1. Bài mẫu tham khảo số 4
Nguyễn Trung Thành, nhà văn nổi bật của thế hệ trẻ trưởng thành từ cuộc kháng chiến chống Mỹ, đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc từ những năm tháng chiến đấu và gắn bó với Tây Nguyên. Những kỷ niệm và trải nghiệm này đã trở thành chất liệu quý giá cho các tác phẩm của ông về 'lực lượng vũ trang - chiến tranh cách mạng'. Trong tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, Rừng xà nu, hình ảnh người dân làng Xô Man không chỉ xoay quanh cuộc đời Tnú mà còn nổi bật như một điểm nhấn đặc sắc. Họ đại diện cho sự đoàn kết, hy sinh vì Tổ quốc, không phân biệt tuổi tác hay giới tính.
Làng Xô Man hiện lên như một tập thể anh hùng trong cuộc đấu tranh chống Mỹ. Nguyễn Trung Thành, với sự hiểu biết sâu sắc về tinh thần toàn dân trong kháng chiến, đã phản ánh rõ nét rằng mỗi người dân đều là chiến sĩ, và mọi cộng đồng đều góp phần vào thắng lợi của cách mạng. Trong tác phẩm, ông chọn tên 'Rừng xà nu' để biểu trưng cho sự đoàn kết và anh hùng của cộng đồng, với rừng xà nu là biểu tượng cho sức sống bền bỉ và kiên cường.
Bức chân dung tập thể làng Xô Man được tái hiện rõ nét qua hình ảnh mỗi người dân đều là chiến sĩ, từ người già đến trẻ nhỏ, đều tham gia vào cuộc kháng chiến. Họ không chỉ thể hiện niềm tin vào cách mạng mà còn thực hiện nhiệm vụ nuôi giấu cán bộ trong hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm. Nhiều người đã ngã xuống, nhưng tinh thần chiến đấu của họ vẫn không hề suy giảm, góp phần vào chiến công vĩ đại khi không có cán bộ nào bị bắt hay giết trong suốt 5 năm.
Sự đóng góp của từng cá nhân anh hùng tạo nên vẻ đẹp của bức chân dung tập thể. Cụ Mết, với hình ảnh như cây xà nu lâu năm, đại diện cho sức mạnh truyền thống của Tây Nguyên và phẩm chất anh hùng. Ông là người chỉ huy, lãnh đạo dân làng trong những giờ phút quan trọng và giáo dục tinh thần yêu nước cho thế hệ trẻ. Tnú, nhân vật trung tâm của tác phẩm, hiện lên với hình ảnh anh hùng chịu đựng nỗi đau lớn lao, phản ánh phẩm chất kiên cường và lòng trung thành tuyệt đối. Dít, em gái của Mai, với sự gan góc và quyết đoán, là người lãnh đạo đáng kính của làng Xô Man. Heng, cậu bé trẻ tuổi, là hình bóng của thế hệ tương lai, đại diện cho sự tiếp nối của công cuộc kháng chiến.
Nguyễn Trung Thành đã khắc họa những anh hùng làng Xô Man với những đặc điểm cá nhân nổi bật nhưng chung một phẩm chất anh hùng, gan dạ và dũng cảm, phản ánh sâu sắc vẻ đẹp sử thi của cả vùng Tây Nguyên và cả nước trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ.
2. Mẫu bài viết tham khảo số 1
Về các tác phẩm 'Đất nước đứng lên' và 'Rừng xà nu' trong sách Văn học lớp 12, tập Một, đã được đánh giá là những bản anh hùng ca về cuộc chiến đấu của nhân dân Tây Nguyên, mô tả sống động về hai cuộc chiến tranh nhân dân chống Pháp và chống Mỹ. Nguyễn Trung Thành (Nguyên Ngọc) đã khắc họa những nhân vật anh hùng kết nối thành một tập thể anh hùng, vừa phản ánh dấu ấn thời đại, vừa đậm đà bản sắc Tây Nguyên. Chúng ta hãy phân tích vẻ đẹp của hình tượng các nhân vật nổi bật trong bối cảnh anh hùng vĩ đại của 'Rừng xà nu': Tnú, cụ Mết, Dít và bé Heng.
Tnú được tác giả mô tả với những nét tính cách độc đáo và chất sử thi. Tnú gắn bó sâu sắc với cách mạng từ khi còn nhỏ, đã từng nuôi giấu cán bộ và hoàn thành xuất sắc công tác giao liên. Dù bị giặc bắt, Tnú kiên cường chịu đựng tra tấn. Sau khi vượt ngục, anh cùng cụ Mết tiếp tục dẫn dắt dân làng Xô-man chiến đấu chống kẻ thù bằng giáo và rựa.
Tnú yêu thương bản làng vô bờ. Khi trở về sau ba năm chiến đấu, anh nhớ rõ từng hàng cây, con đường, dòng suối, và xúc động khi nghe âm thanh quen thuộc của tiếng chày từ những người phụ nữ và cô gái Strá, mẹ anh, Mai, và Dít từ khi anh còn bé.
Anh cũng hết lòng yêu thương vợ con. Khi chứng kiến cảnh mẹ con Mai bị giặc tàn bạo giết chết, nỗi đau của Tnú trở nên tột cùng. Anh lao vào giặc với tiếng thét dữ dội, dang rộng đôi tay như hai cánh lim để ôm chặt mẹ con Mai.
Cơn đau khiến Tnú căm thù giặc hơn bao giờ hết. Khi bị giặc bắt, mười đầu ngón tay của anh bị đốt cháy, nhưng anh không kêu la một tiếng nào. Nỗi đau biến thành sự căm thù hành động. Tnú đã thét lên một tiếng, nỗi đau xé lòng đã thúc đẩy anh và đồng bào tiêu diệt cả một tiểu đội giặc. Tnú ra đi với quyết tâm tiêu diệt kẻ thù để bảo vệ bản làng và giải phóng quê hương. Trong thực tế chiến đấu, nhân vật Tnú đã nhận thức sâu sắc về kẻ thù và nâng cao lòng căm thù cá nhân lên thành căm thù chung của cả dân tộc.
Cụ Mết là biểu tượng của truyền thống làng Xô-man. Lịch sử chiến đấu của làng, qua lời kể của cụ Mết, đã thấm sâu vào tâm trí các thế hệ. Cụ là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại, là pho sử sống của làng. Tấm lòng của cụ đối với cách mạng luôn kiên định. Cụ từng nói: 'Cán bộ là Đảng, Đảng còn, núi nước này còn.' Trong những năm khó khăn, cụ cùng dân làng Xô-man, từ thanh niên đến người già và trẻ nhỏ, đã âm thầm nuôi dưỡng và bảo vệ cán bộ. Trong năm năm, không có cán bộ nào bị giặc bắt hay giết trong rừng làng này. Cụ Mết là linh hồn của làng Xô-man, dẫn dắt dân làng nổi dậy. Hình ảnh cụ với đôi mắt sáng và dáng vẻ vạm vỡ, cất tiếng nói vang như một mệnh lệnh thôi thúc dân làng chiến đấu, thực sự rực rỡ như một trang sử thi anh hùng. 'Thế là bắt đầu rồi. Đốt lửa lên!'... Kể từ đó, làng Xô-man đã trở thành làng chiến đấu nhờ sự đóng góp không nhỏ của cụ Mết vào công cuộc giải phóng quê hương.
Dít là hình mẫu của những cô gái Tây Nguyên thời chống Mỹ, trưởng thành từ đau thương và tinh thần quật khởi của dân làng. Trong thời gian chuẩn bị chiến đấu và bị bao vây, cụ Mết và Tnú đã dẫn thanh niên vào rừng. Dít, mặc dù còn nhỏ, vẫn âm thầm mang gạo ra rừng cho cụ Mết và Tnú. Khi bị giặc bắt, Dít bị súng bắn dọa, nhưng đạn chỉ sượt qua tai và cày đầy quanh chân nhỏ, mắt vẫn bình thản nhìn giặc.
Khi Mai bị giặc giết chết và Tnú ra đi, dù mọi người khóc thương, Dít vẫn lầm lỳ, mắt ráo hoảnh, thể hiện tính cách kiên cường và sức chịu đựng phi thường. Dít dồn nén đau thương để nung nấu lòng căm thù, và như những người con đã khuất của làng Xô-man, cô căm thù kẻ thù bằng nhận thức rõ ràng về bản chất của chúng, quyết tâm chiến đấu để tiêu diệt chúng. Dít cũng rất giàu tình cảm thương yêu.
Khi Tnú về thăm làng, Dít đã trở thành bí thư chi bộ và chính trị viên xã đội. Dù trong lòng vui mừng, Dít vẫn thực hiện trách nhiệm kiểm tra giấy phép của anh. Từ chỗ gọi Tnú là đồng chí, Dít đã chuyển sang gọi anh bằng tên thân mật như người em gái của Mai và Tnú ngày xưa, thể hiện tình thân thiết: 'Sao anh về chỉ có một đêm? (...). Bọn em luôn nhắc về anh.'
Ngày Tnú ra đi lực lượng, bé Heng chỉ mới đứng ngang bụng anh, chưa biết mang củi, chỉ mới đeo xà-lét nhỏ theo người lớn ra rẫy. Khi Tnú về phép, bé Heng đã trưởng thành, mặc đồ lính và trang bị như một chiến sĩ du kích của bản làng. Làng Xô-man giờ đã trở thành làng chiến đấu với những công sự vững chắc, bé Heng tự hào góp phần vào việc xây dựng chúng.
Nếu cụ Mết là hình ảnh cây xà nu đại thụ giữa rừng xà nu xanh thẫm, thì bé Heng tượng trưng cho cây xà nu non trẻ, ngọn xanh tươi, hình mũi tên lao thẳng lên bầu trời, tương lai vẫn còn chưa rõ. Nghệ thuật miêu tả nhân vật của Nguyễn Trung Thành mang đậm dấu ấn Tây Nguyên anh hùng. Nếu rừng xà nu tượng trưng cho các thế hệ dân tộc Tây Nguyên kiên cường, thì các nhân vật cụ Mết, Tnú, Dít, bé Heng là hình ảnh những lớp cây xà nu đại diện cho các thế hệ nối tiếp nhau của dân làng Xô-man, được khắc họa thật sinh động. Qua 'Rừng xà nu', chúng ta hiểu và yêu thêm đất nước và con người Tây Nguyên, những người đã góp phần quan trọng vào sự nghiệp giải phóng dân tộc.
3. Tài liệu tham khảo thứ hai
“Tây Nguyên ơi, cây rừng xanh ngát… hoa nào là đẹp nhất của rừng…” Những giai điệu đó, từng vang lên trong những tháng ngày kháng chiến chống Mỹ! Ai đã từng cảm nhận sự quyến rũ của hoa Pơlang – loài hoa rừng Tây Nguyên với hàng ngàn cánh, nở tươi thắm và thơm ngát suốt hàng vạn năm, được ca ngợi trong sử thi Đăm Săn! Âm thanh của bài hát và vẻ đẹp của loài hoa ấy vẫn gợi nhớ về phẩm chất anh hùng của các nhân vật trong truyện ngắn “Rừng xà nu” của Nguyễn Trung Thành - một tác phẩm xuất sắc được viết vào năm 1965, phản ánh cuộc sống đau thương nhưng kiên cường của nhân dân Tây Nguyên trong thời kỳ chống Mỹ.
Trong truyện ngắn “Rừng xà nu”, chúng ta thấy hình ảnh của buôn làng Xô Man - từ người già đến trẻ nhỏ, từ đàn ông đến phụ nữ - đều một lòng theo cách mạng. Dù phải đối mặt với sự tàn bạo của Mỹ-Diệm, người dân Xô Man vẫn liên tục tiếp tế và bảo vệ cán bộ Đảng trong rừng. Trong suốt 5 năm, không có một cán bộ nào bị giặc bắt hay giết hại trong rừng của làng Xô Man. Đây là niềm tự hào và phẩm chất anh hùng của người Strá. Mỗi người dân Xô Man, từ già đến trẻ, đều là những chiến sĩ thực thụ. Những hình ảnh tiêu biểu cho các thế hệ là biểu tượng của sức mạnh tập thể anh hùng.
Cụ Mết hiện lên với dáng vẻ oai phong: “râu dài đến ngực, mắt vẫn sáng và xếch ngược. Ông cụ ở trần, ngực căng như một cây xà nu lớn...”. Giọng nói của cụ “ồ ồ dội vang trong lồng ngực”. Cụ là hình mẫu của sự dứt khoát, chỉ cần một lời khen “Được!” của cụ đã làm mọi người hài lòng. Cụ là đại diện của quần chúng và cầu nối giữa Đảng và nhân dân, với những lời dạy như “cán bộ là Đảng, Đảng còn, núi nước này còn” và “Chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo”. Trong những giờ phút quan trọng nhất giữa sống và chết, Cụ Mết đã lãnh đạo buôn làng đứng lên khởi nghĩa, với “lưỡi mác dài trong tay...thằng Dục nằm dưới lưỡi mác của cụ Mết”. Cụ Mết là biểu tượng của sức mạnh tinh thần và vật chất, là người truyền thống và là nhịp cầu nối giữa quá khứ và hiện tại của các thế hệ người Tây Nguyên. Hình ảnh cụ Mết trong đoạn cuối thể hiện rõ vai trò của mình: “Thế là bắt đầu rồi. Đốt lửa lên! Tất cả người già, người trẻ, người đàn ông, người đàn bà, mỗi người phải lấy một cây sáo, một cây mác, một cây dụ, một cây rựa. Ai không có thì vót, không... năm trăm cây chông. Đốt lửa lên!”
Tnú - chàng trai dũng mãnh và niềm tự hào của buôn làng Xô Man - là nhân vật anh hùng, được nhà văn khắc họa với những nét đặc sắc, đầy chất sử thi. Tnú, người Strá, đã mất cha mẹ sớm và được làng Xô Man nuôi dưỡng. Dù cuộc đời có khổ cực, lòng Tnú vẫn trong sạch như nước suối. Tham gia cách mạng từ nhỏ, Tnú là người gan dạ và thông minh, dũng cảm và tự trọng (vào rừng cùng Mai tiếp tế cho anh Quyết, khi học chữ kém Mai thì lấy đá đập vào đầu, khi bị bắt và tra tấn, anh chỉ tay vào bụng mình và nói: Cộng sản ở đây...).
Tnú là người biết vượt qua mọi đau đớn và bi kịch cá nhân: Chứng kiến kẻ thù giết vợ con trong nỗi đau xót, anh đã xông vào vòng vây của kẻ thù để cứu vợ con. Bị bắt, Tnú chịu đựng sự tra tấn dã man của kẻ thù, hai bàn tay bị đốt cháy, “mười ngón tay trở thành mười ngọn đuốc”, nhưng anh không kêu van. Sau đó, anh vẫn tiếp tục tham gia quân đội để trả thù cho người thân và quê hương.
Tnú có tính kỷ luật cao: Dù rất nhớ nhà, anh chỉ về đúng một đêm theo quy định giấy phép. Anh cũng là người yêu thương mọi người, được dân làng đón chào nồng nhiệt. Tnú là hình mẫu của con đường cách mạng của dân làng Xô Man; phẩm chất đẹp đẽ của Tnú phản ánh sự kiên cường và anh hùng của cả làng Xô Man. Dưới ngòi bút của Nguyễn Trung Thành, Tnú mang một vẻ đẹp huyền thoại, đậm chất sử thi.
Hình ảnh của Mai và Dít, đại diện cho người phụ nữ mới của đồng bào Tây Nguyên trong thời kỳ chống Mỹ. Mai từ nhỏ đã vào rừng tiếp tế và bảo vệ cán bộ. Mai học chữ giỏi (ba tháng đọc được chữ, sáu tháng làm được toán hai con số). Khi trở thành vợ và mẹ, Mai dũng cảm dùng thân mình để bảo vệ đứa con nhỏ và đã hy sinh trước sự tấn công của kẻ thù. Dít (em gái của Mai) là một cô gái gan dạ, có trách nhiệm cao, liên lạc cho du kích, dù bị uy hiếp và đạn xượt qua tai, cô vẫn bình thản nhìn bọn giặc. Dít là sự tiếp nối của Mai: kiên cường và quyết liệt đối mặt với kẻ thù. Bé Heng là cậu bé nhanh nhẹn, thông minh, thuộc lòng con đường và các công sự của làng. Mặc dù chỉ xuất hiện trong chốc lát, nhưng hình ảnh cậu bé rất ấn tượng. Bé Heng đã trưởng thành cùng cuộc chiến đấu của làng Xô Man, giống như cây xà nu mới lớn.
Tóm lại, qua “Rừng xà nu”, Nguyễn Trung Thành đã thành công trong việc khắc họa hình ảnh các nhân vật anh hùng, thể hiện sức mạnh của tập thể anh hùng với dấu ấn thời đại và phong cách Tây Nguyên.
4. Tài liệu tham khảo 3
Mỗi nhà văn thường gắn bó với một vùng đất đặc trưng. Đối với Nguyễn Trung Thành, đó chính là Tây Nguyên. Từ anh hùng Núp trong “Đất nước đứng lên” thời chống Pháp, chúng ta nay lại gặp gỡ các nhân vật cụ Mết, Tnú, và Dít trong “Rừng xà nu” thời chống Mỹ. Họ đều là những người con dũng cảm, kiên cường của vùng núi Tây Nguyên hùng vĩ, mỗi người mang một sắc thái và vẻ đẹp riêng không thể quên.
Những nhân vật này được nhà văn khắc họa sinh động và hấp dẫn, tạo dấu ấn sâu đậm trong lòng người đọc. Họ đã được điển hình hóa, vừa thể hiện tinh thần chung của người Tây Nguyên trong cuộc chiến chống Mỹ, lại vừa mang nét riêng biệt trong phẩm chất và tính cách của từng người.
Điểm chung của các nhân vật là phẩm chất anh hùng. Họ đều thể hiện sự kiên cường và bất khuất, yêu buôn làng, yêu nước, và căm thù giặc sâu sắc. Quyết tâm đứng lên chống giặc để bảo vệ buôn làng và đất nước, dũng cảm và kiên trì tạo nên khí thế đấu tranh chống Mỹ. (Chọn các dẫn chứng tiêu biểu từ ba nhân vật để chứng minh đặc điểm chung này).
Dù đều anh hùng và kiên cường, mỗi người thể hiện phẩm chất ấy theo cách riêng, phù hợp với tuổi tác, giới tính, cương vị xã hội, và hoàn cảnh cá nhân của mình, tạo nên đặc điểm và vẻ đẹp riêng biệt của từng nhân vật.
Cụ Mết: Già làng, chỉ huy, linh hồn của cuộc kháng chiến chống Mỹ ở làng Xô Man. Một cụ già vững chãi, “như cây cổ thụ giữa buôn ngàn”, “ngực vồng cao như thân cây xà nu cường tráng”, đôi tay rắn chắc như gọng kìm, và giọng nói vang vọng. Cụ chỉ huy dân làng tấn công bọn ác ôn trên sàn nhà rông, thắp sáng ngọn lửa khởi nghĩa trong rừng Xô Man với chân lý đơn giản “chúng nó đã cầm súng, mình phải cầm giáo!...” Cụ còn là người tổ chức, tập hợp dân làng để chống giặc, và đêm kể về cuộc đời của Tnú bên ngọn lửa xà nu vừa ấm áp, vừa trang nghiêm, và đầy linh thiêng như kể về một huyền thoại.
Tnú: Người con ưu tú của buôn làng, ra đi chiến đấu (giải phóng quân) để trả thù cho quê hương và bản thân. Tính cách nổi bật của Tnú là quyết liệt, mạnh mẽ, rất đặc trưng cho sự kiên cường của con người Tây Nguyên giữa thiên nhiên hùng vĩ. Căm thù như lửa cháy dữ dội (hai mắt như than đỏ, tay bóp nát trái vả), trả thù dứt khoát, lạnh lùng, trừng phạt kẻ tra tấn mình (bóp chết kẻ thù bằng chính hai bàn tay cụt). Cuộc đời và vẻ đẹp của Tnú như kết tụ trong hai bàn tay: bàn tay hận thù và bàn tay trả thù, tạo nên hình ảnh “bàn tay Tnú” độc đáo và ấn tượng của Nguyễn Trung Thành.
Dít: Cô gái trẻ đầy nghị lực, nhanh chóng trưởng thành trong phong trào chống Mỹ để trở thành người lãnh đạo cao nhất của dân làng Xô Man: bí thư chi bộ và chính trị viên xã hội. Nét tính cách nổi bật là sự gan dạ (giặc bắn uy hiếp, áo quần rách tả tơi mà vẫn bình thản) và sự kiên quyết, rắn rỏi (kiểm tra giấy phép của Tnú rất kỹ), nhưng cũng là người phụ nữ giàu tình cảm (cảm thấy bùi ngùi khi Tnú phải ra đi).
Ba nhân vật được xây dựng sinh động, hấp dẫn, mang vẻ đẹp riêng của từng người. Ba vẻ đẹp ấy hòa quyện tạo nên vẻ đẹp chung của con người Tây Nguyên chống Mỹ. Hình ảnh cụ Mết và Dít tiễn Tnú lên đường chiến đấu ở cuối tác phẩm chính là sự kết hợp hài hòa vẻ đẹp ấy, để lắng đọng trong lòng người đọc.