Thời kỳ Tam Quốc nổi tiếng với sự xuất hiện của nhiều nhân tài. Nhưng trong số những nhân tài đó, ai mới là người có khả năng chỉ huy binh lính vượt trội nhất?
Cuối thời Đông Hán, thế giới rơi vào tình hình hỗn loạn, các phe phái nổi lên khắp nơi. Tào Tháo sử dụng quyền lực của vua để thống trị, Lưu Bị tự xưng là người thừa kế của nhà Hán, Tôn Quyền chiếm độc quyền ở Giang Đông, và thế lực của họ dần dần được hình thành.
Tuy nhiên, trong thời điểm những tài năng nổi lên rộng khắp như vậy, ai mới thực sự có khả năng lãnh đạo quân đội một cách xuất sắc nhất?
Theo quan điểm của Qulishi (Trung Quốc), dù Tam Quốc không thiếu tướng tài, nhưng chỉ có 4 nhân vật sau đây được xem là có khả năng chỉ huy quân đội hàng đầu.
Vị trí thứ tư: Tôn Kiên
Tôn Kiên (154 – 191), tự Văn Đài, là người đã đặt nền móng cho việc xây dựng nước Đông Ngô trong thời kỳ Tam Quốc.
Cuối thời nhà Hán, ông là một trong những danh tướng uy danh dưới triều đình và đã tham gia vào cuộc chiến chống lại thống trị của Đổng Trác.
Trong quá khứ, Tôn Kiên đã tạo ra tên tuổi của mình thông qua nhiều chiến công trong việc đàn áp các cuộc nổi dậy. Ông cũng có nhiều thành tích lớn trong cuộc chiến chống lại Khăn Vàng.
Khi Đổng Trác nổi loạn, Tôn Kiên đã tham gia vào cuộc liên minh của các chư hầu nhằm đánh bại quyền lực này.
Đội quân do ông lãnh đạo được đánh giá là có hiệu suất cao nhất trong các liên minh. Tôn Kiên cũng đã đánh bại nhiều tướng lĩnh nổi tiếng của quân Tây Lương dưới thời Đổng Trác.
Rất tiếc rằng trong thời kỳ loạn lạc, Tôn Kiên đã hy sinh trong tuổi trẻ khi bị trúng tên trong một trận đánh với quân của Lưu Biểu.
Hạng ba: Quan Vũ
Quan Vũ (159 – 220), tự Vân Trường, là một trong những tướng lĩnh nổi tiếng cuối thời nhà Hán và thời kỳ Tam Quốc. Ông cũng được biết đến là một trong những nhân vật quan trọng trong việc thành lập nhà Thục Hán sau này.
Trong quá khứ, Quan Vũ đã tham gia vào dòng chảy của Lưu Bị từ khi mới bắt đầu sự nghiệp của mình. Với binh lực và khả năng lãnh đạo xuất sắc, ông trở thành một trong những tướng lĩnh hàng đầu của nhà Thục Hán.
Khi bị Tào Tháo bắt giữ, Quan Vũ đã tham gia vào trận chiến tại núi Bạch Mã và đánh bại đại tướng Nhan Lương của Viên Thiệu.
Trong trận Tương Phàn, ông đã sử dụng kế để làm chết bảy đạo quân của Tào Ngụy bằng cách làm ngập nước, sau đó dẫn binh thủy để bắt Vu Cấm và giết chết Bàng Đức, gây sửng sốt cho thế lực 'uy chấn Hoa Hạ'.
Quan Vũ không chỉ nổi tiếng với sức mạnh vũ lực và phẩm chất cao quý mà còn sở hữu khả năng lãnh đạo quân đội hiếm có. Những thành tựu vang dội của ông đã xây dựng nên tên tuổi vĩ đại không phải ai cũng có thể đạt được.
Thật đáng tiếc rằng Quan Vũ, dù dũng mãnh cả đời, nhưng cuối cùng lại vì một sai lầm khinh suất mà mất mạng tại Kinh Châu, gây tiếc nuối cho đồng đội.
Tuy vậy, khi nói đến tài năng của vị tướng họ Quan, các nhà sử học vẫn thường nhấn mạnh rằng ông là một tướng võ nghệ vượt trội, dũng mãnh và được tôn trọng nhất trong quân đội.
Hạng hai: Trương Liêu
Trương Liêu (169 – 222), tự Văn Viễn, là một trong những tướng lĩnh hàng đầu của nhà Tào Ngụy trong thời Tam Quốc. Ông được coi là một trong những vị tướng xuất sắc nhất của phe này và đã tham gia vào nhiều trận đánh quyết định.
Trong suốt sự nghiệp, Trương Liêu đã tham chiến ở nhiều chiến trường, đạt được nhiều thành tựu lớn và đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ Tào Tháo trong việc thống nhất miền Bắc.
Ông tham gia chiến dịch của Tào Tháo ở Sơn Đông, chiến đấu với Viên Đàm, đánh bại Viên Thuật, và kiểm soát Liêu Đông…
Trong số đó, thành tựu nổi bật nhất của ông là chiến thắng ấn tượng trước quân Đông Ngô trong trận Hợp Phì.
Sử cổ ghi lại, năm 213, Trương Liêu cùng Nhạc Tiến, Lý Điển lãnh đạo 7000 binh lính giữ Hợp Phì. Hai năm sau đó, khi Tôn Quyền lợi dụng Tào Tháo đánh Trương Lỗ, ông mặc 10 vạn quân tấn công thành trì này.
Lúc đó, Trương Liêu khéo léo tuyển chọn 800 quân tinh nhuệ, sau đó mạnh dạn tấn công quân địch để dẫn dụ chúng đuổi theo.
Tại cầu Tiêu Diêu, quân Ngô rơi vào chiếc bẫy mai phục, chỉ với 2000 kỵ binh, vị tướng họ Trương chỉ cần thêm những người này cũng đủ khiến 10 vạn quân Ngô chịu trận bại thảm.
Chỉ với số binh lính hạn hẹp, Trương Liêu đã gây ra nhiều rắc rối cho quân Ngô. Sau trận đánh này, danh tiếng của ông trở nên vang dội, khiến người dân ở Giang Nam đều sợ hãi và tôn trọng.
Tôn Quyền từ đó cũng không dám ước mơ về việc chiếm được thành Hợp Phì – nơi có Trương Liêu vẫn đang bảo vệ chặt chẽ.
Đứng đầu: Chu Du
Chu Du (175 – 210), tự Công Cẩn, là một trong những danh tướng nổi tiếng và quan trọng nhất của nhà Đông Ngô trong thời kỳ Tam Quốc.
Khi mới 20 tuổi, ông đã cùng Tôn Sách tham gia chiến đấu khắp vùng Giang Đông, góp phần quan trọng trong việc mở đường cho gia tộc Tôn kiểm soát lãnh thổ này.
Sau khi Tôn Sách bị ám sát, Chu Du tiếp tục dẫn đầu quân đội của nhà Tôn Quyền. Dưới sự lãnh đạo của ông, hầu hết các trận chơi xổ sốu kết thúc với chiến thắng cho phe của nhà Đông Ngô.
Thành tựu nổi bật nhất trong sự nghiệp của Chu Du chính là chiến thắng trong trận Xích Bích lịch sử.
Dù chỉ với một liên minh nhỏ của Tôn – Lưu, Chu Du đã đánh bại đại quân hùng mạnh của Tào Tháo, mặc dù số lượng quân địch gấp nhiều lần.
Trận Xích Bích, một trong những trận đánh quyết định nhất thời Tam Quốc, đã mở ra một chương mới trong lịch sử với chiến thắng của Chu Du, làm thay đổi bề mặt chính trị và xác định sự phân chia lãnh thổ. Tên tuổi của ông từ đó được vinh danh là một trong những tướng lĩnh kiệt xuất nhất thời đại đó.
Khả năng lãnh đạo và chiến thuật của Chu Du đã khiến ngay cả Lưu Bị - một nhà lãnh đạo tài ba, phải thừa nhận:
'Võ tài và chiến lược của Công Cẩn vượt trội, ông là một tài năng xuất chúng giữa biển người.'
Rất đáng tiếc khi chỉ sau hai năm, Chu Du đã qua đời đột ngột ở tuổi 36, để lại nhiều nuối tiếc cho Đông Ngô, vì ông là một trụ cột không thể thay thế trong chính trị và quân sự ở thời điểm đó...
*Theo quan điểm của Qulishi (Trung Quốc)