ vào giếng làm ếch bị cuốn ra ngoài. Ếch vẫn tiếp tục hành động như thường lệ, vẫn kêu ộp ộp, không để ý đến xung quanh, và kết quả là bị một con trâu đi qua giẫm bẹp.
Câu chuyện về việc chọn lựa đúng đắn
Xưa kia, có một thợ mộc dùng hết tiền trong nhà để mua gỗ để làm đẽo cày. Cửa hàng của anh ta nằm ngay bên lề đường, và mọi người thường xuyên ghé qua để xem anh ta làm đẽo cày.
Một ngày, một ông cụ đến và nói:
- Đẽo cày phải làm cao lên, to hơn mới dễ cày được.
Thợ mộc cho rằng ông cụ nói đúng và ngay lập tức thực hiện theo. Một vài ngày sau, một bác nông dân lại ghé vào và nói với anh ta:
- Đẽo cày phải làm thấp xuống, nhỏ gọn hơn mới dễ cày.
Thợ mộc nghe lời bác nông dân và cho rằng đó cũng là một ý kiến đáng suy nghĩ. Rồi lại có người đến và nói với anh ta:
- Ở vùng núi, người ta sử dụng voi để phá hoang đất và cày cấy. Họ phải làm đẽo cày lớn gấp đôi, gấp ba để có thể bán được nhiều và thu lợi nhuận.
Nghe tin đó, người thợ mộc dùng hết gỗ còn lại để làm đẽo cày cho voi. Tuy nhiên, qua bao ngày tháng, không ai đến mua đẽo của anh ta.
Cuối cùng, tất cả gỗ mà anh ta đã dùng để làm đẽo đều hỏng hết, có cái quá nhỏ, có cái quá to. Tất cả vốn của anh ta đều mất hết, biến thành đồ vô dụng.
Câu chuyện về sự cân nhắc trong quyết định
Từ lâu, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng luôn sống hòa thuận với nhau. Một ngày, cô Mắt than thở với cậu Chân và cậu Tay rằng:
- Bác Tai, hai anh em và tôi đều làm việc vất vả, chỉ có lão Miệng ăn không nể nang. Tôi nghĩ, chúng ta nên ngưng làm việc xem lão Miệng sẽ sống được bao lâu.
Cậu Chân và cậu Tay đồng ý với ý kiến đó và nói:
- Chính xác! Vậy ta hãy đến và nói với lão Miệng rằng lão phải tự chịu trách nhiệm cho bản thân mình.
Sau đó, Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cùng kéo đến gặp lão Miệng. Khi đi ngang qua nhà bác Tai, họ nhìn thấy bác ngồi yên lặng như đang lắng nghe điều gì đó. Cả ba lập tức chạy vào và nói:
- Bác Tai ơi, chúng tôi đang sẽ đến nhà lão Miệng. Từ giờ, chúng tôi sẽ không nuôi ông nữa. Chúng tôi và bác đã làm việc vất vả quá rồi. Bác có muốn đi cùng chúng tôi không?
Bác Tai đồng ý ngay lập tức:
- Vâng, tất nhiên rồi… Bác sẽ đi cùng các con!
Sau đó, họ cùng nhau đến nhà lão Miệng. Khi đến, họ không chào hỏi mà trực tiếp nói với lão:
- Chúng tôi đến đây không phải để chào hỏi, mà để thông báo với ông rằng: Từ nay, chúng tôi sẽ không còn nuôi ông nữa. Chúng tôi đã làm việc quá nhiều.
Nghe như vậy, lão Miệng cảm thấy rất ngạc nhiên. Lão cố gắng dùng lời dịu dàng để xoa dịu họ, và sau đó bắt đầu bàn luận:
- Trước đây, chúng ta đã sống hòa thuận, vui vẻ. Tại sao lại có ý định như thế này bây giờ? Nếu có bất kỳ vấn đề gì, chúng ta nên nói ra và cùng nhau thảo luận.
Nhưng cả bốn đều lắc đầu, đồng thanh nói:
- Không cần phải thảo luận gì thêm. Quyết định của chúng tôi đã được đưa ra. Từ nay, ông phải tự lo cho bản thân mình.
Sau đó, họ rời đi. Từ đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không làm gì nữa. Ngày qua ngày, họ cảm thấy mệt mỏi, trống rỗng. Cậu Chân, cậu Tay không còn muốn vận động nhiều như trước, còn cô Mắt thì lờ đờ suốt ngày, gương mặt buồn bã. Bác Tai luôn cảm thấy u uất. Đến ngày thứ bảy, họ không thể chịu đựng nữa, buộc phải tụ tập lại để thảo luận. Bác Tai cố gắng thuyết phục cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay:
- Các con, chúng ta đã sai lầm rồi. Nếu không nuôi lão Miệng thì chúng ta cũng sẽ trở nên suy sụp. Lão Miệng không làm bất cứ việc gì khác, nhưng công việc của lão là ăn. Trước đây chúng ta đã sống với nhau thân thiết như vậy, giờ đây chúng ta lại gây ra những rắc rối. Lão Miệng cần phải ăn để chúng ta mới có sức khỏe.
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay nghe lời bác Tai và cố gắng đứng dậy đi theo bác Tai đến nhà lão Miệng. Khi đến, họ thấy lão Miệng mệt mỏi, môi khô như rang, không còn nụ cười. Bác Tai, cô Mắt giúp lão Miệng đứng dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay nhanh chóng đi tìm thức ăn. Sau khi lão Miệng ăn xong, dần dần lấy lại sức khỏe. Cũng như vậy, những người khác cũng trở nên khỏe mạnh hơn. Từ đó, lão Miệng, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay sống hòa thuận như trước, không còn tạo ra mâu thuẫn nữa.
Một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 8
Kể về một người thợ mộc đã bỏ hết tiền của mình để mua gỗ để làm nghề đẽo cày. Cửa hàng của anh ta đặt ngay bên vệ đường, và thường có người ghé vào xem.
Một ngày, một ông cụ đến và nói:
- Anh nên đẽo cày cao hơn, lớn hơn để cày dễ dàng hơn.
Nghe điều này, anh ta nghĩ rằng đúng và bắt đầu đẽo cày cao, lớn. Mấy ngày sau, một bác nông dân ghé qua, nhìn thấy và bảo:
- Đẽo cày như thế làm sao cày được, phải đẽo cày thấp hơn và nhỏ hơn mới dễ sử dụng.
Anh ta nghĩ điều đó có lý, và lại đẽo cày thấp hơn, nhỏ hơn. Nhưng mặc dù đã trưng bày đầy đủ, không ai đến mua. Rồi, một lần nữa, có người lại đến nói với anh ta:
- Trên núi, mọi người đều đang phá hoại, sử dụng voi để cày ruộng. Anh phải đẽo cày lớn gấp đôi, gấp ba lần để phù hợp với việc voi cày, mới có thể bán được nhiều và có lãi.
Anh thợ mộc nghe về việc có thể kiếm được nhiều lợi nhuận, liền sử dụng toàn bộ gỗ còn lại của mình để chế tạo cày lớn cho voi cày. Nhưng không ai đến mua sản phẩm của anh ta.
Tất cả số gỗ anh ta đã sử dụng đều bị hỏng. Toàn bộ vốn của anh ta đã mất sạch. Lúc đó, anh ta mới hiểu rằng tin người ta làm ơn là một điều ngốc nghếch.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 9
Gà Rừng và Chồn là bạn thân từ thuở bé. Tuy nhiên, Chồn luôn tỏ ra cao hơn bạn. Một ngày, Chồn hỏi Gà Rừng:
- Người, cậu có bao nhiêu trí tuệ?
- Chỉ có một mình thôi.
- Chẳng đáng kể chút nào. Mình có tới hàng trăm trí tuệ đấy!
Một buổi sáng, hai bạn đang lang thang trong rừng. Bất ngờ, họ phát hiện ra một người thợ săn, và hai con vội vã nấp vào một cái hang. Nhưng người thợ săn đã phát hiện dấu chân của họ. Ông ấy vui mừng reo hò: 'Cả hai cứ cố gắng trốn đi nào!'. Sau đó, ông ta đẩy gậy vào hang. Gà Rừng lo lắng, nhanh chóng nói với Chồn:
- Nếu bạn có hàng trăm trí tuệ, hãy nghĩ ra một phương pháp!
Chồn buồn bã trả lời:
- Hiện tại, tôi không suy nghĩ được gì cả.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Gà Rừng nói với Chồn:
- Tôi sẽ làm như vậy, còn bạn thì tiếp tục như thế!
Mọi sự diễn ra như dự đoán của Gà Rừng. Khi người thợ săn kéo Gà Rừng ra khỏi hang, thấy nó bất động, ngỡ đã chết. Ông ta ném nó xuống và tiếp tục thọc gậy vào hang để bắt Chồn. Đột nhiên, Gà Rừng bật dậy và chạy trốn. Người thợ săn ngay lập tức đuổi theo. Trong khi đó, Chồn đã ẩn trong hang và không di chuyển.
Hôm sau, hai con gặp nhau lại. Chồn nói với Gà Rừng:
- Một trí tuệ của cậu đủ để vượt trội hơn cả hàng trăm trí tuệ của tôi.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 10
Trong cái giếng đó, có một con ếch đã sinh sống lâu dài. Xung quanh chỉ có một số ít con nhái, cua và ốc… nhỏ bé. Hàng ngày, con ếch kêu lên làm cho các loài vật khác hoảng sợ. Con ếch rất thích thú với điều đó. Nó nhìn lên phía miệng giếng và cảm thấy bầu trời như thước nhỏ. Nó tự tưởng mình như một vị chúa tể. Một năm nọ, mưa lớn kéo dài. Nước trong giếng dâng cao đến bờ miệng. Con ếch bị cuốn ra ngoài theo dòng nước. Bên ngoài giếng, mọi thứ đều khác lạ so với bên trong. Con ếch vẫn giữ thái độ kiêu ngạo và không để ý đến xung quanh. Bất ngờ, một con trâu đi qua, nhưng không thấy con ếch. Con trâu không may bị đạp chết.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 11
Ngày xưa, có một người thợ mộc đã dùng hết số tiền tiết kiệm để mua gỗ làm cày. Cửa hàng của anh ta nằm ngay bên lề đường. Mọi người đi ngang đều ghé vào xem.
Một người nói: “Phải đẽo cày to, cao thì mới dễ cày”. Anh ta cho là phải liền đẽo cày vừa to, cao. Người khác lại nói rằng: “Phải đẽo cày nhỏ, thấp hơn thì mới dễ cày”. Anh ta thấy có lí, lại làm theo. Một ngày, có người kể rằng ở trên núi người ta phá hoang bao nhiêu ruộng đồng bằng voi cả. Nếu đẽo cày gấp đôi, gấp ba cho voi cày thì sẽ bán được nhiều, thu nhiều lãi. Nghe nói vậy, người thợ mộc cũng đẽo cày to gấp năm, bảy lần thứ cày thường bán ra.
Sau nhiều ngày, chẳng có ai đến mua, cũng không ai nói voi đi cày thành ruộng cả. Gỗ đều hỏng hết. Vốn liếng đi đời nhà ma. Người thợ mộc giờ mới hiểu là dại, nhưng đã quá muộn.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 12
Một con ếch sống trong cái giếng sâu. Xung quanh nó chỉ có vài anh nhái, chị cua và cậu ốc.
Mỗi ngày, khi ếch kêu lên tiếng của mình là tạo ra âm thanh vang vọng khắp giếng. Những người bạn xung quanh nghe thấy tiếng kêu mà cảm thấy rất sợ. Nó tự cho mình là chúa tể. Mỗi khi nhìn lên cao, ếch lại thấy bầu trời chỉ nhỏ như chiếc vung.
Một năm nọ, trời mưa tầm tã mấy ngày liền. Nước mưa tràn vào giếng, dần dần dâng cao lên đến miệng giếng. Ếch thoát ra khỏi giếng theo dòng nước. Cảnh vật bên ngoài khác lạ. Ếch vẫn đi lại như trước, không để ý xung quanh. Nhìn lên bầu trời, nó ngạc nhiên. Dưới miệng giếng, bầu trời chỉ nhỏ như chiếc vung. Nhưng lúc này, bầu trời rộng lớn biết bao. Do mải mê nhìn bầu trời, ếch không chú ý thấy một con trâu đi qua. Con trâu nói:
- Kìa, con ếch kia. Tránh đường cho tôi đi!
Ếch nghe xong, nhìn bác trâu, không hề sợ hãi mà tiếp tục bước đi. Cuối cùng, nó bị bác giẫm chết mà không hay biết.
Truyện “Ếch ngồi đáy giếng” đã truyền đạt bài học rằng chúng ta không nên tự mãn, kiêu ngạo và khinh thường người khác. Mỗi người cần biết mở rộng tầm nhìn và suy nghĩ, dù hoàn cảnh và môi trường sống có hạn chế.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 13
Truyện ngụ ngôn là kho tàng bài học nhân sinh được dân gian kể lại qua nhiều thế kỷ. Từ khi còn nhỏ, em đã nghe bà kể những câu chuyện ngụ ngôn về loài vật rất hấp dẫn. Trong số đó, em nhớ nhất câu chuyện về tính ích kỷ trong truyện ngụ ngôn “Sư tử, báo và kền kền”.
Câu chuyện ngụ ngôn kể về một con sư tử nhỏ và một con báo. Cả hai bị lạc trong khu rừng. Trời nắng cháy và cả hai đều khát nước. Vì vậy, họ quyết định phải tìm nguồn nước để uống. Sau khi đi mãi, họ tìm thấy một hố nước nhỏ, nhưng miệng hố quá nhỏ nên không thể uống cùng lúc. Họ cãi nhau gay gắt để xem ai được uống trước. Bầy kền kền bay qua và nghe thấy cãi vã của họ. Họ bàn kế hoạch để lừa sư tử và báo đi nơi khác. Sau khi kế hoạch được thảo luận xong, bầy kền kền cùng kêu: “Vùng đất này sắp sụp đổ! Vùng đất này sắp sụp đổ!”. Sư tử và báo hoảng sợ và chạy trốn. Nhưng sau đó, họ nhận ra rằng không có sự sụp đổ nào cả. Khi quay lại, hố nước đã bị kền kền uống sạch. Họ hối hận vì sự ích kỷ và hành động hấp tấp của mình.
Câu chuyện này đơn giản nhưng để lại bài học về tính ích kỷ. Nó nhắc nhở chúng ta phải chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau để tiến bộ và học hỏi tốt hơn trong cuộc sống.
Câu chuyện ngụ ngôn thường chứa đựng những bài học quý giá về đạo đức và phẩm hạnh, qua đó giúp chúng ta hiểu biết sâu sắc hơn về cuộc sống và con người.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 14
Một sáng, hai bạn đang đi trong rừng, đột nhiên gặp gấu. Gấu vồ ra, cả hai không kịp tránh. Người trước may mắn trèo cây, người sau nằm xuống đất. Gấu đến, dí mõm vào tai người nằm, nhưng không ngửi thấy gì. Rời đi, hỏi và người nằm thất vọng về bạn.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 15
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay, bác Tai và lão Miệng sống hòa thuận. Một ngày, cô Mắt kể với Chân, Tay:
- Bác Tai, hai anh và tôi làm việc vất vả, lão Miệng chỉ ăn. Thấy không nên làm việc nữa, xem Miệng sống được không.
Chân, Tay thấy đúng, quyết định nói với Miệng:
- Cô nói đúng, giờ nói với Miệng tự lo lấy mình.
Cả ba đến nhà lão Miệng. Khi qua nhà bác Tai, họ thấy bác ngồi im như đang nghe tin tức. Họ nói:
- Bác Tai ơi, chúng tôi sắp đến nhà lão Miệng. Muốn nói rằng đã làm đủ việc vất vả. Từ giờ, lão tự lo lấy mình. Bác muốn đi cùng không?
Bác Tai đáp:
- Ừ, sẽ đi cùng các cháu!
Họ đến nhà lão Miệng, không chào hỏi, nói thẳng:
- Đến đây để thông báo, từ nay, không nuôi ông nữa. Chúng tôi đã làm đủ.
Lão Miệng ngạc nhiên, cố giảm giận, và thảo luận lại:
- Ta vẫn hòa thuận, vui vẻ. Sao nay mọi người nghĩ như thế? Nếu có vấn đề gì, hãy nói để bàn bạc.
Nhưng bốn người đều từ chối:
- Không cần bàn bạc. Chúng ta đã quyết rồi. Từ giờ, ông tự lo lấy mình.
Sau đó, bác Tai, cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay không làm gì hết. Ngày qua ngày, họ cảm thấy mệt mỏi, rã rời. Cậu Chân, cậu Tay không muốn vui vẻ như trước. Cô Mắt thì lúc nào cũng lờ đờ, hai mí mặt buồn rầu. Bác Tai luôn ù ù. Cuối cùng, họ phải họp lại để thảo luận. Bác Tai cố gọi cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay:
- Các con ạ, ta đã nhầm với lão Miệng. Nếu không làm cho lão có cái ăn, ta sẽ tự hại mình. Lão Miệng không làm, nhưng công việc của lão là nhai. Trước kia, sống thân thiết như thế, bây giờ lại gây rối. Hãy đến nói chuyện lại với lão.
Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay chấp nhận, đi theo bác Tai. Đến, thấy lão Miệng cũng yếu ớt. Bác Tai, cô Mắt giúp lão dậy. Còn cậu Chân, cậu Tay đi tìm thức ăn. Lão Miệng ăn, dần tỉnh lại. Cô Mắt, cậu Chân, cậu Tay cũng khỏe hơn. Từ đó, họ sống gần gũi như xưa, không gian dối nữa.
Kể lại một câu chuyện ngụ ngôn - mẫu 16
Trong một buổi trình diễn ở công viên, năm diễn viên hài đang biểu diễn, đều bày tỏ sự bất mãn về việc không biết con voi trông như thế nào. Trong khi đang trò chuyện như vậy, bất ngờ nghe thấy có con voi đi qua. Vì vậy, năm diễn viên đã cùng nhau quyên góp tiền để thuê người dẫn voi, điều khiển nó, và đồng thời yêu cầu dừng lại để có thể quan sát con vật này. Sau khi nhìn thấy con voi, mỗi người đã tiếp xúc với nó bằng cách chạm vào một phần khác nhau như vòi, ngà, chân, tai hoặc đuôi. Sau khi hài lòng với sự tò mò của mình, năm diễn viên đã ngồi xuống và bắt đầu thảo luận. Một diễn viên chạm vào thân cây và nói rằng con voi giống như một con đỉa. Một diễn viên khác chạm vào ngà và không đồng ý, cho rằng nó giống như một cái cán. Một diễn viên khác chạm vào tai và phản bác ý kiến của hai diễn viên còn lại, khẳng định con voi như cái quạt thổi cơm. Đến lượt diễn viên cuối cùng chạm vào chân và nói rằng con voi giống như một cái cột. Cuối cùng, diễn viên cuối cùng chạm vào đuôi và kết luận rằng câu trả lời của bốn diễn viên còn lại đều sai, con voi có vòi giống như một cây gậy xỉn màu. Vì cả năm diễn viên đều tự cho rằng mình đúng, mỗi người đều nghĩ người khác sai, dẫn đến cuộc xô xát, đánh nhau cho tới khi đầu bị đứt lìa, máu chảy ra nhiều.