Bài văn phân tích ý nghĩa hình ảnh con đường trong tác phẩm Cố hương, bao gồm dàn ý chi tiết, sơ đồ tư duy và các bài văn mẫu được lựa chọn kỹ lưỡng từ những bài văn hay nhất của học sinh lớp 9. Mong rằng thông qua phân tích này, các bạn sẽ trở nên đam mê viết văn hơn.
Top 40 Phân tích ý nghĩa hình ảnh con đường trong tác phẩm Cố hương
Phân tích ý nghĩa hình ảnh con đường trong tác phẩm Cố hương – Mẫu số 1
“Xa quê hương đã mấy chục năm
Nhưng lòng ta vẫn thắm ấm quê nhà
Cánh đồng xanh, lưng trâu, tiếng chim hót
Nghe tiếng gọi của quê hương mẹ đất.
Đó là cảm xúc của một con người sau bao nhiêu năm xa xứ, những hình ảnh, kỷ niệm tuổi thơ có lẽ không bao giờ phai nhạt. Và tâm trạng ấy, cũng như con người ấy, hiện hữu trong các tác phẩm văn học. Một trong những tác phẩm đó là Cố Hương của Lỗ Tấn. Trong truyện, hình ảnh 'con đường' chắc chắn làm cho người đọc cảm thấy nhiều cảm xúc nhất, sâu lắng, suy tư chất chứa trong lòng. Câu chuyện kể về chuyến đi về quê cũ của nhân vật 'Tôi' sau hơn 20 năm xa cách, trong không gian và thời gian đặc biệt. Có thể đây là lần cuối cùng anh trở về thăm quê. Lần này, 'Tôi' về để đưa gia đình đi định cư nơi khác. Trên con thuyền, vào một chiều hoàng hôn, bầu trời vàng như lớp mỡ. Con đường về quê lần này không như mong đợi, với những làng xóm thưa thớt, tiêu điều, cùng với không gian im lặng và hoang vắng khiến tâm trạng của 'Tôi' trở nên buồn hơn. Về đến nhà, gặp mẹ và những người từng làm nên tuổi thơ.
Mẹ kể về 'Nhuận Thổ', người bạn cùng lứa của 'Tôi'. Ngày xưa, Nhuận Thồ là một đứa trẻ thông minh, nhưng giờ đây, hắn trở nên yếu đuối với làn da đen và có nhiều con. 'Tôi' cảm thấy tiếc cho cậu ấy. Còn thím Hải Dương trước kia được biết đến là nàng Tây Thi đậu phụ, nhưng giờ đây đã thay đổi hoàn toàn: chanh chua, đanh đá, thô lỗ, gian xảo,... Xã hội đã đẩy những người nông dân nghèo vào bước đường cùng, nhưng họ không đủ can đảm để tìm con đường mới cho mình. 'Tôi' phải đưa gia đình đi nơi khác để có cuộc sống tốt hơn. Trên con thuyền, bắt đầu một hành trình mới, để bắt đầu cuộc sống mới, tốt hơn. Cháu Hoàng và Thủy Sinh muốn quay lại, nhưng 'Tôi' không còn lưu luyến, muốn rời đi và không trở lại. Quê hương 'Tôi' sinh ra, những con người ở đây đã thay đổi, mọi thứ đều tiêu cực. 'Tôi' suy nghĩ 'Thực ra, trên thế giới này không có đường, mọi thứ chỉ là con đường mà ta đã đi.'
Dàn ý Phân tích ý nghĩa hình ảnh con đường trong Cố hương
1. Mở bài:
– Giới thiệu về truyện ngắn 'Cố hương' và tác giả Lỗ Tấn:
+ Tác giả Lỗ Tấn sinh ra ở vùng Triết Giang, Trung Quốc. Văn của Lỗ Tấn thường phê phán thói lạc hậu, u mê của người dân Trung
+ Hoa thời xa xưa. Ông ước ao cho một cuộc cách mạng tri thức, cách mạng văn hóa sẽ đến với những người này.
– Trong truyện ngắn “Cố hương” của nhà văn Lỗ Tấn, câu chuyện đầy xúc động được viết dựa trên một chuyến về thăm quê hương sau hơn 20 năm xa cách.
– Câu kết thúc của truyện ngắn này chứa đựng sâu sắc và gợi lại nhiều cảm xúc trong lòng người đọc: “Trên thế giới này không có con đường. Người ta đi mãi cũng trở thành con đường thôi.”
2. Phần chính:
– Con đường mà tác giả nói đến trong câu chuyện về quê hương thực ra chỉ là một biểu tượng, nó như là một ý niệm mới, một lối sống mới, như một tia sáng của nền văn minh nhằm làm sáng tỏ văn hóa, tiêu diệt đi thói quen ấu trĩ, mù mịt của những người dân ở vùng quê lạc hậu.
– Khát khao có một con đường như vậy, một con đường tư duy. Nó hiện hữu trong suy nghĩ, trong hi vọng của tác giả về một tương lai mới, mang lại cuộc sống mới cho những đứa trẻ như bé Thủy Sinh, những đứa trẻ trong sáng, vô tội.
– Con đường của sự văn minh, hạnh phúc, muốn có con đường này thì chính những người dân ở đây phải tự xây dựng, phải thay đổi suy nghĩ của mình, tạo ra lối sống mới và dần dần trở thành suy nghĩ chính thống, ăn sâu bám rễ, giống như việc hình thành một con đường.
– “Trên cuộc đời không có đường, người ta đi mãi cuối cùng cũng trở thành con đường.” Ông đã khẳng định một sự thật rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, có thể biến đổi chỉ cần con người có ý chí muốn thay đổi, muốn phát triển, thì chắc chắn sẽ thành công.
– Niềm tin của tác giả vào một sự đổi mới rằng con đường văn hóa, con đường tri thức hạnh phúc sẽ hiện hữu, để những người dân nơi quê hương của ông thoát khỏi tình trạng lạc hậu, nghèo đói, u mê.
– Sự nghèo đói, u mê đã làm cho những người dân ở quê hương của ông trở nên thâm độc, tham lam như hình ảnh nàng “Tây Thi đậu phụ” mà tác giả đã mô tả.
– Nghèo đói, lạc hậu đã khiến cho hình ảnh người phụ nữ này trở nên vô cùng tham lam, xấu xa.
– Hình ảnh Nhuận Thổ cũng vậy, một cậu bé đã từng thông minh, nhưng nay thì trở nên lụt thụt như ông già, đã nghèo lai càng nghèo hơn.
3. Kết luận
– Hình ảnh con đường mà tác giả đề cập cuối câu chuyện chỉ là một hình ảnh thoáng qua nhưng lại mang vô số ý nghĩa.
– Mở ra một cánh cửa mới cho những người sống ở vùng quê nghèo, lạc hậu, cũng như để lại nhiều suy nghĩ khó phai trong lòng độc giả.
Phân tích ý nghĩa của hình ảnh con đường trong Cố hương
Phân tích ý nghĩa của hình ảnh con đường trong Cố hương – biến thể 2
Lỗ Tấn, một nhà văn lớn của văn học Trung Quốc, đã để lại nhiều tác phẩm xuất sắc, nhưng truyện ngắn “Cố hương” lại là một tác phẩm đặc biệt, khiến cho người đọc cảm thấy nhiều điều.
Hình ảnh của con đường ở cuối truyện “Thực ra, trong cuộc đời này, con đường nào cũng chỉ là một dãy dấu chân người đi qua.” Truyện kể về chuyến viếng thăm quê hương của tác giả sau hai mươi năm rời xa. Khi quay về, tác giả đã cảm thấy nhiều xúc động và nhớ lại những kỷ niệm với người bạn thân từ thời thơ ấu, người bạn Nhuận Thổ. Tác giả nhớ về người bạn tinh nghịch với những đặc điểm nổi bật, những trò chơi kỳ dị, khiến cho tác giả phải trầm trồ trước tài năng của bạn. Nhưng khi quay về quê hương, tác giả đã gặp phải bức tranh của một vùng quê hoang vu, tàn phá, không có gì mới mẻ, thậm chí còn nghèo đói hơn cả hai mươi năm trước. Những con người từng đẹp như Tây Thi đậu phụ, sau này đã trở nên béo phì, tính cách thay đổi và thậm chí trở nên thô lỗ, không kính trọng đồ của người khác. Sự nghèo đói đã làm cho họ trở nên thất thường như vậy. Người bạn thân của tác giả, Thổ Sinh, một cậu bé dễ thương từng có má lùm xùm, tay chân thon gọn, giờ đây đã già nua trước tuổi, rách rưới, khó khăn và vẫn giữ thói quen cũ kỹ, vì họ có nhiều con và sống trong cảnh khốn cùng. Vì vậy, khi rời xa quê hương, tác giả hy vọng rằng sẽ có một cuộc sống mới cho những đứa trẻ ở đây, một cuộc sống văn minh, hiện đại hơn để giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo đói và lạc hậu.
Sự nghèo đói đã làm cho họ trở nên bất hạnh như vậy. Người bạn thân của tác giả, Thổ Sinh, một cậu bé dễ thương từng có má lùm xùm, tay chân thon gọn, giờ đây đã già nua trước tuổi, rách rưới, khó khăn và vẫn giữ thói quen cũ kỹ, vì họ có nhiều con và sống trong cảnh khốn cùng. Vì vậy, khi rời xa quê hương, tác giả hy vọng rằng sẽ có một cuộc sống mới cho những đứa trẻ ở đây, một cuộc sống văn minh, hiện đại hơn để giúp họ thoát khỏi cảnh nghèo đói và lạc hậu.
Vì vậy, tác giả mong muốn một con đường mới, một cuộc sống văn minh hơn sẽ mang lại cơ hội cho những người dân ở đây thoát khỏi nghèo đói và lạc hậu.
Phân tích ý nghĩa của hình ảnh con đường trong Cố hương – biến thể 3
Trong truyện ngắn “Cố hương” của Lỗ Tấn, câu chuyện kể về một chuyến trở về quê nhà sau nhiều năm xa cách của tác giả. Ông nhận ra sự thay đổi và tư tưởng cũ kỹ còn bám víu vào con người và vùng đất này. Truyện kết thúc với một câu triết lý sâu sắc về con đường. Hình ảnh con đường là điều gợi lại nhiều suy tư và trăn trở nhất trong tâm trí người đọc.
Câu chuyện kết thúc và mở ra nhiều ý tưởng mới thông qua câu nói “Trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Hình ảnh con đường mà Lỗ Tấn đề cập có ý nghĩa gì, hay đơn giản chỉ là lời nói bay bổng của tác giả. Thực ra, con đường trong câu nói của tác giả mang ý nghĩa sâu sắc và là biểu tượng cho những suy tư của ông. Câu chuyện kết thúc và mở ra nhiều ý tưởng mới thông qua câu nói “Trên đời làm gì có đường, người ta đi mãi thì thành đường thôi”. Hình ảnh con đường mà Lỗ Tấn đề cập có ý nghĩa gì, hay đơn giản chỉ là lời nói bay bổng của tác giả. Thực ra, con đường trong câu nói của tác giả mang ý nghĩa sâu sắc và là biểu tượng cho những suy tư của ông.
Ông đã khẳng định rằng “trên đời không có con đường nào tự sinh tự diệt, người ta đi mãi thì thành đường”. Một tuyên bố mạnh mẽ cho thấy không có con đường nào tự nhiên mọc lên và biến mất. Do con người đi nhiều, đi mãi thì sẽ tạo ra con đường. Sự khẳng định này cũng là niềm tin vào việc tạo ra một con đường mới do con người tạo ra. Con đường đó sẽ là một cuộc sống mới, một xã hội mới với nhiều tiến bộ và văn minh hơn. Đây có lẽ là điều mà Lỗ Tấn muốn gửi đi đến những người dân Trung Quốc đang chìm trong tư tưởng lạc hậu.
Phân tích ý nghĩa của hình ảnh con đường trong Cố hương – biến thể 4
Trong quá trình phát triển văn học Trung Quốc, không thể không nhắc đến một nhà văn đặc biệt với quan điểm “Văn chương là liều thuốc cho tinh thần của dân tộc” – Lỗ Tấn. Ông đã để lại nhiều công trình nghiên cứu và tác phẩm văn học có giá trị, trong đó, hai tập truyện ngắn nổi bật là Gào thét và Bàng hoàng. Trong tập Gào thét, tác phẩm Cố hương là một điểm sáng, với hình ảnh của một quê hương đã xa cách nhiều năm và những con người ở đó mang theo nhiều nỗi buồn và hy vọng.
Trong mở đầu của tác phẩm, Lỗ Tấn tái hiện lại bức tranh của quê nhà sau 20 năm xa cách. Thông thường, sau một thời gian dài rời xa quê hương như vậy, việc trở về thường gây ra sự hồi hộp, niềm vui và mong đợi, nhưng tâm trạng của tác giả không giống như vậy. Nhìn ra từ thuyền, ông thấy “thôn xóm, tiêu điều, hiu hắt, nằm im lìm dưới nền trời vàng úa”, khiến “lòng tôi se lại”. Đúng vậy! Không thể không cảm thấy buồn, không đau lòng khi quê hương không còn như trước. Và tác giả nghĩ “Dù chưa tiến bộ hơn xưa, nhưng mọi thứ đến mức đáng buồn”. Ngoài ra, “lòng tôi se lại” cũng vì một lý do khác. Lần này, việc trở về quê không chỉ để thăm nhà, mà còn để “vĩnh biệt ngôi nhà thân yêu và từ giã làng cũ thân yêu để đến một nơi đất xa lạ làm ăn sinh sống”. Lòng buồn trở nên nặng nề hơn với sự tiêu điều của quê hương, và tác giả thốt lên rằng “làng cũ của tôi đẹp hơn quê hương này”. Trong quá khứ của tác giả, quê hương là nơi gắn bó với những ký ức ngọt ngào của tuổi thơ, những ngày êm đềm và tươi đẹp. Đó là thời kỳ “thầy tôi hãy còn”, với cảnh nhà sum vầy. Năm đó, nhà tôi tổ chức giỗ tổ. Lễ giỗ diễn ra vào tháng giêng. Lễ vật phong phú, các mâm cúng trang trọng, và đám đông người tham dự. Kẻ ra người vào đông đúc.
Trong trí não của tôi, hình ảnh cậu bé trẻ trung, đầy nhiệt huyết xuất hiện rõ ràng. Nét mặt bầu bĩnh, da mặt mịn màng, đôi mắt sáng ngời, đeo trên đầu chiếc mũ lông bé nhỏ và trên cổ là chiếc vòng bạc lấp lánh. Cậu bé đó đã mang đến cho tôi biết bao câu chuyện kỳ thú mà tôi chưa từng nghe qua. Từ việc bắt cá vào ban đêm để trồng dưa đến việc bẫy chim trên tuyết, rồi cả việc đi săn vỏ sò trên biển với đủ loại kỳ quặc. Những câu chuyện tuổi thơ ấy đã làm cho tôi và cậu bé trở nên thân thiết, gọi nhau là anh em. Khi mùa vụ kết thúc, cậu bé phải trở về với gia đình và chúng tôi đã khóc, nhớ nhau mãi, chỉ mong chờ mùa vụ tiếp theo để được gặp lại nhau. Trong ký ức nhỏ bé của tôi, cậu bé đó là một phần tươi sáng của quê hương. Đó là hình ảnh của cậu bé trong quá khứ. Nhưng cậu bé trong hiện tại thì sao? Nghe tin nhà tôi chuẩn bị chuyển đến nơi mới, cậu bé đến thăm. Sau nhiều năm xa cách, khi gặp lại, cậu bé đã thay đổi nhiều. Da mặt đã không còn trắng mịn như trước mà đã chuyển sang màu vàng sậm hơn và trên đó có những nếp nhăn sâu. Đôi mắt, mí mắt đã trở nên đỏ hơn và sưng húp lên. Cha cậu bé đã đeo cho cậu chiếc mũ lông bé tí tẹo và vòng bạc lấp lánh, nhưng bây giờ thì mũ lông bé đã rách và chiếc áo bông cũng mỏng dính, dù trời đã lạnh. Cậu bé không còn nhanh nhẹn như trước mà trở nên uể oải và cằn cỗi hơn. Đôi bàn tay của cậu bé giờ đây trở nên thô ráp, nặng nề và nứt nẻ như vỏ cây thông. Ngoại hình và dáng vẻ của cậu bé đã thay đổi nhiều so với trước! Khi gặp lại người bạn cũ, cậu bé lẽ ra phải vui mừng, nhưng trong lòng lại đầy nặng trĩu và chua xót. Anh lặng thinh và chỉ nói được hai tiếng: “Bẩm ông!”. Nghe hai tiếng đó, lòng tôi như bị nhấn nặng, cảm thấy xa cách quá đỗi. Trong suy nghĩ của cậu bé, tôi không còn là người bạn thuở niên thiếu nữ, không phải là anh em nữa mà là bề trên, người trên, hạng trên. Cách cậu bé xưng hô đó mới phản ánh được sự tôn trọng và trật tự xã hội phong kiến. Tôi nhìn cậu bé và nghe cậu bé nói, lòng tôi cảm thấy nặng trĩu và chua xót. Không chỉ vậy, có thể vì hoàn cảnh đói nghèo mà cậu bé đã phải giấu bát đĩa vào đống tro để mang về ít sữa, như thím Hai Dương đã nói. Cậu bé của trước đây đã không còn nữa, thay vào đó là một cậu bé khốn khổ, đói nghèo, bé nhỏ. Đẩy cậu bé vào tình cảnh như thế, đó là hậu quả của một xã hội phong kiến đầy bất công, bóc lột người nông dân đến tận xương tủy.
Nhân vật thứ hai, bị hoàn cảnh thay đổi tâm tính, đó chính là Thím Hai Dương - một phụ nữ xứ Tây Thi với dáng vẻ gầy gò, lạ lùng. Trước đây, thím thường 'bế tôi'. Nhưng gặp lại, tôi cảm thấy lạ khi nghe giọng điệu 'the thé', thêm vào đó là dáng đi lảo đảo, môi mỏng dính, tay chống nạnh, và đôi chân nhỏ bé. Tôi càng thấy lạ và buồn khi thím không được phép mượn đồ gỗ và cảm thấy bực mình, rồi 'tình cờ' giật đôi bít tất của mẹ tôi dắt vào lưng quần. Một lần, thím còn tự lấy một cái cẩu khí và rồi chạy trốn. Sự thay đổi của người phụ nữ này có lẽ do hoàn cảnh nghèo đói và khó khăn, sinh ra những hành động tàn nhẫn. Thím Hai Dương cũng là một nạn nhân của xã hội phong kiến. Những thay đổi của quê hương và những con người như Nhuận Thổ và thím Hai Dương đã khiến tôi cảm thấy đau lòng, xót xa. Từ đó, tôi nuôi hy vọng vào một xã hội tốt đẹp hơn, một cuộc sống dễ dàng hơn cho người nông dân. Tôi hy vọng cho Bé Hoàng và Thủy Sinh không phải trải qua những khó khăn như tôi, mà được sống một cuộc đời mới, một cuộc sống mà chúng tôi chưa từng biết đến. Hy vọng đó đã trở thành niềm tin, giống như trên con đường, ban đầu không có gì, nhưng khi đi mãi, nó sẽ trở thành một con đường.