
Bài văn Hãy tưởng tượng khi gặp và trò chuyện với người lính lái xe hay nhất, ngắn gọn. Bài viết này bao gồm dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các bài văn mẫu được tổng hợp và chọn lọc từ những bài văn xuất sắc của học sinh lớp 9. Hy vọng rằng sau khi đọc về Hãy tưởng tượng khi gặp và trò chuyện với người lính lái xe này, các bạn sẽ trở nên đam mê và viết văn hay hơn.
Top 40 Hãy tưởng tượng khi gặp và trò chuyện với người lính lái xe
Hãy tưởng tượng khi gặp và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 1
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập quân đội nhân dân và quốc phòng toàn dân, vào ngày 22 tháng 12, để hiểu thêm về lịch sử chiến đấu của dân tộc, nhà trường đã mời đoàn cựu chiến binh đến thăm và trò chuyện. Trong đoàn đại biểu đó, tôi đã gặp một người lính trên ngực đeo nhiều huân chương. Trong buổi lễ, chú giới thiệu mình là người lái xe trong Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Cuối buổi, tôi đã trò chuyện với chú và thấy rất thú vị.
Chúng quyết tâm đạt được mục tiêu. Chúng thả hàng nghìn tấn bom, phá hủy đường xá và rừng rậm. Hàng nghìn cây bị đốn hạ, các loài động vật mất nơi ở. Nhiều người đã hi sinh để bảo vệ con đường. Dù Mĩ tấn công quyết liệt, nhưng các đoàn xe vận tải vẫn liên tục hoạt động, mang theo lương thực và vũ khí đến chiến trường miền Nam. Một lúc sau, chú mỉm cười và nói với tôi:
– Cháu hãy nhìn, cuộc chiến của các chú trải qua bao nhiêu gian khổ và khó khăn. Những năm tháng khốc liệt đó đã làm nên một trang sử hào hùng của dân tộc chúng ta. Trên tuyến đường Trường Sơn, kẻ thù tấn công rất dã man; bom phá đất đai, phá hủy đường xá và rừng rậm, phá hủy hàng nghìn cây làm nơi che chắn của chúng ta. Tuy nhiên, các chú không chùn bước trước 'bão bom', các đoàn xe vận tải vẫn liên tục hoạt động, di chuyển qua rừng sâu dưới sự hướng dẫn của thanh niên xung phong để tiến về phía trước trong bóng đêm dày đặc của rừng rậm. Có ngày, quân Mỹ phát hiện ra và ném bom để ngăn chúng ta đi qua, phá hủy cầu nối Bắc – Nam. Điều đặc biệt là các đoàn xe vận tải không có kính vì bị 'bom đạn làm vỡ kính'. Các bom đạn liên tiếp khiến kính, đèn phá hủy, mui xe bẹp, thùng xe xước… Mặc dù không có ánh sáng vượt qua rừng Trường Sơn mịt mù nhưng các chú vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ chống Mỹ, di chuyển dọc theo tuyến Trường Sơn. Mỹ có những vũ khí hiện đại để tấn công chúng ta nhưng chúng ta vượt qua những khó khăn để chống trả. Chú còn nhớ trên các cabin xe, không có gì để che chắn, gió mạnh và bụi phủ mặt, tóc bạc trắng và da mặt đen nhưng không ai quan tâm, mọi người cười và chia sẻ niềm vui trên đoạn đường Trường Sơn.
Dưới ánh nắng, cuộc sống trên đường Trường Sơn dường như nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi mưa rơi, cuộc sống của các lính lái xe trở nên khắc nghiệt hơn nhiều. Mỗi cơn mưa trên Trường Sơn giống như mưa lớn, cộng thêm giọt sương muối từ rừng làm da thịt các lính tê cóng, áo ướt đẫm. Đôi khi, lạnh buốt khiến họ phải tì sát vào nhau, nhưng họ vẫn kiên định với tâm trạng: 'Vì Tổ quốc, chúng tôi phải vượt qua thiên nhiên, trở thành những người lính thực thụ của Cụ Hồ'. Nhờ những suy nghĩ đó mà họ vượt qua được thử thách của thiên nhiên, một thời kỳ mà thiên nhiên thỉnh thoảng cũng là kẻ thù của họ. Nhưng dưới đôi bàn tay của các tài xế hăng hái, hàng trăm cây số trên đường Trường Sơn không cần sự thay thế, gió lùa rồi quần áo lại khô thôi.
Đời sống của lính lái xe Trường Sơn xưa kia rất đơn giản và giản dị. Để vượt qua những ngày tháng ấy, họ phải đối mặt với hàng loạt khó khăn và vất vả, đặc biệt là phải chiến đấu với bản thân, với ý chí cao cả. Chỉ khi vượt qua những khó khăn đó, con người mới thấu hiểu được sức mạnh bền bỉ của mình. Việc lái xe không kính cũng mang đến một trải nghiệm đặc biệt, khiến họ có thể ngắm nhìn bầu trời, không gian rộng lớn như thể bước vào buồng lái, và cảm nhận được sự kỳ diệu của những vì sao, những chú chim lao đầu vào không gian. Tâm hồn của người chiến sĩ vui vẻ, thật sự là:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước,
Mà lòng phơi phới dậy tương lai.
Trên con đường Trường Sơn, mỗi khi họ gặp nhau, họ bắt tay qua cửa kính. Đó là một sự động viên, truyền động lực cho nhau để vượt qua khó khăn. Mỗi khi ở giữa rừng, bên bếp Hoàng, bất kể bao nhiêu trái tim người chiến sĩ đang ấm áp, họ cảm thấy như một gia đình, như những người trong một nhà. Một hành động nhỏ của người chiến sĩ cũng đủ để tạo ra sự gắn kết, sự đoàn kết trong đội ngũ.
Nghe câu chuyện về những gì họ phải trải qua, tôi cảm phục tinh thần đoàn kết, dũng cảm của những người lính. Tôi ước mơ rằng trên thế giới này không còn chiến tranh, và cuộc sống sẽ mãi thanh bình.
Dàn ý Hãy tưởng tượng khi gặp và trò chuyện với người lính lái xe
1. Mở bài:
Trong đời, có những người chỉ gặp một lần, chỉ trò chuyện thoáng qua nhưng lại để lại nhiều ấn tượng sâu sắc, ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Rất may mắn và ngẫu hứng, tôi đã có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe trong bài thơ 'Tiểu đội xe không kính' của Phạm Tiến Duật. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó đã gây ra nhiều ảnh hưởng đáng kể đối với suy nghĩ và tình cảm của tôi.
2. Nội dung chính:
- Kể về trải nghiệm gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe (Nhà trường đã tổ chức cho lớp đi thăm nghĩa trang Trường Sơn vào ngày 27-7. Tại đó, tôi được biết người quản trang chính là một người lính Trường Sơn trong quá khứ…)
- Mô tả về người lính (ngoại hình, tuổi tác, ...)
- Kể về diễn biến của cuộc gặp gỡ và trò chuyện:
- Tôi đã hỏi ông về những thời kỳ chống Mỹ khi ông lái xe trên con đường Trường Sơn.
- Người lính đã kể lại những khó khăn mà ông và đồng đội đã phải chịu đựng: Sự tàn khốc của chiến tranh, bom đạn từ kẻ thù khiến xe bị hỏng kính, mất đèn, không có mui xe.
- Người lính chia sẻ về lòng dũng cảm, tư thế kiêng kị, và tinh thần lạc quan trước những thử thách của tuổi trẻ, đối diện với bom đạn của kẻ thù và những khó khăn, gian khổ -> Suy nghĩ cá nhân của tôi (kết hợp với mô tả nội tâm + Phân tích)
3. Tóm tắt:
- Lời tạm biệt người lính lái xe.
- Suy ngẫm về cuộc gặp gỡ, cuộc trò chuyện:
- Những câu chuyện mà người lính kể đã ảnh hưởng sâu sắc đến suy nghĩ và tình cảm của tôi.
- Tôi ngưỡng mộ và tự hào về thế hệ cha anh dũng cảm, kiên cường chiến đấu và đóng góp vào chiến thắng vĩ đại của quê hương.
- Tôi hiểu rõ hơn về giá trị quý báu của tự do, độc lập mà dân tộc ta đã phải hy sinh nhiều để giành được.
- Kết nối với bản thân: nỗ lực học tập, tự rèn luyện.
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe - phiên bản 2
Gần đến ngày kỷ niệm thành lập quân đội nhân dân Việt Nam, trường tôi vui mừng thông báo rằng năm nay chúng tôi sẽ được gặp gỡ và trò chuyện với đoàn cựu chiến binh. Sự kiện này khiến mọi người đều rất hào hứng và sung sướng, có cơ hội nghe các cụ kể về những chiến công chống Mỹ là điều tuyệt vời nhất. Trong buổi gặp gỡ đó, tôi đặc biệt ấn tượng với một ông già đã trải qua nhiều gian khổ, trên ngực đeo đầy huân chương, gương mặt đầy sự mạnh mẽ và trẻ trung. Từ lời giới thiệu, tôi biết ông là một trong những người lái xe trong đoàn xe không kính xuất hiện trong tác phẩm 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của Phạm Tiến Duật.
Khó mà tưởng tượng được, người lính mạnh mẽ, kiên cường, vui vẻ năm xưa giờ đã trở nên đầy đặn, oai nghiêm như vậy. Ông có hình dáng cao lớn, hơi béo, mặc dù đã già nhưng giọng nói vẫn rất mạnh mẽ và lớn tiếng. Có lẽ những năm tháng gian khổ trong cuộc chiến đã rèn luyện sức khỏe cho ông. Dù vẻ bề ngoài già dặn, nhưng vẫn giữ được nét đáng yêu, vui vẻ của người lính xưa. Sau khi được giới thiệu, ông kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn, mỗi ngày đêm phải đối mặt với bom đạn của Mỹ.
Trong những năm đó, tuyến đường Trường Sơn là tuyến đường quan trọng nhất nên thường xuyên bị máy bay Mỹ tấn công, các con đường bị phá hủy, cây cỏ ven đường bị tàn phá,... Nhưng càng bị tấn công, tinh thần của những người lính càng cao, họ đều mang trong mình quyết tâm lớn, sẵn sàng hy sinh tất cả vì miền Nam. Vì thế, mỗi ngày, mỗi đêm, các đoàn xe vẫn dũng cảm tiến về phía trước, vượt qua mưa bom, bão đạn, để mang lại cứu tế cho miền Nam.
- Các em có lẽ không thể tưởng tượng hết những khó khăn, gian khổ mà thế hệ ông đã trải qua. Đó là những năm nguy hiểm, khốc liệt nhưng cũng đầy oai hùng. Cũng bởi vì những chiếc xe phải đi trong những cơn mưa bom như vậy nên hầu hết các xe vận tải đều không còn có kính, những chiếc xe bị hỏng nặng, mui xe bị trầy xước vì va chạm, những chiếc xe không có đèn mà vẫn phải đi trong đêm tối, trên đường rừng Trường Sơn đầy nguy hiểm.
- Đêm tối, không có đèn, các ông đã làm thế nào để tiếp tục di chuyển ạ?
Trái tim của các chú lái xe chứa đựng một ý chí quyết tâm vô cùng mạnh mẽ, đó là điều khiến con đường chúng đi sáng bừng dù dòng đời đang khuất tối. Vào những đêm tối, khi không gian trở nên tĩnh lặng, những bánh xe vẫn quay vòng không ngừng. Cảm giác gió mạnh thổi vào mặt tạo nên một kỷ niệm khó quên, cùng với những cơn mưa gió gieo rắc, làm cho mỗi hành trình trở nên sống động hơn bao giờ hết.
Tiếng hỏi vang lên từ phía xa, khắp nơi:
Trong những thời kỳ khốc liệt nhất của chiến tranh, tình đồng chí, tình đồng đội là nguồn động viên lớn lao nhất. Nó là lửa cháy, là sức mạnh tinh thần, giúp các chú lái xe vượt qua mọi khó khăn, tiến lên phía trước không ngừng.
Sau những giờ phút căng thẳng, các chú lái xe vẫn giữ vững lòng kiên nhẫn và tinh thần đồng đội. Bữa cơm giữa rừng, dù đơn sơ nhưng lại ấm áp bởi tình người, tình đồng chí. Những năm tháng đó, mặc cho gian khổ, đều được sống trong niềm tự hào, sự quan tâm và sẻ chia, vì một mục tiêu cao cả: độc lập, thống nhất đất nước.
Kết thúc buổi lễ, lòng biết ơn và tự hào dành cho thế hệ đi trước đầy tràn trong tâm trí mỗi người. Sự hi sinh của các chú đã góp phần làm nên cuộc sống bình yên, hạnh phúc cho chúng tôi ngày hôm nay. Với tư cách là một học sinh, tôi cam kết luôn nỗ lực, không ngừng phấn đấu, để xây dựng đất nước, báo đáp công ơn thế hệ đi trước.
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 3
Nhân ngày Thương binh liệt sĩ, tôi đến nghĩa trang tỉnh cùng bà, thắp nén hương cho ông đã hy sinh trong cuộc chiến. Mỗi lần đến đây, tôi luôn cảm thấy xúc động và buồn bã, cảm xúc mà chắc hẳn ai cũng có khi đến đây. Tôi nhìn quanh, bên cạnh tôi là một người lính đang dành sự tôn kính trước một nấm mộ. Bà và tôi đã trò chuyện với người lính này, và đúng không ngờ, đó chính là người lính lái xe mà tôi đã được học đến trong bài thơ 'Tiểu đội xe không kính' cách đây không lâu.
Những ký ức xưa đong đầy trong lòng, anh lính trẻ năm nào giờ đã trở thành một người trưởng thành và sâu sắc. Ngồi bên chú, chúng tôi nhớ lại những thời khắc vui buồn của quá khứ. Giọng của chú ấm áp và trầm lắng, mang theo những tiếng cười và kỷ niệm về những ngày chiến tranh. Tôi, một người yêu thơ, thích nghe chú kể về 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của Phạm Tiến Duật, và chú nhìn tôi với ánh mắt ấm áp.
Chú kể rằng, ngày xưa chú là một trong những người lính lái xe trên tuyến đường 'Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước', mang theo vũ khí, thực phẩm, thuốc men,... cho miền Nam yêu thương. Tuyến đường Trường Sơn - con đường chịu nhiều bom đạn của quân Mỹ trong năm 1969. Mưa bom, bão đạn làm cho chiếc xe của chú 'không có kính'. Nhưng với tinh thần quyết tâm, lạc quan, chú và các đồng đội vượt qua mọi khó khăn:
'Bình tĩnh ngồi sau tay lái,\Nhìn xung quanh, ngắm trời trải dài.'
Bạn biết không? Dù xe không có kính, nhưng điều đó lại mang lại niềm vui nhỏ nhặt trên những chặng đường gian khổ của các anh lính! Trong buồng lái đó, họ cảm nhận tuổi trẻ qua làn gió, qua con đường, qua những vì sao, con chim,... Những kỷ niệm ấy thật đáng nhớ, phải không?
Chú vẫn tiếp tục kể, mỉm cười hiền hậu. Tôi có thể hình dung những anh lính trẻ lúc xưa, luôn tìm niềm vui giữa những khó khăn. Họ sinh ra và lớn lên giữa chiến tranh, đáp ứng lời kêu gọi của đất nước. Lái những chiếc xe không có kính trên con đường gian nan không phải là điều dễ dàng. Bụi bặm, mưa gió, nhưng họ luôn chấp nhận mọi thách thức với tinh thần lạc quan. Tôi nhớ hình ảnh những nụ cười vui vẻ của họ giữa đất trời.
Trong quãng đường hành quân dài, người lính đã gặp gỡ và làm quen với nhiều đồng đội khác nhau, 'Bắt tay nhau qua cửa kính vỡ rồi'. Dù là ai, nếu gặp nhau trên chiến trường, họ trở thành anh em. Những khoảnh khắc bên bếp cơm, trên chiếc võng đu đưa,... luôn là những kỷ niệm đẹp đẽ trong lòng chú.
Theo như chú kể, khi gần miền Nam, các trận bom trở nên gay gắt hơn. Chiếc xe giờ đây như mất đi 'Kính, đèn, mui', nhưng vẫn tiếp tục chạy về phía trước, tiếp tục tham gia cuộc chiến. Vì trong những chiếc xe ấy, trái tim của những người lính vẫn chứa đựng tình yêu dành cho miền Nam.
Ánh nắng lên cao, chiếu sáng gương mặt rạng rỡ, ấm áp nhưng cũng có chút buồn bã trước sự hy sinh của đồng đội, điều đó khiến tôi kính trọng hơn những người đã hi sinh vì hòa bình của đất nước. Tôi nhận ra cần phải rèn luyện để trở thành một con người có ích cho quê hương.
Trong lễ thắp hương tưởng niệm liệt sĩ, tôi gặp một sĩ quan đang thắp hương. Cuộc trò chuyện của chúng tôi về anh lính lái xe trong bài thơ của Phạm Tiến Duật rất ý nghĩa.
Sĩ quan kể về cuộc kháng chiến ác liệt, với những ngày đêm bom đạn trên con đường Trường Sơn. Họ, người lái xe, đã chịu đựng những khó khăn đó mà vẫn tiếp tục bước đi với tinh thần lạc quan.
Người lái xe kể về những chuyến đi vận chuyển trên con đường gian khổ, với hy vọng giải phóng và hạnh phúc cho đất nước và nhân dân.
Gian khổ của cuộc chiến không làm họ nản lòng. Họ vẫn tiếp tục chặng đường, với niềm tin vào tương lai của đất nước.
Cuộc trò chuyện kể về những phút giây gặp gỡ, những bữa cơm, những giây phút nghỉ ngơi trên con đường đầy gian khổ nhưng tràn đầy tình yêu quê hương.
Tôi khâm phục tinh thần yêu nước của những người lái xe, họ là nguồn động viên lớn cho chúng ta phấn đấu hơn nữa.
Tưởng tượng gặp và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 5.
Khi đưa xe đạp vào sân, tôi nghe tiếng cười vui vẻ của bố và một vị khách. Đó là một dịp hiếm hoi với sự ồn ào trong nhà.
Bước vào nhà, tôi được cha và khách đón chào nồng hậu.
Bác Trung Trực, chiến sĩ lái xe Trường Sơn, là bạn thân của bố từ thời trung học đến khi nhập ngũ.
Dù tuổi đã cao, khuôn mặt bác Trực vẫn đầy cương nghị và đôn hậu. Những hình ảnh về người lính lái xe dũng cảm từ 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' cứ hiện về trong tâm trí tôi.
Tôi hỏi xin được ngồi cùng bố và bác để nghe kể về những ngày tháng chiến đấu của họ.
Bác cười và đồng ý.
Khoảng thời gian đẹp nhất của bố, cháu và bác đấy.
Bác Trung Trực là người lính lái xe Trường Sơn, nhân vật trong 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của nhà thơ Phạm Tiến Duật.
Bài thơ đó nổi tiếng lắm, cháu à. Nó thể hiện khát vọng, gian khổ và lòng dũng cảm của những người lính như bác.
Chính bác luôn lái những chiếc xe bị hỏng, bị tổn thất trong chiến tranh.
Ngày xưa, bác lái xe tải chở lương thực, thuốc men, và vũ khí vào chiến trường miền Đông Nam Bộ.
Các chiếc xe không kính, không mui, không đèn của bác luôn chịu nhiều nguy hiểm trong chiến tranh.
Lái xe như thế, đúng là một cuộc phiêu lưu nguy hiểm, bác nhỉ?
Bác hồn nhiên tiếp tục:
_ Nguy hiểm lắm, cuộc sống và cái chết luôn cận kề. Lái xe không kính, bụi đất là mối nguy hiểm chính.
Bác cười, kể những câu chuyện đầy màu sắc về những ngày chiến đấu trên con đường Trường Sơn.
Bác lưu luyến nhớ lại những khoảnh khắc đầy xúc động, khi được sống và chiến đấu bên những người đồng đội yêu thương.
Bác chia sẻ về tình đồng chí thiêng liêng, giữa những người lính lái xe trên chiến trường khốc liệt.
Bác rung lên, đầy xúc động khi nhớ về những đồng đội hy sinh và tình đồng chí trong cuộc chiến.
Bác nhắc nhở về lòng yêu xe, quý xăng của người lính lái xe, dù trong những hoàn cảnh nguy hiểm nhất.
Bác đột ngột im lặng, không khí trong căn phòng trở nên trang trọng.
_ Câu cuối của bài thơ có phải là:
“Xe vẫn tiếp tục bước về phía Nam
Chỉ cần có trái tim đầy hi vọng.”
Dù chiến tranh đã qua lâu, nhưng bác và gia đình không bao giờ quên cuộc sống là người lính.
Trái tim tôi trào dâng cảm xúc kính trọng và tự hào trước lòng dũng cảm của bác.
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 6
Chiến tranh đã kết thúc từ lâu, và có lẽ những người trẻ như tôi không thể hiểu được khó khăn, gian khổ của việc mang súng bảo vệ đất nước. Nhưng qua một cuộc trò chuyện, chỉ một cuộc gặp gỡ tình cờ đã giúp tôi hiểu thêm và thực sự cảm nhận được cuộc sống trong những ngày bom đạn khốc liệt ấy,…
Những bánh xe lăn êm đềm, nhấp nhô ra khỏi ga, chuyến tàu Bắc Nam bắt đầu hành trình của mình… Tàu chạy nhanh hơn, lòng tôi đột nhiên cảm thấy buồn bã, đúng là đây là lần đầu tiên tôi xa nhà như vậy, và tôi đi một mình. Trên chuyến tàu đầy người lạ, cô bé mười lăm tuổi như tôi bỗng cảm thấy cô đơn, lòng nhớ nhà rơi vào hằn sâu, nhớ cha mẹ da diết. Người đàn ông ngồi bên cạnh, tôi dám gọi là “bác”, dường như đã hiểu tâm trạng của tôi. Bác đã trải qua sáu mươi năm, tóc bạc phơ, da đồi mồi, hơi nắng, dáng vẻ khoẻ mạnh. Nhìn chiếc huy chương treo trên ngực bác, tôi đoán, bác là một cựu chiến binh. Bác quay sang tôi và nói:
– Buồn chứ, em? Nhớ nhà phải không? Khi mới nhập ngũ, tôi đã trải qua những cảm xúc giống như em bây giờ. Nhưng sẽ qua thôi, nó sẽ rèn luyện tính độc lập của em, sống xa gia đình vẫn tốt.
Tôi nhìn bác cười rồi nhẹ nhàng hỏi:
– Bác đã từng làm lính phải không?
Bác nhìn tôi và cười lớn:
– Đúng vậy em ạ! Tôi từng là một người lính. Tôi lái những chiếc xe rất đặc biệt, những chiếc xe không có kính, em à. Khi ấy, Mĩ đã tấn công chúng ta mạnh mẽ, tôi đã đáp ứng gọi dựng lên. Nhờ tính mạo hiểm và kỹ năng lái xe của mình, tôi được phân công vào tiểu đội 71A, điều khiển những chiếc xe tải trên con đường Trường Sơn, mang vũ khí, đạn dược, thực phẩm và thuốc men cho các đồng đội ở chiến trường miền Nam. Con đường đó cực kỳ khó khăn, không có bề mặt phẳng như hiện nay, lại phải đi qua rừng rậm, tối tăm, mất cảnh giác là rơi xuống vực ngay. Xe không có kính, không có bộ phận trục vít, nên chúng lỏng lẻo và tạo ra âm thanh rùng mình. Nhưng vì đi nhiều, nghe nhiều, cuối cùng tôi cũng quen rồi đấy em! Có những đêm lái xe qua rừng, động vật hoang dã đều bay vào khoang lái, rất nguy hiểm, nhưng cũng rất thú vị. Hoặc khi có gió, bụi, mưa, lá vương vãi, cay xè, là chuyện bình thường…
Từ nhỏ, tôi đã mê trò chơi về chiến tranh, múa kiếm, và bắn súng, nhưng chưa từng nghe đến bom đạn, hoặc những khó khăn mà mỗi lính Trường Sơn phải đối mặt, dù là trực tiếp chiến đấu hoặc lái xe như bác. Tôi hào hứng hỏi:
– Bác khi ở chiến trường có nhớ nhà nhiều không ạ?
– Dĩ nhiên cháu, nhớ rất nhiều, đôi khi nhớ đến mất ngủ. Lo lắng không biết mẹ tôi đang làm gì, có nên chạy xuống hầm khi có bom không? – Ánh mắt buồn của bác như lên ánh sáng. – Nhưng được các anh em cùng đơn vị an ủi và giúp đỡ là điều quý giá lắm cháu ạ. Dù mới gặp nhau nhưng chúng tôi trân trọng và thương yêu nhau, coi nhau như anh em ruột, chia sẻ mọi thứ, từ đồ ăn ngon đến điếu thuốc, mọi khó khăn đều trở nên vui vẻ. Khi lái xe, gặp đồng đội trên đường, chúng tôi thường bắt tay, ôm nhau thân mật. Chúng tôi có nhiều điểm chung như lòng yêu nước, căm ghét kẻ thù, và cảm thấy nhớ nhà, chia sẻ những tâm sự, ước mơ và hy vọng, từ đó tạo thêm tự tin và dũng cảm trên con đường chiến đấu, vì chúng tôi phải chiến thắng để trở về với gia đình, cùng nhau thực hiện những dự định trong tương lai…
Dù câu chuyện của bác còn dài, nhưng chỉ cần một phần nhỏ đã đủ giúp tôi hiểu về người lính, về những gì họ trải qua và về lòng tin, sự lạc quan yêu đời của họ. Bánh tàu vẫn cuốn, nhưng không còn làm tôi buồn nữa, nó chỉ gợi lên một niềm vui khó tả, niềm hạnh phúc về cuộc sống bình yên, và những điều mình đang có và trân trọng…
Gặp và trò chuyện với những người lái xe Trường Sơn là một may mắn đối với tôi. Điều này đã thêm sức mạnh và động viên cho tôi để theo đuổi ước mơ của mình. Nó là nguồn động viên lan tỏa khắp cơ thể, làm tăng sự dũng cảm và niềm tin vào cuộc sống. Tôi hiểu rằng, như một người con của đất nước Việt Nam, phải có trong máu dòng máu yêu nước. Bảo vệ, phát triển và xây dựng đất nước là trách nhiệm của tôi, cũng như của hàng vạn người trẻ khác…
Imagining meeting and chatting with a soldier who used to drive trucks - Model 7
Nhân dịp Ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam, trường của tôi đã tổ chức cho chúng tôi gặp gỡ và giao lưu với những cựu chiến binh lái xe Trường Sơn. Ở đây, chúng tôi được nghe các bác kể những câu chuyện lái xe ở chiến trường rất thú vị.
Ngày Quân đội Nhân dân Việt Nam năm nay, tỉnh em tổ chức một buổi mít tinh trọng đại để tri ân những người chiến sĩ hy sinh cho cách mạng và đất nước. Em vinh dự là một trong số học sinh được chọn đi đại diện tham dự. Lần đầu tiên tham dự một sự kiện trọng đại như vậy, em tự hào mà cũng lo lắng, hồi hộp.
Hội trường được trang trọng và lộng lẫy, cờ đỏ sao vàng tung bay, hàng ghế được sắp xếp gọn gàng. Các cựu chiến binh đã có mặt từ sớm, mặc bộ quân phục xanh, điềm tĩnh và trang trọng. Trước sự nghiêm trang của họ, chúng em cảm thấy vô cùng kính phục.
Những cựu chiến binh từng lái xe trên tuyến đường Trường Sơn, gặp lại nhau sau bao năm, họ ôm nhau vui mừng. Họ ngồi lại bên nhau nhớ lại những kỷ niệm xưa, thời trai trẻ hồn nhiên yêu đời. Sau đó, họ chia sẻ những câu chuyện cùng nhau chiến đấu trong môi trường khó khăn, với ánh mắt hào hùng và tâm huyết. Núi rừng Trường Sơn không thể ngăn cản dấu chân của họ. Tình yêu quê hương, tinh thần và ý chí vượt qua khó khăn đã góp phần tạo nên chiến thắng cho dân tộc. Cuộc gặp gỡ giúp chúng em hiểu thêm về khó khăn, gian khổ mà họ đã phải đối mặt và tôn trọng ý chí của họ.
Bên cạnh việc nhớ lại những kỷ niệm chiến đấu cùng nhau, các cựu chiến binh truyền đạt cho chúng em tình yêu quê hương và ý chí quyết tâm đánh bại kẻ thù. Sau buổi gặp gỡ, em không chỉ hiểu thêm về thế hệ đi trước mà còn có động lực để phấn đấu hơn trong cuộc sống.
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 8
Hè vừa qua, khi tôi về thăm quê, tôi đã có cơ hội ngồi cạnh một người lính từng lái xe trong đội xe mà Phạm Tiến Duật đã miêu tả trong bài thơ: Tiểu đội xe không kính.
Người lính từng là thành viên của tiểu đội xe không kính đã già, mái tóc bạc phơ, ông kể cho tôi nghe về những năm tháng gian khó của cuộc chiến, về những kỷ niệm của tiểu đội xe không kính huyền thoại.
Thời điểm ấy, cuộc kháng chiến của dân tộc chúng ta gay gắt không kém, những con đường quan trọng luôn được bảo vệ cẩn thận, và bom đạn của kẻ thù cũng tập trung tấn công ở những khu vực này. Trong vai trò lái xe vận chuyển lương thực và vũ khí cho tiền tuyến, chú đã đi qua con đường Trường Sơn với những dấu ấn lịch sử.
Dưới sức đánh phá dữ dội từ phía địch, những chiếc xe đã bị tổn thất nặng nề, kính cửa, đèn pha, thậm chí là mui xe cũng bị hỏng hóc. Dù vậy, trên những chiếc xe ấy, tinh thần chiến đấu của những chiến sĩ vẫn được giữ vững, khiến họ vẫn thản nhiên và tự tin. Không có vật chắn, họ có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, nhưng trong họ luôn cháy bừng tình yêu quê hương và ý chí chiến đấu.
Bụi bám trên người khi lái xe, nhưng những chiến sĩ vẫn giữ vững sự lạc quan và thân thiện. Dù sống chết mong manh dưới ánh bom đạn, họ vẫn dũng cảm và không sợ hãi trước cái chết.
Người chiến sĩ đã chia sẻ với tôi về những cuộc gặp gỡ trên con đường vận chuyển, nơi họ gặp gỡ và tạo ra những mối quan hệ gắn bó với đồng đội. Những kỷ niệm đáng nhớ này, dù chỉ kéo dài một lần gặp nhưng mãi mãi còn đọng lại trong lòng họ. Tình đồng đội ấm áp được chia sẻ dưới ánh sáng của những ngôi sao, bên bếp Hoàng Cầm hay những giây phút thư giãn trên chiếc võng đu đưa.
Tôi đã hỏi một chiến sĩ rằng, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy, làm sao họ vẫn tiếp tục lái xe một cách linh hoạt như vậy. Câu trả lời của họ khiến tôi cảm động sâu sắc. Họ lái xe phăng phăng để giành lại độc lập, để chạy về phía Nam nơi đang khao khát sự bảo vệ của họ. Tôi thấy họ thật dũng cảm, họ sống và chiến đấu với mục tiêu cao cả là bảo vệ tổ quốc. Ý chí và tinh thần của họ đã đóng góp vào chiến thắng của dân tộc.
Khi đến lúc phải rời xe, tôi chia tay với người chiến sĩ với nỗi tiếc nuối và xúc động. Tôi rất khâm phục họ và sẽ luôn ghi nhớ công lao của họ bằng cách học hành và đóng góp cho đất nước.
Hãy tưởng tượng mình gặp gỡ và trò chuyện với người lính lái xe - mẫu 9
Hôm đó, nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân Việt Nam 22/12, trường tôi tổ chức chuyến tham quan Bảo tàng Lịch sử quân đội. Chúng tôi được chiêm ngưỡng nhiều hiện vật lịch sử như khẩu súng, mảnh vỡ bom đạn, và những vật dụng quân sự khác.
Tôi bắt gặp một chiếc xe tải không kính đang nằm ở góc nhỏ. Những dòng thơ từ 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' hiện lên trong tâm trí tôi. Sau đó, tôi gặp một người lính đã từng lái chiếc xe đó.
Người lính dẫn tôi đến chiếc xe, một chiếc xe tải quân sự khác thường. Dù không có kính, không có đèn, nhưng chiếc xe vẫn hiện diện mạnh mẽ và đầy ắp súng đạn, lương thực.
Người lính chia sẻ về những trải nghiệm lái xe giữa những cung đường khắc nghiệt, nhưng vẫn luôn lạc quan và thấu hiểu vẻ đẹp của thiên nhiên.
Dù gặp khó khăn, những người lái xe vẫn tiếp tục hành trình mạnh mẽ, không để bị cuốn trôi bởi thời tiết hay hoàn cảnh.
Với họ, việc lái xe giữa rừng rậm không hề cô đơn, bởi họ luôn cảm thấy được sự hiện diện của quê hương và những đồng đội cùng chiến đấu.
Khi gặp nhau dọc đường, anh em đồng chí trao nhau cái bắt tay, làm ấm lòng nhau và tăng thêm niềm tin, sức mạnh. Dù xe tiếp tục chạy, bầu trời vẫn tươi xanh. Khi nghỉ giữa chặng đường, bác được quây quần bên bạn bè, đồng đội, chia sẻ vui buồn.
Tình đồng chí, đồng đội thật đẹp. Người lính lái xe truyền niềm tin, yêu thương, xua tan khó nhọc. Họ cùng nhau chiến đấu vì miền Nam ruột thịt.
Khi gặp người lính lái xe, tôi hiểu rõ hơn về khó khăn mà họ phải đối mặt hàng ngày. Dù vậy, họ vẫn tiếp tục hành trình mạnh mẽ.
Trò chuyện với người sĩ quan, tôi nhận ra sức mạnh và lòng kiên nhẫn của họ trên con đường gian khổ. Dù không có kính, họ vẫn cố gắng vượt qua mọi thách thức.
Người sĩ quan kể về cuộc kháng chiến ác liệt và nhiệm vụ lái xe trên con đường TS. Dù gặp khó khăn, họ vẫn tiếp tục điều khiển xe mạnh mẽ, không bao giờ từ bỏ.
Dù gặp khó khăn, những người lái xe vẫn tiếp tục hành trình mạnh mẽ, không để bị cuốn trôi bởi thời tiết hay hoàn cảnh.
Gặp người lính lái xe, tôi nhận thấy họ vẫn giữ vững lòng lạc quan, yêu đời dù đối mặt với những khó khăn khắc nghiệt. Hình ảnh họ trong lòng tôi rất sinh động.
Sự can đảm của các cô gái thanh niên xung phong luôn đảm bảo cho những chuyến xe diễn ra suôn sẻ trên con đường nguy hiểm. Dù bom đạn Mỹ rơi xuống bất kỳ lúc nào, họ vẫn không ngừng tiến về phía miền Nam ruột thịt với niềm tự hào và lòng yêu nước.
Tôi rời xa anh sĩ quan với lòng biết ơn và khâm phục sâu sắc đối với những người lính lái xe. Chúng ta cần nhớ mãi công lao của họ và phấn đấu trở thành công dân mẫu mực, góp phần vào sự phát triển văn minh của đất nước.
