Bài văn Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều, ngắn gọn và đầy đủ chi tiết, bao gồm dàn ý và sơ đồ tư duy từ các bài văn mẫu của học sinh lớp 9. Hy vọng rằng cảm nhận này sẽ giúp các bạn hiểu và yêu thích Thúy Kiều hơn.
Top 40 Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều
Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều – mẫu 1
Kiệt tác “Truyện Kiều” của vị thi hào Nguyễn Du đã thu hút lòng người suốt hơn 200 năm qua, không chỉ bởi giá trị văn hóa sâu sắc mà còn bởi những đoạn thơ tuyệt vời về vẻ đẹp của nhân vật Thúy Kiều. Trong bức chân dung của Thúy Kiều, Nguyễn Du đã miêu tả nàng với vẻ đẹp kiều diễm, cao quý và quý phái.
“Kiều càng sắc sảo mặn mà
So bề tài sắc lại là phần hơn”
Nhà thơ đã chủ ý nhấn mạnh các từ “càng”, “phần hơn”. Thúy Kiều không chỉ xinh đẹp hơn Thúy Vân mà còn thông minh và tài năng hơn. Khi nói về vẻ đẹp của mỹ nhân xưa, thường người ta nghĩ đến hình ảnh mềm mại, dễ thương. Do đó, vẻ đẹp sắc sảo, cuốn hút của Kiều là điều đặc biệt. Trong bức chân dung của Thúy Kiều, Nguyễn Du đã miêu tả nét mặt nàng với sự nhẹ nhàng, duyên dáng. Bằng cách sử dụng bút pháp cổ điển, Nguyễn Du đã khiến người đọc chìm đắm trong vẻ đẹp của đôi mắt Kiều. Trong nghệ thuật hội họa phương Đông, mắt thường được miêu tả là “cửa sổ của tâm hồn”. Đôi mắt của Kiều phản ánh một tâm hồn đa cảm và sâu lắng.
“Khóe thu ba gợn sóng kinh thành”
Mô tả về đôi mắt của nàng cung nữ được thể hiện rất đẹp, cuốn hút, không như đôi mắt của Kiều, mang nét ấm áp và dịu dàng. Vẻ đẹp của Kiều được liên kết với thiên nhiên qua câu:
“Hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh”
Những từ như “hờn”, “ghen” được sử dụng để nhân hóa thiên nhiên, thể hiện sự ghen tỵ của nó trước vẻ đẹp của Kiều. Vẻ đẹp của Kiều cũng được liên kết với con người qua điển tích “nghiêng nước nghiêng thành”, cho thấy sự ca ngợi vẻ đẹp tuyệt vời của nàng.
Mặc dù xinh đẹp, nhưng Thúy Kiều còn được ban cho trí tuệ thông minh, tài năng đa dạng: hát, đàn, họa, thơ, sáng tác nhạc. Đặc biệt, tài năng đàn của Kiều là nổi bật. Cô đã sáng tác một bản đàn độc nhất, thể hiện cảm xúc và tâm trạng của mình. Tuy nhiên, có người đã nói:
“Một vừa hai phải ai ơi
Tài năng của Kiều khiến cả trời đất đều ghen tỵ”
Tuyệt vời
“Chữ tài liền với chữ tai một vần”
Điều này dự báo cho một số số phận đau đớn, bi đát, và không may mắn, tạo ra hình ảnh của một Kiều đầy bi kịch, đa cảm, và đa đoan. Thông qua bức chân dung tuyệt vời của Kiều, Nguyễn Du đã sử dụng ngôn từ tinh tế, tả thực, và các kỹ thuật so sánh và nhân hóa để tái hiện vẻ đẹp kiêu hãnh của cô gái này. Tạo nên bức tranh sống động về số phận của Kiều, Nguyễn Du đã thể hiện lòng tôn trọng và sự ngưỡng mộ đối với cô gái không may mắn này.
Phân tích về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều
1. Mở đầu
– Giới thiệu về tác giả: Nguyễn Du, một nhà thơ tài năng của dân tộc, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong văn học Việt Nam.
– Giới thiệu về tác phẩm: Truyện Kiều là một kiệt tác vĩ đại viết về cuộc đời của Thúy Kiều – một người phụ nữ tài năng và bất hạnh.
2. Phần thân bài
– Thúy Kiều, người phụ nữ mang vẻ đẹp tuyệt vời, khiến cho cả “mây cũng phải xấu hổ”, “cây liễu cũng phải chào thua”
– Vẻ đẹp của Thúy Kiều đến mức khiến cả tự nhiên cũng phải ganh tỵ
– Thúy Kiều không chỉ sở hữu vẻ đẹp mà còn có tài năng ở nhiều lĩnh vực như cầm, kịch, thơ, họa
– Phụ nữ xưa luôn phải chịu đựng những khổ đau, gian khổ và sự bất công từ xã hội. Cuộc sống của họ giống như một tấm lụa đào mềm mại phải đối diện với cuộc sống phức tạp, hoặc như một thân bèo trôi nổi vô định không biết rằng sẽ đi về đâu.
(Thể hiện thông qua các câu ca dao và tục ngữ)
– Đức tính cao quý của Thúy Kiều đại diện cho hình ảnh của phụ nữ xưa dưới thời phong kiến.
+ Tình hiếu: Thúy Kiều, trong hoàn cảnh gia đình tan vỡ, đã hy sinh hạnh phúc cá nhân để cứu cha. Bằng tình hiếu nghĩa, nàng đành phải bán mình để giải cứu cha mình.
=> Hành động này thể hiện lòng hiếu thảo và sự hy sinh, những phẩm chất cao quý của phụ nữ khi đối mặt với khó khăn trong xã hội.
+ Tình nghĩa: Trong tình yêu, Thúy Kiều luôn trung thành và chung thủy. Nàng luôn mong muốn một tình yêu đẹp, đích thực. Tuy nhiên, những mối tình qua lại đã làm cho Kiều hiểu rõ hơn về tình yêu:
– Tình cảm với Kim Trọng: sự hy sinh vì tình hiếu không đem lại hạnh phúc trọn vẹn cho nàng.
– Tình cảm với Thúc Sinh: Thúy Kiều phải trải qua sự cay đắng khi đối diện với sự lạnh lùng của tình yêu.
– Tình cảm với Từ Hải: một tình yêu chân thành nhưng ngắn ngủi, nhưng đã giúp Kiều giải thoát khỏi nghi án oan uổng.
3. Kết luận
– Nhân vật Kiều là biểu tượng của phụ nữ trong xã hội cổ đại. Khen ngợi phẩm chất cao quý của người phụ nữ
– Phê phán và chỉ trích xã hội phong kiến đầy thối nát.
Sơ đồ tư duy về Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều
Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều – mẫu 2
Thúy Kiều, tâm điểm của sử thi, là biểu tượng của sự tài năng và vẻ đẹp hoàn hảo, được mô tả một cách tuyệt vời bởi nhà thơ.
“Tiếng thơ ấy vang vọng bầu trời,
Nghe như dòng nước non vang lên ngàn thu.
Sau hàng nghìn năm vẫn nhớ về Nguyễn Du,
Tiếng thơ ru như tiếng mẹ níu kéo những ngày...”
Nguyễn Du là một thiên tài văn chương của dân tộc Việt Nam. Truyện Kiều là một kiệt tác của văn học cổ điển, mang đậm tinh thần nhân đạo, và từ góc độ nghệ thuật, nó là một mẫu mực tuyệt vời về ngôn ngữ, cảnh vật, nhân vật, tình cảm, và nhiều khía cạnh khác, mang lại cho độc giả nhiều trải nghiệm văn học đặc sắc. Phần giới thiệu về hai chị em Thúy Kiều trong Truyện Kiều là một trong những đoạn thơ đẹp và ý nghĩa nhất trong tác phẩm. Thúy Kiều, là một nhân vật trung tâm của sử thi, một cô gái tài năng và xinh đẹp, được mô tả một cách xuất sắc bởi nhà thơ.
“Vẻ đẹp trong trắng, tinh khôi như mai,
Mỗi người một vẻ, mười phần hoàn mười.”
Sắc đẹp của Thúy Vân được miêu tả như sắc đẹp của một cô gái 'duyên dáng', 'quý phái và lịch lãm' - rất là cao quý: khuôn mặt 'tròn đầy' tỏa sáng như ánh trăng, đôi mắt lộng lẫy như hoa phượng, nụ cười tươi như đóa hoa, giọng nói trong trẻo như ngọc.. Còn gì tuyệt vời hơn về mái tóc và làn da của cô? - 'Tóc mượt hơn mây, da trắng hơn tuyết'. Nhà thơ đã sử dụng các phép tượng trưng đặc sắc để mô tả sắc đẹp của Thúy Vân, tạo ra những hình ảnh tinh tế và gợi cảm. Miêu tả Thúy Vân trước, sau đó là Thúy Kiều là một kỹ thuật nghệ thuật của Nguyễn Du để thể hiện Kiều là một thiếu nữ tuyệt vời.
“Kiều càng tài sắc mặn mà,
So về tài sắc, tài lại là phần hơn.”
Gương mặt của Thúy Kiều rất đẹp, khiến cho mọi người đều ghen tỵ. Đôi mắt trong trẻo như nước thu, lông mày thanh tú xinh đẹp như dáng núi mùa xuân; một vẻ đẹp tươi mới và rực rỡ như hoa thu. Cách thi họa của nhà thơ biến hóa và phong phú: kết hợp nghệ thuật ẩn dụ và nhân hóa một cách tinh tế, phản ánh được sự sâu sắc của sự đời, tạo nên những bài thơ đẹp và lôi cuốn. Hình ảnh của người phụ nữ được vẽ nên với một vài đường nét tinh tế nhưng đầy tinh thần, gây ra nhiều cảm xúc và sự trân trọng trong lòng người đọc:
“Làn nước thu thủy, nét núi xuân sơn.
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước nghiêng thành.”
Tài năng của Kiều được ban tặng như một phần thưởng: “Vẻ đẹp muốn có một, tài năng muốn có hai”. Sự thông minh từ thiên nhiên, tài năng vượt trội: giỏi thơ, giỏi họa, đàn hay; bất kỳ nghệ thuật nào cũng được nàng làm chủ, nàng trở thành một hiện thân của sự xuất sắc trong nghệ thuật, vượt xa tầm nhìn của mọi người:
“Trí tuệ từ thiên mà có,
Thơ họa kết hợp, hương vị ca dao.”
Cung thương như đỉnh núi cao,
Khác biệt nghề đàn, vượt xa những bài thơ cổ.”
Nguyễn Du đã dành những lời ca ngợi không tiếc từ cho Thúy Kiều bằng những từ ngữ biểu thị sự tuyệt vời: trí tuệ tự nhiên, kết hợp nghệ thuật, hương vị... như đỉnh... khác biệt nghề...
Khi miêu tả vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều, nhà thơ không chỉ tôn vinh những phẩm chất hiện tại mà còn nhấn mạnh đến tương lai của nàng, sắc đẹp kiều diễm 'hoa ghen... liễu hờn...” với bản đàn 'Bạc mệnh' mà nàng sáng tạo ra 'lại càng sâu sắc' như thể hiện trong tâm hồn chúng ta một khung cảnh 'định mệnh' mà nhà thơ đã khẳng định: 'Trời xanh thường đánh ghen má hồng',... 'Tài năng liền với tai một vần',... Gần hai thế kỷ qua, đoạn thơ về chị em Thúy Kiều đã ghi lại trong lòng hàng triệu người Việt một tình cảm mênh mông, một lo âu về người con gái đầu lòng của Vương tộc. Đó là sự tài ba thực sự của Nguyễn Du trong nghệ thuật miêu tả người.Đức tính là căn nguyên của con người. Thúy Kiều không chỉ có tài năng mà còn có đức tính. Nàng được giáo dục theo tinh thần của lễ giáo, của gia phong. Mặc dù sống trong hoàn cảnh 'phong lưu', đã đến tuổi 'kết duyên' nhưng nàng vẫn là một thiếu nữ có đạo đức, có phẩm hạnh:
“Mềm mại rèm che trước mặt,
Tường đông ong bướm bay về hướng nào.
Nói chung, Thúy Kiều là một nhân vật rất xinh đẹp trong Đoạn trường tân thanh. Thi sĩ Nguyễn Du với tinh thần nhân đạo và tài năng thơ ca xuất sắc đã miêu tả Thúy Kiều bằng những vần thơ lục bát đẹp nhất. Ông đã dành cho nhân vật nhiều tình cảm yêu mến, trân trọng sâu sắc. Sự kết hợp khéo léo của ông trong việc sử dụng ngôn từ tượng trưng, tu từ sáng tạo, đặc biệt là ẩn dụ so sánh, đã tạo ra một ngôn ngữ thơ phong phú, sâu sắc, hấp dẫn và giàu cảm xúc để vẽ nên bức chân dung mỹ nhân bằng thơ sáng tạo nhất trong văn học cổ nước ta. Thúy Kiều có một 'tờ lịch' ngoại tộc nhưng dưới bút thiên tài của thi sĩ Nguyễn Du, nàng đã được tạo ra với đầy đủ các phẩm chất tốt đẹp, phản ánh rõ nét bản sắc dân tộc. Vẻ đẹp văn chương toát lên từ hình ảnh Thúy Kiều là điều rất đặc biệt trong đoạn thơ này.
Cảm nhận về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều – mẫu 3
Hình ảnh người phụ nữ đã lâu đã trở thành đề tài của thi ca và hội họa, tạo ra một nguồn cảm hứng vô tận, không ngừng. Mặc dù trong xã hội phong kiến 'làm người nam, khinh nữ', nhưng từ thế kỷ XVI trở đi, hình ảnh người phụ nữ đã tự nhiên, chân thực xuất hiện trong văn học trung đại Việt Nam.
Chúng ta có thể nhắc đến một số tác phẩm như: 'Truyền kì mạn lục' của Nguyễn Dữ, 'Truyền kì tân phả' của Đoàn Thị Điểm, 'Chinh phụ ngâm khúc' của Đặng Trần Côn... Tất cả các nhà văn, nhà thơ đã tập trung vào việc tôn vinh các phẩm chất tốt đẹp, số phận bi kịch, cuộc đời bất hạnh của người phụ nữ nhưng lại ít quan tâm đến việc miêu tả vẻ đẹp nhan sắc, tài năng đặc biệt của nhân vật nữ. Tuy nhiên, khi đọc những dòng thơ của Nguyễn Du trong tác phẩm 'Truyện Kiều', mặc dù cũng nói về số phận bất hạnh của người phụ nữ thời đó, nhưng Nguyễn Du đã đặc biệt chú trọng vào việc tả khắc họa vẻ đẹp của con người, nhan sắc, tài năng của nhân vật. Và chính bút pháp miêu tả ấy đã góp phần không nhỏ tạo nên thành công của tác phẩm. Điều này được thể hiện qua hình tượng nhân vật Thúy Kiều trong đoạn trích 'Chị em Thúy Kiều'.
Trước hết, bốn câu thơ đầu tiên, nhà thơ giới thiệu khái quát về vị trí, xuất thân và vẻ đẹp của Thúy Kiều:
“Đầu lòng hai ả tố nga,
Thúy Kiều và Thúy Vân là hai chị em
Thế nào là tâm hồn cao cả như tuyết
Mỗi người có một vẻ đẹp riêng, mỗi người đều đặc biệt.
Thúy Kiều sinh ra trong gia đình họ Vương và là chị cả trong gia đình. Để mô tả vẻ đẹp của nàng, nhà thơ đã sử dụng phong cách ước lệ và ẩn dụ phong phú: cô gái có tính cách duyên dáng, dịu dàng, như cây mai; tinh thần trong trắng, trong sáng như tuyết. Đó là vẻ đẹp hoàn mỹ, toàn diện từ bên trong ra ngoài, từ ngoại hình đến tâm hồn 'mỗi người một vẻ đẹp riêng, mỗi người đều đặc biệt'. Chỉ với bốn câu thơ ngắn gọn, tác giả đã tóm tắt được nhân vật cùng với vẻ đẹp của Thúy Kiều. Từ đó, tạo ra cảm xúc cho người đọc, khiến họ thấy được sự ngưỡng mộ với con người trong đoạn thơ. Sau khi đã tạo nên hình ảnh và vẻ đẹp của Thúy Vân, nhà thơ tiếp tục tập trung vào việc so sánh vẻ đẹp của Kiều với Vân:
“Kiều sắc sảo hơn Vân
So về vẻ đẹp, Kiều hơn hẳn Vân”
Vẻ đẹp của Kiều vượt trội hơn Vân cả về tài lẫn vẻ đẹp. Đó là sự 'sắc sảo' về trí tuệ; 'mặn mà' về tâm hồn. Đầu tiên là vẻ đẹp ngoại hình của Kiều. Tiếp tục sử dụng phong cách ước lệ tượng trưng, Nguyễn Du đã lấy vẻ đẹp của thiên nhiên làm thước đo cho vẻ đẹp của con người qua những hình ảnh như thu thủy, xuân sơn, hoa, liễu. Nhưng khi mô tả Kiều, tác giả không tập trung vào các chi tiết cụ thể như Vân mà ngược lại, tác giả tập trung vào một điểm nhấn đó là đôi mắt “Làn thu thủy nét xuân sơn”: Đôi mắt sáng trong và sâu thẳm như dòng nước mùa thu; đôi lông mày thanh thoát như nét núi mùa xuân. Đây chính là điểm nhấn cho nhân vật. Bởi vì đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn con người. Và qua đôi mắt ấy của Kiều, ta nhìn thấy được tâm hồn trong sáng, sâu thẳm và cuốn hút lạ thường của nhân vật. Vẻ đẹp ngoại hình của Kiều là vẻ đẹp vượt ra khỏi giới hạn của tự nhiên và chuẩn mực của người phụ nữ phong kiến: “Hoa ghen – liễu hờn” và thậm chí là nghiêng ngả cả thành quách, đất nước:
Hoa hồng thắm như má hồng
Một hai nước lụi thành
Nghệ thuật tinh tế (hoa hồng – má hồng) kết hợp với biểu hiện tinh tế khác (thành ngữ: Nước lụi thành) không chỉ tạo ra hình ảnh đẹp của Kiều mà còn dự đoán về số phận, cuộc sống của cô ấy. Vẻ đẹp đó tạo ra một sự mâu thuẫn, không cân xứng (khác với Vân: nhất quán – nhường nhịn: cân bằng, yên bình), dẫn đến những khó khăn, gian nan trong cuộc đời của cô: “Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần'.
Tiếp theo là tài năng tuyệt vời của Kiều. Trong khi khi miêu tả Vân, nhà thơ chỉ tập trung vào nhan sắc mà không nhắc đến tài năng và tâm hồn, khi tả Kiều, nhà thơ không chỉ nói về vẻ đẹp bề ngoài mà còn tập trung vào tài năng của cô:
“Sắc vẹn vẹn tài hoàn hảo”
Chỉ với một câu thơ, nhà thơ đã diễn tả được cả vẻ đẹp và tài năng. Nếu nói về vẻ đẹp, Kiều không thể so sánh với ai, và về tài năng, không ai có thể sánh kịp cô ấy. Tài năng của Kiều là duy nhất trên đời vì cô được trời ban tặng với sự thông minh, làm cho cô giỏi tất cả các lĩnh vực nghệ thuật: âm nhạc, văn chương, hội họa, thơ ca. Tất cả đều đạt đến đỉnh cao theo tiêu chuẩn mỹ thuật của thời đại: “Pha nghệ thi họa đủ mùi ca ngâm”. Đặc biệt, tài năng của Kiều nổi bật ở lĩnh vực âm nhạc: “Cung thương lầu bậc ngũ âm/ Nghề riêng ăn đứt hồ cầm một trương”: cô biết mọi bản nhạc và chơi đàn Hồ cầm (đàn cổ) một cách thành thạo. Hơn thế nữa, cô còn là một nhà soạn nhạc xuất sắc: “Khúc nhà tay lựa nên chương/Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân”. Mỗi khi cô chơi đàn, cô lại trình diễn bài hát “Bạc mệnh” khiến người nghe phải đau buồn, đau đớn. Bài hát đó là tâm hồn, là trái tim của Kiều, thể hiện sự đau khổ, nỗi buồn trong cuộc sống. Như vậy, qua việc phân tích, độc giả nhận thấy hình ảnh của nhân vật Thúy Kiều là một hình ảnh sống động, phản ánh tính cách và số phận của cô. Vẻ đẹp của Kiều làm cho tự nhiên phải ghen tị “Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”; tài năng của cô vượt trội hơn người, dựa vào quy luật thông thường của định mệnh “Chữ tài đi với chữ tai một vần” hoặc “Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”, vì vậy cuộc sống của Kiều là cuộc sống của một người có sắc và tài, nhưng cũng đầy gian nan và bi thảm.
“Phong thơm rạt hương đồng quê
Hoàng hôn dần dần về thăm mái nhà
Trong vắt nắng rải ánh vàng nhẹ nhàng
Đàn ong bướm bay về tường đông mây trắng
Thúy Kiều sống trong một gia đình sang trọng, rất truyền thống và cô ấy đang bước vào giai đoạn trưởng thành, được phép lập gia đình. Thành ngữ “Trong vắt nắng rải ánh vàng nhẹ nhàng” tạo ra một bức tranh về cuộc sống yên bình, thanh thản của một gia đình lịch sự. Do đó, cô ấy không quan tâm đến những người đàn ông không đáng tin cậy. Hai câu cuối cùng tươi sáng, dịu dàng như một chiếc áo che cho cô ấy. Cô ấy như một bông hoa vẫn chưa hé nụ, chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đến ai đó. Qua việc miêu tả vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều, chúng ta thấy Nguyễn Du thực sự tôn trọng và đánh giá cao giá trị vẻ đẹp của phụ nữ. Những suy tư về cuộc đời của một người phụ nữ tài năng nhưng đầy bi kịch là sự thể hiện của tình cảm, sự đồng cảm với con người của nhà thơ. Đó là một tinh thần nhân văn rực rỡ trong bút pháp tài tình của Đại thi hào dân tộc – Nguyễn Du.
Phản ứng về vẻ đẹp và tài năng của Thúy Kiều – mẫu 4
Về khả năng mô tả của Nguyễn Du, Lã Nhâm Thìn đã nhận xét: “Mô tả vẻ đẹp sao cho độc giả cảm nhận được sự thật, sự tuyệt vời. Đó là thành công hoàn hảo”. Điều này thực sự chính xác. Không chỉ là với mô tả thiên nhiên, mà nghệ thuật mô tả con người của Nguyễn Du cũng vô cùng tài năng, độc đáo. Dưới bàn tay tài hoa, tấm lòng trân trọng, che chở phụ nữ, Nguyễn Du đã vẽ lên bức tranh đẹp tuyệt vời, vượt ra ngoài mọi chuẩn mực của Thúy Kiều.
Trong văn học trung đại, việc mô tả chân dung con người thường ít xuất hiện. Ví dụ như Vũ Nương, chỉ được Nguyễn Dữ mô tả bằng một câu ngắn gọn: “Tính cách dịu dàng nhu nhược, vẻ ngoài tươi tắn và thanh lịch”. Nhưng đối với Nguyễn Du, ông đã mô tả chi tiết, tỉ mỉ. Thúy Kiều là chị cả, con gái của Vương viên ngoại. Kiều và Vân có vẻ đẹp hoàn hảo, tuyệt vời, nhưng mỗi người lại mang nét đẹp riêng, không thể pha trộn. Để làm nổi bật vẻ đẹp của Thúy Kiều, Nguyễn Du đã sử dụng thủ thuật miêu tả Thúy Vân trước. Và thủ thuật này đã cho kết quả tuyệt vời, sau khi mô tả chân dung của Vân, ông tập trung vào việc mô tả vẻ đẹp của Kiều:
“Kiều hồn nhiên, duyên dáng thanh tú,
Sắc tài vượt trội, hơn hẳn bề người.”
Trong tác phẩm Kim Vân Kiều truyện của Thanh Tâm Tài Nhân, Thúy Kiều được mô tả qua lời nhận xét của Kim Trọng: “Thúy Kiều mày nhỏ mắt dài, mắt trong sáng, khuôn mặt như ánh trăng thu, vẻ ngoài giống như hoa đào”, tập trung vào vẻ đẹp bên ngoài mà không đề cập đến bản chất, phẩm chất bên trong của nhân vật. Trong khi đó, câu thơ của Nguyễn Du đã truyền đạt được cảm nhận về nội tâm của nhân vật, Thúy Kiều tỏ ra hồn nhiên và thanh tú, sự duyên dáng và tài năng của cô ấy vượt trội hơn rất nhiều so với vẻ đẹp bề ngoài. Sự “hồn nhiên” của Thúy Kiều khiến người ta cảm thấy mê đắm, như khi thưởng thức một loại rượu nhẹ nhàng nhưng gợi lên cảm xúc sâu sắc, lâu dài. Đặc biệt, từ “càng” kết hợp với nghệ thuật so sánh làm nổi bật, khẳng định sự xuất sắc của Thúy Kiều. Mặc dù chỉ trong hai câu thơ nhưng đã tạo ra một hình ảnh ban đầu về một người phụ nữ tuyệt vời, sở hữu vẻ đẹp hiếm có.
“Đôi mắt thanh thuần như dòng suối,
Mắt nhìn, lòng hiểu, đậm sâu như núi.”
Đôi mắt của Kiều trong vắt, sáng như dòng suối mùa thu, thể hiện một tâm hồn thông minh và nhạy bén. Đôi mắt ấy sâu thẳm, sống động, linh hoạt, cho thấy một tâm hồn đầy cảm xúc. Đôi mắt ấy như biết nói, biết thầm, là hiện thân của sự sâu sắc bên trong nàng. Hình ảnh tượng trưng “núi” gợi lên hình ảnh đôi mày mảnh mai, rõ ràng như dáng núi mùa xuân. Đôi lông mày ấy làm nổi bật vẻ đẹp của đôi mắt Thúy Kiều, làm sáng bừng gương mặt, trẻ trung và tươi sáng. Vẻ đẹp của Kiều vượt lên trên mọi tiêu chuẩn, vượt qua cả sự hoàn hảo của thiên nhiên mà văn học Trung đại thường đặt ra. Thông qua nghệ thuật nhân hóa, Nguyễn Du đã gợi lên sự ghen tị, ghen ghét của thiên nhiên trước vẻ đẹp của Thúy Kiều. Điều này là dấu hiệu không may cho tương lai của cô ấy. Đặc biệt, trong hai câu thơ cuối khi nói về nhan sắc của Thúy Kiều, Nguyễn Du đã tỏ ra lời ca ngợi về vẻ đẹp hoàn hảo, tuyệt vời của cô: Một hai nghiêng nước nghiêng thành/ Sắc đành đòi một tài đành họa hai. Thành ngữ “nghiêng nước nghiêng thành” nhấn mạnh vẻ đẹp toàn diện của nàng, vẻ đẹp không thể diễn tả hết, một vẻ đẹp hấp dẫn, lôi cuốn nhưng lại đầy sâu sắc, lâu dài. Tuy nhiên, sau những dòng thơ đó là lời báo trước về những thách thức, khó khăn mà Kiều phải đối mặt trong tương lai.