Bài viết Kể lại những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ vào ngày 20/11 - Chia sẻ 500 bài văn mẫu lớp 9 hay nhất tổng hợp từ các bài văn được chọn lọc từ học sinh lớp 9 trên toàn quốc.
Top 40 Kể lại những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ vào ngày 20/11
Nhớ lại những kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ vào ngày 20/11 - Mẫu số 1
“Đại dương sâu lớn bởi những dòng sông, con người lớn lên bởi lòng dung nhiệm chấp nhận mọi sai lầm”. Đó là bài học đầu tiên mà tôi học được từ cô giáo, và những kỷ niệm ấm áp về cô giáo đó vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi đến bây giờ!
Hồi đó, tôi mới vào lớp 1. Cô giáo của tôi cao gầy, mái tóc nhiều sợi bạc, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự và dễ thương. Điều ghi nhận nhất ở cô là ánh mắt sáng, nghiêm túc nhưng đầy tình yêu. Cách cô nhìn tôi luôn đầy yêu thương và hiếu kỳ vẫn mãi trong lòng tôi.
Đó là một ngày thứ 7. Mai có một cây bút mới màu trắng sọc vàng, với dòng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ tinh xảo. Tôi ao ước được sở hữu nó. Khi ra chơi, tôi không kìm nén được lòng mình, mở cặp của Mai, ngắm cây bút, rồi đặt nó vào chỗ của mình. Tôi không muốn trả lại nó, muốn sở hữu nó, nhìn thấy nó mỗi ngày. Khi Mai mở cặp và khóc thét khi thấy cây bút đã mất, cả lớp xôn xao. Lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp, nghe lớp trưởng báo cáo và Mai kể chi tiết về chiếc bút. Cô yên lặng ngồi xuống ghế, nhìn chúng tôi, rồi nói:
- Cô vui lòng xem xét cặp của em đi ạ!
Cô có vẻ như không nghe thấy lời em nói, chỉ từ từ hỏi:
- Hôm nay ai ở lại coi lớp khi ra chơi?
Cả lớp đều nhìn về phía em, vài giọng nói đề nghị xét cặp của em, ánh mắt đầy dấu hỏi và nghi ngờ, em cảm thấy tay run rẩy, mặt nóng như đang bị đốt. Cô giáo của em được biết đến như một người rất nghiêm khắc, chỉ cần một gật đầu của cô, cặp của em sẽ bị mở ra. Bạn bè sẽ chứng kiến, sẽ chế nhạo, và sẽ không ai muốn chơi với em nữa. Em cảm thấy sợ hãi, hối hận, và xấu hổ. Em không còn cách nào khác ngoài việc ôm mối hối tiếc và xin lỗi cô và các bạn. Lúc đó, cô giáo của em yêu cầu cả lớp im lặng, và hứa sẽ giải quyết vấn đề vào thứ hai, và giờ học tiếp tục trôi qua trong im lặng...
Vào sáng thứ hai, sau khi chào cờ xong, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu để chúng em ngồi xuống. Cô điềm đạm tiến đến gần Mai và nói:
- Hôm thứ bảy, người bảo vệ đã đưa cho cô một cây bút và nói rằng họ nhặt được nó khi đóng cửa lớp. Có phải cây bút này là của em không?
Mai nhìn cây bút, vui sướng nhận ra là của mình, cô nhắc nhở cả lớp phải chăm sóc dụng cụ học tập cẩn thận. Giờ học trôi qua êm đềm và dễ chịu. Khi ra chơi, các bạn bên em lại thân thiện hơn như muốn bù đắp cho sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ có em biết cây bút thật của Mai đang ở đâu. Vài ngày sau, cô đã gặp riêng em. Cô không trách móc cũng không giải thích nhiều. Cô chỉ nhìn em với lòng thông cảm và bao dung, hiểu rằng lỗi lầm của em chỉ là do sự trẻ con và đã có biện pháp giải quyết để không để em bị bạn bè coi thường và coi thường em.
Trải qua bao năm, bí mật về chiếc bút chỉ còn trong tôi và cô biết. Nhân dịp 20/11, tôi tự cảm thấy đủ dũng cảm để kể lại câu chuyện của mình như một cách biểu đạt lòng biết ơn và tôn trọng đối với người đã dạy tôi bài học về lòng khoan dung và cách ứng xử trong cuộc sống.
Bây giờ tôi đã trưởng thành, đã biết suy nghĩ kỹ trước mỗi hành động của mình. Tôi vẫn nhớ bài học mà cô đã truyền dạy: bài học về sự bao dung và lỗi lầm! Và có lẽ suốt cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên về cô như một người có tấm lòng cao cả!
Tóm tắt nội dung Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo cũ vào ngày 20/11
1. Bắt đầu:
- Không khí rộn ràng của ngày 20/11 trong trường học và xã hội.
- Tôi chìm đắm trong ký ức về thầy cô giáo và những khoảnh khắc đáng nhớ, trong đó có một kỷ niệm không thể quên.
2. Nội dung chính:
- Giới thiệu về kỉ niệm (câu chuyện): Đó là kỷ niệm gì, vui buồn, xảy ra trong tình huống nào, vào thời gian nào?...
- Mô tả hoàn cảnh, tình huống của câu chuyện (kết hợp với suy luận và miêu tả nội tâm):
+ Kỷ niệm đó có liên quan đến thầy(cô) nào?
+ Thầy(cô) đó được miêu tả như thế nào?
+ Hình dạng, tính cách, công việc hằng ngày của thầy(cô).
+ Cảm xúc, thái độ của học sinh đối với thầy(cô).
+ Diễn biến của câu chuyện:
+ Câu chuyện bắt đầu ra sao và phát triển như thế nào? Điểm cao nhất của câu chuyện là gì?...
+ Tâm trạng, hành động, cách ứng xử của thầy (cô) và những người liên quan, những người chứng kiến sự việc.
- Kết thúc câu chuyện như thế nào? Cảm xúc sau câu chuyện: Câu chuyện đã để lại cho tôi những bài học sâu sắc về tình cảm, lòng nhân ái, suy tư: tình yêu, sự tôn trọng, lòng biết ơn, lòng kính trọng và lòng yêu mến dành cho thầy (cô).
3. Kết luận
- Kỷ niệm đáng nhớ vẫn luôn sống mãi trong tâm trí
- Rút ra bài học cho bản thân
Sơ đồ tư duy Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – phiên bản 2
Nhớ lại tất cả những người thầy và cô giáo đã dạy suốt quãng đời học của tôi, từ thời trẻ con đi học 11 năm, đến đại học, cao học, và giáo sư hiện tại. Ưu tiên nhất trong lòng tôi là cô giáo chủ nhiệm của lớp 2 và 3.
Kỉ niệm về lớp học đầu tiên của tôi, một ngày đầy ấn tượng khi bắt đầu hành trình tới trường. Lớp học tại một ngôi chùa, với mái nhà rách nát, và một phần của chùa còn được sử dụng cho mục đích khác nhưng vẫn là nơi học tập. Chương trình giáo dục phổ thông 11 năm và những biến động của nó.
Cô giáo chủ nhiệm của lớp 2 đã có nhiều kinh nghiệm dạy học và rất nghiêm khắc. Phương pháp kỷ luật bằng thước và sự quan tâm đặc biệt đến việc học của học sinh. Môi trường gia đình cô giáo và cách cô giáo quan tâm đến sự phát triển của học sinh.
Phương pháp kỷ luật của cô giáo chỉ bằng thước và đôi khi đưa học sinh về nhà làm bài sau giờ học. Gia đình cô giáo sống trong một môi trường giáo dục tích cực và tôn trọng.
Nhà của cô giáo nằm trong một biệt thự cũ và cô giáo thường xuyên chăm sóc các học sinh sau giờ học. Môi trường gia đình cô giáo và tình hình học tập của học sinh.
Vào ngày 20 tháng 11, được gọi là 'Ngày Hiến chương của Nhà giáo', một ngày được nhiều quốc gia trên thế giới tôn vinh các nhà giáo. Ở Việt Nam, ngày này đã được đổi tên thành 'Ngày Nhà giáo Việt Nam', có lẽ vì không nhiều quốc gia khác quan tâm đến. Tôi nhớ rằng vào buổi tối của ngày 20/11, mẹ và tôi đã đến thăm cô giáo để tặng quà. Nhà cô giáo đầy hoa lá vì cả cô và chồng đều làm nghề này. Phòng khá tối do chỉ có một chiếc đèn điện vàng nhạt. Điện ở thành phố yếu, thường xuyên bị cắt do chỉ có một nhà máy điện Yên Phụ từ thời Pháp.
Mẹ tôi không mua hoa vì cho rằng chúng đắt đỏ và không thiết thực. Thay vào đó, mẹ tặng cô giáo một hộp dầu cao Trung Quốc. Loại này tốt hơn nhiều so với dầu Sao Vàng của Việt Nam. Hộp nhỏ chỉ bằng một đồng xu nhưng rất đẹp. Vỏ sắt được sơn màu đỏ, trên nắp có hình một con kỳ lân màu vàng rất rõ nét và tinh xảo. Mẹ nói đây là dầu cao chính hãng Trung Quốc gửi sang Việt Nam trong thời kỳ chiến tranh và hiện đang thừa trong kho. Lúc đó hộp dầu này rất quý vì chưa thấy ai có. Điều này cho thấy mẹ tôi trọng cô giáo đến thế nào.
Đến nay, bố tôi vẫn nhắc nhở về những lần ông phải đến 'nhận con' sau giờ học tại nhà cô giáo. Mỗi lần ông gõ cửa nhà cô, bọn trẻ hàng xóm thường chạy đến để xem mặt những đứa 'ra tù', trong đó thường có tôi. Tôi may mắn hơn thằng bạn kia, chỉ là 'tù nhân' của cô giáo thôi, chứ không phải là tù nhân của trại cải tạo sau này.
Chia sẻ kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo nhân ngày 20/11 - phần 3
Trong kí ức tuổi thơ, mỗi người đều có những kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo của mình, những kỉ niệm đẹp và buồn đều khắc sâu trong trí nhớ. Riêng tôi có một kỷ niệm không thể quên về một người thầy đáng kính.
Khi tôi học lớp một, tôi đã có những kỷ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả học sinh bước vào lớp học để gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình, người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời tiểu học.
Khi thầy bước vào, thấy thật nhanh nhẹn và thân thiện. Tôi nhìn thấy thầy đã có chút tuổi tác, tóc đã có vài sợi bạc, khuôn mặt gầy, bàn tay nhiều nếp nhăn, chắc thầy đã dạy nhiều năm. Thầy chào mừng chúng tôi và nói rằng thầy sẽ làm chủ nhiệm của lớp trong suốt thời gian học tiểu học. Giọng nói của thầy ấm áp, nhẹ nhàng, làm tan biến mọi suy nghĩ tiêu cực về một thầy giáo dữ dằn và khắc nghiệt.
Sau khi bước ra khỏi cánh cửa trường, tôi cảm nhận được hơi ấm của mặt trời mùa xuân. Từng bước chân đi qua những kí ức của buổi học đầu tiên, tôi nghe thấy tiếng cười rộn ràng của những học sinh mới. Cảm giác ấy, cùng với hình ảnh của người thầy tận tâm, vẫn luôn in sâu trong tâm trí tôi.
Những buổi học tiếp theo, tôi nhận ra sự nghiêm khắc và công bằng của người thầy. Thầy không chỉ là người dạy bài mà còn là người bạn đồng hành trong mỗi trò chơi, mỗi khoảnh khắc vui vẻ của tuổi học trò. Hình ảnh của người thầy ấy, dường như là một phần ký ức về ông nội của tôi, những kỷ niệm về một quãng thời gian đẹp đẽ trong tuổi thơ.
Trong một lần vì lười biếng mà tôi gặp phải sự giận dữ của thầy, tôi hiểu rằng sự nghiêm túc của thầy là để dạy cho tôi sự tự giác và trách nhiệm. Thầy đã từng lời nhắc nhở và chỉ bảo tôi từng bước trên con đường học tập. Khoảnh khắc đó, đánh thức trong tôi ý thức về sự cần cù và quyết tâm hơn trong học tập.
Người thầy đó, với tấm lòng nhân hậu và sự hy sinh không ngừng, đã để lại trong tôi những dấu ấn không thể phai nhạt. Tôi cam kết sẽ không ngừng nỗ lực, trở thành một công dân có ích cho xã hội, điều mà thầy mong muốn từ tất cả các học sinh của mình.
Những cánh hoa giấy nhẹ nhàng lay động trong cơn gió chiều, như là một lời nhắc nhở về người cô giáo yêu thương của tôi. Bức tranh kỷ niệm về người cô giáo ấy, dịu dàng và nồng nàn, vẫn hiện về trong tâm trí tôi như một bức tranh tĩnh lặng.
Kí ức về những ngày thơ ấu, với những trò nghịch ngợm và vui đùa, dường như là một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời của tôi. Những dòng kí ức về người thầy và người cô giáo, như là những điểm sáng trong cuộc đời tôi.
Bước vào lớp học mới, tôi chợt cảm nhận được sự thay đổi trong mình. Sự nghiêm túc và tận tâm của thầy cùng với sự hỗ trợ của người cô giáo, đã giúp tôi thấu hiểu ý nghĩa của việc học tập và trách nhiệm của một học sinh. Điều đó đã khắc sâu trong tâm trí tôi, và sẽ mãi là nguồn động viên lớn lao trong cuộc sống.
- Em ơi! Dừng lại ngay! Em có nghe thấy tiếng trống báo hiệu đã vào giờ học chưa? Tại sao em lại đang chạy nhảy trong lớp như vậy?- Tôi đang vội vàng đuổi theo một người bạn trong lớp khi bỗng một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại, phát hiện ra đó là giáo viên mới.
- Em đi về chỗ ngồi ngay! Cả lớp ổn định trật tự!- Tôi vẫn còn tỏ ra không quan tâm thì giáo viên cất giọng và bước vào lớp.
Tôi lúng túng đi vào chỗ ngồi, trong lòng đang nghĩ về việc 'Có lẽ giáo viên chủ nhiệm của năm nay đây'.
- Xin chào các em! Tôi là Hoàng My, giáo viên mới tại trường. Năm nay tôi sẽ làm giáo viên chủ nhiệm của lớp chúng ta! Hy vọng chúng ta sẽ có một năm học thành công và đạt được những kết quả tốt! Bây giờ, tôi muốn làm quen với các em. Các em hãy đứng lên và tự giới thiệu một vài thông tin về bản thân!- Cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi phát biểu với sự hân hoan.
Có vẻ như mọi người trong lớp đều rất phấn khích với cô giáo mới. Mọi người đều hào hứng tự giới thiệu về bản thân. Đến lượt của mình, tôi thầm nghĩ và quyết định không đứng lên. Khi cô giáo thấy tiết mục làm quen đang diễn ra sôi nổi bị gián đoạn, cô bước đến chỗ ngồi của tôi và nói:
- Hoàng Mai! Em không muốn giới thiệu về bản thân à?
Tôi hồi hợp khi cô giáo mới biết tên tôi ngay khi đến trường, nhưng sau đó tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, đó cũng là điều dễ hiểu sau những 'chiến công' của tôi trong bốn năm qua.
Mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn từ từ đứng dậy:
- Xin chào cô, như cô đã biết, tôi là Hoàng Mai. Em xin phép!
Cô gật đầu, mỉm cười nhẹ rồi ra dấu cho tôi ngồi xuống. Buổi học đầu tiên kết thúc trong niềm vui sướng của bạn bè tôi vì có được cô giáo chủ nhiệm mới mà họ gọi là 'cực kỳ tâm lý'. Còn với tôi, không có gì đáng sung sướng như vậy. Trong những ngày tiếp theo, tôi vẫn là một học sinh tinh nghịch và không chịu nghe lời. Kết quả học tập của tôi không bao giờ tốt. Tuy nhiên, khác biệt là cô giáo chủ nhiệm mới của tôi, dù kỷ luật tôi nghiêm khắc nhưng không bao giờ coi tôi là đặc biệt.
Năm học trôi qua, nhờ sự chỉ dẫn của cô My, lớp tôi có những thành tích tiến bộ vượt bậc so với những năm trước. Riêng với tôi, tôi vẫn là đứa ham chơi và gây ảnh hưởng đến sự tiến bộ của lớp. Một ngày sau kì thi học kỳ, tôi nhận ra mình đã để quên một số thứ trong ngăn bàn lớp nên sớm sáng tôi đã đến trường để lấy lại. Trên đường đi, tôi ngẫu nhiên đi qua phòng hội đồng của nhà trường và chứng kiến cảnh cô My và hiệu trưởng trò chuyện. Tôi nghe thấy một số từ như 'bệnh nan y', 'nghỉ việc'. Trong đầu tôi bỗng nhiên rối bời. Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định thay đổi hành vi của mình.
Sau đó, khi đến lớp, tôi bắt đầu chú ý nhiều hơn đến cô giáo chủ nhiệm của mình. Tôi nhận ra làn da của cô đã thay đổi và cô thường xuyên dừng lại trong giờ học. Một số bạn trong lớp không hài lòng với điều này nhưng tôi đã nói rằng cô giáo luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho học trò của mình. Từ đó, tôi trở nên chăm chỉ hơn trong học tập và không còn làm trò nghịch ngợm như trước.
Ngày thi chuyển cấp đã đến, mọi người đều mong muốn có kì thi tốt đẹp. Trước giờ thi, cô My đã động viên từng học sinh. Khi đến tôi, cô cười nhẹ và nói:
- Tôi tin rằng Hoàng Mai sẽ làm rất tốt!
Một cảm xúc nghẹn ngào bao trùm tôi, tôi chỉ có thể cúi đầu nhìn lá phượng rơi xuống đất. Tiếng trống vang lên, cô giáo động viên chúng tôi lần cuối trước khi rời đi. Nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô, tôi thề trong lòng: 'Tôi sẽ làm tốt nhất!'
Khi chúng tôi nhận kết quả thi, cũng là lúc nhận tin buồn về sức khỏe của cô My. Cô không thể tiếp tục dạy học nữa. Lớp chúng tôi ghé thăm cô, nhưng tôi không dám. Khi tất cả đã ra về, tôi đứng trước cửa nhà cô, cầm giấy kết quả. Đang định rời đi, bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi, và tiếng nói dịu dàng nhưng rõ ràng bộc lộ sự lo lắng:
- Sao không vào nhà chơi? Cô đã đợi em rất lâu rồi đấy!
Tôi cảm thấy nước mắt cay xè, chảy ra không ngừng. Cô cười nhẹ nhàng, vuốt nhẹ nước mắt trên gương mặt tôi:
- Con ngốc nhỏ! Hoàng Mai của chúng ta là một cô công chúa hay thú vị như thế à?
Tôi ôm chầm lấy cô và khóc nức nở:
- Xin lỗi cô! Em thành thật xin lỗi vì những phiền lòng đã gây ra cho cô!
Và đôi bàn tay mảnh mai của cô vẫn ôn tồn vuốt nhẹ trên mái tóc của tôi, an ủi...
Thời gian trôi đi nhưng những kỷ niệm ấy vẫn sống mãi trong tâm trí tôi, như một niềm tin, động lực để vượt qua mọi khó khăn.
Những kỉ niệm đáng nhớ với thầy cô nhân ngày 20/11 - một phần trong số đó
Trong thời gian học, có nhiều kỷ niệm khó quên. Nhưng kỷ niệm đặc biệt nhất là khi em học lớp 1, cô giáo đã dành thời gian dạy em viết.
Khi mới 6 tuổi, em tham gia lớp một với sự hào hứng lớn lao. Em đọc rất nhanh nhưng viết lại là một thử thách. Dù được rèn từ nhỏ để viết bằng tay phải, nhưng em thích viết bằng tay trái.
Cô giáo của em tên Ngọc, xinh đẹp và hiền lành. Biết em viết bằng tay trái, cô thường nhìn tôi khi em viết. Nhưng khi cô không để ý, em thường chuyển sang viết bằng tay phải.
Khi buổi học kết thúc, cô Ngọc trả lại vở chính tả cho chúng tôi và bắt đầu nhận xét. Bất ngờ, cô nhắc đến Gia Bảo: “Hôm nay Gia Bảo viết tốt hơn. Tuy nhiên, cô nghĩ rằng con đã quên điều gì đó.” Tôi ngơ ngác cúi đầu. Trong chiếc áo dài thanh lịch, cô đến bàn tôi và nói: “Cả lớp nhớ lời cô dạy khi viết, tay chúng ta cầm bút như thế nào?” Cả lớp đồng thanh nhắc lại lời dạy của cô. Cô tiếp tục: “Tuy vậy, Gia Bảo vẫn quên điều đó.”
Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học hôm nay.” Rồi cô nhìn thẳng vào tôi và nói: “Cô hy vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời cô dạy.” Một số bạn cười châm chọc. Nghe thấy điều đó, khuôn mặt tôi đỏ bừng, nước mắt trào ra và bàn tay vò vẽ trên trang vở vừa viết. “Hôm nay chữ của con viết tròn, đều đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn nhiều bạn khác,” cô nhẹ nhàng phê phán. Cả lớp im lặng. Tôi được khen và cảm thấy nhẹ lòng, nên tôi giải toả cơn tức giận của một chàng trai hiếu thắng.
Từ đó, tôi kiên nhẫn rèn viết bằng tay phải. Lên lớp 2, tôi đã viết những dòng chữ vô cùng sạch đẹp. Dù hiện tại, tôi không còn được học cùng cô nữa, nhưng những bài học hấp dẫn và lời dạy chu đáo của cô vẫn còn rất sâu trong tâm trí tôi.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo nhân ngày 20/11 – mẫu 6
Trong cuộc sống, chúng ta gặp những người không thể quên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng. Tôi cũng vậy, tôi có một giáo viên luôn ở trong trái tim tôi, đó là cô giáo chủ nhiệm của tôi.
Cô giáo của tôi đã ngoài bốn mươi tuổi, luôn tận tâm và nhiệt huyết với nghề. Cô không cao, hơi gầy. Làn da của cô hơi nâu sạm nhưng rất khỏe mạnh. Mái tóc đen óng, dài đến vai, ôm trọn khuôn mặt trái xoan cân đối. Đôi mắt sáng như vì sao, ẩn sau hàng mi cong, đen. Nụ cười thân thiện trên đôi môi mỏng khiến cô trở nên duyên dáng và gần gũi với học sinh.
Ở góc mắt của cô, dần xuất hiện những nếp nhăn nhỏ, có lẽ đó là dấu hiệu của những năm tháng cô dành cho nghề và cho học sinh thân yêu. Đôi môi mỏng luôn nở nụ cười thân thiện với học trò, với mọi người xung quanh. Mỗi khi cô cười, hàng răng trắng như ngọc, cùng với đôi má lúm đồng xu nhỏ ẩn hiện dưới nụ cười, làm cho cô trở nên duyên dáng và gần gũi hơn với học sinh.
Cô luôn diện trang phục giản dị khi đến lớp, thường chỉ mặc áo sơ mi kèm quần âu, chỉ vào những dịp đặc biệt như lễ hội cô mới khoác lên mình những bộ váy, áo dài lộng lẫy. Nhưng cho dù mặc gì, đối với tôi, cô luôn tỏa sáng và xinh đẹp. Giọng nói của cô ấm áp và dịu dàng. Mỗi khi cô giảng bài, giọng nói của cô như hút chúng tôi vào từng bài giảng.
Cô ít khi trách mắng học sinh và thường chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng. Khi cần phải nặng lời, đôi mắt của cô thường hiện lên nét buồn, giọng nói u sầu, có lẽ cô cũng đau lòng lắm. Trong những lúc đó, chúng tôi thường cảm thấy hối tiếc và thương cô nhiều.
Cô luôn dành thời gian và công sức để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi, luôn sẵn lòng giải đáp mọi thắc mắc và hướng dẫn chúng tôi trong việc học tập. Có lẽ, niềm hạnh phúc của cô chính là thấy học trò của mình ngày càng trưởng thành và tiếp thu được kiến thức. Đối với cô, điều đó là quý giá nhất.
Mỗi khi đò qua sông quay về, người lái đò lại tiếp tục những chuyến đưa hành khách khác. Giống như cô giáo của tôi, cô đã dẫn dắt nhiều thế hệ học trò qua sông, hoàn thành nhiệm vụ của một nhà giáo. Tôi rất kính trọng cô giáo của mình và sẽ cố gắng học tốt để làm cô tự hào.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ giữa tôi và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 7
Tuổi học trò là thời kỳ đẹp nhất, trong đó có biết bao kỷ niệm với thầy cô và bạn bè. Trong số đó, kỷ niệm với cô Trang là điều không thể nào quên được. Sự tận tâm của cô dành cho tôi đã in sâu vào tâm trí tôi.
Tôi vẫn nhớ rằng giữa học kỳ I năm lớp tám, thầy chủ nhiệm của chúng tôi đã chuyển đến Sài Gòn sinh sống. Thất vọng lớn nhất của chúng tôi là khi thầy không còn làm chủ nhiệm lớp nữa. Thầy là người rất vui vẻ, dạy rất giỏi và luôn quan tâm đến học sinh. Khi chia tay thầy, chúng tôi đều rất tiếc nuối và nhiều bạn gái đã khóc thút thít.
Sau khi thầy chuyển công tác, điều chúng tôi quan tâm nhất là ai sẽ làm chủ nhiệm lớp. Mọi người đoán đến thầy Cường, có người nghĩ đến cô Loan,… Nhưng chẳng ai đoán đúng, giáo viên chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo hoàn toàn mới, vừa vào trường năm nay nên chưa ai biết.
Buổi sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô vào lớp và làm quen với mọi người. Cô cao ráo, khuôn mặt thanh tú, đẹp trai, mái tóc nâu nhạt, bồng bềnh, lượn sóng. Giọng nói ấm áp nhưng rất mạnh mẽ. Cô tự giới thiệu là cô Trang và sẽ là chủ nhiệm lớp của chúng tôi trong hai năm tới, là giáo viên dạy môn Toán.
Tiết học đầu tiên của cô chúng tôi đã tạo ra nhiều trở ngại khiến cô không thể dạy. Có người nói chuyện, có người ngủ gục,… Chúng tôi làm như vậy như là phản kháng lại việc cô làm chủ nhiệm. Vì thầy cũ quá phổ biến, sự hiện diện của cô khiến chúng tôi cảm thấy như cô là người đẩy thầy yêu quý của chúng tôi đi. Đó là suy nghĩ ích kỉ và nhỏ nhen.
Dù cô đã cố gắng hết sức, nỗ lực và tâm huyết của cô dành cho chúng tôi đã không được đền đáp. Trong đôi mắt của cô, tôi thấy nỗi buồn và thất vọng. Là một giáo viên mới, phải đối mặt với những học trò nghịch ngợm như chúng tôi, có lẽ cô đã cảm thấy chán nản nhiều lắm.
Tuy vậy, cô vẫn kiên quyết. Với những học sinh không chú ý, cô yêu cầu trả lời câu hỏi hoặc áp đặt các hình phạt như dọn vệ sinh cho lớp,… Với những học sinh chăm chỉ, cô luôn động viên và khuyến khích. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ, chỉ khi có một sự kiện xảy ra thì chúng tôi mới thay đổi suy nghĩ.
Buổi sáng đó, sau tiết thể dục, khi vào tiết học cuối cùng, mọi người đều mệt mỏi và không còn tinh thần học tập. Chưa lâu sau khi bắt đầu tiết học, tôi – cô gái mạnh mẽ nhất lớp bỗng cảm thấy chói lọi, mọi thứ xung quanh tôi trở nên mờ đi, đầu tôi nặng trĩu và tôi gục xuống bàn ngất xỉu. Mọi người đều hoảng sợ, cô vội chạy đến và giúp tôi.
Cô giúp tôi nằm ngửa và kiểm tra tình trạng của tôi. Một lúc sau, tôi tỉnh dậy và thấy cô lo lắng, mắt đã ướt nhòe. Cô liên tục hỏi tôi có sao không và sau đó cô đưa tôi xuống phòng y tế. Tôi không ngờ rằng cô có thể bế tôi lên được, vì tôi không nhỏ bé chút nào. Đó chắc chắn là sức mạnh của tình yêu và trách nhiệm.
Tôi ngất đi vì không ăn sáng, sau tiết thể dục chạy quá nhiều nên hạ đường huyết. Cô ở bên tôi đến khi cha mẹ tôi đến, sau đó cô mới đi về. Sáng hôm sau, tôi thấy hộp sữa và bánh trên bàn với lời nhắc: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và học hành chăm chỉ nhé em”.
Nét chữ đó chỉ có cô Trang viết. Sau sự việc đó, chúng tôi có cái nhìn mới về cô, chúng tôi học tập chăm chỉ và ngoan ngoãn. Từ đó, tình cảm của chúng tôi dành cho cô càng lớn dần, đó là sự kính trọng và biết ơn với một cô giáo trẻ nhiệt huyết, tận tâm.
Năm nay học lớp 9, thời gian được học cô cũng không nhiều. Tôi tự hứa sẽ học tập chăm chỉ để không làm cô thất vọng. Cô sẽ luôn là một kỷ niệm đẹp, một tấm gương kiên trì và bền bỉ để tôi học tập theo.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 8
Tôi có một kỷ niệm sâu sắc với thầy Thanh, chủ nhiệm lớp 6 của tôi. Kỷ niệm ấy không bao giờ phai nhạt, nó gợi lại trong tôi tình thầy nghĩa bạn và những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Hồi đó, tôi là một học sinh nghịch ngợm, ít nghe lời thầy. Ví dụ, khi ra chơi, tôi đem vở của bạn này để trong cặp của bạn kia. Trong một lần đi xem văn nghệ, tôi giấu dép của một cô giáo. Nhà trường cấm đốt pháo, nhưng trong cặp tôi luôn có pháo vào mỗi dịp Tết.
Thỉnh thoảng, tôi ném pháo ở những nơi không ngờ đến, làm mọi người giật mình. Vì những hành động đó, thầy chủ nhiệm của tôi thường phải nhắc nhở, thậm chí phê bình, gặp cả bố mẹ tôi. Tôi cảm thấy như thầy có thành kiến với tôi, luôn để ý tới tôi, làm cho tôi không thoải mái.
Một lần lớp tôi được giao đi trồng cây ở bãi ven sông, nơi có dòng nước xiết chảy. Thầy chủ nhiệm nhắc nhở cả lớp chỉ được xuống bến rửa chân tay, không được bơi lội giữa dòng nguy hiểm.
Buổi sáng sau khi trồng cây xong, tôi xuống bến rửa chân tay. Nhìn dòng nước, tôi bắt đầu tò mò. Trời nắng nóng; tôi nghĩ tắm ở bờ không sao, phải thử một lần. Trưa đó, khi mọi người nghỉ ngơi dưới gốc cây, tôi rủ một bạn ra bờ sông. Bạn ấy không dám. Tôi bảo: “Sợ à? Nhìn tớ đây!”. Rồi với sự hăng hái của bản thân, tôi cởi áo xuống nước. Ban đầu ở ven bờ nước không xiết chảy, không có vấn đề gì.
Nhưng dòng nước dốc. Tôi bất ngờ trượt chân và bị cuốn đi xa, càng vùng vẫy, càng xa bờ. Bạn tôi kêu to: “Có người chết đuối! Có người chết đuối!” Tôi chỉ bơi được một lúc đã cảm thấy mệt, hoảng sợ và cảm thấy mình chìm dần… Khi nghe tiếng kêu, thầy Thanh vội chạy tới.
Xung quanh không có đò gì, chỉ thấy tôi chìm giữa dòng nước. Thầy vội lao ra, bơi về phía tôi. Thầy khéo léo túm tóc tôi rồi dìu vào bờ. Nước chảy quá mạnh. Phải cách bờ mấy trăm mét mới đưa tôi vào bờ được. Thầy nhanh chóng dốc ngược tôi cho nước thoát ra rồi làm hô hấp cho tôi thở đều. Mọi người xúm lại và đưa tôi lên bờ.
Mọi người nói. May là thầy Thanh biết bơi lội. Nếu không, hậu quả của hành động vô kỉ luật của tôi có thể nghiêm trọng hơn. Sau sự việc đó, nhà trường đã phê bình và nhắc nhở tôi. Nhưng tôi cảm thấy việc nhắc nhở ấy quá nhẹ nhàng. Tôi xứng đáng bị xử lý nghiêm khắc hơn. Đặc biệt sau đó, thầy Thanh lại ốm một thời gian.
Đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi không bao giờ quên tấm gương của thầy chủ nhiệm, người quên mình cứu học sinh. Tôi hiểu rõ việc nghịch ngợm của chúng tôi gây khó khăn cho thầy cô. Tôi cảm thấy hối hận và tự nhiên kính trọng thầy cô, kính trọng các qui định của nhà trường.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 9
Nếu ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Dù bây giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỷ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời.
Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy. Rồi thầy quay xuống lớp kêu to: Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy: Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi: Thăng em, em có chuyện gì thế? Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu: Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em… Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?
Em bật khóc: Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ. Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi. Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 10
Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp. Ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên…
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ “My pen” lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ước được cầm nó trong tay…
Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình…
Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không… Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào… Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:
Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ! Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi: Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?
Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra…
Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa…Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng…Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn… Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua… Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp, gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo: Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng…Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu…
Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ…
Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.
Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về một người có tấm lòng bao dung cao cả.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 11
“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa”
Đó chính là những câu thơ về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng tôi.
Cô có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi.
Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê.
Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng tôi.
Tôi nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả đời.
Một kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các bạn.
Quả thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví: “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng: “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 12
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.
Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống vất vả và đủ ăn là may mắn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất, bố em mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy chữa, em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.
Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất quan tâm đến đời sống cũng như học tập của học sinh chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình.
Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thông báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được tiếp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày.
Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại giành thêm thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần , nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ nhân ngày 20/11 – mẫu 13
Lứa tuổi học trò, được cắp sách tới trường đối với tôi là một quãng thời gian đẹp nhất. Bởi khi đó, tôi được sống trong tình yêu thương, sự sẻ chia của các thầy cô giáo, của các bạn đồng trang lứa và cả mái trường thân yêu này nữa. Vì thế, nếu nhắc tới kỉ niệm giữa mình và thầy cô, thì tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu và chọn câu chuyện gì, bởi câu chuyện nào với tôi cũng ắp đầy kỉ niệm đẹp, ngọt ngào.
Và có một kỉ niệm gần đây nhất, hồi lớp 8 mà có lẽ suốt cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng bao giờ có thể quên được những giây phút ấy. Cám ơn cuộc đời đã mang mẹ về bên con!
Thời tiết mùa hạ thường kéo đến những cái nóng bức, ngột ngạt và theo sau đó là những bệnh dịch lây truyền sinh sôi phát triển. Vì thế, tôi đã bị ốm sốt virut – một căn bệnh do loài muỗi kí sinh gây ra. Khi ấy, gia đình tôi nghèo lắm, cha mẹ phải xa nhà đi công nhân, tôi ở cùng ông nội. Mặc dù lúc ấy ông tôi đã ngoài 70 tuổi, già cả và cũng hay bị ốm lắm nhưng ông tôi vẫn minh mẫn và chăm sóc tôi rất chu đáo.
Biết gia đình tôi khó khăn, các bạn trong lớp và đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm – cô Thủy luôn đặc biệt quan tâm, tạo điều kiện giúp đỡ tôi và gia đình tôi rất nhiều trong học tập và cả trong đời sống nữa. Có lẽ vì thế, khi nhận được lá đơn xin nghỉ học bị ốm, cô Thủy sau tiết dạy đã đến thăm tôi ngay tức khắc. Tôi biết, một phần cũng là trách nhiệm nhưng cao hơn là tình yêu thương học trò mà ai ai khi ở gần cô cũng cảm nhận được điều đó.
Khi tôi đang trải qua cơn co giật, cô Thủy xuất hiện. Nhận ra tình trạng của tôi, cô ôm tôi vào lòng, vuốt ve và động viên: “Tùng ơi, đừng lo, sắp có xe đưa con đi viện rồi”, “Cô ở đây với con đấy, chỉ một lát nữa thôi”, “Cô luôn yêu quý con đó”…
Trong giây phút hỗn độn, tôi như đứa trẻ gặp lại mẹ sau thời gian dài xa cách. Tưởng cô là mẹ, tôi chỉ biết gọi và khóc: “Mẹ ơi… mẹ…”. Nước mắt cô lăn dài trên khuôn mặt ấm áp của tôi, là biểu hiện của tình mẹ hiền.
Khi xe cứu thương đến, cô và nhóm bác sĩ đã chăm sóc tôi đưa tới bệnh viện. Trong thời gian ở viện, cô luôn ở bên tôi. Ông tôi đã già yếu, không thể chăm sóc tôi được. Mặc dù tôi không tỉnh táo nhưng luôn cảm nhận được sự hiện diện của cô, sự quan tâm và lo lắng của cô.
Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của cô đều đậm chất mẹ dành cho đứa con. Nhìn cô, tôi mới thấu hiểu hơn về cô. Cô cao ráo, mái tóc đen dài, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy lòng nhân hậu. Dù mắt cô thâm quầng vì mất ngủ nhưng tình thương của cô không bao giờ thiếu.
Cô đi mua hoa quả cho lớp. Tôi biết cô đã xin nghỉ để chăm sóc tôi. Trong lòng, tôi cảm thấy biết ơn và hối tiếc vì đã làm cô bận rộn.
Khi tôi xuất viện, dù vẫn yếu đuối nhưng cô vẫn thường đến thăm, mang đồ ăn và mong tôi sớm hồi phục. Cô còn giúp tôi học bài và dạy tôi về lòng nhân ái. Mặc dù bây giờ cô đã chuyển về Nam nhưng tôi vẫn giữ liên lạc với cô.
Tôi luôn nhớ những khoảnh khắc và tình thương mà cô dành cho tôi. Đó là nguồn động viên giúp tôi vươn lên, nỗ lực trong học tập và cuộc sống. Tôi luôn trân trọng gia đình, thầy cô và bạn bè.
Dịp 20/11 này, tôi muốn gửi lời tri ân đến cô - người mẹ thứ hai của cuộc đời mình: “Chúc mẹ và gia đình luôn hạnh phúc, bình an…”
Chia sẻ kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô nhân ngày 20/11 - kỷ niệm số 14
Tuổi 14, tuổi chưa lớn nhưng cũng không còn nhỏ. Tôi đã biết về đúng - sai, biết đứng lên khi người khác gặp khó khăn. Tất cả nhờ thầy đã dạy dỗ.
Mỗi sáng, tôi thấy thầy đi ngang qua nhà tôi khi đi dạy. Những kỷ niệm trôi qua trong tôi, dường như không thể nào quên (!?).
Bài hát quảng cáo này, quen quá! Tôi tìm kiếm kí ức, và tôi tìm thấy nó! Thầy vẫn để nhạc chuông điện thoại là bài hát này.
Thầy thường nói với chúng tôi rằng, sống là phải biết giữ lại những điều tốt đẹp, quên đi những điều xấu xa và tha thứ cho người khác.
Thầy dạy chúng tôi phải sống đẹp như vậy! Kể lại kỉ niệm với thầy? Có quá nhiều, nhưng chính thầy cũng là một kỷ niệm đáng nhớ với tôi!
Luôn tiếc nuối về thời gian học cùng thầy, tôi cảm thấy không thể đền đáp đủ cho những gì thầy đã dạy dỗ cho chúng tôi.
Nhà thầy cách trường hơn 20 cây số, nhưng thầy luôn đến lớp đúng giờ, mang đến cho chúng tôi nhiều điều mới lạ và sự thoải mái khi học.
Thầy thường dạy chúng tôi về giá trị của cơ hội và sự biết ơn, và thái độ thân thiện của thầy khiến chúng tôi luôn muốn làm thầy vui.
Khi thầy phải chuyển trường, chúng tôi rơi vào tình trạng chấn thương và khóc nhiều. Nhưng thầy vẫn là thầy của chúng tôi, dù xa cách.
Thầy luôn khuyên bảo chúng tôi giữ vững lòng kiên nhẫn và tôn trọng cơ hội, và dù xa nhau, chúng tôi vẫn nhớ và tuân thủ những lời dạy của thầy.
Hơn 4 năm trôi qua, nhưng kỷ niệm về thầy vẫn sâu đậm trong tâm trí tôi. Chúc thầy mạnh khỏe và thành công trong sự nghiệp trồng người.
Dù thời gian đã trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ về thầy và những bài học quý báu mà thầy đã truyền đạt. Chúc thầy mạnh khỏe và hạnh phúc.
Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với cô giáo trong ngày 20/11 - mẫu 15
Trong những năm tháng học tại trường, cô Thanh luôn là người mà tôi kính trọng nhất.
Tôi vẫn nhớ rõ, khi tôi học lớp hai, cô Thanh luôn đến lớp đầy ôn hòa và tâm lý.
Cô luôn ân cần dạy bảo và quan tâm đặc biệt đến học sinh, làm chúng tôi cảm thấy như có người mẹ thứ hai.
Một ngày nọ, khi tôi bị sốt, cô đã đưa tôi về nhà và lo lắng cho tình trạng sức khỏe của tôi.
Cô không chỉ giỏi trong việc dạy học mà còn luôn giúp đỡ những học sinh có hoàn cảnh khó khăn.
Dù đã xa nhau, nhưng tôi vẫn luôn nhớ về cô và quyết tâm trở thành người có ích cho xã hội như cô đã dạy dỗ.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo trong ngày 20/11 - mẫu 16
Gia đình tôi chuyển ra thị xã đã hơn một năm. Khi quay trở lại quê nhà, tôi gặp lại cô Nga, người giáo viên chủ nhiệm lớp 5A, người mà tôi rất quý mến.
Trong những ngày xưa, quê tôi còn nghèo khó. Mỗi lần mưa, đường làng trở nên đầy bùn và đi lại cực kỳ khó khăn.
Dưới trời mưa, cô Nga luôn ân cần và nhìn chúng tôi với ánh mắt thương cảm. Dù lạnh lẽo nhưng chúng tôi vẫn hăng hái học hành nhờ sự khích lệ của cô.
Nhớ về bạn bè và đồng nghiệp, tôi quyết định ghé thăm Lâm sau giờ học.
Dù ngại ngùng, tôi cuối cùng cũng đến thăm nhà Lâm sau bữa trưa. Tôi bất ngờ khi thấy cô Nga đang giúp Lâm học toán.
Cảm thấy xúc động, tôi tự trách bản thân vì đã không đến sớm hơn. Nhận ra tâm trạng của tôi, cô Nga mỉm cười và khích lệ tôi cùng tham gia giúp đỡ Lâm.
Mẹ Lâm nói với tôi: “Hôm qua, Lâm đi đồng giúp bác nhổ cỏ lúa suốt buổi chiều nên bị cảm. Đêm qua sốt cao quá nên sáng nay phải nghỉ học. Con mong nó mãi đấy!”. Nghe mẹ nói, tôi càng hối hận, trách bản thân sao quá vô tình.
Chín giờ tối, cô và tôi trở về trên con đường lầy lội. Cô nói với tôi: “Nếu mai Lâm chưa khỏi thì Đạt tới giúp Lâm chép bài nhé! Bạn bè phải hỗ trợ nhau khi gặp khó khăn, con ạ!”. Tôi đứng nhìn theo ánh đèn trong tay cô xa dần, lòng tràn đầy sự kính phục và yêu mến vô hạn.
Sống và học tập trong ngôi trường mới hơn một năm, tôi luôn nhớ về những ngày thơ ấu dưới mái trường làng với những kỷ niệm khó quên về thầy cô và bạn bè thân yêu. Mái trường nơi quê nghèo nhưng ấm áp tình người.
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ trong ngày 20/11 - mẫu 17
Sáng nay, trên đường trở về từ trường, tôi nghe bài hát quen thuộc về thầy cô vang lên với những lời và giai điệu tha thiết. Lời bài hát như một câu chuyện, đọng lại ký ức của tuổi học trò: “Vẫn nhớ những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn đôi vai, thầy vẫn đi, buồn vui lặng lẽ…”. Kỷ niệm về cô giáo nghiêm khắc nhưng dịu dàng của chúng tôi vẫn mãi hiện về nguyên vẹn. Cô là cô giáo Thu Hiền, người đã dạy tôi suốt hai năm tiểu học và là người chở đưa thế hệ trẻ của chúng tôi qua sông.
Cô Hiền năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng vẫn trông cô trẻ trung lắm. Thường ngày, cô ăn mặc rất giản dị, luôn mặc áo sơ mi và quần tây. Mái tóc cắt ngắn ngang vai được cô buộc gọn gàng phía sau. Vào dịp lễ hội, cô cũng mặc váy như bao cô giáo khác. Những lúc như vậy, cô thật dịu dàng. Nhưng tôi thích nhất là được ngắm nhìn cô trong bộ áo dài màu tím hoa cà mà cô vẫn mặc vào mỗi sáng thứ hai.
Nhìn bóng dáng của cô thướt tha đến lớp, tôi cứ ngỡ như đó là một nàng tiên nhân từ truyện cổ tích bước ra để đến bên chúng tôi. Cô có dáng người cân đối với làn da hơi ngăm khỏe khoắn. Khuôn mặt phúc hậu và đôi môi luôn rạng rỡ nụ cười là điểm thu hút nhất ở cô. Cô thường bước đi nhanh nhẹn, miệng nói, tay làm. Vì thế, mọi người yêu mến cô lắm.
Cô luôn vui vẻ và hỗ trợ mọi người, luôn nhiệt tình giúp đỡ. Điều làm tôi nhớ nhất là sự chu đáo và quan tâm mà cô dành cho chúng tôi. Chính cô đã mở ra cho chúng tôi bao con đường tri thức. Những bài học tưởng chừng khô khan, những bài toán khó, cô luôn giải thích nhẹ nhàng, dễ hiểu khiến chúng tôi rất hứng thú. Mỗi lần cô giảng bài, giọng cô thật ấm áp và ánh mắt đầy tình thương. Ai chưa hiểu bài, cô đều giải thích một cách dễ dàng, cô luôn chăm sóc cho học trò của mình từ học hành đến sinh hoạt hàng ngày.
Tôi vẫn nhớ một lần khi bố mẹ bận nên đến đón tôi muộn. Đó là vào một ngày mùa đông năm ngoái, các bạn đã về hết, trời mưa rả rích và bóng tối buông xuống, tôi hoảng sợ, đứng trước cổng trường như muốn khóc. May mắn vì cô có mặt và cô đã liên lạc với bố mẹ, cô đã trò chuyện với tôi và sửa áo mưa cho tôi, rồi nhắc nhở tôi về việc học hành và đợi cho đến khi bố mẹ đến đón tôi, cô mới về.
Một lần khác ở lớp 4, tôi mắc một căn bệnh nặng. Khi trở lại trường, tôi rất yếu đuối và không hiểu bài nên tôi luôn bị điểm kém. Dường như cô đã hiểu và cô đã giải thích bài cho riêng tôi. Cô còn nhắc nhở tôi phải bảo vệ sức khỏe của mình. Tôi cảm thấy rất may mắn khi có thêm một người mẹ thứ hai chính là cô.
Những ngày làm học trò của cô giáo Thu Hiền thật hạnh phúc. Cô đã chăm sóc cho mọi sinh hoạt của chúng tôi, từ buổi sinh hoạt, văn nghệ, đá bóng, đến sinh nhật của các bạn. Tôi sẽ luôn mang theo nụ cười và sự quan tâm của cô trong cuộc đời này. Dù không còn gặp cô mỗi ngày nhưng tình cảm tôi dành cho cô vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Mỗi khi nhớ đến cô, tôi luôn tự hứa sẽ cố gắng học tập thật giỏi để không làm cô thất vọng.
Em yêu cô nhiều lắm, cô giáo của em!
Kể lại kỷ niệm đáng nhớ với thầy cô giáo cũ trong ngày 20/11 - mẫu 18
Tôi vẫn nhớ rất rõ kỷ niệm với cô giáo chủ nhiệm của mình ở lớp ba. Ngày đó, sau khi tan học buổi chiều, tôi đợi bố đến đón như thường nhưng các bạn đã về hết từ lâu mà bố tôi vẫn chưa đến. Tôi rất lo lắng vì bố tôi chưa từng đón tôi muộn bao giờ.
Khi tôi đang lo lắng gần như muốn khóc, cô giáo chủ nhiệm của tôi đã đến và hỏi tôi tại sao vẫn chưa về. Tôi kể cho cô nghe về tình huống của mình mà không kìm nén được sự lo lắng. Tôi bắt đầu rơi nước mắt. Cô động viên tôi hãy bình tĩnh và bảo tôi lên xe để cô đưa tôi về nhà. Khi đến nhà, tôi thấy cánh cổng vẫn đóng và tĩnh lặng, tôi lo lắng hơn vì thường ngày vào lúc này mẹ tôi đã đi làm về.
Cô chủ nhiệm đã sang nhà hàng xóm để hỏi thăm tình hình và biết được rằng bố tôi phải đi công tác đột xuất, có mẹ ở nhà nhưng đột nhiên bà nội của tôi bị mệt phải đưa đi cấp cứu trong viện, cả nhà đã lo lắng và điều này khiến họ quên mất việc đón tôi. Cô đã đưa tôi đến bệnh viện để thăm bà. Gặp lại mẹ, tôi rất vui mừng vì biết bà đã qua cơn nguy kịch. Mẹ tôi đã rất xúc động và cảm ơn cô giáo của tôi nhiều lắm.
Tôi rất biết ơn cô giáo chủ nhiệm. Cô là người có tấm lòng nhân hậu và luôn quan tâm, giúp đỡ mọi học sinh. Tôi tự hứa sẽ học tập theo những đức tính tốt của cô. Tôi sẽ làm những điều tốt phù hợp với tuổi của mình.